Chương 137: Chương 07

Phản ứng đầu tiên của Angélique là đẩy lùi chiếc ghế nhảy xuống hai bậc thang ngăn hốc tường treo tượng thánh với căn phòng chính của quán trọ, và lao về phía cầu thang dẫn lên gác.

- Theo ta - Nàng bảo Flipot.

Mụ chủ quán giơ hai tay lên trần:

- Thưa bà, có việc gì thế? Thế cái món hầm tôi đang làm cho bà thì sao?

- Lại đây - Angélique ra lệnh - Lại đây với tôi nhanh lên. Tôi có chuyện muốn nói với bà.

Vẻ mặt và giọng nói của nàng khẩn thiết đến mức mụ chủ quán lao theo nàng mà không hỏi thêm gì nữa.

Angélique lôi mụ vào trong phòng, nắm chặt lấy cổ tay mụ và bấm móng tay vào khúc thịt núc ních của mụ mà không hề hay biết - Bà nghe đây, có một người đàn ông mặc áo choàng màu oải hương sắp đến quán ngay bây giờ, tay cầm một chiếc can đầu bịt bạc.

- Có lẽ ông ta là người sáng nay gửi giấy cho bà chăng?

- Bà nói

Mụ chủ quán cho tay vào chiếc áo lót to lớn moi ra một bức thư viết trên giấy da:

- Có một chú bé mang bức thư này đến cho bà trước khi bà trở về một lát.

Angélique giật lấy bức thư, mở ra. Thư do Cha Antoine viết, báo cho nàng biết rằng Đêgrê, ông luật sư mà cha có vinh dự gặp ở Paris năm 1666 có đến thăm Cha. Cha nghĩ rằng không nên giấu cái việc Plessis phu nhân đang ở Marseille và địa chỉ của nàng.

Angélique vò nát bức thư:

- Nó chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa - nàng bảo mụ chủ quán - Nếu người kia hỏi bà về tôi, bà nói là không biết tôi là ai, và chưa hề gặp tôi. Lúc nào ông ta rời khỏi quán bà báo ngay cho tôi biết. Đây, tí chút gọi là.

Nàng chìa ra ba đồng vàng. Mụ chủ quán mừng rơn chẳng nói câu nào, chỉ nháy mắt tỏ vẻ hiểu biết và lách ra như một kẻ đồng mưu.

Angélique đi đi lại lại trên sàn, cắn móng tay tỏ vẻ sốt ruột.

- Thu xếp đồ đạc cho ta - Nàng ra lệnh cho Flipot lúc này đang nhìn nàng lo lắng - Đóng vali cho ta. Nhanh nào.

Đêgrê đã hành động mau lẹ, nhưng nàng không có ý định để người ta bắt lại và đưa về cho Đức vua trong xiềng xích như một tên nô lệ. Giờ đây biển cả sẽ là niềm hy vọng và lối thoát duy nhất của nàng.

Đêm xuống dần và giống như đêm hôm trước tiếng ghi ta và những bài tình ca miền Provence vang lên những ngõ hẻm tăm tối chạy giữa những ngôi nhà vươn lên từng từng lớp lớp ra đến tận khu cảng.

Angélique sẽ thoát khỏi tay Đêgrê và khỏi tay Đức vua. Biển cả sẽ đưa nàng đi xa. Nàng đến bên cửa sổ và đứng lặng yên lắng nghe động tĩnh trong quán.

Có người gõ cửa

- Chẳng có đèn đóm gì thế này - mụ chủ quán béo ị vừa thì thầm vừa lẻn vào phòng. Mụ đánh đá lửa và châm đèn - ông ta vẫn còn ở đây - mụ nói tiếp - ôi, ông ta rất điển trai và lịch sự, nhưng có cái kiểu nhìn rất lạ. Không phải tôi ngại đâu! Tôi bảo ông ta: “Ông cứ làm như là tôi không biết ai đang trọ ở quán của tôi ấy. Chắc chắn là tôi phải biết có một bà như ông tả, nếu bà ấy đang ở trong nhà tôi chứ. Nhưng mà tôi đã nói với ông là tôi chẳng hề nhìn thấy bà ấy”. Cuối cùng ông ta tin tôi, hay ít ra cũng làm ra vẻ tin. Ông ta muốn ăn bữa tối mà muốn dọn ngay ở căn phòng con mà tôi dành cho bà, ông ta hít hít khắp nơi như thể tìm kiếm cái gì đó cho cái mũi dài của ông ta.

“Nước hoa của mình” - Angélique tự nhủ thầm. Chắc chắn Đêgrê đã nhận ra vì đó là loại nước hoa pha cỏ roi ngựa và hương thảo, do một hiệu nước hoa nổi tiếng ở ngoại ô Saint-Honoré pha chế riêng cho nàng. Đêgrê đã nhiều lần được hít cái hương vị đồng quê tươi mát này trên thân thể nàng khi nàng để cho chàng hôn hít, vuốt ve. Ôi, cuộc sống mà làm gì khi cái mà mình gắn bó nhất lại phản bội mình, dâng mình cho một tên ác quỷ như thế.

- Rồi bất thình lình- mụ chủ quán nói tiếp - con mắt diều hâu của ông ta sáng rực lên khi nhìn thấy mấy đồng vàng của bà cho tôi. Tôi vẫn còn cầm trong tay. Ông ta nói: “Mẹ ơi, mẹ có những khách hàng hào hiệp đấy” - Tôi mất bình tĩnh - ông ta có phải là chồng bà không?

- Không - Angélique dõng dạc nói.

Mụ chủ quán lắc đầu lia lịa:

- Tôi hiểu rồi - mụ nói. Đoạn mụ khum bàn tay bên tai - Ai ngoài ấy nhỉ? Không một khách trọ nào của tôi có cái kiểu đi như thế. Tôi biết họ cả mà - Mụ mở cửa đánh cách một cái rồi đóng sầm lại - ông ta đang ở ngoài hành lang, mở hết các cửa phòng - Mụ đứng chống nạnh và nói giọng căm phẫn - Tôi phải cho cái tên cai ngục nhãi ranh này biết tay - Rồi mụ bỗng đổi giọng - Không, làm như thế sẽ hỏng hết. Loại cảnh sát này tôi biết lắm. Cứ thử hỗn xược với họ mà xem, rốt cuộc thế nào chẳng phải rúc mặt vào cái khăn tay mà khóc rưng rức.

Angélique tóm lấy cái túi tiền:

- Tôi phải đi khỏi đây. Dứt khoát phải thế. Tôi chẳng làm điều gì sai trái - Nàng chìa ra một nắm tiền vàng.

- Bà đi lối này - mụ chủ quán thì thầm. Mụ lôi Angélique ra phía ban công nhỏ và rút một chấn song sắt - Nhảy xuống! Nào nhảy sang mái nhà bên! Đừng nhìn xuống, sang bên kia bà sẽ tìm thấy một chiếc thang bên trái. Xuống đến cái sân con thì gõ cửa. Bảo tên Mario người đảo Sicile là tôi phái bà đến, và hắn phải đưa bà đến chỗ Santi người đảo Corse. Không, không xa thế đâu, chỉ đến nhà Juanito thôi và sau đó đi đến khu Lévani. Tôi sẽ giữ chân tên chó săn đó để cho bà có thời gian - mụ nói thêm vài lời chúc may mắn bằng tiếng Provence, làm dấu thánh và trở lại vào phòng.

Cuộc chạy trốn của Angélique và Flipot giống như một trò ú tim. Chẳng kịp dừng lại để thở hai người nhảy qua cái cửa sổ có ô văng, lao xuống các khu vườn tối om, vượt qua các cửa sổ mà bên trong các gia đình đang bình thản dùng bữa tối. Chẳng ai ngẩng mặt khỏi đĩa của mình trong khi hai người chạy trốn đi qua, lăn xuống cầu thang, chui vào chui ra một cái cống nước La Mã để rồi chạy lắt léo chữ chi qua một đền thờ Hy Lạp, quệt vào hàng trăm chiếc áo sơmi xanh đỏ treo trên các dây phơi chăng qua các lối đi, trượt chân trên những đống vỏ dưa và đầu cá, được hoan hô bởi những tiếng hò la, chọc ghẹo và những câu hát nghịch ngợm bằng các thứ tiếng của thành Babel. Cuối cùng họ và một người Tây Ban Nha cũng đến được một chỗ kín đáo ở rìa khu rừng Levant. Người này hỏi: “Bà lớn có muốn đi xa hơn nữa không?”.

Angélique đưa mùi soa lên lau mặt. Ở đàng tây ánh hoàng hôn dai dẳng đua tài với ánh đèn của thành phố. Những người khuân vác, người Ả rập và thương nhân Thổ Nhĩ Kỳ ngả đầu uể oải trên các gối đệm hút ống điếu và nhấm nháp một thứ nước kỳ quái mang từ tận bờ eo biển Bosphorus đựng trong những chén bạc. Một mùi xa lạ pha lẫn với mùi nặng của đồ rán và tỏi.

- Tôi muốn đến Bộ Hải quân - Angélique nói - đến chỗ ngài Vivonne. Các anh có đưa tôi đến đó được không?

Hai người dẫn đường lắc mái đầu đen như gỗ mun của họ cho đến lúc các khuyên tai vàng kêu rủng rẻng. Khu vực Bộ Hải quân đối với họ tuồng như nguy hiểm hơn nhiều so với cái mê cung nồng khẳm họ vừa dẫn Angélique qua. Nhưng vì nàng quá hào hiệp đối với họ nên họ đồng ý chỉ vẽ tường tận để nàng tự tìm lấy đường đến đấy.

- Mày có hiểu không? - Angélique hỏi Flipot.

Thằng bé lắc đầu. Nó sợ muốn chết, chẳng hiểu gì về luật lệ của tầng lớp cặn bã Marseille, trừ một điều là dân ở đây sử dụng dao găm rất thạo. Nếu bà chủ nó bị tấn công làm sao nó có thể bảo vệ bà được?

- Đừng sợ - Angélique nói.

Đối với nàng thành phố cổ của dân định cư Phoei-cie này không có vẻ thù địch gì. Đêgrê không kiểm soát được tình hình ở đây như ở trung tâm Paris.

Đêm đã xuống, nhưng bầu trời trong suốt phủ một màu xanh nhạt trên khắp các thành phố trông như bản phác thảo các di tích của một quá khứ cổ xưa - một cái cột vỡ, một cái cửa tò vò La Mã, giữa cảnh đổ nát đó trẻ con gần như trần truồng đang chơi đùa lặng lẽ như những con mèo.

Dinh thự đèn đuốc sáng trưng của Vivonne đứng sừng sững ở một khúc quẹo của con đường. Kiệu và xe đi đến tấp nập và qua các cửa sổ mở vẳng ra tiếng sáo và vĩ cầm.

Angélique dừng lại một chút để vuốt chiếc áo choàng và sửa lại một tí cho lịch sự. Nàng nhìn thấy một người đàn ông vai bè tách khỏi một nhóm và tiến về phía nàng như thể đang mong đợi nàng nhưng vì ánh đèn chiếu từ phía sau ông ta nên nàng không nhận ra ông. Khi đã đến cạnh nàng, ông ta chăm chăm nhìn nàng rồi cất mũ chào.

- Plessis-Bellières phu nhân, phải không ạ? Vâng đúng rồi, tôi xin tự giới thiệu - Carroulet. Cảnh sát trưởng ở đây, Marseille. Tôi là bạn rất thân của ngài Reynie. Ngài có viết thư cho tôi về bà, vì muốn những ngày bà ở Marseille được thật dễ chịu…

Angélique thấy ông ta có một gương mặt phúc hậu với một cái bướu giáp ở góc mũi. Giọng ông thớ lợ.

- Tôi cũng đã gặp phụ tá của ngài, ông Đêgrê vừa mới đến đây sáng qua. Nghĩ rằng có thể bà định đến thăm công tước Vivonne mà ông ấy biết là bạn của bà nên ông ấy chỉ thị cho tôi chờ bà ở cổng ra vào để tránh những hiểu lầm phiền phức…" align="justify">Bỗng nhiên Angélique cảm thấy phẫn nộ hơn là sợ hãi. Như thế là Đêgrê đã cho toàn bộ cảnh sát của thành phố theo sát nàng, thậm chí cả Carroulet, khét tiếng là kẻ giấu bàn tay sắt trong găng tay nhung.

- Tôi chẳng hiểu ông đang nói gì thưa ông - Nàng lạnh lùng hỏi.

- Hừm - ông ta trả lời vẻ độ lượng - Nhưng thưa bà người ta đã miêu tả bà rất đầy đủ…

Một cỗ xe đang tiến đến cạnh họ. Viên cảnh sát trưởng nép sát người vào tường. Còn Angélique đi, đúng hơn là lao người dưới vó ngựa và lợi dụng khoảng thời gian người xà ích dùng để quặt xe tránh nàng, nàng đã lẩn vào đám khách đang tụ tập ở cổng biệt thự của Công tước Vivonne. Bọn gia nhân mang đuốc thắp sáng cái cầu thang to lớn dẫn đến hành lang ở cửa vào. Nàng bước lên cầu thang đầy tự tin và nhập vào đám khách.

Flipot bám sát gót nàng, mang theo túi tiền Angélique lẻn vào bóng tối của cầu thang như một phụ nữ vừa phát hiện một bít tất mình bị tụt.

Có cơ hội đấy, chuồn thôi - nàng thì thầm với chú tiểu đồng - Nấp vào khu gia nhân, chỗ nào cũng được ta không cần - miễn là không để ai phát hiện. Ta sẽ gặp lại mày ở khu cảng khi hạm đội hoàng gia nhổ neo. Cố tìm ra, tàu khởi hành ở đâu và vào lúc nào. Nếu mày không có ở đấy ta sẽ đi một mình. Cầm ít tiền đây.

Nàng ra khỏi chỗ ẩn náu và cũng vẫn với những bước chân tự tin như trước, nàng đi theo các bậc thang bằng cẩm thạch dẫn đến các tầng trên.

Nàng vừa đến cầu thang thứ nhất thì viên cảnh sát xuất hiện bên dưới. Tuy rất sợ hãi nàng vẫn ngả người qua lan can, theo dõi một cách tò mò tin chắc ông ta không nhìn thấy mình trong bóng tối.

Carroulet nom có vẻ không vui. Ông ta đi đến gần một gia nhân hỏi gì đó rất lâu. Người này lắc đầu quầy quậy rồi lỉnh đi. Một lát sau Công tước Vivonne xuất hiện, cười phá lên trước những câu bông đùa. Viên cảnh sát trưởng khúm núm cúi đầu chào. Đô đốc Hải quân là một nhân vật rất quan trọng. Ngài rất được Đức vua sủng ái, và ai cũng biết chị gái Ngài là tình nhân được thừa nhận của Đức vua. Ngài còn tr lại nóng tính nên ngài ăn nói không nhũn nhặn lắm.

- Ông bảo tôi gì nào? Vivonne rống lên - Có Plessis-Bellières phu nhân trong số khách của tôi ư? Theo các tin tức mới nhất từ Versailles thì ông nên tìm bà ta ở trên giường Đức vua ấy.

Thấy Carroulet vẫn khăng khăng Vivonne không giữ được bình tĩnh.

- Ông nói nghe chả có lý tí nào. Ông bảo bà ta ở đây mà lại không có ở đây. Thì hoặc là ông mù, hoặc là ông bị ảo giác ông nên đi tìm thầy thuốc thì hơn.

Viên cảnh sát trưởng đành tiu nghỉu rút lui. Vivonne nhún vai. Một người bạn đến bên ông và hẳn là hỏi ông chuyện gì xảy ra. Vì Angélique nghe viên đô đốc trẻ tuổi trả lời giận dữ:

- Cái thằng nhà quê ấy cứ bảo tôi là đang đón tiếp tại đây, ngay trong nhà này, bà Angélique xinh đẹp, người tình gần gũi nhất của Đức vua.

- Plessis-Bellières phu nhân ấy à?

- Chính thế. Trời đã phù hộ tôi để không bao giờ phải chứa con điếm lắm chuyện ấy dưới mái nhà mình! Chị tôi đã suýt quẫn trí vì phải chịu đựng những điều xúc phạm của con mụ đó. Chị tôi viết thư cho tôi bao bức thư lâm li. Nếu con tiên cá mắt xanh kia mà đạt được sở nguyện thì Athénais đến phải khăn gói ra đi và dòng họ Mortemart này đến phải điêu đứng một thời gian.

- Ngài có cho rằng bà ta đang ở Marseille không? Nghe nói nhan sắc của bà ta cũng đủ phá những giấc ngủ của người ta rồi. Tôi vẫn khao khát được gặp bà ta.

- Khao khát mà làm gì? Mụ ta là một con chuyên đi chài, nhẫn tâm đến chỗ có thể giết chết người. Những kẻ ngưỡng mộ mụ ta biết rõ là dính vào mụ thì sẽ chẳng được lợi lộc gì. Mụ đâu chịu bỏ phí thì giờ để nói chuyện yêu đương khi mụ nhìn thấy cái điều mụ muốn. Mà điều mụ muốn lúc này là Đức vua. Một con hồ li chính hiệu. Chị tôi viết trong lá thư gần đây nhất…

Angélique không nghe rõ đoạn cuối vì hai người đã chuyển sang phòng khách.

“Rồi ông sẽ phải trả giá về chuyện này ông bạn thân mến ạ” - Angélique thầm nhủ, căm giận Vivonne đã phỉ báng mình như thế.

Nàng dò dẫm lần xuống cái hành lang mờ tối cho đến khi nhìn thấy một cửa ra vào. Nàng từ từ xoay tay nắm. Gian phòng rộng trống trải và lờ mờ nhờ ánh sáng từ một cửa sổ mở rộng. Mệt lử Angélique nằm dài trên một chiếc sập Đông phương trải thảm và đệm. Chân nàng va phải một chiếc đĩa bằng đồng trên sàn nhà, làm phát ra một âm thanh nghe như tiếng cồng. Nàng hồi hộp lắng nghe động tĩnh. Thế rồi nàng tìm thấy một ngọn nến để xem thử mình đang ở đâu. Cả dãy phòng này - một buồng ngủ, một buồng trang điểm và một buồng tắm - chắc là của Công tước Vivonne. Rõ ràng đây là một căn phòng của một người đi biển, một khi lên bờ chẳng làm gì khác ngoài việc hưởng lạc. Trong cái đống ngổn ngang ấy chẳng mấy chốc Angélique đã thấy được nào là hải đồ, địa đồ và đồng phục với một tủ quần áo treo vô số áo choàng buổi tối và áo phụ nữ mỏng dính.

Angélique chọn một chiếc áo lụa thêu màu trắng. Nàng tắm trong bồn nước chuẩn bị sẵn cho ông chủ - và nhân tình của ông - có hòa nước hoa oải hương xứ Provence. Nàng chải bụi ở tóc. Thở phào khoan khoái, nàng cuộn tấm áo mỏng manh quanh người và đi nhanh về phòng trang điểm. Nàng mệt rũ cả người. Sau một hồi lắng nghe những âm thanh nghèn nghẹt từ phòng khách vẳng ra, nàng lại thả mình xuống đi văng. Thây kệ tương lai, thây kệ tất cả bọn cảnh sát trên thế giới này! Nàng ngủ đây.

- Ôi!

Tiếng kêu thất thanh đánh thức Angélique, nàng nhổm dậy đưa tay che mắt vì chói.

- Ôi!

Một cô gái tóc đen có nốt ruồi giả đầy mặt đang đứng ở đầu giường. Một hình ảnh của sự phẫn nộ pha lẫn kinh ngạc. Cô ta quay lại rất nhanh và tát ai đó đánh đốp một cái.

- À ra thế, đồ con lợn, phải chăng đây là món quà bất ngờ mà mày dành cho tao? Xin chúc mừng, thành công đấy! Tao chẳng bao giờ quên được sự lăng nhục tế nhị này. Tao thề suốt đời sẽ không bao giờ thèm nhìn lại cái mặt

Vén chiếc váy đánh soạt và mở cái quạt đánh phạch cô ta bước vội khỏi phòng.

Tên gia nhân của Vivonne là người đầu tiên kịp hoàn hồn. Hắn đặt hai chiếc đèn nến đang cầm lên bàn cúi chào ông chủ và như ngẫu nhiên cúi chào Angélique. Đoạn hắn chuồn ra khẽ khàng đóng cửa lại.

- Ngài Vivonne… Tôi thật ân hận - Angélique thì thào, cố nở nụ cười hối lỗi.

Nghe tiếng nàng hình như cuối cùng ông ta cũng nhận ra là mình đang đối phó với một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là một bóng ma.

- Hóa ra tên nhà quê kia nói đúng - Bà đã đến Marseille. Bà đã lẩn trốn trong nhà tôi. Tôi làm thế nào mà đoán ra được? Tại sao bà không tự giới thiệu?

- Tôi không muốn bị người ta nhận diện. Mấy lần rồi tôi suýt bị bắt đấy.

Anh chàng trẻ tuổi đặt tay lên trán và đến bên chiếc bàn viết bằng gỗ mun lấy một bình rượu mạnh và một cái cốc.

- Vậy là Plessis-Bellières phu nhân đang bị toàn bộ cảnh sát vương quốc truy lùng! Bà có giết người không?

- Không, nhưng còn tệ hơn thế nữa! Tôi đã từ chối không ngủ với Đức vua.

Lông mày của vị đại thần rướn lên kinh ngạc.

- Vì sao?

- Vì trung thành với bà chị yêu quý của ông, phu nhân de Montespan!

Vivonne há hốc mồm nhìn nàng, bình rượu vẫn cầm trong tay. Rồi nét mặt trở lại bình thường, chàng cười phá lên. Chàng rót cho mình một cốc rượu mạnh ngồi xuống cạnh- Bà làm thế thì e nguy hiểm đến tính mạng.

- Có thể là thế. Nhưng không sớm như ông nghĩ đâu. Nàng lại mỉm cười với chàng, vẫn cái nụ cười e thẹn dễ thương lúc đầu. Cặp mắt xanh buồn ngủ luôn chớp chớp, đôi hàng mi in thành những bóng dài lung linh trên đôi gò má mịn màng.

- Ban nãy tôi mệt quá - nàng thở dài - Tôi đã đi hàng tiếng đồng hồ khắp thành phố. Tôi bị lạc đường. Tôi đến đây để ẩn náu. Ông tha lỗi cho tôi nhé, tôi biết làm như thế này thật là đường đột. Tôi đã tắm trong bồn tắm của ông và lấy chiếc áo choàng này trong tủ.

Nàng vuốt ve thẳng tấm áo choàng tắm trên thân thể trần truồng của mình. Đường cong của đùi và háng nàng lộ ra bên dưới ánh hồng. Vivonne khẽ liếc nhìn tấm áo mỏng dính, rồi vội đưa mắt sang chỗ khác. Chàng nuốt ực một hơi hết cốc rượu.

- Thế có khổ cho tôi không chứ! Chàng làu bàu - Đức vua rồi sẽ biết bà ở đây và buộc tôi tội đồng lõa với bà.

- Ngài Vivonne - Angélique đứng lên nói - Chớ có nghĩ dại. Tôi lại nghĩ rằng ông chăm lo tới hạnh vận của chị ông hơn cơ… mà hạnh vận của ông phần nào phụ thuộc vào đó. Có phải ông thực sự muốn nhìn thấy tôi trong vòng tay Đức vua còn Athenais thì bị ra rìa không?

- Không đời nào! - Vivonne lúng túng, không biết xử trí thế nào trong cái tình thế dở khóc dở cười này, hệt như trong các vở kịch của Corneille - Nhưng tôi không muốn xúc phạm Hoàng thượng. Bà có thể cự tuyệt sự ve vãn của người thì tùy bà. Nhưng tại sao bà lại ở Marseille? Mà đến đúng nhà tôi cơ chứ?

Nàng khẽ đặt bàn tay lên bàn tay của Vivonne:

- Bởi vì tôi muốn đến đảo Crète.

- Sao? - Chàng giật nảy lên như thể bị ong đốt.

- Ngày mai ông lên đường phải không? - Angélique nói tiếp - Hãy mang tôi theo.

- Thế này thì quá lắm. Bà điên rồi hay sao? định đi đảo Crète? Bà có biết nó ở đâu không đã?

- Thế còn ông? Ông có biết tôi là lãnh sự ở Crète không đã? Tôi có công việc và quyền lợi quan trọng ở đấy và đã tới lúc tôi phải đến chăm nom chúng, và để cho sự đam mê của Đức vua nguội bớt một thời gian. Ông xem như thế có hay không?

- Như thế là điên rồ... Crète ! - Mắt chàng long sòng sọc như thể tính chất điên rồ của đề nghị đã đánh gục chàng.

- Vâng, tôi biết - Angélique nói - Hậu cung của Vua Thổ, bọn cướp biển Barbery v.v và v.v… Nhưng ông thấy đấy đi với ông tôi chẳng phải sợ gì cả. Cái gì có thể xảy đến với tôi nếu tôi được Hải quân hoàng gia Pháp hộ tống?

- Lệnh bà thân yêu - Vivonne trịnh trọng nói - Xưa nay tôi vẫn rất kính trọng lệnh bà….

- Có lẽ quá kính trọng đấy - Nàng tiếp lời với một nụ cười tinh nghịch.

Lời nói của nàng làm cho viên đô đốc trẻ tuổi lúng túng, cứ ấp úng mãi.

- Điều đó nào có quan trọng gì? Hừm! Vâng gì thì gì xưa nay tôi vẫn coi bà như một phụ nữ biết điều và tỉnh táo. Giờ đây tôi rất đau lòng khi buộc phải nhận thấy rằng bà cũng chẳng khôn ngoan hơn mấy so với bọn trẻ người non dạ thiếu suy nghĩ.

- Như cái nàng tóc đen vừa rời chúng ta trước đây mấy phút chứ gì? Lẽ ra tôi phải thanh minh với cô nhân tình duyên dáng của ông. Giờ thì chắc cô ấy đang bô bô cái tin là tôi đang ở đây.

- Cô ta không biết tên bà.

- Cô ta có thể miêu tả con người tôi và những kẻ mà tôi đang muốn tránh mặt sẽ nhận ra tôi. Ông đưa tôi đến đảo Crète đi.

Công tước cảm thấy nghẹt thở ở cổ họng. Ánh mắt của Angélique khiến chàng chóng mặt. Chàng đi đến bàn viết, rót thêm cho mình một cốc rượu mạnh nữa.

- Không bao giờ - Chàng khước từ lần thỉnh cầu cuối cùng ấy của nàng - Tôi chẳng dại gì dây vào chuyện ấy. Bằng việc đồng lõa với bà trong cuộc chạy trốn - mà sớm muộn gì người ta cũng sẽ phát hiện - tôi sẽ nhận được cơn thịnh nộ của Đức vua.

- Và những lời cảm ơn của chị ông.

- Chắc chắn tôi sẽ bị thất sủng mất thôi.

Ông lại đánh giá thấp quyền lực của Athénais đó. Thế mà ông lại biết rõ chị ông hơn tôi. Bây giờ chị ông là người duy nhất được Đức vua sủng ái. Chị ông không quên những mưu chước mình dùng để quyến rũ Đức vua, ngay từ lúc ban đầu. Ông đừng nghĩ rằng chị ông không đủ thế lực và tài trí để tận dụng thời gian tôi vắng mặt mà hàn gắn chỗ rạn nứt tôi đã gây nên.

Vivonne nhíu mày suy nghĩ rất lung “ôi dào!” chàng nói. Rồi hẳn chàng đã nhìn thấy viễn cảnh của dòng họ Mortemart rực rỡ, hẳn đã nghe thấy tiếng rất vang của giọng cười khinh mạn và giọng nói khó bắt chước của nàng “ôi dào!” chàng nhắc lại: “Có thể tin tưởng vào chị tôi được”. Chàng lắc đầu lia lịa “nhưng về phần bà thì sao?” Chàng đưa mắt dõi theo phản ứng của nàng.

Mỗi lần Vivonne nhìn nàng Angélique nhận thấy chàng ngày càng ý thức rõ rệt hơn về sự có mặt của nàng trong nhà chàng vào cái giờ đó - một người đàn bà đã từng là báu vật của Triều đình và nỗi thèm khát của Đức vua. Chàng quan sát sự hoàn hảo của nàng với vẻ ngỡ ngàng, như thể lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nhan sắc của nàng không thể chê được điểm nào. Nước da của nàng không một người phụ nữ tóc vàng nào có thể sánh kịp, con ngươi đen láy trong đôi mắt xanh. Ở Versailles chàng đã coi nàng trong bộ lễ phục Cung đình như một thần tượng đã từng làm cho Montespan phát điên lên vì ghen tức. Và lúc này khi đã cởi bỏ xiêm y nàng hoàn toàn chỉ là một phụ nữ làm mê đắm lòng người. Lần đầu tiên trong đời chàng nghĩ đến Đức vua và thầm nhủ: “một con người đáng thương! Nếu bà ấy quả thực cự tuyệt…”

Angélique không có ý phá tan sự im lặng nặng nề giữa hai người họ. Nàng thích thú được giữ một người thuộc họ Mortemart trong tình trạng hồi hộp đợi chờ. Đây là một cơ may hiếm ai có được. Niềm hưng phấn và tính cách bốc lửa của gia đình này hình như không bao giờút. Hoặc anh căm thù họ, hoặc anh tôn thờ họ. Ngay cả bà Trưởng tu viện Fontevrault người già nhất họ với sắc đẹp như Madonna, mặc dù che mạng và trùm khăn vẫn mê hoặc được Đức vua và làm điên đảo các triều thần. Khi tuổi tác đã dập tắt ngọn lửa tinh thần của bà bà tiếp tục đọc kinh Cha Sớm, cai quản nhà tu kín và dẫn dắt các nữ tu sĩ đi theo những con đường đức hạnh cao quý.