Chương 109: Chương 19

Một mối lo nghĩ nho nhỏ chợt quay lại ám ảnh Angiêlic: việc ngài Vivon muốn lấy chú bé Canto có khuôn mặt tròn làm thiếên tùy tùng của mình. Nàng rời ghế đứng lên. Đi qua hành lang nhỏ của biệt thự Plexi, nàng nghe tiếng hát của Canto từ trên lầu vọng xuống.

Nàng tần ngần dừng lại trước một cánh cửa gỗ sồi đen bóng. Nàng chưa đến đây lần nào, đó là cửa phòng của Philip. Nàng lùi lại, nghĩ rằng việc mình định làm là trái khoáy.

Nghe giọng hát véo von của đứa con lên tám đang kể lại câu chuyện tình bất chính của tiên vương Angri IV, nàng mỉm cười và đổi ý. Nàng vừa gõ nhẹ vào cánh cửa đã thấy La Viôlet ra mở. Philip đứng trước gương vừa mặc xong tấm áo chẽn màu xanh thẫm. Chàng sắp đến điện Xanh-Giecmanh. Chỉ sau một lúc, Angiêlic cũng sẽ phải tới đấy, vì nàng được mời dự cuộc tiếp khách của Hoàng hậu và ở lại dùng bữa tối. Rất lịch thiệp, ông Hầu tước không hề lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy vợ đến phòng mình. Chàng mời nàng ngồi và tiếp tục chuẩn bị trang phục, ung dung chờ nàng nói.

Angiêlic ngồi nhìn Philip chọn nhẫn đeo tay. Chàng lựa chọn rất lâu, thử từng cái và chìa bàn tay ngắm kỹ với con mắt soi mói. Nàng thấy khuôn mặt người đàn ông trong khi chăm chú vào một công việc phù phiếm như vậy, có một vẻ lạnh lùng, lì lợm, trông như một gã đần độn. Nàng đến tìm kiếm gì ở chàng? Một lời khuyên? Chuyện này có phần dớ dẩn. Cuối cùng nàng đành cất tiếng, để chấm dứt sự im lặng gây lúng túng.

- Ngài Vivon đã ngỏ lời xin tôi giao thằng bé Canto cho ông ta.

Philip không tỏ vẻ quan tâm. Chàng thở dài, rút tất cả các nhẫn ở bàn tay ra. Không vừa ý cái nào. Chàng phân vân trước các hộp nhẫn mở sẵn, rồi như chợt nhớ ra là có Angiêlic ngồi đó, chàng nói có phần miễn cưỡng:

- À, thật ư? Vậy thì, tôi có lời chúc mừng vì tin lành này, ngài Vivon còn đang lên...

- Nhưng ngài Vivon lại sắp đi việc quân ở Địa Trung Hải. Mà thằng bé thì còn nhỏ tuổi quá.

- Nó nghĩ thế nào?

- Ai kia? Canto ư? Ồ!... Nó có vẻ hài lòng, và còn rất nôn nóng được đi theo nhà quý tộc ấy kia. Ngài Vivon nuông chiều nó, hay cho nó kẹo bánh. Nhưng không thể để thằng bé lên tám tự quyết định số phận của nó được. Tôi do dự...

Philip nhíu lông mày thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Bà muốn cho nó thành đạt chứ?

- Vâng, nhưng mà...

- Lắm nhưng quá! - Chàng mỉa mai.

Nàng nói thật nhanh, đôi má đỏ bừng:

- Ngài Vivon có tiếng là trụy lạc. Ông ta cùng cánh ăn chơi với ngài Hoàng đệ. Tôi không thích giao phó con trai mình cho một người đàn ông có nguy cơ làm nó hư đốn.

Hầu tước Plexi lại thử nhẫn, và lại gần cửa sổ để cho tia nắng chiếu làm mặt kim cương lóng lánh.

- Thế bà định giao thằng bé cho ai kia chứ? - Chàng nói chậm rãi - Cho một con người quý hiếm, đạo đức trong sạch, không thủ đoạn, không nhút nhát, được Vua tin dùng, ban cho đủ các vinh dự... Nhưng một người như vậy, làm gì có. Tập sự vào đời không phải đơn giản. Làm vừa lòng những vị quyền cao chức trọng đâu phải một nhiệm vụ dễ dàng.

- Nó còn nhỏ quá - Angiêlic nhắc lại. - Tôi sợ nó sẽ trông thấy những ượng làm đau khổ tâm hồn ngây thơ của nó.

Philip khẽ bật cười.

- Một bà mẹ nhiều tham vọng mà sao lại lắm dằn vặt thế! Về phần mình, tôi mới chưa đầy mười tuổi đã được ngài Cunme đem vào giường ngủ với ông ta. Và, bốn năm sau, tôi mới vỡ tiếng thì Phu nhân Crêxi, thèm của chua, đã cho phép tôi - hay ép buộc tôi thì đúng hơn - vào phòng riêng của bà ta. Mà bà ta thì lúc đó đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

Angiêlic ngồi đờ ra, hết sức kinh ngạc:

- Philip! Ôi! Philip!

Chàng nhìn nàng và cười gằn một tiếng cộc lốc.

- Hãy bỏ cái điệu ngơ ngác ấy đi. Nếu những điều ấy làm bà khó chịu, tại sao còn hỏi ý kiến tôi? Bà nên không biết gì hay giả vờ không biết gì về việc đào tạo đầy đủ một người quý tộc trẻ phải bao gồm những điều gì. Và hãy để mặc cho các con bà thăng quan tiến chức.

- Tôi là mẹ của chúng. Đâu phải chỉ có danh dự, tước vị mới là quan trọng? Tôi không thể bỏ mặc chúng về phẩm hạnh được. Bà thân mẫu của ông chẳng lẽ không hề lo lắng cho ông ư? Philip thoáng có một chút bĩu môi khinh bỉ.

- À! Đúng rồi, tôi đã quên mất... Hai chúng ta đã không được đào tạo giống nhau. Nếu tôi nhớ không nhầm, bà đã lớn lên trong cảnh đi chân đất, ăn cháo rau và nghe kể chuyện ma quỷ. Trong những điều kiện đó thì người ta mới được bà mẹ săn sóc. Còn ở Pari, tại triều đình, một đứa trẻ con được nuôi dạy không giống như thế.

Quay lại bàn, chàng mở những hộp nhẫn khác. Vì chàng cúi tìm nàng không thấy rõ mắt, chỉ thấy một cái đầu tóc hung trĩu xuống dưới gánh nặng. Chàng nói khẽ:

- Mình trần và rét run, thỉnh thoảng còn bị đói... bị giao phó cho đám đầy tớ và lũ hầu gái, chúng làm tôi hư đốn. Đó là cuộc đời tôi đã sống trong cái biệt thự này mà một ngày kia tôi sẽ là người thừa kế. Nhưng, khi cần đưa tôi ra phô trương, thì người ta không tiếc bất cứ thứ nhung lụa lộng lẫy đất tiền nào. Thậm chí, họ cho thợ sửa sang đầu tóc cho tôi hàng giờ. Nhưng khi đã xong vai trò biểu diễn rồi, tôi lại quay về cái phòng nhỏ tối tăm của mình hoặc bị bỏ mặc lang thang ở các hành lang. Tôi buồn, chán ngấy lên. Không ai chú ý dạy tôi học đọc, học viết. Tôi tự cho mình đã gặp may khi được chọn vào phục vụ tại nhà ngài Cunme. Ông ta ưa thích gương mặt xinh trai của tôi.

- Thỉnh thoảng ông cũng trở về lâu đài cha mình ở Plexi chứ?

- Những lần về đó quá ngắn. Tôi phải ra mắt và loăng quăng chung quanh triều đình của Đức vua. Chỉ có thể thăng tiến nếu được Vua thấy mặt luôn. Vì tôi là con một, cha tôi không thể chấp nhận để tôi sống mòn mỏi ở tận nơi tỉnh lẻ hẻo lánh. Cụ hài lòng thấy tôi tiến nhanh như vậy trên đường công danh... Tôi rất ít học và trí tuệ nông cạn, nhưng tốt mã.

- Đúng là vì thế mà anh chưa bao giờ biết đến tình yêu - Angiêlic lẩm nhẩm như nói riêng với mình.

- Có chứ! Tôi cho rằng trong lĩnh vực này, tôi có nhiều kinh nghiệm các loại.

- Đó không phải là tình yêu, Philip.

Nàng cảm thấy băng giá, buồn bã và thương hại như đứng trước một kẻ bần cùng thiếu đủ mọi thứ. “Trái tim đã chết, đó là cái chết tồi tệ nhất”. Ai đã nói câuHoàng thân Côngđê, một thân vương cao cấp nhất, giàu có và vinh quang nhất.

- Anh đã bao giờ yêu ai... dù chỉ một lần, yêu một cách tuyệt vời... một người phụ nữ nào chưa? Thứ tình yêu cô đọng vào trong một con người duy nhất cả sự lớn lao của vũ trụ, sự êm dịu của tất cả mọi giấc mơ chưa được diễn đạt thành lời, cả đà vươn lên và sức mạnh của cuộc sống.

- Bà nói về những điều đó tuyệt vời biết chừng nào. Không, quả thật tôi không nghĩ rằng mình đã có một lần nào đó biết đến một niềm say mê như vậy. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu được một chút về điều bà muốn nói. Một lần tôi đã đưa bàn tay ra với, nhưng ảo ảnh lại tan biến mất...

Đôi mi che giấu cái nhìn của chàng, và với gương mặt bình thản, nụ cười mỉm thoáng nhẹ trên môi, chàng có một vẻ gì bí ẩn. Chưa bao giờ nàng thấy chàng dường như xa cách mình bằng lúc này, khi mà có lẽ chàng đang nhích tới gần nàng hơn trước.

- Đó là ở lâu đài Plexi... Tôi vừa mới tròn mười sáu tuổi, và cha tôi đã mua cho tôi chức chỉ huy một trung đoàn. Chúng tôi về tỉnh nhà để tuyển lính cho đơn vị. Trong một ngày lễ hội, người ta giới thiệu một thiếu nữ với tôi. Cô ấy cũng trạc tuổi tôi, nhưng dưới con mắt thành thạo của tôi, thì đấy chỉ là một cô bé con. Cô mặc một tấm áo dài màu xám, cài những cái nơ xanh ở ngực áo. Tôi thấy xấu hổ khi người ta giới thiệu đó là cô em họ tôi. Nhưng khi tôi cầm lấy bàn tay nàng dắt ra chỗ khiêu vũ, tôi thấy rõ bàn tay ấy run rẩy trong bàn tay tôi, và điều này gây cho tôi một cảm giác mới lạ và tuyệt vời. Trước đó, chính tôi đã luôn luôn run rẩy trước dục tình thôi thúc của mấy bà nạ dòng hoặc trước những cử chỉ bỡn cợt châm chọc của đám phụ nữ trẻ đỏng đảnh ở triều đình. Cô thiếu nữ nhỏ này đã đem trả lại cho tôi một quyền lực từng bị vùi dập. Đôi mắt thán phục của cô như thứ thuốc caooa dịu vết đau cho tôi, như thứ rượu ngon làm tôi ngây ngất, tôi tự cảm thấy mình đã thành một người đàn ông chứ không còn là một đồ chơi, một người chủ chứ không phải là một kẻ tôi tớ... Ấy vậy mà, tôi đã giễu cợt khi giới thiệu với các bạn bè của mình: “Đây là nữ Nam tước với tấm áo u sầu”. Lúc đó cô gái đã bỏ chạy. Tôi nhìn bàn tay mình đã rỗng không, và một cảm giác nặng nề không sao chịu đựng nổi đã xâm chiếm tâm trí tôi. Mọi cái đều trở nên buồn tẻ đối với tôi. Tôi muốn đi tìm nàng để xoa dịu nỗi giận dữ của nàng. Tôi lúng túng chưa biết cách làm thế nào. Trong lúc đi tìm cô gái, tôi đã lấy một trái cây đặt trong mâm, với ý định đem tặng nàng cho đỡ ngượng ngùng. Tôi còn nhớ, đó là một quả táo nửa hồng nửa vàng, đẹp như gương mặt nàng. Tôi đã đi tìm nàng khắp các khu vườn. Nhưng cả tối đó, tôi đã không thể nào gặp lại được nàng.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu như tối hôm đó hai chúng mình lại gặp được nhau?” - Angiêlic nghĩ thầm - “Chàng sẽ đưa trái táo tặng ta. Và hai đứa sẽ cầm tay nhau, đi dưới ánh trăng...” Và có lẽ cuộc đời nàng sẽ đi theo một hướng khác.

- Và cô gái đó, chẳng lẽ anh đã không bao giờ gặp lại nữa ư? - Nàng hỏi trong một tiếng thở dài.

- Có chứ. Mãi lâu về sau kia. Và, hãy xem sự việc diễn biến có kỳ lạ không, và tuổi trẻ có thể tô điểm những tình cảm say mê đầu tiên của họ bằng những ấn tượng kỳ lạ biết bao. Bời vì về sau cô gái kia đã trở thành độc ác, tàn nhẫn hơn xưa, và nhìn chung lại đã trở thành nguy hại hơn mọi người phụ nữ khác.

Chàng đưa hai bàn tay đeo nhẫn ra, ngắm với vẻ mơ màng. Rồi chàng cất bớt những cái nhẫn thừa vào trong hộp, và rung chuông gọi người đầy tớ đến, bảo đi tìm cậu bé Can

Khi đứa trẻ bước vào, Angiêlic và Philip đang ngồi im lặng đối diện nhau. Canto có một dáng đi vững vàng. Cậu ta đang tập vừa bước đi vừa đập lách cách những cái đinh thúc ngựa ở đôi ủng của mình, vì cậu vừa đi tập cưỡi ngựa về. Mặc dù vậy, cậu vẫn không quên xách theo cây đàn ghi ta mà không lúc nào cậu rời ra.

- Chà, này công tử. - Philip vui vẻ nói - Nghe đâu như cậu sắp ra trận? Cậu muốn đi theo ngài Vivon phải không?

- Ôi! Thưa Hầu tước, được đánh nhau với bọn Thổ Nhĩ Kỳ, thật là tuyệt vời!

- Hãy coi chừng! Bọn Thổ không hiền lành như đàn cừu đâu. Bọn chúng chẳng để cho tiếng hát của cậu ru ngủ đâu nhé.

- Con đi theo ngài Vivon không phải để được ca hát đâu ạ. Con muốn được xuống tàu, muốn được ra biển khơi.

Angiêlic giật mình, hai bàn tay co lại. Nàng nhớ lại người anh ruột Giôxơlanh của mình với đôi mắt long lanh, với giọng nói say sưa thì thào bên tai nàng: “Anh bây giờ đi ra biển khơi đây”.

Vậy là lúc biệt ly đã tới!... Ta vật lộn vì đám con cái, ta che chở chúng, ta lao động nhọc nhằn và tự nhủ rằng một ngày nào đó, ta sẽ sống với chúng, được chúng quây quần bên mình và dần dần hiểu biết chúng. Và khi ngày ấy đến, thì thoắt một cái, chúng đã lớn rồi. Và bây giờ chúng đã lại rời ta rồi!

Đôi mắt của chú bé Canto thì trong xanh và ráo hoảnh. Chú biết rõ mình định đi đến nơi nào.

“Canto không còn cần đến ta nữa” - Nàng nghĩ thầm.- “Ta biết mà. Nó giống ta biết bao. Có bao giờ ta cần có mẹ ta ở bên cạnh đâu? Ta lang thang khắp vùng nông thôn, ta sống cuộc đời phóng đãng thật thoải mái”. Philip đặt bàn tay lên mái tóc Canto:

- Mẹ con và ta đang bàn xem có nên cho con ra thử lửa chiến tranh không. Ít đứa con trai trạc tuổi con mà được vinh dự nghe tiếng súng đại bác gầm thét. Phải dũng cảm.

- Con dũng cảm, và con không sợ hãi.

- Để chúng ta xem xét, rồi cho con biết quyết định của chúng ta.

Cậu bé cúi chào bố dượng rồi rất nghiêm trang, cậu bước ra, thấu hiểu tầm quan trọng của mình.

Hầu tước nhận từ tay tên đầy tớ La Viôlet cái mũ nhung xám, lấy ngón tay búng một hạt bụi ở mũ rồi nói:

- Tôi sẽ gặp ngài Vivon, để xem những ý định của ông ta với đứa bé này có được lành mạnh không? Nếu không được như thế...

- Thì tôi thà muốn nó chết còn hơn! - Angiêlic thốt lên.

- Bà đừng nói năng như một bà mẹ thời cổ thế. Cái đó không còn thích hợp với thế giới ta đang sống. Riêng tôi, tôi cho rằng ngài Vivon là một con người có khiếu thẩm mỹ, ông ham thích chú bé nghệ sỹ này như ưa một con chim hiếm quý nuôi dạy trong nhà. Đối với thằng bé, bước đầu vào đời thế là tốt! Tước vị của nó không đòi hỏi bà phải chi một đồng nào. Thôi nào, bà hãy cân nhắc mọi lý lẽ và hãy vui lên.

Chàng hôn bàn tay nàng:

-Tôi phải tạm biệt phu nhân. Nhiệm vụ chầu vua đòi hỏi tôi lên đường và lũ ngựa sẽ phải phi nước đại để khỏi tới chậm.

Ngước mắt nhìn lên vẻ mặt khó hiểu của chồng, nàng nói:

- Philip ạ, cô bé ngày xưa vẫn còn đó, anh biết đấy.

Một lúc sau, trong cỗ xe phóng qua cánh đồng ửng đỏ ráng chiều để đưa nàng tới Xanh-Giecmanh, Angiêlic nghĩ về chàng. Bây giờ nàng đã hiểu điều gì là bất lợi cho mình dưới con mắt Philip, đó chính là sự thành thạo của nàng đối với đàn ông, nàng biết quá nhiều điều về họ, biết rõ những mặt yếu của họ. Và nàng đã muốn tiến công Philip với những vũ khí đã tỏ ra hiệu nghiệm, trong khi hai người chỉ có thể ăn ý với nhau bằng tiếng nói trái tim trong trắng của hai con người vị thành niên. Họ đã được tạo hóa sinh ra để gặp nhau vào lứa tuổi mười sáu, khi cả hai đang sống trong thời kỳ của những sự hiếu kỳ không thể thu nhận được nhưng lại thôi thúc nóng bỏng, thời kỳ đoán biết những điều bí ẩn còn ở dạng sơ khai và chưa từng hoen ố, thời kỳ mà những tấm thân non trẻ bị một niềm khao khát mới mẻ mà họ chỉ nhích tới gần nỗi sợ hãi và sự thẹn thùng, dễ dàng bằng lòng với một cái chạm tay, một nụ cười mỉm và tìm thấy cả một thiên đường khi được hôn nhau. Muốn tìm niềm hạnh phúc đã mất, phải chăng đã quá muộn màng? Philip đã đi lạc đường theo những lối đi tệ hại. Angiêlic thì đã là một phụ nữ trưởng thành. Nhưng sức mạnh của đời sống lớn lao đến mức có thể làm cho mọi cái đều nở hoa trở lại được, nàng nghĩ thầm như vậy tựa như sau những mùa đông băng giá trên một mảnh đất rắn khô cằn, mùa xuân ấm áp lại nở hoa.

Hôm đó Angiêlic ở trong phòng khách của biệt thự Plexi. Nàng xuống đây để xem xét kỹ gian phòng chuẩn bị cho cuộc chiêu đãi trọng thể sắp tới. Angiêlic đi một vòng quanh phòng khách rộng thênh thang, tối om với những đồ đạc thô thiển, cổ lỗ của thời vua Angri 4. Nàng đang xem xét thì Philip bước vào nói là để tìm những tấm huân chương mà chàng xếp vào một cái bàn có nhiều ngăn kéo.

- Philip ạ, tiếp khách trong phòng này khiến tôi ngần ngại. Tôi ít khi thấy một nơi ở kém tiện nghi như ở đây.

- Cô phàn nàn về các phòng ở của mình ư? - Chàng hỏi vẻ nghi ngờ.

- Không đâu. Cái phòng dành riêng cho tôi thì dễ thương lắm.

- Tôi đã phải mất khá nhiều tiền để thay toàn bộ thảm ở các phòng đó. - Chàng nói với vẻ kiêu kỳ. - Tôi đã phải bán cả mấy con ngựa để có đủ tiền.

- Anh đã làm chuyện đó vì tôi ư?

- Thế cô muốn là vì ai nữa? - Philip làu nhàu và đóng mạnh một ngăn kéo bàn lại. - Tôi đã cưới cô... trái với muốn của mình, nhưng dù sao tôi cũng đã cưới cô làm vợ. Người ta đồn là cô thanh lịch, khó tính lắm. Tôi chẳng thích chịu đựng vẻ khinh khỉnh của một thương gia giàu sụ.

- Vậy ra, anh đã tính sẽ đưa tôi về ở biệt thự này ngay sau lễ thành hôn ư?

- Điều đó đối với tôi cũng là chuyện bình thường thôi.

- Thế vì sao anh đã không mời tôi về ở đây?

Philip lại gần nàng. Trên mặt chàng hiện ra một loạt tình cảm phức tạp, trộn lẫn, khó phân tích. Mặc dù vậy, Angiêlic có cảm giác đáng kinh ngạc là chàng đỏ mặt:

- Tôi thấy dường như giữa chúng ta mọi cái đã bắt đầu một cách quá dở, đến nỗi giá như tôi ngỏ lời mời cô về thì sẽ bị khước từ

- Ý anh định nói gì vậy?

- Cô nhất định phải ghê tởm tôi sau những chuyện đã xảy ra ở lâu đài Plexi... Tôi chưa bao giờ biết sợ quân thù, chính Đức vua biết rõ điều đó... Nhưng tôi thà phải đối đầu với hàng trăm cỗ đại bác Tây Ban Nha còn hơn là phải gặp lại cô buổi sáng hôm đó, khi tôi tỉnh dậy... sau khi đã... Chao ôi! Kể ra tất cả cái đó là lỗi tại cô đấy... Tôi đã uống say... Ai lại dại dột làm điên khùng một kẻ đã uống rượu say như cô đã làm chứ?... Cố tình... cô làm tôi trở thành dữ tợn. Cô điềm nhiên ngồi ăn. - Chàng thét lên và lay người nàng - Tối đó cô lại ngồi ăn nhiều, ăn ngon lành quá mức bình thường, trong khi thừa biết rằng tôi sẵn sàng bóp cổ cô nghẹt thở!

- Nhưng, Philip. - Nàng kinh ngạc nói - Tôi xin thề là lúc đó tôi sợ đến chết được. Tôi chẳng có lỗi gì, bởi vì mỗi khi xúc động mạnh thì tôi lại càng đói... thế ra hôm đó anh cũng quan tâm đến tôi ư?

- Làm sao có thể không quan tâm đến cô được? - Chàng kêu lên giận dữ, - Cô nghĩ ra chẳng thiếu cách gì để buộc người ta phải chú ý đến mình.

Đột nhiên, chàng đến ngay sau lưng nàng, nắm chặt hai vai như muốn bóp gãy xương nàng. Chàng hỏi thật đột ngột:

- Cô yêu Lôdăng Pêghilanh phải không?

- Lôdăng à? Không, sao anh lại hỏi thế?

Liền ngay lúc đó, nàng đỏ bừng mặt, nhớ lại chuyện ở Phôngtenơblô.

- Anh vẫn còn nghĩ tới chuyện đó ư, Philip? Tôi thì không nghĩ đến nữa, thú thật như vậy, và tôi cho rằng Pêghilanh cũng chẳng để ýến chuyện đó nữa. Tại sao những chuyện ngu ngốc ấy lại có thể xảy ra được? Tôi cũng tự hỏi và tự giận thân mãi. Đó là chuyện ngẫu nhiên trong lúc hội hè, do uống rượu và do không khí phóng túng xung quanh, do một phút tủi thân. Anh đã cư xử tàn nhẫn, lạnh lùng đến thế với tôi kia mà. Dường như anh chỉ nhớ rằng tôi là vợ anh, là cốt để sỉ nhục tôi, đe dọa tôi mà thôi. Tôi có cố làm đẹp thì cũng chỉ là vô ích... Tôi chỉ là người phụ nữ thôi mà, Philip. Bị khinh bỉ, đó là thử thách duy nhất mà một người đàn bà không sao vượt qua nổi. Một nỗi đau day dứt con tim. Thể xác đàn bà buồn nhớ, khát khao được ve vuốt. Họ sẽ là mồi ngon cho một kẻ tán tỉnh giỏi như Pêghilanh. Tất cả những lời hắn ca tụng vẻ đẹp đôi mắt hay nước da của tôi, lúc đó đối với tôi là ngọt mát như nước nguồn giữa bãi sa mạc. Vả lại tôi còn muốn trả thù anh nữa.

- Trả thù ư? Chao ôi, thưa phu nhân. Cô đã đảo ngược các vai rồi. Chính tôi phải trả thù chứ đâu phải cô? Chẳng phải cô đã gây sự bằng cách ép buộc tôi cưới cô ư?

- Nhưng tôi đã xin lỗi anh rồi.

- Rõ thật là đàn bà! Họ chỉ cần xin lỗi thôi, thế mà đã tưởng tượng rằng mọi chuyện cũ đã xóa sạch. Mặc dầu vậy, rành rành tôi đã thành chồng cô do bị đe dọa. Cô tưởng rằng, muốn quên đi một sự tổn thương nặng nề như vậy, cô chỉ cần xin lỗi thôi?...

- Tôi còn có thể làm gì nữa?

- Phải đền tội! - Chàng hét lên, và giơ tay như muốn đánh. Tuy nhiên, trong đáy đôi mắt xanh thẳm ấy có ánh vui nên nàng mỉm cười.

- Đền tội mà đôi khi lại êm dịu. - Nàng nói.

- Đừng có khiêu khích tôi. Quả thật tôi đương nhẹ cô. Tôi sai. Tôi đã cảm thấy với sự tinh khôn không tưởng tượng nổi của giới đàn bà, cô đang làm tôi bị trói nghiến lại trong dây lưới chăng bẫy, y như kẻ đi săn lậu bẫy thỏ rừng.

Nàng cười và nhẹ nhàng ngửa cổ ra, tựa đầu vào vai Philip. Nàng cảm thấy đôi tay chàng xiết mạnh lấy người mình và hơi thở chàng gấp hơn.

- Sự thờ ơ của tôi làm cô buồn, cô nói vậy sao? Nhưng tôi lại có ấn tượng rằng quan hệ của chúng ta là nặng nề đối với cô.

Angiêlic bật cười khanh khách.

- Ôi! Philip. Chỉ cần anh dịu dàng với tôi một chút thì quan hệ giữa hai chúng ta cũng đã thành tuyệt vời đối với tôi rồi. Tôi vẫn ôm ấp tận trong tim một giấc mơ đẹp đẽ biết bao, kể từ ngày mà anh cầm tay tôi giới thiệu: “Đây là nữ Nam tước với tấm áo dài u sầu”. Tôi đã yêu anh ngay từ hồi đó.

- Cuộc sống... và cây roi của tôi đã làm tròn công việc phá hoại giấc mơ đó.

- Cuộc sống có thể tái tạo được... còn anh thì có thể bỏ cây roi đi. Tôi chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ kia. Và ngay cả thời kỳ chúng ta ở xa nhau, trong đáy lòng thầm kín tôi...

- Cô đôi khi đã mong chờ tôi ư?

Đôi mi khép kín của Angiêlic tỏa lên hai má xanh xao của nàng một ánh tim tím dịu dàng:

- Em vẫn luôn luôn chờ anh.

Nàng cảm thấy đôi bàn tay Philip run rẩy và do dự chạm vào ngực mình. Chàng làu nhàu một câu tức giận thật khẽ kến nàng phải nín cười. Rồi đột nhiên chàng cúi xuống hôn bộ ngực mềm mại rung động ấy.

- Cô đẹp kỳ lạ, cô có một nữ tính kỳ lạ! - Chàng lẩm nhẩm. - Còn tôi... tôi chỉ là một anh lính vụng về.

- Philip!

Nàng nhìn chàng ngạc nhiên:

- Anh nói gì ngốc nghếch thế! Độc ác, tàn bạo, cục cằn, anh là thế. Nhưng vụng về? Không, không phải. Đáng buồn là, anh chưa bao giờ cho tôi có dịp thấy một sự yếu mềm mà những kẻ yêu đương say mê thường hay bộc lộ.

- Đó là một lời trách móc mà các cô xinh đẹp hay nói với tôi. Hình như họ thất vọng vì tôi.

Angiêlic càng cười, cảm thấy niềm say sưa cuồng dại đang xâm chiếm lòng mình. Mấy giây trước đó, hai người còn giằn vặt nhau. Giờ đây, các ngón tay của chàng Hầu tước run rẩy tất bật ở khe ngực áo nàng.

- Nhẹ nhàng thôi, Philip, em xin anh.

- Nhẹ nhàng thì được tích sự gì! Chỉ cần...

Nàng vội đặt hai ngón tay lên môi chàng:

- Không được lại ăn nói cục cằn, Philip, anh không hiểu gì về yêu đương, anh không hiểu gì về hạnh phúc.

- Vậy thì, cô hãy hướng dẫn tôi, phu nhân xinh đẹp của tôi. Hãy dạy tôi phải làm gì cho vừa ý.

Có chút gì chua chát trong giọng nói của chàng. Nàng quàng đôi cánh tay vào cổ chàng, thả người và buông chân ra. Nhẹ nh chàng kéo nàng xuống tấm thảm len dày mềm mại.

- Philip, ôi Philip - nàng nói khẽ - Anh xem đây có phải lúc và nơi thuận tiện không?

- Tại sao không?

- Trên tấm thảm ư?

- Chứ sao, trên thảm này. Anh vốn là lính. Anh mãi mãi là lính. Chả lẽ anh không còn có quyền yêu vợ mình ngay trong nhà mình?

- Nhưng ngộ có ai vào?

- Cần gì! Bây giờ anh muốn em. Anh thấy em nồng ấm, em cảm động và dễ gần. Đôi mắt em long lanh như ánh sao, đôi môi em mềm ướt... Chàng nhìn chăm chú khuôn mặt nàng ngửa lên, với đôi má ửng hồng.

- Nào, cô em bé nhỏ, ta nô rỡn với nhau, tốt hơn thời trẻ thơ nhé.

Angiêlic khẽ kêu lên, bị khuất phục và vươn đôi cánh tay ra với chàng. Nàng không còn đủ sức chống cự, mà cũng không lảng tránh được nỗi thèm khát say sưa. Chính nàng kéo chồng lại với mình, nói khẽ:

- Đừng quá nôn nóng, người yêu xinh trai của em. Để cho em có thì giờ được hưởng hạnh phúc.