Chương 94: Chương 04

Chưa ai khiêu vũ bởi vì dàn nhạc Hoàng gia với mười bốn cây đàn viôlông từ Xanh-Giecmanh chưa tới.

Đám hầu tiệc bắt đầu lũ lượt kéo ra, bưng tới không biết bao nhiêu là chậu bằng bạc đầy ắp bánh kẹo, nước thơm và hoa quả. Trên bốn cái bàn lớn trải khăn thêu sặc sỡ, đã bày sẵn nhiều đĩa thức ăn thơm ngon.

Angiêlic thầm khen những bộ khăn trải bàn rất đẹp rảy nước hoa thơm phức, và những chiếc khăn ăn được gập lại theo đủ các kiểu bay bướm. Mà đây mới chỉ là một bữa ăn nhẹ “bình thường” của Đức vua!

Vua, một mình ngồi vào bàn ăn cùng với Hoàng hậu, Đức ông Hoàng đệ và phu nhân của ô

Angiêlic chọn cho mình một con chim cút hầm và ít rau xà lách mà Hầu tước La Valie xun xoe đưa đến cho nàng. Nàng còn uống một ly rượu nho. Khi lòng tò mò và tính ưa ăn ngon đã được thỏa mãn, nàng nhớ đến tiểu thư Paragiông phải ngồi đợi ở bên ngoài. Nhón trộm cho bà bạn già ít thức ăn còn thừa lại ở bàn tiệc Hoàng gia, thật là điều hết sức nhỏ mọn, tuy Angiêlic đã làm rất gọn nhẹ. Giấu trong các nếp gấp của tấm áo dài một tấm bánh mỳ có hạnh nhân và hai quả lê, nàng lách mình qua đám đông quan khách. Ra khỏi cung điện, vừa đi được vài bước, anh hầu trẻ Flipô đã cất tiếng gọi nàng...

- Em có thấy tiểu thư Paragiông đâu không?

- Ở đằng kia ạ. - gã hầu chỉ tay về khoảng đất thấp tối mò mò có những cây đèn ló qua lại.

Nàng bảo Flipô đưa mình len lỏi qua đám xe và ngựa lộn xộn, đông nghịt đến chỗ gã đã trông thấy tiểu thư Paragiông. Từ xa nàng đã trông thấy bà ta đứng cùng với một người bạn cũng từ Pari đến - phu nhân Xcarông, người quả phụ trẻ tuổi rất nghèo nhưng rất có tư cách. Bà này thường hay cầm đơn xin đến triều đinh, hy vọng may ra có thể một ngày nào đó nhận được một việc làm hay một chức vị nho nhỏ nào đó, cuối cùng có thể giúp mình thoát khỏi cảnh nghèo khổ triền miên.

Hai người đàn bà đều đã bước lên một cỗ xe chật ních. Hành khách trên xe, phần lớn là những người ở địa vị kém hèn, và cũng là những kẻ đi cầu xin ân huệ. Giờ đây họ thất vọng trở về sau cả một ngày chầu chực ở điện Vecxây. Đức Vua vừa cho người truyền lệnh xuống là hôm nay Người không nhận các đơn thỉnh cầu, để lại hôm khác sau lễ Misa.

Cỗ xe đã chuyển bánh, Angiêlic mới tới nơi, nàng không làm sao cho hai người bạn gái được mình. Nàng mặc áo khoác lên vai, cho gã đầy tớ trẻ cái bánh và quả lê.

- Em vừa nhìn thấy Giavốt ở trên kia. Nó lên đó để sửa soạn phòng nghỉ cho phu nhân đấy.

- Phòng nghỉ của ta? - Angiêlic ngạc nhiên hỏi, nàng chưa thể hình dung được mình sẽ nghỉ lại đêm nay ở đây ra làm sao. Nàng bảo Flipô.

- Tìm Giavốt và đưa nó lại đây cho ta. À không, cả em nữa cũng quay lại đây để dẫn ta đến phòng nghỉ dành cho ta. Ta sợ đi lạc đường.

- Thế ngài Hầu tước chưa chỉ cho bà ạ?

- Chính ta còn chưa biết ngài Hầu tước đang ở đâu kia mà. - nàng cắt lời.

Trong khi nàng quay lại phía các phòng khách, cảnh tượng ồn ào chung quanh không thể làm nàng lãng quên mối lo ngại của mình. Bất chợt lúc nào nàng cũng có thể chạm trán với Philip. Nàng vẫn chưa quyết định được sẽ phải có thái độ thế nào. Giận dữ ư? Hay thản nhiên? Hay hòa giải?

Đứng ở ngưỡng cửa của các gian phòng rộng sáng trưng, nàng đưa mắt tìm chồng mà không thấy. Nàng quyết định tự mình tìm lấy cái buồng của mình.

Ở các tầng gác dưới cùng, không có phòng nghỉ dành cho các triều thần. Ngoài mấy căn phòng của Vua và Hoàng hậu, những gian phòng tiếp tân mênh mông đều đang được sửa chữa dở. Ngược lại, những gác xép tầng thượng thì được ngăn sơ sài thành một lô phòng bé xíu vốn dành cho đám đầy tớ, nhưng tối nay thì ngay những ngài quý tộc cấp cao nhất cũng mừng rơn nếu được trú ngụ ở đây. Cảnh ồn ào như ong vỡ tổ. Số đông quan khách lo lắng kiếm tìm hú họa qua các hành lang nhỏ hẹp, xem có thấy cái xó dành cho

Angiêlic nghe thấy tiếng gọi của gã Flipô, vẻ láu cá:

- Xuỵt! Ở phía này, thưa bà Hầu tước!

Giavốt hiện ra, hai má đỏ bừng, vẻ bối rối:

- Cháu có đem theo đây chiếc vali của bà. Cháu chẳng rời nó ra một phút.

Đi vào trong phòng xép, Angiêlic mới tìm thấy nguyên nhân làm cô hầu phòng của nàng bối rối, đó chính là La Viôlet, tên đầy tớ thứ nhất của chồng nàng. Nhìn thấy Angiêlic, gã kia há hốc miệng đứng đờ ra như có ma quỷ hiện hình. Phải chăng đây chính là người đàn bà mà mới cách đây vài giờ gã đã trói gô lại đem trao cho các bà phước trong tu viện?

- Phải, đúng ta đây mà, thằng đầy tớ chết tiệt kia! - Angiêlic thét, giận điên người. - Cút ngay cho khuất mắt ta, quân khốn kiếp, chỉ một chút nữa là mi đã bóp cổ chết bà vợ của ông chủ mi rồi.

- Bà... bà... Hầu tước! - Tên La Viôlet ấp úng - Đâu có phải lỗi tại cháu. Chính ngài Hầu tước đã... đã...

- Cút ngay đi! Ta đã bảo mà.

Hơi run run đầu cúi gục, gã đầy tớ đi qua trước mặt nàng, ra phía cửa. Tới cửa phòng, hắn vấp phải ông chủ hắn.

- Có chuyện gì thế?

Angiêlic biết đương đầu.

- Chào anh, Philip! - nàng nói.

Chàng đưa mắt nhìn nàng mà như chẳng thấy. Nhưng bỗng nhiên nàng thấy gương mặt chàng nhăn nhúm lại, đôi mắt mở to trừng trừng vẻ kinh ngạc, bối rối chuyển sang khiếp sợ rồi trở thành, gần như tuyệt vọng. Quay đầu lại, tưởng chừng có quỷ dữ hiện hình sau lưng, nàng chỉ thấy cái cánh cửa lung lay trên đó có tên của Hầu tước, ghi bằng chữ trắng.

- Đó, chính cô đã gieo vạ cho tôi! - Philip bỗng bùng lên giận dữ, tay đấm thình thình năm bảy lần vào cánh cửa. - Vì cô, tôi phải chịu mối nhục nhã này... Bị Đức vua khinh ghét, bỏ quên, hắt hủi... bị thất sủng!...

- Nhưng... sao lại như thế? - Angiêlic đáp, tin chắc chàng đã phát điên.

- Vậy cô chẳng thấy chữ gì viết trên cánh cửa kia ư?

- Có chữ... tên anh mà.

- Phải, tên tôi! Đúng đấy - Philip cười gằn - Tên tôi. Và chỉ có độc thế mà thôi.

- Nhưng anh còn muốn có thêm cái gì nữa chứ?

- Cái mà tôi vẫn thấy có trong suốt những năm tôi đi theo Đức Vua, ở khắp những nơi mà Hoàng thượng dừng chân... cái mà hôm nay tôi đã bị tước đi mất, chỉ vì sự ngốc nghếch, sự hỗn xược, sự... ngu xuẩn của cô. Chữ dành cho... chữ dành cho.

- Chữ dành cho...? Sao lại thế?

- Phải đề: “Dành cho ngài Hầu tước Plexi-Belie” kia! - Chàng nghiến răng nói, mặt tái mét giận dữ và đau đớn. - Chữ “Dành cho” để chỉ khách đặc biệt của Nhà vua, là chữ Người dùng để tỏ rõ lòng yêu mến, như là Người đích thân chào đón khách ở ngay cửa phòng

- Thế, tôi đã có lỗi gì ở đấy kia chứ? - Đến lượt Angiêlic nổi giận hỏi to.

- Cô đã làm Vua phật ý vì sự chậm trễ trong những lần được Người mời, vì đến không đúng lúc...

Angiêlic giận đến tắc thở.

- Anh dám trách tôi điều đó, thế mà chính anh đã... đã... Tất cả các cỗ xe, tất cả những con ngựa của tôi đều bị lấy đi...

- Thôi đủ rồi... - Philip lạnh lùng nói.

Chàng ta vừa vung tay lên, người thiếu phụ thấy đầu mình muốn vỡ tung ra, nảy đom đóm mắt. Nàng đưa tay xoa má nóng bỏng.

- Thôi nào! Thôi nào! Hầu tước chớ có cục súc - Công tước Gramông nói.

Angiêlic cảm thấy mình chưa bao giờ bị xúc phạm nặng nề như vậy. Bị tát! Ngay trước mặt đám đầy tớ và các hàng triều thần, trong một chuyện cãi cọ gia đình nhỏ nhen. Trán đỏ bừng xấu hổ, nàng gọi Giavốt và Flipô, hai người hầu theo nàng ra khỏi gian phòng, ngơ ngác mang áo khoác và đồ dùng của chủ.

- Đúng đấy - Philip nói với theo. - Hãy đi mà ngủ ở đâu cũng được, với bất kỳ ai mà cô ưa.

- Hầu tước! Hầu tước! Chớ có thô bỉ! - Công tước Gramông lại can thiệp một lần nữa.

- Thưa Đức ông, “kẻ bán than là chủ trong xó nhà của mình”. - Chàng quý tộc bẳn tính vừa đáp lại, vừa đẩy cửa đóng sập lại trước mũi cả đám

Angiêlic rẽ vào một lối đi và bước xa dần những lời bình luận giả vờ thương hại và những nụ cười mỉm mỉa mai của đám quan khách. Nàng muốn bỏ chạy đi thật nhanh. Lúc nàng bước xuống cầu thang rộng bằng cẩm thạch, hai giọt lệ buồn tủi long lanh trên má nàng.

“Hắn là một thằng ngu ngốc, một tâm hồn nhỏ nhen dưới cái vỏ quý tộc lớn... Một thằng ngốc! Một thằng ngốc..”

Nhưng lại là thằng ngốc nguy hiểm, mà chính nàng đã tự rèn lấy dây xích để cột chặt mình vào với hắn: nàng đã ban cho hắn những quyền đáng sợ, quyền của người chồng đối với người vợ. Ráo riết tìm cách trả thù, hắn sẽ không một chút khoan dung nào đối với nàng. Nàng đoán được hắn sẽ theo đuổi mục tiêu nô dịch hóa, làm nhục nàng với sự dai dẳng thâm độc và sự khoái trá quá quắt như thế nào. Nàng chỉ thấy có một kẽ hở duy nhất trong tấm áo giáp che chắn cho hắn: tình cảm khác thường hắn dành cho Nhà vua, đó chẳng phải là sợ hãi, cũng không phải là kính yêu, mà là một lòng trung thành tuyệt đối, một sự tận tụy không gì lay chuyển nổi. Nàng cần phải đánh trả ngay vào tình cảm này, tranh thủ Nhà vua đứng về phía mình, xin được Đức vua ban cho mình một chức vụ thường xuyên ở tại triều đình, do đó buộc Philip phải nể trọng, để dần dần đặt anh ta trước sự lựa chọn: hoặc làm trái ý vua, hoặc là từ bỏ việc hành hạ vợ. Thế còn hạnh phúc trong tất cả những chuyện này? Cái hạnh phúc mà dù sao chăng nữa, nàng cũng đã từng rụt rè mơ tưởng một đêm nào, trong cảnh tĩnh mịch của khu rừng Niôn, giữa lúc trăng tròn vành vạnh lên cao dần trên những ngọn tháp trắng của tòa lâu đài xinh xắn thời Phục hưng, như để chào mừng đêm tân hôn đó... Thất bại chua cay quá! Ở bên cạnh Philip, mọi cái đều đã thất bại rồi!

Nàng nghi ngờ vẻ duyên dáng và sắc đẹp của chính mình. Vì cảm thấy mình không được yêu, người phụ nữ không còn cảmấy mình đáng yêu nữa. Liệu nàng có đủ sức tiếp tục trận đấu của mình đã lao vào chăng? Nàng biết rõ những nhược điểm của chính mình, đó là tình yêu của nàng đối với chàng ta, và vì nàng đã làm chàng ta đau khổ. Vì tham vọng ráo riết của mình, do có quyết tâm dữ dội vượt qua thử thách, nàng đã ép buộc Philip, dồn chàng ta vào chân tường, tung ra trước mặt chàng lời mặc cả: hãy cưới nàng đi, nếu không muốn bản thân anh ta cùng bố anh ta phải chịu đòn trừng phạt sấm sét của Nhà vua. Chàng đã đồng ý cưới nàng, nhưng không tha thứ cho nàng. Do lỗi của Angiêlic, dòng suối ngọt mà cả hai người lẽ ra có thể cùng cúi xuống nay đã bị ô nhiễm, và bàn tay mà nàng muốn chìa ra cho chàng lại khiến chàng ghê tởm.

Angiêlic ngắm đôi bàn tay trắng nuột của mình đang mở ra trước mặt, vẻ chán nản, buồn bã. Căn phòng xép có một cửa sổ trổ trên mái nhà trông ra khu rừng. Một cái giường có rèm che mà đám đầy tớ vừa kê xong chiếm hết gian phòng. Chẳng còn chỗ mà xoay trở người nữa. May là, vì chật chội nên phòng này ấm áp và ngọn lửa reo vui trong cái lò sưởi nhỏ.

- Chao ôi, - bà Môngtexpăng vừa rút đôi giày lấm bùn ra vừa nói, - phỉ phui cái lão Pêghilanh tinh quái chết tiệt kia!

Bà ta còn tụt cả đôi tất dài bị ướt ra nữa, cuộn lại và mấy bà cùng đi liền làm theo. Cả bốn Phu nhân ngồi bệt xuống sàn đá hoa, trên những nếp váy rộng của mình, và chìa những bàn chân xinh xắn lại gần ngọn lửa.

Trong khi mấy bà kia chơi bài, Angiêlic vừa buồn bã nhấm nháp mẩu bánh ngọt còn nóng nguyên, vừa nghĩ đến Philip. Làm thế nào để khuất phục, để đánh bại được chàng ta, hay ít nhất cũng có thể thoát khỏi bàn tay trừng trị đó, và không cho phép chàng ta phá hoại cuộc đời mà nàng đã phải dựng xây gian khổ biết nhường nào!

Lửa trong lò sưởi cháy to hơn. Nàng gọi Giavốt lấy hộp hành trang, rút ra cái quạt da che lửa nóng, tặng một cái Môngtexpăng. Những tình cảm mà vị phu nhân này gợi cho nàng không được đằm thắm lắm. Điều Angiêlic thèm muốn ở bà ta, nếu không phải là kiểu sắc đẹp có phần tương tự với sắc đẹp của chính nàng - cả hai người đều dòng dõi nhà nòi vùng Poatu - thì ít nhất cũng là sự táo bạo rạng rỡ trong kiểu đi đứng và trong lời ăn tiếng nói. Bên cạnh bà này, mặc dù có khiếu đối đáp mau lẹ, Angiêlic vẫn cảm thấy mình thua kém và thường im lặng nhiều hơn. Vì nàng nhận thấy lời lẽ của bà phu nhân Hầu tước trẻ tuổi ấy có sức làm xiêu lòng cả những con người có tước vị cao sang. Thứ hùng biện tự nhiên và duyên dáng đó là một tài năng gia truyền được mệnh danh là ngôn ngữ nhà họ Mooctơma.

Mặc dù vậy, phu nhân Môngtexpăng với đôi mắt xanh thẫm tuyệt đẹp này đã lên kinh đô Pari trong cảnh thật nghèo túng, chẳng có tài sản đáng kể nào ngoài một cỗ xe cũ và từ khi thành hôn vẫn phải vật lộn với những cơn quẫn bách tiền nong đáng hổ thẹn. Người đàn bà trẻ này rất kiêu hãnh và nhạy cảm hơn người ta tưởng, đã đau khổ đến phát khóc về những chuyện đó. Hơn bất kỳ ai khác, Angiêlic thấu hiểu những khó khăn nhục nhã mà bà Môngtexpăng lẫy lừng đã phải chịu đựng. Từ khi quen biết gia đình này, nàng đã nhiều lần có dịp giúp họ làm yên lòng những tay chủ nợ nanh nọc bằng cách cho vay một khoản tiền mà sau đó thậm chí người ta cũng chẳng buồn cảm ơn nàng nữa. Tuy nhiên, sức sống mạnh mẽ của thiếu phụ kia đã hấp dẫn Angiêlic. Tính nhanh nhạy của nàng luôn luôn hướng nàng theo bản năng về phía những con người mà số mệnh đã thành công. Môngtexpăng chính thuộc đám người như vậy.

Về phần mình, bà ta chắc chắn phải thấy thật là tiện lợi khi có được trong đám quen biết của mình một người bạn gái hào hiệp như vậy, mà tài sản thì vững vàng nhờ công việc kinh doanh. Angiêlic tuy xinh đẹp, lại không làm bà ta sợ bóng sợ vía.

- Khổ thân tôi quá, - bỗng dưng bà Môngtexpăng thở dài - Chị xem, tôi thiếu 1800 đồng livrơ của ông thợ chữa kiêm thợ đóng yên ngựa, vừa cung cấp bộ yên cương cho xe ngựa tối nay. Toàn là da đẹp, thêu kim tuyến. Một kỳ công.

- Giá 1800 livrơ...

- Vâng, món nợ không lớn gì? Thế mà đức ông chồng tính khí không sao chịu nổi của tôi lại đem cầm cho tay chủ nợ kia đôi hoa tai ba chẽ nạm kim cương to của tôi, mà tôi rất ưa. Nếu mai không có tiền trả, tôi sẽ mất tong món nữ trang ấy!

Angiêlic chẳng thấy câu chuyện của bà Môngtexpăng có gì đặc biệt thú vị. Mà nàng còn bỏng rát vì cái tát của Philip vừa giáng cho. Vẻ mặt bực tức của nàng rõ ràng làm bà phu nhân trẻ tuổi tinh quái kia đắc chí.

- Thôi, chị đừng buồn phiền làm gì. Chị nắm chặt được anh chàng Philip của mình bằng những ràng buộc khác, chứ đâu phải bằng tình yêu chồng vợ. Họ đồn rằng chị để mặc cho anh ta tha hồ bòn rút các két sắt nhà buôn của mình mà lại.

- Thôi đi, bà chị, chớ quan tâm những chuyện đó. Nếu chị thông minh, lẽ ra chị phải giúp để tôi có một chỗ đứng vững vàng ở triều đình kia: thí dụ như hãy mách bảo tôi biết có chức vụ nào đang khuyết, mà tôi có thể tìm cách mua được cho mình không?

Bà Môngtexpăng giơ hai tay lên trời:

- Cô bạn nhỏ đáng thương, nghĩ chuyện gì lạ thế, một chức vụ còn khuyết trong triều đình? Thật là đáy biển mò kim. Hàng nghìn người rập rình chầu chực. Có mà tung vàng ra tậu cũng không được đâu.

- Thế chị chẳng đã xin được chức vụ tùy tùng của Hoàng hậu đó sao?

- Chính Đức vua đã chỉ định tôi vào chức đó. Nhiều lần, tôi đ làm cho Người bật cười vui vẻ khi Người đến thăm tiểu thư La Valie. Và Hoàng thượng cho rằng tôi có thể giúp cho Hoàng hậu giải trí. Vì Đức vua vốn quan tâm săn sóc Hoàng hậu. Thử xem, chị có thể dựa vào ai để được giới thiệu với Đức vua nào? Hoặc là chị phải làm đơn xin dâng lên Đức vua...

- Chuyện này có vẻ khó khăn, phiền toái quá nhỉ?

- Trong khi chờ đợi, có lẽ tôi có thể giới thiệu chị với Hoàng hậu. Chị sẽ trình bày nguyện vọng với Người. Biết đâu Hoàng hậu chẳng đế ý đến chị?

- Chị hãy làm thế đi. - Angiêlic hồ hởi nói - Và tôi xin hứa là sẽ tìm kiếm trong két sắt buôn bán của mình một khoản nào đủ làm nguôi giận ông thợ chữa xe ngựa của chị.

Nữ Hầu tước Môngtexpăng mừng ra mặt:

- Được rồi nhé. Chị đáng yêu như một thiên thần...