Chương 128: Chương 38

Sau khi đã mặc thêm chiếc váy vải thô, chiếc áo vét ngắn giản dị, và trùm lên đầu một tấm khăn xa tanh đen giống như những phụ nữ trung lưu, Angiêlic cho gọi Manbrăng lên gặp mình. Sau khi giao Phlôrimông cho linh mục Lêđighie trông coi tại nhà Đức ông Hoàng đệ ở Xanh-Clu, nàng đã đưa Manbrăng về Pari.

- Manbrăng, ông sẽ đi với tôi.

- Bà cải trang khéo quá, thưa bà.

- Ở chỗ tôi sắp đến, nếu ăn mặc quá lộng lẫy thì không hợp. Còn ông thì hãy mang theo thanh gươm dài và một khẩu súng ngắn. Rồi hãy đi tìm chú nhỏ Flipô. Hai người sẽ ra đợi tôi ở cái ngõ nhỏ đằng sau biệt thự này. Tôi sẽ ra đó qua cái cửa sau vườn cam.

- Xin tuân lệnh phu nhân.

Một lát sau, Angiêlic trên lưng ngựa, theo sau Manbrăng đi tới ngoại ô Xanh- Đờni. Flipô chạy theo ngựa. Họ dừng ở một quán rượu.

- Hãy để ngựa của ông ở đây, ông Manbrăng. Cho người chủ quán một đồng êquy để họ coi giúp.

Manbrăng răm rắp làm theo không hỏi câu gì. Ông ta chỉ nhấm nhấm mấy sợi ria mép, làu bàu khi bước trên đường lát đá gồ gh đạp lên những đám bùn đọng lầy nhầy ở sâu trong ngõ hẻm bẩn thỉu. Còn anh chàng Flipô thì khoan khoái, cảm thấy như về nhà mình.

Ở tít trong cái dinh cơ kỳ quặc vách đất, tường đã xiêu vẹo, đang ngự trị Hành khất đại đế Trôn-Gỗ. Trôn-Gỗ không ưa di chuyển. Trong hang ổ sâu kín tối như bưng của mình, Trôn-Gỗ cảm thấy thoải mái. Lão không ưa ánh sáng và sự ồn ào. Người ngoài lọt vào chỗ lão ở thật không phải chuyện dễ dàng. Hàng chục lần những nhân vật có bộ mặt tướng cướp đã xông ra chặn hỏi các vị khách với giọng khàn khàn, để biết “đám thị dân này đến đây làm cái ** gì” - Flipô nói mật khẩu.


Cuối cùng Angiêlic cũng đến được trước mặt Trôn-Gỗ. Nàng đã mang theo tặng lão ta một túi tiền khá to, nhưng Trôn-Gỗ chỉ liếc nhìn qua với vẻ mặt khinh khỉnh.

- Chẳng quá sớm đâu, chẳng quá sớm đâu!

- Anh có vẻ không bằng lòng phải không, Trôn-Gỗ? Tôi đã chẳng luôn cho người mang đến biếu anh những món quà xứng đáng ư?...

- Bọn đầy tớ! Toàn là bọn đầy tớ! Tôi có cần gì thấy mặt bọn đầy tớ ấy! Chị tưởng ta chỉ có mỗi việc là đánh chén và nốc rượu ư? Còn chị, thì quả là ít khi thấy chị ló mặt đến đây. Bận bịu quá nhỉ! Đấy, bọn đàn bà con gái vẫn thế mà... chẳng biết tôn trọng phép tắc gì cả.

Hành khất đại đế bực mình thực sự. Lão cho là việc quá bình thường, nếu như một mệnh phụ cao sang ở triều đình lặn lội qua những quãng đường ngập bẩn đến tận đầu gối, và chẳng quản nguy hiểm đến tính mạng, để mà kính chào lão!

- Thế thằng cha này là ai? - Cuối cùng hắn dùng tẩu thuốc chỉ vào Manbrăng.

- Một người bạn. Anh có thể tin được anh ta. Tên hắn là Thanh kiếm. Tôi cần có anh ta để diễn một vở hài kịch. Nhưng anh ta không diễn một mình được. Tôi còn cần có thêm ba hay bốn gã nữa.

- Bọn chúng cần biết diễn kịch giỏi chứ gì... chơi gươm hay chơi gậy? Có thể có đấy.

Nàng trình bày kế hoạch của mình. Có một gã hẹn với mụ thày bói Voadanh để trao cho mụ một lá thư tại một quán cà phê ở khu phố Mới. Cần mai phục, chờ cho hắn ta nói xong câu chuyện với mụ phù thủy kia. Đám tay dao chờ ở bên ngoài sẽ nhảy ra tóm cổ hắn...

- Và beng! - Trôn-Gỗ vừa nói vừa lấy bàn tay chặt vào cổ mình.

- Không. Tôi không muốn đổ máu. Tôi không muốn chúng gây tội ác. Tôi chỉ muốn bắt gã đàn ông kia phải phun ra, phải tự thú nhận. Manbrăng - Thanh kiếm sẽ đảm nhận việc đó.

Lão thầy dạy gươm lại gần, mắt mở to chăm chú nghe.

- Tên gã đàn ông kia?

- Là Đuychen, nhân viên hầu rượu thứ nhất của Vua. Ông biết hắn ta rồi.

Manbrăng hài lòng tự vỗ vào ngực mình:

- Việc này thì tôi ưa lắm.

- Chưa xong. Tôi cần có một người làm tay trong ở bên cạnh mụ Voadanh, người đó sẽ đi cùng với mụ ta và sẽ c mặt bên mụ khi Đuychen trao bức thư. Người làm tay trong kia phải láu lỉnh, và lẹ tay để thó được lá thư trước khi bọn chúng định đốt thư đi.

- Có thể tìm được một tên tay trong như thế. - Trôn-Gỗ nói sau khi suy nghĩ.

Lão cho gọi tên Ma Trơi đến, gã này có biệt tài vô địch là móc được tiền ở cả những cái túi sâu nhất và giấu thật khéo trong ống tay áo. Cuỗm một lá thư trước mũi đám đông chỉ là một trò trẻ con đối với gã.

- Tôi cần có bức thư đó, và sẽ lấy vàng để thưởng công.

Đối với bọn kẻ cướp này, kiếm được người có thể nhập bọn với mụ thày bói Voadanh và theo mụ đến chỗ hẹn hò kín đáo như vậy, cũng không phải là điều khó khăn không thể vượt qua. Đã có sẵn ngay trong nhà mụ nhiều tên đồng bọn: đó là gã Pia, đầy tớ mụ thày bói và gã Côdắc, tình nhân con gái mụ. Nhờ có hai tên tay trong này, gã Ma Trơi yên trí sẽ được gọi đến đi hầu mụ tối nay để vác đuốc hoặc xách túi đi đường cho mụ. Mặc dù đã leo lên, có chỗ đứng trong giới thượng lưu, mụ thày bói vẫn giữ chân trong đám giang hồ này. Khi có cơ hội, mụ cũng biết “nhả tiền” ra cho Hành khất đại đế, vì mụ thấy liên hệ với lão ta chỉ có lợi.

- Chẳng phải chỉ có một mình mụ ta hiểu được điều đó, phải không? - Trôn-Gỗ vừa nói vừa liếc mắt có ngụ ý với Angiêlic. - Trong vương triều của lão đây, không thể có phản thùng được đâu. Những người anh em trở mặt, bọn này bắn thì không khi nào trượt!

Angiêlic kéo cái áo khoác sát vào người. Nàng cảm thấy mình mặt tái đi. Thật ra không phải nàng sợ hãi cho mình. Đám người cùng khổ này không dung tha bọn phản thùng, nhưng không bao giờ phản bội kẻ cùng hội cùng thuyền. “Người bạn” nào đã tuyên thệ gắn bó với họ và đã chứng minh lòng trung thực thì bao giờ cũng có quyền hưởng sự giúp đỡ của đồng đội.

Dây gắn bó ấy là bền vững. Backarôn đã chứng minh điều đó. Trôn-Gỗ sẽ không thoái thác sự giúp đỡ. Không, Angiêlic không có gì phải sợ bọn họ cả. Nhưng khi nghe giọng nói ồm ồm của Đại đế, nàng thấy thức tỉnh trong trí nhớ những kỷ niệm ghê sợ.

Dường như nàng vẫn mang theo trong các nếp gấp chiếc áo khoác kia, cái mùi không thể phai nhạt của cảnh đói nghèo khổ cực thời quá khứ. Một điều bí ẩn không thể xóa nhòa. Tất cả mọi hương thơm ở thế gian, tất cả các viên kim cương của trái đất, tất cả vinh quang của Đức vua dành cho nàng cũng không thể xóa sạch đi được.

Trở về nhà, Angiêlic đến ngồi trước bàn của mình. Đối với ván bài sắp diễn ra đêm nay, nàng muốn tránh suy nghĩ nhiều thêm nữa, các chi tiết đã được quyết định rồi, chỉ cần đợi xem kết quả thôi. Vào khoảng mười giờ tối, Manbrăng đến gặp nàng, đeo mặt nạ xám và khoác áo choàng gụ thẫm. Nàng bảo anh ta thật khẽ:

- Ông biết rõ tôi cần ở gã Đuychen điều gì rồi. Hãy buộc hắn phải khai rõ những âm mưu của con mụ đã phái hắn đến, phải kể tên những kẻ có thể ám hại tôi. Mà cái cần thiết hơn cả chính là bức thư. Hãy rình ở ngoài cửa sổ quán cà phê. Hãy đợi đến lúc hắn sắp đem lá thư ra thủ tiêu. Nếu gã Ma Trơi không lấy trộm được thư đó thì hãy xông ngay vào cùng với bọn đi theo ông. Phải cố chiếm lấy tất cả những chất pha chế, những thuốc độc mà mụ Voadanh trao cho hắn ta...

Và nàng ngồi đợi.

Đến hai giờ sáng, nàng nghe có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân nặng và nhanh trên sàn đá của phòng đợi. Manbrăng bước vào, đến đặt trên bàn trước mặt nàng và dưới ánh đèn một túi bằng da và một tờ giấy trắng: đó là bức thư nàng chờ đợi. Nàng thấy ngay đó là nét chữ của bà Môngtexpăng, và cảm giác đắc thắng tràn ngập lòng nàng. Nội dung lá thư thật là quyết liệt:

“.... Bà đã lừa dối tôi. Người kia vẫn còn sống sờ sờ ra đó, và Đức vua ngày càng say mê y. Bà chỉ hứa hẹn suông, thật không đáng được số tiền tôi đã trao cho. Tới nay tôi đã đưa tất cả hơn 1000 đồng êquy rồi... vậy mà chỉ nhận được những thứ thuốc chẳng mang lại tình yêu, cũng chẳng giết được người. Hãy nhớ rằng tôi có thể phá hủy hoàn toàn sự tín nhiệm đối với bà và thuyết phục cả triều đình tẩy chay bà. Bà hãy trao thứ cần thiết cho người đưa thư của tôi. Lần này thì phải có kết quả...”

- Hay thật! Tuyệt vời! - Angiêlic kêu lên.

Nàng bật lên cười khanh khách một cách thật khác thường.

- Ha ha! Lần này phải có kết quả thật đấy, đúng thế, bà Atênai xinh đẹp ạ. Ta nhất định đạt được kết quả. Với vũ khí này trong tay, ta đã nắm được thóp mụ rồi. Sự phấn khởi của nàng bỗng vụt tắt, nàng ngước mắt nhìn Manbrăng và hỏi:

- Thế còn gã Đuychen? Ông làm gì hắn ta rồi? Hắn ở đâu?

Manbrăng quay mặt đi, nói:

- Nếu dòng nước chảy mạnh, thì hắn chắc đã trôi về hạ lưu, quãng Grơnen rồi.

- Manbrăng, ông đã làm điều gì vậy? Tôi đã dặn ông rằng tôi không muốn gây tội ác.

- Cần phải vứt bỏ một cái thây đã thối rữa. - Manbrăng đáp, mặt vẫn cúi gằm. Bỗng nhiên, ông ta ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng và nói:

- Thưa bà, xin hãy nghe tôi nói. Điều tôi sắp nói đây có lẽ là kỳ quặc từ miệng một kẻ chai sạn như tôi. Nhưng quả thật, tôi đã gắn bó với thằng bé ấy, với con trai bà. Thế mà, thằng Đuychen ấy, nó lại định giết hại cháu Phlôrimông của chúng ta.

Angiêlic nhắm mắt lại và cảm thấy sợ đến xanh tái cả người. Ông ta nói tiếp:

- Trước đây, người ta còn có thể phân vân, chưa biết thật chắc chắn. Nhưng bây giờ, đã hai năm rõ mười. Nó đã thú nhận. Nó đã kêu rống lên khi chân bị hơ lửa và phun ra như thế này: “Chắc chắn là tôi muốn thủ tiêu cái thằng nhãi ranh đó. Nó đã tố cáo tôi với Vua, gây ra nghi ngờ... Nó phá hỏng những mưu mô của bọn tôi. Bà Môngtexpăng đã đe dọa sẽ gạt bỏ tôi vì tôi hành động không khéo léo”.

- Vậy ra, đúng hắn đã rắc thứ thuốc bột gì vào thức uống của Vua ư?

- Chính mụ tình nhân của Vua đã giao nhiệm vụ đó cho hắn. Tất cả chuyện đó đều có thật. Đúng là hắn đã đe sẽ giết Phlôrimông nếu thằng bé tiếp tục tố giác hắn. Đúng là hắn đã rót thuốc độc vào cốc kem hoa quả dành cho bà. Đúng là bà Môngtexpăng đã đi gặp mụ Voadanh để bàn cách hãm hại bà. Tên Carapê, nhân viên nhà bếp phụ trách bưng món thịt quay lên dâng Vua, cũng là một tên đồng lõa với chúng. Chính tên này đã sai thằng bé của bà phải đi truyền lệnh cho nhà bếp và đi qua khu vực lâu đài đang sửa chữa dở dang. Qua chỗ dàn giáo chênh vênh mười thước cao bên trên nền đá rắn trong bóng đêm tối mù. Quân chó đẻ muốn giết trẻ con, phải cho chính nó lao xuống vực thẳm thôi!

Manbrăng dừng lại, lau mồ hôi trán, cơn giận dữ làm ông ta nóng rực người lên. Ông ta liếc nhìn, thấy Angiêlic vẻ mặt đăm đăm.

ần phải vứt bỏ cái xác chết thối rữa ấy đi! - Ông ta nói tiếp, khẽ hơn. - Và nếu để cho hắn sống sót thì có ích lợi gì? Sẽ có thêm một kẻ thù không đội trời chung với bà. Những chuyện như thế này, một khi đã bắt tay làm, thì phải làm đến đầu đến đũa.

- Tôi biết.

- Mấy đứa đi cùng với tôi cũng đều tán thành cả. Họ toàn là những cộng tác đắc lực, làm đâu ra đó cả. Gã Ma Trơi đã thỏa thuận với thằng đầy tớ mụ thày bói để nhận đi vác đuốc soi đường cho mụ. Gã đầy tớ kia giới thiệu với mụ rằng Ma Trơi vừa đần độn vừa câm điếc. Mụ thấy hợp nên đồng ý cho đi với mình. Còn bọn tôi rình ở bên ngoài quán cà phê. Một lúc sau, tôi thấy giữa Đuychen và mụ Voadanh bắt đầu lục đục cãi nhau vì bức thư đã biến mất. Khi đó, chúng tôi liền xông vào. Mụ Voadanh lập tức chuồn đi. Ma Trơi đã giả vờ chống cự để bảo vệ mụ cho đúng vai kịch của mình. Sau đó bọn tôi xử trí thằng cha kia. Cũng khó nhai đấy: nó ngoan cố ra trò. Phải dùng những biện pháp cứng rắn mới đoạt được các thứ này: cái mùi xoa, cái lọ nước, cái túi nhỏ đựng bùa ngải này cùng với những lời thú nhận tôi đã kể rồi...

- Tốt lắm.

Angiêlic đứng dậy đi đến bàn con, rút cái tráp, nàng lấy ra một cái túi đựng những đồng tiền vàng.

- Cái này là phần ông, Manbrăng. Ông đã có công to.

Người thầy dạy võ thu túi tiền về rất nhanh nhẹn.

- Tiền thì có bao giờ tôi từ chối. Cám ơn bà. Nhưng xin bà hãy tin cho: một ngày kia tôi sẽ hầu hạ bà mà không lấy tiền công. Ông linh mục trẻ kia biết rõ điều đó. Cả hai chúng tôi hay hỏi nhau: nên làm gì? Bà đơn độời này, phải không ạ? Bà tin cậy ở tôi là đúng.

Angiêlic cúi đầu. Nay đã đến lúc nàng phải mua chuộc những kẻ đồng lõa, phải trả tiền vì những kẻ sẽ câm miệng suốt đời. Giữa nàng với con người dày dạn này mà nàng hẳn biết còn ít, sẽ mãi mãi có tiếng kêu thét của gã Đuychen bị ám sát rồi quẳng đánh “ùm” xuống dòng sông Xen. Ông ta nói:

- Tôi sẽ kín như bưng. Điều tôi đã dứt khoát muốn quên đi thì dù có uống cả chai rượu tôi cũng không chịu phun ra.

- Cảm ơn, ông Manbrăng. Ngày mai tôi sẽ cử ông ra ngoại ô Xanh-Đơni, mang theo số tiền đã hẹn. Rồi ông sẽ quay về Xanh-Clu: tôi muốn để cháu Phlôrimông dưới quyền bảo vệ của ông. Bây giờ ông về nghỉ đi.

Người kia chào và lui ra. Trước khi quay tay nắm cánh cửa, ông ta nhìn nàng với vẻ nửa khâm phục nửa sợ hãi. Không phải sợ nàng, mà sợ thay cho nàng: ông ta sợ nàng có thể hoang mang, yếu đuối. Nàng không phải loại người như “con mụ kia”, có thể giẫm lên đống xác chết mà không ghê chân, mặc dù nàng biết chiến đấu gan dạ. Manbrăng thấy nàng lấy chiếc áo choàng ra sau khi cất kỹ vào trong một cái tráp mọi đồ vật cùng lá thư ông ta vừa mang về.

- Thưa bà, bà đi đâu?

- Tôi cần ra phố.

- Nguy hiểm. Cho phép tôi đi theo.

Nàng đồng ý. Bên ngoài, đêm tối còn dày đặc. Angiêlic không phải đi bộ xa xôi gì. Một lát sau, nàng đã tới trước một cánh cổng lớn xe cộ có thể qua được ở phố Côrônan. Nàng đập cửa. Khi người gác cổng còn ngái ngủ thò mũi ra sau cửa sổ có chấn song, nàng yêu cầu được gặp ngài La Râyni.