Khi toán phụ nữ đi qua cái sân trong, đàn bồ câu đang bay lượn quanh sân. Một nô lệ đang chữa vòi phun nước bỗng ngẩng lên hỏi khẽ: “Bà là người Pháp phải không?”
Angélique nhìn thấy anh ta đang bước chậm lại, để cho các bạn đi trước. Vì đây là một cái sân nhỏ trong hậu cung, nên không có hoạn quan canh giữ họ. Nhưng làm sao một nô lệ Pháp có thể làm việc ở đây? Nếu một hoạn quan nhìn thấy, họ sẽ cắt cổ anh ta. Anh ta vừa cúi xuống tháo cái ống dẫn nước vừa khe khẽ nhắc lại câu hỏi.
- Vâng - Angélique nói - Nhưng hãy cẩn thận. Đàn ông không được phép vào đây.
- Điều đó không áp dụng đối với tôi - anh ta lẩm bẩm - Tôi có quyền đi bất cứ nơi đâu trong hậu cung. Bà cứ v
ngắm đàn bồ câu khi tôi nói. Colin Paturel phái tôi đến.
- Ồ?
- Bà có quyết tâm không?
- Có.
- Có phải Mulai Ismail tha cho bà vì bà thuận theo ý hắn không?
Angélique không có thì giờ để giải thích.
- Không! Tôi không bao giờ làm như vậy. Tôi muốn trốn. Hãy giúp tôi!
- Vì lão Savary, chúng tôi sẽ giúp bà. Lão quyết tâm đưa bà ra khỏi nơi này. Lão là cha bà, có phải thế không? Chúng tôi không thể bỏ bà lại được, mặc dù để bà đi theo chúng tôi là vô cùng nguy hiểm. Nghe kế hoạch đây. Một tối nào đó - chưa định được là bao giờ - Colin Paturel hoặc là một người nào đó sẽ đợi bà ở cái cửa nhỏ chỗ bức tường phía bắc, cạnh đống phân ủ. Nếu có tên gác nào ở đấy, người của chúng tôi sẽ giết hắn. Người đó sẽ dùng chìa khóa mở cửa, vì cửa chỉ có thể mở từ bên ngoài. Bà sẽ đến bên cửa, và anh ta sẽ dẫn bà đi. Việc của bà là lấy được chiếc chìa khóa ấy.
- Chỉ có hai người có chìa khóa ấy, đó là Đại hoạn quan và Leila Aisheh.
- Biết làm thế nào được. Không có chìa khóa đó thì chẳng còn cách nào khác. Cố nghĩ cách lấy cho bằng được, có thể lót tay một đứa nữ tì, được không? Lấy được rồi thì chuyển cho tôi. Tôi lúc nào cũng lảng vảng ở đây vì tôi được giao nhiệm vụ chữa tất cả các vòi phun nước trong hậu cung. Ngày mai tôi sẽ làm ở sân sau của Hoàng hậu Abechi. Bà ấy tử tế, thương tôi và biết tôi rất rõ. Bà ấy sẽ để mặc chúng ta trò chuyện, không đi báo đâu.
- Tôi làm thế nào lấy được chìa khóa?
- Thưa phu nhân yêu quý, đó là việc của bà! Bà có năm ba hôm để lo liệu. Chúng tôi đang một đêm không trăng để trốn. Chúc bà may mắn! Khi nào bà cần tôi, cứ hỏi Esprit Cavaillac, quê ở Frontignan, thợ hàn chì của Quốc vương.
Anh ta thu dọn đồ nghề và cúi chào nàng, miệng nở một nụ cười khích lệ. Về sau nàng được Hoàng hậu Abechi cho biết lai lịch của anh ta. Để bắt anh ta từ bỏ đạo của mình, Mulai Ismail đã dùng một kiểu tra tấn đặc biệt kinh khủng. Hắn cho buộc một đầu dây vào hạ bộ anh ta và đầu kia vào một con ngựa. Rồi hắn quất ngựa phi nước đại. Esprit Cavaillac được bạn tù chăm sóc thuốc thang và tai qua nạn khỏi. Bây giờ, vì bị thiến, anh ta được tự do ra vào hậu cung và do đó làm liên lạc giữa Angélique và toán nô lệ bên ngoài.
Gặp anh ta Angélique cảm thấy lòng phấn chấn hơn. Vậy là rốt cuộc nàng không bị quên lãng hoàn toàn, vẫn có người nghĩ đến nàng, thậm chí còn định giúp nàng trốn chạy. Osman Faraji đã chẳng nói rằng nàng giống như một núi lửa đó sao? Lúc đó nàng ốm yếu và lưng rát bỏng, và những lời nói của y như một câu pha trò ác ý. Nhưng bây giờ nàng nhớ lại những gì nàng đã làm trong những năm tháng ngắn ngủi của cuộc đời, và nàng không thể hiểu tại sao nàng lại không thể thành công trong mưu đồ trốn chạy điên rồ này.
Nàng đi vòng quanh sân và ra bằng lối ban công. Nàng đi qua một khu vườn có hai cây vả đang phủ bóng trên mặt hồ nước nhỏ. Nàng vào một sân trong khác, để rồi đi thẳng đến một cổng vòm dẫn đến các ban công tối tăm của các phòng cung phi. Thình lình Raminan, tên đội trưởng đội vệ sĩ của Leila Aisheh, xuất hiện trước mặt nàng.
- Tôi muốn gặp nữ chủ nhân của ông - Angélique nói.
Tên da đen quan sát nàng bằng đôi mắt lạnh lùng không đáp. Đối thủ đáng gờm này của bà chủ hắn muốn gì nhỉ? Bà ta là sản phẩm của Đại hoạn quan, và cả tuần qua Leila Aisheh và Daisy-Valina đang luyện bùa mê để hại bà ta. Cái cách Angélique bị đánh đòn không lừa nổi Leila Aisheh. Bằng việc cưỡng lại Quốc vương, bà ta đã nắm được cái cách chắc chắn nhất để quyến rũ Mulai Ismail. Lưỡi dao găm đâm vào cổ họng Quốc vương chỉ càng làm cho hắn thêm thèm khát. Mulai đang tranh thủ thời gian để thuần hóa con hổ cái này và biến nó thành một con bồ câu. Thậm chí Quốc vương còn tâm sự với Leila Aisheh, bảo mụ người phụ nữ Pháp này không thể nào chống lại tình yêu của hắn. Nếu hắn không bất cẩn đến mức mang cả dao găm bên người, hẳn Angélique đã ngất xỉu trong vòng tay hắn. Hắn đã khôn khéo để nàng phải bị khát vọng giày vò. Hắn sẽ xoa dịu cái tinh thần bốc lửa của nàng và chinh phục thể xác nàng. Lần đầu tiên trong đời Mulai Ismail thực sự thèm muốn một người đàn bà và sẽ làm bất cứ điều gì để khiến nàng mỉm cười đáp lại.
Con mụ da đen nhạy bén hoàn toàn nắm được sự biến đổi trong người hắn. Mụ vừa giận vừa lo, vì tuy con mụ Pháp này chưa lọc lõi lắm, nhưng nó đã nắm chắc được tên bạo chúa trong tay, và đang xỏ mũi hắn như xỏ mũi một con báo đã thuần hóa, hệt như Leila Aisheh đã làm đối với con báo Alachadi. Osman Faraji đang sử dụng con Pháp kia trong một âm mưu thù địch. Hắn đang tung tin là con đàn bà người Pháp sắp chết. Quốc vương lúc nào cũng cho người dò la tin tức về nó, và ngỏ ý muốn đến thăm nhưng Đại hoạn quan nhất định không cho. Hắn nói rằng nữ bệnh nhân vẫn còn khiếp sợ Quốc vương và nếu nhìn thấy Quốc vương chắc chắn sẽ lên cơn sốt lại. Tuy thế nàng đã mỉm cười khi nhìn thấy tặng phẩm Mulai Ismail gửi cho nàng: một chuỗi hạt ngọc cướp được trên một chiếc tàu Ý. Thế ra người phụ nữ Pháp thích đồ nữ trang! Lập tức Quốc vương tập trung các thợ kim hoàn trong thành phố lại và dùng kính lúp xem xét các thứ châu báu họ mang đến.
Tất cả những chuyện đó làm cho Leila Aisheh và Daisy lo lắng. Biện pháp đơn giản nhất là pha chế các thứ thuốc và cho Angélique dùng. Nhưng các nữ tì mang thuốc “trợ lực” đến đều bị các cảnh vệ của Osman Faraji cảnh giác chặn lại, dù họ khôn khéo đến bao nhiêu đi nữa.
Giờ đây người đàn bà Pháp này đã lại hoàn toàn bình phục, và đã tìm đến xin gặp chính người đàn bà đang tìm cách diệt nàng. Sau khi suy nghĩ một chút, Raminan yêu cầu nàng hãy chờ. Hoàng tử Bonbon, chít khăn màu dâu tây và mặc áo trắng, đang ở cách đấy không xa. Nó đang chơi trò chặt đầu nô lệ với thanh gươm gỗ. Người ta đã lấy đi thanh gươm thép của> nó sau khi nó gây ra quá nhiều tai họa.
Khi tên hoạn quan quay trở lại, hắn ra hiệu cho Angélique vào trong một gian phòng, nơi mụ da đen to lớn đẫy đà đang ngự giữa một dãy lò than, đĩa và ấm đồng đầy dược thảo thơm ngát. Các bình thon cổ bằng pha lê Bohemia được đặt trên hai cái bàn thấp, cùng nhiều đĩa đựng trà ướp bạc hà, thuốc lá và bánh kẹo. Chánh phi của Mulai Ismail lấy chiếc tẩu ở mồm ra và phả một hơi khói lên trần nhà bằng gỗ tuyết tùng. Tật xấu đó được mụ giữ kín, vì Quốc vương rất ghét thuốc lá và rượu, hai điều cấm kỵ của Mohammed. Bản thân Quốc vương chỉ uống nước lã, và môi hắn không bao giờ chạm vào dọc tẩu như bọn Thổ Nhĩ Kỳ vẫn làm, vì chúng muốn tận hưởng các lạc thú trên thế gian này và chẳng nghĩ gì đến Thượng đế. Leila Aisheh xoay được thuốc lá và rượu thông qua bọn nô lệ Cơ đốc giáo, vì chỉ có bọn này là được phép mua, và dùng hai thứ trên. Angélique kính cẩn quỳ xuống tấm thảm dày và cúi đầu. Nàng giữ mãi tư thế ấy trong khi hai mụ đàn bà kia yên lặng nhìn nàng. Đoạn nàng rút ở ngón tay ra chiếc nhẫn ngọc lam mà Đại sứ Ba tư Bakhtiari Bey tặng nàng trước đây, rồi đặt trước mặt Leila Aisheh.
- Xin lệnh bà hãy nhận tặng phẩm này - nàng nói bằng tiếng Arập - Tôi chẳng có gì quý hơn để tặng lệnh bà, vì tôi chỉ có thế thôi.
Mắt mụ da đen long lên sòng sọc.
- Ta sẽ không nhận quà của ngươi. Ngươi nói dối. Ngươi vừa được Quốc vương tặng một chuỗi ngọc lục bảo kia mà.
Angélique lắc đầu và nói bằng tiếng Pháp với người đàn bà người Anh.
- Tôi đã nhất quyết không nhận cái chuỗi ngọc lục bảo. Tôi không muốn làm ái phi của Mulai Ismail, và không bao giờ…nếu lệnh bà giúp đỡ tôi.
Người phụ nữ người Anh phiên dịch, và mụ da đen cúi xuống nhìn Angélique đăm đăm.
- Ngươi định nói gì?
- Tôi muốn nói là lệnh bà có nhiều cách để trừ khử tôi hơn cả thuốc độc hay axit, hãy giúp tôi chạy trốn.
Hai người đàn bà thì thầm với nhau một hồi lâu. Angélique khôn khéo biến lòng căm thù của họ thành lợi thế của nàng. Suy cho cùng, họ mất cái gì nào? Nếu Angélique trốn được thì họ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nàng nữa. Nếu không, nàng sẽ bị bắt và lần này thì chắc chắn sẽ bị giết một cách rùng rợn. Làm sao người ta lại có thể buộc tội hai bà về việc Angélique trốn chạy? Ngược lại, nếu Angélique bị đầu độc thì rất có khả năng họ bị kết tội. Họ không có trách nhiệm canh giữ hậu cung và việc chạy trốn của một cung phi thì liên quan gì tới họ.
- Chưa có một người đàn bà nào trốn khỏi hậu cung cả - Leila Aisheh nói - Đại hoạn quan sẽ mất đầu nếu việc đó xảy ra - Rồi đôi mắt của mụ vằn lên như rực lửa - Bây giờ ta hiểu cả rồi. Mọi chuyện đều đã an bài. Vị chiêm tinh của ta đã đọc đúng các tinh tú trên trời. Theo các vì sao, bà sẽ là nguyên nhân gây ra cái chết của Osman Faraji.
Angélique cảm thấy một luồng khí lạnh chạy suốt xương sống. Nàng nghĩ thầm: Chắc ông ta cũng đã đọc được điều đó trên các vì sao. Vì thế cho nên ông ta đã nhìn ta một cách lạ lùng. “Giờ đây tôi phải đấu tranh chống lại số mệnh, Firousi ạ, để chứng tỏ bà không quá mạnh đối với tôi”. Nỗi lo lắng của nàng đã trải qua trên đỉnh tháp Mazagreb lại tràn ngập tâm hồn nàng. Mùi dược thảo và thuốc lá khiến nàng ngột ngạt, mồ hôi vã ra trên trán. Với sự kiên trì dai dẳng nàng tìm cách moi cho bằng được chiếc chìa khóa của Leila Aisheh. Cuối cùng chính phi đồng ý đưa cho nàng. Mụ đã tìm cách trì hoãn vì mụ không muốn làm bất cứ việc gì khi chưa đôi co chán chê. Thực ra, vừa nghe Angélique nói, mụ đã chấp thuận ngay. Như thế sẽ loại trừ được một địch thủ nguy hiểm, đồng thời cũng chuẩn bị cho sự diệt vong của một kẻ thù khác, Đại hoạn quan, bằng cách khơi động lòng căm giận của Mulai Ismail đối với y. Quốc vương sẽ không bao giờ tha thứ cho y vì tội đã tạt sự đam mê mãnh liệt của Ngài. Mụ khôn khéo moi được ở Angélique kế hoạch chạy trốn của đám nô lệ da trắng để tóm bắt họ. Việc này sẽ nâng uy tín của mụ và khiến mụ lừng danh về tài tiên đoán tương lai. Hai người thỏa thuận với nhau là vào cái đêm chạy trốn, đích thân Leila Aisheh sẽ đưa Angélique đến chân cầu thang dẫn tới sân hậu cung, chỗ cánh cửa bí mật. Như thế nàng sẽ không bị báo vồ, vì chắc chắn lúc đó nó sẽ xuất hiện ở đấy. Leila Aisheh sẽ dỗ dành con báo, cho nó ăn một thứ gì đó thật ngon. Bọn bảo vệ sẽ để mụ đi qua vì chúng rất sợ đôi mắt độc ác của mụ.
- Đại hoạn quan là người duy nhất chúng ta phải dè chừng - Daisy nói - Y là người duy nhất đáng sợ - Bà sẽ nói với y thế nào nếu y hỏi tại sao bà lại đến thăm chúng tôi?
- Tôi sẽ bảo là tôi nghe nói hai bà ghét tôi, nên tôi muốn đến để làm lành với hai bà. Cả hai mụ đều gật đầu tán đồng.
- Có lẽ y sẽ tin bà. Đúng, vì là bà nên chắc chắn y sẽ tin như vậy.
Chiều hôm đó Angélique đến thăm Abechi, một mụ Maroc gốc Tây Ban Nha béo ị. Esprit Cavaillac đang ở đó. Nàng liền tuồn cho ông chiếc chìa khóa.
- Chóng thế! - ông kinh ngạc nói - Quả là bà không chịu để cho cỏ mọc dưới chân bà. Savary đã nói rất đúng rằng bà là một con người dũng cảm và mưu trí, và chúng tôi có thể dựa vào bà như là một người đàn ông. Tốt lắm, ít ra chúng tôi cũng không phải mang theo một cái nợ. Bây giờ bà chỉ cần chờ đợi. Tôi sẽ cho bà biết ngày giờ sau.