Chương 177: Chương 25

Angélique sửng sốt trước lời tâm sự của chàng nhưng sau đó nàng bình tâm suy nghĩ: “Tất cả chỉ thế thôi ư?”

Đôi môi nàng nở một nụ cười. Làn gió mát lành lay động những cành tuyết tùng phả hương thơm vào người nàng. Mấy sợi tóc vàng xõa xuống má nàng và đôi vai trần. Colin Paturel nhìn thấy trước mắt mình chính cái hình ảnh nàng đã nhìn thấy trong gương nước cách đây ít phút. Nàng nhớ lại cái giây phút rạo rực khi nàng muốn kề miệng hôn lên cái cổ của chàng; và khi bóng đêm khắc khoải của miền đất hoang rợ này phủ xuống người họ, nàng khao khát như thế nào được nép mình vào bộ ngực vạm vỡ của chàng, tất cả những dự định không thốt lên lời của một khát vọng sâu xa hơn đang âm ỉ trong lòng nàng mà nàng không hề muốn khơi động.

Giờ đây khi chàng đã thổ lộ tâm sự với nàng, nàng bỗng cảm thấy cái sức sống vĩnh hằng trong nàng buông trải như cánh chim dang rộng. Nàng cảm thấy dòng máu trong người đang cuồn cuộn chảy. Cuộc sống? Nàng ngắt một bông hoa trắng mảnh mai, một bông hoa toàn mỹ, mong manh như cánh bướm. Nàng hít sâu mấy cái liền và lồng ngực căng ra. Chút nỗi niềm lo sợ nào còn lại trong nàng đã tan biến như làn mây nhẹ đến tận chân trời. Bầu trời trong sáng, không khí thanh khiết và dịu ngọt. Thế gian như hoang vắng. Angélique đứng lên và cũng chạy chân trần về phía cửa hang. Colin Paturel đứng ở cửa hang, lưng tựa vào sườn đá, hai tay khoanh trước ngực. Chàng đang mải ngắm ánh sáng lung linh màu vàng và xanh nhạt dưới chân núi, nhưng tâm trí chàng đi về một hướng khác. Nàng đoán được điều đó khi nhìn cái lưng trần của chàng, cái lưng của một con người vô cùng lúng túng đang băn khoăn không biết làm sao thoát khỏi cảnh ngộ mình tự tạo ra. Chàng không nghe tiếng chân nàng bước đến và nàng dừng lại trìu mến nhìn chàng. Colin yêu quý! Ôi, trái tim kiêu dũng! Trái tim không gì chiến thắng nổi! Trái tim hết mực khiêm nhường! Chàng nom cao lớn làm sao! Vòng tay nàng không ôm hết…

Nàng lướt nhẹ đến bên chàng, song mãi đến khi nàng áp má vào cánh tay chàng, chàng mới biết. Chàng rùng mình và rụt tay lại.

- Vậy là cô đã hiểu những gì tôi vừa nói với cô - Chàng ranh mãnh nói.

- Vâng, em đã hiểu - Nàng thì thầm.

Hai bàn tay nàng vuốt từ ngực lên vai chàng. Chàng lại giật lùi, mặt đỏ bừng.

- Ôi, đừng! - Chàng hổn hển phải thế. Không, cô chưa hiểu đâu. Tôi không muốn gì ở cô cả. Cô gái bé bỏng ơi, cô sẽ nghĩ tôi là hạng người như thế nào?

Chàng nắm lấy hai bàn tay nàng và khẽ ẩy nàng sang một bên. Chỉ cần nàng chạm vào người chàng, chỉ cần chàng một lần nữa cảm thấy cái vuốt ve của nàng trên da thịt, chắc chắn chàng sẽ mất bình tĩnh, sẽ đầu hàng.

- Cô sẽ nghĩ gì về tôi, cô đã đau khổ quá nhiều đến nỗi chẳng nghi ngờ gì nữa. Giá như tôi không bị bất ngờ thì chẳng bao giờ cô cạy được mồm tôi, chẳng bao giờ cô biết được… Lúc nãy tôi vừa mới thức dậy khỏi một giấc ngủ trong đó tôi chỉ toàn chiêm bao thấy cô. Hãy quên những gì tôi vừa nói…Tôi căm ghét tôi vô cùng. Đi đi! Tôi biết…tôi ngờ vực tôi…cô gái bé bỏng ơi! Cô đã biết thế nào là cảnh nô lệ đối với một người đàn bà, và nó không khổ cực bằng đối với một người đàn ông. Cô đang bị sang tay từ một tên chủ này đến tên chủ khác, thế là đủ rồi. Tôi không thể để cho người ta gọi mình là một tên khốn nạn vì đã cưỡng ép cô…

Đôi mắt của Angélique sáng bừng lên. Hai bàn tay của Colin Paturel đã truyền hơi ấm sang người nàng, và nàng thấy khuôn mặt nông dân của chàng méo xệch trong cơn xúc động, khiến nàng cảm động vô cùng. Nàng chưa hề nhận thấy cặp môi chàng dầy dặn và mát rượi như thế. Tất nhiên chàng đủ sức tránh được nàng, nhưng chàng không biết được uy lực của đôi mắt nàng. Nàng lại ôm chầm lấy chàng, đôi bàn tay trắng muốt miết trên ngực chàng.

- Đi đi, cô gái bé bỏng - chàng thì thầm - đi đi…Tôi chỉ là một thằng đàn ông.

- Còn em - nàng cười rúc rích nói - em cũng chỉ là một con đàn bà… Colin, Colin thân yêu, chúng ta chịu đựng như thế chưa đủ hay sao…Em biết cái gì có thể an ủi đôi ta.

Nàng tựa đầu vào ngực chàng, điều nàng bao lâu nay hằng khao khát, suốt trong cuộc hành trình gian lao vất vả, sức lực cường tráng của chàng làm nàng chuếnh choáng, chuếnh choáng bởi cái hương vị đàn ông mà cuối cùng nàng đã dám nhấm nháp khi đôi môi nàng thẹn thùng chạm vào da thịt rắn chắc của chàng. Colin Paturel như một cây to bị sét đánh gục, trước sự thú nhận lặng lẽ của nàng. Toàn thân chàng run lên. Chàng cúi xuống. Một luồng kích động xuyên qua người chàng. Con người này, con người hơi quá kiêu hãnh, hơi quá thông minh, đối với chàng, như đôi khi chàng nghĩ, mà số phận đã ban ch làm bạn đồng hành suốt chặng đường đầy hiểm nguy, khổ cực, giờ đây chàng phát hiện ra cũng là một người đàn bà như bao nhiêu người khác, cũng biết dỗ dành, cũng đòi hỏi tinh vi, chẳng khác gì các cô gái ở cảng chạy theo các chàng trai to lớn, râu vàng. Trong khi víu chặt lấy người chàng, nàng không sao làm ngơ được trước nỗi khát vọng điên cuồng chiếm lấy người nàng, và nàng đã đáp ứng nó bằng cách khẽ rướn cái thân hình căng cứng, còn hơi rụt rè song đã quy hàng, lặng lẽ gọi chàng bằng một âm thanh run rẩy tựa như tiếng gù gù phát ra từ cổ họng một con bồ câu mái. Như người quẫn trí, chàng nhấc bổng nàng lên và nhìn vào mắt nàng.

- Có thể như thế được không? - Chàng khẽ nói.

Để đáp lại, nàng bấu chặt vai chàng. Rồi, chàng run run nâng nàng trên vòng tay và bế nàng đến chỗ cuối hang như thể chàng sợ phải nhìn thấy niềm hạnh phúc tuyệt vời của nàng giữa ánh sáng ban ngày. Ở đấy tối tăm, có cát mịn mát rượi. Đam mê nhất của con người trong dòng máu Colin Paturel mãnh liệt như dòng thác, tiêu diệt tất cả mọi thứ trên đường, kể cả những thành lũy mà tâm hồn nhạy cảm và trái tim quảng đại của chàng đã dựng lên, từ lâu chống lại sức mạnh của những khát vọng của chàng. Giờ đây chúng đã được giải tỏa, vì thế chẳng làm gì được ngoài việc buông thả mình, cuồng say với cái sức mạnh chúng mang lại cho chàng. Chàng nuốt chửng nàng như một con thú trong cơn đói, không thỏa mãn với thân hình trần truồng và mịn màng của nàng, với vòng tay ghì chặt lấy nàng, với sự ve vuốt da thịt đàn bà và mớ tóc chảy dài của nàng, không thỏa mãn với cảm giác ngất ngây khi nắn bóp đôi vú trong bàn tay. Chàng thèm khát quá, nôn nóng quá sau những ngày khổ đau thầm lặng, đến nỗi chàng suýt cưỡng hiếp nàng khi chàng đòi nàng phải quy phục. Đoạn chàng ngã gục trên người nàng và giữ nguyên tư thế đó trong im lặng, hai cánh tay bấu chặt lấy nàng như ôm chặt vật quý giá nhất trên đời.

Khi Angélique mở mắt thì trời đã tối hẳn. Hoàng hôn đã qua lúc nào không biết. Nàng khẽ cựa mình, gần như ngạt thở trong hai cánh tay sắt ghì nàng sát chặt vào thân thể chàng.

- Em ngủ đấy à?

- Em vừa ngủ xong.

- Em không giận anh chứ?

- Anh thừa biết là không giận.

- Anh thô lỗ quá, phải không? Tại sao em không nói thế? Nói thế đi!

- Không, anh không cảm thấy anh đã làm em sung sướng sao?

- Thật ư? Thế thì em phải coi anh như một người bạn rất thân.

- Nếu anh muốn thế, Colin, trời tối lắm rồi, ta đi tiếp chứ?

- Đúng thế, con cừu non của anh.

Hai người bước trên con đường sỏi đá, lòng nàng tràn trề hạnh phúc. Chàng lại cõng nàng, và nàng gục đầu vào chiếc cổ rắn chắc của chàng. Không gì có thể ngăn cách họ nữa. Họ đã ký kết một liên minh giữa hai cuộc sống đang lâm nguy, và sẽ cùng nhau chia sẻ hiểm nguy và gian khổ trong tương lai.

Thần kinh của Colin Paturel không còn căng thẳng bởi những đau thương khắc khoải nữa, giống như một linh hồn nơi địa ngục, vì tinh thần chàng phải vật lộn với nỗi lo sợ sẽ bội phản lòng tin cậy của nàng. Angélique cũng không còn phải chịu đựng vẻ mặt cay độc và sự thô lỗ của chàng nữa, nàng chẳng còn than vãn về nỗi cô đơn nữa. Giờ đây, bất cứ lúc nào nàng muốn, nàng có thể chạm môi vào cái cổ đầy sẹo của chàng do những tháng năm đeo vòng sắt có mấu để lại.

- Từ từ thôi, em yêu - Chàng cười vang - Đừng! Ta còn phải đi xa.

Chàng khát khao muốn kéo sát nàng vào lòng và áp môi lên môi nàng, nằm xuống với nàng trên cát mịn dưới ánh trăng, và nhấp lại chén rượu nồng được kề sát bên nàng. Nhưng chàng chế ngự được dục vọng của mình vì họ còn một chặng đường dài phải đi, và nàng mệt lắm rồi. Chàng không thể quên rằng nàng đang đói ăn và đã bị rắn độc cắn. Đã có lúc chàng quên khuấy đi chuyện đó, thật là đần độn! Trước giờ chàng ít chú ý đến việc cư xử dịu dàng với một người đàn bà, nhưng vì nàng chàng quyết tâm sẽ học biết kỳ được. Ước gì chàng có thể ban cấp cho nàng những gì nàng cần và giúp nàng tránh khỏi mọi đau đớn và lo buồn! Ước gì chàng có thể đặt trước mặt nàng một chiếc bàn bầy đầy cao lương mĩ vị, hay dâng tặđể nàng ngả lưng, “một chiếc giường vuông lớn trải khăn trắng tinh với những bó hoa thủy tiên ở mỗi cột giường”, như người xưa vẫn hát. Đến Ceuta hai người uống từ dòng suối trong những ngụm nước mát lành mà Odyssé đã nhấm nháp trong suốt bảy năm trời mòn mỏi chờ đợi nàng Calypso, con gái thần Atlas, như các thủy thủ vẫn thường kể lại.

Cứ thế chàng vừa đi vừa mơ tưởng, quên cả mệt nhọc, mặc cho Angélique ngủ gà ngủ gật trên lưng chàng. Gánh nặng chàng đang mang trên lưng đối với chàng là niềm vui lớn nhất thế gian. Bình minh đến, họ dừng chân và nằm duỗi thẳng trên đồng cỏ mọc lúp xúp. Họ chẳng còn tìm nơi trú ẩn, bởi vì họ biết chắc từ nay chẳng ai quấy nhiễu họ nữa. Mắt họ nhìn nhau cùng nêu một câu hỏi. Lần này chàng không sợ nàng nữa. Chàng muốn hoàn toàn hiểu biết nàng, ngắm kỹ khuôn mặt thư thái tràn đầy hạnh phúc của nàng giữa vùng tóc vàng. Chàng nhìn nàng như một kẻ xuất thần.

- Em có vẻ thích làm tình lắm! - Chàng nói - Anh chẳng hề nghĩ là em như thế.

- Em cũng yêu anh, Colin ạ.

- Suỵt! Bây giờ thì em chẳng cần nói thế. Em có khỏe không?

- Có.

- Anh có làm em vui thích không?

- Ôi, thích quá đi chứ!

- Thế thì ngủ đi, em yêu.

Họ miệt mài trong cuộc truy hoan như thể những kẻ đói khát tình yêu. Sức lực đưa hai người lại bên nhau cũng mạnh như cái bản năng khiến họ đi tìm nước mát để sống. Trong vòng tay nhau họ quên hết mọi đau đớn sầu não và quên cả mong muốn trả thù số phận. Họ uống dòng nước sống của hi vọng và nếm trên môi nhau sự phát hiện cao cả rằng tình yêu được sinh ra để an ủi người đàn ông và người đàn bà đầu tiên trên trái đất giúp cho họ có thêm dũng khí để chịu đựng cuộc hành hương nơi dương thế.

Ch bao giờ Angélique được nằm trong vòng tay một người đàn ông cao lớn và cường tráng như thế. Nàng thích ngồi trên đầu gối chàng và nép mình vào khổ người to lớn của chàng trong khi hai bàn tay khỏe mạnh của chàng vuốt ve nàng.

- Em còn nhớ mệnh lệnh của anh đưa ra cho các chiến hữu đáng thương của chúng ta không? - Chàng thì thầm - “Cô ấy không dành cho bất cứ một ai trong số chúng ta, cô ấy không thuộc về ai cả”. Bây giờ anh đã chiếm em cho riêng anh, và em là kho báu của anh. Anh đúng là một tên bịp bợm!

- Chính em muốn thế.

- Anh đã làm thế để tự bảo vệ mình. Anh đã từng ôm em trong vòng tay khi ở trong vườn Rodani, và máu anh lúc bấy giờ nóng bừng. Vì thế anh đã ra lệnh cấm, anh tự nhủ: “Colin, mãy sẽ buộc phải gánh chịu hậu quả…”

- Như thế thì tốt hơn. Anh đã làm đúng, tâu bệ hạ.

- Đôi lúc nhìn em anh thấy em mỉm cười. Anh yêu nhất là nụ cười của em. Em đã nhìn anh mỉm cười sau khi rắn cắn và em đang đợi anh bên lối mòn. Tưởng chừng như em sợ anh hơn cả sợ thần chết nữa. Anh biết bao nhiêu lần nhìn em sợ hãi và gần như kiệt sức. Nếu em chết anh cũng đã nằm xuống bên em và chẳng bao giờ đứng dậy.

- Đừng yêu em nhiều thế, Colin. Nhưng hãy hôn em một lần nữa.