Osman Faraji vào phòng tắm vừa lúc các nữ tì đang dìu Angélique lên các bậc cấp từ đáy cái bể xây bằng cẩm thạch lên đến thành bể. Trần nhà, cũng như các bậc cấp, được khảm đá xanh và vàng theo đường lượn, mô phỏng theo Nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ ở Constantinople. Một tín đồ Cơ đốc chính thống trước kia làm việc ở Thổ Nhĩ Kỳ đã giúp xây cái nhà tắm xinh xắn này cho các cung phi của Mulai Ismail. Hơi nước có ướp cánh kiến trắng và hoa hồng, cuộn bay quanh các cột thếp vàng, tạo nên một không khí huyền ảo như trong truyện “Nghìn lẻ một đêm”. Trông thấy Đại hoạn quan, Angélique đảo mắt nhìn quanh tìm một tấm voan che vội thân thể lõa lồ của mình. Nàng chưa bao giờ quen với việc các hoạn quan đứng nhìn một phụ nữ tắm rửa và thay quần áo. Nàng càng không chịu nổi sự có mặt của Đại hoạn quan. Vẻ mặt của Đại hoạn quan thật là khó hiểu. Hai hoạn quan trẻ má phúng phính đi cùng với y, mang theo một loạt hàng
mutxơlin óng ánh màu hồng có thêu ngân tuyến. Osman Faraji bảo bọn nữ tì giở ra từng chiếc.
- Có đủ bảy tấm mạng che đấy chứ?
- Thưa ông, đủ ạ.
Y chăm chú nhìn thân hình cân đối của Angélique với con mắt một kẻ sành sỏi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy hổ thẹn vì mình là một người đàn bà, lại là một đàn bà xinh đẹp nữa chứ. Nàng không thể không nghĩ rằng nàng chỉ là một tác phẩm mỹ thuật đang được một nhà sưu tầm ngắm nhìn để xác định cái giá trị vật chất của nó mà thôi. Nàng có cảm giác như mình đã bị người ta cướp mất linh hồn.
Mụ Fatima buộc tấm voan đầu tiên quanh hông nàng. Nó phủ xuống tận mắt cá. Tấm voan gần như trong suốt gợi lên làn da mịn như sứ của đôi chân, hai cái hông tròn vbụng béo lẳn của nàng. Hai tấm voan khác phủ bộ ngực nàng theo cùng một kiểu khêu gợi. Một chiếc khác rộng hơn khoác lên hai cánh tay nàng. Và một tấm voan rộng nhất phủ đầu tóc nàng. Cuối cùng Fatima cài tấm voan cuối cùng che toàn bộ gương mặt nàng, chỉ chừa lại đôi mắt xanh, lóng lánh kỳ lạ do tâm trạng quá xúc động của nàng. Angélique được đưa trở về phòng mình. Chẳng mấy chốc Osman Faraji cũng đến theo. Nàng nhìn thẳng vào mặt y:
- Ông định mang tôi đến lễ cúng thần nào đây? Nàng hỏi, giọng gay gắt.
- Firousi, bà biết quá đi rồi. Lát nữa tôi định đưa bà ra mắt Mulai Ismail.
- Không! - Angélique nói - không bao giờ có chuyện đó.
Hai cánh mũi mảnh mai của nàng phập phồng khi nàng kiêu hãnh ngẩng lên nhìn trân trân vào mặt y. Con ngươi của Đại hoạn quan co lại cho đến khi chúng chỉ còn là những mũi kim sắc nhọn.
- Firousi, bà đã tự lộ mình. Tôi đã vất vả lắm mới giải thích cho ông ấy tại sao tôi đã giấu không cho ông ấy nhìn thấy bà quá lâu như thế. Ông ấy muốn biết tại sao. Giờ đây ông ấy đã nhìn thấy sắc đẹp của bà và đã lóa cả mắt - Giọng y trầm xuống và như từ một nơi xa xăm vọng đến - Chưa bao giờ bà đẹp như lúc này, Firousi ạ. Đừng sợ, bà sẽ làm cho ông ấy mê mẩn. Ông ấy sẽ chẳng nghĩ đến gì ngoài cơn thèm khát được ôm ấp bà. Bà có mọi thứ để gây khoái cảm cho linh hồn ông ấy: Bộ tóc vàng, làn da ngọc, cặp mắt xanh. Không phải chỉ có niềm kiêu hãnh của bà mới gây ấn tượng đối với ông ấy, vì ông ấy đã quen với cái tẻ ngắt của đàn bà. Cũng chẳng phải sự khiêm tốn của bà, một sự khiêm tốn rất kỳ lạ đối với một người đàn bà đã từng biết thế nào là ái tình - sẽ làm cho trái tim ông ấy xúc động và mềm yếu. Tôi biết rất rõ ông ấy. Tôi biết rõ nỗi khát vọng làm cho ông ấy héo hon, mòn mỏi. Đối với ông ấy bà có thể là một dòng suối tràn trề thứ nước hồi sinh. Chính bà sẽ làm cho ông ấy biết ý nghĩa của buồn đau và sợ hãi. Vận mệnh ông ấy có thể nằm trong những ngón tay xinh xắn của bà. Bà có thể làm tất cả, Firousi!
Angélique ngả người về phía sau.
- Không! nàng nói - Không! Điều ấy không thể có được! - nàng cố giữ một tư thế hết sức duyên dáng mặc dù những tấm mạng quấn quanh người nàng như một cái kén. Từ trước tới nay ông chưa có một người phụ nữ Pháp nào trong bộ sưu tập của ông, phải không? Bây giờ ông sắp phải trả giá để được biết họ làm bằng chất gì.
Osman Faraji đặt hai bàn tay lên đầu và bắt đầu rên rỉ thảm thiết như một người đàn bà đau khổ.
- Ôi, ôi, ôi! Tôi đã làm gì để Thánh Allah bắt tôi phải đương đầu với một sự bướng bỉnh ghê gớm thế này!
- Ông kêu cái nỗi gì?
- Khốn khổ cho bà, bà không hiểu nổi rằng không thể có chuyện cự tuyệt Mulai Ismail được. Lúc đầu bà có thể làm mình làm mẩy tí chút, nếu bà muốn… Một sự kháng cự yếu ớt không làm cho ông ấy phật lòng. Nhưng bà sẽ phải nhận ông ấy là chủ của mình, bằng không bà sẽ phải chịu nhục hình khủng khiếp cho đến chết.
- Thế thì càng hay. Tôi sẽ chết. Tôi sẽ chết vì nhục hình.
Đại hoạn quan đưa tay lên trời. Rồi y quyết định thay đổi sách lược và cúi xuống bên nàng:
- Firousi, tại sao bà lại không khát khao được đôi cánh tay đàn ông ôm lấy tấm thân ngà ngọc của bà? Cơn sốt của đam mê đang giày vò bà. Bà không biết Mulai Ismail là một con đực tuyệt vời sao? Ông ấy được tạo ra cho tình dục cũng như cho săn bắn và chiến tranh, bởi vì trong huyết mạch của ông ấy có dòng máu da đen. Ông ấy có thể thỏa mãn một người đàn bà bảy lần trong một đêm. Tôi sẽ xúi ông ấy uống thuốc kích dục. Bà sẽ cảm thấy khoái lạc tuyệt đỉnh và sẽ háo hức chờ đợi những giây phút mê ly đó trở lại.
Mặt nóng bừng, Angélique đẩy y đi. Nàng đứng lên và đi đến cuối ban công. Y bám theo nàng như một con mèo kiên nhẫn, tò mò tìm hiểu tại sao nàng lại nhìn qua khe hở nhỏ trên tường xuống quảng trường, nơi các nô lệ đang lao động vất vả. Y thắc mắc nàng đã nhìn thấy gì mà gương mặt đau khổ của nàng bỗng trở nên thanh thản.
- Từ khi tôi đến Meknès - Angélique khẽ nói - ngày nào cũng có một nô lệ Cơ đốc giáo tử vì đạo. Họ thà bị khổ sai, đói khát, đánh đập, tra tấn, chứ không chịu bỏ đạo. Thế mà đại đa số bọn họ chỉ là những tâm hồn chất phác giản dị, chỉ là những người đi biển, thô bạo và vô học. Còn tôi, Angélique de Sancé de Monteloup, lại là dòng dõi vua chúa, dòng dõi thập tự quân tôi lại không kiên trì bằng họ. Đúng là chưa ai gí mũi giáo vào cổ tôi và thét to tiếng “Maroc?” vào tai tôi, ngược lại người ta chỉ bảo tôi: “Bà hãy hiến thân cho Mulai Ismail, tên đao phủ của những tín đồ Cơ đốc, người đã giết chết Savary kính mến của bà!” Như thế chẳng khác gì bắt tôi phải chối từ tín ngưỡng của tôi. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôn giáo của tôi đâu, Osman Faraji ạ!
- Bà sẽ chết vì những nhục hình tàn khốc.
- Thế thì càng hay. Chúa và tổ tiên tôi sẽ phù hộ cho tôi.
Osman Faraji thở dài. Lúc này y đã đuối lý. Y biết y sẽ phải nhượng bộ. Nhưng đến khi nàng được nhìn thấy các dụng cụ tra tấn và nghe mô tả các cực hình mà Mulai Ismail dành cho các cung phi, có lẽ lòng tin của nàng sẽ lung lay. Nhưng thời gian vẫn cứ trôi qua và Quốc vương đang nóng lòng chờ đợi.
- Bà hãy nghe đây - Y nói bằng tiếng Pháp - Tôi sẽ chẳng đã chứng minh với bà rằng tôi là bạn của bà hay sao? Tôi chưa hề bội ước với bà, và nếu bà không bất cẩn đến thế thì bây giờ Mulai Ismail đâu có đòi bà phải đến gặp ông ấy. Bà chẳng nể nang tôi một chút mà nhận lời để tôi đưa bà ra mắt Mulai Ismail sao? Ông ấy đang đợi bà, mì chẳng còn lý do gì để ngăn mãi không cho ông ấy gặp bà. Ông ta cũng có thể chặt đầu tôi lắm chứ. Chỉ ra mắt ông ấy thì có làm sao đâu. Cũng có thể ông ấy chẳng thích gì bà, bà biết đấy?
Angélique rất khó chịu nhưng rồi nàng chợt nghĩ rằng có thể đó là giải pháp tối ưu.
- Tôi đã báo trước cho Quốc vương rằng bà hung hăng lắm. Tôi biết cách khiến ông ấy chịu kiên nhẫn chờ thêm một tí nữa để bà có thời gian.
- Có thời gian làm gì? Khuất phục ư? Yêu mến ư? Hay - Angélique nghĩ thầm - chạy trốn…
- Vậy thì tôi đồng ý - nàng nói.
Nhưng nàng tức giận không chịu để cho mười hoạn quan hộ tống.
- Tôi không muốn bị giải đi như một tù nhân, hay như một con cừu đến lò sát sinh.
Osman Faraji đành nhượng bộ. Đến lúc này thì y sẵn sàng làm bất cứ điều gì để làm vừa lòng nàng. Một mình y sẽ đi cùng nàng, với một hoạn quan nữa để giữ các tấm mạng khi bản thân y giở từng chiếc một. Mulai Ismail đang đợi trong một gian phòng hẹp, nơi hắn thường ngồi suy tưởng. Hương trầm trong các lư đồng thơm ngào ngạt. Angélique có cảm giác gặp hắn lần đầu tiên. Mulai Ismail ngồi thẳng người lên khi ba người bước vào. Osman Faraji cùng tên hoạn quan sụp mặt sát xuống đất. Đoạn y đứng lên và đến đứng phía sau Angélique nắm lấy vai nàng đẩy nhẹ về phía Quốc vương.
Mulai Ismail sôi nổi đưa người về phía trước. Đôi mắt vàng của hắn bắt gặp đôi mắt màu ngọc bích của nàng. Nàng cụp mi xuống. Lần đầu tiên trong mấy tháng nay có một người đàn ông thèm thuồng nh nàng. Khi Đại hoạn quan gỡ tấm mạng che mặt, nàng biết là y sẽ kinh ngạc và mê mẩn trước những đường nét hoàn mỹ và đôi môi tươi thắm nhưng hơi giễu cợt của nàng. Nàng biết chắc hai cánh mũi to của Mulai Ismail sẽ rung lên khi nhìn thấy mái tóc vàng tuyệt đẹp phủ xuống hai vai nàng.
Osman Faraji đưa tay miết nhẹ mái tóc nàng, nhưng nàng chẳng thiết nhìn những ngón tay dài đen sì có móng tay sơn đỏ cùng với những chiếc nhẫn ngọc và kim cương. Nàng vẫn nhìn xuống đất. Nàng cố nghĩ đến một điều gì khác để có thể chịu đựng được tra tấn khi biết mình đang bị lột truồng trước mặt ông chủ mà số phận buộc nàng phải chấp nhận. Nàng bất giác run lên bần bật khi thấy hai cánh tay đã bị phơi bày. Hai bàn tay của Osman Faraji di chuyển rất nhanh khắp thân hình nàng, nhắc nhở nàng về mối nguy cơ sẽ đến. Giờ đây tay y đã đặt trên chiếc mạng thứ sáu, chuẩn bị phơi trần bộ ngực của nàng và chiếc eo thon thả cùng tấm lưng ong mềm mại như lưng một thiếu nữ. Nàng nghe Quốc vương nói bằng tiếng Arập:
- Dừng lại đấy. Đừng làm nàng bối rối. Ta có thể đoán được nàng đẹp như thế nào rồi - Hắn rời đi văng và đến cạnh nàng.
- Quý nương - hắn nói bằng tiếng Pháp - Quý nương. Hãy cho ta thấy… đôi mắt của nàng!
Mặc dù giọng hắn ồm ồm như một con thú đang gầm, hắn cũng cố nói thật dịu dàng khiến nàng không từ chối được. Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt đáng sợ của hắn. Nàng nhìn thấy một dấu xăm cạnh môi hắn và những lỗ chân lông vàng ệch quái dị trên làn da hắn. Nụ cười từ từ nở trên cặp môi dày của hắn.
- Ôi, một đôi mắt ta chưa hề thấy bao giờ! - hắn nói với Osman Faraji bằng tiếng Arập - Không thể có đôi mắt như thế trên thế gian này.
- âu bệ hạ, lời của người là chân lý - Đại hoạn quan tán đồng. Y lại phủ lên người Angélique những tấm mạng che vừa thì thầm bằng tiếng Pháp như khuyên nhủ:
- Bà hãy cúi chào Quốc vương và Ngài sẽ đẹp ý trong lúc này.
Angélique không cử động. Tuy chỉ biết sơ sơ tiếng Pháp nhưng Mulai Ismail khá thông minh để đoán hiểu y nói gì. Hắn lại mỉm cười, và đôi mắt của hắn ánh lên một niềm hân hoan hoang dã. Hắn đã cảm thấy thích thú và kiên nhẫn đối với người đàn bà tuyệt diệu mà Đại hoạn quan đã dành cho hắn. Nàng chứa đựng bên trong bao nhiêu hứa hẹn hoan lạc khiến hắn không muốn đòi hỏi quá nhiều ngay tức khắc. Nàng giống như một đất nước chưa khám phá mà hắn chỉ nhìn thấy chân trời. Nàng là một miền đất của kẻ thù cần phải chinh phục, một lãnh thổ thù địch phải được khai thác, một thành phố có tường thành bao bọc mà hắn phải tìm kẽ hở trong các pháo đài. Hắn phải tra hỏi Đại hoạn quan về nàng, vì chắc Osman Faraji biết rất rõ nàng. Nàng có đa cảm không, nàng có thích tặng phẩm không, nàng thích ngọt hay thích xẵng, nàng có thích làm tình không? Có. Cái tính chất dịu dàng của đôi mắt kia đã thú nhận tâm trạng thất vọng của nàng và sự đam mê nồng nhiệt ẩn dưới một thân hình trắng ngần và lạnh giá như tuyết. Không phải chỉ vì sợ mà nàng run lên, vì nàng thuộc một nòi giống không biết sợ. Nhưng dưới cái nhìn đăm đắm của Quốc vương, gương mặt mà nàng đang cố giấu đi hiện lên cái vẻ mỏi mệt và quy phục mà nó phải mang sau một cuộc truy hoan. Giờ đây nàng đã leo đến tận cùng sợi dây rồi. Nàng muốn thoát khỏi sự khuất phục và giống như một con chim bị rắn thôi miên, đang đưa mắt nhìn quanh tìm lối thoát. Mulai Ismail lại mỉm cười…
Angélique được đưa về một gian phòng khác, rộng hơn và lộng lẫy hơn phòng trước.
- Tại sao các người không cho ta trở về phòng cũ?
Bọn hoạn quan và nữ tì không trả lời. Fatima cố giữ một v mặt lạnh như tiền để che giấu nỗi vui mừng của mụ. Mụ dọn cơm mời Angélique, nhưng nàng chẳng ăn được miếng nào. Nàng lo lắng chờ đợi Osman Faraji đến để nói chuyện với y. Chờ mãi không thấy y đến nàng cho người đi mời y. Một hoạn quan nói là Đại hoạn quan đang trên đường đến chỗ nàng. Nhưng mấy giờ đã qua mà y vẫn không xuất hiện. Nàng phàn nàn là mùi hương gỗ quý lát phòng nàng quá hăng khiến nàng nhức đầu không chịu được, Fatima đốt hương lên nhưng mùi hương lại càng ngột ngạt. Chẳng mấy chốc nàng cảm thấy bóng chiều ập xuống quanh nàng. Dưới ánh sáng những ngọn đèn dầu, khuôn mặt của mụ già nom giống như khuôn mặt của mụ phù thủy Melusine trong rừng Nieul, trước đây vẫn đun thảo dược để gọi hồn ma quỷ. Angélique vục mặt vào đệm, bị dày vò về nỗi nhục nhã, nàng cảm thấy đôi mắt của Mulai Ismail khêu gợi trong nàng những ham muốn tình dục. Hắn đã ghìm nàng dưới đôi mắt đăm đăm như thể đang ghì nàng trong vòng tay có lẽ đang rạo rực chờ đợi nàng trao gửi tấm thân mình. Nàng sẽ không thể chống cự nổi khi chạm vào thân hình khát khao đòi hỏi của hắn.
- Ta không đủ sức - nàng tự nhủ - Ta chỉ là một người đàn bà. Ta làm gì được? Ta làm gì được?
Như một đứa trẻ, nàng khóc rồi lại ngủ, nhưng chỉ là một giấc ngủ chập chờn, trong đó cơn sốt của dục vọng vẫn quấy rầy nàng. Nàng vẫn như nghe văng vẳng bên tai tiếng của Mulai Ismail “Quý nương!...Quý nương” phải chăng đó là một thần chú hay một lời cầu nguyện? Thế rồi hắn đến với nàng, cúi xuống bên nàng trong khói hương mù mịt, đôi môi của hắn như đôi môi của một tượng thần Phi châu, và cặp mắt rất to và thăm thẳm như sa mạc. Nàng cảm thấy môi hắn lướt nhẹ trên vai và cả sức nặng của hắn đè lên người nàng. Nàng thấy vòng tay hắn thành thạo nhẹ nhàng ôm lấy thân nàng nâng lên và áp vào bộ ngực cứng cáp và nhẵn nhụi của hắn. Rồi, yếu dần, yếu dần, hai cánh tay nàng quặp lấy cái thân hình đang vươn lên từ giấc mơ của nàng, như là một hiện thực hiển nhiên. Hai bàn tay nàng chuồi xuống dọc theo làn da hổ phách ướp xạ hương của hắn, ve vuốt hai bắp đùi rắn chắc như hai thanh sắt đang ghì chặt lấy thân hình nàng. Bỗng ngón tay nàng chạm phải một vật rắn và lạnh: chiếc cán dao găm. Tay nàng nắm lấy cán dao. Nó như một kỷ niệm từ thời xa vắng. Nữ hầu tước của các Thiên thần! Nữ hầu tước của các Thiên thần! Ngươi còn nhớ con dao găm của tên Ai cập Rodogone mà ngươi chắc trong tay khi ngươi cắt cổ tên hành khất Đại đế ở Paris không? Ngươi còn nhớ ngươi đã nắm chiếc dao găm đó thế nào không? Giờ đây nàng đang cầm con dao găm trong tay. Những ngón tay của nàng đang nắm chặt lấy chuôi dao. Cái giá lạnh của chất thép làm nàng rùng mình. Nàng thu hết sức mạnh rút dao găm ra và đâm mạnh. Cơ bắp rắn như sắt thép của Mulai Ismail đã cứu sống hắn. Hắn bật người lên nhanh như một con hổ khi hắn cảm thấy lưỡi dao chọc vào cổ hắn. Nhưng trong nỗi hoài nghi cực độ hắn vẫn ngả về phía trước, hai mắt trừng trừng. Rồi hắn cảm thấy máu ồng ộc tuôn ra trên ngực hắn và nhận ra hắn chỉ chậm một giây nữa thì động mạch của hắn sẽ bị đứt.
Không rời mắt khỏi Angélique, mặc dù bây giờ nàng chẳng còn làm gì được nữa, hắn đến chỗ cái cồng và gõ một hồi. Osman Faraji đang ở cách đó không xa, lao vào phòng và đưa mắt nhìn cảnh tượng trong phòng. Y ra hiệu và bốn tên da đen nhảy bổ vào tóm lấy cổ tay Angélique lôi xềnh xệch ra khỏi giường, đẩy nàng xuống dưới chân Quốc vương, rập đầu nàng trên nền gạch. Quốc vương đang gầm lên như một con bò đực bị thương. Nếu không có Allah độ trì bây giờ hắn đã nằm chết cứng rồi, cổ họng bị cắt bởi một con Cơ đốc giáo đáng nguyền rủa, bởi chính lưỡi dao găm của hắn. Ngay tức khắc! Ngay tức khắc! Hãy mang tất cả những tên nô lệ kia đến chứng kiến, đặc biệt là bọn Pháp cứng đầu kia! Chúng sẽ phải nhìn tận mắt một con đàn bà thuộc nòi giống và dân tộc chúng bị tra tấn! Chúng sẽ thấy những kẻ nào cả gan giơ tay quật vào thân thể của Vị Thống lĩnh của các tín đồ Hồi giáo chết như thế nào. Các cống nước đã tháo, và mọi việc cứ vun vút trôi đi. Không được đặt bất kỳ câu hỏi nào. Hai cổ tay của Angélique bị trói chặt và buộc vào một cái cột trong phòng. Lưng nàng bị lột trần. Nàng cảm thấy làn roi như những ngọn lửa quất dọc xương sống. “Đã bao nhiêu lâu rồi” nàng nghĩ thầm, “ta đã nhìn thấy cảnh này trong sách Các liệt sĩ tử vì đạo”. Nhưng giờ đây chính nàng lại bị trói vào cột gỗ. Lưng nàng càng lúc càng nhức nhối, và nàng cảm thấy dòng máu ấm chảy ròng ròng xuống chân. Và nàng nghĩ bụng: Thế này thì cũng chẳng ghê gớm lắm…
Nhưng tiếp đến sẽ là cái gì?...Cái gì quan trọng đây? Nàng không thể cản nổi dòng nước đã bị tháo. Nàng bây giờ chỉ là hòn đá cuội bị dòng lũ cuốn đi. Nàng nhớ lại dòng suối từ dãy núi Pyrénées đổ xuống ngày nàng kết hôn lần đầu. Bỗng nàng cảm thấy khát nước ghê gớm và mắt nàng hoa lên. Roi đã ngừng quất, và trong thời gian tạm nghỉ nàng cảm thấy da thịt như cháy bỏng không chịu nổi. Chúng cởi trói cho nàng, nhưng để xoay người nàng cho mặt nàng hướng vào gian phòng. Rồi chúng lại trói nàng vào cột nhà. Qua làn sương mù lướt qua mắt, nàng nhìn thấy rõ tên đao phủ với chiếc lò than đỏ rực cùng với các dụng cụ tra tấn khủng khiếp hắn đang bày trên một tấm ván. Hắn là một tên hoạn quan béo ị mặt nom như khỉ đột. Nhiều tên hoạn quan khác quây quanh hắn nhưng chúng chưa kịp mặc lễ phục dành cho một cuộc hành quyết, mà chỉ bỏ khăn ra.
Mulai Ismail ngồi bên trái. Hắn từ chối không chịu để cho người ta băng bó vết thương, bảo rằng chỉ là một vết xước xoàng. Hắn muốn mọi người nhìn thấy máu của hắn, lúc này đã đông rồi, và lưu ý đến tội phạm thượng vừa xảy ra. Ở cuối phòng khoảng hai chục nô lệ Pháp đang tụ tập. Có cả Colin Paturel, tay chân lại bị xích, và Jean-Jean, Hầu tước Kermoeur và nhiều người khác. Mặt người nào người nấy đều như sưng húp lên vì căm phẫn. Họ há hốc mồm nhìn cảnh tra tấn người đàn bà da trắng như sữa bị lột trần trước mặt họ. Bọn cảnh vệ tay roi tay kiếm đứng giữ trật tự.
Osman Faraji cúi xuống chậm rãi nói với Angélique bằng tiếng Arập:
- Bà hãy nghe tôi. Đại quốc vương Maroc sẵn sàng tha thứ cho bà về hành động điên cuồng của bà. Hãy ngoan ngoãn tuân lệnh Ngài, rồi Ngài sẽ tha tội. Bà đồng ý không?
Khuôn mặt đen xì của Osman Faraji đưa qua đưa lại trước mắt nàng. Nàng cứ nghĩ rằng đây là khuôn mặt cuối cùng nàng nhìn thấy trên thế gian này. Như thế cũng hay. Tâm hồn Osman Faraji vĩ đại làm sao! Còn những kẻ khác quá bé nhỏ, quá ti tiện. Rồi bỗng nàng thấy mờ mờ hiện ra khuôn mặt rắn rỏi và đầu tóc vàng của Colin Paturel cạnh khuôn mặt của Đại hoạn quan.
- Cô gái bé bỏng đáng thương của tôi… Hắn nhờ tôi yêu cầu cô chấp nhận… Đừng để cô phải tự hủy hoại mình như thế này… Cô gái đáng thương của tôi…
- Thế tại sao anh lại để cho mình bị đóng đinh vào giá chữ thập? - Nàng muốn hỏi chàng. Nhưng môi nàng chỉ phát ra được tiếng KHÔNG!
- Chúng sẽ xẻo vú bà. Chúng sẽ dùng kìm nung đỏ làm bà dị dạng - Osman Faraji nói.