- Kìa ông!
- Vâng, chính tôi đây - giọng nói của Đêgrê trả lời.
Angélique đưa tay ra hiệu cho lão già. “Lão có thể lui vào trong”.
Đêgrê hất ngược chiếc mũ về phía sau, gỡ mặt nạ ra, và cở
- Hừm! - chàng nói, cầm lấy bàn tay nàng chìa ra và dịu dàng hôn lên những đầu ngón tay. - Đó là cách xin lỗi về sự thô bạo của tôi ban tối. Mong rằng bà không đau lắm.
- Suýt nữa ông quật gãy mấy ngón tay của tôi với chiếc gậy của ông rồi, ông tệ lắm. Tôi thú nhận chẳng hiểu nổi hành vi của ông, ông Đêgrê ạ!
- Hành vi của bà lại càng khó hiểu hơn nhiều - hay dễ chịu hơn nhiều - viên sĩ quan trả lời.
Chàng lôi lên một cái ghế và ngồi xuống. Chàng không mang tóc giả, hoặc trang phục theo đúng nghi thức. Trong cái áo đại y cũ kỹ chàng thường mặc vào những chuyến đi bí mật, với bộ tóc bù xù nom chàng thực sự là một viên cảnh sát.
Angélique cũng vậy, đang vận quần áo của một người đàn bà nghèo khổ, nàng bắt chéo đôi chân trần trước mặt chàng.
- Có thật ông cần đến gặp tôi vào giờ này ban đêm không? - nàng hỏi.
- Vâng, tôi cần.
- Thế ra ông đã suy nghĩ lại về thái độ thù địch vô lý của ông đối với tôi, và đã không thể để đến sáng mai để tạ tội ư?
- Không, hoàn toàn không phải như thế. Chính là vì bà cứ khăng khăng là bà rất cần gặp tôi nên tôi không thể đợi đến sáng mai được - Chàng làm một động tác giống như của kẻ tin vào thuyết định mệnh - Vì bà không muốn hiểu rằng tôi đã ngán bà lắm rồi và thậm chí không muốn nghe nhắc đến tên bà nữa, nên tôi càng thấy cần phải đến đây.
- Việc này vô cùng quan trọng, Đêgrê ạ.
- Dĩ nhiên là quan trọng. Tôi biết rõ bà. Bà không phải loại người có thể gây phiền phức cho cảnh sát chỉ cốt để đùa chơi. Với bà luôn phải có lí do quan trọng, hoặc là bà sắp bị giết, bà sắp tự tử, hoặc là có thể bà đã quyết định lôi Hoàng gia vào một vụ bê bối quỷ quái nào đó, hay cưỡng lệnh Giáo hoàng. Tôi làm sao biết được
- Đêgrê, anh chưa hề một lần phải cứu tôi ra khỏi cảnh khốn đốn.
- Chính đó là điều tôi ân hận. Bà chưa hề dính líu vào những cảnh ngộ lố lăng như các bà mệnh phụ khác vẫn bị. Với bà, bao giờ cũng có chuyện bi thảm, nhưng chẳng bao giờ ghê gớm lắm. Trong trường hợp của bà, chẳng ai phải làm việc gì ngoài việc cầu nguyện mình sẽ không đến quá chậm. Vì thế bà thấy đấy, tôi đã có mặt, và rất đúng lúc nữa.
- Đêgrê, liệu anh có thể giúp tôi một lần nữa có được không?
- Để còn xem đã - chàng nói giọng rầu rĩ - Trước tiên hãy cho tôi biết việc gì đã xảy ra.
- Tại sao anh vào đây qua cửa sổ?
- Thôi, đừng vờ vĩnh nữa. Chẳng lẽ nào là cả tuần nay bà đã bị cảnh sát theo dõi hay sao?
- Cảnh sát theo dõi?
- Phải, đúng thế. Đã có lệnh phải báo cáo chính xác mọi hoạt động đi lại của Phu nhân Plessis-Bellières. Không một xó xỉnh nào ở Paris bà đến thăm mà không có hai hoặc ba thiên thần hộ mệnh theo dõi bà. Không một bức thư nào bà viết mà không bị đánh cắp và nghiên cứu kĩ lưỡng trước khi được gửi đến địa chỉ. Một mạng lưới cảnh vệ được chăng ra cho riêng bà tại mỗi cửa ô. Bất luận bà chọn hướng nào bà không thể đi một trăm mét mà không được tháp tùng. Một sĩ quan cao cấp đích thân chịu trách nhiệm về sự có mặt của bà tại thủ đô.
- Ai thế?
- Phụ tá riêng của Ngài de la Reynie, một Đêgrê nào đó. Có lẽ bà đã nghe nói đến ông ta?
Angélique rất kinh ngạc:
- Anh định nói là chính anh đã được chỉ thị theo dõi tôi và ngăn không cho tôi rời khỏi thành ph
- Đúng như thế. Giờ thì bà có thể hiểu tại sao trong hoàn cảnh như thế tôi không còn cách nào đón tiếp bà công khai được. Tôi khó lòng mà chở bà trên xe ngựa ngay trước mặt những kẻ tôi đã bố trí theo dõi bà.
- Ai đã giao phó cho anh cái nhiệm vụ hèn hạ đó?
- Đức Vua.
- Đức Vua? Tại sao?
- Hoàng thượng không hề trình bày với tôi, nhưng hẳn bà phải rõ tại sao chứ? Tôi chỉ biết có mỗi một điều, đó là Đức Vua không mong bà rời khỏi Paris. Và tôi đã vạch ra một kế hoạch để thực hiện. Ngoài việc ấy ra, tôi có thể làm gì cho bà? Bà lệnh cho kẻ tôi tớ trung thành của bà làm gì nào?
Angélique bối rối vặn vẹo hai bàn tay đặt trên lòng. Thế ra Đức Vua không tin nàng! Đức Vua không muốn thừa nhận là nàng đã bất tuân thượng lệnh, mà vẫn dùng vũ lực giữ riết nàng bên mình cho đến khi Ngài đạt được ý muốn. Nhưng không bao giờ nàng chịu!
Trong khi tiếp tục ngắm nhìn nàng, Đêgrê thầm nghĩ rằng trong trang phục giản dị và với đôi chân trần nàng nom giống một con chim trời đang lo lắng đảo mắt nhìn khắp nơi, cố tìm cách thoát khỏi những kẻ bắt nó. Chiếc lồng thiếp vàng đang giam hãm nàng hình như không còn là nơi thích hợp cho người đàn bà đã vứt sang một bên xiêm y lộng lẫy thường ngày của mình. Thực vậy, nàng thậm chí đã vứt bỏ được những kiểu cách trần tục và tuồng như lạc lõng giữa bầu không khí nàng vừa tạo ra quanh mình. Đột nhiên nàng nom giống như một cô chăn cừu chân đất cô đơn, xa xôi quá khiến Đêgrê xúc động. Chàng gạt đi ý nghĩ vừa nảy ra, nàng chưa bao giờ được tạo ra cho cái thế giới này, và tất cả đều là một sự lầm lẫn.
- Kìa, có việc gì thế? Bà muốn gì ở kẻ tôi tớ này? Chàng nói to.
Trong ánh sáng êm dịu, chàng nhìn thấy đôi mắt Angélique đong đưa.
- Anh có muốn giúp đỡ tôi không? - Nàng
- Được, nhưng bà đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế và đừng tỏ ra quá vồ vập. Hãy ngồi nguyên tại chỗ. Chàng ra lệnh khi thấy nàng nhấp nhổm định tiến về phía mình - Lúc này không phải lúc vui đùa. Đừng có nhử tôi, con yêu tinh bé bỏng kia - Đêgrê rút túi đựng thuốc ra và vục tay vào túi - Bà thân yêu, bà kể tiếp đi, cho tôi biết toàn bộ câu chuyện. Nàng thích cái kiểu nói năng của chàng, làm như thể chàng đang nghe nàng xưng tội. Như thế đối với nàng mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
- Chồng tôi vẫn còn sống - nàng nói.
Đôi mắt Đêgrê chẳng hề nhấp nháy:
- Người nào? Bà có hai chồng thì phải, và cả hai hình như chết hẳn rồi. Một người bị thiêu, và người kia thì bị vỡ sọ trong một trận chiến đấu. Còn có người thứ ba hay sao?
Angélique lắc đầu:
- Đêgrê, anh đừng vờ nữa. Chồng tôi còn sống. Anh ấy không bị thiêu ở Quảng trường Grève như người ta tưởng. Đến phút chót Đức Vua đã ân xá và hạ lệnh đưa anh ấy đi biệt tích. Chính Đức Vua đã nói với tôi như thế. Chồng tôi, Bá tước Peyrac được cứu khỏi giàn thiêu nhưng vẫn bị coi là nguy hiểm đối với nền an ninh của vương quốc, và do đó phải bí mật đưa đi giam tại một nhà tù ngoài Paris. Nhưng anh ấy trốn thoát. Anh xem đây, tôi có đủ giấy tờ chứng thực điều đó.
Viên sĩ quan cảnh sát đang áp chiếc bật lửa vào tẩu thuốc. Chàng rít một hơi, rồi cẩn thận đặt chiếc bật lửa một bên trước khi gạt phăng tập hồ sơ.
- Chẳng cần xem làm gì, tôi đã biết cả rồi.
- Anh biết rồi à? - Angélique lúng túng hỏi lại - Anh đã đọc tất cả giấy tờ này rồi sao?
- Phải.
- Trời, khi
- Cách đây ít năm. Ngày ấy tôi hơi tò mò. Tôi vừa mới mua được chức vụ sĩ quan cảnh sát, và tôi nghĩ là nếu khôn ngoan thì nên quên đi một số việc. Chẳng ai còn nhớ "cái anh luật sư không chút hấp dẫn" quá đần độn nên đã lao đầu bào chữa cho một tên phù thủy bị kết án. Toàn bộ vụ án bị chôn vùi, nhưng thỉnh thoảng nó lại ngoi lên trong đầu óc tôi. Người ta đã lờ đi một số việc. Tôi cố moi ra bằng được. Tôi cứ lặng lẽ tiến hành. Cảnh sát vẫn có cách chui vào hầu hết mọi nơi bà biết đấy. Cuối cùng tôi tìm ra tập này. Tôi đã đọc.
- Thế mà anh không hề nói gì với tôi cả! Nàng thì thào.
- Không.
Trong khi Đêgrê chằm chằm nhìn nàng qua làn khói xanh, nàng bỗng thấy căm ghét chàng và cái cung cách đáng ghét của chàng lúc nào cũng sục vào mọi thứ như một con mèo xảo quyệt. Chàng không còn yêu nàng nữa. Không thể có sự yếu đuối ấy trong con người chàng. Chàng vẫn luôn mạnh mẽ hơn nàng.
- Bà còn nhớ không, bà thân yêu, cuối cùng chàng nói - cái đêm bà nói lời tạm biệt với tôi trong hiệu sôcôla ấy? Trước đó bà vừa cho tôi biết bà sắp cưới Hầu tước Plessis-Bellières. Vào một trong những giây phút thân tình khác thường rất phụ nữ bà đã nói: "Đêgrê này, tôi không thể nào gạt bỏ được hy vọng sẽ gặp lại anh ấy vào một ngày nào đó, liệu có buồn cười không hở anh? Có người bảo rằng kẻ bị thiêu ở Quảng trường Grève không phải là anh ấy”.
- Đáng lẽ lúc ấy anh phải cho tôi biết - Nàng thét lên.
- Nói thì được cái gì? Hồi ấy bà sắp sửa thu hoạch thành quả của những nỗ lực siêu phàm. Để đạt được những cái đó bà đã không từ bất kỳ một thứ gì: lao lực, liều lĩnh, đủ loại mưu mô thấp hèn nhất, thậm chí cả đức hạnh của bà. Bà đã ném lên bàn cân mọi thứ trên đời để thực hiện tham vọng của mình. Ngày đó bà đang bước gần tới Khải hoàn môn. Nếu lúc đó tôi nói ra điều gì, tôi sẽ phá sạch sành sanh những gì bà có và chỉ còn để lại cho bà một bóng ma.
Nàng hầu như chẳng nghe chàng nói gì. Nàng nhắc lại:
- phải báo cho tôi biết. Anh thử nghĩ xem anh đã để cho tôi phạm một tội lớn là lấy chồng khác trong khi chồng tôi còn sống sờ sờ.
Đêgrê nhún vai:
- Còn sống? Vẫn còn có khả năng ông ta là cái xác chết vớt được ở dòng sông Gasicourt. Chết thiêu hay chết đuối đối với bà có gì khác nào?
- Không! - Nàng hét lớn - Không! Không thể được!
- Nếu tôi cho bà biết thì bà làm gì nào? - Đêgrê lạnh lùng nói - Bà đã làm hỏng hết mọi thứ cũng như bà sắp sửa làm lúc này. Bà đã vứt bỏ mọi chủ bài của bà, mọi cơ may của bà, phẩm giá của bà và các con của bà nữa. Bà đã bỏ đi như một mụ điên tìm kiếm một hình bóng, một con ma, như bà sắp sửa làm lúc này. Hãy chấp nhận điều ấy đi - Chàng nói như hăm dọa - Đó là điều bà nung nấu trong đầu, đi tìm kiếm ông chồng này, ông chồng đã biến mất cách đây mười bốn năm - Chàng đứng lên và đến bên cạnh nàng - Ông ta ở đâu? Làm thế nào? Và tại sao?
Nàng bật dậy khi nghe hai tiếng "tại sao".
Viên sĩ quan cảnh sát ném cho nàng cái nhìn xuyên thấu tâm can. Chàng nói:
- Ông ta là Bá tước Toulouse. Mà Bá tước Toulouse thì chẳng tồn tại nữa. Xưa kia ông ngự trong một lâu đài. Bây giờ ông chẳng có lâu đài nào cả. Ông là lãnh chúa giàu có nhất trong vùng. Nay ông không còn là lãnh chúa giàu có nhất của vương quốc này. Toàn bộ của cải của ông đã bị tịch biên. Xưa kia ông là nhà học giả nổi tiếng khắp thế giới. Bây giờ chẳng ai biết đến ông. Ông còn hành nghề ở đâu được? Tất cả những cái mà ông ta có, những cái đã khiến bà yêu ông ta, nay còn lại được gì?
- Đêgrê, anh không thể hiểu nổi tình yêu mà một người như ông ấy có thể làm cháy bùng lên.
- Có thể, nhưng tôi nghĩ là tôi hiểu được, bằng cách nào đó ông ta có thể làm say đắm một trái tim đàn bà. Nhưng bây giờ khi những trò phù phép của ông ta không còn nữa
- Đừng buộc tôi phải nghĩ rằng anh quá ngây thơ về những chuyện này, Đêgrê ạ. Anh chẳng biết tí gì về cách yêu đương của đàn bà.
- Nhưng tôi biết một chút ít về bà - chàng đặt hai bàn tay lên hai vai nàng và xoay một vòng cho đến khi nàng nhìn thấy hình ảnh mình trong tấm gương cao, hình bầu dục, đóng khung vàng - Bà đã già đi nhiều: da bà, mắt bà, tâm hồn bà và thân hình bà. Bà đã sống một cuộc sống như thế đấy! Tất cả những người tình bà đã hiến thân cho họ...
Nàng vùng ra khỏi chàng, hai má nóng bừng, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Đúng rồi, tôi biết. Nhưng điều ấy không liên quan gì tới tình yêu tôi dành cho ông ấy... mãi mãi tôi dành cho ông ấy. Tôi muốn nói riêng với ông điều này, ông Đêgrê thân mến, ông nghĩ gì nếu một người đàn bà đầy thiên phú như tôi phải sống cô đơn, bị mọi người ruồng bỏ trong cảnh khổ đau cùng cực, mà không cố sức thoát khỏi tình cảnh như thế? Hẳn ông sẽ cho rằng tôi là một con mụ đần độn, và như thế là đúng. Có thể ông cho tôi là một kẻ vô liêm sỉ, nhưng nếu hôm nay tôi phải hành động, thì tôi sẽ không một phút do dự dùng quyền lực của tôi đối với đàn ông để thực hiện những gì tôi muốn. Những gã đàn ông, tất cả bọn đàn ông, đã đến với tôi sau ông ấy, thật sự có ý nghĩa gì đối với tôi nào? Chẳng có nghĩa gì cả, hoàn toàn chẳng có nghĩa gì cả! - Nàng vẫn chằm chằm nhìn chàng, táo tợn và hung dữ - Ông nghe rõ chưa, chẳng có nghĩa gì cả. Ngay cả lúc này đối với họ tôi chỉ cảm thấy một cái gì gần như căm ghét. Đối với tất cả bọn họ.
Đêgrê đang ngắm nghía móng tay của mình. Chàng nói:
- Tôi chưa hoàn toàn bị thuyết phục bởi tính vô liêm sỉ của bà - Chàng thở dài - Bà làm tôi nhớ lại một nhà thơ móc cống nào đó... Còn đối với Hầu tước Philippe du Plessis, bà cố dành cho ông ta chút trìu mến âu yếm nào không... một chút tình cảm khá nồng nhiệt nào không?
Nàng lắc đầu mạnh đến nỗi tóc nàng xù lên. Nàng nói:
- Ôi, Đêgrê, anh chẳng hiểu nổi đâu. Đàn bà cần có ảo tưởng. Họ phải tìm mọi cách để sống. Đàn bà cần yêu và được yêu biết bao. Kỉ niệm về ông ấy luôn đeo đuổi tôi như một nỗi đau khổ vò xé tâm c - Nàng đưa mắt xuống hai bàn tay mình. - Trong nhà thờ lớn ở Toulouse, ông ấy đã lồng một chiếc nhẫn vàng vào ngón tay tôi. Có lẽ đó là kỉ vật duy nhất của cuộc sống chung của hai chúng tôi, nhưng nó đã buộc tôi vào ông ấy. Tôi là vợ ông ấy, và ông ấy là chồng của tôi. Mãi mãi tôi là của ông ấy, và ông ấy là của tôi. Vì thế tôi sẽ tìm kiếm ông ấy. Thế giới rộng bao la, nhưng ông ấy vẫn còn sống ở một góc trời nào đó, chắc chắn tôi sẽ tìm ra ông ấy, cho dù tôi phải lang thang suốt quãng đời còn lại.
Giọng nàng nghẹn lại khi nàng hình dung mình già nua và tuyệt vọng đang lê bước trên con đường nóng bỏng.
Đêgrê dang tay ôm lấy nàng. Chàng an ủi:
- Thôi, thôi. Anh đã quá nặng lời đối với em, em yêu dấu, nhưng em cũng quá nặng lời đối với anh. Chàng ghì chặt nàng khiến nàng thét lên. Đoạn chàng buông nàng ra và lơ đãng nhét thuốc lá vào tẩu. Một lúc sau chàng nói:
- Được rồi! Vì bà đã quyết định lao vào cái trò điên rồ này, để hủy hoại tài sản và có thể là cả cuộc đời bà, và vì chẳng ai ngăn được bà, bà dự định sẽ làm gì nào?
- Tôi không biết! - Angélique nói. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố tìm Calistère, nguyên trung úy ngự lâm. Nếu hẳn còn trí nhớ, hắn là người duy nhất có khả năng giúp chúng ta gạt bỏ mối nghi ngờ về người chết đuối ở Gasicourt.
- Việc ấy đã làm rồi. - Đêgrê nói một cách cộc cằn. Tôi đã tìm đến chỗ viên sĩ quan ấy, cho anh ta chén một bữa no say và tìm cách làm anh ta nhớ lại mọi việc. Cuối cùng anh ta thừa nhận rằng cái vụ người chết đuối ở Gasicourt đã đi tới một điểm có lợi cho anh ta, nếu tiếp tục điều tra thì sẽ đi đến chỗ tồi tệ. Nhưng anh ta thừa nhận rằng giữa xác chết và người tù bỏ trốn chỉ có đôi điểm na ná giống nhau.
- À, phải rồi! - Angélique thốt lên chứa chan hy vọng - Thế thì dấu vết người hủi lang thang sẽ có lợi, cần theo dõi.
- Biết
- Chúng ta phải đi Pontoise và hỏi các vị ở cái tu viện nơi người ta nhìn thấy gã.
- Việc ấy đã làm xong.
- A, đại loại là thế này, tôi đã nhận một cuộc điều tra ở vùng đó để đến gõ cửa tu viện.
- Đêgrê, anh quả là một người kì dị!
- Hãy đứng yên. - Chàng nói thô lỗ. Cuộc đi thăm của tôi đã không đem lại chút ánh sáng nào cho vụ này. Cha tu viện trưởng chẳng cho tôi biết gì hơn ngoài những điều đã nói với binh lính khi họ hỏi ông. Nhưng ông thầy thuốc tu viện còn nhớ một đôi điều, khi tôi gặp ông đang xới đất ở vườn thuốc. Ông ta thương hại anh chàng khốn khổ ấy quá và muốn rắc một ít thuốc lên những vết lở lói của anh ta, nên đã chui vào trong kho thóc, trong khi anh chàng kiệt sức đang ngủ say đến nỗi ông tưởng là anh ta đã chết rồi." Anh ta không phải một người hủi". Ông ta bảo tôi thế. "Khi tôi nhấc các mảnh giẻ lên tôi thấy mặt anh ta không bị lở loét mà đầy sẹo"
- Như vậy thì đúng là anh ấy rồi, phải không? Đúng anh ấy rồi! Nhưng anh ấy làm gì ở Pontoise? Anh ấy lại trở về Paris phải không?
- Cũng vẫn cái điều dại dột mà một anh chàng như ông ta mắc phải vì một người đàn bà như bà.
- Nhưng anh ấy mất hút ở cửa ô thành phố. - Angélique sốt ruột lục lọi trong đống giấy tờ.
- Tuy thế có người nói nhận ra anh ấy ở Paris.
- Tôi cho là không thể được. Ông ấy không tài nào vào thành phố được đâu. Trong suốt ba tuần lễ sau khi ông ta tẩu thoát có lệnh rất nghiêm ngặt phải theo dõi các ô cửa. Rồi việc phát hiện ra cái xác chết ở Gasicourt và những cuộc điều tra của Arnaud de Calistère đã chấm dứt cơn kích động. Hồ sơ đã xong. Để cho thật chắc chắn, sau đó tôi đã lục lọi đống hồ sơ lưu trữ. Chẳng có gì thêm về v
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy hai người.
- Anh chỉ biết có thế thôi à?
Viên sĩ quan đi qua lại trong phòng một chốc rồi trả lời:
- Không.
Chàng tiếp tục gặm cái cán tẩu, mắt nhìn nàng chằm chằm.
- Không! - Chàng rít lên giữa hai hàm răng.
- Cái gì thế? Anh nói đi!
- Được, thế này nhé... khoảng ba năm trước đây tôi có một người khách, một linh mục trẻ có đôi mắt sùm sụp trên một khuôn mặt xanh xao vàng võ, giống như những anh chàng chẳng hề nhận được sự cổ vũ nào cả nhưng lại quyết tâm cải cách thế giới. Ông ta muốn biết tôi và ông Đêgrê năm 1661 được cử làm luật sư bảo vệ tại phiên tòa Bá tước Peyrac có phải là một không. Ông ta đã hoài công tìm kiếm trong đống cộng sự của tôi ở tòa án và khó khăn lắm mới nhận ra tôi trong bộ quần áo cai tù chán ngắt. Sau khi tôi quả quyết rằng tôi đúng là Đêgrê mà ông ta đang tìm, ông ta nói rằng ông ta là cha Antoine thuộc dòng tu do Ngài Vincent sáng lập. Trước kia ông ta là cha tuyên úy của nhà tù và với danh nghĩa đó ông ta đi cùng Bá tước Peyrac đến giàn thiêu.
Bất giác Angélique như thấy hiện lại trước mắt nàng dáng vẻ của vị linh mục, ngồi gù lưng trước ngọn lửa giàn thiêu như một con dế lạnh cóng.
Đêgrê nói tiếp:
- Ông ta hỏi vòng vo xem tôi có biết bà vợ của Bá tước Peyrac hiện giờ ra sao không. Tôi bảo là tôi có biết, và nói rằng tôi muốn biết ai đã quan tâm nhiều thế đến một người đàn bà mà mọi người đã quên tên. Ông ta hơi lúng túng nói rằng người đó chính là mình. Nhiều lúc ông ta nghĩ rằng bà hẳn phải buồn bã, cô đơn lắm và đã cầu nguyện cho bà. Ông ta hy vọng rằng cuộc đời cuối cùng sẽ đượng đối với bà. Tôi không hiểu sao nhưng tôi nhận thấy trong những biểu hiện quan tâm của ông ta có điều gì đó không thật. Trong nghề của tôi lắm khi người ta có thể phát hiện một điểm không thật trong thái độ lúng túng như vậy. Thế nhưng tôi vẫn bảo cho ông ta những điều tôi biết.
- Đêgrê anh nói những gì?
- Sự thật. Rằng bà đã thực sự thoát vòng gian khổ, rằng bà đã kết hôn với Hầu tước Plessis-Bellières, và rằng bà là một trong những phụ nữ được người ta thèm thuồng nhất ở Triều đình nước Pháp. Cũng lạ thật, đáng lẽ tin đó làm ông ta vui thích thì trái lại nó làm ông ta hoảng hốt. Có lẽ ông ta nghĩ rằng bà đã bị giam hãm vào cảnh đọa đầy, do việc tôi nói để ông ta hiểu rằng bà sắp thế chân Montespan phu nhân trong vòng tay sủng ái của Đức Vua.
Angélique kêu lên trong cơn tuyệt vọng:
- Ôi tại sao anh lại nói với ông ta những điều như thế? Anh quả là một con quái vật.
- Đó là sự thật đúng thế không nào? Người chồng thứ hai của bà lúc đó vẫn còn sống, và ngôi sao của bà đang lên cao trước con mắt của thế gian. Thế rồi ông ta hỏi tôi về con cái của bà. Tôi trả lời là chúng khỏe mạnh và tiến thân cũng khá ở triều đình. Trước khi ông ta cáo từ ra về tôi đã nói thẳng thừng với ông ta: “Cha hẳn còn nhớ rất rõ cuộc hành hình ấy. Cái trò quỷ thuật đó rất ít khi xảy ra". Ông ta giật nẩy người "Ông muốn nói cái gì thế?" - Ông ta hỏi - "Tôi muốn nói" - Tôi trả lời - "Là tội nhân đã chuồn vào phút chót trong khi cha ban phước lành cho một cái xác chết khác. Hẳn cha phải hoảng hồn khi cha nhận ra việc đánh tráo" - "Tôi thề là tôi chẳng nhận thấy gì...". Ông ta nói. Thế là tôi quay lại, đối mặt với ông ta "Vậy thì đến khi nào Cha mới nhận thấy, thưa Cha...?"