Chương 162: Chương 10

Nàng bỗng nhìn thấy một phụ nữ đang vểnh tai về phía cung điện. Mái tóc vàng xõa trên hai vai. Đó là Daisy, cô gái người Anh, Angélique đến gần cô, cảm thấy rất thân thiết với cô giữa những người phương Đông da ngăm đen, những người Tây Ban Nha và Ý. Cô là người duy nhất có mái tóc vàng hoe nếu không kể cô người Aixơlen chẳng tử tế với một ai và sắp chết đến nơi.

Hai người chưa bao giờ trò chuyện với nhau, nhưng khi nàng đến gần, cô gái người Anh đưa tay choàng vai Angélique. Tay cô lạnh như băng. Khi nghe một tiếng rú nữa, Angélique cũng bất ngờ rú theo. Cô gái người Anh như vẩy tuyết vào người nàng. Cô thì thầm bằng tiếng Pháp:

- Ồ, tại sao cô ta không uống bát thuốc Leila Aisheh pha cho cô ấy? Tôi chẳng hiểu ra sao cả.

Cô nói bằng tiếng Pháp với một giọng nặng nhưng khá lưu loát, cô học ngoại ngữ để giải trí vì cô chưa rơi vào tình trạng lười biếng như các cung phi khác. Từ lâu Osman Faraji đã để ý đến cô gái phương Bắc này nhưng Leila Aisheh đã nẫng tay trên. Đôi mắt cô tìm kiếm gương mặt Angélique.

- Bà sợ ông ta phải không? Nhưng bà vững như thép kia mà. Khi Leila Aisheh nhìn bà, bà ta nói rằng mắt bà có dao găm. Cô gái Circasse chiếm chỗ mà Osman Faraji dành cho bà, thế mà bà lại run lên khi nghe thấy kiểu hình phạt cô ta đang phải chịu.

- Trời ơi, họ đang làm gì cô ấy thế?

- Ông chủ đủ óc tưởng tượng để nghĩ ra những kiểu tra tấn tuyệt vời. Bà có nghe ông ta hành hạ Nina Varadoff đến chết như thế nào không? Cô gái Nga rất đáng yêu này đã nói năng xấc xược với ông ta. Ông ta cho chặt hai bầu vú của cô ta bằng cách đặt nắp hòm lên trên vú rồi cho hai tên đao phủ đè xuống. Cô ta không phải là người phụ nữ duy nhất bị ông ta tra tấn như thế. Hãy nhìn hai chân tôi xem. Cô nâng gấu váy lên và để lộ hai bàn chân và mắt cá sưng tấy lên vì những vết bỏng màu đỏ.

- Họ nhúng hai chân tôi vào dầu sôi để buộc tôi phải từ bỏ tôn giáo của mình. Hồi ấy tôi mới mười lăm. Tôi đành chịu thua. Họ nói sự kháng cự của tôi khiến ông ta càng yêu tôi hơn. Tôi đã nếm những hoan lạc tuyệt trần trong vòng tay ông ấy.

- Cô đang nói đến con quái vật ấy à?

- Ông ta bị một sự thúc ép phải làm cho kẻ khác đau khổ. Đó là một kiểu lạc thú của ông ta. Suỵt! Leila Aisheh đang nhìn ta kìa.

Mụ đàn bà da đen cao lớn đang đứng ở khuôn cửa.

- Bà ta là người đàn bà duy nhất ông ta yêu thực sự - Daisy thì thầm với một giọng khâm phục pha lẫn chua chát - Khi ông ta ở bên bà ấy, thì chẳng việc gì ghê gớm xảy đến với chúng ta. Nhưng phải coi chừng tên Đại hoạn quan, con hổ hiền lành nhưng tham lam vô độ kia.">

Angélique nhìn đi chỗ khác, hai cặp mắt đàn bà dõi theo nàng. Cuối cùng nàng náu mình trong phòng. Fatima và các nữ tì mời nàng dùng cà phê và bánh ngọt nhưng nàng chẳng động đến thứ nào cả. Nàng phái họ đi lấy tin tức về cô gái Circasse.

Họ cho biết cô gái chưa chết, Mulai Ismail chưa thỏa mãn và ra lệnh phải ngăn không được để cái chết đến nhanh quá.

- Cầu cho trời tru đất diệt bọn quỷ sứ kia - Angélique nói.

- Tại sao? Bọn nữ tì ngạc nhiên nói - Cô ta có phải là con gái hay em gái của bà đâu?

Cuối cùng nàng ngã gục trên đi văng, hai bàn tay ôm lấy hai tai và mấy chiếc đệm chồng lên nàng. Khi nàng thò đầu ra, trăng đã lên. Vạn vật đều im lìm. Nàng chợt nhìn thấy Đại hoạn quan đang đi tuần trên ban công, nàng vùng dậy đi đến chỗ y.

- Cô ta chết rồi phải không? - Nàng thét lên - Ôi, vì Chúa hãy nói với ta là cô ta đã chết! Osman lúng túng nhìn thấy hai tay nàng chắp lại và mặt nàng méo xệch vì lo âu.

- Vâng, cô ta chết rồi - Y đáp - cô ta vừa trút hơi thở cuối cùng.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm buông ra khỏi lồng ngực Angélique. Nghe như một tiếng nấc.

- Chỉ vì một quả cam! Tất cả chỉ vì một quả cam! Phải chăng đó cũng là số phận ông dành cho tôi? Ông muốn tôi trở thành ái phi của ông ấy để rồi ông ấy sẽ tra tấn tôi vì một chuyện cỏn con.

- Không, điều đó sẽ không xảy đến với bà. Tôi sẽ bảo vệ bà.

- Tại sao ông không ngăn ông ấy giết chết cô ta một cách khủng khiếp như vậy?

Một vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Đại hoạn quan.

- Tại sao… tại vì cô ta chẳng hấp dẫn mấy Firousi ạ. Cô ta không thông minh lắm. Đúng là cô ta có một thân hình rất ngon lành, một sự hiểu biết theo bản năng và sự sa đọa trong các ngón chơi. Đó là điều duy nhất khiến Mulai Ismail mê cô ta. Nhưng ông ấy đã bắt đầu thấy chán, ông ấy biết rõ điều ấy và vì thế bắt đầu ghét cô ta. Sự giận dữ lắm khi lại là người quân sư tốt nhất của ông ấy, tên đao phủ đã trừ khử cho ông ấy một đam mê đang hạ thấp tầm vóc ông ấy… và để lại chỗ trống mà bà sẽ lấp đi!

Angélique co rúm người, tay đặt lên miệng “Một con hổ hiền lành, nhưng lòng tham vô độ”. Những lời của cô gái người Anh vẫn văng vẳng bên tai nàng.

- Ông là một quái vật - nàng thì thầm - Tất cả những quái vật trên thế gian này dồn hết vào con người ông. Tôi căm ghét ông - Nàng ngả người trên đệm, run bần bật.

Một lát sau Fatima bưng vào một bát dược thảo mà Đại hoạn quan ra lệnh cho mụ mang đến cho Angélique. Mụ vừa vào bếp lấy cháo loãng và thu thập được nhiều điều mới về các kiểu tra tấn mà cô gái Circasse đã trải qua, và mụ nóng lòng muốn kể cho Angélique nghe. Nhưng mụ vừa mới mở mồm thì Angélique đã đánh mụ và nổi cơn kích động mà mụ phải khó khăn lắm mới giúp nàng dập đi được.

Nàng nằm im lắng nghe những tiếng động ban đêm. Trong hậu cung đã dứt tiếng ồn ào, vì mọi người đã về phòng riêng. Tuy ban ngày họ tự do đi từ sân trong này đến sân trong kia để thăm nhau, ban đêm họ ở một mình do một hoạn quan và các nữ tì canh gác. Không một ai dám vi phạm luật lệ ấy. Người nào liều lĩnh thử lẻn đi qua bọn cảnh vệ sẽ ch trán với một con báo được huấn luyện để canh giữ các cung phi lang thang kia.

Đã có nhiều nữ tì, do các bà chủ sai vào nhà bếp tìm thức ăn mà họ cần ngay tức khắc đã bị báo vồ chết. Buổi sáng, hai hoạn quan phụ trách huấn luyện báo đi khắp hoàng cung tìm con vật. Khi nó bị bắt lại người ta reo lên “Alachadi bị xích rồi”. Chỉ đến lúc đó mọi người mới thở phào và cuộc sống ở hậu cung mới trở lại như cũ.

Người đàn bà duy nhất không sợ báo là Leila Aisheh chuyên nghề phù thủy. Mụ chẳng sợ thú dữ, chẳng sợ Quốc vương hay các địch thủ của mụ, chỉ sợ Osman Faraji. Mụ đã hoài công niệm phù chú trù ếm y nhưng vô hiệu. Đại hoạn quan đều tránh được tất, vì bản thân y cũng biết nhiều về thế giới vô hình.

Đứng bên lan can, Angélique ngắm nhìn những ngọn cây tùng đen thẫm nổi trên nền các bức tường quét vôi trắng xóa của cái sân trong, từ trong đó thoảng lại một mùi hăng hắc pha lẫn hương hoa hồng dìu dịu. Ở giữa sân các vòi phun bắn nước tung tóe. Đây là giới hạn cái thế giới của nàng. Các bức tường kín mít đã chặn lại không cho nàng bước vào cuộc sống tự do bên kia. Những bức tường của nhà lao! Nàng bỗng thấy thèm thuồng địa vị của bọn nô lệ, chỉ vì, tuy đói rách vất vả họ vẫn được đi lại phía bên kia những bức tường ấy. Thế mà họ lại than phiền rằng chẳng bao giờ họ có thể rời khỏi Meknès và trốn vào sa mạc.

Đối với Angélique nếu có trốn khỏi các bức tường đóng kín kia đi nữa thì phần còn lại của cuộc trốn chạy hình như cũng chẳng dễ dàng gì. Trước tiên là không thể tìm được đồng đảng để giúp nàng chạy trốn. Thảng hoặc nếu nàng trao đổi được vài câu với Savary, mặc dù Đại hoạn quan ngấm ngầm tìm cách can thiệp, thì cũng là một chuyện thần kỳ. Nàng nghĩ rằng nếu nàng vượt khỏi bức tường kia, thì Savary có thể tổ chức cho nàng trốn chạy. Song lão vẫn chưa nghĩ ra được cách nào cả. Còn có quá nhiều chướng ngại vô hình. Ban đêm thì có con báo. Cả ngày đêm bọn hoạn quan vác giáo vác roi đi tuần tra các cổng và trên sân thượng. Các nữ tì thì thế nào? Angélique tự hỏi. Mụ Fatima yêu quý nàng và hoàn toàn trung thành với nàng. Nhưng lòng trung thành của mụ không vượt quá một giới hạn nào đó. Mụ không thể giúp chủ mình trong một cuộc phiêu lưu mà mụ có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình, nếu Angélique thành công. Mụ cho làm như thế là ngu xuẩn. Có lần Angélique nhờ mụ lén mang tới cho Savary một bức thư, nhưng mụ đã từ chối. Nếu ai đó bắt được mụ mang thư của một cung phi cho một nô lệ Cơ đốc giáo thì lập tức mụ bị quẳng vào đống lửa gần đấy nhất tựa như một que củi. Đó là hình phạt nhẹ nhất mà mụ phải chịu. Và ai có thể hình dung được việc gì sẽ xảy ra đối với người nô lệ Cơ đốc giáo? Vì lo lắng cho tính mệnh của Savary, Angélique không muốn giục.

Nàng không biết mình có thể thử làm một cái gì đó được không. Đôi lúc, để có thêm can đảm, nàng nghĩ đến hai con. Florimond và Charles-Henri, nhưng rồi nàng cũng chẳng quyết tâm hơn. Nàng không tài nào vượt qua bao nhiêu trở ngại như thế để gặp lại con.

Nàng hít hương hoa hồng thơm ngát và lắng nghe tiếng đàn gittern của một nữ tì Maroc đang gẩy để ru ngủ bà chủ của mình. Tại sao lại phải vùng vẫy như thế? Ngày mai nàng có thể lại nếm cái bánh bao nhân thịt cừu băm, có cả hạt tiêu, đường và quế. Và nàng thèm một chén cà phê. Nàng biết rằng chỉ cần nàng khẽ vỗ tay một cái, thì lập tức Fatima hay cô nữ tì da đen sẽ đến ngay, quạt lò than và đun nước chứa sẵn trong trong chiếc ấm bóng lộn. Hương vị cà phê sẽ làm tiêu tan những nỗi lo âu và, như trong một giấc mơ dịu ngọt đưa nàng trở lại với kỷ niệm của một đêm tối ở Candia. Angélique gối đầu lên hai bàn tay đan vào nhau và cố hồi tưởng lại…

Một con tàu trắng như cánh hải âu, xuôi gió lướt nhanh trên mặt biển màu xanh. Một người đàn ông đã từng mua nàng bằng cái giá ngang với một chiếc tàu và đoàn thủy thủ! Người đàn ông đã từng khát khao nàng như điên như dại! Người ấy bây giờ ở đâu? Người ấy có còn nhớ đến người tù xinh đẹp đã tuột khỏi tay mình không? Tại sao nàng lại bỏ trốn? Trong cơn tuyệt vọng nàng vẫn thường băn khoăn tự hỏi. Dĩ nhiên chàng là một tên cướp biển nhưng chàng cũng là một người cùng một tính cách với nàng. Một người đàn ông khó hiểu, có thể có một bộ mặt gớm ghiếc dưới tấm mặt nạ, song chẳng hề làm cho nàng mảy may sợ hãi… Từ cái phút giây đôi mắt đen có sức thu hút mạnh mẽ kia đắm đuối nhìn nàng, nàng biết rõ chàng đến không phải để biến nàng thành nô lệ, mà để cứu nàng thoát khỏi cơn ngông cuồng nông nổi. Bây giờ nàng càng nhận thức rõ. Thật là phi lý khi nghĩ rằng một người đàn bà có thể đơn độc thoát khỏi số mệnh đang chờ đợi nàng ở Địa Trung Hải! Giờ đây, thậm chí nàng không được tự do lựa chọn chủ của mình. Cự tuyệt người ấy, nàng lại rơi vào tay kẻ khác, một ông chủ còn xa vời hơn nhiều.

Những giọt nước mắt chua xót lăn trên gò má nàng và giờ đây nàng hiểu rõ rằng cái ách hai tròng - của một người đàn bà và của một tù nhân của đè nặng biết nhường nào lên tâm can mình.

- Bà dùng cà phê đi - mụ Fatima khẽ nói - Chẳng bao lâu nữa mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Mai tôi sẽ mang bánh bao nhân thịt bồ câu đến cho bà. Nhà bếp đang chuẩn bị.

Bên trên các chóp lá đen thẫm của những cây tùng, bầu trời đang chuyển sang màu xanh lục. Từ trên các đỉnh tháp vọng lại theo làn gió tiếng các Muezzin gọi các tín đồ đọc kinh.