Chương 167: Chương 15

Angélique nhắm nghiền mắt lại. Ước gì họ để mặc nàng với nỗi đau của nàng. Các sinh linh khác như trôi xa dần. Sẽ còn kéo dài bao lâu nữa ? Nàng nghe tiếng các nô lệ lẩm bẩm phản đối ở cuối phòng. Tên đao phủ đang chuẩn bị gì nữa đây…? Thời gian trì hoãn kéo dài vô tận. Thế rồi chúng cởi trói cho nàng và nàng chuồi theo thân cột đi mãi… đi mãi…

Khi nàng tỉnh lại, má nàng đang tựa vào một chiếc đệm lụa. Nàng nằm nghiêng và hai bàn tay của Osman Faraji dường như đang đặt đâu đó cách chỗ nàng không xa. Angélique hồi tưởng lại. Trong cơn mê sảng nàng đã bấu vào đôi bàn tay quý tộc kia với những móng tay đỏ chót như những viên ngọc trên nhẫn của y. Nàng khẽ xoay người, thế rồi bỗng nhiên trí nhớ của nàng hoàn toàn trở lại, và nàng bỗng thấy lòng tràn ngập một niềm vui giống như niềm vui của bà mẹ khi nhìn thấy đứa con mới chào đời. Nàng hiểu rằng giờ đây nỗi đớn đau của nàng đã qua đi và nàng vừa mới hoàn thành một cái gì tuyệt diệu.

- Chấm hết rồi ư? - Nàng hỏi. Tôi có tử vì đạo không? Tôi có dũng cảm chống cự không?

- Tôi có chết không? Osman vừa toét miệng cười, vừa nhại nàng - Cô nàng phản nghịch điên rồ! Đúng là Thánh Allah chẳng đoái hoài gì đến tôi khi ngài mang bà đặt trên đường đi của tôi. Phải, bà vẫn còn sống, và chưa ai làm gì bà, ngoài mấy cái roi khiến lưng bà hơi rát. Đó là vì tôi đã thưa với Mulai Ismail rằng bà đã quy thuận. Nhưng vì thể trạng của bà không cho phép chứng minh sự phục tùng của bà nên Ngài đồng ý để cho bà được chăm sóc và cứu chữa. Bà sốt li bì đã ba hôm nay và có lẽ cũng phải một tháng nữa mới hoàn toàn bình phục.

Hai mắt Angélique giàn giụa nước mắt:

- Như thế nghĩa là mọi chuyện sẽ trở lại từ đầu? Ôi, tại sao ông lại làm như thế, Osman Faraji? Tại sao ông không để tôi chết đi cho rảnh? Tôi không còn đủ dũng khí để chịu đựng thêm một lần nữa đâu.

- Thế bà đã chịu thua chưa?

- Không, không đời nào.

- Thôi, đừng khóc nữa Firousi ạ. Bà còn cả một tuần trăng để chuẩn bị cho cuộc tra tấn mới - Đại hoạn quan mỉa mai nói.

Tối hôm đó y trở lại thăm nàng. Nàng ráng hết sức ngồi dậy. Lưng nàng băng kín.

- Osman Faraji, ông đã cướp đi của tôi cái chết. Nhưng ông chờ đợi chỉ hoài công thôi. Tôi sẽ không bao giờ là vợ ba hay là ái phi của Mulai Ismail. Lần sau khi ông đưa tôi trình diện hắn tôi sẽ bảo thẳng vào mặt hắn. Rồi...mọi chuyện sẽ lại diễn lại từ đầu. Tôi không sợ. Đúng là Chúa đã gia ân cho các tử sĩ của người. Dẫu sao roi vọt cũng không đến nỗi tệ hại lắm…

Đại hoạn quan ngả người về phía sau cười ngất, một điều ít khi thấy ở y.

- Tôi không nghi ngờ điều đó - Y nói - Cô nàng điên rồ ạ, hãy nhớ rằng có nhiều kiểu đánh. Có loại roi mỗi lần quất lôi theo cả một thớ thịt. Cũng có loại đánh vào chỉ đủ để cho máu chảy. Cũng có loại roi tẩm thuốc giảm thống, và do đó không đau đớn gì. Vừa qua bà không đau lắm hả? Có gì đâu, đó là vì tôi đã ra lệnh…

Lòng Angélique xốn xang vì nhiều cảm xúc khác nhau, cuối cùng nàng bực tức vì thấy mình bị đánh lừa.

- Tại sao ông lại làm thế, Osman Bey? - Nàng hỏi hết sức nghiêm chỉnh - Tôi đã lừa dối ông. Lúc đó ông có hi vọng là tôi sẽ thay đổi ý kiến không? Không, tôi sẽ không bao giờ thay đổi đâu. Tôi sẽ không bao giờ chịu thua đâu. Ông thừa biết rằng điều đó không thể có được.

- Vâng, tôi biết rất rõ - Đại hoạn quan chua chát nói, vẻ mặt đạo mạo của y xịu xuống, rồi sau đó bỗng mặt y thoáng hiện một vẻ buồn của con khỉ u sầu, như thường thấy ở những người da đen số phận hẩm hiu - Tôi đã thử thách ý chí của bà. Bà quả là sắt đá. Không gì có thể đè bẹp nổi ý chí của bà.

- Thế thì sao…Tại sao ông không bỏ mặc tôi cho số mệnh?

Y lắc đầu:

- Tôi không thể làm thế được. Tôi không bao giờ cho phép Mulai Ismail hủy hoại bà, người phụ nữ đáng yêu nhất, vĩ đại nhất. Từ trước đến giờ Allah chưa hề tạo dựng nên một người như bà. Bà là hiện thân của phụ nữ. Cuối cùng tôi đã phát hiện ra sau khi lùng sục khắp các chợ nô lệ trên thế gian này. Tôi sẽ không bao giờ để cho Mulai Ismail hủy hoại b>

Angélique cắn môi. Nàng bối rối vô cùng vì trong đời này chưa bao giờ nếm trải nỗi kinh ngạc lớn như thế này. Nàng băn khoăn không biết nên xử sự ra sao trước lời thú nhận đột ngột này.

Osman Faraji nhận thấy nàng lúng túng.

- Những từ ấy phát ra từ cửa miệng tôi đối với bà có vẻ quái dị lắm, phải không? - Y nói, tủm tỉm cười - Tôi không thể thèm muốn bà về thể xác, nhưng tôi có thể ngưỡng mộ bà. Cũng có thể bà đã làm trái tim tôi xúc động.

Một trái tim ư? Y đã không mảy may xúc động lúc tra tấn cô gái Circasse đến chết? Bản thân y cũng ngạc nhiên trước những lỗ hổng trong lập luận của y để biện hộ cho lý trí thuần túy mà người phụ nữ Pháp vừa chỉ ra. Y cất giọng trầm trầm nói.

- Tôi yêu sự pha trộn giữa sắc đẹp và tính cách của bà…Tôi yêu cái cung cách toàn mỹ mà thân thể bà đã phản chiếu tâm hồn bà… Bà là một con người cao quý lạ kỳ…Bà có đủ các ngón của một người đàn bà, sự tàn nhẫn, những móng tay nhọn, thế nhưng bà không mất đi tính hiền dịu của một người mẹ… tính tình bà chóng thay đổi như thời tiết, nhưng cũng kiên định như mặt trời…Hình như bà có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, nhưng bà lại bám chặt vào bất cứ điều gì bà đã quyết tâm làm… Bà giống như bất cứ người đàn bà nào khác, nhưng bà chẳng giống một ai… Tôi rất thích nghĩ đến cuộc sống đang trải ra trước mắt bà, những hứa hẹn của tuổi già của bà... Tôi yêu chất độc tuôn ra từ những nụ cười và giọt nước mắt của bà…Tôi rất thích thấy bà khát khao tình yêu của Mulai Ismail, thấy bà cũng trơ trẽn như Jezebel mà bà lại dám giết Mulai như Judith đã giết chết Holofernes. Bà là cái hộp quý trong đó đấng tạo hóa đã trút vào tất cả châu báu của đàn bà… - Y dừng lại một l rồi kết thúc - Tôi không thể để bà bị hủy hoại. Chúa sẽ trừng phạt tôi nếu tôi làm như thế.

Angélique lắng nghe y với một nụ cười mỉa mai trên đôi môi nhợt nhạt. “Nếu có ai hỏi ta” nàng nghĩ thầm, “lời tỏ tình đẹp nhất mà ta đã từng nghe, thì chắc chắn ta sẽ trả lời rằng đó là lời tỏ tình của Đại hoạn quan Osman Faraji, người bảo vệ hậu cung của Hoàng thượng Quốc vương Maroc”. Nàng bỗng thấy lòng chứa chan hi vọng … Nàng sắp sửa cầu xin y giúp nàng trốn thoát, nhưng sự dè dặt bản năng giữ nàng lại. Nàng đã khá hiểu các luật lệ bất di bất dịch của hậu cung, nên biết rằng trông mong vào sự giúp đỡ của Đại hoạn quan quả là một ý tưởng điên rồ. Y phải ngây thơ theo kiểu Latin mới hiểu ra chuyện đó.

- Vậy thì cái gì sẽ xảy ra?

Đôi mắt của hoạn quan nhìn nàng xa vắng:

- Còn ba tuần lễ nữa mới đến tuần trăng mới.

- Chuyện gì có thể xảy ra trước tuần trăng mới.

- Bà thiếu nhẫn nại quá! Hàng vạn chuyện có thể xảy ra trong vòng ba tuần lễ. Allah có thể quyết định phá hủy thế giới này sau khi câu chuyện của chúng ta kết thúc, Firousi, bà có thích hít thở không khí ban đêm mát mẻ trên đỉnh tháp Mazagreb không? Có? Thế thì theo tôi. Tôi sẽ chỉ cho bà xem các vì tinh tú.


Đài quan sát của Đại hoạn quan đặt trên đỉnh tháp Mazagreb, không cao bằng các minarel, nhưng cao hơn các pháo lũy. Giữa các bức tường thành nhọn hoắt là sa mạc mênh mông, rải rác có vài rặng ô liu, nhưng xa nữa chỉ còn trơ trụi sỏi cát dưới ánh trăng.">

Người giúp việc của Osman Faraji là một lão già nhỏ bé chít một cái khăn quá to, Osman Faraji đưa lão từ Constantinople trở về. Khi nghiên cứu về chiêm tinh học, Osman Faraji thích mặc chiếc áo choàng sudan và phô mình dưới vòm trời bao la trong vắt.

Angélique rụt rè ngồi cách xa y. Đỉnh tháp nom giống như đất thánh của linh hồn. Chắc chẳng một người đàn bà nào đến nơi đây. Nàng nghĩ thầm. Nhưng Đại hoạn quan không khinh thường trí tuệ của phụ nữ như những kẻ khác. Angélique đã cho y biết rất nhiều về tính cách của những người phương Tây, và nhất là về Đức Vua Louis XIV vĩ đại của nàng. Tất cả những thông tin của nàng sẽ rất có giá trị đối với y trong việc chỉ đạo phái đoàn mà Mulai Ismail định cử đi Versailles.

Sẽ là quá dễ nếu nói rằng Osman Faraji đã dứt khoát từ bỏ ý định biến Angélique thành vợ ba của Mulai Ismail. Dự định chỉ hoãn lại. Nó vẫn còn lơ lửng trong không gian như một sao chổi chỉ thấy được một lần trong đời nhưng luôn luôn hiện hữu và tác động đến số phận con người. Trong con mắt của một người Latin, tình thế chỉ có thể đi đến một chung cục bi thảm nhưng Osman Faraji vẫn chờ đợi. Các tinh tú đã tiết lộ với y rằng y đang đi tới một hiểm họa, vì tướng tinh của Angélique chỉ hơi chạm vào tướng tinh của Mulai Ismail mà thôi. Nàng sẽ ra đi như một ngôi sao chổi nhưng có phải bằng cái chết hay không thì điều đó vẫn còn là bí ẩn. Cái điều chẳng lành này đã khiến y lạnh xương sống và ủ dột như vừa thấy bóng đen thần chết vụt qua: mấy ngón tay y run bắn không giữ nổi vỏ kim loại lạnh buốt của ống kính. Tối nay, khi y muốn biết hết cả những điều bí mật trên thiên cung, y đã mang theo chính người đàn bà mà y muốn hỏi về vận mệnh của người ấy.

Sức mạnh vô hình của Angélique quả là đặc biệt. Thoạt đầu y đã đánh giá thấp nó, nhưng giờ đây y thừa nhận rằng nàng là một trong những con người hiếm có mà y không biết xét đoán tính chất ra sao. Một sai lầm nghiêm trọng của y, và y chỉ có thể giải thích rằng đó là do sự bí ẩn trong nữ tính đã che giấu tâm hồn bất khuất của nàng. Y phải cúi đầu trước thực tế là nhan sắc trần trụi của nàng che đậy một tính cách khó ngờ và một vận mệnh kỳ lạ mà chính bản thân nàng cũng không rõ.

Vừa điều chỉnh ống kính, Osman Faraji vừa băn khoăn tự hỏi phải chăng mình đang dấn thân vào cạm bẫy?

Angélique mải nhìn các tinh tú trên trời. Nàng thích nhìn những điểm sáng nhấp nháy kia hơn là nhìn những viên ngọc sáng ngời bày trên tấm thảm nhung qua kính thiên văn. Osman Faraji đang tìm kiếm cái gì trong vũ trụ bao la? Angélique cho rằng trí óc mình chẳng xứng với ngành khoa học cao quý và bí hiểm này. Đứng trên đỉnh tháp, dưới một bầu trời đầy sao, nàng nhớ lại những đêm xa vắng ở Toulouse. Hồi ấy chồng nàng, bá tước de Peyrac thông thái, thỉnh thoảng đưa nàng vào phòng thí nghiệm của ông. Ông đã cố công giải thích cho nàng về những thí nghiệm của mình. Chắc chắn ông đã cho nàng là một kẻ ngốc nghếch. Lẽ ra ông không nên làm như thế. Tâm hồn nàng mệt mỏi và chán chường quá. Cuộc sống đã đẩy nàng xuống quá thấp không còn hi vọng vươn lên được nữa. Nàng chỉ là một người đàn bà tầm thường, một người đàn bà chỉ còn có một con đường là quy phục Mulai Ismail nếu không muốn chết. Chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo vua nước Pháp nếu không muốn bị đọa đày. Phải tự bán mình để khỏi bị mang đi bán. Phải quật mạnh hay là bị nghiền nát. Tiếp tục sống để làm gì? Sống! Nàng hơi ngả đầu về phía sau và nhìn đăm đăm vào bầu trời tự do bao la. Sống, lạy Chúa! Sống mà làm chi khi mình luôn luôn lơ lửng giữa sa đọa và cái chết! Ước gì các nô lệ Cơ đốc giáo giúp nàng trốn thoát. Giờ đây khi Savary không còn nữa, không chắc gì họ chịu đèo bòng một người đàn bà, song nếu nàng vớ được chiếc chìa khóa cửa kia và trốn ra khỏi hậu cung, chắc chắn Colin Paturel sẽ không từ chối đưa nàng đi theo họ. Nàng sẽ quỳ xuống chân chàng và khẩn cầu chàng.

Nhưng làm sao nàng có thể lấy được chiếc chìa khóa mà chỉ có Đại hoạn quan và Leila Aisheh mới có…?

- Tại sao trước đây bà bỏ trốn?

Angélique rùng mình. Nàng đã quên khuy sự có mặt của Đại hoạn quan và cái khả năng của y có thể đọc được ý nghĩ của người khác. Nàng mở mồm định nói, nhưng không biết nói gì, vì y không nhìn nàng nữa. Thực ra y chỉ nói với mình, mắt vẫn không rời các vì sao.

- Tại sao bà lại bỏ trốn khỏi Candia? Y tựa cằm vào hai bàn tay và nhắm mắt lại - Tại sao bà lại bỏ cái anh chàng tướng cướp đã mua bà?

Giọng nói của y nghe sao lạ lùng thế, xốn xang thế, khiến nàng quá ngạc nhiên không trả lời được.

- Bà hãy nói cho tôi biết tại sao bà bỏ trốn? Bà không cảm thấy vận mệnh của bà và của Rescator gắn liền với nhau sao?

Lúc này y nhìn thẳng vào nàng và giọng y khẩn thiết.

- Có, tôi có cảm thấy như thế. Nàng chỉ lắp bắp.

- Ôi, Firousi - Y thốt lên giọng rầu rầu - hãy nhớ lấy lời tôi: “không ai có thể cưỡng lại số phận, và khi có điềm báo trước, bà không được coi thường!”. Dấu hiệu đặc biệt của con người ấy đã để lại trên con đường của bà và ... tôi không thể thấy trước mọi chuyện, Firousi ạ. Tôi sẽ còn phải tính toán rất lâu mới đọc được trong các vì sao câu chuyện kỳ lạ mà tôi thoáng nhìn thấy. Điều tôi biết chắc là con người ấy cùng giống nòi của bà.

- Ông định nói anh ta là người Pháp? - nàng rụt rè hỏi - Người ta bảo rằng đó là một người Tây Ban Nha, hay có lẽ Maroc.

- Tôi không biết…Tôi định nói anh ta quả thật thuộc giống người chưa được tạo dựng … như bà - hai bàn tay y huơ huơ trong không trung phác họa một hình bí hiểm - một hình xoáy trôn ốc … giáp với một hình khác mà …

Y tiếp tục nói nhanh bằng tiếng Arập. Ông lão người Thổ Nhĩ Kỳ ghi lại những gì y nói. Angélique không thể theo dõi được nội dung câu chuyện giữa hai người và cũng không đọc được gì trên gương mặt của họ; trong sự chuyển động của chiếc la bàn họ đang điều khiển và những quả cầu mà chốc chốc họ lại nhìn tới, cái ý nghĩa của lời phán quyết đối với cuộc đời nàng. Gần đây nàng bẵng đi không nghĩ đến Rescator, cái hình ảnh đã bị xóa mờ, mà cuộc đấu tranh quyết liệt của nàng chống Mulai Ismail đã đẩy lùi vào sâu trong tâm trí. Nhưng giờ đây ký ức về dáng người đeo mặt nạ ấy lại bám chặt lấy nàng. Nhìn thấy Osman Faraji lại xoay ống kính vào bầu trời, nàng đánh bạo hỏi:

- Ông có biết anh ta không, Osman Bey? Anh ta có phải cũng là phù thủy như ông không?

Osman Faraji chậm rãi lắc đầu.

- Có lẽ như thế, có điều ma thuật của anh ta không cùng một nguồn gốc như của tôi. Nhưng đúng là tôi đã gặp anh ta. Tuy là một người Cơ đốc giáo, anh ta nói thạo tiếng Arập và nhiều tiếng khác, nhưng hai chúng tôi gặp khó khăn trong việc trao đổi ý kiến. Tôi như là một người của quá khứ đứng trước một người của tương lai mang thức ăn cho đời sau.

- Nhưng anh ta đơn thuần là một tên cướp - Nàng giận dữ nói - một tên buôn lậu bạc thp hèn…

- Anh ta đang tìm lối thoát khỏi một thế giới đã phế bỏ anh ta. Anh ta sẽ tiếp tục như thế cho đến khi hoặc là anh ta bị hủy diệt hoặc là anh ta tìm được vị trí xứng đáng cho mình. Bà là người đã trải qua bao nỗi thăng trầm, và hiện đang hoài công tìm kiếm bản chất đích thực của mình, bà lại không hiểu nổi điều ấy sao? Angélique cảm thấy toàn thân run bắn lên. Không, điều đó không đúng! Đại hoạn quan không thể biết được! Y không thể đọc được điều đó ở các vì sao. Nàng hãi hùng nhìn vào bầu trời tối đen. Đêm trong mát và hiền hòa. Gió từ sa mạc mang đến hương thơm từ các vườn hoa Meknès. Cũng một đêm giống như mọi đêm khác, nhưng từ trên đỉnh tháp Mazagreb, nàng cảm thấy nó làm nàng xao xuyến khôn nguôi. Nàng muốn bỏ đi để mặc vị hiền triết da đen này ở lại giữa các công cụ bí hiểm cùng với lão già đeo mục kỉnh đang hí hoáy viết.

Nàng không muốn biết thêm điều gì nữa. Nàng đã quá mệt mỏi rồi. Song nàng vẫn đứng yên bất động, mắt không tài nào rời khỏi ống kính đang hướng về phía trời đêm. Lời tiên tri của Osman Faraji vừa vén lên một góc màn che phủ một điều mà đối với nàng còn là vô hình. Sắp đến y sẽ bảo nàng điều gì nữa? Nàng chợt thoáng nhìn thấy màu đá phiến trên gương mặt của y, màu của sự kinh hoàng trên làn da đen nhẻm, rồi đột nhiên y nhìn nàng trân trân vẻ khiếp sợ, như thể vừa nhìn thấy cái thảm họa nằm dưới chân nàng.

- Osman Bey - nàng kêu lên - Ông đã nhìn thấy gì trong các vì sao?

Im lặng kéo dài. Đại hoạn quan cúi đầu, vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu.

- Tại sao bà lại chạy trốn khỏi tay Rescator? - Cuối cùng y nói khẽ - Anh ta là người đủ mạnh cho bà … ngoài Mulai Ismail, có lẽ… Tôi không biết liệu tai ương có kinh khủng hơn không. Bà mang lại cái chết cho những ai gắn bó với bà. Thế đấy!

Nàng thét lên đau đớn khôn cùng và chắp tay khẩn cầu:

- Không, không, Osman Bey ơi! Đừng nói thế!

- Đúng! Bà mang lại cho họ hoặc cái chết hoặc thảm họa, hoặc nỗi đau khổ khôn cùng khiến họ chẳng còn thiết sống nữa. Đàn ông phải có sức mạnh phi thường mới thoát được một số phận như thế. Chỉ vì bà cứ khăng khăng đòi đi đến một nơi mà chẳng ai theo bà đến đó được. Bà hất sang bên đường những ai tỏ ra quá đớn hèn. Sức mạnh Thượng đế ban cho bà không cho phép bà dừng lại trước khi đạt đến đích, đến nơi bà muốn tới.

- Nơi đó là nơi nào, Osman Bey?

- Tôi không biết. Nhưng chừng nào bà chưa đến đó bà sẽ giẫm nát mọi thứ trên đường, cho đến cả sinh mạng của bà. Tôi mong muốn chế ngự sức mạnh đó nhưng tôi lại bị mắc vào cạm bẫy, bởi vì đó không phải là thứ khuất phục được. Ngay bản thân bà, bà cũng hầu như chẳng hay biết gì cả.

Angélique không cầm được nước mắt.

- Ôi, Osman Bey, bây giờ tôi thấy rõ ông hối tiếc là đã không để tôi chết dưới cực hình của Mulai Ismail. Ôi, tại sao đêm nay ông phải nhìn sao? Tại sao? Ông là bạn của tôi, thế mà ông lại nói cho tôi nghe những điều khủng khiếp như thế?

Giọng của Osman Faraji đã dịu lại, nhưng nàng vẫn lo lắng vô cùng.

- Đừng khóc nữa, Firousi. Lỗi không phải tại bà. Tất cả những điều đó đều ngoài ý muốn của bà. Bà không mang lại điều bất hạnh, mà chỉ mang lại điều không vui. Nhưng có một số người quá yếu không đủ sức mang trên vai gánh nặng của sang giàu. Thôi kệ! Than ôi! Vâng, tôi vẫn là bạn của bà. Kệ xác tôi. Khi nhận trách nhiệm về cái chết của bà không phải người ta không đánh liều. Khi tôi ngặn nó tôi cũng muốn tránh cho Mulai Ismail những nỗi thống khổ không nhìn thấy trước. Nhưng giờ đây tôi sẽ phải thực hiện một cái gì siêu phàm. Đó là một cuộc đấu tranh chống lại thiên cơ, chống lại định mệnh, để khiến cho bà không quá mạnh đối với tôi.