Philip chờ nàng ở ngoài cửa lều Đức vua. Nghiêm trang trong bộ quân phục bằng nhung xanh thẫm thêu chỉ vàng, chàng nghiêng đầu chào, cầm bàn tay nàng và nâng nắm tay cao lên dẫn nàng đi, qua trước mặt các nhóm người, đến tận cái rải khăn thêu đăng ten và bày cốc chén bằng vàng, bạc, nơi Nhà vua sẽ ngồi vào.
- Em chào anh, thưa Đức phu quân của em - Angiêlic nói khẽ.
- Anh chào em, thưa phu nhân.
- Tối nay em có được gặp anh không?
- Nếu việc phục vụ Đức vua còn để cho anh có chút rảnh rỗi.
Chàng siết chặt các ngón tay nàng một cách có ngụ ý. Nhà vua nhìn hai người tiến vào.
- Liệu có cặp nào đẹp đôi hơn ông Hầu tước với Phu nhân Plexi-Belie không? - Vua nói với quan Nội điện Đại thần Giexvrơ.
- Tâu Hoàng thượng, quả thật không thể có được ạ.
- Cả hai người còn là những bầy tôi đáng quý và trung thành nữa. - Nhà vua nói có vẻ buồn.
Ngài Giexvrơ đưa mắt nhìn nhanh Đức vua.
Angiêlic cúi rạp xuống chào theo đúng nghi lễ. Vua cầm lấy bàn tay nàng nâng dậy. Nàng gặp con mắt nghiêm nghị của Vua nhìn chăm chú nàng là người phụ nữ độc nhất được mời dự bữa tối của Vua.
- Hầu tước, ông thật hạnh phúc. - Đức vua nói - Vì có một kho báu như thế này. Tối nay không có một người đàn ông nào tại đây, kể cả Đức vua của ông, mà không thèm muốn số phận của ông. Ta hy vọng rằng ông không coi nhẹ hạnh vận của mình. Chẳng có ai không biết rằng, khói lửa chiến tranh, với mùi thuốc súng và niềm say sưa thắng trận đã đôi khi che mờ mắt ông trước vẻ duyên dáng của phái đẹp
- Tâu Hoàng thượng, có những luồng ánh sáng, có thể trả lại con mắt cho kẻ mù lòa và gây cho họ lòng ham thích những thắng lợi loại khác.
- Câu trả lời thật hay. - Nhà vua cười đáp - Thưa bà, hãy nhận lấy vành nguyệt quế của mình.
Ngài vẫn giữ một bàn tay của Angiêlic, với một động tác thật dễ thương mà riêng Người có bí quyết, và nhân không khí thân mật trong chốn quân doanh, Đức vua đưa cánh tay kia quàng lên vai Philip.
- Này ông bạn của ta, - Người nói khẽ - Số phận chiêu đãi khanh, nhưng ta sẽ không ghen tị, ta trân trọng công lao và lòng trung thành của khanh. Khanh có còn nhớ không cái trận giao chiến đầu tiên của chúng ta, khi cả hai đang độ tuổi mười lăm, lúc đó một quả đạn đại bác nổ gần đã làm bay tung chiếc mũ ta đội trên đầu, khanh đã chạy bộ dưới làn mưa đạn để nhặt mũ cho ta.
- Tâu Đức vua, thần còn nhớ.
- Lúc đó, khanh đã làm một cử chỉ điên rồ đấy. Mà từ ngày đó, khanh còn làm nhiều hành động dại dột khác nữa để phục vụ ta.
Đức vua hơi thấp hơn Philip một chút, mái tóc nâu bên cạnh mớ tóc hung vàng của chàng Hầu tước, nhưng cả hai, Vua và tôi giống nhau về hình thể, có tầm vóc cân đối, đều mềm mại và có cơ bắp nở nang, giống như những thanh niên khác cùng thời đại, quen với sự tập luyện và sớm trưởng thành trong chiến tranh.
- Vinh quang trong quân ngũ có thể làm ta lãng quên tình yêu được, thế nhưng, tình yêu liệu có thể làm lãng quên tình bạn trong chiến đấu không?
- Tâu Hoàng thượng, không, tôi không tin
- Ý kiến ta cũng vậy... Nhưng thôi, ngài Thống chế, nói triết lý như vậy đã đủ rồi, đối với con nhà binh chúng ta. Phu nhân, xin mời vào bàn.
Philip vẫn đứng, giúp quan nội điện đại thần phục vụ Đức vua. Là người phụ nữ duy nhất ở bàn ăn của Vua, ngồi bên tay phải Người, Angiêlic giữ vị trí của Hoàng hậu. Đôi mắt nồng nàn của Vua không rời dáng mặt nhìn nghiêng cúi xuống của nàng.
- Những thắc mắc của bà, thưa Phu nhân, đã dịu bớt chưa?
- Tâu Hoàng thượng, lòng nhân hậu của Người làm thiếp bối rối.
- Không có chuyện lòng nhân hậu ở đây. Than ôi, “Phù phiếm” thân mến của ta, con người còn có thể làm được gì khi đối mặt với tình yêu? - Đức Vua nói với một giọng thiết tha buồn bã. - Đó là thứ tình cảm không thể có tính nửa vời được. Nếu ta không sao hành động được theo lối thấp hèn thì ta buộc phải hành động với lòng cao thượng... Nhưng kìa, bà có nhận thấy con trai bà đang làm tốt chức vụ của mình không đấy?
Vua chỉ tay vào cậu thiếu niên Phlôrimông đang giúp việc cho quan Tiến tửu. Khi vua gọi rượu, quan tiến tửu rót một chút trong cốc do quan nội điện đại thần chuẩn bị cho Đức vua, uống thử trước mặt mọi người để phòng ngừa bị đầu độc. Sau đó quan tiến tửu mới rót đầy rượu vào cái cốc của Vua, do Phlôrimông kính cẩn nâng cao lên dâng. Cậu thiếu niên làm tròn nghi thức với vẻ trang nghiêm.
Đức vua nói vài lời khen ngợi cậu bé khéo tay, và Phlôrimông cúi thấp mái tóc quăn xuống cảm tạ Hoàng thượng.
Khi rời bàn ăn đứng lên, bàn tay mà Đức vua đ1;i nàng để đưa nàng đi lên trước mình, đã khiến cho Angiêlic xao xuyến hơn là một cử chỉ sỗ sàng.
Nàng cùng với Philip trở về lều của chàng đi qua khu doanh trại đã nổi lửa ban đêm. Cái lều của Thống chế Plexi dựng bằng sa tanh màu vàng có thêu kim tuyến. Trong lều, dưới đất có trải những tấm thảm lộng lẫy và một tấm đi văng cũng được trải thảm bày biện xa xỉ kiểu phương Đông. Philip tháo gươm ra. Tên người hầu La Viôlet lại gần định giúp chủ cởi bỏ quân phục, nhưng chàng xua hắn đi ra. Cô hầu phòng Têredơ của Angiêlic, sau khi đỡ cho nàng tháo gỡ các đồ nữ trang ra, cũng đã ra ngoài. Angiêlic lại gần chồng, nũng nịu đặt đầu lên vai chàng.
- Anh có ưng ý gặp lại em không nào?
- Có, mới phiền chứ!
- Sao lại phiền?
- Em chi phối mọi ý nghĩ của anh. Anh phải làm quen với những nỗi day dứt của lòng ghen tuông mà xưa nay anh chưa từng biết đến.
- Vì sao anh phải day dứt? Em yêu anh.
Chàng im lặng tựa trán vào vai vợ trong bóng tối mờ mờ. Angiêlic tưởng chừng lại thấy đôi mắt nồng cháy của Đức vua hiện ra. Bên ngoài, một anh lính bắt đầu thổi sáo, dạo một bản nhạc buồn. Angiêlic rùng mình! Ta phải đi thôi, phải rời xa Vecxây và những cuộc hội hè, phải thôi không gặp lại Đức Vua.
- Philip, - Nàng hỏi - Bao giờ thì anh về nhà được? Đến bao giờ vợ chồng ta mới được chung sống bên nhau?
Chàng đẩy nàng ra xa một chút để ngắm nàng với vẻ giễu cợ
- Chung sống bên nhau - Chàng lấy lại những từ trên - Liệu điều đó có dung hòa được với tư cách Thống chế quân đội Hoàng gia và quý Phu nhân trong triều đình không nhỉ?
- Nhưng em lại muốn rời xa Triều đình và tự mình quay về lâu đài Plexi.
- Bây giờ muốn quay về đó là quá muộn rồi.
- Anh định nói gì vậy?
- Em đang giữ những chức vụ quan trọng do chính Đức vua đã phong cho em, chức vụ được miễn nộp lệ phí. Nếu em từ chức bây giờ, sẽ làm Người phật ý lắm.
- Em sở dĩ muốn rời xa chính là tại Nhà vua, Philip, vì Nhà vua...
Nàng ngước mắt nhìn lên thấy mắt chàng nhìn đăm đăm, dường như đột nhiên chàng rời xa nàng.
- Nhà vua. - Nàng nhắc lại với vẻ lo âu.
Nàng không dám đi xa hơn nữa và gỡ bỏ hết áo ngoài ra. Philip vẫn có vẻ chìm đắm trong mơ mộng xa xôi.
“Nhớ lại điều mà Đức vua đã bảo anh tối nay, chắc anh sẽ hiểu được - Nàng nghĩ bụng - Nếu như không phải là anh đã hiểu điều đó rồi... từ lâu rồi... có lẽ còn hiểu trước cả ta nữa kia?..”
Chàng lại gần chỗ nằm của vợ, nơi nàng quỳ gối và tháo mớ tóc ra. Chàng không gạt hai cánh tay nàng giang ra quàng lấy đôi vai chàng. Đôi bàn tay chàng vuốt ve tấm thân kiều diễm của nàng.
- Philip!
Hai người im lặng một lúc lâu, như bỗng cảm thấy một nỗi lo sợ không thể diễn tả nổi.
Có ai gọi bên ngoài!
- Ngài Thống chế! Thưa ngài Thống chế!
Philip bước ra cửa lều.
- Người ta vừa bắt được một tên gián điệp. - Người liên lạc giải thích - Đức vua cho gọi ngài.
- Đừng đi, Philip! - Angiêlic van lơn.
- Anh mà không vâng lệnh Đức Vua thì còn ra thể thống gì nữa! - Chàng vừa cười vừa gạt đi - Ra trận thì phải thế kia mà, em xinh đẹp ạ. Trước tiên anh có nhiệm vụ xử trí với bọn thù địch của Đức vua.
Cúi xuống một cái gương, chàng vuốt lại đám ria mép, rồi đeo gươm vào người. Đêm đó, nàng uổng công chờ đợi chàng trong cái lều thêu kim tuyến, và ngủ thiếp đi trên tấm tràng kỷ trải đệm bằng lụa. Khi tỉnh dậy, nàng thấy trời buổi sáng đầy sương mù và mây xám buồn bã. Sau trận mưa ban đêm, doanh trại lầy lội hầu như vắng bóng người. Từ xa nghe vọng lại tiếng đại bác nổ rền.
Theo lệnh nàng, người hầu dắt một con ngựa đóng yên cương đến cho nàng. Một quân nhân chỉ cho nàng lối đi lên vùng đất cao.
- Từ trên chỗ cao đó, Phu nhân có thể theo dõi trận đánh.
Lên tới đó, nàng gặp ngài Xanôvơ. Ông này bố trí quân của mình dọc theo bờ vách đá cao. Tới gần nữa, Angiêlic nhìn thấy toàn cảnh vùng thị trấn bị bao vây. Các khẩu pháo của quân Pháp được triển khai phía thượng lưu của thung lũng, để che chở cho những đội hình bộ binh. Một liên lạc viên phi ngựa nước đại ngang qua thung lũng. Một nhóm người ngựa màu sắc óng ánh đi đi lại lại ở phía trước trận tuyến. Ngài Xanôvơ lấy đầu roi ngựa trỏ cho Angiêlic:
- Từ sáng tinh mơ này, Đức vua thân chinh đến những vị trí tiền tiêu. Người tin chắc rằng đội quân Loren đồn trú sắp sửa đầu hàng rồi. Suốt cả đêm, Hoàng thượng và đám sĩ quan tham mưu của Người đã không được nghỉ ngơi phút nào. Tên gián điệp bị tóm tối qua cho ta hiểu ý rằng đội quân đồn trú của địch sẽ tìm cách tiến công ngay đêm qua. Nhưng bên ta đã phòng bị chặt chẽ, nên bọn chúng phải từ bỏ mưu chước đó. Chắc không còn bao lâu nữa, bọn chúng sẽ đầu hàng.
- Pháo binh địch nã đạn khá dữ dội kia mà?
- Đây là đợt bắn phá cuối cùng của chúng. Tôi tin chắc rằng tối nay quân ta có thể ăn mừng chiến thắng ở trong thị trấn Đôlơ được. Người lính liên lạc họ nhìn thấy lúc trước đã hiện ra ở chỗ ngoặt của con đường. Anh ta kêu to khi phóng ngựa qua:
- Ngài Plexi-Belie bị...
Anh ta ngừng lại giữa câu khi nhìn thấy Angiêlic, giật mạnh dây cương ngược lại và phóng ngựa quay về phía sau.
- Cái gì thế? Có chuyện gì xảy ra? - nàng hoảng sợ hỏi - Chồng tôi làm sao rồi ư?
- Vâng.
- Chuyện gì xảy ra? - Ngài Xanôvơ hỏi lại - Thống chế có làm sao không? Nào, nói đi chứng Thống chế bị thương ư?
- Vâng - Người liên lạc nói và thở hổn hển - Đức Vua đang ở bên ngài. Ngài Thống chế đã xông xáo hết sức thiếu thận trọng và…
Angiêlic tức thì thúc ngựa phóng đi theo con đường mòn trên đồi. Nàng vấp, suýt ngã gẫy cổ mấy lần rồi mới tới được chân đồi. Tới đây, nàng thả dây cương ra, phóng ngựa như bay ngang qua cánh đồng.
Philip bị thương! Một tiếng nói gào lên trong đầu nàng: “Ta biết mà!... Ta biết điều đó sẽ phải xảy ra”. Đã tới gần thị trấn và nhìn rõ các khẩu trọng pháo cùng những đoàn bộ binh đứng thành những hình vuông không chuyển động. Angiêlic nhìn chăm chú vào nhóm mặc quân phục sặc sỡ tập trung ở phía xa, bên cạnh những khẩu đại bác ở hàng đầu.
Nàng đang lại gần phía đó thì một kỵ sỹ tách ra khỏi nhóm sỹ quan và phi ngựa về phía nàng. Nhận ra đó là ông Pêghilanh Lôdăng. Nàng hớt hải hỏi ông ta thật to:
- Philip bị thương ư?
- Vâng.
Khi ngựa phóng tới chỗ nàng, ông Pêghilanh giải thích:
- Ngài Hầu tước đã xông xáo quá liều lĩnh! Đức vua vừa ngỏ ý muốn ra lệnh mở một đợt tấn công nhằm thúc đẩy đám quân địch bị bao vây phải đầu hàng nhanh hơn, ngài Plexi liền tuyên bố đảm nhận việc thăm dò trận địa. Và ngài đã phi ngựa lên sườn đồi, nơi đang bị những khẩu đại bác địch bắn phá liên tục ngay từ lúc tảng sáng.
- Và... vết thương nặng
- Vâng.
Angiêlic nhận thấy Pêghilanh đã quay ngựa chắn ngang đường, không cho ngựa nàng tiến lên nữa. Một khối nặng như chì bỗng đè ập xuống vai nàng. Một luồng khí lạnh tràn vào người nàng và tim nàng thắt lại.
- Anh ấy chết rồi ư?
Pêghilanh cúi đầu.
- Cho tôi đi qua! - Angiêlic hét lên - Chồng tôi đấy! Tôi có quyền đến! Tôi muốn nhìn thấy mặt anh ấy.
Pêghilanh lại bên nàng và đưa một cánh tay nhẹ nhàng kéo trán nàng tựa vào vai mình trong một động tác đầy thương cảm.
- Không nên đến, cô em gái nhỏ ạ. Không đến thì hơn. - Ông lẩm nhẩm - Than ôi! Ông Hầu tước tuấn tú của chúng ta!... Ông ta đã bị một mảnh đạn đại bác phạt ngang đầu!
Nàng khóc. Nàng khóc với một vẻ tuyệt vọng, nằm gục trên cái trường kỷ mà cả đêm qua nàng đã uổng công chờ đợi chàng ở đó. Nàng khước từ mọi lời an ủi, từ chối không muốn ai xúm đến bắt nàng nghe những lời lẽ ngọt ngào dớ dẩn. Các chị hầu phòng, các anh đầy tớ, và cả ông thầy dạy đánh gươm và ông linh mục, gia sư của con trai nàng, với Phlôrimông, đều dừng lại ở trước cửa lều, kinh sợ lắng nghe những tiếng nức nở thống thiết của nàng.
Nàng tự nhủ điều đó không thể là thật được, tuy nhiên nàng đã biết rõ rằng sự mất mát này là điều không sao tránh khỏi. Như vậy là, không bao giờ nữa nàng còn có thể, dù chỉ một lần, làm một động tác âu yếm, như một người mẹ với con, động tác mà nàng ước mơ tha thiết bao nhiêu, ôm chặt vào l một cái trán tái xanh và lạnh như băng, hôn lên hai mí mắt có hàng mi dài, nay đã vĩnh viễn khép chặt, và thì thầm, thật khẽ với chàng: “Em đã yêu anh... anh, hình ảnh đầu tiên chiếm lĩnh trái tim thiếu nữ thanh tân của em...”
Philip! Philip trong bộ quân phục xanh thẫm. Philip mặc bộ áo trắng như tuyết thêu kim tuyến vàng óng, với mái tóc giả màu hung, đôi gót giày đỏ, Philip với bàn tay đặt lên mái tóc bé Canto... Philip, một tay nắm chặt thanh gươm ngắn, tay kia bóp cổ con sói dữ. Philip đuy Plexi-Belie, đẹp uy nghi đến mức Nhà vua gọi chàng là Thần chiến tranh và được nhà họa sĩ làm cho trở thành bất tử trong bức vẽ trên trần điện Vecxây. Tại sao anh ấy không còn nữa? Tại sao anh ấy đã ra đi? Trong một làn gió cuốn như lời tiểu thư Ninông đờ Lăngclô. Trong cơn gió nóng bỏng đáng ghê sợ của chiến tranh. Tại sao anh ấy xông xáo liều mình như thế?
Nàng nhớ lại đúng những từ ấy, mà cả người lính liên lạc lẫn Hầu tước Lôdăng đều dùng. Nàng hơi gượng thẳng người lên.
- Tại sao, Philip... - Nàng thì thầm - Tại sao anh làm như vậy?
Tấm rèm lụa che cửa được vén lên và nàng nhìn thấy ngài Giexvrơ, nội điện đại thần, cúi chào trước mặt nàng.
- Thưa phu nhân, Đức vua đã đến ngoài kia. Người muốn bày tỏ tất cả niềm thương tiếc với lời chia buồn thống thiết của Người.
- Tôi không muốn tiếp ai hết.
- Thưa bà, đây là Hoàng thượng.
- Tôi không muốn tiếp Hoàng thượng. - Nàng kêu to.
- Thưa bà... - Quan đại thần nghẹn l
- Ông đi cho! Ông đi cho!
Nàng nằm vật xuống, vùi mặt trong chăn đệm, buồn bã, thờ ơ với mọi điều, không thể suy nghĩ và không trấn tĩnh được một chút để đương đầu với cuộc sống vẫn tiếp tục.
Hai bàn tay đặt lên đôi vai, nâng Angiêlic lên, mang lại cho nàng một cảm giác ấm áp được xoa dịu nỗi đau. Nàng tưởng đó là Pêghilanh Lôdăng, và nức nở to hơn trong những nếp áo chẽn nhung nâu phảng phất hương thơm. Một lúc sau đã bớt tuyệt vọng, nàng ngước đôi mắt đỏ lên và bắt gặp đôi mắt nâu sẫm.
- Trẫm đã dặn các vị kia đợi ở bên ngoài. - Vua nói. - Thưa bà, xin bà hãy nguôi nỗi thương đau. Xin đừng để nỗi tuyệt vọng giày vò tâm trí. Nỗi buồn của bà làm trẫm xúc động...
Rất từ từ, Angiêlic thoát người ra. Nàng đứng thẳng lên, và lại lùi vài bước, đứng tựa lưng vào vách lều phủ xa tanh xanh thêu chỉ vàng, và cái nền rực rỡ ấy càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt đau buồn của nàng. Nhưng đôi mắt nhìn Vua không chớp thì mỗi lúc một long lanh thêm, và có một ánh cứng cỏi. Tuy nhiên, khi nàng cất tiếng thì giọng nói dè dặt hơn:
- Tâu Hoàng thượng, xin Người ban cho thiếp được quay về vùng đất quê mình... ở Plexi.
Nhà vua do dự một chút, nhưng khó nhận thấy:
- Ta đồng ý, Phu nhân ạ. Ta hiểu ý bà mong muốn rút về nơi yên tĩnh. Vậy bà hãy lên đường đi Plexi. Bà có thể lưu lại đó đến hết mùa thu.
- Tâu Hoàng thượng, thiếp mong được miễn trừ những chức vị đang
Nhà vua dịu dàng lắc đầu.
- Đừng hành động dưới ảnh hưởng của sự nản lòng. Thời gian xoa dịu được nhiều vết thương. Ta sẽ không coi những chức vụ bà đang giữ khuyết người đâu.
Angiêlic biểu thị một dấu hiệu phản đối yếu ớt. Nhưng ánh sáng đôi mắt nàng đã tắt ngấm dưới hai hàng mi khép lại, và hai dòng nước mắt lại chảy trên má nàng.
- Hãy nhận lời với ta là bà sẽ trở lại. - Đức vua cố nài.
Nàng vẫn lặng im, không một cử động nào. Chỉ riêng cổ họng nàng rung động vì cơn nức nở thầm lặng nghẹn ngào. Nhà vua lùi lại, và thôi không nài ép một lời hứa của nàng.
- Vecxây sẽ chờ đợi Phu nhân. - Vua dịu dàng nói.