Angélique nhớ lại rằng nàng đã ngủ thiếp đi khi tàu ở ngoài khơi bờ biển Sicile. Bây giờ, một tháng sau nàng đang ở đây, ở tận cùng của trái đất, lênh đênh giữa hòn đảo cằn cỗi của Hi Lạp, mà ngay cả các vị thần cũng ruồng bỏ phó thác thân mình cho một tên tướng cướp buôn nô lệ.
Nàng lại tìm chỗ trú ẩn trong cabin chật chội, cố nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng vô ích. Cuối cùng biết quá khứ chỉ là một khoảng không mù mịt nàng cho tìm Savary.
- Vâng thưa bà - Lão nói - tôi đã cùng với một con nô lệ người Hi Lạp tên là Hellice đã chăm sóc bà. Trong lúc bà mê man nó đ
tắm rửa, gội đầu, bôi nước hoa cho bà. Chẳng mấy chốc bà sẽ lại xinh đẹp như xưa.
- Cho tôi mượn cái gương - Angélique nói - giọng run run.
Nàng soi vào gương và nhăn mặt lại. Hai má nàng xanh xao hốc hác, đôi mắt lờ đờ. Có lẽ, nàng nghĩ thầm, bây giờ bọn cướp chẳng bán được ta nữa.
- Flipot đâu?
- D’ Escrainville bán chú ta tại Messina cho một quý tộc người Ý, ông này cần một gia sư để dạy tiếng Pháp cho con trai. D’ Escrainville được một món khá
- Flipot làm gia sư tiếng Pháp! - Mặc dù thất vọng nàng cũng phải bật cười. Nàng định bụng sẽ hỏi tên buôn nô lệ xem hắn có nhớ tên vị quý tộc người Ý kia không để sau này nàng có thể chuộc lại Flipot. Rồi bỗng nhiên nàng hoảng sợ khi thực sự nghĩ rằng nếu d’ Escrainville thực hiện được kế hoạch của hắn thì nàng sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó. Không một ai thoát ra khỏi hậu cung.
- Cụ có nghĩ rằng Panassave sẽ giúp chúng ta không?
- Than ôi, Panassave đã không thể đợi đến lúc bà bình phục. Ông ta đã phải thực hiện kế hoạch của mình bằng không thì sẽ bị bán làm nô lệ trước khi kịp làm việc đó. Còn tôi, tôi phải cố uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục chúng giữ tôi lại trên tàu.
- Thế ra cụ ở lại là vì tôi - Angélique nói, giọng vô cùng cảm kích về lòng trung thành của lão.
- Làm sao mà tôi bỏ bà lại được? - Ông già khiêm tốn nói - Bà lúc ấy đang thập tử nhất sinh, và bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng bà sẽ bình phục thôi.
- Thế cụ có ốm đau gì không? Da cụ lấm tấm những nốt xanh.
- Vẫn tại cái chất “hạt thông” kia. Khó mà tẩy được. Tôi đã thử dùng chanh và rượu mạnh nhưng chắc phải thay da mới khỏi hoàn toàn. - Savary nói đùa - nhưng thôi, chuyện vặt ấy mà. Điều thật sự quan trọng là phải tìm cách thoát khỏi tay bọn cướp độc ác này - Suỵt - cụ đảo mắt quanh phòng cảnh giác - Tôi đã có một kế hoạch.
- Theo cụ d’ Escrainville có định đi đến Crète thật không?
- Tôi cho là có. Hắn định giới thiệu bà với Batistan.
- Ai thế?
- Không phải là người đâu. Đó là một quán trọ dùng làm nơi bán các nô lệ quý giá. Những nô lệ khác thì bán ở chợ hay nơi công cộng. Batistan trên đảo Crète lớn nhất vùng Địa Trung Hải.
Angélique thấy sởn gai ốc:
- Đừng hoảng lên như thế! - Savary nói tiếp - vì tôi có một kế hoạch mới. Nhưng để thực hiện nó tôi phải thuyết phục tên cướp biển tham lam này đưa chúng ta đến các đảo Hy Lạp để hắn kiếm một món tiền kếch sù về các sản phẩm nước hoa hiếm có ở đó.
- Tại sao? - Angélique hỏi
- Vì ta cần có người trợ giúp.
- Thế liệu cụ có tìm ra họ ở các đảo Hy Lạp không?
- Biết đâu đấy! - Savary nói với một vẻ bí mật - Thưa bà, tôi hỏi khí không phải, vì sao bà lại dấn thân vào cuộc hành trình nguy hiểm này có một mình?
Angélique thở dài, nàng đắn đo một lúc rồi quyết định kể tất cả cho lão dược sư. Nàng kể cho lão nghe làm thế nào, sau bao nhiêu năm vẫn đinh ninh là Bá tước Toulouse chồng mình đã bị xử tử, nàng có được bằng chứng xác thực rằng ông đã thoát chết. Và sau khi lần hết đầu mối này đến đầu mối khác nàng đã ra đi như thế nào để đến Crète, nơi có chút ít hi vọng tìm ra dấu vết của Bá tước.
Savary vuốt râu nhưng chẳng nói gì.
- Theo cụ tôi có điên không?
- Có, nhưng có thể thông cảm được. Bản thân tôi cũng là một lão già điên. Tôi bỏ tất cả để lao vào những hiểm nguy không lường trước được. Trong việc mưu cầu tri thức tôi cũng theo đuổi những ước mơ như bà đang làm, bởi vì tận sâu thẳm trong đáy tim chúng ta rực cháy một ngọn lửa bất diệt. Trường hợp của bà đó là tình yêu như một ngôi sao dẫn đường giữa sa mạc hoang vắng. Phải chăng chúng ta thật sự là những kẻ điên rồ như người ta vẫn nghĩ? Tôi không tin. Trong cả hai chúng ta vượt lên lí trí còn có một bản năng, nó dẫn dắt chúng ta đồng thời lại làm chúng ta hoảng sợ. Nó giống như một chiếc gậy thần chỉ cho ta biết những dòng nước ngầm ở đâ
- Có bao giờ bà nghe nói đến ngọn lửa Hi Lạp không? - Lão hỏi, chuyển sang đề tài khác - thời kỳ cổ Byzantium một nhóm người thông thái biết được điều bí mật ấy….
Lão sôi nổi kể lan man về những phát minh của lão, giọng lão cứ cao dần lên nên Angélique phải nhắc lão nhớ lại rằng họ vẫn chỉ là những nô lệ khốn khổ trong tay một tên chủ nô bạo lực.
- Đừng sợ bất cứ cái gì - Savary trấn an nàng - Nếu tôi kể cho bà nghe về những phát minh của tôi không phải là khoe mình có những thú vui riêng, mà vì chúng sẽ giúp chúng ta lấy lại tự do. Tôi đã có kế hoạch và tôi hứa với bà là nó sẽ thành công, chỉ cần chúng ta đến được đảo Thera, nằm ở phía nam chúng ta, cũng thuộc quần đảo Cyclades.
- Tại sao lại là Thera?
- Lúc nào cần tôi khắc cho bà biết.
Đêm đến trên con tàu rộn lên những âm thanh mới. Tiếng phụ nữ kêu than xen lẫn tiếng đàn ông chửi thề. Có tiếng người ngã huỳnh huỵch, tiếng chân trần chạy trên các lối đi chằng chịt khắp tàu. Rồi tiếng khóc, tiếng hú gần như bị át đi bởi những giọng ồm ồm và những tiếng cười tục tĩu của bọn cướp.
Angélique nhìn ra ngoài lỗ tàu. Bọn cướp đang mang đến một toán nô lệ mới và đang định giá. Nếu phụ nữ đẹp chúng để sang một bên dành cho các ông chủ tương lai. Nhưng phần đông đều bị dồn lại để mang bán làm lao dịch. Bọn chúng thúc vào bụng phụ nữ xem có thai không, phụ nữ có thai được giá hơn vì người mua được một lúc hai nô lệ.
Angélique đưa hai tay lên bịt tai, thét lên rằng nàng đã chán ngấy cảnh man rợ này và đòi đi ra. Khi Coriano xuất hiện với hai thằng bé da đen bưng một mâm đầy thức ăn, nàng chửi mắng y và nhất định không chịu ăn uống gì cả.
- Nhưng mà bà phải ăn - Tên chột mắt kêu lên - Bà chỉ còn xương bọc da.
- Thế thì hãy thôi đừng hành hạ những người đàn bà kia nữa - Nàng đá cái mâm và làm đổ tất cả các món ăn. Hãy dừng những tiếng kêu thét kia đi.
Coriano biến thật nhanh rồi nàng nghe tiếng d’ Escrainville oang oang:
- Thế ông cho rằng bà ta là một phụ nữ có cá tính ư? Thôi được rồi tôi mong là ông sẽ cầu được ước thấy. Nếu không cho bọn thủy thủ được xả van đôi chút thì…
Rồi hắn bước vào cabin vẻ cáu kỉnh.
- Hình như bà không chịu ăn phải không?
- Ông tưởng là những cuộc truy hoan của các ông làm cho tôi ăn ngon miệng ư?
Nàng gầy quá, quần áo lại rộng thùng thình nên nom nàng như một cô bé bướng bỉnh khiến tên cướp không nhịn được cười.
- Được rồi! Tôi đã ra lệnh, vậy bà cũng nên chiều ý chúng tôi. Thưa phu nhân Plessis-Bellières, bà có thể cho tôi cái vinh dự được dùng bữa tối cùng bà ở sân thượng phía đuôi tàu không?
Đệm đã được xếp quanh một cái bàn thấp. Các chậu bạc đựng thịt băm quấn lá nho thơm nức dầm trong thứ nước sốt chua ngọt. Trên bàn còn có nhiều đĩa đựng các loại nước sốt khác nhau… hành, ớt, nghệ... trông giống như những chấm xanh, vàng, đỏ trên khăn trải bàn.
- Mời bà dùng món dolma này - Coriano nói, sẻ một ít vào đĩa của nàng - Nếu bà không thích thì chúng tôi mang cá cho bà.
Tên tướng cướp nhìn người phụ tá của mình với vẻ láu cá.
- Ông làm vú em tốt đấy. Đúng là ông sinh ra để làm cái nghề ấy.
Coriano khó chịu về lời trêu chọc này:
- Có người bày thì cũng phải có người dọn chứ - y gầm lên - Cũng may cho chúng ta là bà ấy không chết. Nếu bà ấy chết thì sẽ lắm chuyện đấy.
Hầu tước rất tức giận.
- Ông muốn tôi làm gì bây giờ nào? - Hắn hét lên - Tôi để bà ấy đi hóng gió. Tôi mời bà ấy dùng bữa tối hết sức lịch sự. Tất cả chúng ta đều phải nhón chân bước rón rén để cho bà ấy yên giấc. Thủy thủ của tôi phải đi ngủ lúc tám giờ như các chú bé đồng ca….
Angélique phá lên cười.
Hai tên cướp há hốc mồm nhìn nàng.
- Bà ấy cười!
Khuôn mặt lông lá của Coriano sáng lên:
- Đúng là Madonna! Nếu ra trường đấu giá mà bà ấy cười như thế thì phải kiếm thêm được hai vạn đồng nữa.
- Anh ngu lắm! - d’ Escrainville nói - Anh đã nhìn thấy bao nhiêu người cười ở cái trường đấu giá rồi? Vả lại đấy không phải là phong cách của bà ấy. Nếu bà ấy cứ khép môi thì may cho chúng ta rồi đấy. Tại sao cô em lại cười hở cô em?
- Tôi không thể khóc mãi được - Angélique nói
Nàng miên man ngắm cảnh trời đêm yên tĩnh. Hòn đảo nhỏ trước mặt họ như cứ trôi đi trong làn sương mỏng tựa như chiếc thuyền trôi trong mơ, một ngôi đền nhuốm ánh bạc của mặt trăng đang lên.
Hầu tước d’ Escrainville dõi theo mắt nàng.
- Trước kia ở đây có sáu ngôi đền thờ thần Apollo và hàng ngày dân chúng đến múa hát suy tôn vẻ đẹp của thần.
- Và để bây giờ các ông thay vào đó bằng một chế độ khủng bố tàn bạo.
- Cô đa cảm quá đấy. Cái bọn Hi Lạp thoái hóa này cũng phải được sử dụng vào một mục đích gì ch
- Có phải vì thế mà các ông đã giằng trẻ con khỏi cánh tay mẹ chúng không?
- Nếu không thì chúng sẽ chết đói trên những hòn đảo khô cằn này.
- Thế những ông già khốn khổ gần như không đủ sức trèo lên boong tàu thì sao?
- Họ khác. Tôi đã làm ơn cho họ khi bắt họ.
- Thật ư? - Nàng nói, giọng mỉa mai.
- Đúng thế. Có lẽ bà không biết rằng ở trên đảo Keros có một phong tục là khi một người đàn ông đến tuổi sáu mươi người ta sẽ đầu độc hắn hay đày đi nơi khác. Họ không thích có người già ở cạnh họ - Hắn nhìn nàng mỉm cười nhạo báng - Bà sẽ còn biết nhiều thứ quái đản nữa về Địa Trung Hải thưa phu nhân đáng yêu.
Một nô lệ mang đến cho hắn ống điếu. Hắn ngả người ra sau và rít một hơi.
- Bà xem bầu trời đầy sao kia! Ngày mai vào lúc rạng đông chúng ta lên đường đi Keros. Ở đấy dưới bóng trúc đào thần Hỏa tinh còn chưa bị dân bản xứ nghiền thành phấn vẫn đang nằm ngủ. Lần nào qua đó tôi cũng đến thăm. Bà có thích tượng không?
- Có. Vườn thượng uyển ở Versailles có rất nhiều tượng.
- Ngôi đền vươn lên khỏi đám sương mù như đang treo lơ lửng giữa khoảng trời xanh biếc.
Angélique thì thầm:
- Các vị thần chết hết cả rồi.
- Nhưng các nữ thần thì không - Hầu tước đăm đăm nhìn nàng qua đôi mắt lim dim - Bộ trang phục kia xét cho cùng rất hợp với bà. Nó có vẻ vừa đố vừa trả lời.
Angélique làm như không nghe thấy hắn nói gì. Nàng ăn say sưa vì không cưỡng nổi những đòi hỏi của dạ dày nữa, và hương vị các món ăn quả là quyến rũ.
- Ta còn cách xa đảo Crète không? - Nàng hỏi.
- Không xa lắm. Lẽ ra chúng ta đã ở đấy rồi nếu cái lão dược sư quái quỷ kia không lừa tôi bắt tôi phải bổ từ hòn đảo này sang hòn đảo khác. Nhưng có gì quan trọng nào? Để cho thời gian trôi qua mà không hề cần ý thức về nó là một trong những thú vui của phương Đông - Hắn phả ra một cuộn khói dài - Bà có vội đi đến đảo Crète không?
- Tôi sốt ruột muốn biết điều gì số phận sẽ dành cho tôi. Có thật là ông sẽ bán tôi làm nô lệ không?
- Tại sao bà lại nghĩ rằng tôi sẽ giữ bà lại đây?
- Này - Trong lòng nàng bỗng lóe lên một tia hi vọng - Nếu quả ông cần tiền - tôi có thể trả ông tiền chuộc. Ở Pháp tôi là người rất giàu.
Hắn lắc đầu:
- Không được, tôi chẳng muốn dính vào những chuyện mua bán với người Pháp. Họ xảo quyệt lắm. Để nhận số tiền của bà tôi phải cập bến Marseille. Như thế nguy hiểm lắm… và lâu nữa chứ. Tôi không thể đợi lâu như thế được. Tôi cần mua một chiếc tàu mới. Bà có đủ tiền không?
- Có lẽ đủ.
Bỗng nàng nhớ lại tình trạng tài chính đáng buồn của nàng khi nàng ra đi. Nàng đã phải cầm chiếc tàu của mình cùng hàng hóa trên đó để trang trải các chi phí ở cung đình. Vả lại, địa vị của nàng ở Pháp hiện nay khá bấp bênh vì Đức vua đang tức giận nàng. Nàng cắn môi trong cơn tuyệt vọng.
- Bà nên nhớ rằng hiện nay bà hoàn toàn ở trong tay tôi - hắn nói - Tôi là ông chủ của bà, và tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.
Từ hôm ấy, tối Hầu tước d’ Escrainville lại mời nàng dùng cơm tối trên sân thượng. Hắn tỏ ra khá lịch sự, chắc hẳn vì nghe Coriano lên lớp, nhưng đôi lúc bản chất thô lỗ của hắn lại thắng thế và hắn nói năng rất sỗ sàng, kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện bẩn thỉu. Rồi hắn nhớ lại những gì hắn đã học được trước kia và sôi nổi đàm luận với nàng. Nàng nhận thấy hắn quả là một người thông kim bác cổ, hắn biết nhiều ngôn ngữ phương đông và đọc được sách cổ điển Hy Lạp. Nói tóm lại hắn làm một sự pha tạp của nhiều mẫu người khác nhau.
Đến đảo hắn cho phép nàng lên bờ, nơi Savary đang hái những cây hương thảo mà lão thề sống chết rằng có giá trị rất lớn. Mặt đất phủ đầy húng quế thơm ngào ngạt. Ngồi dưới nắng ấm giữa cây cỏ ngát hương, Angélique bỗng cảm thấy rằng được sống quả là một niềm hạnh phúc.
Một lần, nàng cảm thấy ai đó đang nhìn mình chăm chăm, ngẩng đầu lên và thấy d’ Escrainville đang tựa vào cột đá trắng, áp môi vào một nhánh cỏ thơm. Nhìn đôi mắt của hắn nàng có linh cảm một ngày nào đó hắn sẽ giết nàng. Đối với hắn nàng quá khêu gợi, quá quyến rũ. Hắn nhận ra rằng nàng là một cái gì đó hắn chẳng bao giờ chiếm hữu được. Có thể vì thế hắn đã hút thuốc phiện. Chỉ trong giấc mơ hắn mới vươn tới được nàng.
Nàng lùi lại trong kinh hoàng.
- Lại đây - Hắn vừa nói vừa đưa tay ra hiệu.
Nàng tiến đến chỗ hắn, mắt nhìn xuống những hòn đá dăm trên lối đi, những hòn đá đang xuyên qua đôi dép Thổ nàng đi, làm chân nàng đau nhói. Nàng để ý đến hai bắp chân sạm nắng rất đẹp của hắn bên dưới chiếc khóa bạc bó chặt lấy quần ở chỗ đầu gối.
d’ Escrainville cầm lấy cánh tay nàng.
- Đừng nhìn tôi như thể tôi sắp ăn thịt bà. Bà có cho tôi là một con quái vật không?
- Không! Tôi biết rõ ông là gì rồi.
- Là gì?
- Nỗi kinh hoàng của Địa T
Hắn nới bàn tay đang bấu chặt cánh tay nàng, rất khoái trá về câu đối đáp của nàng. Hai người đi mãi cho tới khi đến đỉnh cao nhất của hòn đảo. Đứng trên cao nhìn xuống, con tàu Hermes đang thả neo ở một vũng nước xanh ngắt nom chẳng khác nào một chiếc tàu trẻ con chơi trên mặt biển nhấp nhô.
- Nhắm mắt lại - d’ Escrainville nói
Angélique rùng mình. Hắn định giở cái trò tai quái gì đây? Hắn nhe răng cười khi nhìn thấy bộ mặt hoảng hốt của nàng.
- Nhắm mắt lại, đồ con lừa cứng cổ.
Để cho chắc chắn hắn đặt hai tay lên hai mắt nàng và dắt nàng đi xa hơn dọc theo lối mòn, ôm sát nàng vào người. Rồi bàn tay hắn rời vòng eo để vuốt ve má nàng.
- Xem kìa! - Hắn nói.
- Ồ!
Họ đã đến nền đất cao có một ngôi đền đổ nát. Giữa các kẽ đá cẩm thạch những cành hoa vươn lên, xung quanh toàn dâu dại và nguyệt quế. Hai dãy tượng còn nguyên vẹn miêu tả một vũ điệu uyển chuyển, màu đá trắng óng ánh tương phản với bầu trời xanh biếc.
- Cái gì thế? - Angélique khẽ hỏi.
- Các nữ thần.
Hắn dắt nàng đi giữa các pho tượng đang lặng lẽ mỉm cười hoan hỉ vươn dài những cánh tay yên dáng với dáng điệu van vỉ của những thánh thần bị người đời lãng quên, chỉ còn được hương thơm cây cỏ tôn sùng và sóng biển rì rầm tán tụng.
Lặng đi vì kinh ngạc nàng không để ý đến cánh tay d’ Escrainville đang ghì chặt lấy nàng.
Cuối lối đi có một điện thờ, trên đó là một chú bé trần truồng đang giương cung sắp bắn
- Eros!
- Chú bé xinh đẹp làm sao! - Angélique thở dài - Đó là thần ái tình, phải không?
- Đã bao giờ bà bị trúng tên chưa?
Nàng không đáp mà dịch ra để quan sát một hốc tường râm mát nơi nữ thần Aphrodite đang ỗi dài trong khoái cảm.
- Bà cũng có thể xinh đẹp như thế nếu bà tỏ ra dễ bảo - Hắn nói sau một hồi lâu im lặng.
Nàng không thể đọc được ý nghĩ trong đôi mắt hắn khi hắn hết nhìn pho tượng nữ thần rồi lại nhìn nàng. Nhưng nàng cảm thấy được rằng hắn đang bị dày vò. Hắn sẽ làm gì bây giờ?
- Bà có nghĩ rằng những điệu bộ kiêu kì của bà đã gây ấn tượng cho tôi và vì vậy ban đêm tôi không đối xử với bà như bà đáng được không? - Hắn nói - Tôi chắc chắn là, với tính chất phù phiếm của bà, bà đã nghĩ như vậy. Nhưng đừng có tưởng bở vì đó không phải là lí do. Không một tên nô lệ nào trên thế gian này có thể gây được ấn tượng cho Nỗi kinh hoàng của Địa Trung Hải cả. Chẳng qua tôi đã ớn tiếng thét căm thù và móng vuốt của bà. Một lần cũng đủ rồi, nó thêm hương vị cho cuộc truy hoan, nhưng sau đó nó trở nên nhàm chán. Bà có thể tỏ ra dễ thương hơn một tí nữa không?
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, nhưng hắn không trông thấy vì hắn bắt đầu đi đi lại lại, đôi ủng của hắn vang lên trên đá cẩm thạch lót đường, át cả tiếng rào rào của đàn châu chấu.
- Bà có thể xinh đẹp như thế khi bà thực sự yêu - Hắn nhắc lại - Khi, như đã xảy ra một đêm nào đó, khuôn mặt bà ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt bà nhắm nghiền và đôi môi hé mở thì thầm: “Anh yêu quý của em!”.
Rồi trước vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hắn nói tiếp:
- Bà không còn nhớ à? Hôm ấy bà ốm, có lẽ đang mê sảng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên. Bà đẹp mê hồn biết bao trong vòng tay người đàn ông mà bà y
Hắn đứng lại và ngước mắt nhìn tiểu thần Eros trắng như tuyết.
- Tôi muốn làm người đàn ông đó - Hắn nói giọng thảm thiết - Tôi muốn bà yêu tôi…
Lời nói của hắn gần như một lời cầu nguyện, nhưng Angélique không đợi hắn nói hết.
- Yêu ông? - Nàng kêu lên - Yêu ông ư?
Cả câu chuyện này đối với nàng nực cười quá. Nàng phá lên cười. Hắn có thấy được là hắn ghê tởm đến mức nào không? Một tên đao phủ không có trái tim, không có tâm hồn. Hắn có nghĩ rằng nàng yêu hắn không?
Tiếng cười của nàng phá tan sự im lặng của nơi hoang vắng, dội lại như tiếng vang nhạo báng mà ngọn gió chậm rãi tản đi. Yêu ông ư? Yêu ông ư?
Hầu tước d’ Escrainville mặt trắng bệch như mặt những pho tượng cẩm thạch quanh họ. Hắn bước về phía Angélique dùng mu bàn tay vả mạnh vào mặt nàng hai cái. Nàng cảm thấy vị mặn của máu ở đầu lưỡi. Hắn lại vả tiếp, và nàng gục xuống chân hắn, máu nhỏ giọt ở khóe miệng.
- Mày! - hắn thét lên. Mồm hắn há hốc - Con *! Sao mày bạo gan thế! Mày còn tồi hơn tất cả những con * kia. Tao sẽ bán mày. Tao sẽ bán mày cho một tên pasha đốn mạt nhất, cho một tên lái buôn ngoài chợ, cho một tên Marốc, cho bất kỳ tên vũ phu nào để nó hủy hoại đời mày. Để cho mày sẽ không bao giờ được nhìn kẻ khác với cái nhìn say đắm. Đừng hòng! Giờ thì xéo - xéo! Tao không muốn Coriano và người của tao vượt quyền tao. Xéo đi kẻo ta giết bây giờ!
Hai ngày sau con tàu đến thả neo ngoài khơi Thera. Hầu tước d’ Escrainville từ trong cabin đi ra. Đã hai ngày liền hắn nằm lì, đắm chìm trong khói thuốc phiện.
Angélique lên bờ dạo chơi. Nàng đi đến thao trường ngày xưa dành cho lớp người trẻ tuổi, được trang hoàng bằng tượng những chàng trai đang nhảy múa. Trên mặt đất la liệt những cánh tay và ngón tay từ những pho tượng võ, Angélique cố thử nhấc một cách tay đẹp của một chàng trai đã chết trẻ từ lâu. Nặng quá! Hình như nó là hiện cái sức nặng của biết bao thế kỷ mà nó đã chứng kiến qua. Nàng nằm xuống bãi cỏ bên dưới pho tượng người ném đĩa. Những cái tát tai nàng nhận được vẫn còn làm nàng nhức nhối và lòng nàng ê chề đau khổ. Nàng nghĩ đến chuyện trốn chạy vào sâu trong đảo, nhưng sự cằn cỗi của cảnh quan khiến nàng nản chí.
Liền sau đó nàng nghe thấy tiếng lục lạc của những con cừu, và nhìn thấy Savary đang đi tới, cùng với bầy dê của lão. Lão định lấy từ lông dê một thứ nhựa và cho d’ Escrainville dùng như nước hoa. Lần này lão đi cùng một người Hi Lạp. Hai người trò chuyện với nhau rất thân mật.
- Thưa bà, xin giới thiệu với bà, Vassos Mikoles - lão nói vẻ mặt rạng rỡ - Bà nghĩ gì về anh chàng điển trai này?
Angélique tế nhị che giấu sự ngạc nhiên của mình. Trước đây nàng vẫn thán phục vẻ đẹp của những chàng trai Hi Lạp vì họ vẫn còn giữ nguyên vẻ yên dáng và sức mạnh của những chàng trai bằng đá đang nhảy múa ở đây, nhưng cái mâu thuẫn này không giống họ một tí nào. Thật vậy, nàng thấy anh ta chẳng chút hấp dẫn và có vẻ đần độn. Bộ mặt ngăm đen điểm một chòm râu lưa thưa màu nâu và thân hình gầy guộc lép kẹp khiến người ta liên tưởng tới người bạn đồng hành của anh ta.
- A đúng rồi - Savary phấn khởi nói - Bà đoán đúng rồi - Đây là con trai của tôi.
- Con trai cụ ư? Cụ cũng có con ư?
- Có dăm ba đứa rải rác khắp miền Nam Levant này - ông lão khoát tay nói - Bà nghĩ sao? Ngày xưa khi lần đầu tiên tôi đặt chân lên đảo Thera này cách đây ba mươi năm, tôi còn trẻ hơn và lanh lợi hơn bây giờ. Lúc đó tôi chỉ là một đứa bé, như tất cả những đứa bé Pháp khác, nghèo nhưng hào hiệp.
Lão giải thích thêm rằng sau đó mười lăm năm khi lão qua đây lão hài lòng nhận thấy cái kỷ niệm lão để lại trong chuyến viếng thăm đầu tiên đã trở thành một ngư dân học việc loại một. Trong chuyến đi ấy lão đã gửi lại gia đình Mikoles cả một lọ nước khoáng maumie mà lão liều chết mang về từ Ba Tư.
- Bà nghĩ xem nó có ý nghĩa như thế nào thưa bà. Cả một lọ! Giờ thì chúng ta thoát
Angélique không hiểu nổi lão định nói gì. Nàng cũng không hiểu sao người con của lão dược sư Paris này lại có thể giúp được họ chống lại cả một lũ cướp biển. Nhưng Savary rất tin tưởng. Lão đã tìm ra trợ thủ, Vassos và chú bác anh ta sẽ đi cùng họ đến đảo Crète với lọ nước maumie kia.