Chương 157: Chương 05

Angélique gật đầu. Bất cứ lúc nào chuyện trò kiểu đó với Osman Faraji, cho dù đề tài tranh luận có gay cấn đến đâu, nàng cũng cảm thấy bình tĩnh, bởi y có cái nghệ thuật đặt mọi thứ vào đúng vị trí của chúng. Song do cảm thấy mình đang buông thả vào sự cám dỗ để phải chấp nhận tình trạng bị bắt và thích nghi với nó nên nàng giận dữ nói:

- Đừng có mà trông đợi vào tôi. Osman Faraji! Số tôi không phải đi lấy lẽ một tên Quốc vương lai đen đâu.

Đại hoạn quan không hề nhúc nhích.

- Bà biết gì về chuyện ấy? Cuộc sống trước kia của bà như thế nào mà bà hối tiếc đến thế?

“Thế em muốn sống ở đâu? Em sinh ra cho cõi đời nào hả cô em gái Angélique của anh?” Anh Raymond đã từng hỏi nàng, cặp mắt tín đồ Dòng Chúa cứu thế của anh soi thẳng vào tâm can nàng.

- Trong hậu cung của Đại Quốc vương Mulai Ismail bà sẽ có mọi thứ mà một người đàn bà hằng ao ước: uy quyền, lạc thú, giàu sang…

- Bản thân Vua Pháp đã đặt tất cả cơ đồ và quyền lực dưới chân tôi, nhưng tôi đã cự tuyệt.

Lúc này nàng thực sự làm y kinh ngạc.

- Lẽ nào lại thế? - Y hỏi - Phải chăng bà đã cự tuyệt những lời cầu xin của đấng tối cao của bà? Phải chăng vì bà một dạ chuy với chồng bà?

- Không, đã bao nhiêu năm nay tôi chẳng có chồng.

- Khó mà tin rằng bà là một phụ nữ thờ ơ trước mọi lạc thú của tình yêu. Cái tư tưởng tự do và cung cách đầy nữ tính trong bà giúp bà dễ dàng mê hoặc đàn ông. Bà có cái thôi thúc của cuộc sống, cái táo bạo của giọng cười và cái dáng vẻ của một bậc mệnh phụ Cung đình. Tôi chắc là tôi không lầm.

- Có lẽ đúng như vậy - Angélique nói, phấn khởi thấy y quan tâm đến mình nhiều đến thế - Tôi đã lừa dối tất cả các người tình của tôi và trở thành một quả phụ, và bây giờ tôi thích sống yên bình, thanh thản, không phải chịu những khổ ải của tình yêu. Vẻ lạnh lùng của tôi đã khiến Vua Louis XIV phải tuyệt vọng, đúng như thế, nhưng biết làm thế nào? Chẳng bao lâu nữa tôi lại lừa dối Người và Người sẽ bắt tôi phải trả giá rất cao về chuyện đó, bởi vì các vị quân vương chẳng bao giờ muốn bị cự tuyệt nhục nhã. Mulai Ismail của ông sẽ chẳng hàm ân ông chút nào vì đã mang đến giường Ngài một người tình lạnh nhạt.

Osman Faraji hoang mang vô cùng, y xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Y khó lòng che giấu nỗi thất vọng do những lời của nàng mang lại. Đây quả là một vết rạn trong guồng máy trơn dầu của các kế hoạch của y! Làm gì đây? Đối với một con người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà đường môi khóe mắt đều hứa hẹn sẽ thỏa mãn được mọi sở thích cầu kỳ của Mulai Ismail, mà lại hờ hững lạnh lùng trong vòng tay say đắm của vị quân vương trẻ tuổi đó? Thật là rắc rối! Osman Faraji cảm thấy người lạnh toát khi nghĩ đến những hậu quả khôn lường. Y tưởng chừng như nghe thấy Mulai Ismail đang gầm thét bên tai mình.

Y buột miệng nói bằng tiếng Arập, bộc lộ nỗi kinh hoàng của mình.

- Tôi biết làm gì đây với bà?

Angélique hiểu được câu nói của y và tận dụng cơ hội đó để tranh thủ thời gian">

- Ông không cần thiết để tôi ra mắt Ngài Mulai Ismail ngay. Trong hậu cung mà theo lời ông, có đến tám trăm cung phi, tôi có thể lẩn đi và hòa vào các nữ tì. Tôi sẽ tránh giáp mặt với Quốc vương của ông. Tôi sẽ mang một tấm mạng che và ông có thể nói là tôi đã bị dị dạng vì một chứng bệnh ngoài da.

Osman Faraji phác một cử chỉ chán ngán khiến nàng thôi không mơ tưởng viển vông nữa.

Bọn cướp biển biến dần, và thay vào đó là những pháo đài dựng bằng những khối đá khổng lồ mà Mulai Ismail đã ra lệnh cho quân đội xây lên khắp nơi trên toàn vương quốc. Từ mỗi pháo đài hiện lên những lính đồn trú da đen chít khăn đỏ, ngay khi họ phát hiện đoàn caravan đang đến gần. Họ cắm lều gần các khu định cư Arập và được các tù trưởng cung cấp gà, sữa và cừu non. Sau khi đoàn caravan ra đi, các tù trưởng đốt các lau sậy trắng để làm thanh khiết bầu không khí bị các nô lệ Cơ đốc giáo làm ô uế. Đây là một đất nước vô cùng tăm tối và cuồng tín.

Họ được tin Mulai Ismail đang đánh nhau với một người cháu trai là Abd el Malek. Tên này đã xúi giục một số tù trưởng nổi loạn và cố thủ tại Fez. Nhưng sau đó Mulai Ismail đã chiến thắng. Một sứ giả mang đến cho Osman Faraji lời chào mừng của Quốc vương rất vui sướng được gặp lại người bạn lớn và nhà quân sư lỗi lạc, rồi báo tin vừa chiếm được Fez.

Khi họ đến sát Fez, những vết tích của cuộc chiến đấu vừa qua hiện ra trước mắt. Xác người và ngựa nằm nguyên trong các hố cát màu hồng nhạt. Từng đàn kền kền bay lượn trên không đổ bóng rợp thành phố. Trên các thành lũy màu vàng các thủ cấp còn nhỏ máu trên các cọc, và sáu mươi thánh giá bằng gỗ chia làm ba dãy, mỗi chiếc mang một thân hình bị cắt xẻo của kẻ chiến bại. Mùi thối của xác chết khiến Osman Faraji quyết định cắm trại ở ngoại ô, không vào trong thành phố.

Ngày hôm sau, các sứ giả mang tin tên cháu phản nghịch đã bị bắt và bị cảnh vệ giải về. Mulai Ismail đích thân áp giải hắn cùng với hai ngàn tù binh, tất cả đều bị xích. Bốn chục nô lệ Cơ đốc giáo khiêng một chiếc vạc khổng lồ, năm trăm cân hắc ín và năm trăm cân mỡ bò và dầu. Tiếp đến là một xe ngựa chở đầy củi và sáu thợ bổ củi tay cầm rìu.

Khi họ đến gần Meknès, đoàn phân làm hai, một số theo đường lộ vào thành phố, một số cắm trại bên ngoài. Osman Faraji mang theo một đội kỵ binh gồm những binh sĩ trẻ nhất của Mezzo-Morte và ba trong những phụ nữ đẹp nhất ngồi trên lưng ba con lạc đà. Bọn phu và nô lệ theo sau, mang các lễ vật xa hoa, lộng lẫy do Đô đốc của Algiers dâng tặng.

Đại hoạn quan đến bên Angélique, lúc đó đang ngồi tách ra trên lưng ngựa.

- Bà hãy quấn chặt tấm mạng lên trên người, nếu bà không muốn gặp Mulai Ismail hôm nay - Y xẵng giọng nói.

Angélique không đợi phải nhắc lại lần thứ hai. Trước đó nàng hy vọng y sẽ để nàng ở lại trại, nhưng y cứ một mực bắt nàng đi cùng y. Tuy thế, vẫn có ba hoạn quan mà y đã buộc phải câm như hến, đi theo hộ tống nàng. Họ được chỉ thị phải ngăn không cho những kẻ hiếu kỳ đến gần nàng. Nàng phải nhìn được nhưng không được để cho người ta nhìn thấy nàng.

Khi họ tiến ra một cao nguyên nhỏ đầy đá sỏi, Angélique nhìn thấy đội kị binh của Mulai Ismail hàng ngũ chỉnh tề đang lao tới. Những con tuấn mã phi như bay trong nắng sớm, và các kỵ sĩ như cưỡi trên ngọn gió, tà áo choàng của họ phấp phới bay.

Ở bên trái nàng, tương phản với quang cảnh rực rỡ sắc màu này là cảnh các nô lệ Cơ đốc giáo mình đầm đìa mồ hôi và đầy cát bụi, râu tóc bờm xờm, quần rách tả tơi, xắn lên quá đầu gối để lộ những bắp chân hằn vết roi. Họ khiêng một cái vạc đồng như cái v từ Địa ngục. Nguyên chiếc vạc này định gửi sang châu Mỹ cho các nhà máy sản xuất rượu rum, nhưng bị quân của Salê cướp gần Madeira để dâng cho quốc vương chúng. Các nô lệ đã khiêng nó hơn hai mươi cây số từ Meknès và đang phập phồng lo lắng chẳng biết còn phải khiêng đi xa nữa hay không.

Bọn họ đến một ngã ba đường nơi các cây dừa đang đứng trơ cạnh giếng nước. Chiếc xe chở củi và những tên bổ củi cũng vừa mới đến. Cạnh họ, ngồi xếp bằng trên cái bục màu đỏ tía là một nhân vật trang phục màu vàng có hai chú bé da đen đứng quạt hai bên. Osman Faraji xuống ngựa, và đi về phía hắn, cúi rạp thân hình cao lớn chào mấy lần rồi phục xuống, đầu sát đất… Nhân vật ấy, hẳn là một chủ tướng quan trọng nào đó, đáp lễ bằng cách đưa tay sờ vào trán và vai mình, rồi đặt tay lên đầu Osman Faraji. Đoạn hắn đứng lên, và Osman Faraji cũng làm theo.

Đứng cạnh Osman Faraji, mọi người đều nom nhỏ bé. Vị Chủ tướng, cao hơn mức trung bình một tí, chỉ đứng đến vai y. Trang phục của hắn thật giản dị. Một chiếc áo dài xắn tay để lộ hai cánh tay trần và một burnous vàng sẫm hơn màu áo. Một chiếc khăn chít khổng lồ bằng vải muxơlin màu kem quấn trên đầu. Khi hắn đến cạnh Angélique nàng thấy rõ hắn là một thanh niên mang những nét của người da đen, làn da ngăm đen ánh lên như gỗ đánh véc ni trên hai gò má, trán và sống mũi. Một chòm râu đen trang điểm cho chiếc cằm xinh xắn. Hắn bỗng cười ha hả khi nhìn thấy bảy người trong đoàn caravan của Osman Faraji tiến đến, mỗi người nắm chặt dây cương của các con tuấn mã mà Mezzo-Morte gửi tặng Quốc vương Marốc. Bọn da đen cũng phủ phục dưới đất.

Angélique cúi xuống bên một hoạn quan to béo tên là Raja, và thì thầm bằng tiếng Arập “Người nào thế?”

Tên da đen tròn xoe mắt:

- Trời! Đó là Ngài… Mulai Ismail quốc vương của chúng tôi - Rồi hắn nói thêm, mắt đảo lên - Ngài đang cười, nhưng phải cẩn thận. Vì Ngài mặc màu vàng, màu của giận d

Rồi bọn nô lệ loạng choạng dưới sức nặng của cái vạc khổng lồ, đồng thanh rên rỉ:

- Thưa Đức ông, chúng tôi phải làm gì với các vạc này? Chúng tôi phải làm gì với cái vạc này?

Mulai Ismail bảo họ đặt nó lên một đống lửa lớn vừa mới nhóm. Dầu và mỡ được đổ vào để cho hắc ín chóng chảy. Trong mấy giờ tiếp theo các lễ vật đưa từ Algiers được mang đến.

Abd el Malek, cháu trai của Quốc vương, cùng tuổi với chú, nghĩa là rất trẻ. Hắn ngồi trên lưng một con la, hai cổ tay trói quặt sau lưng. Theo sau là Mohammed el Hamet, phụ tá của hắn, cũng bị trói vào một con la và tất cả các tướng lĩnh của hắn bị bọn cảnh vệ ẩy tới phía trước. Đoàn phụ nữ đưa ngón tay cào rách mặt và gào khóc thảm thiết.

Mulai Ismail ra hiệu mang con ngựa ô đến và hắn nhảy phóc lên yên. Đột nhiên hắn như thay hình đổi dạng, nom cao to hẳn lên trong chiếc áo burnous đang phồng trước gió. Hắn cho ngựa cất vó lên mấy lần. Gương mặt hắn ngời lên như đồng đen trên nền trời xanh men. Dưới cung lông mày đen nhánh, cái nhìn của hắn như xoáy vào tâm can người khác, nom rất ghê sợ. Hắn vung giáo, thúc ngựa phi nước đại, rồi gò cương trước các tù binh bị xích.

Abd el Malek đã xuống la phủ phục dưới đất. Quốc vương gí mũi giáo vào bụng hắn. Hoàng thân xấu số chốc chốc lại liếc mắt nhìn cái vạc hắc ín đang sôi sùng sục, nhìn bọn bổ củi vô cùng khiếp đảm. Hắn không sợ chết, nhưng Mulai Ismail khét tiếng về những trò nhục hình đối với kẻ thù.

ek và Mulai Ismail xưa kia đã từng được nuôi dạy trong cùng một hậu cung, và là con cháu của một hoàng thân rất nhiều quyền lực, dòng dõi trực tiếp của Mohammed. Họ là những con sói độc ác, bất trị, chỉ thích tiêu khiển bằng cách ném phi tiêu vào các nô lệ đang lao động. Hai người ngồi lên yên ngựa lần đầu tiên cùng một ngày, cùng một lúc đâm giáo nhọn vào sư tử, và cùng tham gia cướp bóc Tafilalet. Họ yêu quý nhau như anh em ruột. Nhưng rồi các bộ tộc phương Nam và dải núi Atlas lưu ý Abd el Malek rằng hắn cũng có quyền nối ngôi quốc vương Marốc ngang với con trai của bà cung phi người Sudan. Abd el Malek, thuần huyết Marốc gốc Kabyle, đã đáp lại tiếng gọi của nhân dân. Ban đầu hắn thắng thế hơn chú hắn, nhưng sau đó nhờ lòng kiên trì, tài thao lược và tính quyết đoán Mulai Ismail đã thắng.

- Vì tình yêu của Thánh Allah - Abd el Malek thốt lên - Xin đừng quên rằng tôi là người thân thích của Ngài.

- Nhưng mày đã chóng quên điều ấy từ lâu, đồ chó!

- Hãy nhớ rằng chúng ta coi nhau như anh em, Mulai Ismail!

- Tay ta đã giết chết hai anh ta và đã xử tử mười anh em khác. Một đứa cháu đối với ta thì có nghĩa lý gì.

- Vì tình yêu của Vị tiên tri, xin hãy tha thứ cho tôi.

Quốc vương không đáp. Hắn ra hiệu đưa Abd el Malek đi và đẩy hắn vào xe. Hai tên vệ sĩ lập tức nhảy bổ đến, một tên nắm tay phải hắn, tên kia nắm cổ tay trái hắn đặt trên một cái thớt.

Quốc vương cho triệu một tên bổ củi đến và lệnh cho hắn tiến hành công việc của một tên đồ tể. Tên này do dự, vì trong thâm tâm hắn vẫn mong Abd el Malek thắng. Cái chết của vị hoàng thân trẻ tuổi cũng sẽ làm tiêu tan niềm hy vọng thiết tha của các bộ tộc muốn lập nên một triều đại cao quý. Tên bổ củi kiêm đao phủ thấp hèn cố che giấu những tình cảm của mình, nhưng hắn biết rằng đôi mắt của Mulai Ismail có thể nhìn thấu suốt những ý nghĩ thầm kín của hắn. Hắn trèo vào trong xe, rồi đột nhiên dừng lại, bước lùi về phía sau, tuyên bố rằng hắn không bao giờ có thể chặt bàn tay của một người thuộc dòng dõi cao quý như thế, một người cháu trai của chính Hoàng thân. Thà cứ chặt đầu hắn!

- Được! - Mulai Ismail thốt lên. Đoạn hắn rút mã tấu ra và chỉ một nhát chặt phăng đầu tên bổ củi, chứng tỏ hắn rất thành thạo trong công việc này.

Người kia đổ gục xuống đất, cái đầu rơi khỏi mình lăn lông lốc, máu phụt ra nhuộm đỏ mặt cát nóng bỏng.

Một tên bổ củi khác được gọi đến. Tên này khiếp đảm trước cái gương kia, vội vàng trèo lên xe. Trong khi đó, Quốc vương ra lệnh đưa vợ con và họ hàng Abd el Malek đến gần.

- Đến gần nữa - hắn bảo họ - để nhìn cho rõ người ta chặt bàn tay của con thú vật dám to gan cầm vũ khí chống lại Đức Vua và bàn chân dám táo tợn bước lên Ngai vàng.

Những tiếng kêu khóc nổi lên trong bầu không khí ngột ngạt, át hẳn tiếng thét của Hoàng thân khi tên bổ củi chặt bàn tay và bàn chân của hắn.

Quốc vương đến bên hắn nói:

- Bây giờ ngươi có công nhận ta là Quốc vương của ngươi không? Trước kia ngươi đâu có công nhận.

Abd el Malek không đáp, mà nhìn theo dòng máu đang tuôn ra từ huyết quản. Mulai Ismail quay ngựa về chỗ cũ và trong cơn kích động dữ dội, ngửa bộ mặt khủng khiếp lên trời khiến cho ai nhìn hắn cũng phải lạnh buốt cả người. Đột nhiên hắn vung giáo lên và đâm một phát xuyên tim tên bổ củi.

Thấy vậy, địch thủ trước đây của Mulai Ismail, chân tay vẫn đang chảy máu ròng ròng, thét lên:

- Hãy nhìn xem con người kiên dũng kia! Hắn giết chết những ai không tuân lệnh hắn và cả những ai tuân lệnh hắn. Tất cả những điều hắn làm đều vô nghĩa. Chỉ có Allah là công minh. Chỉ có Allah là vĩ đại!

Mulai Ismail gầm lên để át đi tiếng nói của kẻ thù. Hắn nói rằng hắn đã cho mang vạc đến để tên phản bội nếm thứ nhục hình khủng khiếp nhất, nhưng nhờ sự vĩ đại và khoan dung của hắn, hắc ín dùng để hành hình Abd el Malek sẽ được dùng để cứu sống hắn. Mulai Ismail đã hành động đúng như một Quốc vương trong cơn giận lôi đình, nhưng hắn sẽ để cho Thánh Allah quyết định Abd el Malek phải sống hay chết. Không bao giờ người ta có thể nói rằng hắn đã giết người anh em của hắn, bởi vì giữa hai người đã có biết bao nhiêu điều ràng buộc, và hắn đang trải qua nỗi khổ đau lớn nhất trong đời. Chiếc rìu của tên bổ củi đã chặt phăng bàn tay và bàn chân của Abd el Malek song hắn cũng chỉ là một kẻ phản bội, kẻ sẽ chặt đứt tay Mulai Ismail nếu hắn là người chiến thắng. Mulai Ismail biết rõ điều ấy, nhưng vẫn muốn gia ân cho hắn một lần.

Mulai Ismail hạ lệnh nhúng cùi tay và cùi chân bê bết máu của đứa cháu vào vạc hắc ín đang sôi sùng sục để cầm máu. Đoạn hắn tuyên bố giải tán và ra lệnh cho bốn viên tướng nếu muốn thoát khỏi tội chết phải đưa cháu hắn vẫn còn sống nguyên đến Meknès.

Các sĩ quan đều biết số phận hắn dành cho tên phụ tá Mohammed el Hamet. Mulai Ismail giao tên này cho một lũ trẻ da đen từ mười hai đến mười lăm tuổi để chúng tha hồ hành hạ. Lũ trẻ lôi xềnh xệch tên này đến bờ thành. Chẳng ai rõ chúng đã làm gì, nhưng khi chúng mang hắn trở lại vào lúc cuối ngày, hắn đã chết, còn người nhà thì không tài nào nhận ra hắn.

Mulai Ismail, đoàn tùy tùng caravan màu sắc sặc sỡ của Osman Faraji đã đến Meknès vào lúc hoàng hôn. Khi đi qua cổng thành Angélique quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh một người nô lệ khổng lồ trần truồng bị đóng chặt hai tay vào cái vòm trên cổng, cái đầu vàng hoe gục xuống ngực như hình ảnh Chúa Kitô bị đóng đinh câu rút.