Chương 22: Chương 18

Angiêlic kinh ngạc ngồi lại một mình, đưa mùi xoa lau vầng trán lấm tấm mồ hôi. Câu chuyện mà nàng vừa chăm chú nghe hai người trao đổi với nhau đã làm nàng rất bối rối như bị thôi miên.

Nàng không biết phải làm gì bây giờ. Nàng nóng lòng được tới phía lâu đài nơi vừa phát ra tiếng nổ long trời. Liệu có ai bị thương không?... Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích. Bá tước vẫn thường phủ một màn bí mật lên các việc nghiên cứu của mình, điều đó bấy lâu nay đã làm cho nàng hiểu rằng đấy là khu vực độc nhất mà ông không dung thứ sự tò mò của con mắt phàm tục nào.

Angiêlic bỗng run lên. Thuật phù thủy!

“Mình cần phải đến, để nhìn tận mắt xem sao. - Nàng quyết định - Cùng lắm thì ông ta bực mình”.

Nhưng đúng lúc đó nàng nghe tiếng bước chân của ông, rồi ông quay về phòng khách: hai bàn tay ông đen đầy bồ hóng, nhưng ông mỉm cười:

- Không có gì nghiêm trọng, nhờ ơn bề trên lòng lành. Cuaxi-Ba chỉ sây sát nhẹ, anh ta kịp thời n

p kín dưới gầm bàn, đến nỗi lúc đầu tôi tưởng vụ nổ đã làm anh ta bốc thành hơi rồi. Tuy nhiên thiệt hại vật chất thì khá nặng: những bình thí nghiệm quý giá nhất của tôi bằng thủy tinh Bôhem đặc biệt đã vỡ tan từng mảnh, không còn lấy một chiếc.

Theo lệnh của ông, hai cậu thiếu niên tùy tùng bưng chậu và bình nước đến cho ông rửa tay.

Angiêlic lấy hết can đảm hỏi:

- Liệu có cần thiết, ông Perắc, phải dành quá nhiều thì giờ như vậy để làm công việc nguy hiểm đó không?

- Cần phải có vàng để chi dùng trong cuộc sống. Nhưng vấn đề không phải ở đó. Trong việc này, tôi tìm thấy một nguồn vui mà không điều gì khácmang đến được. Đó là mục tiêu của đời tôi.

- Tôi phải thú thật, dù sao lời lẽ của Đức cha cũng khiến tôi bối rối.

- Thật ư?

- Ông không cảm thấy trong đó bao hàm lời đe dọa ư?

Bá tước không trả lời ngay.

Angiêlic quay về ngồi ở ghế tựa của mình. Lâu đài bây giờ yên tĩnh:

- Cô có chú ý không? - Ông ta bỗng hỏi - Ông trùm của Tòa án giáo hội này thật tinh quái! Người ta có thể khám phá ra rằng ngài Nam tước Bơnoa Phrôngtơnác, Tổng giám mục Tuludơ, đến yêu cầu tôi chia sẻ cho ông ta bí quyết chế tạo ra vàng mà tôi nắm được; nếu không ông ta sẽ ra lệnh xử thiêu sống tôi về tội phù thủy trên quảng trường thành phố.

- Tôi đã phỏng đoán lời đe dọa đó - Angiêlic kinh sợ nói - Ông có cho là Tổng giám mục thật sự nghĩ rằng ông tư thông với quỷ dữ không?

- Ông ấy ư? Không đâu. Việc đó ông ấy dành cho vị linh mục cả tin Bêse. Ngài tổng giám mục có đầu óc thực tế và biết tôi quá rõ. Nhưng ngài tin chắc rằng tôi có bí quyết khoa học nhận được vàng và bạc. Ngài muốn biết bí quyết đó để có thể tự mình sử dụng nó.

- Ngài là con người xấu thế ư? - Angiêlic kêu lên. Vậy mà tôi thấy ngài có vẻ đáng kính đầy đức tin và hào hiệp biết bao!

- Ông ta đúng như thế đấy. Ông ta làm mọi việc để cứu vớt các linh hồn con chiên và vì Thượng đế vĩ đại. Mặc dù vậy, ông có ác quỷ bên trong, đó là ý muốn thống trị. Ông thèm muốn thời kỳ mà người chủ duy nhất của một thành phố, thậm chí của cả một tỉnh, chính là ngài giám mục, người cầm cây thánh giá để giữ công lý, để trừng trị và ban thưởng. Vì thế, khi thấy Lâu đài học vui ngày càng có nhiều ảnh hưởng, ông ta tức lồng lên. Nếu cứ để công việc diễn ra mãi như vậy, thì chỉ vài ba năm nữa thôi, Angiêlic thân yêu ạ, ở Tuludơ này chính Bá tước Perắc chồng cô, sẽ thống trị. Vàng và bạc mang lại quyền lực; thế là quyền lực sẽ rơi vào tay tên tay sai của quỷ Xatăng! Vì thế Đức cha không do dự gì nữa. Hoặc là hai ta cùng chia sẻ quyền hành, hoặc không thì...

- Việc gì sẽ xảy ra?

- Đừng lo sợ, em yêu quý. Mặc dù âm mưu của Tổng giám mục Tuludơ có thể gây hại cho chúng ta, tôi không nghĩ rằng ông ta sẽ đi đến thái độ cực đoan như vậy. Với ta ông ta đã lật ngửa quân bài. Ông ta muốn biết bí quyết chế tạo vàng. Tôi có thể sẽ đồng ý cho ông ta biết bí quyết đó...

- Vậy ra ông nắm được bí quyết đó ư?

Angiêlic tròn xoe mắt hỏi.

- Cô đừng lẫn lộn việc nọ với việc kia. Tôi không hề có bất cứ công thức quỷ thuật nào để làm ra vàng. Mục tiêu của tôi không phải là vơ vét thật nhiều của cải là chính, mà ta buộc các lực lượng tự nhiên phải tác động.

- Thế nhưng, điều đó phải chăng phần nào là một tư tưởng tà giáo, như Đức cha nói?

Ông Perắc bật cười:

- Tôi thấy cô đã được thuyết giáo kỹ lưỡng. Cô mới bắt đầu cựa quậy trong mạng lưới của những lý lẽ giả dối đó. Than ôi, quả thật nhìn thấu được tính xảo trá ở trong đó là điều khó.

- Tôi phải công nhận rằng vụ nổ vừa gây ấn tượng mạnh. Đức cha rõ ràng là rất hoảng hốt, lần này thì tôi cho là Ngài thành thật. Vụ nổ này là cố ý chăng?

- Không phải, đó là do sơ suất. Tôi đã sấy quá khô một hợp chất chế từ vàng lá đem hòa tan trong một hỗn hợp hai thứ cường an, rồi dùng chất amôniắc để kết tủa... Nhưng giải thích thế chỉ làm cô chán ngấy mất...

- Không đâu, ông hãy tin như vậy. Angiêlic đáp, mắt long lanh - Tôi có thể nghe ông giải thích hàng giờ.

Bá tước Perắc mỉm cười, nụ cười có vẻ mỉa mai do những vết sẹo trên má:

- Một đầu óc thật ngộ nghĩnh! Tôi chưa từng mơ ước trò chuyện như thế này với một phụ nữ. Tôi cũng vui thích được nói chuyện với cô. Tôi có cảm giác là cô hiểu được bất kỳ điều gì. Ấy vậy mà... phải chăng, lúc đầu mới đến xứ Lănggơđốc này suýt nữa thì cô đổ riệt cho tôi có những ma thuật khủng khiếp? Bây giờ tôi có còn làm cho cô khiếp sợ nữa không?

Angiêlic cảm thấy mình đỏ mặt, nhưng nàng can đảm nhìn thẳng vào mặt ông:

- Ồ không! Ông vẫn còn lạ đối với tôi; tôi nghĩ như thế bởi vì ông thật chẳng giống người nào khác. Nhưng ông không còn làm cho tôi sợ hãi nữa.

Bá tước khập khiễng bước đến ngồi ở chiếc ghế tựa sát sau lưng nàng như trong cuộc đến thăm của Tổng giám mục. Trong từng lúc, với vẻ khiêu khích xấc xược, ông ta không ngần ngại có ý phơi bày trước ánh sáng khuôn mặt dị dạng của mình; ngược lại những lúc khác ông ta tìm những nơi có bóng tối, vào những giờ phút này, giọng nói của ông có những âm sắc mới. Dường như tâm hồn của Perắc, được giải thoát khỏi cái vỏ xác thịt kia, để rồi có thể thể hiện một cách tự do.

Lúc này đây, Angiêlic cảm thấy bên mình sự tồn tại vô hình của “người áo đỏ” trước đây đã khiến nàng cực kỳ khiếp sợ. Chắc chắn đây vẫn cùng là con người đó, nhưng chính nàng đã thay đổi. Suýt nữa nàng bật lên câu hỏi lo âu đầy tính phụ nữ: “Anh có yêu em không?”

Nhưng bỗng nhiên niềm kiêu hãnh của nàng cưỡng lại, vì nàng nhớ đến giọng nói đã từng thì thầm: “Một ngày nào đó, cô sẽ đến... Những phụ nữ khác đều đã đến ...”

Để xua tan ngượng ngùng, nàng đưa câu chuyện trở về lĩnh vực khoa học:

- Nếu như ông thấy không có lý do gì để từ chối việc chia sẻ bí mật của mình, tại sao ông không ch tiếp linh mục Bêse, người được Đức cha hình như đánh giá cao lắm kia mà?

- À được, có lẽ tôi cũng có thể làm vừa lòng Tổng giám mục ở mức đó được. Điều làm tôi băn khoăn không phải là vấn đề bộc lộ bí quyết của tôi mà là làm thế nào để người ta hiểu bí quyết đó. Có lẽ tôi sẽ phí công vô ích khi chứng minh cho họ thấy rằng vật chất có thể biến đổi chứ không thể chuyển hóa thành chất khác được.

- Thế ông có bao giờ sản xuất ra những cường an không?

- Có chứ, và nhờ việc này tôi đã chứng mình được sự vô nghĩa lý của àn bộ cái gọi là thuật luyện đan. Từ chất clorua thủy ngân, tôi có thể rút ra hoặc chất thủy ngân thường, hoặc thủy ngân vàng và thủy ngân đỏ, rồi từ hai chất sau này lại có thể chuyển trở lại thành thủy ngân thường. Cùng theo cách đó, qua một số quá trình, tôi có thể khai thác được bạc từ quặng chì, và khai thác được vàng từ những quặng bề ngoài là rẻ tiền không đáng giá gì.

- Tại sao ông không tìm cách làm cho Nhà vua quan tâm đến những phát minh đó? Rất có thể ở nhiều nơi khác trên đất Pháp sẽ áp dụng phương pháp của ông.

- Nhà vua ở quá xa, cô gái xinh đẹp của tôi ạ. Mà tôi thì không phải sinh ra để làm quan tước ở triều đình. Chỉ những loại mũ cao áo dài mới hy vọng có ít nhiều ảnh hưởng đối với vận mệnh của vương quốc này. Tôi không phủ nhận sự tận tâm của ngài Madaranh đối với vương triều, nhưng trước hết ông ta là một mưu sĩ ngoại giao. Còn ngài Phukê, người nhận chỉ thị của giáo chủ Madaranh để khai thác bạc, là một thiên tài về tài chính, nhưng vấn đề khai phá tài nguyên thiên nhiên làm cho đất nước phồn vinh thì ông ta dửng dưng hoàn àn.

- Ngài Phukê! - Angiêlic kêu - Đúng rồi, bây giờ tôi đã nhớ ra câu chuyện về cường an Rôma, về Clorua thủy ngân! Đó là ở lâu đài Plexi.

Toàn bộ màn kịch lại hiện ra trước mắt nàng: ông thầy tu Ý mặc áo choàng vải thô; người phụ nữ trần truồng giữa đám vải vóc đăng ten; hoàng thân Côngđê và cái hộp gỗ trầm đựng lọ nước xanh màu ngọc thạch óng ánh.

Vàđã kể cho Bá tước nghe àn bộ câu chuyện về cái hộp gỗ, với mọi chi tiết vẫn còn ghi lại như in trong trí nhớ.

- Ngài Côngđê chắc hẳn có âm mưu đầu độc giáo chủ, và có lẽ cả Vua và em trai Vua nữa. - Nàng nói - Điều khó hiểu hơn đối với tôi là những bức thư, ghi lại lời tuyên thệ có ký tên của Hoàng thân và nhiều nhà quý tộc khác, nhằm trao lại cho ngài Phukê.

Ông Perắc yên lặng nghe nàng kể lại. Rồi ông cười khinh bỉ:

- Một giuộc đẹp đẽ thật! Thế mà thời ấy Phukê mới chỉ là một thành viên chưa có nhiều tiếng tăm trong Nghị viện. Những thủ đoạn về tài chính cũng đã cho phép ông ta sai khiến được cả những hoàng thân! Ngày nay ông ta đã trở thành cự phú đứng đầu cả nước, tất nhiên không kể ngài Madaranh. Vậy ra thời ấy cô đã liều lĩnh đến mức chiếm đoạt cái hộp gỗ đó ư? Cô đem giấu đi à?

Một sự thận trọng theo bản năng bỗng nhiên khiến nàng ngậm tăm:

- Không, tôi đã ném chiếc hộp đó xuống ao súng ở trang viên lớn.

Nghe câu chuyện, chồng nàng gật gật đầu:

- Tôi ngạc nhiên thấy cô vẫn còn sống ngồi cạnh tôi đến bây giờ. Quả thật hồi ấy bọn họ phải coi cô là còn quá ngây thơ nên mới bỏ qua. Nhưng thật là điều nguy hiểm, nếu dính vào những âm mưu của bọn triều thần ở cung đình. Nếu xét thấy cần, bọn chúng chẳng ngần ngại gì xóa sổ một cô bé con.

Vừa nói, ông Bá tước vừa đứng lên, bước nhẹ đến cửa và đẩy ra thật nhanh. Ông quay lại, vẻ bực mình:

- Tôi không đủ nhanh nhẹn để kịp tóm cổ bọn nghe trộm.

- Có người nghe lỏm ư?

- Tôi tin chắc như vậy

- Đây không phải lần đầu tôi có cảm giác chúng ta bị kẻ khác rình mò.

Bá tước lại quay về ngồi cạnh nàng. Cả thành phố bỗng nhiên vang lên hàng ngàn hồi chuông kinh nhật tụng. Angiêlic kính cẩn làm dấu và lẩm nhẩm đọc kinh cầu nguyện Đức bà đồng trinh.

Nàng cùng với chồng ngồi yên lặng bên cửa sổ mở rộng. Không khí thân thiết tăng lên giữa hai người khiến nàng phấn chấn hẳn.

“Ông ấy có mặt bên ta, mà không làm ta khó chịu, trái lại còn làm ta sung sướng” - Nàng ngạc nhiên nghĩ thầm.

Một lần nữa, nàng lại cảm thấy luồng mắt của chồng trên cái cổ trắng ngọc ngà của mình.

“Không, em yêu dấu, tôi không phải là phù thủy. - Ông thầm thì - Có lẽ tôi có đôi chút khả năng bẩm sinh, nhưng trên hết tôi say mê học tập. Em có hiểu không? - Giọng nói như vuốt ve của ông làm nàng vui sướng - Tôi đã khao khát học mọi cái gì là khó khăn: khoa học, văn học, và cả tâm hồn phụ nữ nữa. Tôi say sưa miệt mài tìm hiểu sự bí ẩn quyến rũ này. Tôi muốn biết có gì đằng sau đôi mắt xanh biếc của em, ở đó như đang soi bóng những đồng cỏ tươi mát và biển khơi dậy sóng...”

Nàng nghe thấy ông cử động, rồi mớ tóc dày đen lánh của ông trùm lên vai trần của nàng như một tấm khăn quàng lông ấm áp, mềm mại. Nàng run lên khi đôi môi, mà nàng thầm ao ước chạm vào môi mình. Nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn dài nồng cháy, Angiêlic cảm thấy giờ phút mình bị chinh phục đang tới gần. Lúc đó nàng sẽ run run lại gần chồng, tuy còn đôi chút bướng bỉnh nhưng thật ra đã phục tùng cũng như những phụ nữ khác, để trao mình cho con người bí hiểm này vuốt ve, ôm ấp.