Angélique dọn dẹp chăn nệm trên đivăng để duỗi chân nằm nghỉ. Chú thị đồng da đen đã đến giúp nàng một tay. Có nhờ Flipot cũng vô ích vì chú say sóng nên mệt lử.
Công tước Vivonne đi đi lại lại, chú bé da đen bưng hộp k lẽo đẽo theo chàng. Dòng họ Mortemart nổi tiếng về ăn khỏe còn chàng thanh niên này sở dĩ béo tốt là do suốt ngày ăn kẹo.
Vừa nhai hạnh nhân và kẹo mềm Thổ Nhĩ Kỳ chàng vừa suy ngẫm về tiến trình của chiến tranh. Chàng đã khuyên các sĩ quan nên nghỉ ngơi một chút và giờ đây khi họ đang ngủ yên trên đệm thì chàng quyết định không làm theo họ.
Đột nhiên một thủy thủ kêu to:
- Có ánh đèn lạ cách năm dặm về bên phải.
- Chuẩn bị chiến đấu! Tắt hết đèn hiệu, chỉ để lại đèn dẫn đường. Bốn đội tàu canh gác sẵn sàng làm nhiệm vụ!
Vivonne chộp lấy kính viễn vọng, một lúc sau chàng hỏi ý kiến Brossadière.
- Chúng ta đang tiến gần đến mũi Corse. Tôi cho rằng đấy là một thuyền đánh cá ngừ định ra khơi thả lưới vào ban đêm. Ông xem ta có nên vào cảng cho đảm bảo không?
- Không. Corse thuộc Genoa vả lại ở đây hầu như lúc nào cũng đầy rẫy bọn Berber thả neo phục kích. Dân ở đây cũng theo chúng vì thế họ không cho bất cứ ai vào vũng. Các hoa tiêu và bọn cướp biển biết rất rõ điều đó nên đều tránh hòn đảo này. Chúng ta hãy làm theo phương án vạch ra lúc xuất phát và tiến thẳng đến đảo Capri thuộc về Công tước Tuscany. Đảo này thường cho bọn cướp biển trú ngụ.
- Bao giờ thì ta triển khai?
- Sáng tinh mơ. Nếu thời tiết vẫn tốt. Ông có nghe thấy gì không?
Đúng vào lúc đó người quan sát hét lên: “Chiến thuyền Xêbéc tiến về phía ta từ bên phải!”
Một chiếc thuyền vừa xuất hiện ở cửa vũng và đang rất nhanh băng qua eo biển giữa hai vách đá.
- Chuyển hướng để đối mặt với kẻ thù! - Vivonne gầm lên - Ba sẵn sàng nhả đạn khi được lệnh tôi. Bắn!
Khẩu đại bác lớn ở giữa giật mạnh sau khi nhả đạn. Angélique điếc tai vì tiếng súng và ngứa mũi vì mùi thuốc súng. Trong khói súng nàng nghe thấy những mệnh lệnh rất rành rọt:
- Pháo quay nòng bên phải vào vị trí. Thuyền Xêbéc lướt nhanh hơn chúng ta. Tất cả súng hỏa mai tập trung bắn, chuẩn bị đưa tàu vào đúng tầm. Bắn!
Mấy loạt súng nổ át cả tiếng vang rền của đại bác. Nhưng chiếc thuyền Xêbéc vẫn không trúng đạn đại bác và còn quá xa mới đến tầm đạn hỏa mai.
Savary nhìn vào kính viễn vọng với sự thích thú của một nhà nghiên cứu sâu bọ đang quan sát một con ruồi qua kính hiển vi.
- Đây là một chiếc thuyền rất đẹp, đóng bằng gỗ tếch Xiêm la, một loại gỗ quý. Năm năm trước khi đẵn cây người ta tước vỏ cây và bẩy năm sau người ta mới xẻ. Một lá cờ trắng treo trên cột chính và lá cờ đuôi nheo của quốc vương Marốc treo ở đuôi tàu và một biểu tượng đặc biệt: mũ miện bạc trên nền đỏ treo ở giữa.
- Biểu tượng của Rescator tiên sinh đó - Vivonne nói, giọng chua chát.
Tim Angélique đập rộn ràng. Thế là nàng sắp gặp tên Rescator khủng khiếp, kẻ đã gây nên cái chết của con trai nàng, kẻ mà không phải vô cớ các sĩ quan dũng cảm của Hải quân Hoàng thượng rất sợ. Nàng phớt lờ không cần biết Vivonne và Brossadière đang trao đổi gì mà tập trung nhìn kẻ thù phô diễn.
- Con quỷ Rescator có một chiếc tàu mới vì thế chúng ta đã bắn trượt khi nó ở ngay trước mũi tên của chúng ta. Cả thảy hai mươi hai khẩu đại bác. Mẹ kiếp!
Qua các lỗ ở mạn thuyền Xêbéc ánh lên những đầu súng tròn và từ đó bốc lên những làn khói chứng tỏ các pháo thủ đang sẵn sàng đốt ngòi nổ khi có lệnh. Cờ lệnh được kéo lên: “Đầu hàng hay đắm tàu”.
- Cái tên chó đẻ hỗn láo kia tưởng là dễ dàng hăm dọa hạm đội của Vua nước Pháp sao? Cự ly xa như thế thì làm sao đánh đắm được tàu chúng ta. Tàu Conrde đang tiến lên và chẳng mấy chốc hắn sẽ ở trong tầm súng của nó. Kéo cờ hiệu khai chiến lên cột buồm mũi và huy hiệu Hoàng gia Pháp ở đuôi tàu!
Ngay sau đó kẻ thù bỗng đổi hướng đi, tiến theo đường vòng cung để tránh đại bác đặt ở mũi các tàu Pháp đang thọc vào bờ phía đông. Con tàu lướt rất nhanh tất cả các buồm đều căng lên. Tiếng đại bác vang rền. Hai chiếc Hoa huệ và Concorde bị mắc mưu đã quay trở lại và nhằm thẳng tàu địch mà nổ súng.
- Trượt rồi! - Vivonne tức giận nói - Chàng nhón mấy quả bồ trăn ở hộp kẹo - Phải cẩn thận. Hắn biết là ta phải nạp đạn lại nên sẽ đánh thọc hậu và nhấn chìm chúng ta. Chuẩn bị sẵn sàng chuyển hướng để đối mặt kẻ thù. Nếu ta vào được vị trí đó hắn buộc phải đi ngược gió để thọc sườn chúng ta.
Tàu gale quay tít. Kẻ địch hình như định hướng lại để đối phó với chiến thuật này. Một hồi lâu trên tàu im lặng nặng nề, chỉ có tiếng cồng lanh lảnh nhịp nhàng của bọn cai nô nghe như tiếng con tim thổn thức.
Rồi từ xa lại xuất hiện con tàu cướp biển hướng về phía họ như viên thủy sư Đô đốc Pháp đã tiên đoán. Như con chim ưng biển nó lao về phía sau hạm đội rồi đột nhiên dừng lại và chuyển hướng đi.
- Tên khốn kiếp kia quả là một tay mưu lược - Brossadière làu bàu - Tai hại thay hắn lại là kẻ thù của chúng ta!
- Bây giờ không phải là lúc ca ngợi tài nghệ của hắn ngài Brossadière ạ - Vivonne xẵng giọng - pháo thủ đâu, nạp đạn xong chưa?
- Thưa đức ông, xong.
- Nhả đạn ngay khi có lệnh.
Nhưng mười hai khẩu đại bác bên trái tàu địch đã bắn trước. Biển biến thành một vòi phun khổng lồ che kín kẻ thù. Các mảnh vụn đủ loại tung lên trời và một tiếng nổ inh tai vang khắp tàu. Rồi một con sóng lớn ập xuống hầm nô lệ của tàu Royal và nhiều mái chèo bên trái gãy gập như những que diêm.
Người ướt sũng, Angélique bấu chặt mép tàu gale đang từ từ đứng thẳng lại. Công tước Vivonne bị quật ngã xuống sàn tàu đã lóp ngóp đứng dậy:
- Cũng chẳng đến nỗi nào - Chàng nói - Hắn bắn trượt rồi. Đưa ống nhòm cho tôi, Brossadière! Tôi cho rằng…
Chàng im bặt, mồm há hốc, vẻ lúng túng và thiếu tin tưởng hiện lên mặt. Chỗ chiếc gale chở đạn dược giờ đây chỉ là một xoáy nước, vô số những khúc cột và mái chèo gẫy quay tít như nan hoa. Con tàu chở hàng trăm nô lệ và quan trọng hơn hết là bốn trăm tấn đạn dược đã bị đánh chìm.
- Dự trữ đạn dược của chúng ta thế là đi tong! - Vivonne hổn hển - Tiên sư nhà nó! Thế là ta đã mắc mưu hắn. Các chiếc kia mải đuổi theo hắn, đã để trơ ra chiếc này. Nhưng chúng ta sẽ đánh đắm hắn… Chúng ta phải đánh đắm hắn… Ván cờ chưa kết thúc đâu!
- Viên đô đốc giật chiếc mũ ướt sũng và bộ tóc giả thấm nước quẳng mạnh xuống sàn tàu.
- Cho tàu Dauphine đi tiên phong vậy. Nó chưa hề bắn phát nào và đạn còn nguyên.
Ngoài xa tàu địch đang nằm đợi, rục rịch chuyển hướng để bắn vào mạn tàu Dauphine đang tiến vào vị trí rất nhanh. Angélique nhận thấy chính trong tàu này các tay chèo là đồng đảng của Rescator. Angélique nghĩ rằng dùng loại tay chèo này trong một trận thủy chiến khó khăn như thế quả là bất lợi.
Vừa nảy ra ý nghĩ đó thì nàng đã nhìn thấy các mái chèo ở giữa tàu bỗng dưng loạc choạc. Tàu Dauphine vừa mới chuyển hướng, bỗng rùng mình như một con chim trúng đạn nghiêng hẳn sang một bên và lật úp. Gỗ ván gãy rụp một tiếng, rồi sau đó chỉ nghe thấy tiếng la hét của bọn Marốc.
- Tất cả canô và xuồng thoi sẵn sàng cứu hộ!
Công việc này mất rất nhiều thời gian. Angélique đưa tay lên che mắt để không phải nhìn thấy cảnh chìm tàu. Phần lớn thủy thủ và tất cả nô lệ chắc chắn sẽ chết đuối hoặc chết ngạt trong thân tàu. Bọn lính thủy bị hất tung xuống biển cố vùng vẫy, nhưng trang bị quá nặng nhận chìm họ. Họ gào thét kêu
Nàng lấy hết can đảm để nhìn lại phía đằng sau. Nàng thấy mười cánh buồm trắng phần phật trong gió gần như ngay trên đầu nàng. Tàu Xêbéc giờ đây chỉ còn cách tàu nàng khoảng năm trăm hộ. Nàng nhìn thấy cả màu gỗ đánh vecni bóng loáng của thân tàu lấp lánh trong nắng, và phân biệt rõ những dáng hình ngăm ngăm của bọn Berber, tay cầm súng hỏa mai, khoác áo rộng màu trắng và quấn khăn sặc sỡ quanh thắt lưng đứng thành vòng trên mép tàu.
Ở mũi tàu, giữa một đội cảnh vệ người Thổ quấn khăn màu xanh lục và đeo đoản kiếm, hai gã đàn ông đang chăm chú quan sát tàu Royal qua ống nhòm. Thoạt tiên, mặc dù họ mặc âu phục Angélique cho rằng họ cũng là người Marốc, vì mặt họ ngăm ngăm đen. Nhưng ngay sau đó nàng nhận thấy bàn tay họ trắng và đoán là họ đeo mặt nạ.
- Nhìn cái gã cao lớn kia - Vivonne khe khẽ nói - cái gã mặc trang phục màu đen khoác áo choàng trắng ấy, hình như là hắn đó, Rescator đó. Tên kia là phó của hắn, một gã có tên hay biệt hiệu Jason. Một tên bạt tử giang hồ nhưng lại là một thủy thủ cừ. Anh nghi hắn là người Pháp.
Angélique đưa bàn tay run run đón lấy ống nhòm của Savary, trong thấu kính tròn trông hai gã kia rõ hợp, trái ngược nhau như Don Quichotte và Sancho Pancha. Jason là một gã vạm vỡ mặc quân phục, đeo thanh kiếm dài và lách cách vào chiếc ủng. Rescator cao và gầy, trang phục màu đen kiểu Tây Ban Nha trông hơi cổ. Quanh mép ủng bó chân hắn trang trí những gù kim tuyến. Hắn quấn một chiếc khăn đỏ quanh đầu theo kiều tướng cướp, trên chụp một chiếc mũ lớn màu đen cắm lông đỏ. Điều duy nhất chứng tỏ hắn theo đạo Hồi là chiếc áo choàng len trắng thêu chỉ vàng phấp phới trong làn gió mát rượi.
Angélique rùng mình nhận thấy hắn giống hệt hình ảnh một Ác quỷ và toàn thân hắn toát lên một sự tàn nhẫn kinh người. Thế ra đó là cái tên đã lạnh lùng nhìn một đứa bé, trên một chiếc gale chìm dần xuống biến sâu, đưa tay lên trời gọi cha thống thiết.
- Tại sao ta không nhấn chìm hắn - Nàng kêu lên tuyệt vọng - Ta còn chờ gì nữa?
Nàng đã quên cái cảnh tượng khủng khiếp đang xảy ra quanh nàng: Con tàu Dauphine lật úp, các thủy thủ đang liều mạng bám vào hai bên tàu. Không có gì có thể cứu nổi nó vì nước vào quá nhanh, bơm hút ra không xuể. Nó cứ chì
Một tàu thoi đang được hạ xuống từ tàu Xêbéc. Nó vừa chạm mặt nước, Jason đã nhảy xuống ngay.
- Chúng xin thương lượng - Vivonne hơi ngạc nhiên nói.
Liền sau đó tên cướp nhảy lên tàu, và sau khi tự giới thiệu với các sĩ quan hắn cúi rạp chào theo kiểu phương Đông.
- Xin kính chào Đô đốc - Hắn nói tiếng Pháp rất sõi.
- Ta không dính dáng gì với bọn phản bội cả - Vivonne đáp.
Một nụ cười giảo quyệt nở trên đôi môi mà mặt nạ chừa ra của Jason. Hắn làm dấu thánh:
- Thưa ngài, tôi cũng là một người Công giáo như ngài. Chủ tôi cũng thế.
- Những người Công giáo không cầm đầu bọn phản bội.
- Lực lượng của chúng tôi gồm có người Ả rập, Thổ Nhĩ Kỳ và người da trắng, giống như của các ngài - Tên phụ tá của Rescator phóng mắt nhìn căn hầm nô lệ - Chỉ có khác một điều là người của chúng tôi không bị xích chân.
- Đủ rồi ngươi muốn gì?
- Trả lại cho chúng tôi những người Marốc trên tàu Dauphine mà các ông bắt, chúng tôi sẽ rút ngay.
Vivonne đưa mắt nhìn chiếc gale đang chìm xuống biển.
- Bọn Marốc của nhà ngươi sắp bỏ mạng cùng với con tàu kia.
- Không nhất thiết. Đề nghị để chúng tôi lật tàu lại.
- Không thể được
- Chúng tôi làm được. Tàu Xêbéc của chúng tôi nhanh hơn… gale của các ngài - Hắn nói giọng khinh miệt - Nhưng ngài phải quyết định nhanh lên. Chậm ít phút thì trở tay không kịp đấy.
Vivonne nhận ra cái thế tiến thoái lưỡng nan của mình. Chàng biết chẳng làm sao cứu kịp con tàu Dauphine. Chấp nhận đề nghị của hắn có nghĩa là cứu được con tàu Dauphine và mấy trăm con người trên tàu, đồng thời có nghĩa là đầu hàng một kẻ địch yếu hơn mình. Nhưng với tư cách người chỉ huy hạm đội Hoàng gia, chàng không còn có sự lựa chọn nào khác.
- Ta chấp nhận - Chàng nói qua kẽ răng.
- Cám ơn Đô đốc. Xin chào ngài.
- Quân phản bội!
- Tên tôi là Jason, hắn nói với một giọng hết sức mỉa mai.
Hắn bước về phía cầu thang. Công tước Vivonne nhổ toẹt xuống sàn tàu, chỗ hắn vừa đứng.
- Một người Pháp. Rõ ràng mi là người Pháp. Nghe mi nói ta không nghi ngờ gì nữa. Đồ khốn nạn: Tại sao mi lại phản bội đồng bào của mi?
Tên cướp quay đầu lại, hai mắt hắn sáng quắc dưới chiếc mặt nạ:
- Chính đồng bào của tôi đã phản bội tôi trước - Hắn nói- Hắn trỏ tay vào phía hầm nô lệ - Suốt bao nhiêu năm ròng rã, những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân, tôi đã bị xích trên những chiếc ghế dài này. Mà tôi có tội tình gì đâu.
- Ai mà biết được.
Chiếc xuồng bơi ra xa. Hai bàn tay nắm chặt, Công tước Vivonne mất hết bình tĩnh. Để cho một tên tù vượt ngục ra lệnh, bị một tên nô lệ thóa mạ! Trong suốt thời gian đó Rescator đứng nhìn và nhe răng cười. Thật là nhục nhã!
- Thưa đức ông, sao ngài lại tin vào lời nói của một tên phản phúc? - Một trong những phụ tá của chàng hỏi, giọng run run vì phẫn nộ.
- Chắc chắn là ta không tin vào ý kiến của chúng, chú bé ngu ngốc ạ! Đôi khi lời hứa của một tên cướp còn nghiêm chỉnh hơn lời hứa của một ông hoàng. Ông nghĩ thế nào về chuyện này, Brossadière.
- Đó là một sự mặc cả mà tôi không bao giờ mong đợi, thưa Đức ông, một cuộc mặc cả theo đúng kiểu của tên thích đùa hiểm độc này. Tôi sẽ không phải nói nhiều như thế nếu ta gặp phải Đô đốc Mezzo-Morte, hay các thuyền trưởng người Berber những kẻ nói chung, đều là một lũ bịp bợm cả.
- Kéo cờ hiệu lên và thông báo lệnh ngừng bắn.
Tàu Xêbéc di chuyển và để lộ sườn bên phải cũng đặt mười hai khẩu đại bác.
- Nó đi nhanh quá. Nó sắp đi chệch mục tiêu. Chắc lại một mưu mẹo gì đây - Trung úy Saint Ronan nói giọng sôi nổi.
Thình lình tàu địch đi ngược hướng gió, giảm tốc độ và theo một hướng khác tiến đến gần tàu Dauphine, đúng vào phía sau của con tàu đang chìm. Quanh tàu này, các canô và xuồng thoi bắt đầu vớt các thủy thủ đang ngoi ngóp. Trên boong tàu Xêbéc rất nhộn nhịp. Bọn Marốc buộc một sợi dây chão vào chân cột buồm giữa và mắc nó vào một cái tời.
Trên tàu Royal các sĩ quan nín thở. Thủy thủ người nào người ấy đứng như trời trồng.
Rescator hình như đã từ bỏ thói khinh khỉnh của hắn. Hắn bàn bạc sôi nổi với tên phụ tá, vung tay phác ra những kế hoạch sắp tới. Rồi, theo một hiệu lệnh, một vệ sĩ tiến đến đỡ áo choàng và mũ của hắn. Một tên khác đưa cho hắn đầu dây chão, cuộn chão còn lại hắn khoác trên vai. Trèo lên mép trước của tàu Xêbéc, hắn bò mấy bước dọc theo cái rầm néo buồm, bằng những động tác nhanh nhẹn lạ lùng.
Tên phụ tá đang hét vào loa cho thuyền trưởng tàu Dauphine nghe rõ.
- Hắn đang bảo Tournève thả cái mỏ neo ở mũi tàu để con tàu khỏi xoay tít khi tàu Xêbéc bắt đầu kéo. Hắn bảo Tournève chuyển tất cả trọng lượng có thể di chuyển được sang phải rồi trở lại bên trái khi gale bắt đầu lấy lại được thăng bằng để khỏi bị hất về phía kia.
- Anh có tin rằng tên quỷ đen kia định tung dây chão như dây thòng lọng để móc vào bên phải tàu Dauphine không?
- Hình như thế.
- Không thể được! Cuộn dây chão ấy phải nặng khủng khiếp. Hắn phải là một thần Hercule mới….
- Kìa!
Đột nhiên họ nhìn thấy bóng hắn in lên nền trời. Dây chão rít lên trong không khí và cái thòng lọng ở đầu dây lồng vào một chỗ lồi giữ sườn phải tàu Dauphine.
Tiếng hoan hô vang dậy khắp tàu Xêbéc. Bọn Ma rốc huơ huơ súng hỏa mai tỏ ra tán thưởng.
Brossadière buông một tiếng thở dài:
- Một tay biểu diễn nhào lộn ở Cầu Mới cũng chỉ đến thế là cùng!
- Này, này anh bạn thân mến - Vivonne cười to chua chát. Đây là một tình tiết hay ho cho tập lịch sử Địa Trung Hải của anh. Truyền thuyết về Rescator tiên sinh sẽ không tàn lụi vì thiếu các giai thoại mới đâu.
Lúc này tàu Xêbéc đang xoay hướng để rút lui. Thủy thủ chạy lên đài chỉ huy và dựng lên sáu mái chèo to tướng để cản gió. Dây chão căng ra. Những người còn lại trên tàu gale bất hạnh bò sang bên phải, nơi đây cáp được buộc vào. Phía bị ngập vụt nổi lên trên mặt nước với một tiếng động như tiếng mút thật to. Nghe tiếng hô của Tournève cả đoàn thủy thủ lao về bên trái để tạo nên đối trọng.
Khi đã đứng yên trên sóng, tàu Dauphine lắc mạnh từ bên này sang bên kia, cho đến lúc không còn tròng trành nữa. Mệnh lệnh cuối cùng rền vang trên sóng như một tiếng kêu giải thoát: “Chạy ngay đến máy bơm, tất cả tát nước”.
Tiếng reo hò lại vang lên từ các gale khác. Một lát sau chiếc xuồng thoi lại được hạ xuống và tiến về phía tàu Dauphine.
- Bọn chúng có mang theo một lò rèn cơ động và các dụng cụ thợ rèn. Chúng sắp sửa chặt các xiềng xích của tù nhân.
Công việc này mất khá nhiều thời gian. Cuối cùng bọn nô lệ Ả rập xuất hiện trên boong tàu cùng với khoảng mười tên nô lệ Thổ khỏe nhất.
Công tước Vivonne giận tím mặt:
- Quân lừa đảo! Quân cướp biển! Đồ chó má!- Chàng hét lên qua loa - Chúng bay không giữ lời hứa. Chúng bay không hề nói gì ngoài chuyện thả bọn Marốc cả. Chúng bay không có quyền đưa bọn Thổ đi.
- Để bù lại người Ma rốc mà các ông xử tử vừa rồi, Jason đáp.
- Thưa ngài, xin ngài hãy bình tĩnh lại - Brossadière nói với Vivonne - Kẻo chúng tôi lại phải cho trích máu ngài. Tôi sắp sửa mời bác sĩ đến.
- Ông còn khối việc phải làm - Viên đô đốc trẻ tuổi đáp bằng giọng thảm hại - Xem ta thương vong bao nhiêu người.
Tàu Xêbéc dong buồm biến vào chân trời xa tắp.