Chương 93: Chương 03

Angiêlic ngẩng đầu lên. Quả thật dưới bóng cây sáng mờ mờ trên con đường trũng, đám người mới đến trông mặt mày không đáng tin cậy lắm. Họ làngười đàn ông cao, gầy, nước da sạm nắng, con mắt lầm lì, ria mép và chòm râu nhỏ đen nhánh. Họ mặc theo kiểu đồng phục màu xanh lơ đã phai, có những đường thêu bạc màu hoặc bị đứt. Nhưng cả bọn đều mang gươm. Đi đầu là hai gã đang giương cao những lá cờ vẽ và thêu rực rỡ, mặc dù bị thủng lỗ chỗ, chắc hẳn là hậu quả của những trận chiến đấu dữ dội. Vài tên lính cuốc bộ vác giáo và súng, thản nhiên đi qua cỗ xe đổ. Người cưỡi ngựa đi đầu, chắc là người chỉ huy, dừng lại trước hai Phu nhân và đám đầy tớ của họ:

- Chết chửa! Các bà xinh đẹp, thần Meckuya thường phù hộ khách đi đường, mà nay lại bỏ mặc các vị ư?

Khi người kỵ sĩ nhấc mũ chào thấy hiện ra một khuôn mặt tươi cười rám nắng.

Nghe giọng nói thánh thót quen quen, Angiêlic mỉm cười duyên dáng và vui vẻ đáp lại:

- Thưa Đức ông, ngài quê ở xứ Gaxcônhơ, chắc hẳn thế!

- Chẳng thể che giấu Phu nhân được chút gì, thưa nữ thần xinh đẹp giữa chốn rừng xanh! Bọn tôi có thể giúp đỡ các vị được điều gì đây?

Ông ta hơi nghiêng người lại gần để nhìn kỹ nàng hơn, và Angiêlic có cảm giác là ông ta giật mình. Đột nhiên nàng tin chắc rằng mình đã từng gặp người này ở đâu đó. Nhưng ở đâu kia chứ?... Để sau này nàng sẽ nghĩ. Đang để hết tâm trí vào chuyện trước mắt nàng vội nói:

- Thưa ngài, ngài có thể giúp chúng tôi một việc hết sức quan trọng. Bọn tôi phải đến dự cuộc săn của Nhà vua, nhưng chẳng may bị nạn dọc đường. Không có cách nào sửa nhanh được cỗ xe quá cũ này. Nhưng nếu vài vị trong các ngài sẵn lòng cho bà bạn tôi và bản thân tôi với cô hầu phòng này ngồi nhờ phía sau yên ngựa để đi đến ngã tư Bò, thì chúng tôi đội ơn các vị biết chừng nào.

- Đến ngã tư Bò ư? Chính đoàn chúng tôi cũng đi tới đó. Chà! Thuận tiện cả thôi.

Mấy kỵ sĩ để ba người đàn bà ngồi lên sau yên ngựa, và chỉ mất không quá mười lăm phút họ đã tới được nơi hẹn. Dưới chân các quả đồi vùng Phôtxơ Rơpô, khu rừng trống hiện ra, ngổn ngang những cỗ xe và hàng đàn ngựa. Đám người đánh xe ngựa và những người hầu đang chơi xúc xắc để chờ các ông chủ, bà chủ đi săn trở về. Angiêlic trông thấy những phu giữ ngựa của mình. Nàng nhảy từ yên ngựa xuống đất và gọi to:

- Gianicua, dắt con Xêret lại đây cho ta!

Anh này vội chạy về phía chuồng ngựa. Vài giây sau, Angiêlic đã ở trên lưng ngựa. Nàng cho con vật bứt ra khỏi đám đông rồi ấn cả hai đinh thúc ngựa, cho nó phi về phía rừng. Men theo đỉnh đồi, nàng cho ngựa phi nước đại, phóng qua giữa những hàng cây cành lá rậm rạp mọc sát nhau trong cánh rừng già. Tiếng chó sủa gần thêm. Con nai bị săn đuổi chắc đã kịp vượt qua dòng sông nhỏ. Không chịu hàng phục, nó vẫn phóng nhanh, hàng đàn chó bám theo. Nó tiến về hướng nàng. Tiếng tù và rộn rã lôi cuốn đám người đi săn. Angiêlic vẫn tiếp tục tiến lên, chậm hơn trước, rồi dừng lại. Tiếng vó ngựa đến gần. Nàng cho ngựa tiến ra phía bên ngoài vùng cây rậm rạp. Bỗng vang lên một tràng tiếng chó sủa, một cái bóng nâu thẫm vút ra ngoài cửa rừng. Con nai này còn khá non, sừng mới bắt đầu phân nhánh. Nó phóng nhanh quá làm những vũng nước trên bãi lầy bắn tung toé. Đằng sau con vật, đàn chó ào ào phóng theo tựa một dòng sông màu trắng và hung. Từ cánh rừng cây rậm rạp, một con ngựa, trên lưng có một nữ kỵ sĩ mặc áo chẽn đỏ nhô ra. Gần như cùng lúc, từ bốn phía nhiều người cưỡi ngựa phóng tới và lao xuống sườn dốc mọc đầy c

Tuy nhiên, trong một cố gắng cuối cùng, con nai đã phá vỡ được vòng vây. Lợi dụng một quãng hở, nó lại lao nhanh về phía rừng rậm tìm chỗ náu mình. Những tiếng kêu thất vọng ồ lên. Đàn chó lấm như chôn như vùi được tập hợp lại trước khi phóng tiếp để đuổi theo con mồi.

Angiêlic thúc con Xêret tiến lên trước và nàng cũng bắt đầu xuống dốc. Nàng thấy lúc này là lúc thuận lợi để hòa vào đám đông. Angiêlic thấy ngay Đức vua ở giữa đám triều đình.

Y phục giản dị của Nhà vua trông trái ngược với cách ăn mặc của những nhà quý tộc kia. Vua Luy 14 ưa được thoải mái trong quần áo của mình. Trong những buổi đi săn, ông luôn luôn gạt bỏ mọi thứ hàng ren và những kiểu trang phục rườm rà khác cho khỏi vướng. Hôm đó người mặc một tấm áo lễ bằng dạ nâu, khuyết áo và mép túi có thêu chỉ vàng rất nhỏ sợi, trông giản dị như một điền chủ. Nhưng nhìn vẻ mặt người, không ai có thể lẫn nhà Vua với người khác. Dáng uy nghi của mọi cử chỉ, trong đó có vẻ duyên dáng hòa lẫn với sự chừng mực và thanh thản, khiến Đức Vua trong mọi trường hợp đều mang một phong thái vương giả.

Bên cạnh Vua, là nữ kỵ sĩ mặc áo chẽn đỏ. Gương mặt người tình của Đức Vua hơi gầy, thật ra không đẹp lắm, ửng hồng sau cuộc săn đuổi con mồi. Angiêlic có cảm giác rằng tiểu thư La Valie mặc dù đã lên tới tột đỉnh vinh quang, vẫn không đủ tầm cỡ để bảo vệ vị trí của mình giữa triều đình. Chung quanh tiểu thư, Angiêlic nhận ra hoàng thân Côngđê, bà Môngtexpăng, công tước Lôdăng, Đại công nương và công chúa Anh quốc Angriet và cố nhiên có đức ông Hoàng đệ cùng với phu nhân của mình, đi liền đó bao giờ cũng có hiệp sĩ Loren là người được sủng ái. Nhà vua sốt ruột nhìn về phía con đường mòn. Hai kỵ sĩ từ đó cho ngựa đi bước một tới gần. Một người là Philip, Hầu tước Plexi-Belie, quần áo và mớ tóc giả vấn ngay ngắn, mặc dù cuộc săn đuổi con thú đã diễn ra quyết liệt.

Trái tim Angiêlic se lại vì giận dữ và luyến tiếc khi nhìn thấy Philip. Không rõ Philip sẽ phản ứng ra sao khi trông thấy nàng, người đã bị chàng ta bỏ mặc nằm trơ một mình trong cái xó tu viện cách đó mấy giờ đồng hồ? Angiêlic siết chặt dây cương bằng một động tác kiên quyết. Nàng biết rõ chồng mình, nên tin chắc rằng trước mặt Vua anh ta không dám liều lĩnh gây chuyện to tiếng với nàng. Nhưng rồi, sau này thì sao?... Philip kìm con ngựa trắng của mình lại, đề luôn ở vị trí ngang bằng với nguời cùng đi. Một ông già gương mặt nhăn nheo, tuy biết Vua đang chờ mình đến, nhưng ông già vẫn không tỏ ra vội vã. Đó là cụ Xanôvơ, cựu trưởng quan Ngự xạ triều vua trước, Luy 13. Xanôvơ thuở trước huấn luyện cho Nhà vua đường quyền tinh thông thuật săn bắn. Khi lên ngôi, Luy 14 giữ nguyên chức vụ bầy tôi già của Vua cha. Và Philip, tuy thực tế làm nhiệm vụ của trưởng quan Ngự xạ lại chưa được chính thức phong chức đó.

Theo đúng nghi lễ, Xanôvơ đến nhận từ tay vua cây sào dài, một đầu có buộc cái cẳng lợn lòi mà lúc bắt đầu cuộc săn ông già Trưởng quan Ngự xạ đã trao cho Người. Trưởng quan Xanôvơ cúi đầu vâng lệnh. Đức vua lại thúc Ngựa đi lên, kéo theo sau cả đoàn triều thần ăn mặc lộng lẫy.

Khi đi qua chỗ Angiêlic, Vua dừng lại một lát. Con mắt nghiêm nghị và kín đáo của Vua Luy nhìn thẳng vào Angiêlic, nhưng có vẻ như không trông thấy nàng. Nàng không cúi đầu, thầm nghĩ rằng mình xưa nay vẫn thắng được nỗi sợ hãi của bản thân vậy thì không lẽ gì biến sắc lúc này. Nàng nhìn Đức Vua và mỉm cười tự nhiên. Hoàng thượng hơi giật mình như bị ong đốt, đôi má hơi ửng đỏ.

- Kìa... phải chăng đó là Phu nhân Plexi-Belie? - Đức vua hỏi với vẻ kẻ cả. Nhất định rồi, ta nhớ chứ, còn Phu nhân thì hình như ít nhớ đến ta - Cuối cùng thì Phu nhân đã phục hồi sức khỏe rồi c

- Tạ ơn Hoàng thượng, nhưng sức khỏe của hạ thần xưa nay vẫn rất tốt ạ.

- Thế thì vì sao Phu nhân đã ba lần khước từ lời mời của ta?

- Tâu Hoàng thượng, xin người tha tội cho hạ thần, những lời mời đó chưa bao giờ được truyền đạt đến tai bầy tôi của Hoàng thượng cả.

- Bà khiến ta ngạc nhiên đấy. Ta đích thân báo trước cho ông Plexi biết rằng ta muốn thấy bà tham dự các buổi lễ trong triều. Ta thật khó tin là ông ta lại đãng trí tới mức quên mất điều đó.

- Tâu Hoàng thượng, ông chồng tôi có lẽ đã cho rằng vị trí của một thiếu phụ trẻ là ở lại nhà mình để kim chỉ may vá, chứ không nên để mình bị lóa mắt trước những cảnh tráng lệ huy hoàng của triều đình rồi sao nhãng nghĩa vụ khô khan của bản thân.

Cùng một lúc, tất cả các chiếc mũ có cắm lông chim của đám quý tộc đều rập theo động tác của Đức vua, quay về phía Philip đang đờ người trên lưng con ngựa trắng, hiện thân của một cơn tức giận bất lực và âm thầm. Đức vua đã đoán hiểu được một phần câu chuyện. Người tỏ ra rất ý nhị và có nghệ thuật phá bí cho những tình thế khó khăn. Người cất tiếng cười ha hả:

- Chà chà! Ngài Hầu tước sao có thể như vậy được! Chẳng lẽ ông ghen quá mức, đến nỗi không bỏ qua thủ thuật nào, miễn là có thể ngăn cấm con mắt người ngoài chiêm ngưỡng kho tàng duyên dáng mà ông là chủ nhân? Như vậy thì quả là để cho tính keo kiệt đi quá xa mất rồi, hãy tin lời ta. Lần này ta bỏ qua cho, nhưng ta buộc ông phải tươi nét mặt khi thấy phu nhân Plexi được hoan nghênh. Còn về phần bà, thưa phu nhân, ta không muốn khen ngợi bà đã bất c những quyết định của một đức lang quân quá ư mệnh lệnh. Nhưng ta ưa tinh thần độc lập của phu nhân. Vậy xin hãy không một chút dè dặt, hòa mình vào những điều kỳ diệu của Triều đình, như lời bà vừa nói. Ta đảm bảo với phu nhân rằng ông Plexi sẽ không trách cứ bà đâu.

Philip, giang rộng cánh tay cầm mũ, cúi đầu thật thấp, với dáng phục tùng có phần cường điệu. Angiêlic chỉ còn nhìn thấy những nụ cười mỉm xung quanh nàng nở trên những cái mặt nạ mà vài giây trước đó, chỉ bộc lộ sự khao khát như muốn cào xé nàng ra thành trăm nghìn mảnh.

- Xin chúc mừng! - Phu nhân Môngtexpăng bảo nàng. - Bạn có cái tài tự đặt mình vào những hoàn cảnh gay go cực độ, nhưng đồng thời lại có biệt tài thoát ra được một cách tuyệt diệu. Bạn hãy kể chuyện đi. Anh chàng Philip ấy hóa ra khủng khiếp như vậy ư? Tiếc thật nhỉ? Con người đẹp đến thế!...

Ở bìa rừng, đội quân ăn mặc lôi thôi, mà viên chỉ huy chính là người đã giúp đỡ Angiêlic và tiểu thư Paragiông đang đứng đợi. Khi đoàn người theo hầu vua xuất hiện, hai người thổi sáo và đánh trống đứng ở hàng đầu toán quân bắt đầu chơi một khúc quân hành. Đằng sau họ, hai người cầm cờ bước theo, rồi đến người sĩ quan chỉ huy, theo sau là đám sĩ quan và quân lính của đơn vị.

- Trời đất! - Một tiếng phụ nữ thốt lên. - Đám bù nhìn rách rưới kia là bọn nào mà dám dẫn xác đến ra mắt Đức vua thế kia?

- Đó là đám quân nổi loạn ở vùng Lănggơđốc đấy. - Một nhà quý tộc trẻ cười đáp.

Angiêlic đờ ra như bị sét đánh. Cái tên mà chính nàng đã cố tìm đến nát óc từ lúc mới thấy hiện ra. Khuôn mặt có vết sẹo của nhà quý tộc Gaxcônhơ, bỗng nảy ra ngay lập tứ

- Angđigiô!

Đó chính là Becna Angđigiô, nhà quý tộc ở Tuludơ, vị thực khách vui tính của lâu đài Học vui, thường ưỡn cái bụng to thỏa mãn đi từ tốp người đang ca hát này đến người đang khiêu vũ nọ. Vậy mà chính con người này đã đột nhiên phi nước đại qua khắp miền Lănggơđốc, dấy lên một trong những cuộc nổi loạn địa phương dữ dội nhất thời đó!...Bảy năm đã trôi qua kể từ ngày diễn ra vụ kết tội bất công bá tước Perắc, nguồn gốc nổ ra tất cả những cuộc nổi dậy kia.

- Đám nổi loạn ở vùng Lănggơđốc. - Thiếu phụ kia nhắc lại, hơi ngơ ngác, bên cạnh Angiêlic. - Thế chẳng nguy hiểm sao khi cho bọn chúng lại gần Đức vua?

- Không sao, bà yên tâm. - Nhà quý tộc nọ đáp lại. Đó không ai khác là ông Luvoa trẻ tuổi, thượng thư bộ binh - Các ngài đó đến đây để hàng phục sau sáu năm ròng rã cướp bóc, phá phách và đánh bại quân đội Hoàng gia. Hoàng thượng của chúng ta đã hứa cho nhà quý tộc Angđigiô kia an toàn tính mạng và khoan hồng đối với những tội lỗi đã qua. Đổi lại, ông ta sẽ phải làm trung gian hòa giải đối với các xã trưởng ở những thị trấn quan trọng nhất miền Nam. Ta có thể đánh cuộc rằng từ nay Hoàng thượng sẽ không thấy có bầy tôi nào trung thành hơn bọn họ đâu.

Vua Luy 14 đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống đất, và tất cả quần thần, nam cũng như nữ chung quanh đều làm theo. Angđigiô lúc đó đã tới gần chỉ cách vài mét, cũng làm theo. Với quần áo bạc phếch, đôi ủng cũ sờn, ông ta là hình ảnh kẻ bại trận chỉ còn danh dự là được nguyên vẹn. Ông ta vẫn giữ đôi mắt nhìn thẳng và đầu ngẩng cao một cách hiên ngang. Tới trước mặt vua, ông nhanh tay rút gươm khỏi vỏ. Có chút xao xuyến trong đám quần thần. Một số người muốn can thiệp. Nhưng nhà quý tộc vùng Tuludơ đã tì gươm xuống đấẻ gãy lưỡi gươm rất gọn và ném hai khúc xuống dưới chân Luy 14. Rồi tiến thêm một bước nữa, ông quỳ gối xuống hôn chân vua.

- Quá khứ là quá khứ, ngài Hầu tước thân mến. - nhà vua vừa nói vừa đặt nhẹ bàn tay lên vai con người nổi loạn, một cử chỉ chẳng phải là không có tình hữu nghị - Mỗi người đều có thể bị nhầm lẫn. Ta ưa những hành động chân thật. Vậy thì, Hầu tước hãy đứng lên. Ta chỉ tiếc là ông đã bẻ mất lưỡi gươm dũng cảm của mình rồi, ông khiến ta phải tặng ông một thanh gươm khác, bởi vì ta phong cho ông cấp bậc đại tá, và trao cho ông chỉ huy bốn đại đội long kỵ binh. Bây giờ ông theo ta đến cỗ xe của ta. Ông sẽ lên ngồi trên đó, vì ta mời ông về điện Vecxây.

- Hoàng thượng ban cho tôi vinh dự lớn, - Angđigiô đáp với giọng run run, - Nhưng tôi không đủ điều kiện có mặt ở bên Người. Bộ đồng phục của tôi...

- Nếu chỉ có thế thôi! Ta ưa một bộ quân phục sực nức mùi thuốc súng và mùi chiến trận. Đồng phục của ông là vẻ vang. Ta sẽ hoàn lại cho nguyên vẹn bộ quân phục đó. Ông sẽ mang cùng bộ áo chẽn xanh thẫm này với ve màu đỏ, nhưng là áo thêu chỉ vàng thay cho chiếc áo thủng lỗ chỗ vì đạn. Ta đã ra lệnh đón tiếp thân mật đội quân kia của ông và đãi họ một bữa thịnh soạn tối nay.

Mỗi người trở về xe của mình để nhanh chóng lên đường. Trời bắt đầu tối. Nhà vua nóng lòng trở về Vecxây. Những cây đèn ló và đuốc được thắp sáng.

Tay nắm dây cương con Xêret, Angiêlic còn phân vân chưa biết nên làm gì. Nàng vẫn còn xúc động do sự xuất hiện của Angđigiô và đám quân nổi loạn xứ Lănggơđốc. Tiếng nói của Đức vua vang đến tai nàng rất êm ái, tuy trẻ trung nhưng đôi khi pha lẫn vẻ hiền từ như giọng nói của người cha, tựa như một thứ dầu thơm xoa dịu trái tim sợ hãị thương tổn của nàng.

Một cỗ xe khi quành lại đã lướt nhẹ vào nàng.

- Bà chị đang làm gì đấy? - Phu nhân Môngtexpăng cất tiếng hỏi to, qua cửa sổ xe. - Xe của chị đâu?

- Thú thật tôi chẳng có cỗ xe nào cả. Xe tôi đã bị sa xuống hố rồi.

- Lên đây với tôi vậy.

Đi một quãng nữa, hai người gọi tiểu thư Paragiông và cô hầu phòng Giavốt lên xe, tất cả cùng trở về điện Vecxây.