Mặt ông ta trắng bệch như hai bàn tay của ông ta vậy. "Tôi không biết ông định nói gì". Ông ta nói, cố sức thoát khỏi cạm bẫy. "Có, ông có biết ". Tôi nói "Cha cũng biết rõ như tôi rằng Bá tước Peyrac không chết tại giàn thiêu. Và rằng chẳng mấy ai biết điều đó. Chẳng ai bỏ tiền ra thuê Cha phải giữ kín vụ này.
- “Cha không can dự vào âm mưu này. Nhưng Cha biết. Ai nói cho Cha biết?
Ông ta tiếp tục giả câm rồi chuồn thẳng.
- Thế mà anh để ông ta đi à? Lẽ ra anh không nên làm thế, Đêgrê! Lẽ ra anh phải buộc ông ta nói. Lẽ ra anh phải hăm dọa ông ta, ép buộc ông ta phải khai ra ai đã bảo ông ta, ai đã phái ông ta tới. Ai thế? Ai?
- Làm sao mà việc đó có thể xoay chuyển tình thế được? - Đêgrê nói. Bấy giờ bà đã là Plessis-Bellières phu nhân rồi, đúng không?
Angélique đưa tay ôm đầu, Đêgrê đã chẳng kể cho nàng nghe sự cố đó nếu chàng không cho là quan trọng. Đêgrê và nàng cùng nghĩ đến một điều: đâu đó đằng sau sự xuất hiện đột ngột của cha tuyên úy nhà tù này lẩn quất sự có mặt của người chồng đầu tiên của Angélique. Từ nơi ẩn náu của ông ta đã phái sứ giả này đến? Làm thế nào ông ta tiếp xúc được với y?
- Chúng ta phải đi theo dấu vết của linh mục này - Nàng nói.
- Điều ấy cũng dễ thôi - Đêgrê mỉm cười nói. Bà có thể trở thành một cảnh sát cừ đấy, tôi sẽ miễn cho bà công việc đó. Đã mấy năm nay ông ta làm cha tuyên úy ở trại lao dịch Marseille.
Việc tìm lại cha Antoine này kể cũng dễ dàng thôi, nàng nghĩ. Linh mục chắc chắn sẽ thổ lộ với nàng tên của người bí mật đã phái ông ta đến gặp Đêgrê để thăm hỏi về số phận của Peyrac phu nhân. Thậm chí ông ta còn có thể biết rõ con người vô danh kia đang ở đâu. Mắt nàng ngời sáng và nàng cắn chặt môi trong khi các kế hoạch đang quay cuồng trong óc nàng.
Đêgrê tiếp tục dò xét nàng với cái nhìn mỉa mai.
- Với điều kiện là bà phải có thể lọt ra ngoài Paris - chàng nói như để trả lời những ý nghĩ mà chàng dễ dàng đọc trên gương mặt nàng.
- Anh sẽ không ngăn cản tôi chứ, Đêgrê?
- Bà thân yêu của tôi ơi, tôi có phận sự phải ngăn cản bà. Bà có biết tôi khi nhiệm vụ gì đó thì tôi cũng giống như con chó ngoạm chặt tà áo của một tội phạm không? Tôi sẵn sàng cung cấp cho bà mọi thông tin mà bà có thể quan tâm, nhưng bà đừng trông mong tôi cho bà chìa khóa để đi ra ngoài cánh đồng rộng mở.
Angélique quay ngoắt lại để đối mặt với viên sĩ quan cảnh sát, với vẻ cầu xin tha thiết:
- Đêgrê, bạn cố tri của tôi!
Gương mặt trẻ trung của chàng trở nên lạnh lùng:
- Đức Vua đích thân giao nhiệm vụ cho tôi phải để mắt đến bà. Tôi không thể coi thường trách nhiệm nặng nề như thế.
- Thế mà anh bảo là bạn tôi.
- Chừng nào việc ấy không cản trở phận sự của tôi đối với Đức Vua.
Angélique cảm thấy toàn thân nóng bừng khi chợt nhận ra tính chất hai mặt của Đêgrê. Nàng lại thấy căm ghét Đêgrê như lâu nay nàng vẫn căm ghét. Nàng biết rõ rằng trong công việc chàng chỉ theo đuổi một mục đích duy nhất, vì thế chàng có thể dựng lên những hàng rào không thể vượt qua được trên bước đường của nàng. Một khi chàng đã đánh bẫy con mồi thế nào chàng cũng giết được nó. Chàng có thể giam cầm nàng như một viên cai ngục. Không một ai thoát khỏi tay chàng.
- Làm sao anh lại có thể nhận cái nhiệm vụ kinh tởm ấy khi anh biết rõ mười mươi là nó sẽ nhằm vào tôi? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
- Tôi thừa nhận rằng tôi rất thích thú được ngăn chặn không cho bà làm một điều gì ngu ngốc.
- Đừng can thiệp vào đời tư của tôi! Nàng thét lên - Trời sao mà tôi căm ghét anh thế, anh và loại người như anh. Anh và đồng bọn của anh làm tôi nôn mửa, những tên gián điệp, những kẻ chuyên tra khảo, những tên nịnh bợ bất cứ ông chủ nào ném cho chúng một khúc xương để mà gặm!
Đêgrê thư giãn gân cốt và cười vang. Không bao giờ chàng thích nàng nhiều như khi nhìn thấy cơn thịnh nộ,ốc lên từ nấm mồ sâu thẳm của cuộc sống đài các mà trong đó nàng đã chôn vùi quãng bí ẩn kia của đời nàng khi nàng còn là Hầu tước của các thiên thần, cái tính cách mà nàng lần đầu để lộ cho chàng thấy trong thế giới cặn bã của Paris.
- Em yêu, hãy nghe đây - Chàng nâng cằm của nàng về phía mặt mình. Tôi rất có thể từ chối cái nhiệm vụ kia mặc dù Đức Vua đã giao phó cho tôi vì tiếng tăm của tôi. Ngài không phải không biết rằng nếu bà nảy ý định bỏ trốn, thì toàn bộ lực lượng cảnh sát Paris sẽ được huy động để chặn bà lại. Tôi đã định từ chối nhưng Ngài nói với tôi về bà với biết bao là quan tâm, biết bao là lo lắng, y như cánh đàn ông nói chuyện với nhau vậy... Và như tôi vừa nói với bà, tôi quyết định nhận lời vì làm như thế tôi có thể ngăn không cho bà lại một lần nữa hủy hoại toàn bộ cuộc sống của bà - Nét mặt chàng dịu đi, và chàng âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt chàng ôm giữ trong tay - Em bé bỏng điên rồ đáng thương của anh - chàng thì thầm - đừng thù hằn ông bạn cố tri Đêgrê về chuyện đó. Tôi chỉ muốn tránh cho bà cái công việc tai hại và nguy hiểm ấy. Bà sẽ mất tất cả và chẳng kiếm chác được gì. Và Đức Vua sẽ nổi cơn thịnh nộ, bà không thể trách Ngài mãi như thế được đâu. Hãy nghe tôi, Angélique, Angélique bé bỏng đáng thương...
Chưa bao giờ chàng nói tử tế với nàng đến thế, cứ như thể nàng là một đứa trẻ mà chàng thì đang ngăn không cho nó làm điều tổn thương đến bản thân. Nàng chỉ muốn vùi mặt vào vai chàng và khóc nấc lên.
- Hãy hứa với tôi đi - chàng nói - hãy hứa là sẽ không làm điều gì liều lĩnh, tôi cũng hứa sẽ bằng mọi cách giúp bà trong công việc tìm kiếm. Nào hứa đi.
Nàng lắc đầu. Nàng cũng muốn làm theo ý chàng, nhưng nàng lại ngờ vực Đức vua, ngờ vực Đêgrê. Họ thì lúc nào cũng tìm cách ngăn chặn nàng, giam hãm nàng. Họ chỉ muốn nàng quên và ưng chịu. Nàng cũng chẳng tin mình. Một ngày nào đó nàng sẽ chán ngán đấu tranh, sẽ hèn nhát đầu hàng và tự nhủ: "Làm như thế phỏng có ích gì?". Đức Vua sẽ lại gạ gẫm nàng. Nàng đơn phương độc mã đối phó với tất cả những lực lượng đang liên kết để ngăn chặn nàng tìm kiếm tình yêu chân chính.
- Hứa đi - Đêgrê năn nỉ.
Nàng lại lắc đầu.
- Cứng như lừa! - Chàng thở dài nói - Được rồi, từ đây sẽ là một thử thách xem ai trong hai ta là kẻ mạnh hơn. Vậy thì xin chúc may mắn. Hầu tước của các Thiên thần!
Angélique cố ngủ mặc dù ánh bình ninh đang phủ trắng các cửa sổ phòng nàng, nhưng nàng không tài nào chợp mắt và ở nguyên trong trạng thái hào hứng lửng lơ, thể xác thư giãn, song tâm trí lại quay cuồng. Nàng cố sức theo dõi bước đường lang thang của người hủi, hình dung trong tâm trí hình ảnh chồng nàng đằng sau con người cô độc đó, và rùng mình nghĩ rằng bản thân nàng có thể đã từng gặp chồng nàng lê bước trên các ngả đường đi Paris. Chính cái chi tiết cuối cùng này đã làm hỏng hết ảo tưởng. Làm sao một tù nhân vượt ngục, biết rõ là mình đang bị truy nã và mọi chi tiết về mình ai cũng biết, lại cả gan trở lại tổ tò vò Paris? Joffrey de Peyrac không đến nỗi quá ngốc nghếch để làm một việc dại dột như thế.
Song ông ta có khả năng làm việc đó, Angélique nghĩ thầm, đó mới là bản chất của ông ta. Nàng cố đoán thử lúc ấy ông ta đang nghĩ gì. Liệu ông ta có trở lại Paris, cái thành phố to lớn đã lên án ông, ông sẽ chẳng tìm thấy người bạn nào, nơi ẩn náu nào. Ngôi nhà ở Saint-Paul, cái lâu đài tráng lệ ông đã xây cho Angélique, đã bị tịch biên. Nàng còn nhớ ông đã đi lại nhiều lần từ Aquitaine đến thủ đô để giám sát các phu thợ. Lẽ nào Peyrac, với một cái án trên đầu, lại tính chuyện ẩn náu ở ngôi nhà ấy? Mất sạch sành sanh, có thể ông đã có ý định quay về tìm kiếm chỗ vàng và châu báu ông đã cất dấu ở một nơi mà ngoài ông ra chẳng ai biết.
Nàng càng suy ngẫm, khả năng ấy càng rõ hơn. Joffrey de Peyrac rất có thể dám liều để chiếm lại của cải của ông. Với tất cả của cái đó ông có thể che chở bản thân ngược lại nếu trắng tay và cùng cực ông sẽ phải lang thang vô vọng. Nông dân sẽ ném đá ông và một ngày nào đó một tên sẽ tố giác ông. Nhưng với một vốc vàng ông có thể lấy lại tự do, ông biết rõ chỗ nào có thể thò tay lấy được chỗ vàng đó trong biệt thự Beautreillis của ông, nơi mà ông yêu quý từng bụi cây, đám cỏ.
Trong khi mãi theo dòng suy nghĩ, Angélique tin chắc là điều đó rất có khả năng. Nàng còn nhớ ông vẫn thường nhắc lại một câu châm ngôn đầy khinh miệt: “Có tiền mua tiên cũng được”. Tham vọng của nhà vua trẻ là một ngoại lệ, nhưng nó vẫn có giá trị. Bây giờ thì nàng tin chắc lắm rồi: thế nào ông ta cũng đã trở về Paris, thế nào ông ta cũng trở về đây. Hồi đó Đức vua chưa nắm hết mọi việc, chưa tng ngôi nhà ấy cho Hoàng thân Côngđê. Nó đứng đấy, hoang vắng như một ngôi nhà bị nguyền rủa, các cửa đều bị niêm phong, chỉ có hai người canh giữ: một tên gác cổng hoảng sợ và một lão bộc người xứ Basque chẳng biết chạy trốn nơi nào.
Tim Angélique đập thình thịch. Bỗng dưng nàng cảm thấy gần như chắc chắn.
“Chính mắt tôi đã trông thấy ông nhà… Phải rồi, tôi lại trông thấy ông nhà ở hành lang dưới… Tôi đã trông thấy ông nhà. Đó là cái đêm sau ngày hành hình. Tôi nghe có tiếng động ở hành lang và nhận ra tiếng chân của ông nhà.”
Lão bộc người xứ Basque đã nói như thế vào một buổi tối khi ông tựa vào thành cái giếng kiểu trung cổ ở cuối vườn. Nàng gặp lại lão ngay sau khi nàng thu hồi lại Beautreillis.
“Ai mà chẳng nhận ra tiếng chân của ông nhà? Tiếng chân người què vĩ đại của xứ Lănggơđốc. Tôi châm đèn, và khi tôi đến chỗ ngoặt ở hành lang, ông nhà đang đứng đấy tựa vào vách của nhà thờ nhỏ. Ông quay lưng lại phía tôi… Tôi nhận ra ông nhà như một con chó nhận ra chủ nó, nhưng không nhìn thấy mặt ông. Ông đeo mặt nạ. Thình lình ông biến vào trong rừng và tôi không trông thấy ông nữa…”
Angélique đã chạy trốn trong cơn kinh hoàng. Nàng không muốn nghe câu chuyện vớ vẩn của lão già, cứ cho rằng lão đã trông thấy Madaranh.
Nàng ngồi dậy trên giường và lắc chuông một cách nóng nảy. Janine cô hầu nhỏ tóc đỏ thay cho Thérèse bước vào. Ả khịt mũi tỏ vẻ nghi ngờ và khó chịu về mùi khói thuốc mà Đêgrê đã để lại, và hỏi bà lớn cần gì.
- Đi tìm ông lão bộc ngay… tên lão là gì? …À, đúng rồi, Pascalou… lão Pascalou.
Cô hầu nhíu mày.
- Mày biết quá đi chứ - Angélique nói - cái ông lão vẫn kéo nước giếng và mang củi vào nhà ấy.
Janine nhìn nàng với vẻ nhẫn nhục của một kẻ không hiểu gì nhưng định tâm sẽ hoàn thành phận sự. Mấy phút sau ả tới trở lại báo tin lão Pascalou đã chết từ hai năm n
- Chết rồi? - Angélique lặp lại - Chết rồi, trời ơi, kinh khủng quá.
Janine không hiểu vì sao bà chủ lại xúc động đến thế khi nói đến một sự kiện mà hai năm trước bà toàn toàn không để ý đến, Angélique giữ Janine lại giúp nàng mặc áo quần. Nàng cử động như một cái máy. Vậy là ông lão đáng thương đã chết và mang theo điều bí mật xuống mồ. Dạo ấy nàng bận ở Triều đình và thậm chí không đến được để nắm bàn tay người lão bộc trung thành lúc lão lâm chung. Giờ đây nàng phải trả giá đắt về việc lơ là phận sự đó. Những lời của lão hằn vào ký ức của nàng bằng những dòng chữ lửa: “Ông nhà đang tựa vào cửa nhà thờ nhỏ…”
Lao xuống cầu thang, nàng bước nhanh dưới những vòm cuốn duyên dáng của hành lang rồi mở cánh cửa nhà thờ. Đó là nhà thờ riêng của gia đình có hai chiếc ghế cầu kinh được bọc bằng da Cócđôvan, và một bàn thờ bằng đá cẩm thạch nhỏ màu xanh lục, bên trên là bức họa hoành tráng của một họa sĩ Tây Ban Nha. Trong phòng sực nức mùi hương và nến. Angélique nhớ lại khi cha tu viện trưởng Lesdiguières ở Paris ông thường đọc kinh ở đấy. Nàng quỳ xuống.
- Hỡi Thượng đế - nàng nói to - Con đã phạm nhiều tội lỗi; nhưng hỡi Thượng đế, con cầu xin Người…
Nàng không biết nói thêm gì nữa.
Anh đã đến đây một đêm nào đó. Nhưng làm sao anh có thể vào tòa nhà này được? Làm sao anh có thể lọt vào Paris để về nhà? Anh muốn kiếm tìm cái gì trong nhà thờ riêng?
Angélique đưa mắt nhìn khắp mảnh đất thánh cỏn con này. Tất cả đồ đạc từ thời Bá tước Peyrac vẫn còn nguyên. Hoàng thân Côngđê không hề xê dịch một thứ gì. Ngoài tu viện trưởng Lesdiguières và chú tiểu đồng, không mấy người vào bên trong nhà thờ.
Nếu trong nhà thờ có một chỗ ẩn nấp thì điều bí mật có thể được giữ kín. Angélique đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm rất kỹ. Nàng lấy ngón tay miết mọi kẽ hở của bàn thờ trạm trổ hy vọng tìm ra một đầu mối ẩn giấu. Nàng nghiên cứu mọi chi tiết của bức phù điêu gõ từng viên gạch tráng men trên sàn nhà và các tấm ván ốp tường. Cuối cùng sự kiên trì của nàng được đền bù thích đáng. Gần trưa nàng thấy hình như c một chỗ trên tường đằng sau bàn thờ hình như rỗng, nàng thắp một ngọn nến và quan sát rất kỹ. Đường nét ổ khóa hiện ra trong một chỗ chạm trổ, ngụy trang rất khéo.
Nàng loay hoay tìm cách mở nhưng rồi đành chịu bỏ cuộc. Cuối cùng với một con dao nhíp và chiếc chìa khóa nàng bật lớp gỗ và tìm thấy một chiếc hộp con. Thấy khó bề mở được nàng nạy tung nắp. Hộp rỗng không.
Angélique áp chiếc hộp bám bụi vào ngực. “Anh đến đây thật. Anh đã lấy mang đi chỗ vàng và châu báu, Chúa đã phù hộ anh.”
Nhưng rồi gì nữa? Bá tước Peyrac đã ra sao, sau khi liều chết chiếm lại tài sản của mình?
Khi Angélique quyết định đi Saint-Cloud để tìm Florimond nàng thấy rõ những điều Đêgrê nhắc nhở là thực tâm. Bước lên xe ngựa nàng chẳng chú ý mấy đến kẻ “ngưỡng mộ” có gương mặt đỏ đứng bên dưới cửa sổ nhà nàng đã ba ngày nay, nàng cũng chẳng quan tâm đến hai anh chàng từ trong một quán rượu gần đấy lao ra và bám theo mình khi xe nàng đi qua các phố. Nhưng nàng vừa qua khỏi cửa ô Saint- Honoré thì một đội cảnh vệ vũ trang vây lấy cỗ xe và một viên sĩ quan trẻ lễ phép yêu cầu nàng quay trở lại Paris.
- Thưa bà lệnh của Đức vua.