Chương 95: Chương 05

Tảng sáng, bà Môngtexpăng ngá

p dài và vươn vai. Bà đã tiếp tục trò chuyện nhát gừng với Angiêlic, vì phòng xép này quá chật chội khiến họ khó lòng ngả lưng để nghỉ ngơi đôi chút.

- Tôi thấy có lẽ bây giờ tôi phải xuống tầng gác dưới kia. - bà ta nói - Hoàng hậu sắp gọi đến những phu nhân tùy tùng. Bạn cũng xuống chứ?

- Giờ này chắc hẳn chưa thích hợp để tôi trình diện trước Hoàng hậu.

- Chưa đâu. Tôi muốn lưu lại tới lúc Hoàng hậu đi lễ Chúa trở về đã. Khi đó, bạn sẽ đứng ở chỗ Ngài ngự đi qua. Nhưng tôi cần chỉ cho bạn biết trước những chỗ tốt để bạn có thể trông thấy được Vua và Hoàng hậu và nếu được, sẽ được các Ngài nhìn thấy mình. Hãy đi xuống với tôi.

Bên ngoài phòng xép không khí lạnh buốt và ẩm. Bà Môngtexpăng chia tay với Angiêlic ở cửa phòng yến tiệc.

- Tôi đi nhé. Những triều thần có nhiệm vụ dự buổi Đức Vua rời khỏi long sàng cũng sắp tới rồi. Hoàng thượng thường dậy sớm mà. Chốc nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Angiêlic đành đi quanh mấy gian phòng rộng còn vắng ngắt. Nàng dừng lại trong một căn phòng có mười hai cột lớn. Trời đã sáng rõ. Nàng đến dựa vào những cột chống bằng cẩm thạch và nhìn ra ngoài. Vườn cây của lâu đài cũng đã thoát ra khỏi bóng đêm.

- Phu nhân mơ mộng điều gì vậy, thưa nữ Hầu tước?

Tiếng nói thì thào nổi lên mà không thấy người nói ở đâu. Angiêlic ngơ ngác nhìn quanh.

- Nữ Hầu tước mơ mộng điều gì thế?

- Nhưng... ai nói đấy?

- Hơi lạnh đấy nhỉ? Nhưng bà đã có áo khoác, chứ còn tôi.

Angiêlic giật nẩy mình, nhìn về phía sau bức tượng cẩm thạch gần đó nhưng không thấy gì. Nhưng nàng chú ý đến một đống áo quần sặc sỡ đủ màu sắc, đặt dưới sàn, sát đế pho tượng. Nàng cúi xuống, đưa tay cạm vào đó. Tức thì đống vải nhảy vọt lên như chú dê rừng, và xoay người lại. Một chú lùn kỳ cục nhỏ xíu xuất hiện dưới mắt nàng, hất cái mũ chùm đầu đang che lấp khuôn mặt hắn.

- Backarôn! - Angiêlic kêu lên.

- Xin đến hầu bà, thưa nữ Hầu tước của thiên thần.

Chú hề lùn của Hoàng hậu cúi rạp xuống chào kính cẩn. Hắn không cao hơn một em bé bảy tuổi là bao, thân hình to bè dị dạng ấy khiến người ta ít chú ý đến khuôn mặt thông minh khá đẹp của hắn. Đã rất lâu ngày, Angiêlic không gặp hắn. Nàng thấy hắn có tư thế của một người quý tộc, và nói ý đó cho hắn biết.

- Có phải thế không nào? - Backarôn hài lòng nói.

- Tôi rất vui mừng gặp lại anh, Backarôn ạ. Trò chuyện một chút nào.

- Quang cảnh chỗ này, bà thấy thế nào? Vui mắt chứ nhỉ? Mà, nữ Hầu tước của thiên thần, một phu nhân lớn như bà mà không từ bỏ tình bạn đối với một gã hề của Hoàng hậu ư?

Angiêlic đứng bên cạnh hắn, mắt cũng đang quay ra các khu vườn. Nàng đặt bàn tay lên vai anh hề thấp nhỏ.

- Những kỷ niệm gắn bó chúng ta với nhau có phải thuộc loại mà người ta từ bỏ được đâu, hả Backarôn?

- Thỉnh thoảng, - Backarôn nói se sẽ - Đức Hoàng hậu tỏ ý lo lắng. Người không thấy mặt tôi đâu cả. Vậy cái anh chàng hề được Người ưa chuộng nhất ấy biến đi đâu rồi?... Anh ta về Pari, xin mạn phép Hoàng thượng ạ. Anh ta đi chầu một Đức vua khác, mà thần dân của vị vua này thì chẳng một ai sao nhãng phận sự đối với Ngi: đó là Hành khất đại đế Trôn-Gỗ, vua của dân du đãng. Thần dân của đại đế thì có mấy ai được như tôi: dám quyên cúng vào ngân quỹ của Ngài những túi tiền tròn căng to bằng quả dưa bở. Trôn-Gỗ quý mến tôi lắm chứ.

- Tôi cũng vậy. Trôn-Gỗ cũng quý tôi lắm chứ. - Angiêlic nói.

Ai có thể ngờ được rằng, có những cuộc dạo chơi bí mật thỉnh thoảng lại đưa nữ Hầu tước xinh đẹp Plexi-Belie đeo mặt nạ, mặc bộ đồ vải thô đến tận cuối vùng ngoại ô ở Xanh-Đờni? Và hàng tuần, đầy tớ của bà Hầu tước vẫn đem đến đó những cái bình đựng các thứ rượu nho ngon, cùng với thịt gà vịt, thịt lợn quay.

- Đừng sợ gì cả, nữ Hầu tước của các thiên thần ạ. - Backarôn thì thào - Bọn chúng tôi biết giữ bí mật chứ. Và chớ quên rằng có chúng tôi thì bà không bao giờ đơn độc cả, và sẽ không gặp nguy hiểm... ngay cả ở trong cung điện này. Ở nơi đây, cung điện Nhà vua, nơi mà người ta còn đơn độc và bị đe dọa hơn bất cứ ở nơi nào khác...

Đức vua đã thức dậy.

Ba viên ngự y bước vào mặc áo dài đen và đầu đội mũ nhọn, biểu trưng chức vụ cao quý của họ, lần lượt đến bắt mạch Vua, hỏi han sức khỏe của Người, trao đổi với nhau vài câu bằng tiếng Latinh, rồi ra khỏi phòng ngủ của Vua.

Bắt đầu đợt vào chầu thăm đầu tiên của các vị thân vương.

Trước mặt các hoàng thân kính cẩn nghiêng mình, Đức vua bước ra khỏi long sàng.

Dâng áo sơ mi lên Vua là đặc ân dành cho vị quý tộc số một, người dẫn đầu đợt vào chầu thăm Vua thứ hai bao gồm một số nhà quý tộc cao cấp nhất. Sau khi Vua được đám đầy tớ hầu cận giúp mặc xong áo sơ mi, bắt đầu đợt thăm chầu thứ ba, gồm những hàng Công tước và các thành viên Hội đồng hoàng gia tối cao.

Đợt thăm chầu thứ tư là dành cho các Thượng thư trong nội các, đợt thứ năm là của các vị Đại sứ các nước rồi đến đợt thứ sáu của các vị Giáo chủ và các Giám mục mặc đồng phục màu tím và đỏ thẫm.

Đức vua đưa mắt nhìn một lượt, nhận mặt từng người và ghi nhớ kẻ nào vắng mặt. Ngài hỏi triều thần một đôi câu, thu lượm một ít tin tức và cả những chuyện đám triều thần kháo nhau, và tỏ ý thưởng thức những câu trả lời đầy ý nhị của đám bầy tôi.