Kế hoạch của cô ả Chủ nhật được thực hiện trót lọt.
Tốt hơn hết là hãy về Pari, lấy lại các quần áo và nữ trang, thắng cỗ xe của mình vào rồi phóng nước đại xuyên qua rừng để nhập vào đoàn đi săn của Triều đình. Angiêlic bước nhanh, nhưng có cảm giác chẳng tiến lên được là bao. Hai chân không của nàng giẫm phải những hòn đá nhọn. Nếu đi đôi giày to xù vào thì tuột chân và vấp luôn. Bình sữa sóng sánh, đệm kê đầu chỉ muốn tuột xuống. Cuối cùng, một chiếc xe ngựa tàng của người thợ bán sành chảo đi về hướng Pari vượt lên chỗ nàng. Nàng vội ra hiệu cho ông ta rối rít:
- Chở giúp tôi được chứ ông bạn?
- Rất sẵn sàng, cô gái xinh đẹp ạ. Ban cho tôi một cái hôn, rồi tôi sẽ chở cô đến nhà thờ Đức Bà.
- Đừng tính đến chuyện đó. Hôn thì tôi cần dành cho chồng chưa cưới của mình. Nhưng tôi tặng bình sữa này cho các cháu bé.
- Đồng ý! Cũng sộp đấy. Vậy hãy lên xe đi, cô em đã đẹp người lại ngoan nết.
Con ngựa đi nước kiệu khá nhanh. Lúc 10 giờ sáng, xe đã đến Pari. Ông hàng sành chảo đưa nàng đi sâu vào bến sông Xen. Đến đó, Angiêlic phóng nhanh như bay về biệt thự của mình. Người gác cổng suýt ngã ngửa khi nhận ra bà chủ cải trang thành gái ngoại ô. Từ sáng sớm, đầy tớ đang rất thắc mắc hỏi nhau về các điều bí mật xảy ra ở ngôi nhà này. Đầu tiên họ sợ hãi thấy tên người hầu của ngài Plexi-Belie, một gã to lênh khênh hết sức hỗn xược kiêu căng tới trưng thu toàn bộ đàn ngựa và các cỗ xe của biệt thự Bôtrây.
- Chúng cướp đi tất cả ngựa, tất cả xe của ta! - Angiêlic kinh ngạc lẩm bẩm.
Nhưng nàng phản ứng một cách can đảm:
- Mặc kệ! Ta sẽ cầu cứu một bà bạn để đi nhờ. Giavốt đâu, Têredơ đâu nhanh tay lên! Ta phải tắm rửa đã. Chuẩn bị bộ áo chẽn đi săn cho ta. Rồi đem lên cho ta một bữa ăn nhẹ với một chai rượu nho ngon.
Tiếng chuông đồng hồ trong trẻo báo 12 giờ, khiến nàng giật mình. "Có trời mới biết Philip sẽ bịa đặt ra chuyện quái quỷ gì để giải thích lý do ta vắng mặt không đến chầu Hoàng thượng! Rằng ta phải uống thuốc và bây giờ còn quằn quại và nôn mửa trên giường ngủ... hắn có gan làm thế lắm chứ, quân súc sinh! Và bây giờ, thiếu xe, thiếu ngựa, liệu ta có đến kịp nơi hẹn trước lúc mặt trời lặn không chứ? Gã Philip đáng nguyền rủa kia!"
- Gã Philip đáng nguyền rủa kia! - Angiêlic lại lẩm bẩm.
Bíu lấy cửa sổ xe, nàng lo ngại nhìn con đường đầy ổ gà mà cỗ xe ì ạch lăn bánh.
- Làm sao mà chúng ta đến nơi được! - Nàng vừa than phiền vừa quay sanghu nhân Lêônit Paragiông ngồi bên cạnh.
Bà phu nhân già kiểu cách này vui vẻ đáp:
- Nói gì mà vô lý thế hả cô bạn xinh đẹp. Đi mãi cũng phải tới chứ.
- Cái đó còn tùy thuộc ở chỗ xe cộ ra làm sao, và phải xem đi mất bao lâu đã - Angiêlic sốt ruột đáp lại - Đáng ra ta đã phải có mặt ở nơi Đức vua đi săn lúc sáu giờ sáng. Nếu ta đến đó vừa kịp để nghe nổi lên hồi kèn thu quân thì đến phát điên, phát rồ lên mất. Thấy tôi vắng mặt, Đức vua sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi về tội bất kính này...
Angiêlic thở dài. Nàng đã sửa soạn hết sức tỉ mỉ cho cái ngày có tầm quan trọng quyết định này. Nàng tự hứa không để mình bị gạt ra rìa một lần nữa. Nàng sẽ được đặt chân lên chốn Triều đình. Và đã đặt chân lên thì phải đặt thật vững vàng kia. Lúc đó Philip sẽ uổng công vô ích nếu còn tìm cách hất cẳng nàng. Mọi con mắt sẽ hướng cả vào Angiêlic, nhờ sắc đẹp, sự thanh lịch và nét độc đáo của mình. Nàng sẽ áp đặt sự có mặt của mình, sẽ bám chắc, sẽ mọc rễ trong triều, cũng như tất cả các ông to bà lớn khác, những kẻ ăn bám đầy tham vọng. Hãy gác hết mọi thói e dè, kín đáo ra một bên!
Bỗng cỗ xe bị vấp, xô mạnh đám khách ngồi trên ghế. Cô hầu phòng Giavốt bị hất mạnh ngã dụi, đè bẹp dúm nơ vải kim tuyến Angiêlic dùng để gài ở thắt lưng mình.
Cáu tiết Angiêlic tát con bé một cái. Nó vừa lồm cồm tìm cách ngồi vào chỗ cũ vừa khóc thút thít. Tiện tay, nàng những muốn vả tiếp một cái thật mạnh vào bộ mặt xoa bự phấn trắng bệch của mụ Lêônit. Nàng thừa biết mụ đang khoái chí trước thất bại của nàng. Tuy nhiên tiểu thư già không chỉ là hàng xóm láng giềng, bà ta còn có phần nào là người bạn để trò chuyện tâm sự của nàng nữa, và đó là ng mà nàng cầu cứu để đi nhờ xe ngựa, sau khi bị Philip cho một vố nên thân.
- Đường với đất! - Angiêlic rên rỉ.
- Bực mình nào có ích gì - Tiểu thư Paragiông nói trịnh trọng - Chỉ tổ làm nhan sắc bạn kém tươi thôi. Con đường này nó vốn như thế đấy. Đáng trách họa chăng chỉ có Nhà vua, vì Ngài lại nhè con đường xấu thế này để bắt bọn ta lặn lội...
Câu nói của Phu nhân bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng "rắc" mạnh, tiếp đến là sự rung chuyển không sao cưỡng lại nổi. Cỗ xe nghiêng về một bên, rồi có vật gì quét rào rào trên lớp đá trên đường, và cuối cùng một bánh xe văng ra, khiến ba vị nữ hành khách bị xô đè lên nhau.
Angiêlic ngồi xuống một gốc cây, đầu óc ngổn ngang những ý nghĩ chua chát, đến nỗi nàng không nhận thấy có một lớp người cưỡi ngựa đang tiến lại gần.
- Có người đến kìa - Anh hầu Flipô lẩm bẩm.
- Một lúc im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chân ngựa bước chậm bì bõm tới gần. Rồi có tiếng tiểu thư Paragiông thì thầm.
- Lạy Chúa, bọn cướp đến! Chúng ta nguy rồi!