Công tước ước xuống xuồng thoi và ngẩng nhìn Angélique trên boong tàu gale:
- Tạm biệt em yêu. Ít hôm nữa chúng ta lại gặp nhau ở Malte. Em hãy cầu nguyện cho thắng lợi của chúng ta.
Angélique gượng cười đáp lại. Nàng tháo chiếc thắt lưng hoa màu xanh da trời và tung cho chàng.
- Anh hãy buộc vào kiếm như là một biểu tượng của chiến thắng.
- Cám ơn em - Vivonne hét lên khi chiếc xuồng bơi ra. Chàng hôn chiếc thắt lưng và buộc nó quanh đốc kiếm. Một lần nữa chàng vẫy chào nàng.
Angélique không hiểu sao mình không cảm thấy cô đơn trong lần chia tay này. Vivonne đã quyết định truy kích Rescator trong vùng biển Malta, ở đây các hiệp sĩ thánh John của Jerusalem có thể tiếp tay cho hải quân Pháp. Vì tàu Royal quá nặng, khó bề hoạt động, tàu Luronne phải đảm nhận nhiệm vụ này. Tàu Royal sẽ tiếp tục đi Valetta, cùng với tàu Dauphine cần phải sửa chữa.
Các chiến thuyền xếp thành đội hình đã biến vào bóng tối của một cơn bão đang cuốn nhanh đến từ phía đông nam. Angélique vừa lui về rèm bạt thì mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên các boong tàu. Tàu Royal lắc lư, chồm lên chồm xuống dữ dội.
- Hết cướp lại đến biển động - Brossadière nói
- Có bão à?
- Chưa, nhưng cũng sắp.
Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám và biển động mạnh. Không khí ngột ngạt mặc dù gió ẩm thình thoảng thổi từng cơn.
Savary trao đổi với trung úy Millerand, viên sĩ quan trẻ tuổi này cảm thấy thoải mái hơn từ khi Vivonne ra đi. Chẳng hiểu sao chàng thấy ghen với đô đốc. Câu chuyện trao đổi giữa hai người vẫn không làm cho Angélique vui hơn. Nàng hỏi Savary:
- Tôi biết làm gì trên chiếc gale này bây giờ?
Nàng bất giác mỉm cười một mình khi nghĩ đến điện Versailles, đến Molière và những hài kịch của ông.
Đêm đã xuống, Brossadière khuyên nàng nên về cabin, nhưng nàng vẫn đắn đo. Rồi nàng nói là nàng muốn ở lại trên boong để xem tình hình sẽ ra sao. Chiếc tàu vẫn chồm lên, tròng trành. Cuối cùng nàng ngủ thiếp, mặc dù gió đã nổi lên và sóng vỗ mạnh vào thân tàu.
Nàng thức giấc như vừa qua một cơn ác mộng. Đêm tối như mực. Nàng ngồi nhổm dậy trên chiếc đi văng, và nhận thấy có chuyện bất thường đang xảy ra. Con tàu vẫn chồm lên dữ dội, nhưng gió hình như đã lặng.
Nàng chợt nhận ra là chính sự im lặng đã làm nàng tỉnh dậy. Tiếng cồng không còn nữa. Nàng có cảm giác là mọi người đã rời bỏ con tàu, và nó đang tung tăng trên sóng biển như một hòn đá cuội. Một nỗi kinh hoang tràn ngập người nàng.
- Ngài Brossadière! - nàng gọi to
Không ai trả lời.
Nàng ráng sức dậy, loạng choạng bước, bỗng va phải một vật gì mềm mềm, và suýt ngã.
Angélique cúi xuống. Tay nàng chạm phải dải viền một bộ quân phục. Nàng chộp lấy vai của người đàn ông nằm sóng sượt và lắc mạnh.
- Ngài Brossadière tỉnh dậy!
Ông không đáp. Angélique hớt hải đưa tay lần tìm khuôn mặt của ông. Làn da lạnh buốt khiến nàng hoảng sợ rụt tay lại.
Nàng đứng lên tìm kiếm cái túi mà nàng vẫn để trên đi văng, lấy ra cái đèn nhỏ và đánh lửa thắp đèn. Một ngọn gió tai ác thổi tắt đèn, đến lần thứ tư nàng mới chụp được chiếc thông phong phớt hồng lên ngọn lửa.
Ngài Brossadière nằm sóng xoài trên boong, mắt đã trắng đục, máu từ vết thương ở trán ộc ra nom rất ghê sợ.
Angélique bước qua xác ông đi vào. Ở lối ra vào nàng vấp phải một xác nữa nằm chắn ngang. Đó là xác một người lính đã chết cứng. Nàng lặng lẽ vén màn lên và nhìn ra ngoài. Trong bóng tối nàng nhìn thấy mấy ánh đèn trong hầm nô lệ và nhận ra những bóng đen đang đi lại trên cầu tàu, nhưng không phải bóng những cai ngục cầm roi dài. Những hình dáng khoác áo đỏ đang đi đi lại lại, nói giọng ồm ồm.
Angélique buông rèm xuống và lùi sâu và phía trong, không chú ý đến tia nước thỉnh thoảng bắn vào người nàng mỗi khi một ngọn sóng cực to vỗ mạnh vào đuôi tàu. Nàng kinh hãi và rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao tiếng cồng lại im bặt. Nàng bỗng đứng vụt lên, dỏng tai lắng nghe tiếng chân trần lướt nhẹ trên ván tàu.
Nicolas đứng ở lối ra vào, mang trên người những mảnh áo tả tơi màu đỏ. Hắn nhìn nàng qua những bện tóc bẩn thỉu, vẫn với nụ cười khủng khiếp ngày xưa khi hắn đứng đợi nàng bên ngoài cửa sổ quán rượu. Những tiếng nói rời rạc, gầm lên của hắn như kéo dài cơn ác mộng.
- Nữ hầu tước các thiên thần… người đẹp của ta… giấc mơ của ta… cuối cùng nàng lại gặp ta! Ta đã đập tan xiềng xích vì nàng… một quả tống cho tên cai… Một quả cho tên gác. Ha, ha! Một… Một quả đây… một quả kia… Ta đã chờ bao lâu nay để tống chúng… nhưng chính nàng đã giúp ta… để gặp nàng… còn sống sót! Suốt mười năm đằng đẵng trong hầm nô lệ ta vẫn hình dung gương mặt nàng… Thế nàng thuộc về gã kia hử? Vừa rồi nàng hôn hít nó, vuốt ve nó… ta biết tỏng nàng rồi… Nàng sống cuộc đời của nàng còn ta sống cuộc đời của ta… Chính nàng đã thắng… nhưng chẳng phải vĩnh viễn đâu. Bánh xe đã quay ngược… nó đã trả lại nàng cho ta…
Hắn dang về phía nàng hai cổ tay sứt sẹo vì xiềng xích hắn phải chịu đựng bao tháng ngày đằng đẵng. Trong những năm dài làm nô lệ, đã hai lần Nicolas Calembredaine tìm cách trốn chạy. Đây là lần thứ ba và hắn đã thành công. Hắn và đồng bọn đã giết sạch đoàn thủy thủ và các sĩ quan. Bây giờ chúng là chủ nhân của tàu gale.
- Tại sao nàng chẳng nói gì cả ?... Nàng sợ à?... Xưa kia khi ta ôm nàng trong vòng tay nàng có hề sợ hãi chút nào đâu!
Một tia chớp lóe sáng bầu trời bên ngoài, và sấm rền vang trong đêm khuya.
- Nàng không nhận ra ta sao? - Tên tội phạm nói tiếp - Ta biết nàng đã nhận ra ta hôm vừa rồi ở dưới hầm kia.
Nàng ngửi thấy mùi mồ hôi và muối trên những mảnh áo rách của hắn và hét lên:
- Đừng chạm vào người ta! Đừng!
- A, thế là nàng đã nhận ra ta rồi đấy. Ta là ai nào?
- Calembredaine, tên cướp.
- Không, ta là Nicolas, chủ nhân của nàng ở Tháp Nesle…
Một ngọn sóng bất thình lình ập đến. Khi sóng rút về biển, Angélique phải bám lấy lan can để khỏi bị nó cuốn phăng đi. Bỗng một tên nô lệ trẻ hiện ra ở lối ra vào.
- Thưa sếp, cột buồm chính bị gẫy. Ta phải làm gì bây giờ ?
Nicolas lắc mạnh quần áo ướt sũng:
- Đồ lợn!... Hắn nói giọng khò khè - Nếu chúng mày không biết làm gì thì tại sao chúng mày yêu cầu tao cắt cổ tất cả bọn thủy thủ? Ban nãy chúng mày bảo là chúng mày biết cả kia mà!
- Nhưng chẳng còn chiếc buồm nào cả.
- Chẳng ra làm sao cả! Thôi được, ta chèo vậy. Cho những đứa kia chèo, những tên vẫn bị xích vào ghế ấy. Mày đánh cồng nhé. Tao quản bọn da đen làm loạn kia, bắt chúng phải chèo!
Tên trẻ tuổi bước ra, và liền sau đó tiếng cồng đơn điệu lại vang rền, át cả tiếng gió rít. Con tàu sau một hồi lâu tưởng chừng như chao đảo và nghiêng về phía cái cột gẫy gục, bỗng đứng thẳng, sau khi Nicolas lấy rìu chặt cái gốc vẫn còn giữ lấy thân cột buồm, để cho sóng biển cuốn phăng nó đi. Bơm đã động và các mái chèo cố sức đẩy con tàu tiến tới.
Angélique đã hoàn hồn sau cơn ác mộng và đã lấy lại can đảm. Nhiều lần trong đời, Angélique tưởng như sẽ chết vì khiếp sợ, nhưng một khi những căng thẳng qua đi, lòng cuồng nhiệt và tinh thần chiến đấu của nàng lại thắng. Chiếc váy ướt sũng của nàng dính vào chân khiến nàng không thể xê dịch được. Nàng lê mình trở lại chỗ cái túi, mở ra lấy quần áo mới. Thừa lúc con tàu tạm ổn định, nàng cố gắng cởi hết quần áo ướt ra, và cả quần áo lót nữa.
Thấy trước là sẽ phải đi bộ nhiều trong công cuộc tìm kiếm người chồng cũ, nàng đã mang theo một bộ trang phục nam màu ghi. Và bây giờ nàng cố mặc vào. Với cái quần ống túm ôm chặt lấy hai chân và chiếc áo vét cài cúc đến tận cổ để lộ cổ áo vải phin trắng, nàng cảm thấy sẵn sàng đương đầu với sóng gió và tội phạm hơn. Nàng đi ủng dài, cặp tóc thật chặt quanh đầu và kéo sụp chiếc mũ phớt xuống che mái tóc. Nàng còn không quên mở túi lấy ra tất cả số vàng trong đó, và nhét tất cả vào thắt lưng cùng với tờ giấy ủy nhiệm. Thật là cả một công việc mệt nhọc, lại phải cố giữ thăng bằng trong khi sóng tràn vào boong tàu. Xác của Brossadière vẫn cứ chuồi đi chuồi lại dưới chân nàng.
- Angélique, - Nicolas hét lên khi hắn trở vào. Hắn chỉ nhìn thấy một chàng trai đang đứng trước mặt và một lúc lâu không hiểu đầu đuôi ra sao cả.
- A, té ra là nàng - hắn thở phào - Ta cứ tưởng nàng bị cuốn xuống biển vì nhìn mãi không thấy áo váy của nàng
- Cuốn xuống biển?
- Để rồi nàng xem liệu cái trò này có diễn được mãi không.
Tấm bạt rách toạc làm đôi và bị gió cuốn đi.
- Chán quá - Nicolas gầm gừ - ta cứ nghĩ là tàu đang đi vào bờ.
Một tên tội phạm già chột mắt có chòm râu bạc cùng đến với hắn.
- Đứng đây ông có thể nhìn thấy bờ - Lão nghiêng người nhìn vào đêm tối - Kia… đàng kia kìa, nhìn những ánh sáng nh… Đàng kia có một bến cảng, đúng thế. Chúng ta nên tìm chỗ ẩn nấp là tốt nhất.
- Lão điên à? Lại rơi vào tay bọn cai một lần nữa hử?
- Chỉ là một cái vụng đánh cá nhỏ. Chúng ta có thể dọa chúng để chúng câm mồm, và chỉ trú tạm cho qua cơn bão. Nếu chúng ta không ghé vào đấy, thì tàu của chúng ta sẽ va vào đá vỡ tan tành.
- Ta không đồng ý.
- Thế sếp tính sao?
- Cố ở lại ngoài khơi cho đến khi bão tan.
- Làm như thế thì quả là điên rồ, sếp ạ. Con tàu già nua này chẳng qua nổi trận bão đâu.
- Ta sẽ lấy ý kiến của mọi người. Ta đi nào - hắn nói nắm lấy cánh tay Angélique - Nàng sẽ vào cabin trú tạm. Ở đây nàng sẽ bị sóng cuốn trôi mất, mà ta thì không muốn cá mập chúng thịt nàng. Nàng thuộc về ta.
Trong đêm tối Angélique không nhìn thấy gì cả, chỉ đoán được cảnh hỗn loạn trên chiếc gale gẫy cột buồm. Hầm nô lệ ngập nước một nửa. Dưới làn roi của các ông chủ mới, trước đây là những người đồng cảnh với họ, các tội phạm nước ngoài - Nga, Marốc, Thổ, chèo như điên, thỉnh thoảng lại buông ra những tiếng kêu khiếp sợ và tuyệt vọng. Savary và Flipot ở đâu?
Nicolas lại đến bên nàng:
- Chúng muốn đi vào cái cảng kia kìa - hắn quát lên - Ta thì không muốn - Với một số chiến hữu khác ta có thể ra lại ngoài khơi, đi xa nữa - Nữ hầu tước - bà lại đây.
Nàng cố thoát khỏi tay hắn, nhìn thấy trước là trên chiếc tàu hỗn loạn này, vẫn còn an toàn hơn ở bến cảng. Nhưng hắn túm lấy nàng, nhấc bổng lên và bế nàng xuống chiếc xuồng đang đợi.
Chiếc xuồng lắc lư trên ngọn sóng như một cái vỏ hạt dẻ. Chẳng mấy chốc trời sáng dần nhưng biển vẫn hung dữ và xám xị. Chiếc xuồng đưa vào bờ những con người nhỏ bé cả gan thách thức cơn thịnh nộ của biển cả.
- Mạnh ai nấy chạy! - Nicolas hét to khi xuồng đến gần các vách đá đỏ.
Bọn tội phạm nhảy cả xuống nước.
- Nàng có biết bơi không ?- Nicolas hỏi Angélique
- Không.
- Cứ nhảy bừa xuống.
Hắn ôm nàng lao xuống biển cố sức giữ đầu nàng nhô trên ngọn sóng và đẩy dạt vào bờ. Nàng lao vào một mỏm đá và ráng sức bám lấy nó. Sóng lại ào đến, như một tấm vải liệm lạnh giá trùm lấy người nàng, để rồi lại rút đi. Song mỗi lần như thế nàng lại cố bò lên cao hơn. Cuối cùng nàng cảm thấy cát mịn dưới chân. Cố một tí nữa thôi. Rồi nàng tìm thấy một đụn cát phủ cỏ khô. Nàng bò vào đấy ngất đi.
Khi nàng mở mắt và nhìn thấy khoảng trời xanh bên trên, nàng hồi tưởng lại những gì đã xẩy ra trong cái đêm hãi hùng ấy. Nàng nhớ rằng nàng chưa lần nào nghĩ đến chuyện phó thác linh hồn mình cho Thượng đế. Việc đó làm nàng sợ hãi như thể một tội lỗi không thú nhận đè nặng lương tâm nàng. Giờ đây lòng tê tái, nàng không dám sửa sai bằng cách cảm tạ Thượng đế đã cho nàng sống lại.
Nàng vất vả đứng lên, cố định thần lại, cảm thấy nôn nao vì đã uống quá nhiều nước biển. Thượng đế có xứng đáng được nàng hàm ơn không? Nàng vừa trông thấy bọn tội phạm đang quây quần quanh đám lửa chúng vừa mới nhóm cách chỗ nàng vài chục bước.
Mặt trời đã lên cao. Quần áo và mái tóc đã khô, nhưng đầu nàng còn đầy cát và đôi má rám nắng của nàng rát bỏng. Hai bàn tay nàng rớm máu do xây xát. Các giác quan dần dần phục hồi, đầu tiên là thị giác, rồi đến thính giác. Nàng nghe rõ giọng ồm ồm của hơn mười tên tội phạm. Hai tên đang mải nấu nướng, còn những tên kia ngồi vây quanh ngọn lửa. Chúng đang to tiếng với nhau.
- Không, sếp ơi, như thế đâu có được - một gã cao lớn tóc vàng hoe hét lên
- Chúng tôi đã làm mọi thứ sếp sai bảo. Chúng tôi đã tôn trọng quyền của sếp, bây giờ sếp phải tôn trọng quyền của chúng tôi chứ!
Nicolas quay lưng về phía Angélique, nên nàng không nghe rõ câu trả lời của hắn.
- Sếp bảo trước đây ả kia là của sếp.
- Sếp nói khó tin lắm. Ả là một phụ nữ danh giá, ả thiết gì cái thứ chấy rận như ông.
- Sếp đừng đánh lừa chúng tôi! Làm quái gì có chuyện đó!
- Ừ cứ cho là sếp nói đúng đi, nhưng đây không phải là Paris. Đây chỉ có luật giang hồ.
Một tên già, gầy guộc, móm mém, đầu hói nhẵn, dứ dứ ngón tay nói:
- Sếp cũng đã biết luật Địa Trung Hải đấy: “xác chim ăn, của cướp lấy, đàn bà xài chung”.
- Đúng! Xài chung! - cả bọn nhao nhao hưởng ứng và sấn sổ bước về phía Nicolas.
Angélique nhìn lên đỉnh vách đá. Nàng sẽ phải cố gắng đi sâu vào đất liền, trốn trong bụi cây hay trong những đám ngô trên bờ biển. Rõ ràng là nơi này không phải không có người ở, và nàng có thể nhờ các ngư dân che chở.
Nàng thận trọng bò ra xa. Nếu bọn tội phạm đánh nhau nàng sẽ có đủ thì giờ. Nhưng hình như bọn chúng đã dàn xếp xong. Nàng nghe có tiếng nói: “được rồi, thế là ổn. Ông là sếp nên ông có quyền xơi trước. Nhưng nhớ dành phần cho bọn này đấy nhé…”
Hắn vừa dứt lời, cả bọn cười ầm lên. Angélique nhìn thấy Nicolas rảo bước về phía mình. Nàng bỏ chạy, nhưng hắn đuổi kịp và tóm lấy cổ tay nàng. Mắt hắn long sòng sọc, môi hắn trễ xuống để lộ hàm răng đen xỉn vì nhai thuốc. Trong cơn điên, hắn không thấy được là Angélique đã co rúm lại vì kinh tởm hắn. Hắn cứ lôi nàng xềnh xệch dọc theo chân vách đá. Tiếng cười và những lời pha trò tục tĩu của bọn tội phạm đuổi theo hắn.
- Sếp ơi, cứ bình tĩnh, nhưng đừng quên bọn này nhé… Bọn này cũng nóng nảy lắm rồi đấy…
- Đừng hòng! - Nicolas lầu bầu - Nàng là của riêng ta. Của riêng ta.
Hắn lao trên đá cuội và cỏ khô, lôi nàng theo sau. Gió xổ tung búi tóc của nàng, mớ tóc xõa quất vào mặt nàng.
- Đứng lại! Nàng hét lên.
Hắn vẫn chạy.
- Dừng lại! Tôi không đi nữa.
Lúc đó hắn mới nghe lời nàng dừng lại, ngơ ngác, nhìn quanh.
Hai người đã men theo bờ vách đá và lúc này dưới chân họ là biển. Màu xanh thẫm của biển tương phản với màu xanh phơn phớt của bầu trời, nơi đàn hải âu đang bay lượn thành những vòng tròn màu trắng. Không khí nồng nặc khiến nàng sặc sụa.
Nicolas như sực nhận ra là không có gì ràng buộc hắn nữa.
- Tất cả - hắn thì thầm, mắt đăm đăm nhìn khoảng trời bao la quanh hắn - tất cả đều dành cho ta…
Hắn buông tay Angélique ra, vung rộng hai cánh tay và hít không khí vào đầy hai lá phổi. Những năm tháng chèo thuyền đã làm thân hình hắn vạm vỡ hơn trước. Cơ bắp hắn cuồn cuộn dưới làn áo sơ mi màu đỏ bó sát người.
Angélique nhảy sang một bên và bỏ chạy.
- Quay lại! - Hắn rống lên, cố đuổi theo.
Khi đuổi tới nơi, hắn đứng chắn trước mặt nàng, bàn tay xòe ra như móng vuốt một con mèo nổi giận." align="justify">- Đừng đến gần tôi! Đừng chạm vào người tôi! - Mắt nàng phóng ra những tia sáng khiến hắn thấy ớn lạnh.
- Nàng làm sao thế? - Hắn lầu bầu - nàng không muốn ta hôn nàng sao? Đã lâu, lâu lắm rồi. Nàng không cần tình yêu của ta sao?
- Không!
Nicolas nhíu mày, như thể không hiểu nổi ý nghĩa của những lời nói của nàng đang chậm rãi thâm nhập vào đầu óc hắn. Hắn lại dang tay cố tóm lấy nàng, nhưng nàng né ra. Hắn gầm lên.
- Nàng làm sao thế? Nàng không thể đối xử với ta như vậy. Angélique ơi, đã mười năm nay ta sống thiếu đàn bà, thậm chí tay ta chưa chạm vào ai, mắt ta chưa nhìn thấy ai. Thế rồi nàng đến… nàng! Ta đã đập tan mọi thứ chỉ cốt để được ở bên nàng, để giải thoát nàng khỏi tay cái gã kia. Vậy mà ta không có quyền chạm vào người nàng ư?
- Không.
Đôi mắt đen của tên tội phạm long lên sòng sọc, như thể hắn lên cơn điên đột ngột. Hắn chồm vào người nàng, ôm chầm lấy nàng. Nhưng nàng cào cấu dữ dội khiến hắn phải buông ra. Hắn ngẩn người nhìn những dòng máu chảy trên hai cánh tay mình.
- Em làm sao thế? - Hắn nhắc lại - Em quên ta rồi chăng, em yêu? Ngày trước em đã đến bên anh, hai ta cùng ngủ trong Tháp Nesle ngày ấy anh vẫn bế em trên tay và làm tình với em để thỏa mãn cơn thèm khát của anh… và cả của em. Đó không phải là một giấc mơ, đó là hiện thực. Em có định bảo anh rằng chuyện đó không hề xảy ra, rằng anh thèm khát không chỉ mình em… và không có chuyện em muốn ngủ với anh đúng vào cái đêm em lấy chồng? Nhưng tất cả đều là sự thật! Bao giờ anh cũng chỉ yêu em. Em không còn nhớ Nicolas, người bạn ngày xưa vẫn hái dâu tây cho em sao?
- Không, không! - Nàng hét lên, cố thoát khỏi tay hắn, Nicolas đã chết lâu rồi. Mi là tên cướp Calembredaine và ta căm ghét mi.
- Nhưng anh yêu em! - Hắn hét lên
Nàng lại chạy và hắn đuổi theo nàng qua các bụi cây thấp đầy gai. ấp phải một rễ cây và ngã xuống. Nicolas gần như đè lên người nàng nhưng nàng lại chồm dậy. Hắn ôm chặt lấy eo nàng, còn nàng thì đấm tới tấp vào mặt hắn.
- Nhưng anh yêu em kia mà - Hắn nhắc đi nhắc lại - Lúc nào anh cũng thèm khát em. Anh chẳng bao giờ đánh lừa được em. Bao năm đằng đẵng bên mái chèo, người anh chỉ chực nổ tung vì thèm khát em. Thế mà giờ đây chỉ chạm vào người em cũng không được.
Hắn cố lột truồng nàng, nhưng cởi được bộ quần áo đàn ông đâu phải dễ. Nàng chống cự với một sức mạnh siêu phàm, nhưng rồi hắn cũng xé toạc được cổ áo nàng, và bộ ngực trắng ngần của nàng phơi ra trước mặt hắn.
- Chiều anh một tí em - Hắn van vỉ - Em phải thông cảm chứ. Anh thèm em lắm rồi.
Hai người vật lộn như điên, như dại trong lùm cây. Bên trên gió mạnh quất vào người họ.
Đột nhiên nàng nhận thấy hắn bị nhấc bổng lên và ném xuống cách đó vài mét. Một người đàn ông vừa mới xuất hiện sau lùm cây. Chiếc áo sĩ quan màu xanh rách toạc để lộ ngực và hai vai đầy những vết bầm, bộ mặt sưng húp bết máu khô. Nhưng Angélique vẫn nhận ra viên trung úy trẻ Millerand.
Nicolas cũng nhận ra chàng khi hắn lóp ngóp đứng lên:
- Ô, ngài sĩ quan - hắn cười nhăn nhở nói - thế ra lũ cá chúng chê ngài à? Tai hại thật, tôi mà biết thì …
- Đồ khốn nạn! - Chàng trai rít lên - Mày phải trả món nợ này.
Nicolas lao vào chàng, nhưng bị một cú đấm trời giáng quật ngã. Hắn gầm lên và lại nhào đến. Hai bên đấm đá một hồi lâu. Quả là kì phùng địch thủ. Mấy lần viên sĩ quan bị quật ngã. Nicolas đè lên người đấm như mưa, khiến Angélique tưởng chàng không bao giờ đứng lên được nữa. Bỗng bằng một động tác nhanh nhẹn, Trung úy bật hai chân đạp mạnh vào bụng hắn. Một giây sau chàng đã đứng dậy được. Một cú đấm vào bụng nữa khiến mặt Nicolas tái nhợt dưới chòm râu bẩn thỉu, hắn loạng choạng, người gập lại.
- Mẹ mày! - tên tội phạm g lên - Suốt thời gian mày ăn chim sẻ rán, tao phải húp cháo tù…
Không chút thương xót, Millerand bồi một cú nữa vào giữa mặt hắn, Nicolas lùi dần về phía bờ vách đá. Những cú đấm lại tung ra như mưa, cuối cùng hắn lảo đảo trên mép vực thẳm.
- Không! - Angélique thét lên.
Nicolas mất thăng bằng ngã ngửa ra, rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Tiếng kêu của nàng vọng lại và chỉ dứt khi thân hình của hắn đập vào những mỏm đá màu đỏ bên dưới.
Trung úy Millerand đưa tay lên lau trán:
- Công lý đã thắng - chàng nói.
- Hắn chết rồi - Angélique thốt lên - Lần này hắn chết thật rồi. Ôi. Nicolas! Ôi, lần này anh không bao giờ trở lại.
- Đúng, hắn đã chết rồi. Sóng biển đang cuốn hắn đi.
Choáng váng sau cuộc đọ sức mà chàng là người thắng, Millerand không hiểu nổi tại sao nàng lại khóc tức tưởi và quỳ xuống bên bờ vách đá, hai bàn tay bóp chặt.
- Đừng nhìn nữa, thưa bà. Vô ích thôi. Hắn đã chết cứng rồi. Bà chẳng còn gì để sợ nữa. Bà theo tôi, đừng làm ồn kẻo bọn kia biết.
Chàng đỡ nàng dậy, và hai người chạy trốn khỏi nơi vừa xảy ra tấm thảm kịch.