Chương 130: Chương 40

Con tàu lớn bỏ neo, lắc lư trên mặt sóng.

Đây là một tàu chiến thu nhỏ với những khẩu đại bác cỡ nhỏ bằng đồng và vỏ tàu được trang hoàng bởi những bông hoa huệ, những thầnển rực rỡ ánh vàng. Trên các cột buồm sơn màu xanh lơ và vàng, phấp phới bay những lá cờ, những băng vải màu tươi đẹp mắt, tất cả đều mang huy hiệu và tên viết tắt của Đức Vua thêu kim tuyến và ngân tuyến.

Hôm nay vua Luy 14 mời triều đình cùng Người khánh thành công trình ấy, đẹp như một vật trang sức, một đồ chơi lộng lẫy. Một chân đặt lên bậc thang gỗ mạ vàng của con tàu, Vua quay về phía các phu nhân. Ai sẽ được người chọn để cùng mở đầu cuộc dạo chơi trên tàu đến lâu đài Trianông đây? Trong bộ lễ phục bằng xa tanh màu xanh lơ, Người mỉm cười và chìa tay ra phía Angiêlic. Trước hàng trăm con mắt nhìn của cả triều đình, nàng trèo lên các bậc cầu thang, và đến ngồi dưới cái tán rộng bằng vóc. Đức vua ngồi xuống cạnh nàng. Đằng sau, các quan khách lần lượt đến ngồi. Trong số này không có mặt bà Môngtexpăng: bà ta phải nuốt giận nhận vinh dự hờ làm chủ tọa đám quan khách đi chiếc tàu galê cạnh đó. Hoàng hậu đi trên chiếc thuyền buồm nhẹ xứ Naplơ. Còn các triều thần khác chia nhau trên các sà lan. Trên một chiếc sà lan trang hoàng bằng những tấm nhiễu đỏ và trắng, dàn nhạc hoàng gia xếp thành hàng ngũ chỉnh tề.

Trong tiếng đàn, tiếng sáo du dương, đoàn tàu nhỏ lướt trên mặt con kênh lớn. Ai nấy đều cho rằng cuộc dạo chơi này quá ngắn, trên làn nước mát mẻ dễ chịu giữa ngày hè nóng nực. Những đám mây trắng nõn bắt đầu hiện ra trên nền trời xanh thẫm.

- Trời dễ nổi cơn giông! - Angiêlic nhận xét, nhằm xua đi nỗi lo ngại mơ hồ nhen lên trong tâm trí nàng.

- Dễ chừng nàng sợ đắm tàu? - Vua vừa hỏi vừa say mê ngắm nàng.

- Có lẽ thế ạ...

Đoàn người đổ bộ lên các bãi cỏ xanh mơn mởn. đã được dựng sẵn những tấm lều vải và những quầy giải khát. Người ta khiêu vũ, trò chuyện, vui đùa, đánh bài. Trong trò bịt mắt bắt dê, Angiêlic được bịt mắt rồi ngài Xanh-Anhăng kéo nàng đi và quay tít mấy chục vòng làm nàng mất hẳn phương hướng. Rồi ông ta muốn dừng lại, thả nàng ra và kiễng chân rón rén bỏ đi. Chung quanh im lặng như tờ, khiến nàng thấy khác thường.

- Đừng bỏ mặc tôi một mình nhé! - nàng vừa kêu vừa cười khanh khách.

Nàng đứng chờ một lát, rình nghe những tiếng động quanh mình. Một tiếng chân bước trên cỏ lại gần, và một bàn tay tháo băng vải bịt mắt nàng ra.

- Ôi! - Nàng kêu lên vì chói mắt.

Nàng không còn đứng trên bãi cỏ, nơi triều đình đang vui chơi, mà thấy mình ở bên rìa một hàng cây to. Trên đỉnh quả đồi được san thành ba vườn hoa bậc thang có đường thoai thoải đi lên, hiện ra một lâu đài nhỏ nàng chưa từng thấy.

- Đây là lâu đài Trianông. - Đức Vua nói.

Chỉ có một mình Vua ở bên nàng. Người choàng tay ôm nàng, và hai người từ từ bước lên phía tòa nhà.

- Nhất thiết giờ phút này phải đến với hai chúng ta, phải không Angiêlic? - Vua nói khẽ - Nhất định chúng ta phải đến với nhau.

Tiếng nói nghẹn ngào, và nàng cảm thấy những ngón tay đầy uy quyền ấy run run bên sườn mình. Giữa lúc sắp hoàn thành cuộc chinh phục, một nỗi sợ hãi chợt đến với Đức vua:

- Em yêu dấu quá xinh đẹp của ta!...

Angiêlic không cưỡng lại nữa. Tòa lâu đài xinh xắn yên tĩnh che chọ. Một cánh cửa kính đã khép lại sau lưng hai người. Căn phòng với những đồ đạc bọc toàn bằng gấm vóc thêu hoa, có vẻ đẹp thật thanh cao. Angiêlic bối rối khi thấy cuối phòng kín đáo có một cái giường to với những tấm rèm đã vén lên.

- Thiếp sợ! - nàng lẩm nhẩm.

- Đừng sợ gì cả, em yêu!

Vùi đầu vào vai Vua, nàng đã để cho ông hôn môi mình, cởi ngực áo mình, để lộ ra bộ ngực tròn trĩnh, khiến Người rạo rực khi tiếp xúc với làn da nồng ấm kín đáo ấy. Người nhẹ nhàng kéo nàng lại.

- Lại đây, em! - Người van xin.

Tựa vào thành giường, Angiêlic mở to đôi mắt. Vua sắp khuất phục trước người đàn bà mà Người hằng ao ước, không suy nghĩ, đắn đo. Nàng sẵn sàng đón nhận Người trong vòng tay của mình. Nhưng tất cả thoáng qua như một tia chớp. Nàng đanh người lại, hai đồng tử dãn rộng hướng về bóng tối tràn ngập trong phòng.

- Cơn dông! - nàng lẩm nhẩm.

Có tiếng sấm ầm ì ở tận đằng xa. Đức vua nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của nàng.

- Có gì đâu? Nàng sợ điều gì?

Nhưng Người cảm thấy trong vòng tay mình chỉ còn một thân hình cứng nhắc và bướng bỉnh. Nàng giằng người ra, chạy đến khung cửa sổ, tựa vầng trán nóng bỏng lên ô kính mát rượi.

- Còn có chuyện gì thế? - Vua hỏi.

Giọng nói của Ngườy giận dữ bị nén lại.

- Lần này thì không còn sự e thẹn nữa. Nhưng ngập ngừng của nàng thì tỏ rõ một sự phân tâm mà ta đã nghi ngờ từ lâu. Có một người đàn ông xen vào giữa chúng ta.

- Vâng.

- Tên anh ta? - Người hỏi.

Nàng quay người lại, đột nhiên thay đổi hẳn, hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt ngọc bích như nảy lửa.

- Giôphrây đờ Perắc, chồng tôi, người đã bị Người thiêu sống ở quảng trường Grevơ.

Từ từ, Angiêlic đưa hai bàn tay lên mặt, miệng há ra, nàng như muốn hít không khí vì khó thở.

- Giôphrây đờ Perắc. - Nàng nhắc lại.

Hai chân nàng khuỵu xuống và ngã quỳ gối lên sàn, lẩm bẩm nói nhát gừng.

- Ngài đã làm gì với người ca sĩ thiên tài ấy, với con người khập khễnh cao lớn, điên rồ, mà cả thành phố Tuludơ mến phục ấy? Làm sao tôi có thể quên Tuludơ được! Tuludơ, thành phố của Giôphrây đờ Perắc, người đã bị Người cho thiêu sống ở quảng trường Grevơ!...

Nàng bật lên một tiếng nấc ngắn, vẻ mặt ngơ ngác và đôi mắt trở nên buồn bã không hồn.

- Người ta đã vãi tung tro tàn của xác ông Perắc trước làn gió sông Xen, con trai ông không được mang họ bố, lâu đài của ông bị san bằng, bạn bè của ông đã lánh xa, kẻ thù của ông đã quên ông, không còn chút vết tích gì của lâu đài Học Vui, nơi xưa kia cuộc sống thật vẻ. Người đã tước đi của ông tất cả rồi... Nhưng Người sẽ không giành được cho mình tất cả đâu! Người sẽ không chiếm được tôi, vợ của ông ấy đâu...

Bên ngoài mưa bắt đầu rơi xối xả. Cơn dông ập xuống cảnh tối tăm mù mịt và những cơn gió giật.

- Có lẽ Người chẳng còn nhớ gì chuyện ấy nữa. - Nàng nói tiếp - Một sinh mạng con người dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì, đối với một ông vua đầy quyền lực như Người. Nhưng tôi thì nhớ mãi, suốt đời tôi. Tôi đã đến van xin Người ở điện Luvrơ, nhưng Người xua đuổi đi. Người biết rõ ông ấy vô tội, nhưng Người muốn thấy ông ấy bị kết án. Chỉ vì ông ấy giàu sang hơn Người!... Chỉ vì ông ấy không quỵ lụy, không sụp xuống dưới chân Người. Người đã trả tiền cho đám quan tòa để có một bản án kết tội ông ấy. Người đã cho ám sát người làm chứng duy nhất có thể gỡ tội cho ông ấy. Người đã để cho ông ấy phải chết mất xác. Còn tôi... thì Người đã để mặc cho sự cô đơn, nghèo khổ nhấn chìm cuộc đời tôi và hai đứa con tôi... Làm sao tôi có thể quên được tất cả những cái đó.

Nàng nức nở từng cơn ngắn không có nước mắt. Nàng như sống lại quãng đời hãi hùng khi phải sống giữa những lớp người dưới đáy của xã hội Pari. Cách nàng vài bước, Đức vua trông như người bị sét đánh chết đứng. Những giây phút ấy kéo dài, tưởng chừng không bao giờ hết: quá khứ nặng nề dựng lên giữa hai người một bức tường không thể vượt qua. Khi mặt trời lại rọi nắng vào kính cửa sổ, Nhà vua đưa mắt nhìn ra vườn. Cất bước chầm chậm, ông đi tới cái ghế mà ông đã đặt mũ lên trên, và lấy mũ đội lên đầu. Rồi ông quay về phía Angiêlic vẫn ngồi im phăng phắc:

- Thưa bà, đi thôi. Triều đình chắc đang

Thấy nàng không động đậy. Vua nhắc:

- Đi thôi kẻo muộn.

Nàng cảm thấy kiệt sức, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm chỉnh như Đức vua đã làm. Nàng đứng lên, đến trước tấm gương lớn sửa lại mái tóc và áo. Nàng thấy trong tâm trí mình có một khoảng trống mênh mông. Những tiếng bước chân của hai người đi bên nhau trên sàn đá hoa màu bỗng vang lên theo cùng một nhịp, tuy nhiên họ lại xa lạ và cách biệt nhau mãi mãi.

Và bây giờ, chuyện gì sắp xảy ra? - Angiêlic tự hỏi.

Ngày hôm đó, chương trình diễn ra như thường lệ. Sau lúc cơn dông, triều đình trở về Vecxây: khiêu vũ, ăn nhẹ buổi tối, đánh bài. Angiêlic phân vân: nàng nên lánh xa, bỏ trốn hoặc nên đợi một tín hiệu phát đi từ Nhà vua? Liệu Nhà vua sẽ có phản ứng thế nào?

Sáng hôm sau, Đức vua không xuất hiện. Ngài làm việc. Angiêlic được rất nhiều người săn đón. Hôm qua việc nàng và Đức vua vắng mặt một lúc đã không lọt qua khỏi sự chú ý của mọi người, và ai nấy đều cho là điều này có ý nghĩa lắm. Bà Môngtexpăng tránh mặt không đến Vecxây để che giấu cơn giận dữ của mình. Angiêlic không bận tâm về bà ta, vì đang lo ngại một nguy cơ gần kề hơn: nếu nàng bị Đức vua bỏ rơi, số phận Phlôrimông sẽ ra sao, bé Saclơ-Angri sẽ ra sao? Nàng sắp rời Vecxây: điều đó lúc này nàng tin là chắc chắn.

Người hầu phòng ông Bôngtăng thấy nàng đứng mơ mộng trước cửa sổ ở hành lang lớn điện Vecxây. Ông ta nói nhỏ với nàng rằng Đức vua cho tìm nàng và đang đợi.

Đức vua có vẻ bình thản như thường lệ.

- Thưa bà, - Người nói khi nàng đã ngồi vào ghế - Bà đã đưa ra những lời tố cáo nặng nề và không căn cứ chống lạ

i ta. Ta đã bỏ ra một phần của đêm qua và sáng nay để xem lại hồ sơ vụ án đã lâu ngày ấy.

- Chồng tôi chưa bao giờ đe dọa ngai vàng và quyền lực của Bệ hạ. Chỉ có lòng ghen tức…

- Chớ tiếp tục nói với ta những lời xúc phạm. - Vua nói nhẹ nhàng, nhưng giọng ông khiến nàng lạnh gáy - Phải, ta khẳng định Bá tước Perắc đe dọa ngôi báu và quyền lực của ta bởi vì ông ấy là một trong những chư hầu lớn nhất ở vương quốc này. Thế mà những quý tộc hàng đầu đã từng và nay vẫn còn là những kẻ thù nguy hại nhất của ta. Nàng cần hình dung lại tình hình thời đó. Các vụ nổi loạn đáng sợ ở khắp vương quốc nổ ra trước và sau khi ta đến tuổi thành niên: một cuộc chiến tranh với nước ngoài, những cuộc nổi loạn làm nước Pháp thua thiệt nhiều mặt, một số thân vương cầm đầu những kẻ thù của ta, những thành viên trong Nghị viện nổi dậy chống Vua của họ. Những người ủng hộ ta kiên trì nhất chỉ có mẹ ta bị khinh rẻ và vu cáo, và giáo chủ Maradanh, bị mọi người thù ghét, mà cả hai đều là người nước ngoài, ngay cả những người Pháp có thiện ý cũng không ưa Thái hậu và cả Giáo chủ. Ở giữa hoàn cảnh đó, một đứa trẻ, chính ta đây, được trao một quyền lực áp đảo, nhưng tự cảm thấy còn quá yếu và bị đe dọa từ mọi phía.

- Người không còn là một đứa trẻ khi ra lệnh bắt giam chồng tôi.

- Hãy bỏương ngạnh ấy đi, ta xin nàng! Chẳng lẽ, nàng cũng giống như tất cả những phụ nữ khác, không thể xem xét vấn đề một cách toàn diện ư?

- Bá tước Perắc là chồng của thiếp, xin Người hiểu cho rằng số phận của ông ấy đối với thiếp còn quan trọng hơn toàn bộ bức tranh của Người.

Đức vua ngắm nàng đang vươn mình lên, đôi má đỏ bừng khí thế đấu tranh, và ông mỉm cười buồn bã:

- Một buổi tối cách đây không lâu, cũng trong phòng này, nàng đã đặt hai bàn tay lên tay ta và đọc lên lời tuyên thệ truyền thống của các chư hầu tỏ lòng trung thành với vua nước Pháp. Những lời thề mà ta từng nghe nhiều lần rồi tiếp theo vẫn là những hành động phản bội hoặc bỏ rơi. Dòng giống những nhà quý tộc lừng lẫy vẫn luôn luôn sẵn sàng ngóc đầu dậy, đưa ra những yêu sách, sẵn sàng xoay lưng lại một Chúa thượng mà họ coi là quá ngặt nghèo để theo thờ chủ khác. Vì lẽ đó, ta luôn luôn muốn thấy họ có mặt ở Vecxây, dưới con mắt kiểm soát của ta.

Sau một lát suy nghĩ, Vua nói tiếp.

- Ta đã thề rằng, sẽ khiến cho kẻ khác phải sợ hãi và phục tùng. Từ cảnh khốn quẫn trước đây đến quyền lực ngày nay, ta đã trải qua một chặng đường dài gian khổ. Ta đã từng thấy Nghị viện của ta tuyển mộ một đạo quân chống ta. Có những nhà quý tộc hàng đầu mời mọc những đạo quân nước ngoài đến giày xéo lên đất Pháp. Ta từng thấy vị Thủ tướng của ta bị đánh bại phải chạy trốn, thấy những người Pháp đánh giết lẫn nhau dưới chân thành Pari. Quá khứ đã dạy cho ta biết nghi ngờ, biết cảnh giác với sự phản trắc...

Angiêlic lắng nghe Vua nói, mắt nhìn đi nơi khác. Rồi nàng nói kh

- Tại sao Người lại thanh minh? Được ích gì?

Luy 14 nhìn nàng với vẻ kiêu hãnh.

- Vì danh tiếng của ta! Vì hiểu biết không đầy đủ những sự kiện đã tác động đến ta, nàng đã đi đến chỗ vẽ ra một hình ảnh sai trái đầy sỉ nhục về Đức vua của mình. Kết án một con người mà tin chắc chắn rằng làm như vậy sẽ tránh được những rối loạn nghiêm trọng nhất cho cả dân tộc đã kiệt quệ và đau khổ quá nhiều, thì đó là một hành động khôn ngoan chứ.

- Chồng tôi đã bao giờ đe dọa trật tự trong vương quốc của Người đâu, và đe dọa bằng cách nào được.

- Bằng chính sự có mặt của ông ta.

- Chỉ vì ông ta có mặt thôi ư?

- Bà hãy nghe ta nào! Chỉ riêng tước vị bá tước vùng Tuludơ đã đặt ông ta thành một vị chư hầu nguy hiểm, chưa kể đến tính cách của con người ấy. Vậy mà đấy lại là một con người đặc biệt làm sao! Một nhân vật cực kỳ thông minh, tính nết khác thường, và dễ cám dỗ người ta, giàu có, nhiều quyền lực và thông thái. Ta đã thấy ông ta và cảm thấy lo ngại. Phải, ông ấy giàu có hơn ta, và điều đó ta không thể chấp nhận. Bởi vì, ở thời đại chúng ta, quyền lực của tiền bạc đó sẽ đi đến chỗ đọ sức với quyền lực của chính ta. Vì thế, ta có một ý định: đập tan cái quyền lực đang phát triển ngoài ý muốn của ta, vì nó sẽ tạo ra ở cạnh sườn ta một nhà nước khác, và có lẽ một vương quốc khác.

Angiêlic nghe vua nói, hai bàn tay xoắn vào nhau. Nàng đau khổ nhớ lại quá khứ đã chôn vùi hạnh phúc huy hoàng của nàng thuở nào lắc đầu nhiều lần.

- Ta đã làm nàng đau đớn! - Vua nói khẽ.

Vua im bặt vì thấy day dứt. Người thở dài rồi nói tiếp.

- Ta đã giao công việc này cho Thượng thư Phukê. Ta tin chắc ông ấy sẽ làm trót lọt và đúng như vậy. Vì mọi việc đều nằm trong tay Phukê và tay chân của ông ta, mà Phukê thì mong muốn Bá tước Perắc phải chết. Thật ra, như vậy là đi quá xa một chút. Khi ông Phukê giành được bản án tử hình đối với ông Perắc, ta đã can thiệp...

Vua mơ màng một lát rồi nói tiếp:

- Nàng đã đến cầu xin ta ở điện Luvrơ. Điều đó ta cũng còn nhớ. Cũng như nhớ ngày ta gặp nàng lần đầu tiên ở Xanh-Giăng đờ Luy, lộng lẫy trong tấm áo dài vàng rực. Nhiều năm sau đó khi nàng hiện ra ở Vecxây, ta đã nhận ra nàng ngay. Nhưng lần đó, nàng khoác tay người chồng thứ hai của mình, Hầu tước Plexi- Belie, và nàng tỏ ra tha thiết mong muốn không ai gợi lại quá khứ của mình. Ta nghĩ rằng đã đáp ứng đúng nguyện vọng của nàng khi ta chấp nhận ban hành lệnh ân xá mà nàng thỉnh cầu ta. Ta nghĩ thế có sai không?

- Tâu Bệ hạ, không ạ, thiếp cảm ơn Đức vua. - Angiêlic nói dịu dàng.

Đức vua thoáng mỉm cười:

- Oán thù là một hành động có hại và chắc chắn là nàng không phải loại đàn bà ưa dốc sức vào một mục đích như vậy. Tuy nhiên, nàng đã đạt được đích ấy rồi: nàng đã dày vò ta bao lần, đã trừng phạt ta hàng trăm lần.

Angiêlic đưa mắt nhìn lảng đi, và nói với giọng yếu

- Thiếp làm sao có thể cưỡng lại số mệnh? Thiếp ao ước, vâng, thiếp xin thú nhận, rất ao ước quên đi. Thiếp yêu cuộc sống biết bao. Thiếp tự cảm thấy mình còn quá trẻ để tự gắn cuộc đời mình vào một người đã mất. Tương lai còn đầy hứa hẹn và đầy vẻ hấp dẫn đối với thiếp. Nhưng nhiều năm đã trôi qua, và thiếp hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có thể cưỡng nổi một sự thật: ông ấy là chồng của thiếp! Thiếp yêu ông Perắc bằng cả trái tim và trí tuệ của mình, vậy mà Bệ hạ đã cho thiêu sống ông ấy ở quảng trường Grevơ.

- Không! - Vua nói với vẻ âm thầm.

- Ông ấy đã chết trên dàn lửa. - Angiêlic nhắc lại với vẻ dữ dội. - Dù Bệ hạ muốn hay không muốn thế, cũng vậy thôi. Suốt đời thiếp, sẽ còn nghe những tiếng răng rắc trên dàn lửa đã thiêu cháy ông ấy, theo lệnh của Đức vua.

- Không!- Giọng nói của Luy 14 nhắc lại kiên quyết.

Lần này nàng nghe rõ hơn và nhìn Người ngơ ngác.

- Không! - Vua nhắc lại lần thứ ba nhẹ như một hơi thở. - Ông ta không bị chết thiêu. Không phải ông ta là người đã bị thiêu cháy trên dàn lửa vào ngày cuối tháng Giêng năm 1661 ấy. Đó chỉ là cái xác của một tử tù đã bị xử tội chết treo, được tráo vào thay cho ông ta. Theo lệnh ta, - Vua nhấn mạnh - Theo lệnh ta, Bá tước Perắc đến phút cuối cùng đã thoát khỏi số phận nhục nhã của mình. Ta đã đích thân chỉ thị cho tên đao phủ về kế hoạch của ta cùng các chi tiết cụ thể nhằm đảm bảo bí mật hoàn toàn. Vì ta muốn cứu Perắc khỏi bị chết thiêu, nhưng ta vẫn lên án Bá tước Tuludơ. Kế hoạch ta thực hiện được nhờ vị trí đặc biệt của một cửa hàng ở quảng trường Grevơ. Quán rượu này có một cái hầm ăn thông với một đầm dẫn ra sông Xen. Buổi sáng ngày hành hình, những thuộc hạ của ta mang mặt nạ đến chiếm lĩnh cái hầm trong quán, mang theo xác chết đã mặc sẵn một cái áo choàng trắng. Sau đó ít lâu, đoàn người giải phạm nhân Perắc đến quảng trường. Người đao phủ đưa phạm nhân vào quán rượu một lúc, viện cớ là để cho uống một liều thuốc trợ tim và ở trong quán đã diễn ra việc thay người mà dân chúng không hay biết. Trong lúc ngọn lửa trên dàn thiêu đốt cháy cái xác chết vô danh bị chụp một chiếc mũ che kín cả đầu lẫn mặt, thì Bá tước Perắc được giải theo đường hầm tới sông Xen, có một chiếc thuyền chờ sẵn.

Thấy mặt Angiêlic tái nhợt đi và đờ ra, Nhà vua cau mày rồi nói tiếp.

- Tuy vậy, ta không nói rằng ông ta còn sống. Đừng hy vọng như vậy, phu nhân ạ. Ông Bá tước đã chết thật rồi, nhưng không phải chết theo cách thiêu sống như nàng đã đổ trách nhiệm cho ta. Ta phải nói rằng ông ta chết do lỗi của mình. Ta trả lại mạng sống cho ông ấy chứ không trả lại tự do. Những người lính ngự lâm có nhiệm vụ giải ông ta đến giam ở một pháo đài. Nhưng trên đường đi, một đêm ở trên sông, ông ta trốn khỏi xà lan. Dại dột điên rồ! Không đủ sức chống lại dòng nước, ông ta đã chết đuối: xác ông ta nổi lên mặt sông đã được tìm thấy mấy hôm sau.

Đây là những giấy tờ chứng nhận điều ta vừa nói, trong đó có bản báo cáo của viên trung úy ngự lâm quân nói về việc ông ta thoát khỏi thuyền giam và báo cáo khám nghiệm tử thi... Lạy Chúa! Đừng nhìn ta với vẻ mặt thất sắc như thế! Làm sao ta có thể ngờ rằng nàng hãy còn yêu ông ta đến thế? Nàng có bao giờ nghĩ rằng thời gian trôi nhanh không? Nếu ngày nay nàng gặp lại được ông ta, thì nàng sẽ không nhận ra mà ông ấy cũng không thể nhận ra nàng được. Nàng đã trở thành người đàn bà khác, cũng như ông ta lẽ ra đã trở thành một người đàn ông khác rồi. Ta không thể hình dung được nàng lại không biết điều như vậy

- Tình yêu bao giờ cũng không biết điều, tâu Bệ hạ. Liệu thiếp có được phép xin Đức Vua một ân huệ không ạ? Xin Người giao cho thiếp những giấy tờ về việc bắt giam, việc chạy trốn của ông ấy.

- Bà định dùng giấy tờ ấy làm gì?

- Thần muốn đọc kỹ những tài liệu đó để xoa dịu nỗi đau lòng.

- Ta không mắc lừa trước điều giả dối này... Bà đang nghiền ngẫm chuyện điên rồ gì mới trong đầu đây mà. Nghe kỹ lời ta nói đây: ta cấm bà, nghe rõ chứ, ta cấm bà rời khỏi Pari từ nay cho đến khi có lệnh mới, nếu không bà sẽ chịu hậu quả sự giận dữ của ta.

Angiêlic cúi đầu. Nàng ôm bó tài liệu vào lòng như giữ một của báu.

- Tâu bệ hạ, xin Người cho phép thiếp được xem kỹ những giấy tờ này. Thiếp xin cam đoan gửi lại Bệ hạ trong vòng vài ngày nữa.

- Thôi được. Dù sao bà cứ giữ lấy, vì chính ta là người đầu tiên cho bà biết chuyện này. Ta mong rằng đọc những tài liệu ấy xong, bà sẽ hiểu ra rằng quá khứ không thể nào sống lại được nữa. Nhìn về tương lai, đó là một thái độ thanh thản hơn.

Nàng có vẻ như xa vắng, và hai hàng mi dài của nàng in bóng lên đôi má nàng.

- Nàng thật đàn bà biết chừng nào! - Vua lẩm nhẩm - Với tính khí trẻ con và ương ngạnh như những phụ nữ đáng yêu, và với một sức mạnh yêu đương không bờ bến như đại dương. Thôi, hãy đi mà mơ mộng, hỡi người ta yêu mến biết bao. Chúa che chở cho nàng

Angiêlic đứng lên và đi ra khỏi phòng, quên cúi rạp xuống chào. Nàng đi qua khu vườn vào lúc hoàng hôn. Nàng cần phải đi bộ để làm dịu bớt nỗi xao xuyến. Nàng bước đi, hai tay ôm chặt bó tài liệu vào ngực, không nhìn thấy gì hết, cả những thân cây, những pho tượng, những bông hoa. Nàng đi bộ thật nhanh, kiếm tìm nơi tĩnh mịch và cô đơn. Đến một bụi cây, nàng dừng lại, thở gấp và tim đập hỗn độn. Angiêlic ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng cẩm thạch. Nàng muốn đọc những tài liệu vua đã đưa cho, nhưng ánh sáng đã quá yếu. Nàng ngồi im suy nghĩ thật lâu. Bản năng sâu kín trong trái tim phụ nữ mang lại cho nàng một niềm tin chắc chắn: nếu như anh ấy đã thoát khỏi cái chết trên dàn thiêu, thì tức là anh ấy vẫn còn sống! Một khi số mệnh đã cứu anh ấy khỏi bị lửa thiêu thì có nghĩa là để trả anh cho Angiêlic chứ lẽ nào cốt để chơi khăm, dành lại mạng sống của anh chỉ sau có vài ngày! Điều đó, nàng không thể nào tin được. Ở một nơi nào đó trên cõi thế gian mênh mông này, ở một miền đất xa lạ nào đó, anh ấy đang sống, anh ấy đang đợi nàng. Và dù cho nàng có phải đi khắp mọi nơi với đôi chân rớm máu, nàng sẽ kiếm tìm anh, và sẽ tìm được anh. Một ngày kia sẽ đến: nàng sẽ với được tới anh, kiệt sức, sẽ vừa khóc vừa ngã gục vào ngực anh và hai người sẽ lại sống cuộc sống đôi lứa với nhau. Nàng đang vươn đôi cánh tay về phía anh, vượt qua đêm tối của sự vắng mặt và lãng quên. Và, ngước nhìn bầu trời chìm trong đêm tối, nàng kêu lên, say sưa, như mê sảng: “Anh ấy không chết! Anh ấy không chết!”.

HẾT