Chương 158: Chương 06

Angélique đưa hai tay lên bịt tai để khỏi phải nghe những tiếng kêu thương ai oán của những người Abd el Mal

ek vang khắp cung điện Nhà vua và những tiếng nấc kéo dài đã bao nhiêu tiếng đồng hồ. Nàng cảm thấy hai bên thái dương nhức nhối và người run bắn lên.

Fatima, tuy trên thực tế là một phụ nữ tự do, vẫn quyết định theo Angélique đến Marốc để được chết bên cạnh một người cùng quê hương xứ sở. Mụ cố dỗ dành nàng uống một thứ gì, nguội hay nóng cũng được và ăn một ít bánh hoa quả. Nhưng nhìn hàng lô hàng lốc bánh béo ngậy bày ra trước mặt, Angélique sực nhớ lại tình cảnh đáng sợ hiện tại của nàng: bị giam hãm trong hậu cung của một tên bạo chúa dã man nhất thế gian này.

- Tôi sợ, tôi muốn ra khỏi nơi này - Nàng cứ nhắc đi nhắc lại với cái giọng thút thít của một đứa trẻ con.

Mụ già xứ Provence không tài nào hiểu nổi tại sao tinh thần Angélique lại suy sụp đến thế, sau khi đã kết thúc một chuyến đi hết sức gian nan và trong suốt thời gian đó nàng đã tỏ ra là mẫu mực của lòng dũng cảm và sức chịu đựng. Fatima-Mirelia cho rằng chẳng còn đâu hơn cái hậu cung này, nơi mà bàn tay thép của Đại hoạn quan đã khiến mọi thứ đều yên ổn và quy củ. Mặc dù có sự lộn xộn do những sự kiện gần đây gây nên, mà vết tích vẫn còn lưu lại trong thành phố, mặc dù ai nấy đều xôn xao lo lắng về chuyện Mulai Ismail bị chính cháu mình thách thức, và mặc dù Đại hoạn quan được lệnh phải bệ kiến Quốc vương ngay, những người mới đến hậu cung và cả đoàn caravan được tiếp đón rất hậu hĩnh và vui vẻ.

Tòa hậu cung tạm thời này của Đại hoạn quan được bày biện rất hoàn mỹ. Fatima rất thích thú được ở đó sau bao nhiêu năm phải sống trong ngôi nhà hôi hám ở Algiers, như là một kẻ cha căng chú kiết, chỉ ăn quả vả và uống nước lã cho qua ngày đoạn tháng. Ở đây có rất nhiều mụ già lọc lõi và hay đưa chuyện. Họ là những nô lệ nâng lên hàng nữ tì hay quản gia. Trong số họ cũng có các cung phi cũ của Quốc vương và cả của tiên vương. Những người này không được cái đặc quyền lui về các hậu cung xa xôi như các ái phi. Họ vẫn còn rất lắm mưu đồ và tìm cách gây thù gây oán trong đám gia nhân.

H chịu trách nhiệm săn sóc các cung phi: lo xiêm áo, tư trang và chăm coi dung nhan của những người này. Lúc nào họ cũng bận bịu trang điểm, nhổ tóc sâu, sửa soạn đầu tóc cho các bà, khuyên răn và chiều theo ý thích của các bà. Họ kín đáo truyền cho các bà những ngón nghề chơi để giữ vững tình yêu và lòng sủng ái của Chúa Thượng. Ở đây Fatima cảm thấy rất thoải mái. Mụ nghe nói trong đám tùy tùng của bà Chính phi Leila Aisheh có một bà cũng quê ở Marseille như mụ được Chính phi rất ưu ái. Hơn nữa, các hoạn quan ở đây lễ phép hơn ở các hậu cung cỡ vừa. Osman Faraji hiểu rõ ảnh hưởng của người cũ đối với người mới, và biết cách sử dụng họ như những người quản ngục.

Càng nghĩ đến chuyện đó Fatima càng thích thú cái hậu cung mới này. Mụ nghĩ rằng đến ngay hậu cung của Đại Quốc vương Constantinople cũng không vượt nổi hậu cung này về cả hai mặt giàu có và sang trọng. Chỉ có một vết duy nhất trong toàn bộ bức tranh hoàn hảo này là hành vi của Angélique. Hình như nàng sắp đến cái mức gào khóc và cào cấu mặt mày như cô vợ người bản xứ của Abd el Malek ở phòng bên cạnh, hay như cô gái Circasse. Cô này đáng lẽ ngay đêm ấy được ngủ trên long sàng với Quốc vương, nhưng đã kêu gào như cha chết nên đành phải khiêng ra, qua các dãy hành lang và sân trong thông thống. Khi đàn bà đã mất tự chủ, và phải ở chung với trên một ngàn người khác thì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tại Algiers, Fatima đã nhìn thấy cảnh những người tù lao từ ban công xuống và đâm vào đống gạch ngói bên dưới vỡ toác đầu. Đôi khi những kẻ lang thang trên đất khách quê người này bỗng thấy nhớ nhà da diết. Những chuyện như thế đều rất có thể xảy ra với Angélique.

Fatima chẳng biết mình phải làm gì. Mụ đành hỏi ý kiến Ra, cánh tay phải của Osman Faraji. Y khuyên mụ nên cho nàng uống một liều thuốc an thần, giống như loại thuốc đã pha chế cho cô gái người Circasse.

Đầu nhức như búa bổ, Angélique ngơ ngác nhìn họ như nhìn những quái vật trong cơn ác mộng. Nàng rất ghét, không muốn nhìn các mụ nô lệ già, những cặp mắt tò mò của các chú bé da đen, và nhất là cái vẻ lấm la lấm lét của Rafai, lúc nào cũng nói năng dẻo quẹo. Bất cứ lúc nào y cũng lăm lăm trong tay một chiếc roi da, và chính y đã ra lệnh dùng roi quất những người đàn bà khó bảo. Ôi, sao mà nàng ghét bọn chúng đến thế! Mùi hăng hắc của bàn ghế bằng gỗ tuyết tùng làm đầu nàng thêm nhức nhối. Tiếng kêu thét từ xa vẳng lại đối với nàng bỗng dưng ít ghê sợ hơn tiếng cười ầm ĩ của đàn bà qua hốc tường vọng đến cùng với mùi bạc hà và chè xanh.

Nàng ngủ thiếp đi và nửa đêm, khi tỉnh giấc, nàng nhìn thấy một bộ mặt đen cúi xuống bên nàng. Thoạt tiên nàng ngỡ rằng đó là một hoạn quan, nhưng nhìn chiếc mạng che mặt và chiếc biểu tượng màu xanh mang hình con gái của Mohammed trên trán, nàng biết đó là một người đàn bà cao lớn có đôi vú đồ sộ.

Mụ đàn bà da đen cúi bộ mặt soi mói xuống sát mặt Angélique. Ngọn đèn mụ cầm ở tay chiếu ánh vàng trên làn da phớt hồng và những lọn tóc vàng óng của người đàn bà đi cùng với mụ. Hai người thì thầm bằng tiếng Arập:

- Nó đẹp thật - Thiên thần da trắng nói.

- Quá đẹp - Quỷ dữ da đen nói.

- Bà có cho rằng ông ấy sẽ mê nó không?

- Nó có tất cả mọi thứ để làm cho ông ấy mê. Tên Osman Faraji ôn vật, quả là một con hổ ranh ma.

- Leila, bà định sẽ làm gì đây?

- Cóà nó sẽ không làm Quốc vương vừa lòng. Có thể nó không đủ khôn ngoan để quyến rũ Quốc vương.

- Nếu quả thế thì sao?

- Ta sẽ biến nó thành con rối của ta.

- Giả dụ Osman Faraji vẫn giữ nó lại thì sao?

- Có loại rượu pha axit để hủy hoại những gương mặt quá xinh đẹp, và những dây bện bằng tơ để bóp nghẹt những giọng nói quá quyến rũ.

Angélique hét lên một tiếng xé tai như một tín đồ Hồi giáo lúc xuất thần. Hai mụ đàn bà lủi mất.

Nàng đứng dậy, lòng căm thù sôi sục mang lại cho nàng sức mạnh của một kẻ điên. Nàng la hét ầm ĩ.

Fatima chạy đến. Mụ cùng những người đàn bà khác và những chú bé da đen chạy nháo nhào, vấp cả vào đệm ngồi, cố châm đèn lên để xem sự thể ra sao.

Osman Faraji xuất hiện, cái bóng to lớn của y trải dài trên sàn lát gạch. Chỉ thoáng nhìn thấy y Angélique đã bình tâm lại. Y cao lớn, bình thản và thông minh làm sao. Giờ đây nàng không còn bị lũ quỷ sứ vây quanh nữa. Nàng quỳ xuống và vục mặt vào nếp áo của y khóc rưng rức: “Tôi sợ, sợ quá!”

Đại hoạn quan cúi xuống, tay đặt lên mái tóc nàng">

- Bà sợ điều gì Firousi? Đến cơn thịnh nộ của Mezzo-Morte bà còn không sợ nữa kia mà?

- Tôi sợ con thú khát máu Mulai Ismail kia. Tôi sợ hai mụ vợ của y, vừa mới đến đây định bóp cổ tôi...

- Bà đang sốt cao quá đấy thôi, Firousi. Qua cơn sốt bà sẽ hết sợ.

Y ra lệnh đặt nàng trở lại trên giường, đắp chăn thật kỹ, và cho ăn cháo loãng để hạ sốt.

Angélique vẫn còn thở hổn hển khi nàng đặt lưng xuống đệm. Cuộc hành trình vất vả, cái nắng gay gắt, sự kinh khủng của tất cả những gì mắt thấy tai nghe, mùi hôi thối của xác chết lại mang đến cho nàng cơn sốt mà nàng đã trải qua trên Địa Trung Hải, cơn sốt đã làm nàng vàng võ héo hon trên con tàu của d’Escrainville.

Đại hoạn quan quỳ xuống bên giường. Nàng rên rỉ:

- Osman Faraji, tại sao ông đày đọa tôi đến nước này?

Y không hỏi nàng định nói gì. Y biết rõ rằng Angélique đã quá xúc động trước cảnh hành hình tù nhân của Mulai Ismail, vì y thấy rằng trước cảnh máu chảy đầu rơi, các tín đồ Cơ đốc giáo ở các nước phương Tây tỏ vẻ khó chịu hơn nhiều so với các tín đồ người Marốc hay Cơ đốc gốc phương Đông.

Y chưa xác định được đó là do tính chất đạo đức giả hay do thái độ kinh tởm thật sự. Trong trái tim của mỗi người đàn bà đều có một con báo vừa nằm ngủ vừa liếm láp miếng mồi của nó, thích thú trước đau khổ của một người đàn bà khác. Những người y có bổn phận chăm nom, dù là người Nga ít nói hay những người da đôn toét miệng cười, đều thích xem cảnh một tín đồ Cơ đốc bị hành hình hơn là những trò tiêu khiển, nhảy múa hay chè chén, mà y đã nghĩ ra để mua vui cho họ. Ngay cả cô gái người Anh Daisy Valina, đã cải đạo được mười năm nay, và đang yêu Quốc vương say đắm, vẫn kéo chiếc mạng che lên ngang mắt hay nhìn qua kẽ tay khi cảnh tượng trở nên quá gớm ghiếc.

Y chỉ còn một cách là kiên nhẫn chinh phục tâm hồn nàng. Người đàn bà này đủ thông minh để nhanh chóng trút bỏ tính đa cảm của mình.

- Tôi nghĩ rằng cần thiết - y thì thầm - phải để bà nhìn thấy tất cả uy quyền và vinh quang của người chủ tôi đã chọn cho bà… mà bà phải biến thành nô lệ.

Angélique bỗng lăn ra cười như điên như dại, nhưng đột nhiên nàng đưa hai tay ôm đầu và im bặt vì đau.

Biến Mulai Ismail thành nô lệ! Nàng vẫn còn nhớ như in hình ảnh hắn mặc áo vàng, quay cuồng trong nỗi giận dữ và đau xót khi hắn chặt phăng cái đầu tên bổ củi.

- Tôi thắc mắc không biết ông có hiểu rõ ý nghĩa của mấy từ “biến thành nô lệ” không? Theo tôi Mulai Ismail của ngài không có vẻ là cái thứ mà đàn bà có thể sai khiến bằng đầu ngón tay đâu.

- Mulai Ismail là một ông hoàng có sức mạnh phi thường. Ông ta là một con người sáng suốt nhìn rộng thấy xa. Ông hành động rất mau lẹ và đúng đắn. Nhưng ông ta là một con bò đực tham lam vô độ. Ông ta cần đàn bà, và lúc nào cũng dễ dàng bị một con yêu ma mãnh xỏ mũi. Ông ta cần một người đàn bà bên cạnh để thỏa mãn những ý thích thất thường của ông ta, để xoa dịu nỗi cô đơn trống trải trong lòng... để cổ súy những mưu đồ bá vương. Được thế ông ta sẽ trở thành một ông hoàng vĩ đại. Ông ta có thể mơ tưởng đến cái danh hiệu Emir el Muminin. Tổng chỉ huy của các tín đồ Hồi giáo.

Đại hoạn quan nói chầm chậm, đôi lúc ngập ngừng. Người đàn bà mà y đã cố công tìm kiếm trong bao lâu và nay đã tìm ra, người sau này sẽ giúp y thực hiện được những tham vọng thực sự của Mulai Ismail, vẫn gieo trong tâm trí y nhiều mối hoài nghi. Y nhìn thấy nàng hoàn toàn bị gục ngã trước mặt y, nhưng đồng thời đang tuột khỏi tay y và trốn tránh y, tuy hiện nay vẫn bám chặt vào áo y. Đàn bà là những sinh vật kỳ lạ và khó hiểu.

Một lần nữa Osman Faraji, Đại hoạn quan của Quốc vương Marốc, lại cảm tạ Đức tối cao rằng số phận và bàn tay khéo léo của một phù thủy Sudan đã giải phóng y từ thời niên thiếu khỏi vòng nô lệ của một người đàn bà có khả năng biến một người đàn ông trí tuệ cao siêu thành một con búp bê ngớ ngẩn.

- Bà không thấy ông ta trẻ và đẹp trai sao?

- Trên vai ông ta mang nặng nhiều tội ác hơn là tuổi tác, tôi dám nói như vậy. Ai có thể đếm được những tội ác ông ta đã tự tay mình gây ra?

- Nhưng bà thử nghĩ đến bao nhiêu vụ mưu sát ông ta đã thoát khỏi. Như tôi đã từng nhắc nhở bà: tất cả các đế quốc vĩ đại đều được xây trên giết chóc. Đó là quy luật của thế gian này. Insha Allah! Firousi, hãy nghe cho kỹ, vì đây là ý nguyện của tôi, tôi muốn bà phải truyền vào người Mulai Ismail thứ độc dược tinh tế mà chỉ có bà mới có, thứ độc dược làm mềm yếu trái tim đàn ông và khiến họ thèm khát bà như nó đã làm đối với tên d’Escrainville rồ dại, đó là không kể đến vị Quốc vương vĩ đại của bà, Đức vua nước Pháp, mà bà đã xúc phạm một cách tàn nhẫn. Bà thừa biết là Vua nước Pháp chẳng bao giờ quên được bà. Ông ta đã để bà chạy thoát, và bây giờ ông ta sẽ không bao giờ làm được một cái gì thật tốt, thật sự vĩ đại. Hãy sử dụng uy quyền của bà đối với Mulai Ismail. Hãy phóng vào trái tim ông ta mũi phi tiêu tẩm thuốc độc sắc đẹp của bà - Nhưng y hạ thấp giọng nói thêm - tôi sẽ chẳng bao giờ để cho bà thoát khỏi tay tô">

Mắt nhắm nghiền, Angélique lắng nghe giọng nói rành rọt, trẻ trung của y như thể nghe một người bạn tri kỷ. Khi mở mắt ra nàng ngạc nhiên nhìn thấy một bộ mặt đen thui với một vẻ khắc khổ đặc trưng của trí tuệ trần tục của các dân tộc châu Phi vĩ đại.

- Hãy nghe tôi, Firousi, hãy làm cho tôi an tâm. Tôi sẽ để cho bà có thời gian qua khỏi cơn sốt, để lý trí của bà trở lại sáng suốt và để thể xác thúc đẩy khát vọng của bà. Tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến khi có thể trình bà cho Quốc vương tôi ngự lãm. Ngài sẽ không hay biết gì hết trước khi tôi tiết lộ việc này.

Bỗng nhiên Angélique cảm thấy cơn đau dịu bớt. Nàng đã thắng hiệp đầu. Trong đám cung phi ô hợp này nàng sẽ được giấu kín như cái kim trong đống rạ. Và nàng sẽ tận dụng thời gian đó để tìm lại tự do.

- Ông không đánh lừa tôi đấy chứ? - Nàng hỏi - Ông sẽ không buột miệng thốt ra điều gì khả dĩ tiết lộ cho Mulai Ismail biết về tôi chứ?

- Không những thế tôi còn ra lệnh cho tất cả mọi người. Mệnh lệnh của tôi là tối cao ở cái hậu cung này, thậm chí còn hơn mệnh lệnh của Quốc vương. Ai cũng phải răm rắp nghe theo, ngay cả Chính phi Leila Aisheh. Bà ta sẽ giữ mồm giữ miệng thôi, vì chẳng bao lâu nữa uy quyền của bà sẽ làm bà ta khiếp sợ.

- Bà ta đã định hắt axit vào mặt tôi và bóp cổ tôi rồi đấy - Angélique thì thầm - Đây mới chỉ là màn mở đầu thôi.

Osman khoát tay bảo nàng chớ thèm để ý đến những lời hăm dọa vớ vẩn ấy. Tất cả những đàn bà cùng muốn độc chiếm một người đàn ông thường vốn ghét nhau và đánh nhau luôn. Về phương diện này phụ nữ Cơ đốc giáo có khác gì không? Bà chẳng có địch thủ ở Triều đình Pháp là gì?

Angélique nuốt mạnh.

- Đúng thế - Nàng nói, như bỗng thấy Montespan hiện ra trước mắt">

Bất luận nàng ở đâu, cuộc đời của nàng là một cuộc đấu tranh dai dẳng, những giấc mơ tan tác và những ảo tưởng biến thành mây khói. Nàng chán ngấy tất cả rồi.

Osman Faraji nhận thấy mặt nàng tái nhợt và nóng bừng. Y tuyệt nhiên không nhìn thấy trên bộ mặt quá mệt mỏi những dấu hiệu đầu tiên của sự buông thả mà chỉ thấy rõ cái mà vẻ linh hoạt thường ngày và đôi má tròn trĩnh hồng hào của nàng lắm khi che đậy, ẩn dưới cái thân hình vô cùng cân đối quyến rũ kia là một ý chí bất kham, nền tảng vững chắc cho một tính cách không gì khuất phục nổi. Y có cảm giác như nhìn thấy nàng rất lâu, sau khi nàng đã già. Nàng sẽ lâu bền như ngà voi, mỗi ngày một đẹp ra, giống như những phụ nữ có niềm tin sắt đá đã vượt lên sự đùa nhại của tuổi trẻ khi họ đạt đến sự viên mãn của tuổi già. Trong một thời gian dài nữa nàng vẫn sẽ còn đẹp, mặc dù đầu bạc da nhăn. Đôi mắt của nàng chỉ mất đi cái vẻ rực rỡ huy hoàng khi nàng từ giã cõi đời. Vào buổi hoàng hôn của cuộc đời, chúng có thể mờ đi, nhưng chiều sâu cặp mắt kia sẽ lung linh như dòng suối trong xanh và giữ mãi sức cuốn hút mạnh mẽ của chúng.

Y cần đến chính người đàn bà này để đặt bên cạnh Mulai Ismail. Vì, nếu nàng sẵn lòng, y sẽ luôn luôn gọi nàng trở lại với y. Osman Faraji biết rõ những mối ngờ vực thường làm cho một tên bạo chúa lao đao như thế nào. Những cơn cuồng loạn khiến hắn chặt đứt đầu người bằng một nhát gươm, chẳng qua là biểu hiện của sự thiếu kiên nhẫn trước sự ngu xuẩn của những người chung quanh, là sự trút bỏ mọi lo nghĩ về những khối công việc khổng lồ còn phải làm và nhận thức về sự yếu đuối của chính bản thân và tất cả những cạm bẫy quanh mình. Vào những lúc như thế hắn sẽ cảm thấy bị thôi thúc dữ dội bởi nhu cầu phải ra oai với bản thân cũng như với những kẻ khác.

Nếu hắn tìm được ở một người đàn bà yêu hắn tha thiết, một nơi ẩn náu để trốn tránh tất cả những điều đó, thì hắn sẽ chẳng bao giờ biết chán. Nàng sẽ là cái bàn đạp, cái điểm tựa để từ đó hắn lao đi chính phục thế giới dưới ngọn cờ xanh lục của Vị Tiên tri.

Y thì thầm bằng tiếng Arập: “Bà có thể làm tất cả”

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê Angélique vẫn nghe tiếng y nói. Đã nhiều lần nàng thành công trong việc gây cho bao nhiêu người khác cái ấn tượng về tính bất khả chiến thắng của nàng. Thế mà lúc này nàng lại cảm thấy yếu đuối và bơ vơ làm sao. Trước đây đã có lần Savary bảo nàng “Bà có thể làm tất cả”, khi lão muốn nàng xin cho lão một thứ gì của Vua Louis XIV. Và nàng đã làm. Ngày ấy đã lâu quá rồi! Nàng có tiếc nuối nó không? Phu nhân Montespan đã từng muốn đầu độc nàng, giống như Leila Aisheh và cô gái người Anh hiện nay.

- Bà có muốn tôi đưa đến cho bà một lão già nô lệ biết rất nhiều về thuốc men không? Cái lão mà bà thích chuyện trò ấy?

- Ồ, có có! Ôi, tôi muốn gặp lại lão Savary biết chừng nào! Ông cho lão vào hậu cung nhé?

- Tôi mà cho phép thì lão vào được. Tuổi tác, sự hiểu biết và sự thành thục của lão cũng đủ biện minh rồi. Chẳng ai sửng sốt khi thấy lão ở đây cả, vì lão từ bề ngoài đến hành động có vẻ như một tu sĩ. Nếu lão không phải là tín đồ Cơ đốc giáo thì tôi sẽ coi lão như một trong những người mà chúng tôi tôn kính như người của Thánh Allah. Suốt cuộc hành trình hình như lão bận bịu vào những công trình nghiên cứu ma thuật vì từ chiếc vạc lão dùng để luyện bùa phép bốc lên những đám khói kỳ lạ, và tôi đã nhìn thấy hai tên da đen cứ mê mẩn cả người vì hít phải những hơi đó. Có bao giờ lão tiết lộ với bà những bí mật về ma thuật của lão không?

Angélique lắc đầu:

- Tôi chỉ là một người đàn bà - nàng nói, biết rằng câu trả lời khiêm tốn này sẽ càng làm cho Osman Faraji kính nể hơn sự khôn ngoan và tầm hiểu biết của