Đức vua đích thân giải quyết các công việc liên quan đến cuộc chiến tranh. Ông cho dựng lên một doanh trại dã chiến ở Xanh-Giecmanh, bao gồm những căn lều lộng lẫy.
Rồi triều đình kéo đến Phôngtenơblô, tại đây những đơn vị quân đội được tập trung và các vị phu nhân được xem duyệt binh. Đúng là tinh thần thời đại đang hướng về chiến tranh. Chỉ có chiến tranh mới đem lại vinh quang. Chiến thắng bằng vũ khí bổ sung cho sự vĩ đại của các vị quân vương.
Dườ đã đến lúc chứng tỏ cho Châu u thấy rằng nước Pháp là quốc gia đứng đầu thế giới, nó không chịu vâng theo kẻ khác nữa mà phải ra lệnh. Còn thiếu cái cớ để gây chiến, người ta đã vin vào chuyện quá khứ để kiếm cớ. Hoàng hậu của Luy 14, Mari-Têredơ, vì là con gái bà chánh cung của vua Tây Ban Nha Philip đệ tứ, nên được quyền thừa kế đối với xứ Phlăngđrơ, còn vua Sáclơ đệ nhị, vì là con bà kế thất của Vua Philip nên không được hưởng quyền thừa kế. Mặc dù Tây Ban Nha bác bỏ quân đội của Vua Pháp đã lên đường đi đánh chiếm xứ Phlăngđrơ, và cả triều đình lũ lượt theo chân vua, như làm một cuộc du lịch thú vị.
Thời tiết mùa xuân mặc dù hay mưa, vua Luy 14 muốn rằng Hoàng hậu sẽ được dân chúng suy tôn là Vương chủ tại mỗi đô thị Ngài vừa chiếm được. Dưới trời mưa tầm tã, từng đoàn dài xe ngựa lũ lượt kéo đi trên những con đường cái dài, theo gót các đoàn pháo binh và kỵ binh rầm rộ hành quân. Angiêlic ngồi cùng cỗ xe với Đại công nương Môngpăngxiê. Bà hoàng này đã trở lại thân mật với nàng từ khi ông Lôdăng Pêghilanh được ra khỏi ngục Baxtiơ. Đến một ngã tư, xe cộ ùn lại vì có một cỗ xe vừa lật nhào. Người ta nói đó là xe các phu nhân tùy tùng Hoàng hậu. Thấy phu nhân Môngtexpăng đứng ở bờ đường, Đại công nương vẫy tay gọi:
- Lên xe với chúng tôi, có chỗ đây.
Bà Môngtexpăng chạy lại, vừa cười vừa bước lên xe. Công nương Môngpăngxiê ra lệnh thúc ngựa cho cỗ xe đi nhanh lên. Đến quãng đường ngoặt đầu tiên, xe đuổi kịp cỗ xe của Đức vua. Hầu tước Lôdăng cưỡi ngựa đi bên cạnh, ướt như chuột lột. Công nương nói với Vua vẻ ái ngại.
- Thưa Đức Hoàng thượng, coi chừng Người làm cho nhà quý tộc tội nghiệp này bị cảm lạnh mất thôi.
Đức vua đang bận dùng ống nhòm xem xét trận địa nên không quay lại. Angiêlic nhìn xung quanh, họ đang ở bên một khoảng đất hơi cao, và nhìn bao quát một vùng đồng bằng Picacđi xám xịt dưới mưa.
Một đường hào của quân Pháp khép vòng vây đen xịt khắc nghiệt xung quanh. Thêm một vòng đường hào thứ hai chạy song song đang được đào sắp xong. Phía sau lưng họ, những đường đạn đại bác hướng về thành phố đối phương, với những khoảng khắc gián đoạn ngắn, phóng ra những luồng sáng đỏ trong bầu trời lúc hoàng hôn, trong những tiếng nổ inh tai. Cuối cùng Đức vua hạ ống nhòm xuống.
- Ta cho rằng đồn binh địch sắp đầu hàng. - Vua thong thả nói.
Ngài sai ông Lôdăng truyền lệnh cho pháo binh ngừng bắn. Vị Hầu tước này phóng ngựa đi như bay.
Quả vậy, có sự chuyển động ở cổng thành của bên địch.
- Tôi trông thấy lá cờ trắng của họ rồi. - Đại công nương vỗ tay reo lên. - Chỉ có ba ngày, tâu Hoàng thượng! Ngài đã chiếm được thành phố này chỉ mất có ba ngày!
Tối đến, trong chặng dừng chân tại một thị trấn mới chiếm được, những tiếng hoan hô của dân chúng vang lên trước cổng biệt thự, nơi Hoàng hậu nghỉ lại. Hầu tước Lôdăng đến chào Đại công nương, cảm ơn phu nhân đã quan tâm đến mình. Đại công nương mỉm cười rạng rỡ, nhờ Angiêlic thay mình trong ván đánh bài dở dang với Hoàng hậu, rồi kéo ông Lôdăng đến bên cửa sổ nói chuyện. “Đúng rồi, phu nhân đang yêu đây mà” - Angiêlic nghĩ thầm cảm kích.
Gương mặt Lôdăng tươi cười đầy sức quyến rũ, đồng thời lộ vẻ tôn trọng đúng mực đối với một bà hoàng là cháu nội đức vua Angri đ lẫy lừng. Căn phòng chật ních người, nhưng khá yên ắng. Có bốn bàn đang đánh bài. Hoàng hậu cũng có gương mặt vui vẻ. Tiểu thư La Valie không có mặt trong cuộc hành trình này. Lệnh Đức vua yêu cầu nàng ở lại Vecxây. Trước khi lên đường hành quân, Luy 14 đã ký sắc chỉ ban cho tiểu thư lãnh địa công tước Vôgiua ở vùng Tuaren và đất nam tước Xanh-Crixtôphơ mang lại rất nhiều hoa lợi.
Nhưng những ân huệ lẫy lừng ấy chẳng đánh lừa được ai, đó chỉ là quà tặng trước lúc đoạn tuyệt mà thôi. Hoàng hậu thấy đó là chuyện xóa bỏ lỗi lầm của quá khứ. Giờ đây Đức vua tỏ ra săn sóc nhiều đến Hoàng hậu. Nhưng Hoàng hậu còn cảm thấy lo ngại ngấm ngầm khi thấy bóng dáng nữ Hầu tước Plexi-Belie mà có tin đồn rằng Đức vua đang phải lòng.
Quả thật đây là một người đàn bà đẹp, có con mắt nhìn trong sáng và nghiêm túc với những cử chỉ duyên dáng, đúng đắn mà lại hồn nhiên... Hoàng hậu nghĩ bụng. Lẽ ra bà muốn nàng làm người tùy tùng tin cậy. Nhưng nếu Đức Vua lại chọn nàng làm người yêu thì đáng buồn biết chừng nào! Và khổ tâm biết bao nhiêu!...
Angiêlic linh cảm thấy sự có mặt của mình làm Hoàng hậu day dứt. Nhân cơ hội đầu tiên, nàng liền rút ra ngoài.
Căn nhà mà viên thị trưởng dành cho Vua và Hoàng hậu chật ních kẻ hầu người hạ và những dân quý tộc hàng đầu, còn đám triều thần còn lại cùng đám quân sĩ chia nhau đến ở tại các nhà dân.
Angiêlic bước lên cầu thang. Căn phòng nàng chọn làm chỗ nghỉ cùng với phu nhân Môngtexpăng ở về phía bên phải, còn các phòng dành cho vua và Hoàng hậu ở phía trái. Một bóng người nhỏ bé đứng bên dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt đen nhánh với đôi mắt trắng dã:
- Không, thưa Phu nhân, xin đừng vào.
Angiêlic nhận ra chú bé da đen mà nàng đã tặng cho bà Môngtexpăng.
- Chào chú Nanam. Cho ta vào!
- Không được, thưa bà.
- Có chuyện gì thế?
- Có người...
Nàng thoáng nghe tiếng thì thầm âu yếm và đoán ra có chuyện yêu đương kín đáo.
- Thôi được, ta đi đây.
Chú bé tùy tùng nhe bộ răng trắng ởn, cười với vẻ đồng lõa:
- Đức “ua”, thưa bà Đức “ua”.... Xuỵt!
Angiêlic quay gót xuống cầu thang vẻ nghĩ ngợi. Đức vua! Cùng với bà Môngtexpăng!
Ngày hôm sau, mọi người lên đường đi Amiêng.
Ăn mặc chỉnh tề từ sáng sớm, Angiêlic đến phòng nghỉ của Hoàng hậu theo đúng nghi thức đòi hỏi. Ở cửa phòng, nàng gặp đại công nương Môngpăngxiê mặt đầy vẻ xúc động:
- Hãy vào xem Hoàng hậu đang buồn bã làm sao, thương quá!
Mặt Hoàng hậu đẫm nước mắt. Angiêlic được nghe kể lại là nữ công tước La Valie vừa đuổi kịp đoàn quân sáng sớm hôm nay, sau khi đi trên xe ngựa suốt đêm và đã đến đây chào ra mắt Hoàng hậu.
Việc La Valie trở lại triều đình có ý nghĩa gì đây?
Phải chăng Đức vua đã cho đòi người tình của ngài đến?
Tuy nhiên, mọi người bây giờ phải đến nhà thờ để triều đình dự lễ Misa trước khi lên đường.
Hoàng hậu bước lên lễ đài. Nữ công tước La Valie đã có mặt tại đó. Hoàng hậu không thèm để mắt nhìn. Tiểu thư liền bước xuống và đến chào khi Hoàng hậu lên xe, nhưng Hoàng hậu vẫn không nói câu nào.
Buổi tối, đoàn xe ngựa giong ruổi trên đường tới một điểm cao đã trông thấy đoàn quân ở phía trước. Tiểu thư La Valie hiểu rằng Vua đang ở đó. Quá tuyệt vọng nên trở thành liều lĩnh, tiểu thư cho cỗ xe của mình phóng như bay vượt qua các cánh đồng.
Trông thấy cảnh đó, Hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ. Nhưng Đức vua đã đích thân tiến theo một lối khác đến gặp Hoàng hậu, nên đã gián đoạn lớp bi hài kịch này. Nhà vua ngồi trên xe ngựa, người lấm bùn bê bết nhưng rất vui vẻ. Người xuống ngựa, đến cửa sổ xe nói chuyện một lúc với Hoàng hậu rồi bỗng thấy nét mặt Vua sa sầm. Mọi người kháo nhau rằng việc Tiểu thư La Valie đến đây không phải là do lệnh Vua, thậm chí Đức Vua không hề mong tiểu thư đến.
Thì ra, còn lại một mình ở Vecxây, mặc dù đã được nhận bao ân huệ giàu sang và danh giá, tiểu thư đã hiểu ra rằng mình bị bỏ rơi. Choáng váng và hết sức kiên nhẫn, nàng đã ra lệnh chuẩn bị cỗ xe và cho phóng nước đại theo hướng bắc. Đây là lần đầu tiên nàng trái lệnh Vua, biết rõ sự thật còn hơn phấp phỏng lo sợ mãi hay hy vọng hão huyền. Tới chặng nghỉ tiếp theo, tiểu thư không xuất hiện ở bữa ăn tối. Chỗ dừng chân này thảm hại quá, cả thị trấn chỉ có vài ba ngôi nhà xây bằng đá, còn thì toàn là nhà vách đ
Angiêlic đi lang thang cùng mấy chị người hầu để tìm nơi nghỉ thì gặp công nương Môngpăngxiê cũng lúng túng như mình. Mãi sau Angiêlic mới tìm được một cái kho chất đầy cỏ khô. Nàng đang leo lên thang thì thấy bà Hầu tước Môngtexpăng xinh đẹp thò đầu ra.
- Chị đến nghỉ cùng với tôi ở đây thì thật là tuyệt. Nằm trong đống cỏ này êm lắm.
Nói xong bà Môngtexpăng thả mình xuống cỏ, vươn vai ngáp dài khoan khoái. Đột nhiên bà ta chống khuỷu tay nhổm dậy. Ánh sáng cây đèn dầu làm tôn nước da tuyệt đẹp và đôi vai, bộ ngực trần trắng nõn của bà. Bà ta cười, chếnh choáng hơi men.
- Được Vua yêu, tuyệt diệu biết mấy!
- Sao đột nhiên chị có vẻ tin tưởng ở mối tình đó thế?
- Vì bây giờ tôi đã có những chứng cớ không thể nghi ngờ gì được nữa... Tối qua. Người đã đến... Ôi! Tôi đã biết là Người sẽ đến với tôi, trong lần đi này. Hãy xem cách Người bỏ tiểu thư La Valie lại ở Vecxây thì biết ý định của người cắt đứt với cô ta...
- Chị Môngtexpăng, chị nói quả quyết đến mức tôi phát sợ. Hay chị đã thật sự trở thành người tình của Nhà vua rồi?
- Đúng thế đấy, người yêu của Người... Ô, Angiêlic thật là ngộ khi tự cảm thấy mình có đầy đủ quyền lực đối với một con người ở tầm cỡ đó. Điều người ta vẫn thường đồn đại thế mà đúng đấy. Trong yêu đương, Người rất thô bạo, không tự kiềm chế mà lại tham lam... Nhưng có lẽ tôi đã không làm Người phải thất v
Bà ta nói cười khanh khách, khiến Angiêlic không chịu nổi.
- Ra thế! Tuyệt nhỉ! - Nàng nói cộc lốc - Bọn thóc mách sắp biết ai là người tình mới của Vua, và tôi sẽ không bị ngờ oan nữa.
Bà Môngtexpăng vọt ngồi dậy.
- Ồ không, bạn thân mến. Chớ làm thế. Cần nhất, ta hãy cứ lờ tịt đi. Bọn tôi tin rằng chị sẽ kín đáo. Chưa đến lúc để tôi lộ diện công khai, kẻo phiền toái lắm. Xin chị tiếp tục đóng vai trò mà bọn tôi mong muốn.
- Vai trò gì? Và “bọn tôi” là những ai vậy?
- Này nhé... là Đức Vua và tôi.
- Chị muốn nói là các vị, Đức Vua và chị, đã đồng ý với nhau tung tin rằng Vua yêu tôi cốt nhằm đánh lạc hướng nghi ngờ đối với bản thân chị, phải không?
Môngtexpăng hơi lim dim mắt quan sát nàng với vẻ cay độc:
- Hẳn thế rồi. Hãy thông cảm. Tình thế của tôi tế nhị lắm. Một mặt tôi là tùy tùng danh dự của hoàng hậu, mặt khác tôi lại là bạn thân của tiểu thư La Valie. Nên tôi cần đánh lạc hướng dư luận. Tôi không hiểu vì sao người ta đã xì xào tên chị. Đức vua đã làm tin đồn đó trở nên có cơ sở khi Ngài ban nhiều đặc ân cho chị. Hiện nay Hoàng hậu cũng tỏ vẻ lãnh đạm với chị. Màn kịch đang diễn ra. Tôi biết rằng chị thừa thông minh để hiểu rằng ngay từ đầu Đức vua đã rất biết ơn chị... Sao, chị không nói gì ư? Chị bực mình hay sao?
Angiêlic không đáp. Nàng dứt một cọng rơm và nhấm nháp trong miệ cảm thấy hơi bực tức. Lòng tự ái của nàng bị thương tổn và lâm vào một tình thế tức cười. Dưới mắt giới thượng lưu nàng vẫn mãi mãi còn là một cô gái nông thôn khờ khạo về bản chất, không sao tẩy rửa được.
- Hay chúng ta chơi một ván bài đi? - Angiêlic hỏi thản nhiên.
- Vui lòng. Tôi có sẵn cỗ bài kia.
Chú bé hầu da đen Nanam đưa túi hành lý cho chủ lấy cỗ bài ra. Hai người chơi bài một lát, chẳng nhiệt tình gì mấy. Cuối cùng bà Môngtexpăng buồn ngủ và lăn ra đệm cỏ, vừa ngủ vừa mỉm cười. Angiêlic không sao ngủ được. Nàng không bị mắc lừa vì những lời đạo đức giả ngọt sớt của Môngtexpăng. Từ nay tin chắc vào sự nâng đỡ của Đức vua, bà ta lấy làm sung sướng, được cấu xé thỏa thích một người đàn bà từ lâu hằng ghen tị nhưng đã gượng nhẹ chỉ vì lợi ích bản thân. Bây giờ bà ta không còn cần đến nàng và những đồng tiền vàng của nàng nữa.
“Mình ngu ngốc thật!” - Angiêlic tự nhủ.
Mùa hè đến.Trời nóng nực lắm. Tiểu thư La Valie đã ở lại thành phố Compienhơ. Hoàng hậu đi theo đội quân và cùng ngồi trong cỗ xe của bà có công nương Môngpăngxiê, công chúa Bađơ với hai phu nhân Môngtôdiê và Môngtexpăng. Angiêlic ngồi cùng xe với mấy phu nhân khác. Trận đánh bao vây thành Lilơ kéo dài.
Trong lúc chờ đợi, sinh hoạt của triều đình Luy 14 tiếp tục diễn ra ở trại quân.
Cả vùng đồng bằng này được phủ kín bằng những lều vải màu sặc sỡ. Lều của Vua rộng nhất, bao gồm ba phòng rộng, một phòng ngủ và hai phòng làm việc, toàn bộ các phòng tường đều được căng bằng xa tanh Trung Quốc và có bày biện bàn ghế thếp vàng.
Lễ chầu vua lúc xin Ngài thức dậy và lễ chầu vua lúc ngài ngủ đêm diễn ra ở trại y như Vecxây.
Vua mở yến tiệc linh đình chiêu đãi triều thần và các quý phu nhân. Một tối, lúc vào bàn ăn, Đức vua chợt nhìn thấy Angiêlic ngồi cách mình không xa. Đức vua nghĩ rằng đây là lần đầu tiên được trông thấy nàng kể từ đầu chiến dịch tới nay, và Người chào hỏi nàng một cách nhã nhặn:
- Như vậy là bà cũng đã rời thủ đô đến với chúng tôi đấy nhỉ?
Angiêlic đưa con mắt lạnh lùng nhìn Đức vua và nói một câu đáp lễ nhạt nhẽo. Đức vua ngỡ ngàng, má hơi ửng đỏ. Phu nhân Môngtexpăng gỡ thế bí bằng một chuỗi cười khanh khách. Bà ta giải thích rằng hiện nay, tại các phòng khách của các phu nhân ở kinh đô Pari, có một lối vui đùa rất thịnh hành là thi nhau trả lời các câu hỏi bằng cách nói ngắn gọn, ngộ nghĩnh thật bất ngờ. Thế là câu chuyện kết thúc vui vẻ.
Sáng hôm sau, Angiêlic đang trang điểm trước gương thì người hầu vào báo có Thống chế Plexi-Belie đến thăm nàng. Angiêlic cho đám hầu ra ngoài, và tiếp tục chăm chú xoa phấn. Gương mặt sa sầm của Philip hiện ra trong gương.
- Người ta đồn những điều không hay về bà, thưa phu nhân. Tôi buộc lòng phải đến để quở trách hoặc trừng phạt bà.
- Những điều gì vậy?
- Bà đã tỏ vẻ khó chịu với Đức vua, khười ban vinh hạnh trò chuyện với bà.
- Chỉ có thế thôi ư? - Angiêlic vừa nói vừa tìm son phấn. - Người ta còn đồn những chuyện khác mà lẽ ra phải làm ông quan tâm hơn.
- Bà có đáp lời vua một cách hỗn xược không, có hay không?
- Tôi có lý do để làm thế.
Câu trả lời tác động như một lời báng bổ thần thánh, vị Hầu tước trẻ suýt nghẹn thở.
- Cô điên mất rồi, đúng vậy!
Philip đi vài bước rồi dừng lại, vừa nhìn Angiêlic vừa nhấm một cọng rơm.
- Quái lạ! Tôi đã cho cô được thư thả đôi chút vì trọng ông con trai tôi mà cô mang trong bụng và nuôi nấng. Vậy mà từ đó cô đi tới kết luận là mình có thể ngẩng cao đầu. Đã đến lúc tôi phải dạy dỗ cô lại mới được.
Angiêlic nhún vai. Nhưng nàng cố kìm giữ để khỏi buột ra một câu trả lời quá nóng nảy.
- Liệu tôi nên chọn cách trừng trị nào để dạy cho cô biết cách cư xử ra sao khi ngồi tại bàn ăn của Vua chúa? - Philip nói tiếp - Đẩy cô đi biệt xứ ư? Chà ! Cô lại sẽ tìm cách thoát ra được, ngay sau khi tôi vừa quay gót! Hay cho một trận đòn ra trò với cái roi đánh chó mà cô đã được nếm mùi? Phải đấy. Tôi vẫn còn nhớ, roi đòn đã làm cô phải cúi đầu khá thấp đấy.
- Philip, ông là người thầy quá khắt khe đấy. Chỉ vì vài lời buột miệng...
- .. nhưng là lời nói với Vua!
- Vua đôi khi cũng là một người bình thường như mọi người.
- Cô nhầm đấy. Đức vua là Đức vua. Cô có nghĩa vụ vâng lời, kính trọng và hết lòng đối với Người.
- Còn phải những gì nữa? Tôi phải trao cho Nhà vua quyền được định đoạt số phận tôi, được làm hoen ố danh dự tôi, được giày xéo lên niềm tin của tôi ư?
- Đức vua là chủ. Người có tất cả mọi quyền đối với cô.
Angiêlic quay ngoắt lại, giương cặp mắt nhìn Philip:
- Ra thế!... Vậy nếu Đức vua nảy ra ý hay là chọn tôi làm tình nhân, thì tôi phải làm gì?
- Phải vâng chịu.
- Nói vô phép, tôi thấy ông có một quan điểm làm chồng quá ư độ lượng!
- Toàn bộ tài sản của tôi đều thuộc về Đức vua, - Philip đáp - Suốt đời tôi, tôi không thể từ chối Người bất cứ điều gì.
Angiêlic kêu lên một tiếng thất vọng. Chồng nàng có tài làm tổn thương tình cảm của nàng! Chàng không thiết tha gì với nàng và chẳng buồn che giấu điều đó. Những cử chỉ săn sóc thoáng qua bên bếp sưởi chẳng qua chỉ để dành cho người mẹ có cái vinh dự sinh ra cậu ấm nối dõi tông đường. Nàng cáu tiết quay mặt đi, tay run run cầm lấy hết cái lược này đến cái lược khác.
Đứng đằng sau, Philip quan sát nàng đầy vẻ mỉa mai. Cơn buồn bực của nàng bùng lên thànhchua chát:
- Đúng rồi, tôi quên mất. Một người đàn bà đối với ông chỉ là một đồ vật, như cái bàn, cái tủ. Tốt nhất cũng chỉ để đẻ con thôi. Chẳng hơn gì một con ngựa cái, một thằng hầu. Có thể mua được, có thể bán lại được. Người ta đem vứt nó vào sọt rác khi nó không còn được việc nữa. Giỏi lắm, cũng chỉ như một cái bánh ngọt, một đĩa thịt ragu, bọn họ xông vào khi đói ngốn ngấu.
- So sánh ngộ nghĩnh thật, nhưng cũng có phần đúng! - Philip nói - Với đôi má kia, thú thật tôi nhìn thấy mà thèm. Đúng thế, tôi đang nổi cơn đói ngấu đây.
Chàng thong thả bước lại gần và đặt hai bàn tay lên đôi vai tròn trĩnh của người thiếu phụ. Angiêlic quẫy người ra và khép chặt ngực áo.
- Chuyện ấy đừng có tơ tưởng ông bạn thân mến ạ. - Nàng lạnh lùng nói.
Tức giận, Philip mở ngực áo nàng, giựt tung mấy cái khuy bằng kim cương.
- Tôi đâu cần hỏi cô có thích thú không. Chẳng nhẽ cô chưa hiểu rằng cô thuộc về tôi ư?
Thô bạo, chàng kéo toạc ngực áo nàng, nắm lấy hai bầu vú nàng như tên lính tẩy.
- Chớ quên nguồn gốc của mình, bà Hầu tước! Trước kia cô chỉ là đứa trẻ quê mùa, nhem nhuốc. Thế mà hồi đó đã ngạo mạn rồi.
Chàng nâng mặt nàng lên sát mặt mình, bóp chặt hai thái dương nàng.
- Người ta xuất thân trong một lâu đài đổ nát, vậy mà người ta tự cho mình cái quyền ăn nói hỗn xượcĐức Vua!
- Buông tôi ra! - Angiêlic kêu lên và cố tìm cách đánh lại. Nhưng vô ích, hai nắm tay nàng đấm vào bộ áo giáp chỉ thêm đau, khiến nàng rên rỉ và duỗi những ngón tay ê ẩm ra. Philip bật cười khanh khách, ôm lấy người nàng mặc dù nàng cố giãy giụa.
Chàng giang rộng đôi cánh tay nhấc bổng nàng lên mang đến một đống rơm ở góc tối của nhà kho. Angiêlic kêu ầm:
- Bỏ ra! Bỏ ra!
- Im mồm! Cô định báo động cả binh đoàn chắc.
- Tôi căm thù anh.
Nàng nghẹt thở trong đống rơm. Tuy nhiên, nàng cũng cắn được bàn tay đang ghì chặt mình làm nó chảy máu.
- Con vật độc ác này!
Philip đánh nàng mấy cái vào mặt rồi bẻ quặt hai cánh tay nàng ra sau lưng, khiến nàng không cựa quậy được nữa. Ngạt thở, Angiêlic đuối dần. Lần này cũng như mấy lần trước, nàng sẽ phải chịu đựng sự chiếm hữu làm nàng thấy nhục nhã. Cái thú tính chàng áp đặt khiến niềm kiêu hãnh của nàng làm nàng tức giận lồng lên. Cả tình yêu của nàng cũng kháng cự lại. Đó là thứ tình yêu rụt rè nàng cảm thấy đối với Philip, một tình yêu dai dẳng, không tiêu tan được mà nàng không muốn tự thú nhận với lòng mình.
- Philip!
Chàng đạt được mục đích của mình. Chàng biết cách giữ yên con mồi của mình và điều khiển nó, trong khi nàng hổn hển thở gấp dưới người chàng.
Chàng nghe thấy tiếng gọi tên mình. Tiếng nói của nàng có một âm thanh kỳ lạ. Vì mệt mỏi hoặc vì vô tình bị say mùi rơm, đột nhiên Angiêlic chịu khuất phục. Nàng thôi không giận dữ nữa. Nàng chấp nhận tình yêu và sự chinh phục của người đàn ông cố ý làm cho mình trở thành tàn ác. Người đó là Philip, người mà nàng đã đem lòng yêu thương ngay từ khi còn ở Môngtơlu. Cho dù nàng có bị vò xé đến rướm máu cũng không có gì quan trọng. Bởi vì kẻ gây ra điều đó chính là chàng.
Trong một niềm hưng phấn đã giải thoát nàng. Angiêlic chấp nhận vai trò đàn bà của mình như theo sự đòi hỏi của đàn ông. Nàng là nạn nhân, là vật sở hữu của chàng. Chàng có quyền đối xử với nàng tùy theo ý thích. Bất chấp sự căng thẳng hoang dã xâm chiếm người chàng lúc ấy, Philip nhận rõ cử chỉ tự buông thả đó của nàng, đột nhiên trở nên mềm yếu. Có lẽ chàng sợ đã làm nàng bị tổn thương? Chàng kiềm chế một chút sự điên dại mù quáng của mình, cố đoán xem bóng tối che giấu điều gì và thăm dò thực chất của sự im lặng đường đột này.
Khi cúi xuống người nàng, chàng nhận được một hơi thở nhẹ mơn trớn trên má mình. Chàng xúc động giật nẩy mình và ngã vào người nàng, yếu ớt như đứa trẻ.
Chàng rời nàng ra, không biết rằng chính mình, chỉ một chút nữa là đưa nàng tới đỉnh cao khoái lạc. Chàng liếc mắt quan sát nàng trong vùng ánh sáng mờ tối, và đoán biết nàng đang vuốt lại quần áo cho ngay ngắn. Thái độ cam chịu của nàng, chàng thấy là đáng ngờ vực.
- Sự vồ vập của tôi làm cô bực mình lắm nhỉ, tôi thấy hình như thế. Nhưng cô phải biết rằng tôi làm vậy cốt để trừng phạt cô.
Nàng im lặng một lát rồi mới trả lời với giọng dịu dàng hơi buồn bã:
- Biết đâu đó chẳng phải là một phần thưởng?
Philip đứng vọt dậy như né tránh một nguy cơ đột ngột. Một cảm giác mềm yếu không bình thường vẫn tồn tại trong con người chàng. Trong thâm tâm, chàng ước gì có thể lại nằm xuống nệm cỏ nồng ấm, bên cạnh Angiêlic để cởi mở tâm sự một cách chân thành. Một cám dỗ chàng chưa từng biết đến, khiến chàng phẫn nộ. Nhưng những lời lẽ để chống đỡ cho mình đã tắt ngấm trên môi chàng. Đầu óc trống rỗng, ngài Thống chế Plexi-Belie ra khỏi kho thóc với ấn tượng buồn xỉu là lần này, chàng đã không thắng thế.