Nàng chỉ thấy buồn nôn, như Flipot ban nãy, khi nó nhận ra Nicolas Calembredaine đã một thời ầm ĩ ở Triều đình và khét tiếng là một tay anh chị ở Cầu Mới. Mọi người cứ nghĩ rằng hắn đã chết trong một trận đụng độ ở hội chợ Saint Germain. Không ngờ suốt mười năm nay hắn đang phải trả giá trên chiếc ghế dài trên tàu gale của ải quân Hoàng gia.
- Em yêu dấu, sao nom em buồn thế? Có chuyện gì vậy?
Công tước Vivonne lợi dụng lúc nàng đang đứng một mình lén đến bên cạnh. Nãy giờ chàng đứng đằng sau nàng ngắm ánh hoàng hôn trên biển. Thấy nàng thẫn thờ chàng đâm hoảng. Nàng quay lại, bấu chặt vào đôi vai lực lưỡng của chàng “Hôn em đi”. - Nàng thì thầm.
Nàng cảm thấy nhu cầu được chạm vào da thịt một người đàn ông sạch sẽ khỏe mạnh để xóa đi cái cảnh tượng rách rưới và bẩn thỉu ám ảnh nàng suốt mấy giờ liền. Tiếng cồng dai dẳng khiến tim nàng nhức nhối khơi dậy trong nàng tiếng nói của tuyệt vọng, của định mệnh.
- Hôn em đi!
Khi môi hai người chạm nhau, nàng thả mình trong trạng thái đê mê. Nàng muốn ngập chìm vào lãng quên.
Chàng lại hôn nàng lần nữa. Khát vọng cháy bỏng khiến cho máu chàng như sôi lên trong huyết quản và dồn dập như thác nước. Bàn tay chàng lướt nhẹ từ eo lên ngực nàng. Nàng run lên khi chàng miết hai bầu vú tuyệt đẹp của nàng với nỗi thèm khát dường như vô tận. Nàng bám chặt lấy người tình.
- Đừng … - chàng gỡ người ra, giọng hổn hển - Đêm nay không được rồi. Không thể được. Chúng ta phải đề phòng. Biển cả nguy hiểm lắm.
Nàng không nài, chỉ dụi trán vào chiếc gù vai vàng của chàng. Sự cọ xát khiến nàng hơi đau, nhưng nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
- Nguy hiểm gì cơ? Nàng hỏi? Sắp có bão ư?
- Không. Nhưng bọn cướp biển đang bám sát chúng ta. Từ giờ cho tới khi đổ bộ lên Malte chúng ta phải đề phòng - Chàng lại kéo sát nàng vào người - Anh chẳng biết em đã làm gì anh. Chỉ biết em làm bùng lên trong anh một nỗi khát khao mãnh liệt. Em luôn thay đổi, em đầy bí ẩn, đầy những bất ngờ. Đôi khi em vô cùng rạng rỡ khiến cho bọn anh như những chú cừu ngoan ngoãn phủ phục trước ánh mắt, trước nụ cười của em. Nhưng lúc này anh thấy em yếu đuối và bơ vơ như hoảng sợ về một điều bất trắc có thể xảy ra. Anh muốn che chởđiều mà trước đây anh chưa từng làm với ai cả, trừ trẻ con.
Chàng khẽ đẩy nàng ra một bên, rồi dịch ra và tựa khuỷu tay vào lan can. Một ngọn sóng hắt nước vào mặt chàng làm dịu đi ngọn lửa mà Angélique vừa làm bùng cháy trên đôi môi chàng. Chàng vẫn có cảm giác môi nàng đang truyền hơi ấm cho chàng. Chàng muốn được cảm thấy một lần nữa hàm răng khẽ rung lên của nàng như một hàng rào ngăn sự cuồng nhiệt của chàng. Chàng muốn nhìn thấy lại khuôn mặt đầy khoái cảm ngửa về phía sau của nàng, đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn quy phục..
Làm sao lại có người đàn bà biết hôn tuyệt vời đến thế! Người đàn bà biết cười và biết khóc một cách trẻ thơ đến thế! Chàng chẳng cần biết nàng có quá nhạy cảm, quá dễ tự ái hay không. Nhưng chàng không quên là nàng đã khiến cho Athénais ngoan cường phải khuất phục trong cuộc ganh đua đầy mưu mô và tàn nhẫn kia. Đầu óc chàng phân tán vì những ý nghĩ như thế. Chàng cần phải biết cái gì đang ẩn đằng sau cái tính khí thất thường của nàng.
- Anh biết tại sao em lại buồn đến thế rồi - Chàng nói - Anh đã biết ngay từ lúc em kể cho anh nghe về con trai của em. Em đang nghĩ đến nó phải không? Đứa bé mà em đã giao phó cho anh và rồi chết đuối trong một trận thủy chiến.
Angélique vùi đầu vào hai bàn tay:
- Vâng - nàng nói giọng nghẹn ngào - đúng thế. Cứ nhìn biển nước xanh thăm thẳm đã cướp đi đứa con trai của em lòng em đau đớn khôn cùng.
- Chính cái tên Rescator chết tiệt kia đã gây nên điều ấy. Hồi đó bọn anh đang vòng qua mũi Passero thì hắn xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Hắn chẳng dùng một chiếc thuyền buồm vuông nào của hắn cả. Vì thế chẳng ai phát hiện được hắn trong suốt thời gian dài. Hôm ấy tàu bè ở ngoài khơi khá nhiều mà. Cuối cùng khi người ta nhìn thấy hắn thì hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Mười hai khẩu đại bác của hắn chỉ mới nhả một loạt đạn mà bọn anh đã mất hai gale. Rescator cho bọn lính Thổ của hắn tràn vào tàu Flamande trên đó có toàn bộ đoàn tùy tùng của anh kể cả Cantor… Có lẽ cháu hoảng hốt khi nhìn thấy quang cảnh bọn tù binh bị xích đánh nhau dưới hầm hay bọn Marốc giơ mã tấu sáng loáng. Jean Gallet người cận vệ của anh nghe cháu hét lên: “Bố ơi! Bố”. Một tên trong bọn lính túm lấy cháu và lôi đi.
- Rồi sao nữa
- Tàu gale bửa làm đôi và chìm nhanh kinh khủng. Ngay cả bọn Ma rốc vừa tràn xuống cũng bị chìm theo. Bọn cướp biển vớt người của chúng lên và vớt cả người bên ta đang ngoi ngóp trên mặt nước. Nhưng hầu hết đoàn tùy tùng của anh đều bị chết đuối. Cha tuyên úy, các cháu đồng ca, bốn người phụ nữ của anh và cậu bé xinh xắn có giọng hát như chim họa mi.
Một tia nắng lọt vào, những giọt nước mắt trên gò má Angélique bỗng long lanh như những viên ngọc. Chàng sôi nổi nói rằng chàng rất thích nhìn nàng khóc, bởi vì nàng có biết bao uy quyền đối với trái tim đàn ông. Bí mật của nàng là gì? Chàng chỉ nhớ mang máng một vụ bê bối đã lâu lắm rồi một cái gì đó liên quan đến một tên phù thủy bị thiêu sống tại quảng trường Grève.
- Bố cháu là ai? Người bố mà cháu gọi trước khi chết ấy? - Chàng sỗ sàng hỏi.
- Một người đàn ông đã biến mất từ lâu.
- Chết à?
- Chắc là thế.
- Lạ thật, không hiểu làm sao con người ta lại nghĩ đến những điều đó khi sắp chết. Ngay cả đến một đứa trẻ cũng biết mình sắp hấp hối - Chàng thở dài - Anh rất quý chú thị đồng bé nhỏ đó. Em không ghét anh vì những gì đã xảy ra với nó chứ?
Angélique phác một cử chỉ phục tùng số mệnh:
- Tại sao tôi lại ghét ngài thưa ngài Vivonne? Lỗi không phải tại ngài. Lỗi là tại chiến tranh - hay tại cuộc sống quá tàn nhẫn quá vô nghĩa.
Trước khi rời Spezia, nơi hạm đội Pháp được một người bà của Công tước Savoy thiết đãi linh đình. Angélique nhận thấy người ta ngày càng tăng cường các biện pháp đề phòng. Tuy tính khí thất thường, đô đốc Vivonne khi cần thiết vẫn là một t
ư lệnh hải quân biết nhìn xa trông rộng. Và tuy chiếc gale thứ hai đã lên đường chàng vẫn ở lại phía sau theo dõi nó từ chiếc Royal.
- Brossadière, lệnh cho nó quay trở lại ngay.
- Nhưng thưa đức ông, làm như thế sẽ gây ấn tượng cực kỳ xấu cho người Ý đang theo dõi cuộc tập dượt của chúng ta trên biển.
- Cần quái gì, bọn háu bánh ngọt ấy nghĩ gì thì mặc chúng! Tôi thấy một điều mà ông hình như không nhận ra là tàu Dauphine nghiêng về bên trái. Nó chất hàng cao quá. Tôi đoán chắc là hầm rỗng. Nó sẽ lật úp khi có gió to.
Người thuộc hạ của chàng cho biết các thực phẩm phải được chất trên boong vì xếp trong hầm chúng sẽ bị ẩm, nhất là bột mì.
- Thà ăn bột ẩm còn hơn bị đắm thêm một chiếc tàu nữa như chiếc ta mất ở cảng Marseille ấy.
Brossadière đi thi hành mệnh lệnh của cấp trên. Một chiếc gale khác, chiếc Hoa huệ đang ra khơi.
- Brossadière hãy cho tăng cường tay chèo ở giữa tàu.
- Thưa đô đốc không thể được. Ngài thừa biết chúng là những tên Marốc chúng ta bắt được trên chiếc thuyền chở bạc lậu.
- Lại thêm đồng minh của Rescator quấy nhiễu chúng ta, chúng lại còn ngoan cố nữa chứ. Cho chúng nó mỗi đứa hai roi và phạt bánh mì nước lã.
- Thưa đức ông, chúng đã nhận đủ rồi. Bác sĩ nói chúng ta phải cho mấy đứa lên bờ, chúng nó yếu lắm rồi.
- Bác sĩ chẳng nên chõ mũi vào việc này. Tôi không bao giờ cho bọn tay chân của Rescator lên bờ đâu. Ông biết rõ vì sao rồi
Brossadière tán thành. Cứ đặt chân lên đất liền là bọn tay chân của Rescator này, dù ngắc ngoải hay không cũng biến ngay như thể có phép lạ. Rất có thể chúng đang âm mưu chuyện đó, nhất là khi chủ nhân của chúng đặt một món tiền thưởng đặc biệt cho kẻ nào trả lại người của hắn. Chúng là những thủy thủ được tuyển chọn nhưng khi bị bắt chúng tỏ ra lì lợm hơn những tên khác.
- Và bây giờ chúng ta chuẩn bị ra khơi - Vivonne thông báo khi sáu chiếc gale đã rời cảng - Thế là xong, đã gần mười hôm nay kể từ khi chúng ta xuất phát tôi cứ nghĩ rằng chiếc gale chẳng làm được cái gì ngoài việc bám chặt lấy bờ. Kéo buồm chính lên! - Chàng ra lệnh.
Mệnh lệnh được truyền đi từ gale này đến gale khác. Các thủy thủ kéo mạnh các dây chão và ròng rọc. Buồm cuộn trên cột được xổ tung phát ra tiếng nổ khi gió thổi căng.
Đây là lần đầu tiên Angélique đi biển. Bến bờ Tuscany khuất dần phía sau và nhìn đi đâu cũng chỉ thấy nước là nước.
Mãi đến gần trưa trạm gác mới báo: “Phía trước có đất liền.”
- Đó là đảo Gorgonzola - Vivonne giải thích - Chúng ta sẽ xem có bọn cướp biển nào trốn ở đó không.
Hạm đội Pháp dàn thành hình bán nguyệt tiến về phía đảo. Hòn đảo trơ trụi, lác đác có những mũi đất. Ngoài ba chiếc thuyền từ Genoa và hai chiếc từ Tuscany đang thả lưới đánh cá ngừ, không có dấu hiệu gì về bọn cướp biển cả. Đảo hầu như hoang vắng. Mấy con dê đang gặm cỏ. Vivonne muốn mua dê nhưng người chủ thuyền không chịu bán vì đó là nguồn sữa và pho mát duy nhất của họ.
- Bảo với họ - Vivonne ra lệnh cho một sĩ quan biết tiếng Ý - rằng ít ra họ cũng thích một ít nước ngọt chứ.
- Họ bảo là họ chẳng có tí nào cả.
- Thế thì bắt lũ dê đi.
thủy chạy trên các mỏm đá và dùng súng lục giết các con vật.
Vivonne cho gọi người chủ thuyền trả tiền dê nhưng hắn không nhận. Vivonne đâm nghi cho lục soát túi áo hắn. Tiền vàng và bạc rơi loảng xoảng trên boong tầu. Vivonne ra lệnh ném ngay hắn xuống nước, hắn bơi ngay về phía thuyền của mình.
- Bảo chúng hãy nói thật ai đã cho chúng số tiền ấy rồi ta sẽ cho chúng một ít pho mát và rượu vang trừ vào tiền dê. Chúng ta không phải là quân trộm cướp. Dịch đi!
Bọn người đánh cá không tỏ ra ngạc nhiên hay thù địch
- Anh bảo đảm là bọn này chỉ giả vờ đánh cá thôi. Chúng lảng vảng ở đây chỉ cốt báo cho kẻ thù biết đường đi của chúng ta.
- Em thấy họ chẳng có gì nguy hiểm cả!
- Anh biết chúng, anh biết chúng rất kỹ - Vivonne nói, giơ tay về phía bọn đánh cá như hăm dọa - Bọn chúng là những gián điệp do bọn cướp thuê ở những vùng này. Những đồng vàng này là của Rescator.
- Anh nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.
- Đó là công việc của cánh săn cướp bọn anh.
Brossadière lưu ý hai người là mặt trời sắp lặn, không phải vì ông nhìn thấy trên nền trời màu tím có những ráng vàng và đỏ rất đẹp.
- Vài ngày nữa sẽ có gió nam nên chúng ta nên đi sát bờ thì hơn.
- Không bao giờ! - Vivonne nói.
Bờ biển thuộc về công tước Tuscany. Trong khi hứa hẹn liên minh với Pháp ông này đồng thời cũng cho các thương nhân Anh và Hà Lan, đặc biệt là bọn Berber ẩn náu ở Leghorn. Sau Crète, Leghorn là thị trường nô lệ quan trọng nhất. Nếu họ đến đấy thì hoặhải phô trương sức mạnh, hoặc phải ngoảnh mặt làm ngơ. Mà Hoàng thượng thì muốn hữu hảo với Tuscany, do đó họ phải đành bằng lòng với việc tuần tra các đảo mà thôi.
- Chúng ta sẽ tiến xa hơn nữa về phía Nam, và Phu nhân Plessis sẽ có thể tâu với Đức vua là ban đêm một gale vẫn có thể chạy hết tốc độ ngoài khơi.
Đêm đến gió ngừng hẳn. Con tàu tiến lên nhờ sức chèo. Để đề phòng người ta đã tăng cường canh gác. Nhưng chỉ có một ca đang chèo dưới ánh đèn lờ mờ. Bóng các tên gác đi đi lại lại trên mạn tàu. Các tội phạm khác ngủ trên những tấm ván dưới những chiếc ghế dài ngập ngụa bẩn thỉu.
Ở đầu kia, Angélique cố quên đi nỗi đọa đày của những con người đang sống cách nàng mấy bước. Nàng không trở lại các lối đi men mạn tàu nữa, do đó không thể cho Nicolas biết rằng nàng đã nhận ra hắn. Tên này thuộc về một quá khứ chua xót của đời nàng. Những cảnh tượng khủng khiếp trong cuộc đời đã xóa mờ ngay cả những kí ức về tuổi thơ gắn bó của hai người. Nàng đã giật cái trang đó ra khỏi cuốn sách cuộc đời, xé tan nó và sẽ chẳng bao giờ cho phép sự tình cờ làm nó sống lại. Những giờ phút lê thê là một thứ nhục hình với nàng vì nàng rất nóng lòng đến đảo Crète.
Ánh sáng xanh lấp loáng như lân tinh do sóng bể phản chiếu những ngọn đèn. Mỗi mái chèo khua trong nước để lại sau một vệt sáng. Ở phía sau đuôi các tàu những đèn hiệu hình người làm bằng gỗ thếp vàng và kính Venise đang cháy. Mỗi đêm phải dùng 5 kilô nến để thắp sáng.
Angélique bỗng nghe trung úy Millerand báo cáo với Đô đốc rằng thủy thủ phàn nàn phải qua đêm trên tàu trong phòng ngủ chật chội.
- Họ phàn nàn cái nỗi gì? Họ không bị xích, và đêm nay họ đã được ăn món dê hầm. Chiến tranh là chiến tranh. Khi tôi còn là đại tá kỵ binh tôi vẫn thường ngủ đói trên lưng ngựa. Họ phải quen với thói ngủ ngồi. Chẳng qua là thói quen thôi.