Người ta ít đến chia buồn với phu nhân Plexi-Belie vì con trai nàng vừa mất ở Paô chỉ là một cậu bé.
Riêng nàng, không sao tin được điều kinh khủng đó là thật. Một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi. Canto không thể chết. Nó là đứa con của phép thần kỳ! Khi còn ở trong bụng mẹ, nó đã thách thức được chất độc mà người ta dùng để nhằm thủ tiêu mẹ nó. Nó đã sinh ra dưới những vòm mái hôi thối ở nhà thương làm phúc, giữa đám người cùng khổ nhất trong xã hội. Nó đã sống cả sáu tháng đầu tiên của cuộc đời mình trong một cái chuồng bò bị bỏ rơi trơ trọi, người đầy mụn lở. Nó bị đem bán cho đám dân Bôhêmiêng lang thang lấy có bảy đồng xu...
Nhưng nó đã vượt qua được mọi điều tồi tệ nhất và sống sót!... Vậy mà bây giờ, có kẻ dám nói là thằng bé lực lưỡng, không gì trị nổi đó đã không còn sống trên đời! Chuyện điên rồ!
Bỗng tiếng vó ngựa mệt mỏi gõ lộp cộp trên sân lát đá ở bên dưới làm đứt mạch suy nghĩ của nàng. Đưa mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài, nàng trông thấy một kỵ sĩ dáng người tựa như Philip vừa nhảy xuống đất và đang leo lên những bậc thềm. Nhưng Philip còn đang ở tại mặt trận Phrăngsơ-Côngtê kia mà, và chính Đức vua cũng vừa mới đến đó.
Đúng là Philip vừa về thật. Nàng nghe rõ bước đi của chồng ở hành lang và còn chưa kịp ổn định ý nghĩ ngổn ngang trong đầu óc đau buồn của mình thì chàng đã vào kia, lấm bùn bê bết đến tận thắt lưng, và lần đầu tiên nàng thấy chồng có vẻ khá thảm hại, với cái mũ dạ và những ve áo khoác nước mưa chảy ròng ròng.
- Philip, - nàng thốt lên và đứng dậy - Anh ướt đẫm cả rồi!
- Trời mưa ngay từ buổi sáng và tôi đã phóng nước đại một mạch về đ
Nàng rung chuông gọi người nhà.
- Để em cho bưng một bữa ăn nhẹ nóng lên cho anh, và có lẽ phải đốt lò sưởi chăng? Tại sao anh không báo tin trước cho em biết là anh về, Philip? Phòng của anh, em đang cho thợ đặt thảm sửa sang lại. Chàng nghe vợ nói với vẻ thờ ơ, đứng vững trên hai chân dãng ra, giống như kiểu chàng hay đứng trước nàng. Cuối cùng chàng cất tiếng:
- Tôi được tin con trai em đã mất. Tôi chỉ mới biết tin tuần trước thôi… Một lúc im lặng.- Con nó đã mơ ước được ra biển khơi. - Philip nói tiếp - và nó đã đủ thì giờ thực hiện giấc mơ của mình. Tôi đã thấy Địa Trung Hải. Biển này xanh thẫm và viền vàng, giống màu cờ của Nhà vua. Đó là tấm vải khâm liệm đẹp dành cho một thiếu niên quý tộc có tiếng hát hay...
Angiêlic òa khóc, mắt vẫn mở to nhìn Philip mà không thấy nữa. Chàng đưa bàn tay ra đặt lên tóc nàng:
- Em đã mong muốn nó sẽ không bị biến thành hư hỏng. Cái chết đến để cho con thoát khỏi cảnh phải rơi nước mắt nhục nhã trong âm thầm. Mỗi người có một số mệnh. Số phận của con chỉ toàn là vui tươi, ca hát. Nó có một người mẹ yêu thương nó.
- Em đã không giành được nhiều thời gian để săn sóc con. - Nàng vừa nói vừa lau đôi má.
- Em đã yêu thương con. - Chàng nhắc lại - Em đã đấu tranh vì nó. Em đã cho nó cái cần thiết để có được hạnh phúc: tình yêu thương kiên định của em.
Angiêlic nghe chồng nói, và thắc mắc chuyển dần thành kinh ngạc:
- Philip! - Cuối cùng nàng thốt lên - C em tin được rằng anh đã rời quân đội, đi suốt 80 dặm đường lầy lội dưới trời mưa chỉ cốt để... đem lại cho em mấy lời an ủi thôi!
- Đây không phải là điều ngu ngốc đầu tiên anh đã làm chỉ vì em. Nhưng anh về đây không chỉ vì việc đó. Anh còn muốn tặng em một món quà nữa. Chàng đứng lên, lấy từ túi áo ra một sợi dây chuyền đựng trong một cái bao da cũ đã sờn. Sợi dây chuyền kỳ lạ bằng vàng có ba lá vàng dán mỏng nạm hai viên hồng ngọc và một viên ngọc bích. Dây chuyền lộng lẫy nhưng kiểu cổ lỗ.
- Đây là dây chuyền của các phu nhân dòng họ Belie. - Chàng nói - Dây chuyền này, trải qua nhiều thế kỷ, đã khơi lên cho người mệnh phụ đức tính can đảm. Một bà mẹ đã hiến con trai mình cho vương quốc ta xứng đáng mang dây chuyền này.
Chàng bước lại đằng sau vợ để đeo dây chuyền vào cổ nàng.
- Philip! - Angiêlic nói khẽ, nghẹn ngào cảm động - Anh định nói gì vậy? Điều này ý nghĩa thế nào? Anh có còn nhớ cuộc thách đố mà hai chúng ta đã có lần tuyên bố với nhau trước đây trên những bậc thềm cung điện Vecxây không?
- Anh còn nhớ, thưa nữ Hầu tước, và như vậy là em đã thắng...
Chàng vén cao những lọn tóc quăn hung vàng và cúi xuống hôn giây lâu vào chỗ lõm ở cái gáy trắng nõn nà của nàng. Angiêlic ngồi im. Chàng Hầu tước trẻ xoay người nàng lại nhìn nàng khóc.
- Em nín đi. - Chàng vừa nói vừa ôm chặt người nàng. - Anh về để lau nước mắt cho em chứ không phải để làm em phải khóc thêm. Anh chưa bao giờ chịu nổi cảnh nhìn thấy em khóc. Em là phu nhân của một dòng họ lớn kia mà!
“Yêu say đắmấy đang yêu say đắm đây mà!” Angiêlic tự nhủ. - Việc trao dây chuyền cho ta ý nghĩa rõ ràng như vậy”. Vậy là Philip yêu nàng, và chàng vừa thú nhận tình yêu một cách tế nhị khiến trái tim đau buồn của nàng được xoa dịu hẳn đi. Nàng đưa hai bàn tay nâng mặt chồng lên ngắm nhìn âu yếm.
- Sao em có thể ngờ được rằng dưới vẻ bên ngoài độc ác đến đáng sợ này, anh che giấu lòng tốt đến nhường ấy!
- Anh chẳng còn biết mình ra sao nữa, - Philip làu nhàu. - Có điều chắc chắn, bây giờ em đã mang ở cổ sợi dây chuyền của dòng họ Plexi-Belie, và điều này chẳng phải không làm anh ít nhiều lo lắng. Không một mệnh phụ tiền bối nào của nhà này mang dây chuyền đó ở cổ mà lại không sớm nảy ra mơ ước chiến tranh và nổi loạn. Chính mẹ anh, với dây chuyền đó ở cổ, đã về vùng Poatu tuyển mộ những đoàn quân cho ông hoàng Côngđê. Và bây giờ, đến lượt em, em sẽ bày đặt ra những chuyện gì đây?
Chàng lại ôm chặt nàng, tựa má vào má nàng:
- Mà em thì lúc nào cũng thấy nhìn anh với đôi mắt xanh biếc mở to. - Chàng lẩm nhẩm - Anh hành hạ em, anh đánh em, đe dọa em, vậy mà em luôn luôn ngẩng cao đầu, tựa như một bông hoa sau cơn dông. Anh bỏ mặc khi em quằn quại đau đớn, và rồi thấy em hồi sinh, còn đẹp hơn trước! Phải, thật đáng tức giận, nhưng lâu dần thì chính cái đó lại gây cho anh một tình cảm... tin cậy! Ở một phụ nữ mà lòng kiên định chắc đến thế. Anh hoàn toàn kinh ngạc. Ngày đi dự cuộc săn của nhà vua, trước cơn giận dữ của Vua và của chính anh, mà thấy em vẫn mỉm cười, anh đã hiểu rằng anh sẽ không bao giờ dứt bỏ được em. Trong chỗ sâu kín nhất của lòng mình, anh tự hào có em làm vợ.
Chàng hôn nàng từng chiếc hôn ngắn một. Đôi mắt chàng như ngập ngừng. Vốn không quen với sự dịu dàng, cho tới nay chàng vẫn coi thường những biểu hiện âu yếm đó, mà giờ đây đã thành một nhu cầu thôi thúc chàng. Chàng do dự khi chạm vào môi nàng. Chính nàng đã tự mình kiếm đôi môi chàng.
Nàng nghĩ rằng đôi môi của người chiến sĩ này có vẻ gì mộc mạc và như bỡ ngỡ. Vì do sự ngẫu nhiên kỳ lạ nhất sau khi cả hai người đã từng trải qua cuộc đời và nhiều lần bị bùn nhơ vấy bẩn, họ lại đổi trao với nhau nụ hôn trong trắng dịu dàng mà xưa kia họ từng bỏ lỡ dịp lúc còn tuổi thơ trong khu vườn của lâu đài Plexi.
- Anh phải ra đi bây giờ. - Bỗng nhiên chàng cất tiếng với lối thô bạo quen thuộc. - Cho anh gặp con trai anh được không?
Angiêlic cho gọi chị vú đến. Chị ta bước vào, ẵm trên tay bé Sáclơ-Angri mặc bộ quần áo nhung trắng. Với những đám tóc quăn hung vàng, da hồng hồng và đôi mắt tròn xanh lơ, chú bé trông mới xinh đẹp làm sao. Philip đỡ lấy đứa con, cho nó nhẩy bổng lên, rồi đi đi lại lại mấy lần, nhưng vẫn không sao làm nó cười được.
- Em chưa thấy đứa con nít nào nghiêm nghị như thằng bé này. - Angiêlic nói. - Thấy ai nó cũng tròn mắt nhìn. Bây giờ nó đã chập chững biết đi và cu cậu biết giở nhiều trò quấy phá rồi.
Philip lại gần vợ, đưa con cho nàng:
- Anh trả con cho em. Anh gửi nó cho em. Em săn sóc con cho cẩn thận nhé.
- Philip, đây là đứa con trai anh cho em. Em quý nó.
Cúi xuống bên cửa sổ, hai tay vẫn ẵm đứa con xinh đẹp, nàng ngắm chàng nhảy lên ngựa, trong bóng tối ngoài sân, và biến mất. Chàng đã khiến nỗi đau buồn cay đắng trong tim nàng nhường chỗ cho một niềm hạnh phúc sống động. Nàng không ngờ được rằng nỗi an ủi lại do chàng mang đến cho mình. Nhưng cuộc sống vốn có nhiều điều bất ngờ.