Chương 127: Chương 37

- Thế bây giờ, cần phải làm gì, Đêgrê?

- Em biết rõ như tôi mà.

Chàng đang giúp nàng mặc lại áo quần khi trời tảng sáng.

Đêgrê quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng. Vẻ mặt chàng dữ tợn.

- Em nói đúng, công lý không thể lọt tới nơi em đang sống. Ở cao quá mà! Ngài Râyni cũng hiểu thế. Khi người ta vời đến bọn chúng tôi thì đó chuyện hình thức thôi, và đúng hơn là chúng tôi lại được giao nhiệm vụ bắt oan kẻ lương thiện. Rồi một ngày kia, chúng tôi sẽ với được tới đó, và công lý sẽ không kiêng nể kẻ tội phạm nào. Nhưng thời điểm đó chưa đến. Vì vậy tôi nói là em có lý. Trong một thế giới xấu xa ta phải xấu xa. Phải giết, hãy giết nữa, nếu là cần thiết. Anh không muốn em phải chết. Chàng giữ chặt nàng bên mình, nhìn trừng trừng về phía xa hơn cái đầu tóc hung vàng ấy.

- Đi với ma phải mặc áo giấy. Em có nghĩ ra điều gì có thể làm con mụ đó khiếp sợ không? Nó sợ điều gì nhỉ?

- Tại sao anh biết đó là một người đàn bà? - Angiêlic hỏi, tròn xoe mắt sợ sệt.

- Chuyện cái áo sơ mi, đó là một mưu mẹo đàn bà. Chắc chắn mụ ta không hành động một mình, nhưng chính mụ chỉ huy. Em hiểu rõ vì sao mụ căm ghét em và mụ khiếp sợ điều gì, con điếm ấy. Em cần phải tỏ rõ cho nó thấy em cũng mạnh như nó, em hãy khống chế nó, làm cho nó hiểu rằng nó phải ngừng đùa rỡn với tội ác. Làm thế là nguy hiểm, trò chơi ấy sẽ có ngày quật vào đầu mụ.

- Em nghĩ là đã nảy ra một ý hay rồi. - Angiêlic đáp.

- Hoan hô! Chàng đi vòng sang phía sau nàng để giúp nàng thắt nơ áo, rồi vừa nói vừa mỉm cười châm biếm:

- Người ta trở thành một người đàn bà nguy hiểm như thế đấy. Và người ta biến một chàng đàn ông dày dạn thành một chú cừu non như thế đấy. Còn việc gì cần phải để hầu nữ hầu tước nữa không? Tôi cần phải đưa ra lời khuyên nào nữa đây? Tôi còn phạm điều ngu ngốc nào nữa? Chàng đi vòng quanh người nàng với những động tác của một bác thợ may thời trang sửa sang những nếp áo váy cho khách, và thái độ kiểu cách ấy trái ngược hẳn với vẻ tức giận trên khuôn mặt

- Ít nhất, em hãy cứu lấy mạng sống của mình.

Angiêlic nhìn thẳng vào mắt chàng: Đêgrê thấy ở đấy hai con ngươi trong suốt bùng lên một ánh sáng, sức mạnh một người đàn bà cảnh giác và không khuất phục.

- Em sẽ làm như thế, Đêgrê ạ. Em hứa với anh.

- Thế thì tốt. Vậy là anh không hẳn đã phí thời giờ trong chuyện này.

Đôi bàn tay khéo léo của chàng đeo lại những đồ trang sức lên cổ, lên cổ tay và cánh tay nàng. Bây giờ nàng vươn cao người dưới những thứ nữ trang nặng chịch ấy, lại cảm thấy mình là một mệnh phụ cao sang. Ở tư thế đó, nàng sẽ đủ sức đương đầu với phu nhân Môngtexpăng.

Angiêlic ngẩng mặt lên, bước ra phía cửa. Đêgrê giữ nàng lại, đặt mạnh hai bàn tay nâu gân guốc lên đôi vai nàng.

- Bây giờ, em nghe anh nói đây. Điều anh phải nói với em là trang nghiêm và anh sẽ không nói gì hơn nữa đâu. Anh không muốn gặp lại em nữa... Không bao giờ nữa. Anh đã làm hết mọi điều có thể giúp được em. Bây giờ đến lượt em vào cuộc. Em đã từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát, và làm như thế hay hơn. Em không muốn để anh thọc cái mũi dài của mình vào công việc của em. Và có lẽ em đúng. Tuy nhiên, từ nay em hãy thôi đừng chạy đi tìm anh bạn Đêgrê khi có chuyện rắc rối. Em có hiểu không?

Nàng nhìn chàng và đọc được trong đôi mắt âm thầm ấy một lời thú nhận mà người đàn ông cứng rắn và nhân hậu kia không khi nào chịu nói ra. Hơi tái đi, nàng khẽ gật đầu. Đêgrê nói tiếp:

- Tôi đã tự vạch con đường đi cho mình và cần tới một đầu óc lạnh lùng để bước theo con đường đó. Em sẽ làm cho tôi mắc phải những điều ngu ngốc. Tôi không muốn gặp lại em nữa. Nếu sau này em có những chuyện cần phát hiện dành cho cảnh sát, em hãy đến gặp ngài La Râyni. Ông ta đủ tư cách hơn anh để tiếp những mệnh phụ của Triều đình. Chàng cúi xuống, ngả đầu nàng ra trên đôi cánh tay mình và đặt lên môi nàng một cái hôn thô bạo, dữ dằn, nhưng dần dần chuyển thành say sưa, cuống cuồng đón nhận hương vị ngọt ngào của cái miệng yêu thương kia.

“Lần này thì hết rồi! Em hiểu... - Nàng tự nhủ - Vĩnh biệt anh, anh chàng cục cằn. Vĩnh biệt, bạn thân yêu!”.

Cần phải đơn độc tiến lên, hoặc là chết. Tuy nhiên, cái bùa hộ mệnh mà nàng đã được trao sẽ không phải là vô ích. Những lời khuyên của Đêgrê đã rọi sáng cho nàng: “Phải dùng sự đe dọa để quay lại khống chế con mụ đó”.

Sự ngẫu nhiên đã giúp nàng ngay hôm sau, khi nàng đi trong cỗ xe từ Pari đến Xanh-Giecmanh. Có một xe ngựa chở khách bị sa xuống hố. Angiêlic lại gần và nhận ra người phụ nữ trẻ đứng đợi với vẻ sốt ruột ở vệ đường là một chị hầu gái của bà Môngtexpăng, cô Đêdơiê. Nàng dừng lại gật đầu chào thân thiện.

- Ôi! Thưa bà, cháu lúng túng quá, cô gái kêu lên. Bà Môngtexpăng sai cháu đi có việc gấp lắm, vậy mà cháu đã phải đứng ở đây từ nửa giờ nay rồi.

- Em về Pari ư?

- Vâng... đi bộ nửa đường thôi ạ. Cháu có hẹn ở ngã ba Rừng Khô với người có nhiệm vụ trao lại một lá thư để đưa về cho bà Môngtexpăng, và bà chủ cháu sẽ bực mình lắm.

- Vậy lên xe đi. Ta sẽ cho ngựa quay trở lại.

- Thưa bà, bà tốt quá ạ.

Cô gái vén váy bước lên và rón rén ngồi xuống mép cái ghế dài. Vẻ mặt cô bối rối, lo lắng. Angiêlic liếc mắt quan sát cô ta. Nàng vốn đã có ý định lôi kéo một người nhà của kẻ thù làm tay trong cho mình, và đã nhắm cô Đêdơiê này do nắm được nhược điểm của cô ta. Cô gái này mê cờ bạc và gian lận. Phải có con mắt thật thành thạo mới phát hiện được điều đó.

- A, đến rồi đấy ạ. - Cô gái thò đầu nhìn qua cửa sổ xe và nói - Phúc đức quá, con bé vẫn đợi ở đó.

Cô gái hạ cửa kính xe xuống trong khi Angiêlic gọi người đánh xe bảo đỗ lại. Một đứa bé gái khoảng mười hai tuổi đang đợi ở bìa rừng tiến lại bên cỗ xe. Nó trao một gói nhỏ cho cô Đêdơiê, cô này nói khẽ mấy câu với con bé, rồi đưa cho nó một túi tiền, mà qua mắt lưới của cái túi thấy lóng lánh những đồng tiền vàng. Angiêlic đưa mắt ước lượng số tiền đựng trong cái túi rồi rướn hàng lông mày lên và thấy số tiền khá to.

“Chẳng biết cái túi nhỏ kia đựng thứ quái quỷ gì mà được trả tiền cao thế?” Angiêlic vừa nghĩ bụng vừa liếc nhìn cô hầu gái giúi vật gì vào hầu bao: nàng thoáng thấy đó là một cái lọ.

- Ta đi được rồi, thưa bà. - Cô gái nói.

Trong khi cỗ xe quay đầu lại, Angiêlic liếc nhìn con bé đội mũ vải trắng kia và thấy nó vẫn còn đứng ở bìa rừng. Nàng tự hỏi: “Ta đã thấy con bé này một lần rồi, ở đâu nhỉ?”

Cỗ xe lại phóng tiếp về phía Xanh-Giecmanh. Nàng càng nghĩ càng thấy mình cần phải nhân dịp này mua chuộc cho được cô gái này. Bỗng nàngếng kêu.

- Có chuyện gì ạ, thưa bà? - Cô Đêdơiê hỏi.

- Không, không, tuột mất chiếc ghim cài.

Angiêlic đỏ ửng mặt rồi lại tái nhợt đi, nàng vừa đột ngột nhớ ra khuôn mặt con bé kia, nàng đã nhìn thấy dưới ánh sáng hai cây nến to, trong một đêm rùng rợn, đó là đứa con gái của mụ thày bói Voadanh, nó xách cái giỏ đựng áo.

- Bà có cần cháu giúp gì không ạ? - Cô gái lại gặng hỏi.

Angiêlic mỉm cười cảm ơn.

- Cô thật dễ thương. Cô biết không, ta vẫn thường khen phục đôi bàn tay khéo léo của cô khi cô trang điểm giúp cho bà bạn Atênai của ta.

Cô Đêdơiê cũng mỉm cười. Angiêlic nói tiếp, giọng ngọt ngào.

- Điều ta khâm phục nhất ở cô là tài đánh bài. Ta đã có dịp được xem kỹ cô, hôm thứ hai vừa rồi, khi cô đánh cho Công tước Đờ Sôn thua tơi bời. Cô học ở đâu ra mà gian lận giỏi thế?

Nụ cười mỉm của cô Đêdơiê tan biến, đến lượt mặt cô nàng hết ửng đỏ lại tái xanh đi.

- Thưa bà, bà nói sao? - Cô gái ấp úng - Gian lận ư? Cháu... không khi nào...

- Thôi, đừng bịt mắt ta nhé, cô nàng ơi! - Angiêlic cố tình nói sàm sỡ.

Nàng cầm lấy bàn tay cô ả lật lên và nhẹ nhàng sờ nắn các đầu

- Những đầu ngón tay mịn thế này người ta hiểu rằng nó dùng để làm gì rồi. Ta đã có lần thấy cô dùng một miếng da cá voi nhỏ mài ngón tay cho nhẵn thêm. Mục đích là để dễ nhận ra những quân bài đã đánh dấu sẵn đây mà.

Cái vỏ ngoài của cô gái bị rạn vỡ và cô ta lộ rõ nguyên hình là chị chàng lừa lọc vốn có nguồn gốc đáng ngờ. Ngài công tước Đờ Sôn sẽ chẳng khi nào cam chịu nuốt nhục vì đã bị quân cờ bạc bịp lừa đảo. Nếu tên tội phạm này bị lột trần mưu gian, ả sẽ bị tống cổ nhục nhã ra khỏi triều đình.

Angiêlic phải giữ cô gái lại khi nó sụp xuống sàn xe van lạy nàng:

- Thưa bà, bà đã trông thấy cháu đánh bài gian khéo không bà làm cháu bị nguy mất.

- Đứng lên đi! Vạch tội cô thì có ích gì cho ta? Cô đánh bạc bịp tài lắm, thật khó phát hiện. Và ta cho rằng cô còn có thể tiếp tục kiếm được nhiều bằng cách đó... miễn là ta nhắm mắt ngơ đi cho, tất nhiên rồi...

Sắc mặt cô gái biến đổi nhanh từ lo sợ đến phập phồng hy vọng.

- Thưa bà, cháu có thể làm gì để hầu bà?

Angiêlic lạnh lùng nhìn ra ngoài xe. Cô gái bắt đầu khóc tức tưởi thú nhận. Là con hoang một nhà quý tộc lớn, cô ả được ông này mượn người trông coi nuôi dạy, còn bà mẹ thì từ người hầu phòng trở thành chủ gá bạc. Nhờ có bộ mặt xinh xắn và chút học vấn, cô ta được một số người thượng lưu chú ý và giới thiệu với bà Atênai đờ Môngtexpăng, bà này thấy hợp liền tuyển làm người hầu hạ. Được sống ở triều đình, cô ả vẫn không bỏ được thói hư tật xấu cũ như h đánh bạc. Cô ả nói tiếp:

- Cháu nghèo quá. Mà đánh bài thật thà thì lần nào cháu cũng thua. Cháu nợ nhiều quá…

- Cô nợ bao nhiêu?

Cô gái nói ra số tiền mình nợ. Angiêlic quẳng cho cô ả một túi tiền. Cô ả đặt tay run run lên túi tiền. Angiêlic hất hàm chỉ cái hầu bao:

- Cô cho tôi xem có cái gì trong đó.

Sau hồi lâu do dự, Đêdơiê lấy ra một lọ nước màu sẫm đưa cho nàng.

- Cô có biết chất nước này dành cho tôi không?

- Thưa bà, bà định nói gì ạ?

- Chắc cô không lạ gì là bà chủ cô đã hai lần tìm cách đầu độc tôi. Rất có thể bà ta thử làm một lần nữa. Thế cô tưởng tôi không nhận ra con bé đã bán lọ nước này cho cô ư, chính nó là con gái mụ thày bói Voadanh.

Cô ả đưa mắt sợ hãi nhìn quanh. Cuối cùng ả nói không biết gì cả. Bà Môngtexpăng chỉ sai ả đi lấy những thứ thuốc do mụ thày bói pha chế, ngoài ra ả không biết gì cả.

- Vậy thì, cô sẽ cố gắng dò la tin tức nhé. - Angiêlic nói cộc lốc - Bởi vì từ nay tôi tin cậy ở cô. Hãy lắng tai nghe ngóng và báo ngay cho tôi biết mọi tin tức dính líu đến tôi mà cô nắm bắt được nhé.

Nàng lấy ngón tay lật đi lật lại cái lọ nhỏ. Đêdơiê rụt rè đưa tay ra định xin lại.

- Không, để nó cho t

- Thưa bà, không được ạ. Nếu cháu không đem lọ nước ấy về, bà chủ cháu sẽ trách cứ mụ Voadanh và cuối cùng hành động tráo trở của cháu sẽ lộ ra.

- Đúng thế thật... Tuy nhiên, ta cần nắm được một chứng cứ nào đó. Cô phải giúp ta mới được. - Vừa nói Angiêlic vừa ấn mạnh móng tay vào cổ cô gái. - Nếu không, ta sẽ làm đời cô tan nát. Cô sẽ bị tống cổ, bị vạch mặt, bị đuổi ở bất cứ nơi nào. Ta sẽ làm được điều đó chẳng phải lâu la gì.

Thấy Angiêlic giận dữ, cô ả Đêdơiê khốn khổ vội cuống quýt nghĩ cách tìm sự khoan dung của nàng.

- Có lẽ cháu cũng đã biết được một chút ít tin tức…

- A, em biết tin gì?

- Thứ thuốc cháu vừa đi lấy về thì vô hại, vì là dành cho Đức vua. Bà Môngtexpăng cầu cạnh bà Voadanh để bà này chế ra loại thuốc nhằm khơi dậy sự say mê của Vua đối với bà...

- ... Và thuốc ấy sẽ do Đuychen rót vào cốc của Vua?

- Vậy ra điều gì bà cũng biết ư, thưa bà? Sợ thật! Thảo nào có lần cháu nghe thấy bà chủ cháu bảo ông Đuychen: ”Hoặc giả người đàn bà kia là phù thủy, hoặc giả mụ Voadanh đánh lừa chúng ta. Không thể để thế này mãi, phải chấm dứt tình trạng này”. Vừa sáng nay thôi, bà ta đã nói với Đuychen như vậy. Bà chủ cháu đã cho mời ông này đến và trò chuyện thật kín đáo...

- Cô nghe trộm sau cánh cửa ư?

- Vâng

- Cô nghe thấy những gì?

- Bà chủ cháu nổi giận nên đã nói to: “Người đàn bà ấy là phù thủy hoặc giả mụ Voadanh đánh lừa chăng? Sao mà mọi cách làm đều thất bại? Có vẻ bà ta được một kẻ bí mật nào báo trước... Ai?... Phải chấm dứt... Ông hãy tìm cách gặp mụ Voadanh, cảnh cáo mụ không được kéo dài mãi trò đùa ấy... Mụ ta cần phải tìm một cách gì hiệu nghiệm, nếu không chính mụ sẽ phải gánh chịu hậu quả”. Bà Môngtexpăng đã biên một lá thư đưa cho ông Đuychen và bảo: “Ông trao thư này cho mụ, rồi ông đốt ngay thư đi. Ông chờ mụ đưa cho ông thứ cần thiết ấy... Này, đây là một chiếc mùi xoa, của ai thì ông biết đấy. Một chú bé tùy tùng đã đưa cho tôi vì tưởng của tôi đánh rơi... Từ khi cái con Têredơ bỏ trốn đi như bị ma đuổi, thì không thể mua chuộc được bọn đầy tớ gái của bà ta nữa”. Bà chủ cháu nói về bà đấy ạ.

- Ta hiểu rồi. Thế bao giờ ông Đuychen sẽ gặp mụ Voadanh?

- Ngay tối nay ạ.

- Giờ nào? Ở đâu?

- Lúc nửa đêm, tại quán cà phê nhỏ Chiếc sừng vàng, một nơi khá vắng vẻ ở khu phố Xanh-Đơni. Bà Voadanh sẽ đi bộ đến, vì nhà bà ta ở cách đó không xa.

- Được rồi, cô đã giúp ích cho ta đấy, cô gái ạ. Ta sẽ tạm bỏ qua chuyện cô có những ngón tay quá mịn màng ấy. Đã đến Xanh-Giecmanh rồi đấy. Cô xuống xe ở đây. Ta không muốn để người ta thấy cô đi xe với ta.

Cô Đêdơiê ấp úng mấy câu cảm ơn rồi nhảy ra ngoài xe và nhanh chóng đi mất hút.

Angiêlic thò đu ra ngoài cửa xe và nói to với người đánh xe:

- Về Pari.