Trở về biệt thự của mình, Angiêlic ngạc nhiên thấy có ngài Xanh-Anhăng, vừa từ Phrăngsơ-Côngtê trở về, đang đợi trao cho nàng một lá thư của Đức vua.
- Của Vua ư?
- Phải, thưa bà.
Angiêlic ngồi riêng ra để đọc lá thư.
“Thưa bà, do chia sẻ nỗi buồn của bà về cái tang của đứa con trai nhỏ tuổi bỏ mình trong khi phục vụ nhà nước, Triều đình đã quan tâm nhiều hơn đến tương lai đứa con cả của bà là Phlôrimông Moren-Belie. Do vậy, trẫm muốn để cháu vào phục vụ trong nội điện, giữ chân Hầu tước dưới quyền ngài Đuychen. Trẫm sẽ hài lòng thấy cháu nhanh chóng đến nhận chức vụ mới, và trẫm rất muốn Phu nhân sẽ cùng đi với cháu lần này.
Luy.”
Cắn môi dưới với vẻ băn khoăn, nàng đăm đăm ngắm chữ kỹ với nét bút đầy quyết đoán: “Luy”. Phlôrimông thành người hầu rượu của Vua! Những thiếu niên quý tộc các dòng họ lớn nhất nước Pháp sẽ tranh nhau để có được chức vị ấy, lẽ ra phải mua với giá rất đắt! Đây sẽ là một vinh dự chưa từng có dành cho cậu bé Phlôrimông không tên tuổi. Làm gì có chuyện từ chối được. Nhưng Angiêlic ngần ngại về chuyện cùng đi với con trai. Nàng do dự trong suốt hai ngày. Thật đáng buồn cười nếu nàng lại còn làm cao trước một lời mời sẽ cho phép nàng đư̖ lại Philip và đến kịp thời để dứt nàng ra khỏi những suy nghĩ buồn rầu.
Cuối cùng, nàng đi Xanh-Giecmanh để tìm Phlôrimông.
Ở đây, cả triều đình đang cười vỡ bụng kháo nhau về chuyện ghen tuông của Hầu tước Môngtexpăng. Bà Môngtexpăng vẫn can đảm ngẩng cao đầu và ra vẻ như chỉ coi chuyện đó là chuyện tức cười. Nhưng thấy Angiêlic thì bà ta bật lên khóc và hỏi nàng xem chồng mình bây giờ thế nào rồi. Angiêlic bảo bà ta rằng Đại công nương đã làm cho ông ấy dịu đi rồi, và lúc này ông đã hứa ở yên, không làm chuyện gì rắc rối. Bà Atênai chùi những giọt nước mắt giận dữ:
- Chao ôi! Bạn có biết không, tôi bực mình hết chỗ nói. Lão ta chỉ làm bọn họ chế nhạo ngượng cả mặt. Tôi đã biên thư mách Đức vua rồi. Kỳ này thì lão ta hãy liệu hồn.
Cỗ xe đưa Angiêlic đến thị trấn Tabô lúc chập tối. Hai cô gái Gilăngđông đã lên giường tiếp tục ngủ say rồi, còn Angiêlic lúc này đang chải tóc gần xong. Bỗng nàng nghe có tiếng gãi nhẹ vào cửa buồng. Nàng vừa nói “Mời vào” thì ngạc nhiên thấy hiện ra ở khung cửa hé mở khuôn mặt tinh nghịch của Pêghilanh Lôdăng.
- Phu nhân xinh đẹp, tôi đây!
Ông ta kiễng chân rón rén bước vào, một ngón tay giơ lên.
- Ngài Lôdăng, tôi không sao ngờ được rằng lại gặp ông ở đây.- Angiêlic nói - Ông ở đâu đến vậy?
- Từ quân đội đến, chứ còn từ đâu nữa.
- Pêghilanh, ông sẽ không gây chuyện rắc rối cho tôi nữa chứ
- Gây chuyện rắc rối, tôi ấy ư? Tôi đến đây có phải cho tôi đâu?.. Thôi, chẳng nên mất thì giờ nữa.
Cúi xuống bên tai nàng, ông ta thì thào:
- Đức vua ở kia, Người muốn gặp bà.
- Đức vua?
- Phải, ngoài hành lang.
- Pêghilanh, tôi không tin ông được.
- Bà sẽ xem tôi có nói dối hay không?
Angiêlic đứng lên và thắt dây áo ngủ.
- Nếu đúng là Đức Vua đang ở ngoài hành lang, thôi được, tôi xin ra đấy tiếp Người.
Nàng bước ra và bỗng biến sắc khi thấy bóng dáng nhà quý tộc đang đứng ở hành lang gần cửa vào phòng.
- Phu nhân nói có lý. - Nhà vua cất tiếng nói đằng sau cái mặt nạ bằng nhung xám. - Dù sao cái hành lang này cũng chẳng đến nỗi tồi. Nó vừa đủ sáng mà lại vắng vẻ. Pêghilanh, ông bạn của tôi ạ, phiền ông đi xuống chân cầu thang để xua đuổi kẻ phá quấy nào định lên đây.
Nói xong, Người gỡ mặt nạ ra. Đúng là Đức vua thật. Người mỉm cười.
- Không, đừng cúi người thi lễ nữa, thưa phu nhân.
Người đẩy những vòng đeo tay của nàng lên cao để cầm lấy hai cổ tay và ké nhẹ nhàng lại gần ngọn đèn dầu nhỏ.
- Ta nóng lòng gặp lại Phu nhân.
Tâu Hoàng thượng, - Angiêlic nói với vẻ kiên quyết. - Thiếp đã ngỏ ý rõ ràng với bà Môngtexpăng rằng thiếp bác bỏ việc gán ghép cho thiếp cái vai trò làm bình phong.
- Nào, nào, bà thấy rõ ràng tối nay làm gì có chuyện bình phong... cũng chẳng phải là chuyện hài kịch. Nếu ta đến tìm bà với mục đích kia, việc gì ta phải giấu mặt để đến đây?
Lý lẽ đó đúng rành rành, khiến nàng lúng túng:
- Vậy thì...
- Vậy thì, rất đơn giản thôi, thưa bà, bà đã chinh phục được ta, ta không hiểu bằng thứ quyền lực kỳ lạ nào, mà có lẽ chính bà không rõ. Và ta không thể nào quên được đôi môi và đôi mắt của bà...
- Tâu bệ hạ, Phu nhân Môngtexpăng còn đẹp hơn thiếp nhiều, và bà yêu ngài, Tâu Hoàng thượng.
- Vậy còn bà?
Một quyền lực thôi miên toát ra từ hai con ngươi long lanh của Đức Vua. Khi người áp miệng mình lên miệng nàng, nàng muốn né tránh mà không được. Nhà vua khăng khăng đòi hỏi, mặc dù nàng mím môi lại và nghiến chặt hai hàm răng. Khi Vua buộc được nàng phải nhượng bộ, nàng mất hết tự chủ. Cái hôn kéo dài nóng bỏng, thiêu hủy hết thảy. Vua không chịu buông nàng ra, cho mãi đến khi nàng hưởng ứng sự say mê của Người. Cuối cùng, nàng được tự do, đầu óc rỗng không. Kiệt sức, nàng phải dựa vào bức tường ngắn. Đôi môi nàng run run và đau.
Nhà vua thấy cổ họng se lại do bị dục vọng chi phố
- Ta đã mơ được hôn như thế này từ nhiều ngày, nhiều đêm rồi. - Người nói khẽ - Đã mơ được thấy em với cái đầu ngửa ra sau, với hai mi mắt đẹp nhắm lại, với cái cổ xinh xắn kia... Lẽ nào ta có thể để mặc em ở lại đây một mình đêm nay... Không, ta không có can đảm làm thế được. Quán trọ này kín đáo và...
- Tâu Hoàng thượng, thiếp van xin Người, xin đừng lôi cuốn thiếp vào một hành động mềm yếu mà về sau thiếp sẽ phải ghê tởm.
- Ghê tởm ư? Thế mà ta lại cảm thấy em rất gần gũi, và có những cử chỉ thuận tình không thể nào nhầm lẫn được.
- Thiếp có thể làm gì khác được? Người là Đức vua.
- Và nếu như ta không phải là Vua?
Với tất cả vẻ dữ dội bừng lên, Angiêlic đương đầu lại:
- Thì thần sẽ xin tặng Người hai cái bạt tai.
Giận dữ, Nhà vua đi đi lại lại mấy bước:
- Bà làm ta điên tiết, thật vậy. Tại sao dám khinh khỉnh thế? Dưới mắt bà, ta là một người tình tồi tệ đến thế sao?
- Tâu Hoàng thượng, chẳng lẽ Người chưa bao giờ nghĩ rằng Hầu tước Plexi- Belie là bạn của mình ư?
Ông vua trẻ tuổi cúi đầu xuống với vẻ hơi ngượng ngùng:
- Quả thật, ông ta là một người bạn trung thành. Nhưng mọi người đều biết, ông thần chiến tranh ấy chỉ có một người tình: đó là chiến trận. Còn trong lĩnh vực trái tim, ông ta thờ ơ, và ông ta đã nhiều lần tỏ rõ điều đó.
- Ông ta đã chứng tỏ với thiếp rằng ông ta yêu thiếp.
Nhà vua bước quanh quẩn như một con thú trong cũi:
- Thần chiến tranh mà lại trúng tên của Thần Ái tình!... Không, ta không tin!... Thật ra, bà cũng thừa khả năng làm nên chuyện kỳ lạ đó.
- Và nếu như thiếp dám đoán chắc với Hoàng thượng: thiếp yêu ông ta, và ông ta yêu thiếp. Và đây là một tình yêu mới mẻ và chân thật biết bao, nếu như vậy liệu Người có phá hoại mối tình đó không?
Đức vua chăm chú quan sát nàng: đang có sự giằng co giữa những tình cảm say mê độc đoán với lương tâm con người.
Cuối cùng, Vua mới buông ra một tiếng thở dài thật sâu và nói:
- Không, ta sẽ không phá hoại mối tình đó. Nếu là như vậy, ta sẽ vâng chịu. Xin từ biệt, thưa bà. Chúc bà ngủ yên. Ngày mai, ta sẽ tiếp bà ở bản doanh quân đội cùng với con trai bà.