- Thưa bà, tai họa ghê gớm quá! - Cô đầy tớ gái Bacbơ mặt đỏ bừng kêu lên, nét mặt ngơ ngác.
- Lại có chuyện gì xảy ra thế?
- Cậu Sáclơ-Angri mất tích rồi ạ.
- Sao chú bé ư? Chị vú đâu?
- Chị vú cũng biến mất rồi ạ. Cả mấy con bé hầu cận nhỏ cũng không thấy mặt chúng ở đâu nữa.
Angiêlic tung chăn ngồi dậy và bắt đầu mặc quần áo. Sự việc đã rành rành: căn phòng dành riêng cho đứa bé mới sinh hoàn toàn vắng vẻ, từ cái nôi mà nó được đặt nằm trong đó, đến cái hòm đựng quần áo, tã lót, cùng mọi thứ đồ chơi đầu tiên và lọ dầu xoa rốn của chú hài nhi đều đã biến mất.
Đám đầy tớ được Bacbơ báo động đã xúm đầy trước cửa phòng. Angiêlic bắt đầu cuộc điều tra. Người ta thấy chị vú và mấy đứa nhỏ giúp việc không ló mặt ra nữa từ lúc nào? Buổi sáng nay con bé còn xuống nhà bếp lấy một chậu nước nóng. Ba con bé canh giữ cho công tử sơ sinh đều đã ăn bữa trưa căng bụng, như thường lệ. Sau đó, đã có một quãng thời gian trống. Người ta khám phá ra rằng vào lúc nửa ngày, khi đám đầy tớ hay ngái ngủ sau bữa trưa, người gác cổng đi đánh một ván cầu với đám phu chăn ngựa ở sân sau biệt thự, do đó phòng xép của anh ta và khu sân trước đã vắng người đến hơn một tiếng đồng hồ.
Người gác cổng thề sống thề chết rằng ván cầu chỉ lâu khoảng mười lăm phút mà thôi. Và nàng đe sẽ sai đánh đòn anh ta. Ngay sau đó, anh chàng Flipô tất tả chạy tới kêu ầm lên rằng hắn đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi. Với tài đánh hơi của gã cựu trinh sát của triều đình Hành khất đại đế, anh chàng này đã nhanh chóng lần ra manh mối. Công tử Sáclơ-Angri đuy Plexi-Belie chẳng qua chỉ cùng toàn thể “quân gia” của Ngài chuyển dinh cơ sang đóng tại biệt thự của phụ thân ngài ở phố Ngoại ô Xanh-Ăngtoan mà thôi.
- Lão Philip đáng nguyền rủa kia!
Angiêlic chẳng buồn che đậy cơn giận dữ của mình trước đám đầy tớ nữa. Nàng hạ lệnh cho họ hãy bắt bọn tay chân láo xược của Hầu tước Plexi ăn đòn.
Nàng sai tất cả bọn chúng đi lấy vũ khí, nào gươm giáo gậy gộc, và hướng thẳng ngoại ô Xanh-Ăngtoan kéo đi. Chính Angiêlic cũng đi kiệu tới. Cả đoàn người rầm rộ kéo đến đập thình thình vào cánh cửa gỗ sồi kiên cố của biệt thự Hầu tước Plexi-Belie. Người gác cổng nói rằng y được lệnh của ngài Hầu tước “không mở cửa cho bất cứ ai trong suốt ngày hôm nay”. Không có ngoại lệ nào.
- Hãy mở cổng cho bà chủ của mi ngay đi. - Một người đầy tớ của Angiêlic gầm lên và giơ hai cái gói chất nổ của công binh mà không hiểu làm cách nào kiếm được để đe dọa. - Nếu không ta sẽ phá nổ tung cái cổng này!
Sợ chết khiếp, anh gác cổng nói rằng anh ta sẽ xin mở cổng bên cho phu nhân Hầu tước vào, với điều kiện tất cả bọn lâu la theo hầu kia đều phải ở bên ngoài. Angiêlic hứa sẽ không gây ra chuyện xô xát. Người gác mở hé cổng ra, và nàng lọt vào bên trong biệt thự cùng với mấy tiểu thư tùy tùng. Nàng lên gác và dễ dàngấy nhóm người nhà mang đứa con mới sinh đến đây. Nàng tát người vú nuôi, ôm lấy đứa bé định quay xuống, nhưng tên đầy tớ La Viôlet chặn lại. Ngài Hầu tước đã đe sẽ trừng trị nghiêm khắc nhất nếu y để ai đưa đứa bé đi.
Cũng lúc đó một tên hầu khác phóng ngựa như bay đi tìm ông Hầu tước về. Cha tuyên úy của Hầu tước cũng vội đến để tìm cách thuyết phục người mẹ bị đoạt mất con. Cùng kế quá, người ta cho mời ông quản lý của gia đình Plexi là Môlin tới.
Angiêlic không biết là ông này đang ở Pari. Nhận ra dáng vẻ khắc khổ của con người này, dù tóc đã bạc nhưng luôn luôn đứng thẳng người với vẻ tự tin, cơn giận dữ của nàng tiêu tan: với Môlin nàng có thể thương lượng được. Viên quản lý mời nàng ngồi xuống bên lò sưởi.
- Ông ta lại tước đoạt thằng bé của tôi kia chứ?
- Cháu là con trai Hầu tước, thưa Phu nhân. Và xin hãy tin tôi, tôi rất ngạc nhiên vì chưa từng thấy một nhà quý tộc lớn nào như Hầu tước mà lại tỏ ra sung sướng đến ngờ nghệch như vậy vì có được một cậu con trai.
- Ông thì bao giờ cũng bênh ông ta chằm chặp. - Angiêlic bực mình nói - Tôi khó lòng tưởng tượng được rằng con người ấy mà lại có thể hả dạ vì một điều gì ngoài nỗi đau khổ ông ta gây cho kẻ khác.
Tuy nhiên, nàng đồng ý cho đám người theo hầu trở về nhà mình, còn nàng thì sẽ kiên nhẫn ngồi chờ chồng tới. Tối đến, khi Philip bước vào nhà, chàng thấy Angiêlic cùng với ông quản lý trò chuyện ôn tồn bên bếp lửa. Chú bé Sáclơ- Angri đang bú mẹ ngốn ngấu, ánh bếp lửa lấp lánh trên bầu vú tròn trắng ngần của người thiếu phụ. Cảnh tượng này khiến Hầu tước bị bất ngờ và chỉ có ông quản lý Môlin có đủ thì giờ đng lên phân trần. Ông ta nói rằng Phu nhân Plexi đã hoảng hốt thấy con mình bị đưa đi mất. Ngài Plexi chẳng lẽ quên rằng đứa hài nhi cần được mẹ cho bú, nếu không sẽ có thể nguy hại đến tính mạng. Còn đối với Phu nhân Plexi, chẳng lẽ Hầu tước không biết rằng bà ta sẽ có nguy cơ mắc bệnh sốt cách nhật nếu việc đứa con bú bị gián đoạn đột ngột.
Đúng thế, Philip không biết mọi điều. Mặt vênh lên, anh ta vẫn không che giấu nổi vẻ lo ngại và nửa tin nửa ngờ. Ngài Hầu tước còn cố cãi một lần cuối:
- Đây là con trai ta, ông Môlin! Ta muốn nó phải ở tại nhà ta.
- Nếu thế thì có khó khăn gì? Thưa ngài Hầu tước, Phu nhân sẽ ở đây với cháu. Cả Angiêlic và Philip cùng giật mình lặng im. Rồi hai người đưa mắt nhìn nhau tựa những đứa trẻ hờn dỗi nhau sắp muốn làm lành.
- Tôi không thể bỏ mặc hai đứa con trai đầu. - Angiêlic nói.
- Hai cháu cũng dọn về ở đây. - Môlin khẳng định - Biệt thự này còn rộng mà.
Philip không bác bỏ những lời của người quản lý. Ông Môlin chào từ biệt và nhiệm vụ ông thế là xong. Philip vẫn đi đi lại lại đôi lúc đưa mắt cau có nhìn Angiêlic đang tập trung hết sức chú ý cho đứa bé của mình bú đến căng bụng. Cuối cùng, vị Hầu tước kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống cạnh người thiếu phụ. Angiêlic lo ngại nhìn chàng.
- Ủa, - Philip nói - Hãy thú nhận đi, cô sợ, mặc dù bề ngoài ra vẻ láo xược. Có lẽ cô chẳng ngờ rằng sự thể lại xoay vần ra thế này. Bây giờ cô đã lọt vào hang sói rồi. Tại sao cô cứ nhìn tôi với cái vẻ nghi ngờ ấy, chỉ vì tôi ngồi xuống bên cô? Ngay đến một gã nhà quê, miễn rằng y không phải là một tên súc sinh, cũng vui thíchược ngồi xuống bên bếp lửa để ngắm vợ mình cho đứa con đầu lòng của y bú.
- Quả vậy đó, Philip, mà anh thì chẳng phải là một kẻ nhà quê... và anh lại là một đứa súc sinh.
- Tôi hài lòng nhận thấy nét hung hăng gây gổ trong người cô chưa bị dập tắt.
Nàng quay đầu về phía chồng với một cử chỉ hết sức dịu dàng, và con mắt chàng quý tộc trẻ hạ thấp từ cái cổ mảnh mai kia xuống bầu vú trắng ngần mà đứa hài nhi đang ấp mặt vào ngủ thiếp đi.
- Làm sao tôi có thể ngờ được rằng anh lại mau chóng cho tôi một vố ác độc như thế này, Philip? Hôm nọ anh đã tỏ ra tử tế với tôi kia mà.
Philip giật nẩy người như bị lăng mạ.
- Cô nhầm rồi. Tôi không tử tế gì. Tôi không ưa để đứa con nòi của mình bị khai sinh quặt quẹo. Có thế thôi. Tôi có nhiệm vụ phải giúp cô sinh nở trọn vẹn. Hôm đó cô đâu có kênh kiệu như bây giờ! Lúc cô trở dạ, cô thấy vững tâm hơn nhờ có bàn tay che chờ của người chủ kia mà.
- Tôi không chối cãi điều đó. Nhưng triết lý của anh có phần thô thiển đấy Philip ạ. Anh sống hòa thuận được với bầy chó, ngựa hơn là với những con người.
Hai người nhìn nhau và suýt bật cười. Philip mím chặt đôi môi để cố kìm nụ cười bột phát đó lại. Sau một lát im lặng, chàng nói:
- Triết lý của tôi có giá trị chẳng kém gì những triết lý khác. Nó che chắn cho tôi khỏi những ảo tưởng nguy
Philip đặt hai bàn tay lên cổ nàng.
- Đôi lúc tôi tự hỏi liệu có giải pháp nào khác là bóp cổ cô hoặc là...
Nàng khép hai hàng mi lại khi những ngón tay chàng đặt lên da mình:
- Hoặc là?
- Để tôi nghĩ đã. - Chàng vừa nói vừa bỏ hai tay ra. - Nhưng cô đừng vội đắc thắng. Hiện nay, cô đang ở dưới quyền hành của tôi.
Angiêlic dành thì giờ để dọn về ở chung một mái nhà với chồng, đem theo tất cả mấy đứa con trai kèm theo đám đầy tớ thân cận nhất. Sau đó ít lâu, nhận được lời mời của Đức vua đến dự hội khiêu vũ lớn ở điện Vecxây, nàng liền rời dinh cơ mới để tiếp tục đi làm nhiệm vụ xã giao trong giới thượng lưu. Với tư cách là một phu nhân quý tộc bậc cao trong triều, được sắc phong hai chức vụ, nàng đã dành khá nhiều thời gian cho những công việc nội trợ của mình rồi. Philip thì vẫn dốc toàn bộ sức lực vào nhiệm vụ tại triều đình. Từ khi dọn về ở tại nhà chồng, Angiêlic còn ít gặp mặt Philip hơn trong thời kỳ nàng sống ở nhà mình. Vì vậy nàng quyết tâm trở lại Vecxây. Buổi tối, khi Angiêlic đi qua cái sân lát đá hoa cương, nàng gặp một người lính gác lại gần nói:
- Tôi đến theo lệnh quan Nội điện đại thần để báo tin cho phu nhân biết: căn phòng dành riêng cho bà ở phía trên dãy phòng các Hoàng thân, phía bên phải kia. Tôi có cần đưa phu nhân đến phòng đó không ạ?
- Tôi ư? Có lẽ anh nhầm rồi, anh bạn ạ.
Người gác kiểm tra bản danh sách: align="justify">- Phu nhân Plexi-Belie, đúng tên này rồi. Tôi nhận ra nữ Hầu tước mà.
- Vâng, chính tôi.
Ngạc nhiên, nàng bước theo sau người gác. Anh ta đưa nàng đi qua dãy phòng dành cho Đức vua và Hoàng hậu, các phòng dành cho các Hoàng thân, rồi đến đầu dãy bên phải, thấy một người hầu vừa cầm viên phấn viết lên một cánh cửa nhỏ dòng chữ:
Dành cho Phu nhân Plexi-Belie.
Angiêlic kinh ngạc và sung sướng. Nàng thưởng hậu cho hai người gác, rồi thích thú như một đứa trẻ, đến chiếm giữ chỗ ở dành riêng cho mình, gồm hai ngăn và một phòng xép.
Tin lành của nàng lan đi rất nhanh. Khi đến ngưỡng cửa phòng khiêu vũ, Angiêlic được mọi người thán phục và ganh tỵ. Nàng thở dài. Nàng chỉ coi cử chỉ đó của Vua là để sửa chữa sai lầm mà thôi, còn đám triều thần thì cho đây là một bằng chứng mới về lòng ưu ái của Hoàng thượng đối với nàng.
Nàng bực mình nên còn dùng dằng ở ngoài cửa phòng vũ hội.
- Hoàng hậu đã khóc vì phu nhân Plexi-Belie đấy. - Một giọng nói khàn khàn thì thào bên tai nàng. – Người ta nói với Hoàng hậu rằng Đức vua đang thu xếp cho người tình mới của Người. Hãy coi chừng, nữ Hầu tước!
Angiêlic nhận ra ngay tiếng nói đó, và đứng yên trả lời:
- Ngài Backarôn, chớ tin những lời nói nhảm nhí đó. Đức vua không mê say gì tôi đâu.
- Nếu như vậy, bà cũng phải cảnh giác. Họ đang chuẩn bị giáng cho bà một đòn.
- Ai thế, vì sao? Anh biết những gì?
- Chẳng có gì nhiều. Tôi chỉ biết rằng bà Môngtexpăng và bà Ruarơ đã đến nhà mụ La Voadanh để tìm cách đầu độc tiểu thư La Valie.
- Anh im ngay! - Nàng giật mình kinh sợ.
- Bà hãy coi chừng những mụ đó. Có ngày bọn họ sẽ nảy ra ý nghĩ cho bà đi sang thế giới bên kia.
Bỗng nổi lên tiếng nhạc dạo đầu rộn ràng nhí nhảnh của những cây vĩ cầm. Đức vua đứng lên, và sau khi đã nghiêng đầu chào Hoàng hậu, ngài mở đầu cuộc khiêu vũ cùng với phu nhân Môngtexpăng.
Angiêlic tiến vào phòng vũ hội.