Vivonne kế thừa những đức tính ưu tú nhất cùng những khuyết điểm tồi tệ nhất của các bà chị, bẳn gắt và xởi lởi, ngọt ngào và thô lỗ, ngu ngốc và thiên tư. Tấm lòng bao dung của Athénais, thứ tình cảm của chàng hiệp sĩ đối với người tình đã hút Angélique đến với bà. Vì thế nàng vẫn đối xử với công tước Vivonne bằng mối quan hệ dè dặt. Hình như chàng thanh lịch hơn các quý tộc khác, những kẻ chỉ nhất nhất rập khuôn theo những người bảo trợ họ và cấp tiền cho họ.
Nàng lại mỉm cười tinh nghịch với chàng và chợt nhận ra rằng, xét cho cùng nàng thật sự khoái những anh chàng Mortemart điển trai tham lam ngu xuẩn này. Nàng từ từ nâng một cánh tay lên đỡ lấy cằm và đưa mắt nhìn khiêu khích.
- Còn tôi thì sao, là thế nào?
- Bà là một người đàn bà kì dị thưa bà. Bà chưa quên là bà đã tìm cách gạt chị tôi ra chứ? Thế mà lúc này bà lại có một lập trường đảo ngược hoàn toàn và tìm cách tạo lợi thế cho chị tôi. Bà nhằm cái đích gì? Bà mong muốn đạt được cái gì qua trò ú tim này?
- Chẳng gì cả ngoài việc chuốc thêm phiền muộn.
- Lại còn thế nữa?
- Chẳng lẽ tôi không có quyền làm theo ý thích nhất thời của mình như bất cứ người đàn bà nào khác hay sao?
- Có quá đi chứ! Nhưng phải chọn đúng đối tượng. Chứ còn chơi vào Đức vua thì bà sẽ lôi thôi đấy.
Angélique bĩu môi:
- Phải chăng tôi có lỗi nếu tôi không ưa những người lì xì, hâm hâm, tẻ nhạt và lại rất xét nét trong những chuyện riêng tư, và do đó có khác nào lũ phàm phu tục tử?
- Bà đang nói về ai thế?
- Đức vua.
- Trời đẩt! Bà đã đi quá xa rồi đấy, dám phán xét cả Đức vua... - Rõ ràng là Vivonne cảm thấy bị xúc phạm
- Ông bạn ơi, khi bàn đến chuyện buồng the hãy cho tôi nói với tư cách một người đàn bà chứ không phải là một bề tôi.
- Cũng may mà không phải tất cả đàn bà đều ngang bướng như bà.
- Họ muốn phục tùng thì mặc họ, chứ tôi thì tôi không chịu đâu. Tôi chẳng thể nào cung cúc chịu lép một bề để đổi lấy danh vọng, phẩm hàm và ân huệ. Tôi sẵn sàng nhường lại tất cả cho Athénais.
- Bà thật là hết chỗ nói!
- Ông còn mong đợi gì hơn nào? Tôi có lỗi gì nếu tôi khoái những người đàn ông phóng đãng nhưng đầy nghị lực như ông chẳng hạn? Tôi thích những chàng dũng sĩ biết dành đôi chút thời gian cho phụ nữ. Vứt mẹ những gã chán ngắt suốt đời chỉ biết có công việc thôi. Tôi thì tôi thích những kẻ dám bước ra khỏi đường công danh trong chốc lát để cúi xuống hái một vài bông hoa đẹp.
Công tước Vivonne quay nhìn chỗ khác, miệng làu bàu:
- Tôi nhìn thấy rõ cái trò ảo thuật của bà rồi. Bà có một nhân tình đang đợi bà ở Crète, một anh chàng thiếu úy hải quân điển trai để ria mép nào đó, một anh chàng chỉ có mỗi một mục đích trên đời là đàn bà, đúng không?
- Ông nhầm rồi. Tôi chưa hề đến đảo Crète và chẳng có ai đợi tôi ở ngoài đấy.
- Thế tại sao bà muốn đến chỗ sào huyệt bọn cướp biển ấy?
- Tôi đã bảo ông rồi. Tôi có công việc ở đó. Vả lại đó là cách tốt nhất để quên
- Đức vua thì chẳng quên được bà đâu! Bà nghĩ rằng bà là loại phụ nữ mà đàn ông dễ dàng quên lắm sao?
- Đức vua sẽ quên tôi, rồi ông xem. Xa mặt cách lòng, đàn ông nào mà chẳng thế ư? Đàn ông các ông đều cùng một giuộc cả. Đức vua rồi sẽ lại để ý đến Montespan của Ngài, và sẽ sống hạnh phúc với bà ấy trọn đời. Đức vua không phải là một người phức tạp càng không phải là một người đa cảm đa sầu.
Công tước Vivonne cảm thấy cổ họng mình thắt nghẹn. Chàng bất giác thốt nên:
- Đàn bà các bà thật xấu xa!
- Thực lòng mà nói, Đức vua hẳn sẽ biết ơn ông nếu Ngài biết là ông đã giúp đỡ tôi và qua đó giúp đỡ Ngài thoát khỏi một đam mê vô ích. Như vậy Ngài sẽ khỏi phải xử sự như một tên bạo chúa là ném tôi vào ngục tối. Thời gian sẽ qua đi và Đức vua sẽ cười nhạo cơn thịnh nộ của mình và Athénais sẽ có cơ hội để trả công cho ông là đã tống khứ được cái kẻ mà bà ấy muốn loại trừ.
- Nhưng giả dụ Đức vua không quên bà thì sao?
- À, nếu quả vậy thì tôi vẫn còn thời gian để thay đổi ý kiến. Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại về mọi chuyện và nhận ra sai lầm trong cách cư xử của tôi. Lòng nhiệt thành của Đức vua sẽ làm trái tim tôi rung động. Tôi sẽ ngả vào vòng tay của Ngài và trở thành người được Ngài sủng ái nhất và… tôi sẽ không quên ông, ông thấy không, ông không phải nghĩ đến tương lai. Giúp tôi ông sẽ lợi nhiều bề, ông cận thần bé bỏng của tôi ạ.
Những tiếng nói cuối cùng của nàng với giọng vừa đủ khinh miệt để chọc tức chàng. Chàng đỏ mặt tía tai và phản đối, tỏ ra cao thượng: “bà nghĩ tôi là một tên lừa đảo, một kẻ bợ đỡ chắc?”.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.
- Được rồi, hãy hiểu rằng tôi cũng như bà, có thể tâu với Đức vua những điều tôi ngh
- Tôi không nghi ngờ điều ấy.
- Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó - Viên đô đốc trẻ tuổi nghiêm nghị đáp - Bà dễ quên quá đấy, thưa bà, bà quên rằng tôi chỉ huy cả một hạm đội, và sứ mệnh mà hạm đội Hoàng gia phải đảm nhiệm ngày mai là một sứ mệnh quân sự, nghĩa là một sứ mệnh đầy nguy hiểm. Tôi được giao trọng trách canh gác cái trại điên Địa Trung Hải này nhân danh nhà Vua Pháp. Mệnh lệnh của tôi rất nghiêm ngặt: không chở hành khách, càng không chở đàn bà con gái.
- Ngài Vivonne …
- Không - Chàng gầm lên - Hãy nhớ rằng tôi là chủ trên tàu của tôi và tôi biết mình phải làm gì. Một cuộc viễn chinh ở Địa Trung Hải không phải là một cuộc bơi thuyền trên sông đào Venise đâu. Tôi hiểu rõ tầm quan trọng của sứ mệnh của tôi và tôi tin rằng Đức vua sẽ nói và làm những gì tôi đang nói và làm lúc này!
- Ông nghĩ thật thế ư?... Ngược lại tôi tin rằng Đức vua sẽ không chê những gì tôi đang bày ra trước ông.
Nàng nói rất nghiêm túc, Vivonne lại biến sắc. Mạch máu ở thái dương chàng giật mạnh. Chàng chăm chăm nhìn nàng như một quan tòa. Chàng cảm thấy hình như bản thân cuộc sống đang đón chờ chàng trong bộ ngực mềm mại phập phồng dưới làn đăng ten mỏng dính.
Chàng sững sờ không thốt nên lời. Plessis-Bellières phu nhân nổi tiếng là kênh kiệu, và nàng cũng đã nhận là mình tính khí thất thường. Tuy là một cận thần nhưng chàng không bao giờ dám nghĩ rằng chàng có thể nhận được những gì mà Đức vua đã bị cự tuyệt. Môi chàng bỗng nhiên cháy bỏng. Chàng nốc cạn chỗ rượu mạnh và cẩn thận đặt cái cốc lên bàn viết, như thể chàng sợ chiếc cốc rơi tuột khỏi tay.
- Bà hãy tin là chúng ta đã hiểu nhau - chàng nói.
- Tôi cho rằng chúng ta hành động… rất đúng - Angélique thì thầm. Môi nàng lại như một nụ hồng và mắt nàng nhìn thẳng vào mắt viên đô đốc.
Chàng bất giác khụy xuống bên đi văng, quàng hai cánh tay ôm lấy vòng eo m của nàng. Với một cử chỉ thần phục vô ý thức chàng cúi nghiêng đầu và chạm môi vào làn da mịn như xatanh phía trên bộ ngực phập phồng và cứ giữ tư thế đó trong bóng tối bí hiểm và đượm nồng mùi nước hoa khêu gợi kia.
Nàng không hề cựa mình, chỉ cụp mi xuống để che đi vẻ mặt đắc thắng ngời lên trong đôi mắt. Rồi chàng cảm thấy nàng ngả về phía mình, để mặc cho chàng tha hồ vuốt ve. Một khát vọng điên cuồng tràn ngập người chàng, khát vọng được vồ nuốt cái thân hình tuyệt mĩ như cẩm thạch kia. Chàng hau háu lướt môi trên thân thể nàng, tìm kiếm đôi vai tròn trịa mịn màng của nàng, chỗ hõm ở yết hầu ấm áp khiến chàng choáng váng.
Hai cánh tay của Angélique quấn lấy người chàng, áp chặt đầu chàng vào người nàng. Đoạn nàng khẽ đặt bàn tay vào một bên cằm chàng và buộc chàng ngẩng lên nhìn mình. Đôi mắt màu xanh ngọc bích của nàng bắt gặp đôi mắt xanh đục của dòng họ Mortemart và ít nhất là một lần chúng quy phục nàng. Vivonne xưa nay chưa hề được gặp một người đàn bà như thế này hay chưa hề nếm trải một niềm hoan lạc mê li hơn.
- Anh có đưa em đến Crète không? - Nàng hỏi.
- Anh cho rằng… anh cho rằng anh không thể làm khác được - Chàng trả lời, giọng khàn khàn.
Angélique biết mọi mánh khóe của một cuộc mây mưa không định trước. Nàng đã hứa sẽ làm chàng thỏa mãn và chàng thì quá lịch lãm, đâu có chịu chấp nhận thứ tình cảm thụ động ấy. Đang vuốt ve cợt nhả bỗng nhiên nàng mãnh liệt như một con thú bị dồn, như thể nàng sẵn sàng hiến thân cho chàng, rồi lại khước từ những đòi hỏi mới của chàng cho đến khi chàng phải van vỉ là chàng sắp chết đến nơi vì vỡ mộng.
- Đừng - Nàng khẽ nói.
- Sao lại đừng?
- Em không biết nữa… Chúng ta chỉ mới vừa quen nhau.
- Em nhầm rồi. Anh vẫn luôn ngưỡng mộ em từ xa.
- Còn em em phải thú thật rằng trước kia em thấy anh rất hấp dẫn, nhưng tối nay em có như gặp anh lần đầu. Anh… quấy quả nhiều hơn em tưởng tượng, anh làm em phát hoảng lên.
- Phát hoảng à?
- Em đã nghe rất nhiều là họ Mortemart tàn bạo lắm.
- Vớ vẩn! Hãy quên nỗi lo sợ của em đi, em yêu.
- Không.. thưa ngài! Ôi! Để em thở một tí nào! Này nhé, em có một số nguyên tắc. Có một số điều không được làm trừ phi đối với người tình đã gắn bó lâu ngày.
- Em mới đáng yêu làm sao! Anh sẽ làm cho em quên các nguyên tắc của em. Theo em, anh có làm được không?
- Em biết đâu đấy.
Hai người say đắm thầm thì trong ánh sáng mờ mờ của ngọn nến lung linh. Angélique quy phục trước những đợt tấn công nhẹ nhàng nhưng ghê rợn của chàng. Nàng run lên trong vòng tay vạm vỡ, bắt nàng phải khuất phục trước ý chí của chàng. Ngọn nến bập bùng. Bóng đêm trùm lên hai người như muốn lôi nàng sâu hơn nữa vào những ý đồ của chàng. Nàng để mình chuồi dần một cách mù quáng và tự nguyện vào cái biển hoan lạc luôn mới mẻ và cuồng nhiệt. Nàng quên đi tất cả, rú lên một cách buông thả trong khi chống đỡ một cách ngoan cường và sung sướng, mỗi cơn đau như giằng lấy các giác quan của nàng bao khoái cảm đê mê.
Vẫn víu chặt lấy nàng chàng ngủ thiếp đi. Mặc dù cái trạng thái bải hoải suy nhược dễ chịu và cơn ngây ngất khắc khoải đang nhận chìm nàng, nàng vẫn cố thức. Chẳng mấy chốc trời sẽ sáng, và nàng mong mình sẽ thức giấc trước khi chàng mở mắt, nhất là khi nàng không tin tưởng vào những lời hứa của đàn ông một khi khát vọng của họ đã được thỏa mãn.
Nàng nằm yên mở to hai mắt, đăm đăm nhìn vào màn đêm xanh thẫm bên ngoài cửa sổ đang vọng vào tiếng sóng ầm ì vỗ trên bãi bể đầy sỏi đá. Như cái máy, nàng đưa tay vuốt ve thân thể gân guốc của người tình đang ngủ say. Cái cảm giác trìu mến xa xưa mà bao nhiêu năm trước khi được nằm cạnh Philippe nàng vẫn hằng ao ước bỗng sống dậy trong nàng.
Bình minh đang ên. Bầu trời thoạt tiên mang màu gió sáng lốm đốm đỏ giống như ngực con bồ câu cườm sau đó nhẹ nhàng chuyển sang màu xanh lục và màu trắng óng ánh như ngọc trai.
Có người cào cào cánh cửa.
- Thưa đô đốc - giọng tên hầu phòng nói - đã đến giờ.
Vivonne tỉnh dậy ngay như một người đã quen với báo động.
- Giôdép đấy à?
- Vâng thưa ngài. Tôi có thể vào giúp Ngài mặc quần áo không ạ?
- Không, ta sẽ tự làm lấy. Chỉ cần bảo tên Thổ chuẩn bị cà phê.
Chàng cười ranh mãnh với Angélique khi gọi với tên hầu phòng: “Nhớ bảo hắn mang hai cái tách và bánh ngọt nhé!”.
Angélique cũng đáp lại bằng một nụ cười ranh mãnh và đặt tay lên má người tình: “Anh xinh trai quá!” - Nàng nói.
Cách xưng hô thân mật của nàng khiến chàng sướng rơn. Nàng đã cự tuyệt Đức vua!
- Em cũng đẹp quá. Anh tưởng mình đang nằm mơ.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, mớ tóc dài chảy xuống quanh nàng nom nàng như một đứa trẻ.
- Anh sẽ đưa em đến Crète chứ?
Chàng có vẻ sửng sốt:
- Còn phải hỏi! Chẳng lẽ anh lại đê tiện đến mức nuốt lời hứa của mình sau khi em đã giữ lời hứa của mình một cách tuyệt vời hay sao? Nhưng phải khẩn trương lên em ạ. Vì sau một giờ đồng hồ nữa ta phải có mặt. Em đã mang sẵn hành lý chưa hay anh phải cho người đi
- Tên người hầu đang chờ em ở chân cầu với cái túi của em. Trong khi anh sửa soạn em sẽ lục lọi cái tủ quần áo kia, cái tủ đầy ắp những thứ có thể làm thỏa lòng ao ước của phụ nữ. Quần áo của vợ anh à?
- Không - Vivonne trả lời tỉnh bơ - Vợ anh và anh sống riêng. Bọn anh đã không gặp nhau một năm nay, kể từ ngày con yêu tinh ấy định đầu độc anh để thế chân bằng người tình của ả.
- Phải rồi, em còn nhớ. Em nghe tin này ở trong Triều. - Nàng cười phá lên - Anh yêu tội nghiệp, quả là kinh khủng. Có thực sự cô ả đầu độc anh không?
- Anh đã phải ốm lên ốm xuống mãi đấy.
- Thôi chuyện đã qua - nàng dịu dàng nói, khẽ vỗ vào má chàng - vậy ra những áo choàng này là của các nhân tình của anh, mà theo lời đồn thì vừa nhiều vừa muôn vẻ. Nhưng mà em phàn nàn làm gì cơ chứ! Em đi tìm những thứ em cần đây.
Nàng lại cười sằng sặc. Những trò nô giỡn tình ái đã để lại một hương vị chua cay trên thân thể nàng, và khi nàng đi qua trước mặt chàng, theo bản năng, chàng dang tay tóm lấy nàng và kéo về phía mình.
Nhưng nàng vùng ra cười vang: “Đừng, thưa tướng quân. Chúng ta đang vội, chốc nữa chúng ta gặp lại nhau cơ mà”.
- Xì! - Chàng nhăn mặt nói - em ạ, trên tàu gale không thoải mái như em tưởng đâu.
- Phù! Ta sẽ có đủ cơ hội để thỉnh thoảng hôn nhau. Anh có bao giờ cập bến ở Địa Trung Hải không? Có phải ở đấy có những dòng nước trong xanh và những bãi cát mịn màng không?
Chàng thở dài:
- Thôi đừng hỏi nữa! Em đang làm anh điên đầu đây.
Vừa huýt sáo chàng vừa đi bít tất lụa và mặc quần ống túm xatanh xanh, rồi đến bên cửa buồng tắm. Nàng đã đổ một ít nở bình đồng vào bồn cẩm thạch và té nước vào người.
- Ít ra em cũng cho anh ngắm một tí - Chàng nài nỉ.
Nàng đưa mắt nhìn chàng âu yếm, qua bên vai ướt của mình.
- Anh trẻ quá!
- Không trẻ bằng em, chắc chắn như vậy. Thậm chí anh lớn hơn em ba, bốn tuổi ấy chứ. Nếu anh nhớ không sai, lần đầu anh gặp em là - đúng rồi, anh nhớ ra rồi - lúc Đức vua vào Paris. Ngày ấy em có cả cái tươi mát, ương ngạnh và sắc nhọn của tuổi hai mươi. Lúc đó thì anh hai mươi tư và tự cho mình đã là một người lịch lãm. Giờ đây anh mới biết rằng anh thực sự chẳng biết tí gì.
- Nhưng em đã già đi nhanh hơn - Angélique nói - nhanh kinh khủng. Em đã một trăm rồi.
Một tên Thổ mặt như cái bánh dưới vành khăn xanh lục mang vào một khay đồng đựng mấy chén nước màu nâu đang bốc hơi. Angélique chợt nhớ ra đây chính là thứ đồ uống mình đã dùng với Đại sứ Ba tư Bakhtiari Bey và toàn miền Levant đã sặc mùi hương của nó. Nàng không tài nào chạm môi vào đấy vì mùi đăng đắng của nó làm nàng ghê tởm. Nhưng Vivonne thì uống liền mấy chén, rồi hỏi nàng đã sẵn sàng lên đường chưa.
Angélique lại cảm thấy trong người tràn ngập một nỗi kinh hoàng. Làm sao đây nếu bọn cảnh sát vẫn đánh hơi nàng trong cái thành phố đang ngủ say này?
Nhưng may quá, lâu đài của Đô đốc lại ở ngay trước mặt kho vũ khí nên họ chỉ cần đi qua một cái sân nhỏ là đến chân cầu.
Xa xa, tàu gale đang đợi. Một chiếc xuồng lớn sơn hai màu vàng trắng đang vượt qua bến cảng đi về phía chân cầu. Angélique e mình sẽ ngất xỉu vì lo lắng trong khi chờ đợi nó đến. Đá cuội của Marseille đang nóng bỏng dưới chân nàng. Đêgrê có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào để triệt tiêu toàn bộ kế hoạch của nàng và phá tan mọi hi vọng. Nàng hết nhìn quanh lại nhìn các cầu tàu, nơi buộc thuyền, các bến tàu, bến cảng và thành phố ngập trong sương mù.
Vivonne đứng chuyện trò với các sĩ quan trong khi bọn đầy tớ tung hành lý vào xuồng.
- Ai đó?
Angélique quay ngoắt lại. Hai cái hình dạng người đang rụt rè trườn ra từ các vòm hang và tiến về phía họ. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Flipot và Savary.
- Đây là đoàn tùy tùng của tôi - Nàng nói, giới thiệu họ - Bác sĩ riêng và người hầu.
- Bảo họ xuống thuyền đi. Cả bà nữa, thưa bà.
Họ vẫn phải đợi trong khi chiếc xuồng lắc lư va mạnh vào chân cầu. Có người nào đó quên các hải đồ và phải quay lại tìm.
Cảng đã bắt đầu nhộn nhịp. Ngư dân kéo lưới đang lần theo dây thang xuống tàu đánh cá. Một số khác đang rời những thuyền đã thả neo để lên bờ hâm nóng bữa điểm tâm trên dãy lò than của các cha Capuchin.
Một cô gái điếm người Hi Lạp hay Thổ gì đó bắt đầu nhảy múa, lắc những chiếc mạng che và giơ cả hai bàn tay đập đôi chũm chọe bằng đồng. Chẳng phải lúc và chẳng phải chỗ để mời mấy chàng trai dùng thử món hàng của mình. Có lẽ ả đang múa chào mặt trời lên, sau một đêm nhớp nhúa ở khu đông. Tiếng phách leng keng lạ tai của ả nghe chừng lạc lõng trên bến cảng hầu như hoang vắng.
Mái chèo vút khỏi làn nước rồi lại chìm xuống. Chẳng mấy chốc họ đã ra đến ngoài khơi và Angélique có thể nhìn thấy những tia nắng đầu tiên lấp lánh trên tháp Saint-Jean.
Nàng ngoái nhìn lại, Marseille đang lùi xa. Nhưng hình như nàng nhìn thấy hình dáng một người đàn ông bước ra chỗ chân cầu. Anh ta ở xa quá nên nàng không thấy rõ các đường nét, nhưng nàng chắc chắn đó là Đêgrê. Muộn quá rồi!
- “Tôi đã thắng, Ngài Đêgrê ạ!” - Nàng thầm nghĩ, lòng rạo rực một niềm vui chiến thắng.