Angiêlic lại tiếp tục gõ cửa mạnh hơn, cho đến khi cái lỗ nhỏ ở cánh cửa mở ra:
- Tôi nhắc lại rằng không có bà Xcarông nào ở đây. - Người hầu gái nói to.
- Có chứ. Nói với bà ấy rằng ta đến đây vì có lệnh của Đức vuaNgười hầu tỏ vẻ do dự. Sau một lúc lâu, có tiếng lạch cạch kéo then, rồi cánh cửa hé ra. Angiêlic lách người bước vào nhà. Bà Phrăngxoadơ Xcarông từ trên đầu cầu thang cúi xuống với vẻ lo lắng:
- Angiêlic, lạy Chúa, có chuyện gì vậy?
- Tôi vất vả lắm mới gặp được chị. Chị có khỏe không?
Nàng vui vẻ trèo lên gác. Bà Xcarông vẫn giữ thế thủ:
- Vua phái chị đến ư? Người nhắn gửi điều gì vậy?
- Thú thật với chị, Phrăngxoadơ. Không dính dáng gì đến Vua cả đâu. Tôi phải viện tên Người ra để gặp được chị mà.
Bà Xcarông đưa hai bàn tay lên che mặt:
- Trời, kinh khủng quá! Chị đã vào đây rồi! Tôi nguy mất…
Thấy đám đầy tớ ở dưới phòng đợi nhìn lên với vẻ tò mò, bà Xcarông đành phải đưa Angiêlic vào phòng khách. Cái đầu tiên đập vào mắt nàng là cạnh cửa sổ có một cái nôi hình như có trẻ nằm. Nàng lại gần thì thấy một đứa bé chừng vài tháng.
- Thì ra điều bí mật của chị đây! Chắc chị đã phải qua những ngày vất vả. Tại sao không nói thật với bạn bè, bọn mình lẽ ra giúp bạn được.
Bà Xcarông lắc đầu, mỉm cười nhợt nhạt:
- Không, Angiêlic, không phải như bạn tưởng đâu. Nhìn kỹ đứa bé xem, chị sẽ hiểu. Đứa con nít nhìn nàng với hai con ngươi màu ngọc lam. Nàng chợt hiểu đây là đứa con của Môngtexpăng với Đức vua.
- Đúng thế đấy. - bà Xcarông nhún vai nói - Nếu không phải là Nhà vua đích thân yêu cầu tôi, thì chẳng bao giờ tôi nhận. Tôi có nhiệm vụ săn sóc đứa bé này thật bí mật. Không cho ai biết có nó cả. Thật khó khăn cho tôi...
Bà kéo Angiêlic lại ngồi trên ghế tràng kỷ và tâm sự tiếp. Chính thượng thư Luvoa đã giới thiệu bà ta với Vua, khi cần tìm một bà bảo mẫu vừa giỏi giang vừa kín đáo cho đứa con hoang mới sinh của Người. Theo pháp luật, con của bà Môngtexpăng phải thuộc về chồng bà ta, mà ông Pacđayăng này thì tính nóng như lửa. Vì vậy cần che giấu thật kỹ chuyện này.
- Chị Atênai cũng khẩn khoản nhờ tôi chăm con cho chị. Vốn là bạn lâu ngày gắn bó, tôi mà thoái thác thì quá bội bạc. Từ khi nhận lời, tôi sống cuộc đời ẩn dật còn quá thầy tu nữa. Đám đầy tớ ở đây cũng không biết được tôi là ai, và đứa bé này là con ai. Tôi vào đây bằng một cửa, và đi ra bằng cửa khác. Ai hỏi han gì tôi thì tôi phải nói dối mà không được đỏ mặt!
Angiêlic nghĩ bụng: thật ra thâm tâm bà Xcarông phải lấy làm hãnh diện về vai trò quan trọng của mình, công việc dù khó khăn, nhưng lại tạo cho bà một chỗ đứng hàng đầu trong đời sống riêng tư của Đức vua.
Bà quả phụ trẻ tuổi tâm sự tiếp:
- Chị Atênai dạo này rất khó tính khó nết. Chị ấy hay đến đây lắm, không phải để thăm con trai mình, mà để thổ lộ can trường với tôi và trút bớt cơn giận dữ. Vì ở điện Vecxây, chị ta buộc phải giữ bề ngoài tươi tỉnh. Nhưng có một điều bí mật mà mọi người đều biết là: Đức vua đã hướng về nơi khác rồi...
Bà nhìn thẳng vào mặt bạn, rồi tiếp:
- ... Và chính là Người yêu chị, Angiêlic!
Angiêlic giả bộ thản nhiên:
- Ai chẳng biết rằng Vua đã cho bắt tôi và giam giữ tôi. Chứng cớ tuyệt vời của tình yêu đấy nhỉ?
Bà Xcarông nhún vai.
Nhưng đúng lúc đó có tiếng trục xe ngựa cót két ở bên ngoài, rồi những tiếng đập cửa dồn dập và ngay sau đó tiếng nói hách dịch của bà Atênai đờ Môngtexpăng vang lên ở phòng đợi.
Bà Môngtexpăng xăm xăm bước vào vừa nói:
- Quá quắt lắm. Tôi vừa mới biết tin là ông ta đã đi gặp cô ả hôm nọ, trong động Têtix... Bà ta chợt thấy Angiêlic, và đứng đờ ra, ngỡ mình bị ảo giác. Angiêlic liền tiến công ngay:
- Tôi phải xin lỗi chị nghìn lần, Atênai ạ. Tôi vào đây mà không ngờ được rằng mình đột nhập nhà của chị. Tôi chỉ muốn gặp Phrăngxoadơ, vì thấy cách đi đứng của chị ấy quá kỳ cục, và đã theo gót chị ấy tới đây.
Bà Môngtexpăng đỏ ửng mặt, mắt long lanh và cố kìm cơn giận dữ:
- Hãy tin tôi. - Angiêlic nhấn mạnh. - Bà Xcarông đây đã tìm mọi cách không để lộ cho tôi biết điều bí mật của chị. Chị ta rất kín đáo. Chỉ mình tôi có lỗi.
- Phải, tôi tin chị. - Atênai cười đay nghiến - Phrăngxoadơ chẳng đến nỗi đần độn tới mức cố ý sai sót kiểu này... Còn chị, ai lạ gì chị, dưới cái vỏ mô phạm ấy, nhưng lại thóc mách, rình mò tinh m
Angiêlic quay đi, và bước ra cửa, vì bà Atênai đã tung ngay ra những lời xỉ vả, thà cắt đứt câu chuyện còn hơn.
- Ở lại!
Tiếng nói hách dịch của bà ta làm nàng dừng lại. Nhưng nàng định thần lại ngay: nếu kẻ kia đã muốn so gươm thì sẽ được so gươm. Tình hình càng rõ ràng. Rất bình tĩnh, nàng chờ đợi, với đôi mắt xanh ngọc bích bình thản, nhuốm vẻ khinh bỉ.
Bà Môngtexpăng mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt. Bà cất tiếng cười như lên cơn thần kinh, rồi bỗng ấp khăn mùi soa vào mặt khóc nức nở.
- Khi người ta bắt được chị ngủ với tên tướng cướp người châu Á có bộ ria mép dài ấy, ta đã tưởng đấy là một đòn chết người cho ông ta, thế mà ông ta vẫn cứ mê tít thôi! Khi trừng phạt chị, đó là ông ta tự trừng phạt mình và chính ta đã phải gánh chịu hậu quả, vì tính khí của ông ta trở nên cáu bẳn. Lúc nào ông ta cũng phàn nàn: “Lẽ ra trẫm muốn hỏi ý kiến bà Plexi...”. Làm như công việc vương quốc này mà không có chị thì không xong!
Bà Xcarông xen vào, muốn làm không khí bớt căng thẳng. Bà thở dài, nói nhỏ nhẹ:
- Các chị bạn rất thân thiết của tôi, các chị cãi nhau thật là sai. Như mọi người đàn ông, Đức vua thích muôn màu muôn vẻ. Với người này, Người ưa trò chuyện, với người kia, Người im không nói. Vị trí của chị là đáng ao ước, Atênai ạ, đừng có coi nhẹ.
- Đúng thế. - Angiêlic vui vẻ đồng ý - Hãy ngừng tranh cãi nhau, thưa phu nhân. Xưa kia chúng ta đã từng là bạn thân thiết.
Nàng nhấc áo choàể đi ra phía cầu thang. Nhưng Atênai đờ Môngtexpăng đứng bật lên như chiếc lò xo. Nhẩy hai bước, bà ta tới gần Angiêlic, nắm hai cổ tay nàng.
- Chớ tưởng rằng điều ta nói vừa rồi là thú nhận thất bại và ta sẽ để cho cô giành chiến thắng. Đức vua là thuộc về ta. Ông ấy là của ta. Cô sẽ không bao giờ chiếm được ông ấy. Ta sẽ dứt tình yêu ấy ra khỏi trái tim ông ta. Và nếu ta không làm được thế, ta sẽ dứt cô ra khỏi cuộc đời này. Ông ta chẳng phải là người đàn ông đi yêu bóng ma của một phụ nữ chết rồi.
Bà ta ấn mạnh móng tay mình vào cánh tay của Angiêlic, làm nàng đau điếng. Thấy Atênai lộ rõ vẻ căm thù ghê gớm, nàng cảm thấy chua chát. Rồi nổi cơn giận dữ, nàng giằng một cánh tay bà ta ra và tát thẳng cánh tay vào mặt người tình của Vua. Bà này kêu rống lên. Bà Xcarông nhảy vào tách hai người ra. Bà nói:
- Dừng lại nào! Sao lại tự hạ mình làm những chuyện ấy, thưa các phu nhân. Hãy nhớ rằng chúng ta là những người đồng hương: cả ba đều là người tỉnh Poatu.
Tiếng nói ấy có tác dụng lạ lùng. Angiêlic bỗng thấy tan cơn giận dữ. Nàng né ra, và run lên vì bực bội bước xuống cầu thang. Bà Xcarông bước theo nàng:
- Angiêlic, bà ta căm thù chị! - bà quả phụ trẻ tuổi thì thầm - Chị phải coi chừng!
- Một con điên! - Angiêlic tự nhủ để lấy lại bình tĩnh.
Nhưng còn tệ hại hơn thế. Thật ra nàng hiểu rằng đây không phải là một người đàn bà điên, mà chính là một người phụ nữ rất tỉnh táo, có thể làm bất cứ điều gì và đang căm ghét nàng. Một lòng căm ghét ngột ngạt, bành trướng, lan tràn, bao vây nàng như những bông hoa độ