Chương 91: Chương 01

PHẦN I: TRIỀU ĐÌNH

Angiêlic nửa thức nửa ngủ, trong đầu ngổn ngang những ý đồ vui nhộn, tựa như một cô gái nhỏ trong đêm trước ngày lễ Giáng sinh. Đã hai lần nàng vùng dậy, đánh bật lửa để thắp nến và ngắm nghía đám quần áo đặt trên những chiếc ghế tựa cạnh giường mình: đó là hai bộ quần áo nàng định sẽ mặc hôm sau để dự cuộcăn của Đức vua và buổi khiêu vũ tiếp sau đó.

Nàng lại nằm xuống ngủ tiếp và trở mình nhiều lần. Nàng muốn bấm chuông gọi người hầu đem vào một cốc nước uống sắc bằng lá thơm để ngủ cho say. Nàng phải ngủ ít nhất vài giờ vì chương trình của ngày hôm sau sẽ khá nặng! Chỗ hẹn đi săn là cánh rừng Phôtxơ Rơpô, vào lúc gần trưa. Angiêlic sẽ phải lên đường từ sáng sớm để đúng giờ hẹn đến kịp ngã tư Bò, gặp đám khách mời của Đức vua đi thẳng từ Vecxây đến. Tại đây, ngay giữa rừng, có sẵn những dãy chuồng dành cho các vị khách đặc biệt gửi ngựa của họ đến trước, để cho các con vật này được sung sức trước cuộc săn đuổi hươu nai. Hôm nay Angiêlic cũng đã cho hai gã đầy tớ đưa đến đó con ngựa cái Xêret quý giá, thuần chủng Tây Ban Nha, nàng đã mua với giá 1000 đồng pixtôn.

Nàng lại ngồi và thắp đèn. Đúng thế, bộ áo dài khiêu vũ của nàng thật tuyệt vời. Áo bằng xa-tanh hồng rực rỡ, kèm một áo khoác màu rạng đông thẫm hơn, và ngực áo đính những bông hoa tinh tế bằng xà cừ hồng óng ánh. Nàng đã chọn sẵn hàng loạt ngọc trai màu hồng để tôn sắc đẹp mình lên: hoa tai, ba vòng ngọc trai quanh cổ, bên vai và một vương miện hình trăng lưỡi liềm đội lên mớ tóc. Những chuỗi ngọc trai này nàng mua của một người thợ kim hoàn tin cẩn, với giá đã được nâng lên gấp năm lần. Nàng say sưa ngắm nghía những chuỗi ngọc trong hộp lót nhung trắng để trên chiếc bàn đầu giường. Bất giác nàng thở dài:

- "Philip!"

Sao mà chàng khinh miệt nàng đến thế! Nàng nhớ lại hai tháng vừa qua kế từ khi nàng tái giá với Hầu tước Plexi-Belie, nghĩ đến hoàn cảnh kỳ quặc nàng đã dấn thân vào do chính lỗi của mình. Một ngày sau khi được đón tiếp ở cung điện Vecxây, vì triều đình đã quay về Xanh-Giecmanh nên bản thân nàng phải trở lại Pari. Lẽ ra nàng có nhiệm vụ đến biệt thự của chồng tại ngoại ô Xanh-Ăngtoan, nhưng khi tới đó, sau nhiều phút do dự, nàng lại vấp phải cánh cổng đóng chặt. Nàng hỏi, tên gác cổng đáp rằng ông chủ hắn còn bận hộ giá cùng với triều đình và bản thân hắn chưa nhận được lệnh gì liên quan đến chuyện nàng tới đây. Cực chẳng đã, nàng đành quay về biệt thự Bôtrây cho đến nay vẫn thuộc quyền sở hữu của nàng. Từ đó nàng sống ở đây, chờ đợi một lời mời thứ hai của nhà Vua để nàng có thể trở lại ngôi thứ của mình giữa triều đình. Nhưng nàng đã uổng công, và bắt đầu cảm thấy lo lắng ngày một tăng. Cho đến một hôm nàng gặp phu nhân Môngtexpăng tại nhà tiểu thư Ninông và được phu nhân bảo nàng:

- Có chuyện gì thế, bạn thân mến, trí khôn bạn để ở đâu rồi? Thế là lần thứ ba bạn đã phớt lờ lời mời của Đức vua rồi đấy. Một lần bạn bị sốt rét cách nhật; lần hai bạn bị đau dạ dày; lần khác thì mụn mọc ở mũi làm bạn xấu đi nên không dám ra mắt ngài ngự. Toàn là những lời cáo lỗi dở òm khiến Đức vua không hài lòng, vì xưa nay Người vốn kinh sợ những người bệnh tật. Coi chừng bạn làm Người phật ý đó.

Đến đó Angiêlic mới biết rằng mỗi lần Đức vua bảo chồng nàng đưa nàng đến dự các cuộc hội lễ trong triều đình, chẳng những Philip không buồn báo cho nàng biết mà còn làm nàng trở nên lố bịch dưới con mắt Hoàng thượng.

- Dù sao tôi cũng cần nói để bạn dè chừng - phu nhân Môngtexpăng kết luận - Chính tai tôi nghe rõ Đức vua dặn Hầu tước Plexi rằng người muốn thấy bạn sẽ đến dự buổi đi săn vào ngày thứ tư tới này. Người còn nói thêm với vẻ hơi bực mình: "Hãy gắng sao cho phu nhân Plexi-Belie không vì lí do sức khỏe mà lại coi nhẹ sự quan tâm của ta một lần nữa nhé. Nếu không ta phải đích thân viết thư khuyên phu nhân hãy trở về tỉnh quê hương của mình". Tóm lại, bạn đang có nguy cơ bị thất sủng đấy.

Kinh ngạc, rồi nổi cAngiêlic đã nhanh chóng xây dựng được một kế hoạch để cứu vãn tình thế gay cấn. Nàng sẽ đến điểm hẹn đi săn và đặt Philip trước việc đã rồi. Và nếu đức vua đưa ra những câu hỏi thì được lắm, nàng sẽ nói rõ sự thật. Trước mặt vua, Philip tránh sao khỏi cúi đầu cam chịu. Hết sức bí mật, nàng đã đặt mua những đồ trang sức mới, sửa soạn cho người đưa con ngựa cái đi trước và sắp sẵn cỗ xe để nàng lên đường vào tảng sáng hôm sau. Nàng ép mình phải nhắm mắt lại và không nghĩ ngợi gì nữa, và ngủ thiếp dần.

Con chó nhỏ lông xù Ariuyt của nàng đang cuộn tròn nằm ngủ bỗng giật mình và đứng lên, bắt đầu sủa ăng ẳng.

- Gì thế, Ariuyt? - Nàng bực mình hỏi - Có chuyện gì xảy ra vậy?

Một tiếng động rất nhỏ lọt tới chỗ nàng, chưa thể xác định ngay là tiếng gì. Con Ariuyt lại gừ gừ tiếp. Vậy ra nàng chẳng thể nào ngủ lại được! Bỗng nhiên, qua hai mí mắt vẫn nhắm nghiền như sống lại những kỷ niệm xa xưa, Angiêlic tưởng thấy xuất hiện những bàn tay đen ngòm, những bàn tay bẩn thỉu, xù xì của bọn trộm cướp ở Pari lợi dụng đêm tối như bưng mò đến các khung cửa, nhẹ đưa mũi dao nhọn bịt kim cương cắt các ô kính. Nàng vội ngồi dậy. Đúng rồi, tiếng động là ở phía cửa sổ. Có trộm! Tim nàng đập thình thình. Có tiếng cánh cửa sổ đập mạnh. "Bọn chúng" đã vào nhà.

- Ai đó? - Nàng kêu lên, chết khiếp.

Không ai trả lời nhưng có tiếng bước chân tiến lại gần buồng ngủ của nàng.

"Những chuỗi ngọc trai của ta?", nàng nghĩ thầm.

Nàng vươn tay nắm lấy một đám nữ trang. Gần như cùng lúc đó, một tấm chăn nặng trĩu chụp lên người nàng không cho nhúc nhích, trong khi đó có kẻ dùng dây thừng trói gô nàng lại. Nàng vùng vẫy, vừa trườn người ra vừa lấy hết sức hét lên qua tấm chăn dầy. Nàng vùng ra được và kêu thành tiếng:

- Cứu tôi với! Cứu........

Hai ngón tay to tướng thít vào cổ họng nàng làm tiếng kêu tắt ngấm. Nàng nghẹn thở. Những tia chớp đỏ lừ lóe lên trước mắt nàng.

"Ta chết mất, nàng nghĩ thầm - Ta bị kẻ cướp bóp cổ!... Ôi, sao ngu xuẩn thế này!... Philip!... Philip..."

Rồi mọi cái đều tắt ngấm.

Khi tỉnh lại, thiếu phụ thấy một vật gì tuột khỏi những ngón tay mình rơi xuống sàn đá hoa với những tiếng lách cách.

"Những hạt ngọc trai của ta!"

Thấy người tê dại, nàng gắng vươn mình nhìn từ trên mép ổ rơm nàng đang nằm, và trông thấy chuỗi ngọc trai màu hồng rơi xuống đó. Chắc hẳn nàng đã giữ chuỗi hạt bằng bàn tay nắm chặt của mình trong khi kẻ bắt cóc nàng đem đến cái nơi nàng không quen biết này.

Angiêlic đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh gian phòng. Nàng đang ở trong một căn buồng nhỏ xíu tranh tối tranh sáng. Sương mù lúc tảng sáng lọt qua cái cửa sổ nhỏ có chấn song, trong làn ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu trong một hốc nhỏ trên tường. Đồ đạc chỉ vẻn vẹn một chiếc bàn thô kệch với một chiếc ghế đẩu ba chân và một thứ giường tồi tàn làm bằng khung gỗ, bên trong đặt một cái đệm.

“Ta ở đâu đây? Trong tay kẻ nào đây? Họ muốn gì ở ta?” " align="justify">Họ không cướp đoạt chuỗi ngọc trai của nàng. Dây thừng trói đã được cởi ra, nhưng tấm chăn vẫn còn trùm lên áo lót mỏng ngủ đêm bằng lụa hồng của nàng.

Bên ngoài, một hồi chuông lanh lảnh bắt đầu vang lên. Một hồi chuông khác hòa theo. Angiêlic nhận ra trên tường có treo một cây thánh giá nhỏ bằng gỗ đen kèm theo một cành hoàng dương nhỏ.

"Một tu viện! Ta đang ở trong một tu viện!..."

Chú ý lắng nghe, nàng nhận ra âm vang từ xa của một dàn đại phong cầm cùng những tiếng tụng thánh ca.

"Tất cả những chuyện này có ý nghĩa gì đây? Ôi! Lạy Chúa, ta đau họng quá!"

Nàng nằm yên không động đậy một lúc, tâm trí rối bời. Những tiếng buớc chân ngoài hành lang làm nàng ngồi dậy. Những bước chân đàn ông: kẻ bắt cóc nàng, có lẽ thế?

Người kia dừng lại trước cửa phòng. Chìa khóa quay lách cách trong ổ, rồi có kẻ bước vào. Angiêlic kinh ngạc đờ người một lúc khi người đó đứng sừng sững trước mặt nàng.

- Philip!

Nàng không sao tưởng tượng nổi chồng mình có thể xuất hiện ở đây. Chàng Philip này, kẻ mà suốt hai tháng qua, từ lúc nàng đến Pari, đã không một lần đến thăm nàng, dù có tính chất xã giao, không thèm nhớ ra là mình đã có một người vợ.

- Philip! - Nàng nhắc lại - Ôi Philip, thật hạnh phúc! Anh đến cứu em ư?...

Nhưng một vẻ lạnh giá như băng và bất thường trên khuôn mặt nhà quý tộc đã chặn đứng ngay cái đà nồng nhiệt suýt đẩy nàng lại gần chàng. Philip đứng nguyên trước cửa, vững chãi trên đôi ủng da cáo trắng, lộng lẫy trong chiếc áo chẽn bằng da hươu màu tro chấm bạc.

- Bà thấy trong người thế nào? Phu nhân? - Chàng hỏi - bà có khỏe không?

Làm như chàng ta gặp nàng trong phòng khách vậy.

- Em... Em không hiểu chuyện gì đã đến với em. Philip ạ - Angiêlic ấp úng, hết sức hoang mang - Có kẻ đã tấn công em trong phòng ngủ... Họ đã bắt cóc em đưa đến đây. Liệu anh có thể giải thích cho em hay tên khốn kiếp nào đã phạm tội ác đó không?

- Rất sẵn sàng. Đó là La Viôlet, tên hầu phòng số một của tôi.

- ....?

- Nó theo lệnh của tôi - Philip nhã nhặn nói rõ thêm.

Angiêlic giật nẩy người đứng vọt dậy. Sự thật đã rõ như ban ngày. Với độc chiếc áo lót trên mình, chân không giẫm trên sàn đá hoa lạnh buốt, nàng chạy lại bên cửa sổ, bám chặt hai tay vào các song sắt. Mặt trời đang lên cao báo trước một ngày hè nắng đẹp, thuận lợi cho nhà vua cùng triều đình đi săn nai trong rừng; nhưng phu nhân Plexi-Belie sẽ không dự được. Nàng quay lại, tức điên người.

- Ông đã làm trò này cốt để ngăn cản tôi có mặt trong cuộc đi săn của Đức vua!

- Bà thông minh đấy!

- Chẳng lẽ ông không biết rằng Hoàng thượng sẽ không khi nào tha thứ cho tôi cái tội cao đạo ấy, và ngài sẽ đuổi tôi về thôn quê?

- Đó chính là mục tiêu tôi muốn đạt tới.

- Ôi! Ông là một con người.. một ác quỷ!

- Thế ư? Hãy biết rằng bà chẳng phải là người đàn bà đầu tiên đã tặng tôi lời khen đáng yêu đó.

Philip cười to. Dường như cơn giận dữ của người vợ đã xua tan tính khí lầm lì của anh ta.

- Thật ra, cũng chẳng đến nỗi ác quỷ lắm đâu - chàng nói tiếp - Tôi cho giam bà trong tu viện cốt để cho bà có thể phục hồi sinh lực bằng những lời cầu nguyện và những buổi hành xác. Cả Chúa cũng chẳng chê trách gì được.

- Thế tôi sẽ phải chịu cảnh ăn năn hối cải trong bao lâu?

- Để xem đã!... Còn phải xem. Ít nhất vài ngày.

- Philip, tôi... tôi nghĩ rằng tôi căm ghét ông.

Chàng càng cười to hơn, hở rộng môi để lộ hàm răng trắng rất đều tạo vẻ nhăn nhở độc ác:

- Cô phản ứng tuyệt vời thật. Làm trái ý cô kể cũng đáng công.

- Làm trái ý tôi ư?... Ông gọi thế là làm trái ý đấy? Phá cửa đột nhập!... Bắt cóc người! Vậy mà lúc đồ súc vật ấy tìm cách bóp cổ tôi, tôi lại gọi tên ông để cầu cứu...

Philip ngừng cười và cau mày. Chàng lại gần, ngắm kỹ những vết tím bầm hằn trên cổ nàng.

- Chà! Thết treo ấy đã làm quá tay. Nhưng tôi ngờ rằng cô đã chống cự dữ dội, mà thằng đầy tớ này chỉ nhất nhất làm theo lệnh.Tôi đã truyền lệnh cho nó phải làm vụ này một cách tuyệt mật, không để lũ người nhà cô chú ý. Dù sao, lần sau tôi sẽ dặn hắn bớt thô bạo đi.

- Ra ông còn tính đến "lần sau" nữa đấy?

- Phải, chừng nào cô còn chưa chịu khuất phục. Chừng nào cô còn ngẩng cao cái trán bướng bỉnh kia, còn trả lời hỗn xược với tôi, còn tìm cách không tuân lời tôi. Tôi là trưởng quan phụ trách các cuộc săn bắn của Đức vua. Tôi đã quen thuần dưỡng những con chó cái hung dữ. Cuối cùng thì con nào cũng đến liếm bàn tay tôi.

- Tôi thà chết còn hơn - Angiêlic quyết liệt - Cùng lắm ông chỉ có thể giết được tôi thôi.

- Không đâu. Tôi ưa bắt cô phục tùng kia.

Philip đưa con mắt màu xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt nàng, buộc nàng cuối cùng phải quay mặt đi, uất ức. Nàng vẫn thách thức:

- Ông có tham vọng lớn quá, theo tôi nghĩ, thưa ông. Tôi tò mò muốn biết: Ông định làm gì để đạt được mục đích đó?

- Chà! Tôi thiếu gì cách! - Chàng bĩu môi nói - Giam cầm cô chẳng hạn. Nên chăng, tôi sẽ kéo dài một chút thời gian cô lưu lại chỗ này? Hoặc là... Tôi còn có thể cắt lương ăn của cô, ban cho cô khẩu phần chết đói, buộc cô phải ăn xin tôi bánh mì...

- Ông nói chuyện dớ dẩn, bạn thân yêu ạ. Tài sản của tôi là thuộc về tôi.

- Chuyện đó có cách thu xếp được. Cô là vợ tôi. Một người chồng có đầy đủ quyền hành. Tôi ngốc nghếch đâu mà không tìm được cách chuyển tài sản của cô sang tên tôi kia chứ.

- Tôi sẽ bênh vực quyền lợi của mình.

- Ai buồn nghe lời cô? Cô đã khôn khéo, tôi công nhận, cầu xin được lòng khoan dung của Đức vua. Nhưng tôi e rằng, sau sự khiếm khuyết của cô hôm nay, cô chẳng còn có thể trông mong vào điều đó một lần nữa. Thôi, tôi đi đây, để cho cô bình tâm suy nghĩ, vì tôi không được vắng mặt lúc cho đàn chó săn của vua lên đường. Tôi cho rằng cô không còn điều gì muốn nói với tôi nữa?

- Có chứ, muốn nói rằng tôi căm ghét ông không để đâu cho hết!

- Mới thế thì có gì đáng kể. Rồi đến lúc cô sẽ cầu xin Thần chết giải thoát cho cô khỏi tay tôi.

- Như thế, ông sẽ được cái gì?

- Khoái lạc của sự trả thù. Cô đã làm nhục tôi đến hộc máu, thì rồi đến lượt tôi sẽ thấy cô phải than khóc, kêu xin tha tội trở thành một cái giẻ rách, một con mụ khốn khổ gần như điên dại.

Angiêlic nhún vai:

- Viễn cảnh đẹp sao! Cứ đà ấy, tại sao không thêm vào cái phòng tra tấn, với thanh sắt nung đỏ gan bàn chân, với những gông xiềng bẻ gẫy tay chân?

- Không... không đến nỗi thế. Lý do là tôi cũng có phần ưa thích thân hình xinh đẹp của cô.

- Thật ư? Khó lòng tin được. Ông có thể hiện điều đó chút nào đâu?

Philip đã ra gần đến cửa, liền đổi hướng đi, hai mắt lim dim:

- Cô phàn nàn ư, cô em thân yêu? Ngạc nhiên này dễ chịu biết bao? Vậy ra cô nhớ tôi ư? Cô thấy rằng tôi chưa bầy tỏ đủ lòng thành kính tôn thờ sắc đẹp của mình đến nỗi phải đòi hỏi sự cung phụng của người chồng?...

- Để mặc tôi, Philip! - Angiêlic lo ngại thốt lên khi thấy chàng tiến lại gần mình.

Nàng cảm thấy mình lõa lồ và bị tước hết vũ khí trong tấm áo lót mỏng nhẹ đang mặc.

- Tôi càng nhìn cô nhiều thì càng ít mong muốn bỏ mặc cô - Chàng ta đáp.

Chàng ôm lấy nàng, ép chặt nàng sát mình. Nàng run người, cổ họng nghẹn ngào chỉ muốn òa lên trong cơn thần kinh choáng váng:

- Buông tôi ra. Trời! Tôi van anh, bỏ tôi ra.

- Tôi không thích thú gì hơn là nghe thấy cô van xin.

Chàng nhấc bổng người nàng lên nhẹ nhàng như một cọng rơm và buông nàng rơi xuống cái đệm cỏ của một người tu sĩ.

- Philip anh có nhớ rằng đây là tu viện không?

- Thế thì đã sao nào? Được cưỡng bức một tu sĩ tôi càng thích thú mà.

- Anh là một tên bỉ ổi mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

- Vốn từ yêu đương của cô chẳng dịu dàng chút nào - Philip vừa nói vừa gỡ dây lưng da - Thôi đừng điệu bộ nữa phu nhân ạ. Thật may mắn, cô đã nhắc nhở là tôi có nghĩa vụ làm chồng đối với cô, và tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ đó.

Angiêlic đành nhắm mắt. Nàng ngừng kháng cự, vì đã có kinh nghiệm, nếu chống cự sẽ phải trả giá đắt như thế nào. Thụ động và đầy lòng khinh bỉ, nàng cam chịu sự ôm ấp nặng nề mà Philip áp đặt cho nàng như một hình phạt. Thế nhưng, chính nàng, Angiêlic muốn cưới Philip làm chồng. Hôm nay nàng phải ân hận vì điều đó. Đã quá muộn rồi. Nàng phải hiểu rõ chân tướng người chủ nàng đã tự giành lấy cho mình. Một tên súc sinh, mà đối với y đàn bà chỉ là một vật để qua đó y có thể thỏa sức kiếm tìm sự thỏa mãn nhu cầu nhục thể. Nhưng đây là một gã súc sinh rắn chắc và dẻo dai, điều khiển cuộc hành lạc với tốc độ ngựa phi, như chiến binh thôi thúc dục mã trải qua những niềm kích động và những hành vi bạo lực của những buổi chiến trận, đã mất dần đi thói quen biết dành chỗ cho tình cảm con người. Tuy nhiên, khi rời người nàng ra Philip đã có một cử chỉ nhẹ nhàng, mà sau này Angiêlic nghĩ rằng mình chỉ thấy nó trong mơ: chàng đặt bàn tay lên cái cổ ngửa ra của người vợ trẻ, đúng chỗ những ngón tay thô lỗ của tên đầy tớ để lại những vết tím bầm và chàng giữ bàn tay mình ở đó một lát, dường như là một động tác vuốt ve khó nhận thấy được. Nhưng thoắt một cái, chàng đã đứng lên, trùm lên người nàng một cái nhìn độc ác vừa giễu cợt:

- Này, cô em xinh đẹp, tôi thấy cô đã dễ bảo hơn. Tôi đã nói trước rồi mà. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ bò lê thôi. Trong khi chờ đợi, tôi chúc cô nghỉ ngơi dễ chịu tại nơi kín cổng cao tường này. Cô tha hồ khóc than, hò hét hay chửi rủa. Không ai nghe thấy đâu. Các bà nữ tu sĩ đã được lệnh cho cô ăn, nhưng không được phép cho cô đặt chân ra đến bên ngoài. Chúc quý phu nhân vui vẻ!

Chàng ta vừa bước chân ra vừa ha hả cười chế giễu. Tiếng cười thật đáng ghét. Một kẻ chỉ biết cười khi trả thù.

Philip đi rồi, Angiêlic không động đậy hồi lâu, người quấn chiếc chăn thô vướng hơi đàn ông pha lẫn mùnh dầu hoa nhài và mùi da còn mới. Nàng cảm thấy mệt mỏi và nản chí. Bị cưỡng bức, nàng đã kiệt sức, thể xác chìm trong một tình trạng tê mỏi có phần nào dễ chịu. Một cơn buồn nôn đột ngột và bất ngờ, dâng lên tận miệng; mồ hôi đẫm thái dương, nàng phải chống chọi một lúc với cơn đau khó nén được. Thả mình xuống nệm cỏ, nàng cảm thấy chưa lúc nào mất tinh thần như thế này. Phút choáng váng này xác nhận những triệu chứng mà từ một tháng nay nàng đã muốn bỏ qua. Còn bây giờ, nàng buộc lòng thừa nhận sự thật hiển nhiên. Cái đêm tân hôn khủng khiếp nàng đã trải qua ở lâu đài Plexi- Belie, mà khi nhớ lại nàng không tránh khỏi hổ thẹn, nay đã đưa lại kết quả. Nàng đã mang thai. Nàng đã có con với Philip, với con người căm ghét nàng và thề sẽ trả thù nàng, sẽ hành hạ cho nàng đến phát điên.

Trong một lúc, Angiêlic thấy mình bất hạnh và có ý tưởng buông xuôi. Cơn buồn ngủ kéo đến. Ngủ đi đã. Sau đó, nàng sẽ lấy lại lòng can đảm. Thế nhưng, đây không phải là lúc ngủ đi được. Để sau này, thì sẽ quá muộn: nàng sẽ khiến Đức vua giận dữ và sẽ bị vĩnh viễn trục xuất khỏi Vecxây, và thậm chí khỏi cả Pari nữa. Nàng vùng đứng dậy chạy tới cánh cửa gỗ thô kệch đập mạnh bằng hai nắm đấm đến sầy da, kêu la, gào thét!

- Mở cửa cho tôi! Cho tôi ra đây!

Ánh nắng mặt trời đã chiếu giọi khắp căn phòng hẹp. Giờ này chắc đoàn xe ngựa của Nhà vua đang tập hợp trong sân khánh tiết, còn các cỗ xe của những khách mời từ Pari thì đang vượt qua cửa ô Xanh-Ônôrê. Chỉ một mình Angiêlic sẽ thiếu mặt.

"Ta phải có mặt! Ta phải có mặt! Nếu ta làm phật ý Đức vua thì thật là khốn đốn cho ta. Duy chỉ có nhà vua mới buộc được Philip phải kiêng nể. Với bất cứ giá nào ta cũng phải đến dự cuộc săn bắn này của Đức vua! Nhất định ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này".

Mãi lâu sau mới nghe có tiếng guốc nặng nề gõ lên sàn hành lang. Angiêlic đứng sững lại, khấp khởi hy vọng, rồi đến nằm trên đệm cỏ với dáng vẻ rất hiền lành. Một cái chìa khóa to xù quay trong ổ và một người đàn bà bước vào. Không phải là một nữ tu sĩ mà là một người đầy tớ gái tay bưng một cái khay.

- Chào người chị em - Angêlic nói se sẽ.

Chị ta quay ngoắt lại và tròn xoe đôi mắt khi thấy Angêlic ra mật hiệu nhận nhau của đám trộm cắp ở Pari.

- Mẹ kiếp! - Ả ta nói khi đã bớt ngỡ ngàng - Đây không thể ngờ được. Họ bảo tớ, đằng ấy là một nữ Hầu tước chính cống. Vậy ra, rõ khổ, đằng ấy cũng bị bọn cớm tóm cổ chứ gì? Đen nhỉ? Chỉ vì bọn khốn kiếp ấy, làm sao còn có thể hành nghề yên ổn được nữa.

Ả đến ngồi bên đệm cỏ, thắt lại khăn vuông len màu xám vắt chéo trên bộ ngực đầy khiêu khích:

- Tớ phải giam chân ở cái xó này từ sáu tháng nay rồi. Còn đằng ấy, trước đây kiếm ăn ở miền nào thế?

Angiêlic vung tay một cách mơ hồ:

- Khi nơi này, khi nơi khác.

- Thế ai đỡ đầu cho?

- Trôn-Gỗ.

- "Hành khất đại đế"! Bở ra trò nhỉ? Dân mới mà số đỏ thật. Vì đằng ấy là dân mới, nhất định rồi. Trước đây tớ có gặp đằng ấy đâu. Tên đằng ấy là gì?

- Angien xinh đẹp.

- Còn tớ tên là Chủ nhật. Họ đặt tên tớ như vậy vì tớ chuyên đi kiếm ăn ngày chủ nhật, đắt khách hơn. Thế nhưng bọn chúng đã tìm đủ mọi cách để bắt giam tớ. Cho nên bây giờ tớ phải ở đây để hát bài thánh ca. Còn đằng ấy, làm sao mà bị tóm?

- Có một thằng cha muốn gạ gẫm tớ. Tớ cho nó vào tròng, bắt nó nhả tiền ra... và không cho nó xơ múi gì. Tớ không ưa được hắn. Thế là hắn trả thù, tống tớ vào nhà tu kín để ép tớ chiều hắn.

- Sao mà lắm đứa ác độc thế! - Cô ả Chủ nhật ngước mắt lên trời thở dài.

Angiêlic nắm lấy cổ tay ả:

- Này! Đằng ấy phải kéo tớ ra khỏi đây. Tớ nảy ra một kế. Hãy cho tớ mượn quần áo của đằng ấy và chỉ cho tớ lối đi ra về thôn quê.

Cô ả không chịu:

- Đâu mà ngon xơi thế? Làm thế quái nào đưa cậu ra được, ngay tớ đây này, muốn chuồn mà cóc được.

- Hai cái khác nhau chứ. Đằng ấy thì các bà tu sĩ đều nhẵn mặt. Đằng ấy chuồn sẽ bị phát hiện ngay. Còn tớ chưa có ai nhìn tận mặt, trừ Mẹ bề trên. Cho dù có bà phước nào bắt gặp tớ ở hành lang, tớ có cách, nói gì họ cũng phải tin.

- Đúng đấy - Ả kia công nhận - Đằng ấy bị khiêng tới đây trói gô như khúc gỗ. Lúc đó đang còn đêm khuya. Đằng ấy bị đưa thẳng lên

- Đằng ấy xem! Tớ có nhiều hy vọng thoát được. Mau lên, cho tớ mượn cái váy trong của đằng ấy.

- Từ từ nào, bà Hầu tước - Cô ả càu nhàu, mắt gườm gườm - "Mình tớ vơ cả nắm, kẻ khác ngồi trơ", hình như đằng ấy muốn chơi kiểu đó chứ gì? Thế còn tớ thì sẽ được cái cóc gì, cái con bé khốn khổ bị mọi người bỏ rơi trong xó nhà tù này.

- Thế cái này? - Angiêlic vừa nói vừa nhẹ tay rút nhanh chuỗi hạt ngọc trai hồng giấu dưới đệm cỏ.

Ả Chủ nhật xuýt xoa kinh ngạc lúc lâu, sau mới hổn hển thốt lên:

- Đồ giả chứ gì, cô ả?

- Không phải. Nâng lên xem thử. Thôi cầm lấy đi. Cái này là của đằng ấy nếu đằng ấy giúp tớ một tay.

Ả Chủ nhật chuyền chuỗi ngọc trai quý từ tay này sang tay khác.

- Thế nào, đằng ấy quyết định nhận chứ?

- Đồng ý. Nhưng tớ có một kế hay hơn kế của đằng ấy. Đợi tớ. Tớ sẽ quay lại.

Cô ả giấu kỹ chuỗi ngọc trong váy rồi đi ra. Sự chờ đợi lâu như hàng thế kỷ. Mãi sau mới thấy ả xuất hiện thở hổn hển, tay cắp nách gói quần áo, tay kia xách một cái bình bằng đồng.

- Tại cái mụ phước chết tiệt ấy giữ lại nên tớ mới lâu thế! Thôi nhanh lên! Vì giờ này bọn họ đã sắp vắt sữa bò xong rồi. Bây giờ bọn đàn bà đang đến trại bò của tu viện để lấy sữa. Đằng ấy mặc bộ quần áo này của người chăn bò và xách cái bình, cùng cái đệm kê đầu này, rồi sẽ xuống sân dưới kia bằng cái thang của người nuôi chim bồ câu mà tớ sẽ chỉ cho, đằng ấy sẽ trà trộn vào đám đàn bà ở đó và cùng họ đi ra ngoài cổng thật to. Phải coi chừng để bình sữa đội trên đầu cho thật cân nhé.