Chương 125: Chương 35

Trong vườn cây mát mẻ, được kê hai cái bàn tròn lớn bằng cẩm thạch trắng, đặt chính giữa một lẵng hoa. Đám người chia nhau ngồi quanh các bàn hoặc đi xa hơn một chút, đến ngồi trên những ghế đệm cỏ dưới bóng cây. Angiêlic đến ngồi với tiểu thư Brien.

- Ông Lôdăng ở đâu nhỉ? - Angiêlic ngạc nhiên hỏi - Từ nãy đến giờ tôi chưa thấy ông ta.

- Sao, thế bà không biết ư? Ông ta đang ở nhà giam. Vì ông ta đã thất lễ quá mức với Đức vua và với bà Môngtexpăng. Đâu như ông ta bị từ chối khi xin một chức vụ nào đó mà bà này hứa sẽ can thiệp giúp. Ông ta đã nói những câu sỉ nhục và nặng nề đối với bà ta. Sau đó, ông ta đã đến yết kiến Đức vua và bẻ đôi thanh gươm của mình, nói rằng mình không muốn phục vụ Vua nữa...

Chợt tiểu thư Brien kín đáo lánh đi. Thượng thư Luvoa cũng rút lui. Hai người vừa thấy vua Luy 14 đi về phía Angiêlic ngồi. Vua ngồi xuống bên nàng mà nàng không biết. Nàng đang khép hai mi mắt, cổ ngửa về phía đằng sau. Những giọt nước mắt thấm ướt mi. Đức vua giật mình:

- Sao người đẹp lại khóc?

Nàng lắc đầu nhè nhẹ và nhớ ra mình đang ở đâu.

- Tâu Đức vua, thiếp nghĩ đến những người nghèo khổ. Họ có vị trí gì không ở Vương quốc n

- Câu hỏi kỳ lạ. Ý bà định nói gì?

- Có lần Hoàng thượng đã giảng cho thiếp nghe rằng mỗi người ở chung quanh Người đều góp phần xây dựng nền quân chủ của ta.

- Nhất định. Tình hình đúng là như thế.

- Vậy thì những người nghèo khổ thì thế nào? Họ đông biết bao...Và nàng nghĩ bụng: “Còn ta, ta đã bị dòng nước nhơ nhớp cuốn theo.Ta vượt qua con sông Địa ngục và không hiểu do điều kỳ diệu nào nay ta đã được cập bến của những cảnh lộng lẫy trên thế gian, và ta nhớ lại...”. Nàng bừng mở mắt và trông con mắt của Đức vua chăm chú nhìn nàng.

- Khuôn mặt của nàng! - Vua lẩm nhẩm - Không có một khuôn mặt phụ nữ nào giống như mặt nàng.

Vua không nhúc nhích, và không muốn hành động lộ liễu dưới những con mắt soi mói ở chung quanh. Tiếng nói cố giữ trầm tĩnh của Người nhuốm vẻ xúc động.

- Nàng từ đâu tới?... Nàng hướng theo mục đích nào? Gương mặt nàng nói lên bao điều! Bao nhiêu vẻ đẹp... bao nhiêu nỗi đau của trần gian!

Đám hề lùn của Hoàng hậu đang làm trò đùa rầm rĩ. Chú lùn Backarôn cầm đầu cuộc nhảy cỡn hài hước của họ.

Đức vua vẫn ngắm Angiêlic như bị thôi miên.

- Ngắm nhìn nàng, đối với ta khi thì là một niềm hạnh phúc, khi thì lại là một điều đau khổ. Cả người ta đòi hỏi sự có mặt ấm áp của nàng. Trái lại nàng mà vắng mặt thì ta cảm thấy cô đơn như bịấm áo choàng băng giá chùm kín lên người. Ta cần đến sự lắng nghe, tiếng nói và nghị lực của nàng.

Nụ cười mỉm thoáng nở trên môi Angiêlic. Đức vua nói:

- Tại sao nàng mỉm cười?

- Thiếp nhớ đến thi sĩ trẻ tuổi mà Hoàng thượng yêu mến: Giăng Raxin. Ông ta hay nói rằng nguồn thi hứng mạnh nhất ông ta có được là nhờ Đức vua. Nghe lời bệ hạ nói, thiếp hiểu được ý nghĩ ông ta...

Nàng dừng lời, viên quản lý nhà ăn của Vua là Đuychen đến cúi mình trước vua và nàng, đi theo là ba nhân viên nhà ăn. Họ kính dâng lên Vua và Angiêlic những chiếc cốc sứ đựng các miếng dưa hấu xen lẫn quả anh đào. Rồi họ cúi rạp người chào và bỏ đi xa.

Một sự va chạm thật mạnh cắt ngang câu chuyện giữa hai người. Cái cốc Angiêlic đưa lên môi bị lật úp: những miếng hoa quả đổ xuống đất và chiếc cốc sứ vỡ tan tành, những dòng nước quả nhiều màu vấy bẩn tấm áo dài xanh nàng mặc. Đó là do Backarôn nhảy trượt vì ước tính sai nên va vào nàng như một viên đạn đại bác.

- Cái bọn lùn chết tiệt này! - Đức vua giận dữ quát lên. Ngài nắm cây gậy chống, giáng tới tấp xuống dưới lưng anh hề vụng dại: gã này vừa bỏ chạy vừa kêu the thé.

Một con chó nhỏ của Hoàng hậu lao đến nhấm nháp chỗ hoa quả rơi vãi ở cái cốc vỡ. Đám triều thần theo Vua rời chỗ bóng cây đi ra những bồn đất trong vườn hưởng ánh nắng dịu lúc chiều tà. Con chó nhỏ giãy chết rất lâu trên cỏ. Anh hề Backarôn đưa Angiêlic quay về nơi cũ nay đã vắng tanh. Anh ta cúi xuống bên con vật đang giãy giụa.

- Chị thấy chưa? Nữ hầu tước của các thiên thần? Bây giờ thì tôi hy vọng rằng chị đã hiểu rồi, phải không? Con chó này sắp nghẻo vì đã xơi món hoa quả giành cho bà chị đấy. Nếu uống phải, bà chị sẽ đau đớn suốt đêm và đến sáng sớm mai đã lên chầu giời rồi.

- Backarôn, anh nói những chuyện vô lý quá! Hay những đòn roi của Vua đã làm anh mất trí?

- Chị không tin à? - mặt anh lùn cau lại dữ tợn - Ngu ngốc quá! Chị không để ý thấy con chó liếm chỗ kem rơi vãi à?

- Không, lúc đó tôi còn mải bực mình với chiếc áo dài bị dây bẩn. Vả lại, ai là người thù ghét muốn giết hại tôi kia chứ?

- Lại còn hỏi nữa! Thế cái mụ kia, con mụ bị chị đá đít chiếm chỗ bên cạnh Đức vua, dễ thường nó yêu quý chị lắm đấy!

- Bà Môngtexpăng? Không, không thể được. Bà ta tàn nhẫn, độc ác, vu cáo dễ như bỡn, nhưng chẳng dám liều lĩnh tới mức đó đâu!

- Sao lại không? Thứ gì mụ vớ được thì nanh vuốt mụ chẳng rời ra đâu.

Anh hề lùn nhặt con chó vừa chết xong và quăng thật xa vào bụi rậm.

- Đây là món võ của lão Đuychen đấy. Chính Nanam, thằng mọi con của mụ Môngtexpăng, đã báo cho tôi biết trước. Mụ ta không hề phòng bị gì hắn, vì thằng bé nói rất khó nghe nên mụ yên chí là nó không hiểu tiếng Pháp. Hôm qua, nó đang ở phòng khách khi mụ tiếp lão Đuychen, tên này vẫn nhắm mắt theo mụ ta mà. Vì chính mụ đã cài lão vào làm quản lý bếp ăn cho Vua. Thằng bé Nanam nghe thấy hai người nhắc đến tên bà chị. Nó liền giỏng tai lên nghe. Chính chị đã bỏ tiền ra mua nó về, mà nó lại quý Phlôrimông vì chú nhóc này hay đùa với nó ở điện Vecxây này. Nó đã nghe thấy mụ kiaảo lão Đuychen: “Ngày mai công việc phải xong. Trong buổi hội, ông sẽ có dịp đích thân mang đến cho bà ta một thứ giải khát trong đó ông đã rót sẵn thứ này”, và mụ kia trao cho lão ta một cái lọ nhỏ. Lão Đuychen liền hỏi: “Có phải do mụ Voadanh pha chế không?” Mụ Môngtexpăng đáp: “Phải, chất này công hiệu lắm”.

Trong đầu Angiêlic quay cuồng bao nhiêu ý nghĩ, như để cố chắp nối những mẩu rời của một bài toán đố khủng khiếp.

- Nếu anh nói đúng, tức là Phlôrimông đã không bịa đặt. Mụ ta cũng muốn đầu độc Vua ư? Nhằm mục đích gì kia chứ? Chú lùn bĩu môi tỏ ý ngờ vực:

- Đầu độc Vua? Tôi chẳng tin. Mà chính mụ cho người rắc vào thức ăn của Vua những chất bột bí hiểm gì đó, thuốc này do mụ Voadanh pha chế để bỏ bùa cho Vua say mê mụ kia. Nhưng hình như thứ bả này không làm Vua mê lú gì cả. Ngài thích ai thì vẫn mò đến được. Thôi, bây giờ ta phải lánh đi, kẻo bọn Đuychen có thể quay lại đây.

Backarôn nhẩy đi như con choi choi bên cạnh Angiêlic, hỏi nàng:

- Thế bà chị định làm gì bây giờ?

- Tôi chẳng biết nữa.

- Tôi mong rằng bà chị sẽ dùng những cách cứng rắn.

- Cách cứng rắn là thế nào?

- Phải tự bảo vệ mình cũng quyết liệt như thế. Ăn miếng trả miếng mà. Phải khử mụ Môngtexpăng và lão Đuychen đi. Sẽ có cách, bà chị cứ ra lệnh đi... Angiêlic vẫn lặng thinh.

- Chẳng có cách nào khác cả, bà chị ạ. Nếu không, chi đời. Vì mụ ta sẽ cố giữ lấy Vua bằng mọi cách.


Sau bữa ăn tối ở cung Hoàng hậu, khi nàng trở về phòng nghỉ của mình thì cảm giác lo sợ lại tăng lên tới mức không sao chịu nổi. Nàng thấy hình như có kẻ nấp sẵn trong buồng mình. Nàng quay đầu lại và suýt rú lên vì khiếp sợ: hai con mắt đen láy nhìn nàng đăm đăm trong một góc phòng tối, một bóng dáng thấp bè bè rình nàng ở đó.

- Backarôn! Chú hề lùn nhìn nàng chăm chú và hơi dữ tợn.

- Lão phù thủy đang ở điện Vecxây với con mẹ kia. - Giọng nói khàn khàn của anh ta thì thào bên tai nàng.- Đi với tôi, bà chị. Có những chuyện mà bà chị cần phải biết, nếu như chị còn muốn sống an toàn. Nàng theo sau anh lùn, đi qua cánh cửa kín đáo mà trước đây Bôngtăng vừa mới giúp nàng phát hiện ra.

- Đây rồi! - Backarôn nói. Nàng nghe thấy tiếng những ngón tay gãi nhẹ như dò tìm cái gì đó trên vách gỗ.

- Bà chị ơi, vì bà chị đã ở phía chúng tôi rồi, tôi sẽ cho chị biết cái này. Nhưng hãy coi chừng. Dù có xảy ra chuyện gì, dù chị có nghe thấy, trông thấy điều gì, chị cũng không được thốt lên tiếng kêu nào.

- Hãy tin ở tôi.

- Cho dù chị chứng kiến một tội ác? Một tội ác kinh khủng nhất?...

- Tôi cũng sẽ không hoảng hốt.

- Nếu chị hoảng hốt kêu lên, thì cả chị và tôi đều nguy đến tính mạng.

Có một tiếng hé cửa nhẹ đến mứ nghe thấy được, rồi một vệt sáng lọt qua khe cửa vào hành lang tối om. Angiêlic dán mắt vào khe cửa he hé đó. Lúc đầu không nhìn thấy gì cả. Rồi dần dần, qua đám hơi mù mịt bốc mùi khó chịu, nàng nhận ra những đồ gỗ trong một căn phòng thắp ba cây nến lớn. Rồi nàng nghe rõ tiếng hát giống như bài thánh ca ở nhà thờ. Nàng thấy những bóng người cử động. Một người đàn ông ngồi xổm, tay cầm một cuốn sách kinh, đang vừa ê a cầu kinh vừa đung đưa người từ đằng trước ra đằng sau. Hiện lên qua đám khói hương trầm nghi ngút, một người đàn ông cao lớn tiến ra. Angiêlic thấy người toát mồ hôi lạnh ngắt. Chưa bao giờ nàng thấy một con người khủng khiếp đến thế. Đây là một ông thầy tu mặc áo dài trắng, già lụ khụ, với khuôn mặt phù nề, có nước da vàng ỏng, với những tĩnh mạch tím ngắt nổi rõ trên đôi má. Giọng nói trầm hơi run run vẫn có vẻ uy quyền. Hắn lác xệch một con mắt nhìn xoi mói, dường như trông thấy hết mọi cái, thấu hiểu mọi điều bí mật.

Khi nhận ra trong số mấy mụ đàn bà quỳ gối trước mặt lão, có mụ bói Catơrin Voadanh, Angiêlic chợt hiểu. Nàng sợ hãi lùi lại, vịn tay vào tường. Backarôn nắm lấy bàn tay nàng xiết chặt và thì thào thật khẽ:

- Bà chị đừng sợ gì cả. Bọn chúng không thể biết rằng chị đang ở đây. Mà hãy nhìn xem, buổi lễ sắp kết thúc rồi.

Một người đàn bà khác tiến lên và quỳ gối xuống. Khi bà ta vén tấm mạng che mặt lên, Angiêlic nhận ra bà Môngtexpăng. Sự kinh ngạc át hẳn nỗi khiếp sợ của nàng: vì sao mà Atênai đờ Môngtexpăng, thông minh và kiêu ngạo là thế, lại dấn thân vào trò cúng bái hắc ám này?

Người thầy tu chìa ra cho bà ta một cuốn sách, và bà này vội đặt bàn tay trắng trẻo đeo nhẫn lóng lánh lên đó. Với giọng run run của cô nữ sinh, bà ta đọc một lời cầu nguyện.

- Nhân danh các quỷ thần, ta cầu x tình yêu thương của Đức vua, cầu mong cho tình yêu đó lâu dài mãi mãi; cầu sao cho Hoàng hậu thành vô sinh, cho Đức vua rời bỏ giường nằm và bàn ăn của Hoàng hậu để đến với ta; cầu xin cho bọn nữ tình địch của ta phải chết...

Angiêlic khó lòng nhận ra bà Môngtexpăng của ngày thường: đây là một người đàn bà u mê, bị tình cảm đắm say lôi cuốn vào một âm mưu quanh co khủng khiếp.

Những khói hơi xanh biếc mỗi lúc một dày đặc hơn, hòa vào mùi hương đốt thơm cay mắt rồi tản ra thành làn mây nhẹ. Người thầy tu đã im tiếng. Ông ta khép sách lại và đứng lên.

Có tiếng bà Môngtexpăng hỏi.

- Đã có cái áo sơ mi ấy chưa?

- Phải rồi, cô cần cái áo ấy! - Mụ Voadanh vừa nói vừa đứng lên. - Nhất định tôi phải nhớ chứ, thưa bà. Macgô, con đem cái giỏ lại đây! Một bé gái trạc mười tuổi từ trong đám khói mờ bước ra, đặt một cái giỏ lên thảm và rất rón rén, rút ra một cái áo sơ mi để mặc lúc đi ngủ bằng voan màu hồng có thêu chỉ bạc.

- Coi chừng chớ để các ngón tay chạm vào nó. - Mụ Voadanh dặn con bé - Hãy lót tay bằng những cái lá cây tiêu huyền mà ta đã chuẩn bị sẵn đây...

Angiêlic cắn vội tay vào mình để khỏi kêu lên: nàng vừa nhận ra trong bàn tay con bé con nguy hiểm kia là một cái áo sơ mi của chính mình, cái áo mà nàng ưa thích nhất.

- Têredơ! - Có tiếng gọi.Chị hầu phòng của Angiêlic tiến ra với bộ mặt vênh váo, tự cho mình là có vai trò quan trọng.

- Cầm lấy áo, cháu Têredơ! - Mụ Voadanh nói - Cháu phải cẩn thận. Này, ta cũng cho những l để lót tay cho khỏi độc... Macgô, đừng đậy giỏ lại vội, ta còn đặt vào đó... cái mà con biết rồi đấy.

Mụ thày bói đi đến tận cuối phòng rồi trở lại ngay, tay xách một bọc vải màu trắng dính máu loang lổ.

Angiêlic cau mày đưa hai bàn tay lên áp mạnh vào ngực để cố nén những tiếng kêu khiếp sợ suýt bật ra: “Bọn giết người! Quân khốn nạn! Bọn sát nhân quái vật!”. Nàng nhớ ngay đến câu chuyện của cô em gái Mari-Anhét, có lần nói với nàng về bọn phù thủy giết trẻ con lấy máu để chế tạo bùa yêu thuốc lú. Chúng thường dùng kim nhọn dài chọc vào giữa tim con nít... Nàng không còn can đảm để nhìn nữa. Tiếng khàn khàn của lão thầy tu như ở dưới mồ vang lên:

- Coi chừng kẻo đám lính gác đòi xem xét cái giỏ ấy.

Mụ Voadanh cười gằn đáp:

- Không lo, tôi được nhiều người thần thế che chở, bọn lính gác thấy tôi thì chỉ có cúi đầu chào mà thôi.

Đột nhiên, mọi cái lại im phăng phắc. Angiêlic mở mắt ra thấy tối om.

Backarôn đã khép chặt cánh cửa lại:

- Biết thế là đủ rồi. Chuồn thôi.

Khi hai người đã quay về tới phòng ngủ của Angiêlic, anh lùn kiễng chân với chai rượu trắng ngâm mận, rót ra hai cốc:

- Uống đi. Mặt bà chị tái mét. Chị có quen những cảnh này như tôi đâu. Tôi biết mụ Voadanh lắm, vì đã hai năm làm gác cổng cho mụ.

Backarôn tặc lưỡi khi nốc xong cượu, và tự thưởng cho mình thêm cốc nữa.

- Điều làm tôi thắc mắc, là cái áo sơ mi kia. Áo của bà chị hả?

- Phải.

- Tôi đã ngờ ngợ. Thấy có mặt con hầu phòng Têredơ của chị trong buổi lễ bỏ bùa kia là tôi nghi ngay. Chắc như đinh đóng cột là Môngtexpăng vẫn muốn tống chị lên chầu giời. Mụ lại trả thêm tiền cho mụ Voadanh pha chế thứ thuốc độc đặc hiệu nào đó dành riêng cho bà chị.

- Bây giờ tôi đã được mách bảo trước rồi, tôi sẽ tránh khỏi cạm bẫy.

Nàng uống thêm một cốc rượu nữa.

- Gã kia, lão thày tu, là ai thế?

- Linh mục Ghibua, ông ta ở xứ đạo Xanh-Macxen thuộc Xanh-Đờni. Lão ăn cánh với ác quỷ đấy: chính lão thường khử trẻ con để cúng ma quỷ và uống máu tươi.

- Thôi im đi! - Angiêlic ghê rợn kêu lên.

Nàng nắm lấy một pho tượng nhỏ trên giá ném về phía Backarôn, pho tượng trúng tường, vỡ tan. Chú lún nhào lộn một cái rồi vừa cười khì khì vừa phóng ra ngoài cửa, biến vào hành lang.

Tối hôm sau, khi cô hầu phòng Têredơ bước vào phòng với chiếc áo sơ mi voan hồng, Angiêlic đang ngồi ở bàn trang điểm trong tấm áo choàng mặc đêm. Nàng theo dõi trong gương người đầy tớ đang thận trọng đặt cái áo lên giường rồi chuẩn bị gối và chăn cho chủ đi nghỉ.

- Têredơ!

- Thưa bà hầu tước?

- Têredơ, chị có biết là ta rất bằng lòng về công việc hầu hạ của chị không?

Cô gái giật mình và nở nụ cười giả tạo:

- Bà chủ khen, cháu thật sung sướng.

- Ta muốn tặng chị chút quà nhỏ. Vì chị thích diện, ta sẽ cho chị cái áo sơ mi chị vừa đem vào. Lấy đi.

Một phút im lặng. Angiêlic quay lại: nét mặt tái xanh tái xám của cô gái là lời thú tội khủng khiếp. Tức giận và căm phẫn, Angiêlic đứng bật dậy:

- Cầm lấy áo. - nàng nhắc lại với giọng trầm, hàm răng nghiến chặt.

- Cầm lấy. Nàng lại gần cô ả, đôi mắt xanh biếc long lên.- Mi không muốn cầm à? Không muốn cầm ư? Ta biết vì sao rồi! Ngửa đôi bàn tay ra xem, đồ khốn kiếp!

Têredơ ngơ ngác, đánh rơi những chiếc lá tiêu huyền mà cô ta vò nát giấu đi trong bàn tay.

- Lá tiêu huyền! Lá tiêu huyền!... Angiêlic thét to, và lấy gót giày dẫm nát. Nàng tát vào mặt cô gái tới tấp làm cô ả nảy đom đóm mắt.

- Cút đi! Cút đi! Ta đuổi mi đấy. Đi mà nhập bọn với chủ ngươi, đồ quỷ dữ!

Rên rỉ cuống cuồng, Têredơ lấy tay bưng mặt và phóng ra ngoài. Còn lại một mình, Angiêlic run hết cả chân tay. Cô bé Giavốt bưng khay thức ăn nhẹ ban đêm lên, thấy chủ mình vẫn còn đứng ở giữa phòng, mắt thẫn thờ nhìn tận đâu đâu. Cô rụt rè hỏi:

- Để cháu giúp cô thay áo trước khi đi ngủ nhé?

- Không, cháu cứ để mặc ta. Cháu đi về nghỉ đi, ta muốn ngồi một mình.