Một buổi sáng tháng bảy nóng bỏng ở Vecxây, vì muốn tìm chút gió mát, Angiêlic đã đi dạo chơi cùng hai người bạn là bà Luyđrơ và bà Soadi. Dọc đường, ba phu nhân gặp ông Vivon. Ông này chào họ và lại gần nói với Angiêlic.
- Tôi đang định đến hầu chuyện bà, thưa phu nhân. Xin nói gọn là tôi mong muốn được bà chấp thuận để cậu con trai Canto giúp việc bên cạnh tôi.
- Canto ư? Một đứa bé thơ dại nhường ấy liệu có thể giúp ích gì được cho ngài?
- Bà hỏi vì sao người ta lại mong muốn có được bên mình một con chim có tiếng hót du dương ư? Cậu bé ấy đã chinh phục được tôi. Tôi rất thích được đưa cậu ta đi theo trong cuộc hành quân sắp tới, để có dịp thưởng thức giọng hát thiên thần đóCuộc hành quân của ngài?
- Thế ra bà chưa biết tin tôi vừa mới được phong chức Thủy sư đô đốc và Đức vua đã cử tôi đi đánh dẹp bọn quân Thổ Nhĩ Kỳ đang bao vây đảo Canđi ở Địa Trung Hải?
- Xa thế kia? - Angiêlic thốt lên - Tôi không muốn để con trai tôi đi xa thế. Trước hết cháu còn quá nhỏ. Một chàng hiệp sĩ lên tám?
- Cậu ta lớn bằng chú bé mười một tuổi, và sẽ chẳng đến nỗi bỡ ngỡ giữa đám thiếu niên tùy tùng của tôi, bọn họ tất cả đều dòng dõi danh giá.
Tuy không coi lời đề nghị kia là chuyện nghiêm túc, Angiêlic vẫn hứa rằng sẽ suy nghĩ thêm. Ba người vừa trò chuyện vừa đi ngược theo con đường lớn dẫn tới tòa lâu đài. Cả khu công viên đang nhộn nhịp chuẩn bị cho ngày hội vui. Họ bàn tán:
- Buổi lễ hội sẽ bắt đầu lúc chập tối. Chắc hẳn bọn mình náo nức chờ đợi cũng bõ công.
Nhà vua đã quyết định tổ chức những ngày hội lớn ăn mừng chiến thắng. Việc Người chinh phục xứ Phlăngđrơ thật lẫy lừng. Cả chiến dịch mùa đông chớp nhoáng ở vùng Phrăngsơ-Côngtê cũng đã thành công lớn. Cả châu u kinh ngạc hướng về ông vua trẻ tuổi trước đây luôn bị đám bầy tôi phản bội, nhưng giờ đây đã tỏ rõ tầm cỡ một nhà chinh phục táo bạo với những thủ đoạn chính trị lắt léo.
Khi Angiêlic vào tới hành lang lâu đài ở tầng dưới trong tấm áo dài xanh óng ánh hàng loạt viên kim cương, Đức Vua đang từ nội cung bước ra. Ngài ăn mặc cũng không lộng lẫy hơn gì ngày thường, nhưng gương mặt tươi vui sáng ngời. Các cánh cổng sắt của tòa lâu đài được mở rộng cho đám dân chúng ùa vào đứng đầy ở các phòng khách lớn và các khu vườn hoa, tròn xoe mắt ngắm nhìn đám triều thần diễu qua.
Nhà vua cầm bàn tay Hoàng hậu cùng đi. Hoàng hậu vốn thích các cuộc phô diễn, các lễ nghi trọng thể, hôm nay lại được Nhà vua đặt vào vị trí danh dự và cầm tay. Trái tim của bà luôn bị lòng ghen tuông dày vò, lúc này đang tạm thời được thanh thản. Những cái miệng độc ác ở triều đình cho đến nay vẫn chưa xác định được người tình mới của Hoàng thượng là ai.
Dự ngày hội có đông đủ các phu nhân tên tuổi nhất: tiểu thư La Valie, bà Môngtexpăng, bà Plexi-Belie, bà Luyđrơ, bà Ruarơ... nhưng họ đều hòa lẫn vào đám đông, và không một ai được hưởng vinh dự đặc biệt nào.
Ngay từ những phút xô đẩy đầu tiên, Angiêlic đã rút ra ngoài, xa đám người đông như kiến đó. Đêm mát dịu và khu vườn Vecxây rực rỡ ánh sáng và róc rách tiếng vòi phun nước, hiện ra trước mặt nàng những cảnh thần tiên. Nàng ngồi một mình, cảm thấy dễ chịu. Thấy một phòng bát giác dưới lùm cây xanh có gắn nhiều quả đèn lồng nhỏ, nàng trèo ba bậc thềm, đến ngồi dựa vào một cột tròn. Tiếng ồn ào của đám đông nghe càng nhỏ đi. Khi quay lại, nàng tưởng mình mơ ngủ. Một bóng ma trắng như tuyết nghiêng đầu chào nàng, từ bậc thềm thấp nhất. Khi bóng người ngẩng đầu lên, nàng nhận ra là Philip.
Nàng chưa gặp lại chàng kể từ sau lần giằng co nhau trong kho chứa thóc, sau cái ôm ấp cố tình rất thô bạo của Philip mà dù sao cũng để lại trong nàng một kỷ niệm xao xuyến, mặc dù nàng không muốn tự thú nhận. Trong khi triều đình quay lại kinh đô, Thống chế Plexi-Belie lại ở miền bắc chỉ huy đoàn quân tiến đánh địch ở vùng Phrăngsơ-Côngtê. Angiêlic biết các cuộc hành quân của chàng nhờ tin đồn, bởi vì Philip chẳng đời nào bận tâm đến việc viết thư cho nàng.
Thỉnh thoảng nàng viết thư cho chàng những mẩu thư kể chuyện về bé Sáclơ- Angri, về triều đình, nhưng đã uổng công chờ đợi thư trả lời. Bỗng nhiên, chàng về kia, ngay trước mắt nàng, ngẩng nhìn vợ với đôi mắt bình thản, nhưng có một thoáng mỉm cười dịu dàng trên môi.
- Tôi kính chào nữ nam tước với “tấm áo dài u sầu”.- Chàng nói.
- Philip!...- Angiêlic kêu lên - Tấm áo dài này chỉ riêng các viên kim cương đã đắt tới mười nghìn livrơ đấy.
- Tấm áo cô mặc xưa kia màu xám, có những cái nút thắt nhỏ bằng dải lụa xanh nhạt ở ngực và cổ áo màu trắng.
- Anh vẫn còn nhớ à?
- Tại sao tôi lại không nhớ kia chứ?
Chàng trèo lên mấy bậc thềm, đến tựa lưng vào một cái cột cẩm thạch. Nàng chìa bàn tay ra cho chàng. Với chút do dự khó nhận thấy, chàng hôn tay vợ.
- Tôi tưởng anh đang ở với đoàn quân của mình. - Angêlic nói.
- Vua đã gửi một lá thư gọi tôi trở lại triều đình để trình diện trong ngày hội lớn được tổ chức tối nay.
Lời nói không hề lộ một chút huyênh hoang nào, mà chỉ nhận thấy ý chí triệt để tuân lệnh. Nhà vua muốn thấy trong đội ngũ những người theo hầu mình có đủ những phu nhân xinh đẹp nhất và những nhà quý tộc lộng lẫy nhất. Trong ngày hội này, người không thể thiếu được một trong những nhà quý tộc đẹp trai nhất của vương triều. “Người điển trai nhất trong triều, chắc hẳn rồi” - Angiêlic vừa nghĩ thầm vừa ngắm nhìn chồng, thon cao và uy nghi trong bộ quân phục bằng xa tanh trắng thêu kim tuyến. Chuôi gươm của chàng làm bằng vàng, cả đến đôi giày da trắng chàng đang đi cũng viền kim tuyến. Đã bao tháng trời đằng đẵng nàng chưa được gặp chàng.
- Thế nhà vua đã để anh ở lại quân đoàn ư? - nàng lên tiếng hỏi.
- Không phải! Tôi đã xin với người để được ở lại chỉ huy đội quân của mình.
- Vì sao?
- Tôi thích chiến trận - Chàng đáp.
- Anh có nhận được thư của tôi không?
- Thư của cô? À, à, có... hình như thế. Angiêlic khép mạnh cánh quạt.
- Thế anh cũng đọc được thư chứ? - Nàng bực bội hỏi.
- Làm thế nào được, trong hàng quân tôi còn có bao nhiêu việc khác phải lo toan.
- Anh lúc nào cũng lịch sự lắm nhỉ?
- Cô vẫn hiếu chiến thế đấy... Tôi hài lòng thấy vợ mình vẫn mát tính như vậy. Nhưng xin thú thật nhé. Tôi cũng nhơ nhớ cái tính hay gây gổ của cô đấy. Chiến sự thì cũng hơi tẻ, vài ba trận bao vây thành phố, vài trận đánh lẻ...
- Khi nào anh lại đi?
- Nhà vua đã truyền lệnh cho tôi là người muốn từ nay tôi phải ở lại triều đình. Chúng ta lại có đủ thì giờ để cãi cọ nhau.
- Có cả thì giờ làm việc khác nữa. - Angiêlic vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt chồng.
Ban đêm thật mát dịu và chỉ có hai người với nhau ở nơi dành cho yêu đương thơ mộng, khiến nàng trở nên táo bạo. Chàng đã trở về. Giữa cảnh lộn xộn của ngày hội đông vui, chàng đã đi tìm nàng. Chàng đã không cưỡng nổi sự khao khát đến với nàng. Dưới cái vỏ ngoài mai mỉa che giấu lòng mình, chàng thú nhận là đã nhớ nàng. Phải chăng cả hai người đều đang nhích gần đến một nơi nào tuyệt diệu đây? Philip có vẻ như không hiểu thế, nhưng đôi bàn tay chàng nắm hơi mạnh hai cánh tay Angiêlic, gạt những chiếc vòng ra để vuốt ve làn da mịn màng. Rồi dùng một ngón tay lơ đãng, chàng nhấc những chuỗi hạt đá quý quấn tròn quanh cổ và trên vai nàng lên.
- Dinh lũy này được bảo vệ kỹ quá! - Chàng nói.
- Philip! - Angiêlic thốt lên - Ôi! Đáng tiếc thật ! Anh lại bắt đầu nói màu mè như đám công tử bột!
Philip cười.
- Tiểu thư Ninông đờ Lăngclô luôn luôn khuyên tôi nên im hơi kín tiếng mà. Nàng bảo: “Im lặng không mỉm cười, là một chàng trai đẹp, đi lướt qua rồi biến mất, đó là phong cách hợp với anh”. Tôi mà đi chệch hướng đó, tức thì gặp rắc rối ngay.
- Chị Ninông không phải lúc nào cũng có lý. Em lại thích nghe anh nói cơ đấy.
- Đối với các quý bà, một con vẹt là đủ rồi.
Chàng cầm lấy bàn tay nàng, và hai người sánh vai nhau bước xuống các bậc thềm đá.
- Tiếng cây đàn vĩ cầm đã dạo. Nhà hát kịch chắc hẳn đã mở cửa cho khách ra. Đã đến lúc ta phải quay lại bên Vua và triều đình.
Hai người quay lại theo một lối đi, hai bên có những cây ăn quả trồng trong chậu bằng bạc. Philip với tay hái một quả táo đỏ hồng.
- Em có thích quả táo này không? - chàng hỏi.
Nàng nhận quả táo hơi bẽn lẽn, và mỉm cười khi hai đôi mắt gặp nhau. Rồi đám đông tách rời họ ra.
Đã tới lúc bắt đầu buổi Đại yến. Đức vua yên vị, và chung quanh Người một số phu nhân được chỉ định họp thành một chùm hoa rực rỡ, với những tấm áo dài lễ hội lộng lẫy nhất. Hơi yên tâm nhưng lại phật ý một chút, Angiêlic thấy mình đã không được chọn để ngồi ở bàn của Nhà vua. Kể từ chiến dịch Phlăngđrơ, thái độ của Vua đối với nàng có phần khó hiểu. Ngài chưa bao giờ lộ vẻ không bằng lòng, mà dáng hòa nhã vẫn không thay đổi. Tuy nhiên, một hàng rào ngăn cách đã dựng lên giữa hai người đến mức đôi khi nàng tự hỏi: hay là nàng chỉ được chấp nhận ở triều đình một cách miễn cưỡng mà thôi?
Nàng nhận thấy tiểu thư La Valie bị xếp ở cuối bàn của Đức vua, và ít được mọi người chú ý. Vua Luy 14 không còn để mắt đến người tình cũ này. Phu nhân Môngtexpăng cũng không có mặt tại bàn ăn của Vua. Người ta đến báo với Angiêlic rằng chỗ ngồi của nàng là ở bàn do phu nhân Môngtexpăng chủ trì. Nàng vào chỗ của mình bên cạnh một phụ nữ mà nàng phải nhìn kỹ một lần nữa mới dánh chắc rằng mình không nhầm:
- Phrăngxoadơ! Chị ở đây ư?
Bà quả phụ Xcarông mỉm cười rạng rỡ:
- Vâng, bạn Angiêlic thân mến! Xin thú thật tôi cũng không ngờ mình lại có may mắn đượự ngày hội ở Vecxây thế này, khi nhớ lại mới cách đây vài tháng mình còn quẫn bách, đến mức suýt đi làm tùy tùng cho quận chúa Nơmua sắp đi làm lễ thành hôn với vua Bồ Đào Nha. Bà Xcarông kể lại: bà Môngtexpăng đã nhận thưa chuyện giúp lên Đức vua về khoản trợ cấp của bà ta đã bị cắt đi, sau đó, theo lệnh vua, khoản trợ cấp đã được trả tiếp như cũ. Bà kết luận:
- Từ đó, tôi sống được, không còn lo lắng khổ sở vì những chuyện nhỏ nhặt như trước, tôi đã được quay trở lại với cái xã hội quen thuộc của mình, và... hôm nay tôi có mặt ở Vecxây.
Các bàn ăn vơi người dần. Đức vua đã đứng lên cùng với cả đoàn người đi theo, và bước theo một lối đi dài thẳng tắp giữa vườn cây, đến nơi khiêu vũ.
Nhà vua khai mạc cuộc nhảy với lệnh bà phu nhân Hoàng đệ, và các quận chúa. Rồi lần lượt các phu nhân và các vị quý tộc đều ra khiêu vũ, khi dồn dập theo các điệu vũ cổ xưa, khi chậm rãi theo những điệu nhảy mới.
Angiêlic tỏ ra thích thú những điệu nhảy cầu kỳ nhất. Bỗng nàng nhận ra hai bàn tay Đức vua vừa nâng lấy đôi bàn tay mình trong điệu nhảy lượn vòng. Nàng ngước mắt lên nhìn rồi vội cúi xuống ngay.
- Vẫn còn bực bội ư? - Đức vua hỏi khẽ.
Angiêlic giả vờ ngạc nhiên:
- Bực bội thế nào ạ? Giữa đám hội vui thế này? Hoàng thượng định nói gì ạ?
- Hội vui thế này liệu có giảm nhẹ được nỗi oán trách của bà đối với ta từ mấy tháng nay không?
- Tâu Hoàng thượng, Người làm thiếp bối rối quá. Nếu Người nghĩ thế, vì sao người chưa bao giờ nói với thiếp?
- Ta sợ rằng bà lại càng giận ta thêm.
Ngay khi thấy có dịp thuận tiện, Angiêlic rời khỏi đám người đang nhảy và lánh vào chỗ những người xem. Một thiếu niên tùy tùng đến tìm nàng theo lệnh Vua, và yêu cầu nàng đi theo anh ta.
Đức vua đợi nàng ở bên ngoài phòng khiêu vũ, trên một lối đi tối lờ mờ. Vua nói với giọng đùa vui:
- Có lẽ đã đến lúc giảng hòa.
- Thưa lúc này liệu có tiện không? Cả triều đình đang đổ dồn con mắt về phía Người, và chỉ một lát nữa thôi, mọi người sẽ nhớn nhác đưa mắt tìm kiếm và thắc mắc tự hỏi vì sao Người vắng mặt.
- Không đâu. Mọi người đang khiêu vũ. Người ta có thể nghĩ rằng ta vẫn đang ở một góc nào đó của phòng nhảy, trái lại, đấy là dịp tốt nhất để ta cùng trao đổi vài lời mà không ai để ý.
Angiêlic cảm thấy mình phải cứng cỏi. Rõ ràng có thủ đoạn gì đây, chắc bà Môngtexpăng một lần nữa lại bàn với Vua sử dụng nàng như trong trò chơi cũ mà nàng từng là nạn nhân.
- Sao bà lại bướng bỉnh vậy? - Vua nói dịu dàng và cầm lấy cánh tay nàng - Chẳng lẽ ta không có quyền nói với bà vài lời cảm ơn ư?
- Lời cảm ơn? Thưa vì chuyện gì?
- Ông Cônbe đãều lần báo cáo với ta rằng bà đã thực hiện rất tốt vai trò ông ta yêu cầu bà đảm nhận giữa các nhân vật trong triều. Bà đã biết cách tạo ra một không khí tin tưởng đối với việc kinh doanh ít được ưa chuộng, biết giải thích, làm thông suốt mọi thắc mắc, mà lại làm các việc đó theo phong cách xã giao nên không gây nghi ngờ, chắc chắn bà đã góp phần vào thành công trong một số hoạt động tài chính, kinh tế của chúng ta.
- Ôi! Ra chỉ có thế thôi? - nàng vừa đáp vừa né người - Hoàng thượng không cần cám ơn gì thiếp cả. Thiếp cũng có lợi ích lớn trong những vụ kinh doanh ấy rồi... thế là đủ đối với thiếp.
Nhà vua giật mình. Một phút im lặng căng thẳng.
- Nhất định bà có điều gì oán ta đấy! Ta yêu cầu bà nói rõ nguyên do.
- Chả lẽ Hoàng thượng hoàn toàn không biết?
Đức vua có vẻ ngỡ ngàng, và người tỏ ra sốt ruột hơn.
- Tâu bệ hạ, thiếp xin người trở về với các vị khách của mình.
- Không phải vội vàng gì. Ta nhất quyết tìm hiểu cho rõ đầu đuôi.
- Còn thiếp thì đã quyết định sẽ không còn để mình bị dùng làm tấm bình phong cho Đức vua và phu nhân Môngtexpăng nữa. - Nàng thốt lên - Thiếp quan tâm nhiều đến danh dự bản thân, nên không thể đem nó là quà tặng cho bất cứ ai được... ngay cả đối với Đức vua.
- À.. ra thế đấy! Bà Môngtexpăng đã muốn dùng phu nhân làm người nộm để đánh lạc hướng những nghi ngờ của một ông chồng ghen tuông dữ dội. Kế hoạch tinh khôn quá!
- Mà Hoàng thượng không phải không biết.
- Bà cho ta xảo quyệt hay đạo đức giả?
- Thế thiếp sẽ phải nói dối vua hay phải làm phật ý Hoàng thượng đây?
- Vậy ra đó là ý kiến của bà về Chúa thượng của mình?
- Chúa thượng của thiếp không nên cư xử với thiếp theo cách đó. Người coi tôi là loại người nào? Tôi là một đồ chơi trong tay người ta ư? Tôi không thuộc về Đức vua.
Hai bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy đôi cổ tay nàng:
- Bà nhầm rồi. Tất cả các phu nhân dưới quyền ta đều thuộc về ta, vì ta là Chúa thượng của họ. Cả hai người đều tức giận muốn run lên. Họ đứng im như vậy một lúc, mắt long lên, như thách thức.
Nhà vua trấn tĩnh lại đầu tiên:
- Thôi nào, chớ có xung đột vì những chuyện không đâu. Liệu bà có tin ta không, nếu ta nói rằng chính ta đã tìm cách thuyết phục bà Môngtexpăng đừng có chọn bà làm nạn nhân? Bà ta tưởng rằng bà khá chất phác nên vào tròng mà không biết gì; hoặc cho bà là khá xảo quyệt nên chấp nhận trò chơi. Nhưng nếu buộc ta phải chịu trách nhiệm về lỗi bà ấy để oán trách ta, thì không công bằng. Vì thủ đoạn nhỏ ấy đã làm bà tổn thương đến mức ấy, hả Phù phiếm? Phải chăng là một điều mất danh dự lớn khi mang tiếng là người yêu của Vua? Hay là lại được tiếng tăm? Được kẻ khác nịnh bợ?...
Đưa tay một cách dịu dàng, Nhà vua kéo nàng lại sát bên mình, vừa nói nhẹ vừa cố đoán xem nét mặt lấp lánh trong bóng tối ấy thế nào.
- Danh dự bị hoen ố, bà nói thế ư? Không phải, ở triều đình thì không phải vậy đâu. Trái lại, danh dự ấy chỉ càng thêm lẫy lừng, hãy tin ta... Vậy sao nào? Hay ta phải tin rằng cuối cùng bà đã để mình rơi vào bẫy? Và tin vào vở hài kịch? Có đúng thế không?
Angiêlic không đáp, vầng trán nàng nép vào vai áo chẽn nhung thoảng mùi nước hoa, lòng rung động trong đôi cánh tay dịu dàng ôm lấy nàng và đang xiết chặt thêm. Đã quá lâu rồi chưa có ai vỗ về mình như vậy. Một cảm giác êm đềm được cảm thấy mình yếu đuối, trẻ con và để cho người khác trách móc mình nhẹ nhàng một chút.
- Chẳng lẽ, tỉnh táo như bà mà để cho ảo giác lừa dối mình?
Nàng quả quyết lắc đầu, không đáp.
- Không chứ, ta cũng nghĩ thế mà. - Vua nói - Ấy vậy mà chẳng lẽ đó chỉ toàn là đóng kịch cả sao? Nếu như ta thú nhận rằng khi ta nhìn bà, không phải ta không có lòng ao ước, và khá nhiều khi, ta có ý nghĩ…
Angiêlic né người ra một cách kiên quyết:
- Thế thì thiếp sẽ không tin là thật đâu tâu Hoàng thượng. Thiếp biết rằng Hoàng thượng đã yêu người khác rồi. Người được Đức vua lựa chọn thì đẹp, cuốn hút, không ai địch nổi.
Nhà vua lại cầm lấy cánh tay Angiêlic và kéo nàng cùng đi theo một lối đi có trồng cây bách được cắt tỉa. Vua dừng lại, giữ nàng trong tay để nhìn thẳng mặt nàng:
- Hãy giảng hòa đi, Phu nhân Hầu tước nhỏ nhắn ơi! Chúa thượng của phu nhân thành thật xin. Chẳng lẽ phu nhân vẫn giá lạnh như băng?
Có thể đoán thấy nụ cười mỉm dễ thương và đôi mắt long lanh ấy của Đức vua. Nàng giật mình. Khuôn mặt cúi xuống ấy, với đôi môi mềm mại mỉm cười với cái nhìn nồng nàn có một sức cuốn hút vô địch. Đột nhiên, nàng bỏ chạy, nhưng chưa bao lâu đã vấp phải hàng cây. Thở hổn hển, nàng tựa vào cái bệ của một pho tượng và đưa mắt nhìn quanh. Trên cao, giữa bầu trời xanh thẫm, mặt trăng tỏa sáng êm dịu. Từ đám hội hè xa xa, chỉ vẳng lại một khúc nhẹ du dương. Ở đây thật yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng bước chân Nhà vua đang lại gần, gót giày cao đạp lên nền cát ẩm của lối đi.
- Cô bé - Vua thì thầm - Tại sao cô lại chạy trốn?
Vua ôm chặt nàng trong hai cánh tay, buộc nàng quay lại áp người vào vai áo của mình, trong khi má vua ấp vào làn tóc của nàng.
- Người ta đã tìm cách làm hại cô bé tuy cô không hề có lỗi. Chính ta đã biết, đàn bà đối với nhau có thể độc ác biết chừng nào. Là Chúa thượng, ta có nhiệm vụ bảo vệ cô bé. Tha lỗi cho ta.
Angiêlic xao xuyến, đầu óc choáng váng một cách êm dịu lạ lùng, trong khi nàng lắng nghe tiếng nói trầm cuốn hút của Đức vua.
- Đám người đang tụ họp ở đây thật là đáng sợ, cô bé của ta ạ. Cần biết điều đó. Ta nắm họ dưới cây roi của ta, vì ta thừa biết họ đủ sức gây ra những sự lộn xộn, những cơn điên cuồng đẫm máu như thế nào. Không kẻ nào nắm trong tay một thành phố, một tỉnh mà lại không sẵn sàng dấy lên chống lại ta, gây đau khổ cho dân ta. Ở đây, trong triều đình của ta, tại Vecxây này, họ vô hại. Không một kẻ nào chạy thoát được. Thế nhưng, khi lũ hùm sói tham tàn đó sống cạnh nhau thì chúng không thể nào không gây thiệt hại. Muốn sống sót cần phải có đủ nanh, mỏ, móng nhọn và vuốt sắc. Phu nhân không phải thuộc giống người ấy. Phù phiếm xinh đẹp của ta ạ.
Nàng hỏi thật khẽ, khiến Vua phải cúi sát xuống để nghe rõ.
- Phải chăng Hoàng thượng muốn cho thần hiểu rằng chỗ đứng của mình không phải ở triều đình?
- Chắc chắn không phải thế. Ta muốn nàng ở lại triều đình. Ta rất ưa thích khiếu thẩm mỹ, lòng nhân hậu và duyên dáng của nàng. Và ta đã nói rõ là ta đã đánh giá cao công việc kinh doanh của nàng. Ta chỉ mong sao nàng thoát khỏi tay bọn tham lam độc ác kia.
- Thần thiếp đã từng thoát khỏi cái còn tồi tệ hơn thế nhiều. - Angiêlic nói.
Vua Luy lấy bàn tay ấn nhẹ lên trán nàng, buộc nàng ngửa đầu ra phía sau và để lộ ra dưới ánh trăng khuôn mặt có nét đẹp mịn màng của những cánh hoa. Dưới bóng hai hàng mi, đôi mắt xanh ngọc bích của Angiêlic có thứ ánh sáng của dòng suối đầu nguồn giữ nguyên vẻ bí ẩn giữa rừng sâu. Vua cúi xuống và với một chút e dè, đặt môi mình lên đôi môi tươi trẻ kia, và khóe miệng nàng bỗng hiện ra một nếp nhăn chua chát. Vua không muốn làm nàng hoảng sợ nhưng chẳng mấy chốc ông chỉ còn là một người đàn ông khao khát, khuất phục trước lòng thèm muốn khi tiếp xúc với cái miệng mềm dịu kia, mà lúc đầu thì mím chặt cưỡng lại, rồi sau đó rung động và trở nên linh hoạt, thành thạo.
Ngỡ ngàng, ông nhìn nàng với con mắt mới lạ và nói:
- Ta yêu đôi môi nàng, không giống với bất cứ đôi môi nào khác. Đôi môi đàn bà và đồng thời là đôi môi một thiếu nữ, vừa tươi mát vừa nóng bỏng.
Và ông dừng lại. Khi nàng từ từ ri cánh tay ông, ông giữ lại. Hai người đứng im, phân vân, ở cách nhau vài bước.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng nổ làm rung động những vòm lá trong vườn.
- Những người thợ pháo hoa đã bắt đầu bắn những quả pháo thăng thiên.
- Không nên bỏ lỡ cảnh tượng này. Ta về thôi - Vua Luy nói với vẻ tần ngần.
Hai người im lặng bước đi đến gần phòng khiêu vũ. Vua cầm lấy bàn tay nàng khẽ tách nàng ra một chút để ngắm.
- Ta quên chưa chúc mừng trang phục tuyệt vời của phu nhân, nó tương xứng với sắc đẹp này.
- Xin đa tạ Hoàng thượng - Angiêlic cúi rạp xuống chào theo đúng nghi thức triều đình.
Vua cúi xuống, hôn bàn tay nàng.
- Sao nào?... Lại là bạn chứ?
- Có lẽ thế ạ.
- Ta hy vọng thế.
Angiêlic rời xa, ngỡ ngàng dưới các chùm ánh sáng kỳ lạ vút lên trong những tiếng kêu vui của đám đông.