Chương 161: Chương 09

Các khu vườn của Meknès quả là một kỳ quan, Angélique thường hay đến đó, hoặc cùng với các phụ nữ khác, hoặc một mình trên chiếc xe kiệu hai bánh do la kéo. Hai bên xe kiệu có rèm che, bên ngoài không nhìn thấy nàng, nhưng ngược lại nàng có thể ngắm cảnh đẹp và sưởi ánh mặt trời ấm áp. Nhưng trong những chuyến đi chơi này nàng vẫn sợ rằng Đại hoạn quan có thể bố trí một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Quốc vương và nàng ở một chỗ ngoặt trên lối mòn trong vườn.

Bởi vì Mulai Ismail rất thích đi dạo trong vườn giống như vua Louis XIV mà hắn vô cùng ngưỡng mộ. Hắn cũng muốn đích thân theo dõi tiến độ của công trình xây dựng. Đó là lúc mà hắn vui vẻ nhất, đặc biệt là khi hắn nựng thằng con út và vuốt ve những con mèo xinh đẹp của hắn. Những lúc đó hắn thường đi tha thẩn dọc theo các con đường râm mát, theo sau là các triều thần. Ai cũng biết rằng đây là lúc có thể xin hắn một đặc ân nào đó, vì Mulai Ismail không bao giờ nổi giận vì sợ phiền thằng bé da nâu đang ôm sát vào ngực, hay chú mèo bóng mượt hắn đang vuốt ve. Đối với trẻ con và súc vật, hắn có một thứ tình cảm trìu mến đặc biệt gây cho những người chung quanh cái ấn tượng cũng mạnh mẽ như sự tàn bạo của hắn đối với những người đồng trang đồng lứa.

Vườn tược và cung điện đến đầy động vật hiếm. Đủ loại mèo lang thang khắp nơi, dưới khóm hoa, dưới lùm cây, trong sân. Phải có cả một đội quân gia nô để chăm lo cho các con mèo mun, mèo mướp, mèo trắng hay tam thể kia.

Ở đây người ta không nuôi mèo để canh giữ nô lệ hay kho báu như ở phương Đông: chúng được người ta yêu chiều nâng niu vì chúng là những con vật xinh xắn, do đó chúng hiền lành và ngoan ngoãn. Tất cả các con vật của Mulai Ismail đều được chăm nom rất chu đáo. Bầy ngựa của hắn, mà hắn yêu thích gần bằng mèo, được chăn nuôi trong những chuồng ngựa lộng lẫy bằng đá cẩm thạch có vòi nước và máng ăn khảm đá màu xanh và màu ngọc bích.

Ở ven một cái ao các con chim hồng hạc, chim đang và bồ nông đang rỉa lông và bước khệnh khạng không một chút e dè.

Tại nhiều nơi cây cối um tùm, đặc biệt các cây ô liu và bạch đàn được trồng thẳng tắp, khiến người ta có cảm giác đang đi giữa rừng sâu, chứ không phải ở trong nhà tù có tường đầy lỗ châu mai bao bọc.

Trong những buổi dạo chơi thế này các hoạn quan thường đi cùng đám đàn bà, bởi vì mặc dù cổng kín tường cao vẫn có nhiều người vào ra liên quan đến các công trình xây dựng. Chỉ có ở những sân trong với những vòi nước cỏn con và các bụi trúc đào là phụ nữ được tha hồ tự do đi lại.

Một buổi sáng, Angélique muốn đi thăm chú voi lùn, hi vọng được gặp Savary ở đó, vì lão là thầy thuốc thú y chính của con thú quý giá này. Cô gái Circasse và hai cung phi nữa đi cùng nàng - một người Ethiopia to béo và vui tính tên là Maria, và người kia là người Nigeria có một bộ mặt lạnh lùng màu gỗ chanh.

Ba người đi đến chỗ bầy thú, có ba hoạn quan đi theo canh gác. Một trong số đó là Raminan, phụ trách đội vệ sĩ của Hoàng hậu, bế Hoàng tử Zidan trên tay. Hoàng tử nghe nói về con voi và gào thét đòi đi xem cho bằng được.

Dự đoán của Angélique rất đúng. Savary có ở đấy. Lão được hai nô lệ khác giúp đỡ đang dùng một ống thụt bằng chì rất lớn để thụt cho chú voi. Chú voi đã ăn quá nhiều ổi nên bị áo. Hoàng tử muốn cho nó ăn quả nữa. Savary đành phải nghe theo vì không muốn Hoàng tử tí hon nổi trận lôi đình.

Angélique tranh thủ cơ hội đó để tuồn cho Savary vài ổ bánh mì mà nàng đã giấu dưới lớp khăn choàng. Lão già béo Rafai nom thấy, nhưng chẳng nói gì, vì có lệnh nghiêm cấm không được làm phật ý nàng.

- Cụ có nghĩ ra được kế hoạch chạy trốn nào không? - Nàng thì thầm.

Savary thận trọng nhìn quanh và nói qua kẽ răng:

- Anh con rể tuyệt vời của tôi, Samuel Maimoran, sẵn sàng cho tôi vay một số tiền lớn để thuê người dẫn đường. Colin Paturel có biết một vài người đã từng giúp một số nô lệ chạy trốn.

- Họ có đáng tin cậy không?

- Anh ta thề là có.

- Thế tại sao anh ta không cứu lấy thân mình?

- Anh ta lúc nào cũng bị xiềng. Khó bố trí cho anh ta chạy trốn hơn là bà. Anh ta nói trong đời mình anh ta chưa hề thấy một người đàn bà nào có ý định chạy trốn. Anh ta khuyên hãy đợi các Cha Dòng Chúa Cứu thế đến, rồi xin Đức vua Pháp giúp đỡ.

Angélique định bốp chát ngay, nhưng tiếng càu nhàu của Rafai khiến nàng sực nhớ rằng câu chuyện trao đổi giữa hai người> mà y chẳng hiểu mô tê gì cả, đã kéo dài quá lâu.

Liền sau đó bọn cảnh vệ cho biết đã đến giờ phải trở về. Nhưng chúng phải dỗ dành mãi Hoàng tử Zidan mới chịu nghe. Raminan phải đích thân bế xốc chú lên. Mãi tới khi họ đến một chỗ ngoặt và gặp một nô lệ đầu bạc tên là Jean-Baptiste Caloens, cơn giận của hoàng tử mới nguôi. Nhìn thấy ông già người Bỉ này đang nhặt lá rụng, chú bé hét lên đòi chặt đầu lão, vì lão đã già cốc đế mà chẳng làm được tích sự gì nữa. Khuyên can mãi nó vẫn không nghe, tên hoạn quan đành bảo ông lão là cứ ngã lăn kềnh ra khi kiếm chạm vào người. Hoàng tử vung thanh kiếm nhỏ và mắm môi mắm lợi chém một nhát. Ông lão ngã lăn xuống đất và vờ chết. Thế nhưng lão cũng bị thương ở vai rất nhiều. Thấy thế chú bé cười hớn hở và khoái chí đi tiếp.

Họ đi qua một vườn trũng trồng nhiều cỏ ba lá để nuôi ngựa. Xa tí nữa là một rặng cam và hoa hồng, nơi hấp dẫn nhất trong vườn thượng uyển. Hai nô lệ đang làm việc tại đấy. Khi đi ngang qua họ Angélique nghe họ nói với nhau bằng tiếng Pháp. Nàng ngoái cổ lại nhìn kỹ họ. Một trong hai người còn trẻ và có một vẻ tinh tế, lịch lãm khiến nàng dễ dàng tưởng tượng anh ta trong bộ tóc giả và áo thêu đăng ten của một công tử trong triều. Anh ta nháy mắt với nàng, bởi vì đối với một người đàn ông Pháp nếu không còn tinh mắt nhận ra một người đẹp giấu mặt đi qua sát chỗ mình, thì quả anh ta đã cam chịu cảnh đời nô lệ. Đột nhiên cô gái Circasse kêu lên:

- Ta thích quả cam đẹp ở tít trên kia. Bảo mấy tên nô lệ hái cho ta.

Thực ra cô nàng cũng đã nhìn thấy anh chàng thanh niên điển trai kia và muốn dừng lại ngắm y một tí nữa. Những nếm trải của cô trong vòng tay Mulai Ismail đã biến cô gái ngây thơ này thành một người đàn bà khát khao muốn thử sức quyến rũ của mình đối với những người đàn ông khác. Và những người này, tuy xanh xao gầy gò, quần áo tả tơi nhưng là những người đầu tiên cô gặp ngoài Mulai Ismail ra, kể từ lúc hắn truyền lại cho cô những bí quyết của nghề chơi tích lũy từ ngày khai thiên lập địa.

Đôi mắt ngơ ngẩn của cô gái như muốn nuốt chửng anh chàng nô lệ trắng có nụ cười quyến rũ và mái tóc bạch kim. Được vòng tay của chàng ôm ấp thì sẽ như thế nào? Những người Cơ đốc giáo họ làm tình ra sao? Cô nghe nói họ thậm chí không cắt bao quy đầu.

- Ta thích quả cam đẹp trên kia - nàng nằn nì.

Lão béo Rafai nghiêm sắc mặt bảo rằng cô không được đòi quả cam ấy, vì tất cả đều thuộc một mình Quốc vương, không ai được động vào. Cô gái nổi giận trả lời rằng tất cả những gì của Quốc vương cũng là của cô ta, vì từ nay về sau Quốc vương là nô lệ của cô, theo như lời Ngài, và cô sẽ mách cho Quốc vương về sự hỗn xược của các hoạn quan, và họ sẽ bị trừng phạt.

Hai người nô lệ ngước mắt theo dõi cuộc tranh luận. Chàng trai tóc vàng hoe là nguyên là hầu tước de Vaucluse và bị bắt trước đây chỉ có mấy tháng, nhe răng cười khoái trá khi nghe một giọng đàn bà gắt gỏng. Nhưng bạn của anh ta, một người Breton tên là Yan le Goen, là một tay lõi đời, vì đã qua hai mươi năm nô lệ ở Maroc. Y khẽ khuyên Hầu tước lờ đi và làm ra vẻ chăm chú vào công việc, vì nô lệ không được phép nhìn vào mặt phụ nữ, nếu không thì sẽ mất mạng. Hầu tước nhún vai. Trời ơi, sao cô nàng xinh đẹp thế! Ước gì được ôm ấp vuốt ve nàng.

- Cô ta muốn quả cam kia - Anh chàng Breton dịch lại.

- Làm sao có thể từ chối một cô gái xinh đẹp như thế được? - Hầu tước nói. Chàng đặt cái dao tỉa cây xuống, rướn thân hình thanh nhã với lấy cành cam. Chàng hái quả cam và cúi rạp trước mặt cô gái Circasse như thể đó là Montespan phu nhân, và trao cho cô quả cam.

Điều xảy ra đối với chàng vụt đến như một cơn lốc. Một cái gì đó rít lên trong không khí, và một ngọn lao xuyên qua ngực chàng trai, ngập đến tận chuôi, chàng ngã gục. Ở cuối lối mòn cỏ phủ xuất hiện Mulai Ismail, trên con bạch mã, nét mặt bừng bừng nộ khí. Thúc mạnh con ngựa, hắn phi ngựa tới chỗ người nô lệ ngã, rút lao ra, quay sang người thứ hai. Nhưng anh chàng Breton đã vút lên phía trước và xuống hai chân trước của con ngựa. Y kêu xin thảm thiết bằng tiếng Arập: “Lạy Đức ông hãy tha tội cho con, hãy tha tội cho con vì con linh mã đã từng đến Mecca này”

Mulai Ismail cố tóm lấy y dưới bụng ngựa, nhưng y vẫn không rời nơi ẩn náu, suýt bị vó ngựa giẫm phải. Một số ngựa của Mulai Ismail nổi tiếng là vật linh thiêng, nhất là những con từ Mecca trở về. Yan le Goen kịp nhận ra đây là con ngựa được Mulai Ismail quý nhất. Vì yêu con ngựa nên Mulai Ismail dừng tay.

- Thôi - hắn bảo người nô lệ - ít ra ngươi cũng biết những quy phạm thiêng liêng của chúng ta. Nhưng ngươi hãy xéo cho khuất mắt ta, quân chấy rận. Chớ để ta phải bẩn tay vì ngươi!

Anh chàng người Breton chui ra khỏi chân ngựa, giẫm lên xác bạn và chạy bán sống bán chết qua khu rừng nhỏ ngát hương.

Mulai Ismail xoay người lại, tay vẫn lăm lăm cái lao, tìm tên hoạn quan đầu tiên để trừng phạt về tội cẩu thả. Nhưng Raminan đã tìm được cách lái cơn thịnh nộ của Quốc vương sang chỗ khác. Y ôm vào lòng Hoàng tử Zidan, nãy giờ rất thích thú theo dõi các sự kiện xảy ra.

- Tâu Thánh thượng, hãy vì hoàng nam. Thánh thượng hãy vì hoàng nam…

Rồi y liên thiên kể lại rằng cô gái Circasse đã huênh hoang bảo Mulai Ismail trừng phạt tất cả bọn hoạn quan, những kẻ được Quốc vương, người chủ của tất cả, dựa vào để thuần hóa bọn bất trị. Cô ấy đòi một quả cam. Cô ấy khoác lác rằng cái gì thuộc về Quốc vương đều thuộc về cô.

Mulai Ismail nét mặt sa sầm. Đoạn hắn toét miệng cười nham hiểm, để lộ hai hàm răng trắng nhởn.

- Mọi thứ ở đây đều là của ta và chỉ riêng ta thôi. Ngươi sẽ phải trả giá bài học này, Marritanti ạ.- Hắn nói giọng trầm trầm.

Đoạn hắn quay ngựa phi thẳng. Đám đàn bà được đưa về hậu cung. Suốt ngày hôm đó một bầu không khí lo âu bao trùm các gian phòng và các sân trong, nơi các cung phi uể oải nhắp trà và thì thầm bàn tán.

Cô bé Circasse mặt trắng như tờ giấy. Cô cứ đưa cặp mắt to nhìn khắp lượt các bạn cố tìm đọc trên nét mặt họ số phận của mình. Mulai Ismail sắp sửa trừng trị cô rất kinh khủng, điều đó đã rõ rồi. Khi Raminan kể cho Leila Aisheh biết về sự cố trên, mụ tự tay đi sắc một thứ thuốc toàn bằng dược thảo. Rồi mụ sai hai nữ tì mang đến cho cô gái Circasse. Cô bé phải uống ngay. Và cô ta sẽ ngủ lịm đi, tránh khỏi những hình phạt khủng khiếp của Quốc vương.

Khi cô gái Circasse hiểu ra người ta đã pha chế cho cô thứ thuốc gì, cô thét lên kinh hoàng và hất đổ bát thuốc chảy lênh láng. Leila Aisheh nhăn mặt như khỉ ăn ớt. Mụ vì thương tình mà sắc thuốc cho - mụ nói - và bây giờ thì được cái gì? Thôi để mặc cho số mệnh quyết định. Một con mèo đến liếm chỗ thuốc đổ và lăn ra chết tức khắc. Đám đàn bà hoảng sợ, bí mật mang chôn. Quốc vương mà biết được tin một con vật yêu quí của hắn chết thì toi mạng.

Cô gái Circasse nép vào vòng tay Angélique. Cô không khóc nữa, mà run bắn lên như một con thú bị bầy chó săn đuổi. Hậu cung im lặng như nhà có tang. Hương thơm từ vườn hoa thoảng đưa vào phòng khi bóng chiều nhuộm bầu trời một màu bích ngọc. Hồn của tên thợ săn hung ác đuổi theo con mồi vẫn như lẩn quất trong bóng tối và những kẻ bơ vơ không nơi nương tựa vô cùng khiếp sợ.

Angélique đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của Marritanti và cố ghép mấy tiếng Arập để an ủi cô:

- Chỉ vì mỗi một quả cam… không thể nào ông ta lại trừng phạt em tàn nhẫn quá được… có lẽ ông ta sẽ cho đánh đòn em… nhưng ông ta đã ra lệnh rồi… mà vẫn chẳng có gì xảy ra… Vậy thì em hãy bình tĩnh lại.

Tuy nói thế nhưng bản thân nàng cũng không yên tâm, khi nghe trái tim cô gái bỏ một nhịp đập. Bỗng cô gái thét lên. Từ cuối phòng bọn hoạn quan đang tiến về phía họ, đi đầu là Osman Faraji, cánh tay họ khoanh trước ngực, áo xa tanh màu đỏ thẫm. Họ không chít khăn mà để lộ đầu trọc hếu, trừ cái đuôi sam lủng lẳng trên lưng. Họ lặng thinh, nét mặt không hề biểu lộ chút tình cảm gì.

Đám phụ nữ bỏ chạy hết. Họ nhận ra đó là trang phục của đao phủ. Cô gái quay tít người tìm lối thoát như một con thú bị dồn. Đoạn cô lại lao về phía Angélique ngả đầu vào lòng nàng và bấu chặt lấy người nàng. Cô không thét nữa nhưng vẻ mặt thê thảm của cô ngước nhìn nàng cầu cứu.

Osman Faraji gỡ mấy ngón tay yếu ớt của cô ra.

- Người ta sẽ làm gì cô ta? - Angélique ngập ngừng hỏi bằng tiếng Pháp - Họ không thể làm tội cô ta chỉ vì mỗi một quả cam. Đại hoạn quan không thèm đáp. Y trao nạn nhân cho hai tên cảnh vệ lôi đi. Lúc này cô ta mới khóc than kể lể bằng tiếng mẹ đẻ, gọi cha gọi mẹ, cầu cứu Đức Mẹ Đồng trinh Tiflis hãy độ trì cho mình. Cô khiếp sợ quá không đứng nổi, bọn chúng phải lôi cô xềnh xệch trên nền gạch. Trước đây chúng cũng lôi cô như thế để đi gặp Quốc vương. Và bây giờ, chúng lôi cô đi vào cõi chết. Angélique ở lại một mình. Thần kinh nàng căng thẳng như sắp vỡ tung. Nàng đang sống trong một cơn ác mộng. Tiếng vòi nước róc rách nghe rờn rợn như hình ảnh gớm ghiếc trong vô thức của nàng. Nàng ngẩng lên và nhìn thấy cô gái người Ethiopia đứng ở ban công ra hiệu gọi nàng. Nàng mon men đến đấy, nhập bọn vào đám phụ nữ đang nhoài người ra ngoài lan can.

- Từ chỗ này ta có thể nghe được h">

Một tiếng thét dài nhức óc xé màn đêm, rồi một tiếng nữa, một tiếng nữa…

Angélique bịt tai lại rồi len lén bước đi như trốn chạy một điều cám dỗ. Vì những tiếng kêu thất thanh và nỗi đau đớn tàn khốc mà tên bạo chúa gây ra cho cô bé này chỉ vì mỗi một quả cam đã gieo vào lòng nàng một nỗi kinh hoàng nàng chưa từng trải qua từ ngày còn tấm bé. Nàng như nhìn thấy lại đôi mắt rực lửa của bà vú người Moore khi bà kể cho nàng và các chị em nàng nghe những sự tra tấn của Gilles de Rez đối với trẻ con trước khi hắn hiến linh hồn non trẻ kia cho quỷ Satan. Nàng đi tha thẩn dọc theo hành lang. “Phải làm một điều gì đấy! Chúng không được phép làm như thế!”

Nhưng nàng chỉ là một nô lệ, tính mạng cũng đang bị đe dọa.