Chương 178: Chương 26

Hai người tiến từng bước, từng bước về đích. Núi non đã thay đổi. Không còn nữa những rừng tuyết tùng và những thảm cỏ xanh trên các triền núi. Thú rừng cũng hiếm dần, các suối nước cũng thưa thớt. Hai người bắt đầu bị đói khát dày vò. Nhưng chân của Angélique đã khỏi và cuối cùng nàng thuyết phục được Colin để nàng tự đi. Họ đi rất chậm, đi cả ngày lẫn đêm ở các chặng đường dễ đi. Vượt qua khe suối giữa các vách đá âm u và những bụi c màu xám. Angélique không dám hỏi xem họ còn xa đích không, vì nó trông như lùi dần với từng dãy núi. Chỉ có đi và đi, ngoài ra chẳng làm gì khác.

Angélique dừng lại “Lần này chắc mình chết mất” Nàng nghĩ bụng. Sức nàng mỗi ngày một yếu đi. Tai nàng ù như luôn có tiếng chuông lắc mạnh trong đầu và nàng kinh hoàng. Đúng, lần này chết đến nơi rồi. Nàng khẽ kêu lên một tiếng và khuỵu xuống, Colin Paturel lúc đó đã leo gần đến đỉnh vách đá, vội quay trở lại bên nàng. Chàng quỳ xuống và nâng nàng lên. Nàng khóc nấc lên, nhưng mắt nàng ráo hoảnh.

- Sao thế em? Cố lên nào, can đảm một tí nào.

Chàng vuốt má nàng và hôn đôi môi khô khốc của nàng như thể truyền thêm sức mạnh cho nàng.

- Đứng lên, anh cõng em một lát.

Nhưng nàng lắc đầu chán nản.

- Không, không. Lần này thì quá muộn rồi. Em sắp chết rồi. Em nghe rõ tiếng chuông nhà thờ gióng dả..

- Vớ vẩn! Can đảm lên! Bên kia đỉnh núi thôi mà…Chàng bỗng im bặt, trân trân nhìn nàng.

- Không, nhưng anh cũng nghe cái gì đó…- Chàng kêu to.

- Anh nghe thấy tiếng chuông nhà thờ.

Như một người điên chàng lao vút lên đỉnh vách đá. Nàng nhìn rõ chàng đang huơ huơ hai cánh tay và hét lên một tiếng gì nàng không hiểu. Quên mệt nhọc và bất chấp những hòn đá nhọn đâm vào hai bàn chân, nàng vội vã chạy biến theo chàng.

- Biển!

Đó là tiếng kêu của chàng. Khi nàng đuổi kịp chàng, chàng kéo nàng về phía mình và ôm lấy nàng, ghì chặt. Họ không tin vào mắt mình. Trước mắt họ là biển lung linh gợn sóng vàng lăn tăn, và bên trái họ là một thành phố có tường thành bao quanh, tua tủa những tháp nhà thờ. Ceuta! Ceuta! Công giáo! Chuông nhà thờ lớn San Angelo đang rung hồi chuông cầu kinh Đức bà. Chính đây là tiếng hai người đã nghe thấy và nghĩ rằng chỉ là ảo giác.

Ceuta! - Colin thì thầm - Ceuta! Đoạn chàng bình tâm lại và bắt đầu suy tính kỹ càng. Ceuta đang bị bọn Maroc phong tỏa. Họ nghe rõ tiếng đại bác ùng oàng và nhìn thấy một làn khói bốc lên từ pháo lũy trong hoàng hôn tĩnh mịch.

- Ta hãy theo đường này - Colin Paturel vừa nói vừa đưa Angélique vào chỗ trú ẩn trong vách đá. Trong khi nàng ngồi nghỉ, chàng bò lên đỉnh núi. Chàng quay trở lại sau khi phát hiện hơn ngàn lều trại bọn Maroc, trước lều có cắm một lá cờ màu xanh lục ở dưới chân vách đá suýt nữa họ ngã xuống trên đầu bọn lính gác. Giờ đây họ phải đợi cho đến tối. Chàng phác ra một kế hoạch. Trước khi trăng lên họ sẽ xuống núi và đi về phía bãi cát. Bằng cách nhảy từ mô đá này sang mô đá kia, họ sẽ cố đi đến eo đất trên đó thành phố được xây dựng. Sau đó họ sẽ bò vào chân tường và hy vọng các lính gác Tây Ban Nha sẽ nhận ra họ. Khi đã tối mịt, họ bỏ lại khí giới, túi xắc và lẻn xuống vách đá. Họ nín thở và cảm thấy hơi ớn lạnh mỗi khi làm bật tung một hòn đá cuội. Khi họ đến gần bãi cát, ba tên Arập phi ngựa vụt qua, trên đường trở về trại. Thật là kỳ lạ, chúng không mang theo lũ chó săn hung dữ. Chúng vừa qua khỏi, Colin Paturel và Angélique lao vụt qua bãi cát và nấp trong các mỏm đá trên bờ. Lội qua chỗ nước ngập đến lưng, họ dò dẫm theo một đường quanh co, khúc khuỷu. Vỏ sò sắc cắt đứt chân họ. Đôi khi họ bước thụt xuống một cái lỗ dưới nước. Họ cố lom khom người vì trăng mỗi lúc một cao và tãi ánh bạc bên mặt biển quanh họ. Thành phố nhích dần lại, các tường có lỗ châu mai lấp lánh dưới ánh trăng, các vòm nhà và tháp chuông vươn lên bầu trời đầy sao. Nhìn thấy điều bấy lâu nay hằng mơ ước càng làm tăng thêm sức chịu đựng của họ. Giờ đây không còn xa cách ngọn tháp đầu tiên của pháo lũy ngoại vi nữa. Rồi tiếng nói của bọn Arập chen lẫn tiếng sóng biển rì rầm, khiến họ rợn cả người. Họ bám vào hốc đá bầy nhầy, như muốn hòa vào trong đó. Một đội kỵ binh Maroc xuất hiện, mũ sắt nhọn của chúng lấp lánh dưới ánh trăng. Chúng xuống ngựa và đốt lửa trại trên bãi cát. Bọn Arập ngồi xuống quan sát chung quanh chỉ cách chỗ hai người đang bám vào đá và thấm nước mặn có mấy bước. Họ nghe rõ chúng nói chuyện với nhau. Chúng bảo rằng chúng không thích làm nhiệm vụ c phòng ngay dưới cái pháo đài của Ceuta. Như thế chỉ tổ xơi tên của bọn Tây Ban Nha khốn kiếp khi ánh bình minh vừa mới ló. Nhưng chỉ huy của chúng bảo là phải canh giữ nơi này ban đêm vì đây là cái đoạn mà bọn dẫn đường hay sử dụng để hộ tống bọn nô lệ Cơ đốc giáo chạy trốn.

- Chúng nó sẽ ra đi khi bình minh - Colin rỉ tai Angélique - Chúng ta phải đợi đến lúc đó.

Đợi! Với nước lạnh buốt ngập đến tận cổ, với muối mặn làm tấy nhức các vết thương, với thủy triều vùi dập, phải chống lại giấc ngủ và mệt nhọc, không dám thư giãn dù chỉ một chút thôi… Cuối cùng, trước bình minh một lúc bọn Maroc tắm rửa rồi thắng yên cương. Và khi mặt trời vừa ló ở chân trời, chúng nhảy lên yên và phi biến về phía trại. Colin Paturel và Angélique lê bước ra khỏi nước khuỵu xuống hoa mắt vì quá mệt. Nhưng họ vừa mới lấy lại được hơi sức thì một toán kỵ binh Maroc khác lại xuất hiện sau ngọn núi và trông thấy họ. Chúng tuôn ra một tràng tiếng kêu khàn khàn và thúc ngựa về phía họ.

- Nhanh lên - Colin giục.

Khoảng cách giữa họ và thành phố tưởng vô biên như một sa mạc bao la. Họ cầm tay nhau chạy như bay, chẳng kể gì đến sỏi đá, vỏ sò cắt vào bàn chân họ. Chỉ có một ý nghĩ nâng đỡ họ: Chạy! Chạy! Đến tận cổng thành! Bọn Arập đuổi theo họ được vũ trang bằng súng hỏa mai, một vũ khí khó bắn khi phi trên lưng ngựa. Một chiếc cung sẽ trúng đích rất dễ dàng vì họ hoàn toàn phơi lưng ra, còn đạn hỏa mai chỉ bắn vào cát sỏi quanh họ. Đột nhiên Angélique hình như nhìn thấy hai kỵ sỹ khác xuất hiện trước mắt mình.

- Thế là hết. Chúng ta bị bao vây tứ phía rồi.

Tim nàng như muốn rụng, nàng lảo đảo và ngã sõng soài dưới vó ngựa. Cả trọng lượng của Colin Paturel đè lên người nàng và nàng ngất đi, tai vẫn nghe giọng nói khò khè của chính mình: “Tín đồ Cơ đốc!..Nô lệ Cơ đốc!... Nhân danh Chúa Jêsu, các bạn ơi!..Hãy vì Chúa!”

- Tại sao cậu lại cho nhiều tiêu vào socola thế, David? Tôi đã bảo cậu hàng trăm lần rồi, bớt tiêu, bớt quế đi. Cậu không việc gì phải pha cái thứ hổ lốn Tây Ban Nha ấy…Angélique đang đau quặn. Nàng không hiểu nổi tại sao mình lại bắt đầu từ đầu và phải gẫy lưng để phục vụ socola cho dân Paris. Nàng biết mình sẽ chẳng đi đến đâu trong việc kinh doanh chừng nào mà tên David ngu ngốc kia vẫn cứ cho nhiều hạt tiêu và quế vào cà phê, khiến uống vào đến cái xác chết cũng phải ngồi dậy. Nàng ghê tởm đẩy cái tách ra, và cảm thấy chất lỏng nóng làm bỏng tay. Rồi nàng nghe một tiếng kêu khẽ. Nàng ráng sức mở mắt ra: Nàng đang nằm trên giường trải đệm trắng lốp, bị hoen ố bởi chỗ cà phê đen nàng đánh đổ. Một người đàn bà có khuôn mặt xinh xắn da ngăm ngăm quấn khăn choàng đang lau vết ố.

- Xin lỗi - Angélique nói.

Người đàn bà có vẻ phấn khởi. Bà ta bắt đầu nói rất nhanh bằng tiếng Tây Ban Nha, bà bóp vặn hai bàn tay Angélique rất lâu. Rồi bà ta quỳ xuống trước pho tượng của Đức mẹ Đồng trinh thiếp vàng và đội mũ miện kim cương, trong một nhà thờ nhỏ dưới một ngọn đèn dầu. Angélique đoán là bà ta đang cảm tạ Đức mẹ đã phục hồi sức khỏe cho nàng. Đã ba ngày nay nàng lên cơn mê sảng vì sốt cao. Đoạn người đàn bà Tây Ban Nha gọi một người hầu gái Maroc và cả hai nhanh chóng thay khăn trải giường cũ bằng khăn mới trắng có thêu hoa và tẩm nước hoa oải hương. Nàng lấy làm lạ thấy mình lại nằm trên giường đệm một lần nữa. dưới đỉnh màn của một chiếc giường đồ sộ có cột giường bằng gỗ thếp vàng. Angélique thận trọng xoay đầu lại. Cổ nàng cứng đỏ và nhói đau. Đôi mắt nàng chưa quen ánh sáng nhức nhối khó chịu. Một vài tia nắng vàng lọt vào xuyên qua các hình trang trí bằng sắt nhằm che cho gian phòng khỏi cái nắng chói chang bên ngoài. Nhưng phần còn lại của căn phòng gồm đầy đồ gỗ và vật trang trí kiểu Tây Ban Nha, cùng hai con chó mực nhỏ và một chú lùn môi dầy ăn mặc như một thị đồng, nom cũng ảm đạm như một hậu cung. Thỉnh thoảng ngôi nhà rung lên vì tiếng đại bác nổ từ thành lũy vọng lại. Đột nhiên Angélique nhớ ra mình đang ở đâu. Đó là những khẩu đại bác của Ceuta! Ceuta, cứ điểm cuối cùng của Tây Ban Nha nằm vắt vẻo trên một hòn đá nóng bỏng, truyền khắp bờ cõi đất đai của Mohammed, tiếng chuông nhà thờ đã bị đạn bắn thủng và nứt hàng trăm lần. Nhưng chuông vẫn vang lên át cả tiếng ầm ĩ của những khẩu pháo.

Quỳ trong ngôi nhà thờ nhỏ, người đàn bà Tây Ban Nha đọc thuộc lòng những lời kinh cầu nguyện Đức bà và làm dấu thánh. Đối với bà mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, vì tiếng đại bác đã trở nên quá quen thuộc. Con trai bà sinh ra ở Ceuta, và năm nay lên sáu đang ở trên pháo lũy với tất cả những đứa trẻ khác trong đồn, giúp các binh lính tiêu diệt bọn Maroc. Lòng căm thù bọn Maroc chảy trong máu mỗi người Tây Ban Nha, mà tâm hồn hướng về châu Phi nhiều hơn châu u. Người Andalusie có nhiều lý do để nhớ tên bạo chúa Arập, kẻ đã truyền lại cho anh em làn da ngăm đen và hàm răng trắng. Chiến tranh du kích là một điều tự nhiên đối với cả hai dân tộc này, hai dân tộc đã sinh sôi nảy nở dưới bầu trời khắc nghiệt. Tính gan dạ của những người Tây Ban Nha bị phong tỏa nhiều khi thúc giục họ từ trong thành lao ra quấy nhiễu quân Maroc.

Một toán kỵ binh Tây Ban Nha đội mũ sắt đen và vung những ngọn giáo dài đang từ một cuộc hành quân trở về bỗng nhìn thấy hai nô lệ Cơ đốc giáo chạy về phía thành trì. Họ đã phi ngựa tới chắn giữa bọn Maroc đang truy kích và hai người nô lệ. Colin Paturel và Angélique bị ngựa dẫm lên người. Một cuộc giao tranh dữ dội diễn ra và cuối cùng toán kỵ binh đã rút vào thành mang theo hai người chạy trốn.

Angélique biết tiếng Tây Ban Nha để đủ hiểu nội dung lời giải thích dài dòng của người phụ nữ Tây Ban Nha về những gì đã xảy ra. Trí nhớ dần dần trở lại, và nàng ngày càng ý thức hơn về những cơn đau khắp mình mẩy. Nàng cảm thấy nhức nhối ở hai bàn chân vì những vết đứt và những chỗ giộp, cảm thấy da mặt bị bóc, và thân thể gầy rộc, và những móng tay bị gãy trên hai bàn tay nâu sạm.

- Lạy Đức mẹ thiêng liêng! - Người đàn bà Tây Ban Nha thì thầm, ngước mắt lên nhìn trời - hôm mới đến đây nàng mới thảm hại làm sao, người đàn bà khốn khổ kia! Quần áo ướt sũng, hai bàn chân xinh đẹp máu chảy ròng ròng, đầu tóc đầy cát và nước biển. Cứu được một nô lệ đối với họ là một chuyện quá lạ thường, nên họ lập tức cho mời ngài de Breteuil, Đại sứ của Đức Vua nước Pháp tới.