Chàng say sưa ôm Angiêlic, chiếm lĩnh nàng và lần đầu tiên, có cử chỉ gượng nhẹ, chàng ngỡ ngàng thấy đôi mắt xanh ngọc bích của Angiêlic - mà chàng nghi ngại vẻ cứng cỏi, cương nghị - dần dần dịu đi trong một ánh lo âu mơ màng. Ở khóe miệng nàng, đã tan biến đi nét thách thức chàng thường hay thấy, đôi môi hé mở của nàng rung động nhẹ. Nàng không còn là kẻ thù địch với chàng. Nàng tin cậy chồng. Chàng thấy vững tâm, hi vọng bắt đầu hé nở và tăng lên, cùng với niềm khoái lạc dâng trào. Đã sắp tới thời điểmột cuộc gặp gỡ say sưa. Trước đây chàng vẫn nghĩ rằng nàng đã làm mình cảm thấy nhục nhã và mình đã thù ghét nàng đến mức đau khổ. Nhưng nay nhìn vợ, chàng cảm thấy trong tim dâng trào mạnh mẽ một tình cảm mới lạ. Còn đâu nữa, người thiếu phụ đã thách thức chàng. Thấy đột nhiên cả người nàng run lên, chàng hiểu rằng đã gần tới lúc chàng hoàn toàn làm chủ được nàng. Mỗi giây trôi qua, càng làm chàng say sưa thêm trong cảm giác chiến thắng mà chưa bao giờ chàng có được. Trong hai cánh tay chàng, được kiên trì thôi thúc, nàng chỉ còn chờ đợi, lo âu và hạnh phúc. Nàng buông thả mình hoàn toàn và chàng cảm nhận sự hưởng ứng kín đáo của một tấm thân được khơi dậy niềm vui sướng. Và lúc đó chàng buông thả mình. Chàng biết rằng đó chính là điều mình đã không có được trong suốt cuộc đời chàng. Chàng hiểu niềm vui của vợ, và nàng trở lại linh hoạt với những tiếng thở dài sung sướng.
- Philip!
Chàng áp đầu lên ngực nàng, vùi mặt vào nàng. Vì thực tại đã trở lại với nàng dưới dáng vẻ khắc khổ của phòng khách cổ xưa trong biệt thự dòng họ Plexi. Angiêlic bắt đầu lo ngại trước sự im lìm của chồng. Nàng không dám tin vào sự say sưa, mê cuồng đã khiến nàng run rẩy, mềm yếu đến ứa nước mắt.
- Philip!
Nàng không dám bày tỏ lòng biết ơn chồng đã săn sóc, gượng nhẹ với mình. Liệu nàng có làm chàng thất vọng không?
- Philip!
Chàng ngẩng đầu lên. Gương mặt chàng vẫn bí ẩn, nhưng Angiêlic không bị nhầm. Một nụ cười thật dịu dàng hé nở trên môi, nàng đặt một ngón tay lên bộ ria mép màu hung lấm tấm mấy giọt mồ hôi nhỏ.
- Ông anh họ của em
Tất nhiên, điều gì phải xảy ra đã xảy ra. Có người vào, một tên đầy tớ dẫn hai vị khách tới thăm, ngài Bộ trưởng Luvoa và cụ thân sinh của ông ta là ngài Misen cao tuổi và có tiếng nghiêm khắc. Cụ già kinh ngạc rơi cả kính. Ngài Luvoa thì mặt đỏ bừng. Bất bình, cả hai người bỏ ra về. Ngày hôm sau, Luvoa đem chuyện ấy kháo khắp triều đình.
- Giữa ban ngày ban mặt!...
Phu nhân Soadi đi dọc hành lang điện Vecxây, nhắc đi nhắc lại nhiều lần vẻ công phẫn.
- Giữa ban ngày! Giữa ban ngày ban mặt!...
Mọi người cười rúc rích trong suốt buổi vào chầu Đức vua lúc ngài tỉnh giấc.
- Hoàng thượng không cười nhiều như người ta tưởng đâu - ông Pêghilanh nhận xét.
Ông ta không phải người duy nhất đã đoán ra nỗi bực tức ngầm của Đức vua.
- Tất cả mọi điều liên quan đến cá nhân chị đều là chuyện nhạy cảm đối với Hoàng thượng. - Phu nhân Xêvinhê giải thích như vậy với Angiêlic. - Ngài đã thật lòng hòa giải chị với một người chồng khó tính. Nhưng cũng không nên tận tụy quá mức. Ngài Plexi đã tỏ ra quá sốt sắng làm theo ý Chúa thượng của mình. Có lẽ ông ta sẽ thất sủng chỉ vì không hiểu được rằng một số mệnh lệnh không đòi hỏi được thi hành quá triệt để.
Angiêlic mặt đỏ bừng chống chế:
- Vợ chồng yêu nhau dưới mái nhà mình thì có lỗi gì
Phu nhân Atênai cười rũ ra:
- Giữa ban ngày... và trên tấm thảm! Thế là xấu lắm chứ, chị bạn thân mến. Làm thế với người tình thì còn tạm tha thứ được.
Còn Philip thì thản nhiên trước mọi lời đùa rỡn hoặc mỉa mai, và có lẽ chàng không biết là có những lời đàm tiếu, nên vẫn hiên ngang đi qua đám đông. Đức vua có những biểu hiện khắt khe với chàng nhưng chàng không để ý. Trong không khí bận rộn của những ngày hội lớn cuối cùng do Nhà vua chủ trì trước khi vào những chiến dịch mùa hè, Angiêlic không sao lại gần được chàng.
Điều kỳ lạ, Philip lại tỏ ra lạnh lùng đối với vợ. Trong cuộc khiêu vũ, khi nàng tình cờ nói được vài câu với chồng thì chàng đáp lại với giọng ngạo nghễ. Cuối cùng nàng tự nhủ khoảnh khắc êm đềm tuyệt diệu ấy chỉ là một giấc mơ, được nàng lưu luyến giữ sâu trong trí nhớ như một bông hồng tươi thắm. Nhưng những ngón tay của đám người trần tục đã tàn nhẫn vò nát đóa hoa mong manh đó, đến mức lúc này nghĩ lại nàng vẫn còn đỏ mặt. Mà Philip thì cũng chỉ một giuộc với thế giới đó, thô thiển và độc ác. Nàng không biết rằng Philip đang bị dằn vặt trong những tình cảm phức tạp, mới mẻ đối với chàng, đang sống trong một trạng thái mà những giày vò của lòng kiêu hãnh hòa lẫn với nỗi sợ hãi, hoảng hốt do Angiêlic gây cho chàng. Chàng cảm thấy chỉ với lòng thù ghét chàng mới có đủ sức mạnh chế ngự được nàng. Nếu thành trì này sụp đổ, chàng sẽ rơi vào cảnh bị nô dịch. Chàng đã từng thề với mình rằng, sẽ không bao giờ để một người đàn bà nô dịch mình. Và bây giờ thì cơ sự là, mỗi khi ôn lại vài khía cạnh trong nụ cười của nàng hoặc một vài cái nhìn của nàng, chàng lại tự cảm thấy mình yếu ớt như một gã thiếu niên. Thói rụt rè cũ quay trở lại với chàng. Bị ám ảnh bởi một cuộc đời phóng đáng đã đem đến cho mình nhiều sự lợm giọng hơn là những khoái l chàng đâm ra ngờ vực về giây phút hài hòa siêu tự nhiên mình đã hưởng trong cuộc giao hoan với một trong số những nhân vật đáng ghét và điều khinh bỉ mà những người đàn bà là hiện thân trong con mắt chàng. Phải chăng nên thú nhận với lòng mình rằng đó là cái mà người ta gọi là tình yêu? Hay đó chỉ là một ảo ảnh? Lo sợ rằng mình bị nhầm, khiến chàng bị dằn vặt: nếu là ảo tưởng - chàng tự nhủ - chàng sẽ tủi thân và đau khổ đến chết được. Thà rằng cứ trắng trợn và cưỡng bức còn hơn! Vì không thể nào ngờ được khuôn mặt lạnh lùng kia lại che giấu những điều giày vò như vậy, Angiêlic dần dần cảm thấy thất vọng đau đớn. Những hội hè tưng bừng kia không sao làm nàng quên nỗi buồn đi được. Những cử chỉ săn sóc của Đức vua dành cho nàng lại làm nàng bực tức và những cái nhìn chằm chằm ấy gây cho nàng một cảm giác không thoải mái. Cớ sao Philip lại bỏ mặc nàng?
Một buổi chiều, khi mọi người ở triều đình nồng nhiệt hoan hô Môlie trên sân khấu dưới vòm cây xanh nàng bỗng dưng cảm thấy một nỗi buồn mênh mông. Dường như nàng đã trở lại là cô gái nhỏ nghèo túng và rụt rè ở giữa đám quý tộc thiếu niên giễu cợt tại lâu đài dòng họ Plexi: cô bé ấy đã bỏ chạy đi giữa đêm khuya, trái tim nặng trĩu buồn tiếc và niềm yêu thương bị hắt hủi. Giờ đây, ý muốn bỏ đi lại xâm chiếm lòng nàng. “Ta căm ghét tất cả bọn họ”. Nàng nghĩ thầm. Và lặng lẽ, nàng rời khỏi tòa lâu đài, và cho tìm cỗ xe của mình. Sau này nàng còn nhớ mãi hành động bột phát khiến mình rút khỏi cung điện Vecxây này, và sẽ gọi đó là “linh tính”. Bởi vì, khi tối đến nàng về tới biệt thự ở ngoại ô Xanh-Ăngtoan, thì một cảnh bận rộn đang diễn ra: tên người hầu La Viôlet báo cho nàng biết rằng ông chủ được phái ra mặt trận ở Phrăngsơ-Côngtê, và sẽ phải lên đường vào lúc tảng sáng hôm sau.
Philip đang ngồi ăn tối một mình trước hai cây nến trong phòng ăn, với những bàn ghế đen thẫm. Thấy Angiêlic bước vào trong chiếc áo khoác bằng the hồng, chàng cau mày hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Thế tôi không có quyền trở về đây khi nào mình muốn ư?
- Cô có nhiệm vụ ở Vecxây trong nhiều ngày nữa.
- Tôi bất chợt cảm thấy rằng mình sắp buồn chán đến chết mất, vì vậy tôi đã bỏ mặc đám người khó mà chịu đựng nổi ấy.
- Tôi hy vọng là lời bào chữa ấy không đúng, bởi vì nếu không thì lý do đó không thể chấp nhận được, và cô sẽ có nguy cơ làm phật ý Đức vua... Ai đã báo cho biết là tôi sắp đi?
- Không ai báo cả, tôi nói chắc với anh điều ấy. Tôi rất ngạc nhiên thấy cảnh sửa soạn lên đường này. Thế ra chàng định đi mà chẳng chia tay với tôi ư?
- Vua đã yêu cầu tôi giữ thật kín chuyện tôi đi lần này, và đặc biệt là phải giấu kín với cô. Ai cũng biết rằng các bà phụ nữ khó mà giữ kín được chuyện gì.
“Vua ghen rồi”, suýt nữa thì Angiêlic buột miệng. Chẳng lẽ Philip không thấy gì, không hiểu gì, trừ phi chàng giả vờ không biết. Angiêlic ngồi vào đầu bàn bên kia, và chậm chạp tháo đôi găng tay ra.
- Kỳ lạ thật. Chiến dịch mùa hè đã bắt đầu đâu. Quân đội vẫn còn đóng trong doanh trại mùa đông. Tôi chẳng thấy một ai được Vua điều động lúc này với lý do chiến sự cả. Việc anh được phái đi thế này giống hệt một sự thất sủng, Philip ạ.
Chàng Hầu tước trẻ im lặng nhìn nàng, lâu đến nỗi nàng tưởng chàng không
- Đức vua là người chủ - cuối cùng chàng nói.
Chàng đứng dậy một cách cứng nhắc:
- Tôi phải đi nghỉ vì muộn rồi, Phu nhân ạ, hãy giữ gìn sức khỏe cho tốt khi tôi vắng nhà. Xin từ biệt nhé.
Angiêlic ngước lên nhìn chồng với đôi mắt não nùng. “Chẳng lẽ chúng ta không chia tay được với nhau một cách thắm thiết hơn sao?”, nàng như muốn van xin. Chàng ra vẻ không hiểu. Cúi xuống, chàng chỉ hôn bàn tay mà nàng chìa ra với chồng.
Trong căn phòng sâu kín của mình, cô em họ nghèo xưa kia, chỉ còn là một thiếu nữ đầy lòng tự hào mà nàng đã kìm lại. Giờ đây là những giọt nước mắt nản lòng, tuyệt vọng.
- Không bao giờ hiểu nổi chàng trai này! Không bao giờ ta thắng được anh!
Chàng sắp ra trận. Thế nếu như chàng không trở về?... Ôi! Chàng sẽ trở về chứ. Chẳng phải nàng sợ điều đó. Nhưng mà, lúc chàng trở về thì giờ được Chúa ban phước lành đã qua đi mất rồi.
Qua khung cửa sổ trông ra những khu vườn tĩnh mịch, ánh trăng chiếu vào, và nghe thấy tiếng một con chim họa mi hót. Angiêlic ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên. Nàng tự nhủ rằng mình yêu căn nhà này, mà những tiếng động lọt vào đều chìm đi, bởi vì đây là căn nhà nàng chung sống với Philip. Sự gần gũi giữa hai vợ chồng thật kỳ cục, nó giống như một trò chơi ú tim, trong đó mỗi người hối hả chạy đi kiếm tìm trang phục của mình, và thử mang hết thứ này đến thứ kia, trong những khoảng thời gian giữa hai cuộc đi dự lễ hội ở triều đình, hai chuyến hành trình, hai chuyến săn bắn. Nhưng cũng có được những khoảnh khắc thoáng qua như ăn trộm được giữa cái xã hội thượng lưu đầy khát vọng đó. Những giây phút mà Philip đến ngồi bên vợ để nhìn nàng cho bé Sáclơ-Angri bú, những câu chuyện trao đổi mà hai người nhìn nhau bật cười, buổi sáng mà Philip ngồi đeo thử những chiếc nhẫn trong lúc nghe nàng nói về cậu bé Canto, và cái ngày vừa mới đây thôi, khi hai người cùng buông thả mình trong si mê điên cuồng và gượng nhẹ giống như tình yêu.
Đột nhiên nàng thấy không sao tự kiềm chế được nữa. Nàng mặc áo, khoác lên người tấm áo ngủ mỏng rồi, với hai bàn chân trần, thoăn thoắt bước qua hành lang nhỏ và chạy tới phòng Philip. Nàng bước vào, không gõ cửa. Chàng ngủ mình trần, nằm ngang người trên giường. Những tấm chăn dạ nặng thêu đăng ten tụt một nửa xuống đất, để lộ bộ ngực nổi cơ bắp, mà ánh trăng mờ nhẹ lọt vào chiếu lên thành màu tái tái của cẩm thạch trắng. Trong giấc ngủ, gương mặt chàng trông khác hẳn. Mớ tóc ngắn và xoăn lên của chàng bên dưới bộ tóc giả, với hai hàng mi dài và cái miệng bặm lại, tất cả tạo cho chàng một vẻ hồn nhiên và thanh thản thường thấy ở những pho tượng Hi Lạp. Cái đầu hơi ngả xuống bên vai và hai bàn tay mở duỗi ra khiến chàng như ở tư thế không tự bảo vệ được mình. Đứng ở chân giường, Angiêlic nín thở để quan sát chàng được kỹ hơn. Trái tim nàng se lại trước vẻ đẹp nhường ấy, trước những chi tiết nàng chưa biết và nay được phát hiện lần đầu tiên: một sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng mang một cây thánh giá nhỏ xíu quàng vào cái cổ lực sĩ của chàng; một nốt ruồi ở vú trái; vài cái sẹo ở chỗ này, chỗ nọ ghi lại vết tích của chiến trận và những cuộc đấu kiếm. Nàng đặt nhẹ bàn tay lên ngực chàng dò tiếng đập của trái tim. Chàng cựa mình. Gạt chiếc áo ngủ ra, nàng dịu dàng nép người vào cạnh chàng. Hơi nóng ở thân thể đàn ông cường tráng của Philip và sự tiếp xúc với làn da mịn màng của chàng khiến nàng say sưa. Nàng bắt đầu hôn lên môi chàng, đỡ lấy đầu chàng và áp cái đầu nặng trịch vào ngực mình. Chàng cựa quậy và trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ôm choàng lấy nàng:
- ẹp quá! - Chàng lẩm bẩm và lướt miệng vào ngực nàng với động tác của đứa trẻ đói sữa.
Hầu như liền sau đó, chàng ngẩng lên, mắt dữ tợn:
- Cô ư?... Cô ở đây! Hỗn xược thật! Sao mà...
- Em đến chia tay với anh, Philip ạ, chia tay theo cách của em.
- Vợ thì phải chờ đợi ý thích của chồng chứ không được áp đặt. Hãy cút đi!
Chàng tóm lấy nàng, định đẩy nàng ra khỏi giường nhưng nàng cố bám chắc và van xin thật khẽ:
- Philip! Philip, giữ em lại! Giữ em lại bên anh đêm nay.
- Không.
Chàng giận dữ gỡ hai bàn tay nàng ra, nhưng nàng lại ôm chặt lấy chồng và nàng đủ tinh ý để đoán biết qua nhiều dấu hiệu rằng việc nàng đến cũng chẳng phải là không làm chàng xúc động.
- Philip, em yêu anh... giữ em trong hai cánh tay anh đi!
- Cô tìm kiếm cái gì chứ, mẹ kiếp!
- Anh thừa biết mà.
- Đồ trâng tráo! Cô thiếu gì tình nhân để ôm ấp thỏa thích kia mà.
- Không, Philip, em không có tình nhân. Em chỉ có anh thôi. Mà anh thì lại sắp đi xa hàng tháng trời đằng đẵng!
- À, té ra cô cần cái đó, con điếm n
Một lúc lâu, chàng chửi rủa ầm lên, gọi vợ bằng đủ các thứ tên, nhưng không đẩy nàng ra nữa. Còn nàng thì nép sát hơn nữa vào người chồng, lắng nghe những lời xỉ vả của chàng như những lời tỏ tình dịu dàng nhất. Cuối cùng, chàng thở thật dài, tóm lấy tóc nàng để bật ngửa đầu nàng ra phía sau. Nàng mỉm cười nhìn chàng. Nàng không hề sợ hãi. Lúc nào nàng cũng là người không sợ hãi. Chính điều đó đã khuất phục được chàng. Rủa một lần cuối cùng, rồi chàng ôm lấy người nàng.
Đây là một sự ôm ấp lặng lẽ, mà ở Philip nó che giấu sự lo sợ thất bại vì yếu đuối. Nhưng sự say mê của Angiêlic, nỗi vui gần như ngây thơ nàng cảm thấy khi ở trong vòng tay chàng, sự khéo léo của người đàn bà yêu đương, cuối cùng đã thắng được những phân vân của chàng. Tia lửa bùng lên, thành một đám lửa rực hồng, làm tiêu tan mọi vết đen ám ảnh chàng. Angiêlic sung sướng thốt lên một tiếng kêu nhỏ, khiến chàng cũng cảm thấy tự hào. Nhưng chàng không thú nhận điều gì cả. Hãy còn quá gần những giây phút giận hờn, chua chát của cuộc chiến tranh ngấm ngầm đã làm hai người đối đầu với nhau. Chàng hầu như vẫn muốn giấu giếm ý nghĩ của mình với nàng. Chàng không muốn cho nàng lấy lại tự tin. Thấy nàng trì hoãn và nằm nguyên bên cạnh mình, chàng cất tiếng nói cục cằn:
- Cô đi đi!
Lần này, nàng vâng lời một cách rất dễ dàng, khiến chàng vừa muốn đánh nàng lại vừa muốn ôm choàng lấy nàng hôn thật điên cuồng. Chàng nghiến răng lại, chống chọi với niềm luyến tiếc thấy nàng biến mất, với sự khát khao được giữ nàng lại đến lúc tảng sáng, để ôm nàng trong cánh tay nồng ấm của mình. Điên rồ! Phù phiếm! Sự mềm yếu nguy hại! Thôi, hãy để cơn gió lốc của chiến trường và những trái đạn đại bác xua tan mọi cái đó cho thật nhanh!
Ít ngày sau khi thống chế Plexi-Belie lên đường, đã đến lượt chú bé Canto đi theo quân đội. Cho đến phút cuối cùng, Angiêlic vẫn còn muốn từ bỏ kế hoạch đó. Nàng cảm thấy buồn ghê gớm và được linh tính báo trước những chuyện chẳng lành. Nàng đã bắt đầu viết thư cho Philip ở Phrăngsơ-Côngtê, nhưng chàng không bao giờ trả lời. Dù muốn hay không, sự im lặng của chồng đã khiến nàng buồn nản. Bao giờ Philip mới thú nhận với nàng rằng chàng yêu nàng? Có lẽ không bao giờ cả. Cũng có thể chàng không biết yêu? Hoặc giả chàng không thể nhận thức được rằng mình yêu chàng! Chàng chẳng phải là một nhà triết học mà là một chiến sĩ. Nhưng chàng không thể nào xóa nổi cái đã xảy ra giữa hai người, sự đồng lõa mặc nhiên trong yêu đương đó đã xô đẩy họ lại với nhau trong ngỡ ngàng và yếu đuối.
Canto đã ra đi.
Tin thua trận ở mũi Paxơrô về đến Pháp vào giữa tháng sáu, giữa ngày hội vui, đó là ngày cuối cùng Nhà vua cho tổ chức trước khi mở chiến dịch Loren.
Người ta biết được rằng đội tàu galê của ngài Vivon đã bị tấn công ở ngoài khơi đảo Xixin bởi một đoàn chiến thuyền của người Bacbaxecrơ, do một tên phản đạo người Angiê có những chiến công lẫy lừng ở Địa Trung Hải, được mệnh danh là Rexcato. Ông Vivon đã phải đến náu trong một vùng biển được mũi Paxơrô che chở.
Ông ta tỏ ra rất rầu rĩ, mặc dù đây chỉ là một trận đánh nhỏ, chỉ có hai chiếc trong số hai mươi tàu galê do ông chỉ huy bị đánh chìm. Ngài Vivon buồn bực thấy chìm mất tích dưới đáy bể ba sĩ quan quý tộc và một số nhân viên phục vụ của mình, trong đó có cả cậu thiếu niên tùy tùng nhỏ tuổi với cây đàn ghita.