Chương 154: Chương 02

Angélique cãi lại là nàng chỉ đến Malte sau khi được một chiếc galê của Dòng tu vớt lên tàu khi thuyền nàng bị đắm lúc trốn khỏi Crète.

- Thế bà từ Crète đến à? Bà làm gì ở đó?

- Giống như ở đây thôi - Nàng nói với một giọng chua chát - Tôi đã bị một tên cướp Cơ đốc giáo bắt và mang bán như một nô lệ. Nhưng tôi đã tìm cách trốn thoát - Nàng nhìn hắn, vẻ mặt thách thức.

- Thế bà chính là kẻ nô lệ người Pháp mà Rescator đã mua với cái giá khủng khiếp, và ngay đêm ấy đã trốn chạy.

- Vâng, chính tôi.

Mezzo-Morte vỗ đùi đánh đét, giậm chân thình thịch, cười ha hả. Hai tên thị đồng cũng làm y như chủ. Khi đã nguôi cơn cười, hắn hỏi nàng làm thế nào nàng có thể thoát khỏi tay tên Phù thủy của Địa Trung Hải.

- Tôi phóng hỏa đốt bến tàu - Angélique nói.

- Có phải đúng vụ cháy mà người ta kể không?

Mắt hắn sáng lên vì thích thú. Hắn lại hỏi có phải Rescator đã mua tranh của Quốc vương Constantinople và dòng tu xứ Malte và đã đẩy giá lên tới hai mươi lăm ngàn đồng không?

- Nhưng tại sao bà không nán thêm ít lâu nữa để nếm tất cả những khoái lạc với tên phù thủy đáng nguyền rủa ấy? Hắn có hứa cho bà hưởng các thứ xa hoa sung sướng trên đời này không?

- Tôi chẳng thiết những thứ đó. Tôi liều mạng đến Địa Trung Hải không phải để trở thành tì thiếp của một tên cướp biển, dù Công giáo hay Hồi giáo, mà là để tìm lại người chồng xa cách hàng chục năm nay, và trước đây tôi vẫn đinh ninh là đã chết.

Mezzo-Morte lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, và Angélique đâm hoảng. Hắn có điên không? Viên Đô đốc như đang trong cơn kích động, chốc chốc lại phá lên cười, mỗi khi nghe điều gì đó có vẻ vui nhộn trong câu chuyện của Angélique.

- Hai người là một - hắn bật thành lời - Ông có nghe rõ không, Ali Hadji, hai người là một.

Tên A rập cười vang, nhưng có vẻ dè dặt hơn.

Angélique kiên nhẫn nhắc lại những gì nàng đã kể, hi vọng chúng sẽ trở lại trạng thái bình thường. Nàng có nhiều tiền của, và có thể nhắn gửi từ Pháp đến để chuộc mình. Mezzo-Morte sẽ được đền bù thích đáng về những chi phí cho cuộc viễn chinh đến đảo Candia.

Tên người Ý dứt cơn cười:

- Như thế mà bà coi là một trận phục kích sao? - Hắn hỏi bằng một giọng chua cay.

Nàng gật đầu. Mezzo-Morte giơ lên một ngón tay và nói rằng trong cả cuộc đời làm thủy thủ và cướp biển của mình, nàng là người đàn bà duy nhất hắn gặp đã nhìn thấy rõ thực chất sự việc mặc dù vẫn đang lo canh cánh về cái thân phận sắp tới của mình.

- Đúng là người đó, Ali Hadji ạ. Người phụ nữ Pháp đã làm d’Escrainville phát điên và Rescator phải trả cái giá cao nhất trong đời cho một nô lệ rồi để tuột mất vì bà ta đã đốt cháy cả bến cảng. Ha ha ha...

Mezzo-Morte nhìn nàng hau háu. Hắn là một tên thô lỗ, nhưng với người khác thì lại rất nhạy cảm vì thế hắn rất có uy quyền đối với họ. Cái bề ngoài thảm thương của Angélique - bộ mặt cháy sạm vì nắng, áo quần nhăn nhúm, đầu tóc rũ rượi - không qua mắt hắn. Cặp mắt đen của hắn bỗng ánh lên, và hắn ngoác miệng trông rất gớm ghiếc, để lộ hai hàm răng trắng nhởn.

- Bây giờ ta đã rõ - Hắn khẽ nói - Đúng là bà ấy, Ali Hadji ạ, đúng là người đàn bà mô tả trong bức thư “hắn” đã mua ở Candia. Thật là số đỏ! Giờ thì ta nắm được tên Rescator kia rồi! Giờ thì hắn sẽ bò đến với ta. Ta đã tìm ra kẽ hở trên chiếc áo giáp của hắn, kẽ hở mà mọi thằng điên đều có: đàn bà! Thế mà hắn đã nghĩ rằng hắn có thể tha hồ làm mưa làm gió, nhúng mũi vào công việc buôn bán nô lệ của chúng ta. Hắn cậy có nhiều tiền của, làm như hắn là ông chủ của tất cả chúng ta không bằng! Giá không có hắn thì bây giờ ta nghiễm nhiên là Đô đốc tối cao của Quốc vương rồi, song ta biết hắn đã hại ta ở Triều đình. Giờ thì mặc cho hắn tiếp tục thậm thụt từ Marốc tới Constantinople, mặc cho vàng bạc cứ rót vào tay hắn, mặc cho hắn ra sức tìm kiếm đồng minh, nhưng cuối cùng ta sẽ là người hạ nhục hắn! Hắn phải cút khỏi Địa Trung Hải, nghe rõ chưa Ali Hadji! Hắn phải cút và không bao giờ được bén mảng trở lại.

Hắn giơ cả hai cánh tay lên trong niềm vui phấn chấn.

- Từ giờ ta sẽ là ông chủ. Ta sẽ đánh gục tên Rescator, kẻ thù không đội trời chung của ta!

- Ngài có rất nhiều kẻ thù, tôi có cảm giác như thế - Angélique nói với một giọng châm biếm.

Giọng nàng như gáo nước lã dội vào cơn hứng khởi bột phát của hắn.

- Phải - hắn đáp bằng một giọng lạnh buốt - Tôi có rất nhiều kẻ thù, nhưng rồi đây bà sẽ chứng kiến tôi xử chúng như thế nào. Tôi bắt đầu hiểu được tại sao bà làm d’Escrainville suýt phát điên, nói như thế nghĩa là bảo hắn lúc nào cũng tỉnh táo. Bà ngồi xuống đi.

Angélique ngồi phịch xuống chiếc ghế dài hắn chỉ cho nàng. Đầu óc nàng quay cuồng. Hắn đang ngồi bắt chéo chân trước mặt nàng, và chuyển cho nàng hộp kẹo mềm Thổ Nhĩ Kỳ. Angélique cảm thấy chân tay rã rời, đầu óc chán ngán, nên nàng định cầm lấy vài viên, nhưng vừa mới đưa tay ra, nàng vội rụt lại với một tiếng thét đau đớn. Một trong những sủng thần nhỏ của viên Đô đốc đã dùng móng tay đỏ chót cào nàng một cách tàn nhẫn.

Cử chỉ đó hình như khiến Mezzo-Morte bình tĩnh lại.

- Ồ, ồ - hắn cả cười nói - Bà làm cho mấy con cừu non của tôi phát ghen lên đấy. Chúng không thích tôi quá gần đàn bà, lại còn mời họ những thứ mà chúng nghĩ là chỉ dành cho chúng. Ừ mà kể ra tôi cũng hơi khác đời đấy. Sống không đàn bà, đó là cuộc sống dành cho các đầu lĩnh vĩ đại - các đại hoạn quan. Đàn bà có nghĩa là sa sút, yếu đuối, mê muội. Họ là nguồn gốc của mọi điều xuẩn ngốc mà đàn ông mắc phải. Không có họ, đàn ông có thể trở thành những người khổng lồ. Nhưng cái cách tránh cho mình mọi cám dỗ của các hoạn quan tôi cho là hơi quá trớn. Tôi thì tôi chỉ điều chỉnh những sở thích của mình thôi.

Hắn lại cười vang và xoa xoa cái đầu quăn quăn của tên sủng thần tí hon, một đứa bé da đen mặt vẽ lòe loẹt. Đứa kia là một đứa bé mắt đen, chắc chắn là người Tây Ban Nha. Những đứa trẻ này sau khi bị bắt cóc ở dọc bờ biển Địa Trung Hải đã phải từ bỏ đạo giáo của chúng, tự nguyện hoặc cưỡng bức. Bọn chủ, thoạt đầu ban phát tình thương, sau đó là dọa dẫm, cuối cùng là bắt chúng phải bỏ đạo và đọc lời tuyên thệ thiêng liêng: “Chỉ có một Thượng đế duy nhất là Thánh Allah và Mohammed, Vị Tiên tri của Thánh”.

- Những đứa trẻ này rất cuồng tín - Mezzo-Morte nói - và hết lòng hết dạ vì chủ. Tôi chỉ cần nói một lời là chúng sẽ như một bầy chó sói nhẩy bổ vào bà và xé bà ra từng mảnh. Bà hãy xem chúng nhìn bà như thế nào. Khi chúng nhảy lên một con tàu Cơ đốc giáo, chúng gần như nốc máu của những người ấy. Bà xem, chúng quả là rượu độc.

Angélique quá ngán nên chẳng dám biểu lộ sự kinh tởm của mình, Mezzo-Morte tiếp tục quan sát nàng, lòng phẫn uất vì vừa rồi nàng đã xúc phạm hắn, mà hắn thì không phải là một con người dễ dàng tha thứ.

- Bà rất kiêu ngạo - hắn nói - và lòng kiêu ngạo ở phụ nữ là cái điều tôi rất căm thù cũng như căm thù bọn Cơ đốc giáo. Đàn bà không có quyền kiêu ngạo.

Đột nhiên hắn lại cười phá lên, cười lăn cười bò.

- Tại sao ngài cười? - Angélique hỏi.

- Bởi vì bà kiêu kỳ quá, ngạo mạn quá. Và tôi thì lại biết rõ điều gì sắp xảy ra với bà! Thế nên tôi cười. Thế nào, bà đã rõ chưa?

- Tôi xin thú nhận là chưa.

- Không hề gì. Rồi bà sẽ rõ.

Tối hôm đó Angélique ngủ trên một chiếc tàu galê của Mezzo-Morte thả neo ở cảng. Fatima-Mirelia đến săn sóc nàng.

Angélique cho mụ một chiếc vòng và yêu cầu mụ ở lại suốt đêm với mình, vì nàng bị ám ảnh bởi sự ghen tuông hằn học của mấy đứa bé chít khăn vàng đang canh giữ tàu. Mụ già nằm trên một chiếc chiếu ở ngạch cửa. Chẳng mấy chốc Angélique lăn ra ngủ như chết vì quá mệt mỏi.

Hôm sau, đoàn người đi ngoằn ngoèo từ bến cảng đến một cửa ô của thành phố. Một bên đường là các pháo lũy, bên kia là những mái nhà tồi tàn ngăn bởi những cái hẻm, qua đó họ nhìn thấy ánh mặt trời xế bóng. Đi phía sau Mezzo-Morte và tên vệ sĩ của hắn, Angélique chốc chốc lại vấp phải những hòn sỏi nhọn sắc. Đoàn người dừng lại ở cổng Bab Azun, nơi bọn sĩ quan cảnh vệ cúi rạp chào Mezzo-Morte, vì tên này vẫn hay đến kiểm tra đồn gác. Nhưng lần này hắn đến không phải nhằm mục đích ấy. Hình như hắn đang chờ đợi một người nào đó.

Họ đến chẳng được bao lâu thì từ trong một con đường gần đó một kỵ sĩ da đen theo sau là một đội vệ sĩ cầm giáo phóng ngựa đến. Y xuống ngựa và cúi chào Mezzo-Morte, tên này cúi rạp người hơn chào lại.">

Tên người Ý có vẻ rất kính nể vị hoàng thân da đen vóc người dáng cao hơn hắn nhiều. Hai người chào nhau và trao đổi những lời thân mật bằng tiếng Arập, rồi cùng quay sang nhìn Angélique. Tên da đen xòe hai bàn tay dang ra phía trước và lại chào nàng, trong khi cặp mắt của Mezzo-Morte lóe lên những tia vui mừng mỉa mai.

- Tôi quên khuấy - hắn thốt lên - những phép lịch sự của Triều đình Pháp. Tôi chưa giới thiệu với bà người bạn của tôi, Ngài Osman Faraji - Đại hoạn quan của Hoàng thượng Mulai Ismail, Quốc vương Marốc.

Angélique nhìn tên da đen khổng lồ, ngạc nhiên nhiều hơn là khiếp sợ.

Hóa ra đây là Osman Faraji - Đại hoạn quan của Quốc vương Marốc! Nàng đã từng nghe nói đến y, nhưng không nhớ ai nói và nói ở đâu. Bây giờ nàng quá mệt không còn sức đâu mà hỏi.

- Chúng ta đang đợi một người nữa - Mezzo-Morte bảo nàng.

Hắn có vẻ khoái chí lắm, như thể hắn đang đạo diễn một vở hề trong đó các diễn viên ra vào đúng lúc.

- A, đây rồi.

Người mới đến là Mohammed Raki, mà Angélique đã không nhìn thấy từ cái hôm đánh nhau ở đảo Cani. Tên Arập chẳng thèm nhìn nàng, mà phủ phục trước mặt Đô đốc Algiers.

- Giờ ta có thể đi tiếp - Mezzo-Morte nói.

Họ rời khỏi thành phố và đi về phía Tây. Nắng chiều gay gắt hắt vào mặt họ. Dãy đồi trước mặt sẫm lại dưới ánh hoàng hôn. Con đường mòn dẫn họ đến một vách núi nhọn hoắt, tựa như một vực thẳm đưa tới địa ngục. Trong không gian như có một cái gì đó không lành mạnh, lại thêm tiếng kêu ra rả của đám hải âu, quạ đen và kền kền đang bay lượn, bóng chúng pha lẫn vào ánh mờ dai dẳng của buổi chiều hôm.

- Kìa!

Mezzo-Morte trỏ vào một đống rác bên sườn đồi trước mặt, Angélique không hiểu hắn định nói gì.

- Kìa! Hắn nhắc lại.

Cuối cùng nàng nhìn thấy một bàn tay trắng thò ra từ trên đống sắt vụn.

- Đó là nơi yên nghỉ cuối cùng của các Hiệp sĩ chỉ huy tàu galê của bà. Thổ dân đã đưa họ đến đó và ném đá cho đến chết vào giờ cầu kinh buổi tối.

Angélique làm dấu thánh.

- Cấm làm như thế - Tên cướp phản đạo thét lên - Bà sẽ mang lại tai ương cho thành phố này.

Hắn lại đi trước dẫn đường, và chẳng mấy chốc họ đến bờ tường cao của thành trì. Những câu liêm dóng từ trên xuống chân tường để đón những nạn nhân tung từ trên cao xuống và giữ chặt cho chim săn mồi đến phanh thây họ. Ngay cả đến lúc này những con vật ghê tởm đó vẫn đang xé xác hai nạn nhân.

Angélique định quay nhìn chỗ khác, nhưng Mezzo-Morte lệnh cho nàng phải nhìn kỹ.

- Thế nào? - Nàng hỏi - Có phải đây là số phận các ông định dành cho tôi không?

- Không - Hắn cười vang - Như thế thì tội nghiệp quá. Tôi chẳng phải là tay sành sỏi, nhưng một phụ nữ như bà phải được dùng vào một mục đích tốt đẹp hơn, chứ không nên dùng để trang trí bức tường thành ở Algiers để thỏa mãn tính háu ăn của lũ diều hâu. Nhưng phải nhìn kỹ vào. Bà có nhận ra một người nào đó trong bọn chúng không?

Trong một phút kinh hoàng Angélique tưởng chừng như đó là Savary. Mặc dù thấy ghê tởm nàng vẫn nhìn lên tường thở phào nhẹ nhõm khi thấy tất cả xác chết đều là người Marốc.

- Tôi xin Ngài tha lỗi cho Nàng mỉa mai nói - Nhưng tôi không có cái thú như Ngài được nhìn xác chết. Những xác này không làm cho tôi nhớ lại một ai.

- Thế thì tôi sẽ cho bà biết tên tuổi của họ. Bên trái là Ali Mektub, tên thợ kim hoàn ở Candia mà bà đã giao một bức thư gửi cho chồng… A, tôi nhận thấy các xác chết “của tôi” đã bắt đầu làm bà lưu tâm. Bà có muốn biết tên xác kia không?

Nàng nhìn hắn trừng trừng. Hắn đang vờn nàng như mèo vờn chuột. Hắn tặc lưỡi nói:

- À, đó là Mohammed Raki, cháu hắn.

Angélique há hốc mồm, quay lại nhìn người đàn ông đã đến gặp mình ở Malte, mà lúc này nàng hình như hiểu rất rõ.

- Tôi có thể đọc được ý nghĩ của bà - Mezzo-Morte nói - thật là vô cùng đơn giản. Người này là một thám tử chúng tôi cử đến gặp bà. Một Mohammed Raki giả. Tên Raki thật ở trên kia.

- Tại sao? - Nàng chỉ nghĩ và nói ra được có thế thôi.

- Đàn bà thật thóc mách, lúc nào cũng “tại sao”. Được rồi, tôi cũng chiều ý bà vậy. Chúng ta chẳng cần mất thì giờ về chuyện tại sao bức thư ấy rơi vào tay tôi. Tôi đã đọc thư và biết rằng một đại mệnh phụ Pháp đang đi tìm ông chồng mất tích đã bao nhiêu năm nay, và bà ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì và đi bất cứ đâu để tìm được chồng. Tôi chợt nảy ra một ý định. Tôi tra hỏi Ali Mektub. Người đàn bà ấy có đẹp không? Có giàu không? Có. Tôi quyết định sẽ bắt bà ta. Tôi chỉ cần giăng một cái bẫy, dùng chồng bà làm mồi. Tôi tra hỏi đứa cháu là Mohammed Raki. Hắn có biết người đàn ông và đã từng theo hầu ông ta một thời gian dài tại Tetnan, nơi trước đó hắn đã được một ông già luyện đan mua và sau này trở thành người giúp việc, và người thừa kế của lão. Ông ta là một người dễ nhận dạng: ông có một bộ mặt đầy sẹo, người cao lớn và gầy gò, da ngăm đen, chân thọt. Rất may là ông ta đã cho Mohammed Raki một viên ngọc mà chắc chắn vợ ông ta sẽ nhận ra. Thám tử của tôi chú ý lắng nghe và cầm lấy viên ngọc. Và điều duy nhất còn lại là tìm người đàn bà có khả năng bị đem bán tại Candia trong thời gian ấy. Chẳng bao lâu tôi nhận được tin tức rất hay về bà ta. Bà ta đang ở Malte sau khi thoát khỏi tay Rescator, người đã trả ba mươi lăm nghìn đồng để m bà ta.

- Tôi không nghĩ rằng chính tôi đã kể cho ông nghe.

- Không, tôi đã biết rồi, nhưng tôi thích thú quá nên muốn nghe lại. Phải, sau đó mọi chuyện đều hết sức suôn sẻ. Tôi cử do thám của tôi đến Malte gặp bà, dưới cái tên Mohammed Raki. Rồi chúng tôi bố trí phục kích ở đảo Cani. May quá, mọi việc đều trôi chảy tuyệt vời nhờ số đồng đảng của chúng tôi được do thám bí mật đưa lên tàu của bà. Ngay khi chim bồ câu mang tin về thắng lợi của cuộc phục kích tôi ra lệnh giết Ali Mektub và cháu hắn.

- Tại sao? - Angélique khẽ hỏi.

- Người chết là hết việc - Mezzo-Morte nở một nụ cười tự đắc đểu giả.

Angélique run bắn lên. Nàng ghét và khinh hắn vô cùng nên không còn sợ nữa.

- Ông là một tên đểu cáng - nàng nói - tệ hơn nữa là tên dối trá. Câu chuyện của ông không thể tin được. Có phải ông cố làm cho tôi tin rằng để bắt được một người phụ nữ ông chưa hề nhìn thấy và tiền chuộc ông không tính trước được, ông đã cử một hạm đội gồm sáu galê, ba chục Felucca và xuồng thoi, và mất ít ra là hai đoàn thủy thủ trong trận giao chiến ở Cani? Không kể đến đạn dược, ông đã tốn hơn một trăm ngàn đồng chỉ vì mỗi một người tù! Tôi có thể tin là ông rất tham lam nhưng không thể tin rằng ông lại ngu đến thế.

Mezzo-Morte vẫn chú ý nghe nàng, đôi mắt lim dim.

- Sao bà biết rõ những con số ấy.

- Tôi đếm được.

- Bà có thể làm một chủ tàu tốt đấy.

- Tôi là một chủ tàu. Tôi có cả một hạm đội buôn bán với vùng Tây Ấn. Ôi, tôi van ông, ông hãy nghe tôi nói. Tôi rất giàu và có thể - vâng, tôi có thể, tất nhiên không phải là không khó khăn, tôi có thể trả cho ông một s cực kỳ lớn. Ông còn muốn gì nữa trong chuyện bắt tôi? Ông đã sai lầm và chắc lúc này ông đang hối tiếc.

- Không - Mezzo-Morte nói, khẽ lắc đầu. Chẳng phải sai lầm, và tôi chẳng hối hận gì cả. Ngược lại, tôi rất tự đắc.

- Thú thật, tôi không tin ông chút nào - Angélique giận dữ thét lên - Ngay cả việc ông giết chết hai Hiệp sĩ xứ Malte, kẻ thù không đội trời chung của ông, cũng không biện minh được là các mưu đồ của ông có liên quan đến tôi. Thậm chí ông cũng không nắm chắc rằng tôi sẽ xuống một chiếc tàu Malte. Và tại sao ông không nghĩ đến chuyện liên hệ với chồng tôi để thực hiện cuộc phục kích. Lúc đó ông chỉ dựa vào sự ngu ngốc của tôi là đã tin vào do thám của ông và những chứng cớ vớ vẩn của hắn. Lẽ ra tôi có thể nghi ngờ chúng và đòi phải có bằng chứng do chính tay chồng tôi viết.

- Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng không thể thực hiện được.

- Tại sao?

- Vì chồng bà đã chết rồi, Mezzo-Morte nói - Vâng, chồng bà - hay ông chồng giả tưởng của bà đã chết vì bệnh dịch hạch cách đây ba năm. Hồi đó hơn một vạn người chết vì bệnh này ở Tétouan. Ông chủ của Mohammed Raki, ông già Cơ đốc giáo uyên thâm tên là Peyrac đã qua đời ở đó.

- Tôi không tin - Nàng nói - Tôi không tin. Tôi không tin!