Đức vua chưa ra khỏi buổi lễ misa thì Angiêlic đã đến nhập vào đám triều thần đang chờ vua và Hoàng hậu trong phòng khách lớn ở điện Vecxây, họ tới đây từ hôm trước.
Trên gương mặt nàng được xoa phấn bôi son kỹ lưỡng, không lộ ra chút nào nỗi mệt nhọc và lo lắng của đêm vừa qua. Nàng chào những người quen, và hỏi thăm người này người kia. Thiên hạ đang bàn tán nhiều về chuyến đi tuyệt vời đến xứ Phlăngđrơ, từ đó Phu nhân Hoàng đệ đã qua Anh thăm vương huynh là Vua Sáclơ đệ nhị.
Angiêlic tách ra khỏi các nhóm đến đứng tựa vào một cửa sổ của hành lang dài. Rồi nàng ngẩng đầu lên, và với bước chân quả quyết, đi qua hành lang, vượt nhiều lần cửa để bước vào một căn phòng trông ra những bồn hoa. Phu nhân Môngtexpăng đang ngồi trước bàn trang điểm, trong một khung cảnh lộng lẫy. Bọn hầu gái đang xúm quanh bà ta, nói cười ríu rít. Họ im bặt khi thấy Angiêlic vào.
- Bạn Atênai thân yêu, xin chào! - Nàng vui vẻ cất tiếng.
Người tình của vua quay ngoắt lại trên chiếc ghế đẩ
u bọc lụa, nói:
- À vâng, có chuyện gì mà lạ vậy, bạn thân yêu?
Từ ít lâu nay, hai người đã vượt qua giai đoạn “hòa bình phòng ngự” đối với nhau rồi. Ở chỗ công khaiười nào còn giả vờ hữu nghị nữa. Atênai đưa con mắt xanh lơ nhìn như xoáy vào tim kẻ tình địch: chắc chắn vẻ vồn vã đột ngột của cô nàng lúc này ẩn giấu điều gì bất thường đây.
Angiêlic ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ:
- Tôi đem lại cho chị những tin hay đây.
- Thật ư?
Đêdơiê tái mặt, chiếc lược đồi mồi nạm ngọc trai cô ả cầm trong tay bỗng run run bên dưới mớ tóc hung vàng của bà chủ. Bà Môngtexpăng quay lại soi gương:
- Bọn tôi nghe chị nói đây. - Bà ta nói cộc lốc.
- Chả cần nhiều thế. Chỉ mình chị nghe là đủ.
- Chị muốn tôi cho đám tiểu thư giúp việc này lui ra ư? Không thể được.
- Như thế tốt hơn.
Bà Môngtexpăng quay ngoắt lại. Chắc vì thấy trên khuôn mặt Angiêlic một vẻ gì hoàn toàn bất ngờ, giọng nói bà ta trở nên ngập ngừng.
- Tôi chưa chải tóc, chưa son phấn gì, chẳng lẽ để Đức vua phải chờ để đi dạo chơi trong vườn?
- Chẳng hề gì! Tôi có thể chải tóc tiếp cho chị, còn chị sẽ đánh phấn bôi son. - Angiêlic vừa nói vừa đứng lên.
Nàng sốt sắng đi lại phía sau bà ta và đưa bàn tay khéo léo nâng mớ tóc dày màu lúa chín vàng
- Đưa cho ta, cô bé. - Nàng vừa cười ngọt ngào vừa lấy cái lược trên tay cô Đêdơiê. Atênai xua đám hầu gái:
- Ra đi, các tiểu thư.
Angiêlic từ từ chải mớ tóc mềm mại óng vàng tuyệt đẹp ấy.
Trong chiếc gương, bà Môngtexpăng quan sát tình địch của mình, thấy nàng ngày càng xinh đẹp hơn và có một nhan sắc lợi hại hơn vì độc đáo hơn vẻ đẹp của mình. Cũng ở trong gương, Angiêlic bắt gặp đôi mắt xanh lơ của kẻ thù. Không rời đôi mắt ấy, nàng cúi xuống gần nói khe khẽ :
- Ông Đuychen, nhân viên hầu rượu thứ nhất của Vua, đã chết đêm qua vì bị ám sát.
Nàng khâm phục bà Atênai vì bà ta hầu như không giật mình và giữ được vẻ láo xược bình thản.
- Kìa! Chưa ai nói tin đó cho tôi biết đấy.
- Chưa có ai biết đâu. Chỉ mình tôi biết tin. Chị có quan tâm nghe kể đầu đuôi không nào?
Nàng đưa những ngón tay rẽ những mớ tóc óng ánh và kể.
- Ông ta đi từ trong nhà mụ thày bói Voadanh ra: ông ta đến trao một lá thư và đổi lại, đã mang đi một cái túi nhỏ và một cái lọ nhỏ... Điều đó sẽ không ai biết được... trừ phi chị nhất thiết không muốn thế... Hãy chú ý, bạn thân mến, chị bôi son nhầm rồi kìa...
- Con đĩ! - bà Môngtexpăng nghiến răng rít lên - Đồ đĩ rạc! Đồ đê tiện!... Mi dám thế... Mi dám thế ư?
- Thế còn
Angiêlic vứt phịch cái lược xuống bàn trang điểm. Hai bàn tay nàng co lại trên đôi vai trắng tròn trĩnh mà Đức vua thích hôn vào đó, và nàng ấn những móng tay mình vào đó, trong một cơn giận dữ ghê gớm.
- Còn mi, điều gì mà mi chẳng dám làm! Mi đã tìm cách giết chết con trai ta...
Thở hổn hển, cả hai người trừng mắt đương đầu với nhau trong tấm gương lớn.
- Mi đã mưu toan giết chết ta một cách đau đớn, xấu xa! Mi đã cho phù phép để ma quỷ ám hại ta! Nhưng quỷ dữ đã quay lại chống lại mi. Nghe kỹ đây. Đuychen chết rồi, hắn sẽ không nói được nữa. Không ai có thể biết đêm qua hắn đã đến nhà ai, đã tìm kiếm gì ở đó, và lá thư hắn trao cho mụ Voadanh là của ai.
Bà Môngtexpăng đột nhiên đấu dịu:
- Bức thư. - Bà ta nói với giọng sợ hãi - Hắn ta đốt bức thư rồi chứ?
- Không.
Nàng khẽ đọc thuộc lòng.
- “Người kia vẫn còn sống sờ sờ ra đó, và Đức vua ngày càng say mê y. Bà chỉ hứa hẹn suông, thật không đáng được số tiền tôi đã trao cho. Tới nay tôi đã đưa tất cả hơn 1000 đồng êquy rồi... vậy mà chỉ nhận được những thứ thuốc chẳng mang lại tình yêu, cũng chẳng giết được người...”
Atênai tái mặt đi. Nhưng bà ta vẫn phản ứng được, nhờ có sức bật đáng gờm, mụ kiêu hãnh giằng người ra khỏi móng vuốt của Angiêlic
- Bỏ ta ra, con điên!... Mi làm hỏng hết những thứ hóa trang của ta.
Angiêlic lại cầm chiếc lược. Bà Môngtexpăng nắm lấy nùi bông xoa phấn lên chỗ cổ và vai trần bị xây xát.
- Tôi phải làm gì để chị trả lại cho tôi bức thư ấy?
- Tôi sẽ không đời nào trả lại thư. - Angiêlic nói - Chẳng lẽ chị coi tôi là đứa ngu dại nhất trên đời ư? Lá thư cùng với một số đồ lặt vặt mà tôi vừa nói, hiện nay nằm trong tay một viên quan tư pháp cao cấp. Chị tha lỗi cho tôi vì không lộ tên ông ấy ra được. Nhưng chị nên biết rằng ông ta có điều kiện được yết kiến vua luôn. Chị đưa những cái trâm đính ngọc kia để tôi cài tóc cho.
Bà Môngtexpăng làm theo.
- Ngày mà tôi bị giết. - Angiêlic nói tiếp - Ngay sau khi nghe tin dữ về cái chết đột ngột khó hiểu của phu nhân Plexi-Belie, vị quan chức kia liền đến yết kiến Đức Vua và dâng lên Người những vật nọ cùng với bức thư mà tôi đã ký gửi trong tay ông ta. Tôi tin chắc rằng Hoàng thượng sẽ nhận ra nét chữ và những lỗi chính tả của chị...
Tình nhân của Vua thôi không đóng kịch nữa: bà ta ngạt thở, ngực lên xuống theo từng cơn nấc, bàn tay run rẩy mở hết hộp này đến lọ kia, bôi phấn thoa son lung tung lên má, thái dương và mi mắt.
- Thế nếu sự bắt bí của chị lại tỏ ra vô hiệu đối với tôi - bà ta đột nhiên hét lên - Nếu như tôi cam chịu mọi nguy cơ, miễn là được nhìn thấy chị... chết lăn quay, thì sao nào?
Bà ta đứng lên, khạc ra những lời lẽ hừng hực căm thù, nắm chặt lại.
- Chết ngỏm! - Bà ta nhắc lại - Thấy mi chết ngỏm, đó là điều duy nhất đáng kể đối với ta! Bởi vì nếu mi còn sống, mi sẽ cướp sống Đức vua của ta. Ta biết mà, ông ấy thèm muốn mi cuồng dại. Những thủ đoạn làm cao của mi dằn vặt ông ta, làm ông ta mất hết tỉnh táo. Ta chẳng còn quan trọng gì nữa đối với ông ta. Chả bao lâu nữa, ông ta sẽ ghét ta vì ông ta muốn thấy mi đến chiếm chỗ của ta, tại đây, tại căn phòng mà ông ta đã ra lệnh sửa sang, thiết kế lại cho ta. Vậy là, sự thất sủng của ta là điều chắc chắn, dù mi chết đi hay còn sống... thế thì, ít nhất, ta cũng phải cho mi chết đi, cho mi chết đi!
Angiêlic vẫn thản nhiên trước cơn điên cuồng ấy.
- Hãy cân nhắc, một đằng là sự thất sủng tạm thời, mà Vua sẽ ít nhiều hối hận đối với chị, ta vẫn cho phép chị nuôi hy vọng, biết đâu đấy, sẽ giành lại được trái tim Người và một đằng là sự ghê tởm chị sẽ gây ra cho Người nếu như Người biết rõ những tội ác của chị. Kéo theo là án đi đày hay tù chung thân mà Đức vua sẽ giáng lên đầu chị. Hai con đường ấy khác nhau xa, chắc một người thuộc dòng họ Mooctơma như chị sẽ biết lựa chọn đúng.
Atênai vặn hai tay mình, lắc đầu:
- Hy vọng chinh phục lại được ông ta ư? Không. Tôi biết lắm. Tôi có nhiều quyền lực đối với các giác quan của ông ta. Nhưng chị, chị lại nhiều quyền lực đối với trái tim ông ấy. Đó mới là điều quan trọng.
Bà ta nhìn tình địch với vẻ kinh ngạc và thốt ra một câu lạ lùng:
- Tôi không ngang sức rồi.ạnh lùng nhún vai:
- Đừng đóng vai một nạn nhân, Atênai! Vai đó chẳng hợp với chị chút nào.
Bà Môngtexpăng lại chồm lên như một con mèo cái điên khùng.
- Chị làm ta ghê tởm.
Angiêlic gặp ở trong gương đôi mắt giận dữ long lên sòng sọc của kẻ thù. Mụ đã bị vô hiệu hóa. Nhưng liệu được bao lâu?
- Nhường vua lại cho tôi! - Atênai đột nhiên thốt lên với giọng nói âm thầm - Nhường Vua lại cho tôi. Chị không yêu ông ta mà.
- Còn chị?
- Tôi à? Ông ta thuộc về tôi. Tôi sinh ra để làm bà hoàng.
- Bà Atênai thân mến. - Angiêlic nói sau mấy giây im lặng - Chị kêu gọi lòng tốt của tôi chỉ uổng công thôi. Tôi chẳng có chút hảo tâm nào với chị. Tôi đã mặc cả rõ ràng với chị. Hoặc là chị sẽ để tôi yên: chị ngừng mưu mô giết hại tôi thì chị có thể tin chắc tôi sẽ hoàn toàn kín đáo về những mối quan hệ của chị với mụ thày bói và ma quỷ. Hoặc là chị vẫn tiếp tục ra sức hãm hại tôi và chính chị sẽ khơi lên những cơn sấm sét sẽ thiêu cháy chị thành tro bụi. Mà chị cũng đừng hòng đánh lạc hướng bằng cách làm hại tôi theo cách khác, gây ra một cuộc chiến tranh nhỏ lén lút nhằm đầu độc cuộc đời tôi. Tôi sẽ luôn luôn tìm ra ngọn nguồn những thủ đoạn đê tiện ấy, và hãy tin rằng tôi sẽ không đợi đến khi mình chết rồi mới trút bỏ kẻ thù ác độc là chị. Đức vua yêu tôi, chị chả nói thế ư? Thử tưởng tượng cơn giận dữ của Người khi biết tin chị đã ra sức giết hại tôi. Vị quan tư pháp mà tôi đã ký gửi những chứng cứ tuyệt mật kia, đã đích thân xem xét cái áo sơ mi mà chị đã sai tẩm thuốc đ để dành cho tôi. Chính ông ta sẽ ra làm chứng trước mặt Đức vua về những tội ác đã được tiến hành chống lại tôi.
Khi Angiêlic ra về, đám hầu gái ùa vào xúm quanh bà chủ với vẻ lo âu.
- Thưa phu nhân, bà khóc ư?
- Phải, lũ ngốc ạ! Các cô chẳng thấy ta son phấn lem nhem thế này ư? Giúp ta làm lại từ đầu đi.
Trong buổi Đức vua đi dạo mát, vẻ mặt khác lạ của phu nhân Plexi-Belie đập vào mắt mọi người. Một thứ hào quang tỏa ra quanh nàng, và trong cách nàng ngẩng đầu lên, người ta cảm thấy một sức mạnh khiến người khác phải e dè.
Nàng mỉm cười thật duyên dáng với Đức vua. Còn Hoàng thượng thì nay chẳng buồn tìm cách đánh lạc hướng triều thần nữa: con mắt không chịu rời khỏi nàng. Bà Môngtexpăng vắng mặt. Không có ai thắc mắc chuyện này, và người ta coi là điều tự nhiên khi thấy Angiêlic bên cạnh Vua bước trên lối đi đến vườn cây rồi vượt qua những cổng xây bằng cẩm thạch trắng, rồi cùng Người trở về lâu đài. Đến đây, Vua cho mời nàng đến phòng làm việc của Người. Lần này, nàng thấy trong phòng không có ai khác ngoài Đức Vua, và ngay khi cánh cửa vừa khép lại, Vua đã đến bên Angiêlic và ôm nàng trong hai cánh tay.
- Người đẹp của ta, ta hết kiên nhẫn rồi! Đến bao giờ nàng mới thôi không hành hạ ta nữa? Nàng có mặt ở đây. Nàng bao vây ta với sự lộng lẫy của nàng, với hương thơm ấy, vậy mà ta không đặt bàn tay lên nàng được. Tại sao? Vì sao tàn ác như vậy? Vua siết chặt lấy nàng, nôn nóng thèm muốn đến mức không tự chủ được nữa và trở thành giận dữ.
- Đừng tưởng rằng nàng có thể cứ đùa rỡn với ta mãi như thế đư̖ Cuối cùng thế nào nàng cũng phải nhượng bộ ta. Ta sẽ ép buộc nàng nếu cần.
- Nếu như vậy, Hoàng thượng sẽ biến thiếp thành kẻ thù.
- Chưa chắc đâu. Ta đã nhầm khi tưởng rằng trái tim nàng sẽ cảm động nếu ta tỏ ra kiên nhẫn. Nàng không phải là một người đàn bà đa cảm. Nàng đòi biết rõ người làm chủ mình trước khi gắn bó với người ấy. Chỉ khi nào người ấy đã biến nàng thành của mình, thì nàng sẽ mới trung thành với người đó. Chỉ khi nào ta đã chiếm lĩnh người nàng thì ta mới giành được trái tim nàng.
Angiêlic run lên. Từ đầu đến chân, nàng cảm thấy một cơn chóng mặt êm dịu ập đến với mình. “Chính mình cũng kiệt sức rồi”, nàng tự nhủ.
- Khi nào nàng thuộc về ta, dù là tự nguyện hay bị ép buộc, thì ta biết rằng nàng sẽ không rời ta nữa, bởi vì ta và nàng sinh ra là để kết đôi và để thống trị thế gian...
- Phu nhân Môngtexpăng cũng khẳng định một điều tương tự - Angiêlic nhận xét và mỉm cười gượng gạo.
- Bà Môngtexpăng? Bà ta tưởng tượng điều gì lạ vậy? Tưởng rằng mình có quyền lực đối với ta ư? Bà ấy cho là ta mù ư? Tưởng ta không biết trái tim độc ác, những thủ đoạn nhỏ nhen, lòng tự kiêu vô hạn của bà ta khiến người khác phải bực mình ư? Hay là sự có mặt của bà ta làm nàng lo ngại? Nên biết rằng ta sẽ quét sạch những ai mà nàng không ưa, để họ khỏi quấy rầy nàng.
Angiêlic lảng tránh bằng cách nói vui:
- Tâu Đức vua, việc trao quyền hành quá lớn cho thiếp như vậy làm thần thiếp sợ hãi.
- Nàng không có gì phải lo ngại cả. Xem kìa, nàng lại thành công trong việc đánh lạc hướng sự giận dữ của ta rồi! Và một lần nữa, ta lại đặt niềm tin ở sự khôn ngoan của nàng, để chọn ngày giờ nào nàng sẽ chấm dứt nỗi đau khổ của ta. Tuy nhiên, chẳng lẽ nàng không tin rằng hai chúng ta sẽ hòa thuận được với nhau hay sao?
Giọng nói của Vua giờ đây như van lơn, trong khi Người nắm chặt đôi tay nàng trong tay mình.
- Vâng, thiếp tin điều đó, tâu Bệ hạ.
- Vậy thì, một ngày kia, hỡi người đẹp của ta nàng sẽ để ta đưa nàng đến hải đảo tình yêu chứ... Một ngày kia... hãy hứa với ta đi!
Khuất phục dưới những cái hôn âu yếm, nàng nói trong một hơi thở.
- Thiếp xin hứa.
Nàng hiểu rằng mình đang tiến dần dần đến thời điểm ấy một cách tất yếu. Ngày mai chăng? Hay lâu hơn nữa? Câu trả lời phụ thuộc vào nàng, ấy vậy mà nàng vẫn chờ đợi, dường như muốn để cho số mệnh định đoạt.