Chương 169: Chương 17

Trong toàn bộ kế hoạch, chờ đợi quả là điều gay go nhất đối với Angélique. Ngoài ra nàng lại phải hoàn toàn phó thác vận mệnh vào tay hai mụ đàn bà nham hiểm kia và cả vào sự giám sát của Đại hoạn quan nữa. Lưng của nàng đã khỏi, vì nàng ngoan ngoãn để Fatima tận tình chăm sóc. Mụ hy vọng cuối cùng nàng sẽ nghĩ không tỏ ra ngoan cố nữa. Tất cả những rắc rối nàng đã chịu đựng hẳn đã chứng minh rằng nàng không phải là kẻ mạnh. Thế thì ngoan cố mà làm gì? Thế rồi có tin đồn là Đại hoạn quan sắp đi xa, y sắp đi thăm mấy con rùa quý và mấy bà hoàng hậu thất sủng. Y sẽ đi vắng không quá một tháng. Nghe tin ấy Angélique thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhất thiết phải lợi dụng thời gian này để thực hiện kế hoạch chạy trốn. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn, và nếu Đại hoạn quan đi vắng lúc ấy thì y sẽ không bị mất đầu. Nàng không muốn nghĩ đến khả năng xấu ấy và nàng tin rằng do rất kính nể Osman Faraji, Mulai Ismail sẽ không nổi trận lôi đình và giết y, dù y đã để cho một nô lệ chạy trốn. Song nàng vẫn không thể quên những lời tiên đoán của vị chiêm tinh của Leila Aisheh: “Ông ta đã đọc trong các tinh tú rằng bà sẽ là nguyên nhân gây ra cái chết của Osman Faraji…” Nàng phải tránh điều đó bằng mọi giá. Y ra đi lần này quả là thuận tiện. Đại hoạn quan đến chào từ biệt nàng và nhắc nhở nàng phải hết sức cẩn thận. Y vẫn tiếp tục loan tin là nàng vẫn còn rất ốm yếu và khiếp sợ Mulai Ismail, và Quốc vương đang kiên nhẫn chờ đợi. Thật là thần diệu. Y nhắc nhở nàng chớ thân mật quá với Leila Aisheh vì mụ ta luôn luôn tìm cách hãm hại nàng. Sau một tháng y sẽ trở về, và mọi việc sẽ đâu vào đấy. Nàng cứ tin ở y, y sẽ làm tất cả để thực hiện điều đó.

- Tôi tin cậy ở ông, Osman Bey - nàng nói.

Sau khi Faraji lên đường, nàng giục các tù nhân quyết định ngày chạy trốn. Qua Esprit Cavaillac, Colin Paturel cho nàng biết là phải đợi đến đêm không trăng, nhưng nàng e rằng đến lúc đó Đại hoạn quan có thể đã trở về. Ước gì nàng có thể nói cho họ rõ rằng nàng đã quyết tâm chống lại số mệnh! Nàng sẽ chống lại lời tiên đoán là nàng sẽ là nguyên nhân gây ra cái chết của Osman Faraji! Một cuộc đấu tranh phi thường chống lại các tinh tú trên trời. Có đêm nàng mơ thấy bầu trời đầy sao tuồng như quay cuồng, ập xuống người và nghiền nát nàng. Cuối cùng Esprit Cavaillac báo cho nàng biết là thủ lĩnh nô lệ đã chấp thuận ý kiến của nàng, cho rằng nàng trốn đi trong khi Đại hoạn quan vắng mặt là tốt hơn cho nàng. Đành rằng sáng trăng sẽ làm tăng thêm nguy cơ bị bắt nhưng biết làm thế nào được. Colin Paturel sẽ đi vòng một lượt hoàng cung và giết chết bọn lính gác ở vòng tường thứ nhất và thứ hai. Chàng sẽ băng qua rặng cam và qua sân hậu cung dẫn cửa bí mật. Chỉ cầu mong sao mây đen sẽ kéo đến che phủ ánh trăng mờ, lúc đó vào hạ tuần. Ngày giờ đã định. Tối hôm ấy Leila Aisheh gửi cho Angélique một ít thuốc ngủ để cho vào đồ ăn thức uống của bọn nữ tì.

Angélique mời Rafai dùng cà phê. Y vừa mới đến để hỏi thăm sức khỏe nàng vì trong khi Osman Faraji đi vắng, y chịu trách nhiệm về hậu cung. Tên quái vật già béo ị này muốn bắt chước cái lối thân mật vồ vập của Đại hoạn quan đối với các cung phi. Nhưng y rất vụng về. Y chỉ biết cười ha hả. Cho nên y rất thích ở bên Angélique, vì nàng cư xử với y rất bình đẳng. Do đó y đã uống cạn chén cà phê nàng mời y. Rồi y quay về phòng ngáy o o, giống như các nữ tì cũng vừa uống thuốc ngủ. Angélique chờ đợi mãi, tưởng chừng như giờ phút ấy sẽ không bao giờ đến. Bỗng nàng nghe tiếng cú kêu, nàng vội bước vào sân nhỏ trong hậu cung. Leila Aisheh và Daisy đã đợi sẵn ở đấy. Daisy cầm một chiếc đèn dầu. Nhưng chẳng cần đến nó, vì trăng sáng tỏ như một cánh buồm giữa đại dương bao la của đêm tối. Trên trời không có một gợn mây. Ba người đàn bà đi băng qua một cái vườn nhỏ và tiến theo một con đường dài có mái vòm. Thỉnh thoảng Leila Aisheh buông ra một tiếng khàn khàn từ lồng ngực, đó là cách mụ chuyện trò với con báo. Họ đi hết con đường không xảy ra sự cố gì. Rồi họ đi theo một con đường khác thơm nức mùi hoa hồng. Đột nhiên Leila Aisheh dừng lại.

- Nó kia kìa - Daisy nói khẽ, bấu lấy cánh tay Angélique.

Con báo nhảy ra khỏi bụi cây, mũi sát đất, như một con mèo khổng lồ chuẩn bị nhảy vồ lấy một chú chuột. Leila Aisheh giơ cho nó một con bồ câu non, mồm vẫn buông ra tiếng khò khè. Con vật hình như bình tĩnh lại. Nó đến bên mụ, và để cho mụ buộc một sợi xích vào cổ.

- Đi sau vài bước - Mụ bảo hai người đàn bà kia.

Họ tiếp tục đi. Angélique ngạc nhiên không gặp một hoạn quan nào dọc đường, vì Leila Aisheh đã chọn con đường xuyên qua khu nhà của các cung phi già, nơi chẳng mấy ai quan tâm đến những người đàn bà bị ruồng bỏ này. Vả lại, trong khi Đại hoạn quan đi vắng, kỷ luật nói chung lỏng lẻo hơn thường ngày. Các hoạn quan thích tụ tập với nhau hơn là đi tuần tra trong hậu cung. Một vài nữ tì ngái ngủ trông thấy ba người đi qua liền rạp người cúi chào Leila Aisheh.

Lúc này họ đi lên một cầu thang dẫn đến các pháo lũy. Đây là đoạn khó khăn nhất. Phía trước họ là những khu vườn tối tăm vây quanh nhà thờ Hồi giáo, vòm cây xanh lấp lánh dưới ánh trăng, và bên kia là quảng trường hoang vắng, nơi họp chợ của hoàng cung. Mulai Ismail đã xây cho mình một pháo đài kiên cố có thể cầm cự hàng tháng trước một đạo quân hùng hậu bao quanh thành phố. Ở cuối cầu thang, một tên lính gác đang tựa vào thành tường có lỗ châu mai nhìn xuống khu họp chợ. Hắn quay lưng về phía họ. Ba người lẩn vào bóng tối của các lối đi giữa hai bức tường. Khi họ đến gần hắn, chỉ còn cách mấy bước, Leila Aisheh ném con chim bồ câu non về phía hắn. Con báo lao theo miếng mồi. Tên lính gác quay lại, nhìn thấy con vật sắp vồ mình hét lên một tiếng kinh hoàng và lao người xuống bờ tường. Ba người nghe rõ tiếng thân hình hắn rơi đánh huỵch bên dưới. Cả ba người nín thở, chờ xem có động tĩnh gì không. Hoàn toàn im lặng. Leila Aisheh vuốt ve con báo và giữ lấy sợi xích trong tay. Ba người đi xuống một nơi hoang vắng đang bị triệt phá để chuẩn bị mặt bằng cho một công trình mới. Leila Aisheh dẫn Angélique tới đỉnh một cầu thang đưa xuống một hầm sâu và tối như một cái giếng.

- Chỗ này đây - Mụ da đen nói - xuống đi. Khi đến đáy bà sẽ thấy cánh cửa mở. Nếu không thì cứ đợi đấy, đồng đảng của bà sẽ đến ngay thôi. Bảo hắn đặt chìa khóa vào chỗ khe hở ở bức tường bên phải cánh cửa. Mai ta sẽ sai Raminan đến lấy. Thôi, đi đi!

Angélique lần theo các bậc thang hẹp đi xuống. Rồi nàng quay lại, định bụng ít ra cũng phải nói lời “cảm ơn”. Nàng chưa hề thấy điều gì kỳ lạ hơn hình ảnh hai người đàn bà kia đứng cạnh nhau nghiêng người qua cầu thang nhìn theo nàng ra đi - Một người tóc vàng hoe tay cầm chiếc đèn dầu, người kia da đen nhẻm đang giữ sợi dây xích buộc vào cổ con báo. Nàng càng xuống sâu, ánh đèn dầu càng mờ dần. Ở các bậc cuối cùng nàng vấp chân đôi lần. Những bậ cuối cùng ngăn cách nàng với cuộc sống tự do.

Nàng gọi khẽ bằng tiếng Pháp:

- Ông đấy ư?

Một hình người khom lưng xuống ở khung cửa, che ánh trăng chiếu qua khe hở nên Angélique không nhận rõ là ai. Nàng chỉ nhận ra khi người đó đứng thẳng lên và một vệt ánh trăng lấp lánh ánh bạc trên chiếc khăn chít cao bằng vải sợi vàng. Đại hoạn quan đứng sừng sững trước mặt nàng.

- Firousi, bà đi đâu đấy? - Y hỏi, giọng dịu dàng, Angélique ép sát người vào bức tường như muốn đúc mình trong đó. Nàng không chắc mình đang nằm mơ hay đang nhìn thấy một ảo giác.

- Firousi, bà đi đâu đấy?

Nàng phải chấp nhận rằng đúng là Osman Faraji. Người nàng run lên. Nàng đã kiệt sức.

- Tại sao ông lại ở đây? - nàng hỏi - Ôi, tại sao ông lại ở đây? Ông đi rồi kia mà?

- Tôi trở về cách đây hai hôm, nhưng tôi thấy không cần thiết phải thông báo cho mọi người biết.

Tay Osman Faraji này thật quỷ quái! Một con hổ hiền lành mà tham lam vô độ! Y vẫn đứng ngăn cách nàng với khung cửa, nghĩa là ngăn cách nàng với tự do. Nàng đan hai bàn tay vào nhau và vặn mạnh trong cơn tuyệt vọng.

- Osman Bey, hãy để tôi đi! - Nàng van vỉ, như đứt h - Ôi, hãy để tôi đi! Chỉ có ông mới làm được điều đó. Ông là người có mọi quyền lực. Hãy để tôi đi.

Vẻ mặt Đại hoạn quan đầy nộ khí, như thể nàng vừa phỉ báng y:

- Không một người đàn bà nào thoát khỏi cái hậu cung tôi canh giữ - Y nói, giọng dữ tợn.

- Thế thì ông đừng có nói ông đang cố gắng giúp đỡ tôi. Đừng bao giờ nói ông là bạn của tôi. Ông biết rằng từ giờ phút này số phận của tôi là phải chết.

- Tôi đã yêu cầu bà là hãy tin cậy vào tôi là gì? Ôi, Firousi, tại sao lúc nào bà cũng muốn chống lại số phận? Hãy nghe đây, hỡi người đàn bà xinh đẹp nổi loạn, tôi không hề đi thăm mấy con rùa của tôi, mà tìm cách gặp ông chủ cũ của bà.

- Chủ cũ của tôi? - Angélique hỏi, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao cả.

- Rescator, tên cướp biển Cơ đốc giáo đã bỏ ra ba mươi lăm ngàn đồng để mua bà ở Candia.

Chung quanh nàng mọi thứ quay cuồng. Mỗi lần nghe nói đến cái tên ấy nàng đều cảm thấy một cảm giác lẫn lộn, nửa mòn mỏi nửa hi vọng, và đầu óc cứ rối tinh lên.

- Tôi đi đến một trong số các galê của y thả neo ở Agadir. Thuyền trưởng chỉ cho tôi chỗ ở của y. Tôi đã gởi cho y một lá thư, nhờ chim đưa đến. Y sắp đến đây. Y sắp đến đây vì bà.

- Đến vì tôi? - Nàng hỏi, không tin vào lời của Osman Faraji. Dần dần gánh nặng trên tim nàng nhẹ đi - Chàng nàng…

Đương nhiên chàng là tên cướp biển, nhưng chàng vẫn là một người đồng chủng của nàng. Có lẽ chàng có một bộ mặt kinh khủng dưới chiếc mặt nạ nhưng chàng không hề làm nàng khiếp sợ. Chỉ cần chàng xuất hiện, dáng người thanh mảnh vận trang phục màu đen, và đặt bàn tay trên mái đầu nàng, giờ đây chẳng còn kiêu hãnh nữa, là tất cả dòng đời ấm áp sẽ lại trôi trở về với nàng. Nàng sẽ đi theo chàng và hỏi: “Tại sao chàng đã bỏ ra ba mươi lăm ngàn đồng để mua em ở Candia? Chàng cho rằng em đẹp đến thế kia ư? Hay chàng đã đọc thấy trong các vì tinh tú giống như Osman Faraji, rằng số trời đã định cho chúng ta lại gặp nhau?”. Chàng sẽ trả lời ra sao? Nàng nhớ lại giọng nói ồm ồm của chàng, giọng nói đã làm nàng run lên như thế nào. Song nàng vẫn hình dung mình áp mặt vào ngực chàng mà khóc nấc lên khi chàng mang nàng đi xa. Chàng là ai? Chàng là người lữ khách từ tương lai mang đầy các món ăn cho đời sau. Chàng sẽ đưa nàng đi xa…

- Làm sao được, Osman Bey. Ông đã hành động một cách điên rồ. Làm sao mà Mulai Ismail lại có thể đồng ý được? Hắn không phải là cái loại dã thú dễ dàng buông con mồi ra. Liệu Rescator có phải chuộc tôi bằng giá một chiếc tàu nữa không?

Đại hoạn quan lắc đầu. Y mỉm cười và trong đôi mắt của y ánh lên một vẻ thanh thản và dịu hiền.

- Đừng hỏi quá nhiều như thế, Turquoise Phu nhân ơi - Y hóm hỉnh nói - Chỉ cần biết là các tinh tú không bao giờ nói dối. Mulai Ismail có nhiều lý do để chấp nhận yêu cầu của Rescator. Hai người quen biết nhau và có nợ với nhau. Ngân khố của vương quốc không thể không dựa vào tên cướp biển Cơ đốc giáo này, vì y vẫn mang bạc đến cả đây để đổi lấy sự che chở của lá cờ Maroc. Nhưng còn có nhiều lý do nữa. Quốc vương của chúng tôi, người bao giờ cũng tôn trọng luật pháp, không thể không chấp nhận. Vì đây là chỗ mà bàn tay của Thánh Allah can thiệp vào, Firousi ạ. Hãy nghe tôi. Người có lần đã…

Y bỗng im bặt, như có một tiếng nấc cụt. Angélique nhìn thấy mắt y mở to và mang đầy vẻ kinh ngạc hãi hùng như nàng đã nhìn thấy đêm hôm nào trên nóc tháp. Y nấc một cái nữa. Đột nhiên một dòng máu tưt ra ở miệng y, bắn vào áo Angélique. Y ngã uỵch xuống dưới chân nàng, mặt vục vào cát bụi. Thân hình y đổ xuống để lộ một chàng khổng lồ có chòm râu vàng quần áo tả tơi, tay vẫn cầm chiếc dao găm chàng vừa mới đâm vào lưng Osman Faraji.

- Bà đã sẵn sàng chưa? Colin Paturel hỏi.