ĐĂNG TEN
Angiêlic từ từ cởi bỏ quần áo ngoài ra. Đầu óc nàng đang bận rộn ôn lại những chặng đường thắng lợi gần đây nhất của mình. Ngay ngày hôm nay, viên quản lý của nàng đã trao cho tiểu thư Brien đủ số tiền 40.000 livrơ, còn nàng thì được ông Cônbe, nhân danh Đức vua, trao cho sắc lệnh phong chức lãnh sự. Nàng rất hài lòng, tuy rằng thâm tâm vẫn còn ngại khi nghĩ đến Philip. Liệu chàng đã quyết định để cho nàng yên thân chưa? Nàng rất muốn tin vậy. Nhưng Philip đã nhiều lần làm nàng vỡ mộng một cách đau đớn. Sự im lặng này của chàng phải chăng là thứ im lặng của con hổ dữ sắp vồ mồi? Nàng bất giác thở dài.
Đầu óc ngổn ngang suy nghĩ, nàng cởi dần áo mặc trong và trút mấy tấm váy ra. Cử chỉ nàng lặng lẽ và thơ mộng. Vừa gỡ các vòng vàng ở cổ tay ra, nàng vừa lại gần bàn trang điểm để cất nữ trang. Tấm gương bầu dục to phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra dưới làn ánh sáng dịu của những cây nến.
Angiêlic đưa hai cánh tay trần lên gỡ vòng ngọc trai đặt trên mái tóc. Mặc dù thân hình nàng hiện ra dưới làn vải mỏng đã kém phần thon thả, nàng tự nhủ thấy mình vẫn đẹp. Tự nhiên câu hỏi lập lờ mà Hầu tước Lôdăng đã có lần đặt ra cho Angiêlic lại ám ảnh nàng:
“Đẹp để cho ai”?
Nàng nhận ra rõ cảnh cô đơn của một tấm thân được quá nhiều kẻ ao ước nhưng đồng thời vẫn bị rẻ rúng. Nàng lại thở dài và quay mặt đi khỏi tấm gương, tự hỏi thầm: “Mình làm gì tối nay?” Nàng chưa thấy buồn ngủ. Một tiếng bước ông vang lên ở hành lang và bắt đầu bước nhanh trên cầu thang, tiếng đinh thúc ngựa va chạm lách cách. Tiếng bước chân lại gần thêm. Angiêlic ngạc nhiên. Rồi, bỗng giật nẩy mình, nàng hiểu ra kẻ đang đến là ai, và muốn nhảy vọt tới cửa để cài then lại.
Chậm quá rồi. Cánh cửa mở ra và trên khung cửa xuất hiện Hầu tước Plexi-Belie. Ông ta vẫn mang trên người tấm áo chẽn đi săn màu xám bạc, cổ lông thú màu đen, với chiếc mũ đen cắm một chiếc lông chim trắng, đôi ủng đen cao ống dính bùn và tuyết. Trên hai bàn tay đi găng đen, ông cầm ngang một ngọn roi dài dùng để đánh chó.
Ông ta dừng lại, im lặng giây lát, hai chân dang ra và đưa mắt nhìn bao quát cảnh tượng người thiếu phụ trẻ tóc hung đang đứng trước bàn trang điểm của mình, giữa đám áo quần và đồ trang sức ngổn ngang. Một nụ cười mỉa chậm chạp trên môi.
Hầu tước bước vào phòng và khép cửa lại, rồi chính tay ông ta gạt then cài cửa.
- Chào anh, Philip! - Angiêlic cất tiếng.
Trông thấy chàng, trong tim nàng xốn xang một tình cảm nửa sợ nửa mừng. Chàng rất đẹp. Nàng có phần ngỡ ngàng thấy chàng đẹp đến thế, và khắp con người chàng toát ra một dấu ấn tuyệt mỹ riêng biệt. Đây là người quý tộc điển trai nhất trong triều đình. Mà chàng là của nàng, đúng như nàng đã từng mơ ước khi nàng còn là cô bé say đắm ngắm nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp.
- Bà không ngờ tôi đến thăm ư, thưa Phu nhân?
- Có chứ. Tôi chờ đợi... Tôi hy vọng.
- Bà chẳng thiếu gì lòng can đảm, quả thật vậy. Phải chăng bà là những lý do xác đáng nhất để sợ tôi nổi gi
- Nhất định là thế. Chính vì vậy mà tôi cho rằng cuộc gặp mặt diễn ra càng sớm càng tốt. Cứ lui lại mãi giờ phút phải uống viên thuốc đắng phỏng có ích gì?
Khuôn mặt Philip bừng lên vẻ giận dữ điên cuồng:
- Cô ả đạo đức giả! Đồ phản trắc! Lại còn tỏ vẻ nóng ruột chờ ta đến thăm, trong khi chính cô luôn luôn tìm cách đẩy ta vào nước bí. Ta chả vừa mới hay tin cô đã giành được hai chức vụ thường xuyên ở triều đình là gì?
- Ồ!... Thế ra anh biết tin rồi. - Nàng yếu ớt trả lời.
- Phải, ta biết chuyện rồi. - Ông ta cáu tiết gầm lên.
- Mà anh không... anh hình như không được hài lòng?
- Chả lẽ cô mong tôi sẽ hài lòng, trong khi cô bày mưu tính kế đẩy tôi vào tù để rảnh tay thực hiện ý đồ cạm bẫy của mình? Và bây giờ... bây giờ cô tưởng rằng đã thoát khỏi tay tôi rồi chắc? Nhưng cuộc chơi chưa kết thúc. Tôi sẽ buộc cô trả giá đắt cho ván bài này. Vì cô chưa tính đến đòn trừng phạt, tôi sắp giáng xuống người cô bây giờ.
Ngọn roi quất mạnh xuống sàn nhà một tiếng đét ghê sợ. Angiêlic thét lên. Ý chí kháng cự của nàng rã rời. Nàng nép mình bên giường ngủ và khóc:
- Đừng làm tôi đau, Philip. - Nàng van vỉ - Ôi, tôi xin anh, đừng làm tôi đau... Hãy nghĩ đến đứa bé...
Philip đứng sững lại. Chàng cau mày hỏi:
- Đứa bé... Đứa bé nào?
- Đứa bé trong bụng tôi... con anh!
Giây phút im lặng thật nặng nề, chỉ còn nghe thấy những tiếng khóc thổn thức bị nén lại của Angiêlic. Cuối cùng, chàng Hầu tước cẩn thận gỡ đôi găng tay ra, đặt lên bàn trang điểm cùng với cây roi, và bước lại gần vợ với vẻ mặt nghi ngờ.
- Cho tôi xem nào. - Chàng nói.
Chàng vén tà áo ngủ của vợ lên, rồi đột nhiên ngửa đầu về phía sau cười thật to:
- Ủa, đúng thật rồi. Ta đoán chắc như vậy. Bụng cô to thật rồi.
Chàng ngồi xuống giường, cạnh nàng và nắm lấy hai vai vợ kéo lại gần:
- Thế tại sao cô không nói ngay từ đầu, hở cô bé khó bảo này. Nói trước thì lẽ nào ta lại làm cô sợ hãi.
Nàng thổn thức khóc, đầu óc hoang mang.
- Thôi nào, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! - Chàng nhắc đi nhắc lại.
Nàng có cảm giác thật kỳ lạ khi thấy đầu mình tựa vào vai chàng Philip thô bạo, khuôn mặt mình che lấp trong mớ tóc giả màu hung thơm mùi hoa nhài, và khi thấy bàn tay chàng dịu dàng vuốt ve cái bụng đang mang thai nghén của mình.
- Khi nào đứa bé ra đời?
- Chẳng bao lâu nữa.. tháng Giêng tới.
- Như vậy là ở lâu đài Plexi rồi. - Chàng nói tiếp sau một lúc s. - Tôi thú thật là tôi vui sướng về chuyện này. Tôi không thể không hài lòng thấy cô thụ thai dưới mái nhà tổ tiên của đứa bé này. Nó sẽ là một chiến sĩ xông pha trận mạc. Đó là một điềm lành. Cô có chút rượu gì để ta nâng cốc chúc sức khỏe cho nó không?
Chàng tự mình đến bàn lấy một bình rượu nho và hai chiếc cốc nhỏ:
- Nào, cô uống nhé. Cho dù cô không ưa gì chạm cốc với tôi, thì việc chúc mừng thành quả của chúng ta vẫn là việc nên làm. Tại sao cứ tròn mắt nhìn tôi như vậy? Vì tôi thật sự hài lòng biết mình có người nối dõi, nên lẽ nào không gượng nhẹ với cô... Cô bảo là đến tháng Giêng tới thì sinh ư?... Được rồi. Từ nay đến đó, tôi sẽ chỉ để mắt theo dõi cô một chút là đủ.
Nhấc cao khuỷu tay, chàng uống một hơi, rồi vừa ném cốc xuống sàn vừa hô to:
- Người thừa kế dòng họ Plexi-Belie muôn năm!
- Philip, anh thật là một con người kỳ lạ nhất, khó hiểu nhất mà tôi chưa từng gặp bao giờ! - Angiêlic lẩm nhẩm. - Tôi cứ yên trí rằng anh sẽ buộc tội cho tôi là đã lấy anh làm chồng khi đã bắt đầu có mang rồi!
Philip lại thận trọng đeo găng vào. Chàng nhìn vợ với con mắt âm thầm và hơi tức giận giây lát:
- Tôi cho rằng cô có thể làm được mọi chuyện, và cả một vài chuyện nhỏ khác nữa, nhưng không phải là loại chuyện thấp hèn đó đâu.
- Loại chuyện đó cũng khá thông thường đối với phụ nữ mà… Anh vốn hết sức khinh thường phụ nữ, nên tôi tưởng anh dễ dàng phản ứng theo cách nghi kỵ đối với tôi mà
- Cô không phải như những kẻ tầm thường đó. - Philip bảo với giọng giễu cợt. - Cô là vợ của tôi.
Chàng rảo chân bước ra cửa, để nàng ở lại một mình, vừa mơ màng vừa xốn xang một cảm xúc mơ hồ như một niềm hy vọng.
Một buổi sáng tháng Giêng trời xám xịt, Angiêlic cảm thấy giờ sinh con sắp tới. Nàng cho người gọi bà đỡ trong quận Mare là bà Coocđê. Bà này đến cùng với hai chị phụ việc.
Bà Coocđê cho dựng trước lò sưởi một cái bàn, đặt lên đó những cái niễng để “vào việc” cho tiện lợi. Người ta đem đến một bếp than hồng để sưởi ấm gian phòng. Các chị hầu gái cuộn sẵn những cuộn băng sợi, và đun sẵn nước trong những chiếc chậu to bằng đồng. Bà đỡ bắt đầu đun những mớ cây thuốc, khiến cả phòng sực nức hương thơm.
Angiêlic cảm thấy hết sức bứt rứt khó chịu. Nàng không thiết tha gì nhiều với lần sinh nở này. Không thể nằm mãi trên giường, nàng đi đi lại lại và đôi lúc dừng chân trước cửa sổ ngắm nhìn đường phố tuyết phủ trắng xóa một màu. Bà Coocđê tìm cách vỗ về người sản phụ dịu cơn nóng nảy. Angiêlic nhớ lại lúc sinh Phlôrimông. Hồi ấy người mẹ trẻ tuy tâm trí căng thẳng và sợ hãi, nhưng yên lặng và can đảm hơn bây giờ nhiều. Và khi đó, một khuôn mặt cúi xuống bên nàng, một tiếng nói dịu dàng và trầm cất l
“Em yêu của anh,… em đau lắm đấy. Tha lỗi cho anh. Anh không thể tưởng tượng được rằng em sẽ phải trải qua lúc vất vả như thế này…” Bá tước Tuludơ xúc động trong giờ phút tấm thân người vợ yêu thương đang bị tra tấn.
Ôi, thời ấy nàng sung sướng biết bao nhiêu!
Bây giờ, quá nhiều đòn nặng đã hủy hoại năng lực của nàng. Cân não nàng đã bị lay động mạnh tưởng sắp rã rời.
Còn lần sinh bé Canto! Nàng chẳng muốn nhớ lại nữa, cơn ác mộng khủng khiếp, một vực thẳm tối đen và lạnh như băng đã dìm nàng với bao nỗi đau đớn trong cái nhà hộ sinh làm phúc đó!...
Mãi sau Angiêlic mới đồng ý đến ngồi vào một chiếc ghế bành to, với một cái đệm kê sau lưng và hai bàn chân đặt lên chiếc ghế đẩu. Rồi cuối cùng, những cơn đau mỗi lúc càng mau hơn và dữ dội hơn. Bà Coocđê liền đặt nàng nằm lên trên chiếc bàn to trước lò sưởi. Người mẹ trẻ không còn nén được những tiếng rên nữa. Khoảnh khắc khó khăn và đầy lo âu nhất đang đến gần. Đôi tai Angiêlic ù lên giữa lúc những đợt đau dữ dội nối nhau tới tấp. Nàng lơ mơ nghe có tiếng lộn xộn bên ngoài phòng, rồi một tiếng kẹt cửa. Có tiếng chị hầu Têredơ thốt lên:
- A! Ngài Hầu tước đây rồi.
Angiêlic chỉ hiểu rõ khi nhìn thấy Philip đứng ở đầu bàn đẻ của mình, đẹp lộng lẫy và lạc điệu giữa đám phụ nữ đang bận tíu tít kia, với bộ áo mặc lúc vào triều đình cùng thanh gươm, những ống tay áo có thêu đăng ten, bộ tóc giả, chiếc mũ cắm những lông chim trắng muốt.
- Philip, anh đây? Anh muốn gì vậy? Vì sao lại đến?
Chàng tỏ vẻ mỉa mai và kiêu kỳ:
- Hôm nay là ngày sinh đứa con trai của tôi. Chuyện này tôi phải quan tâm, cô thấy chứ?
Sự công phẫn bừng lên trong người Angiêlic. Nàng tựa vào một khuỷu tay, nhổm người lên và thét:
- Anh đến để nhìn tôi đau đớn. Anh là một con quái vật. Con người tàn ác nhất, bỉ ổi nhất, đồ…
Một cơn đau quặn mới cắt ngang lời nàng. Nàng ngả người trên lưng ghế để lấy hơi:
- Nào, nào! - Philip nói - Cô chớ nên nóng giận.
Chàng đặt bàn tay lên cái trán thấm mồ hôi của vợ, và bắt đầu vừa vuốt ve trán nàng chầm chậm vừa lẩm nhẩm những lời nàng nghe không rõ, nhưng tiếng nói nhẹ nhàng làm nàng dịu đau:
- Bình tĩnh lại, bình tĩnh! Mọi cái sẽ tốt đẹp! Can đảm lên, cô em xinh đẹp của tôi…
“Đây là lần đầu tiên, anh ấy vuốt ve mình”. Angiêlic nghĩ thầm. Nàng không hề trông đợi Philip đến giúp đỡ mình vào giờ phút này. Thế nhưng, rõ ràng Philip Plexi-Belie là con người luôn làm nàng ngạc nhiên. Nhờ bàn tay chàng, nàng thấy thư giãn và được truyền thêm sức. Nàng tự nhủ: “Ta sẽ tỏ rõ cho anh ta thấy ta đủ sức chịu đựng cơn đau. Ta sẽ không kêu một tiếng nào”.
- Tốt rồi! Tốt rồi! - Tiếng Philip đang vang lên - Đừng sợ gì hết… Còn những con mụ này, một lũ ì ạch, hãy đỡ lấy cô ta một chút chứ! Đứng làm phỗng à?
Đang nửa tỉnh nửa mê ở giây phút cuối cùng, Angiêlic ngước mắt nhìn Philip. Trong con mắt thâm quầng, mở to và như mờ đi trong một ánh sáng dịu dàng gây xúc động lòng người, chàng thoáng hiểu được nếu mình bỏ mặc vợ thì sẽ ra sao… Người phụ nữ mà chàng yên chí là đầy tham vọng tàn nhẫn và những tính toán thâm độc này, lại có thể tỏ ra mềm yếu được chăng? Cái nhìn của nàng xuyên qua thời quá khứ. Đây là con mắt của một cô thiếu nữ mặc tấm áo dài xám xịt mà chàng đã cầm tay giới thiệu với những chàng trai bạn bè của mình khiến họ cười nhạo báng: “Đây là cô Nam tước mặc tấm-áo-u-sầu”.
Philip nhanh nhẹn đặt bàn tay lên đôi mắt đang nhìn mình.
- Đừng sợ, - chàng nhắc lại - Bây giờ thì đừng sợ gì nữa.
- Con trai. - bà đỡ nói.
Angiêlic trông Philip đỡ lấy một khối đỏ hỏn bọc trong tấm vải, vừa giang thẳng cánh tay ra phía trước, vừa kêu to:
- Con trai tôi! Con trai tôi! Chàng cười rạng rỡ.
Người ta đưa Angiêlic vào nghỉ trong giường của nàng. Cơn buồn ngủ không gì cưỡng lại nổi của người phụ nữ mới sinh con kéo đến nặng trĩu trên mi mắt nàng. Nàng đưa mắt tìm Philip. Chàng đang cúi xuống cái nôi của đứa con trai. “Giờ đây ta không còn đáng quan tâm nữa”, nàng tự nhủ, hơi thất vọng.
Tuy nhiên, một cảm giác hạnh phúc xâm chiếm lòng nàng trong khi nàng ngủ thiếp đi.
Mãi đến lúc người ta lần đầu tiên đặt đứa bé lên đôi cánh tay Angiêlic thì nàng mới nhận thức được con người vừa mới ra đời này có ý nghĩa thế nào đối với mình.
Đứa hài nhi xinh đẹp, với khuôn mặt trắng hồng và hai con ngươi xanh trong. Chị vú và các cô hầu phòng tấm tắc khen ngợi là nó có tóc hung vàng như chú gà con và phốp pháp đáng yêu như một kim đồng.
Đứa bé này do tôi sinh ra - Angiêlic nghĩ thầm - máu của ta, trước kia chỉ thuộc về anh ấy, đã bị pha vào một dòng máu lạ rồi. Nàng kinh sợ nhìn thấy ở nó kết quả của một sự phản bội mà nàng chưa nhận ra được cho tới phút này. Nàng thì thầm với bản thân:
“Em không còn là vợ anh nữa, Giôphrây!”
Nàng bắt đầu khóc.
- Ta muốn gặp Phlôrimông và Canto. - Nàng vừa nức nở vừa kêu lên:
- Ôi, ta van các người, hãy dẫn các con trai ta lại đây.
Hai đứa trẻ bước vào. Chúng lại gần, khiến nàng giật mình khi thấy do một sự tình cờ cả hai đứa con trai này đều mặc cùng một kiểu áo nhung đen, khác nhau về khuôn mặt, lại giống nhau về chiều cao, về nước da, với bộ tóc dày rủ xuống cổ áo rộng bản bằng đăng ten. Hai chú bé tay cầm tay đứng cạnh nhau trong một tư thế quen thuộc từ thời chúng còn nhỏ xíu, dường như để có thêm sức mạnh mà tiến bước theo những con đường đầy hiểm nguy của định mệnh.
- Canto, chàng hát rong của mẹ, hãy hát cho bọn ta nghe một bài nào.
Chú bé đi lấy cây ghi ta của mình, rồi dạo ngay một bài tình ca.
Vừa nghe con hát, Angiêlic vừa mải mê suy nghĩ: “Anh đã yêu em, Giôphrây! Và em đã tôn thờ anh. Vì sao anh yêu em? Vì em đẹp ư?... Anh vốn say mê cái đẹp biết nhường nào. Em là một vật xinh đẹp trong lâu đài Học vui của anh... Nhưng anh còn yêu em hơn thế kia. Em hiểu điều đó khi đôi cánh tay cứng rắn của anh ghì em đến mức em rên lên… Tuy nhiên hồi ấy em còn trẻ thơ mà… Nhưng em trinh trắng… Có lẽ vì thế mà anh đã yêu em tới mức đó…” “Vợ của tôi” “Đêm hôm nọ anh ta đã gọi em như vậy, anh chàng Hầu tước tóc hung có con mắt bí ẩn đó! Em không còn là vợ anh nữa, Giôphrây! Anh ta đòi hỏi em phải thuộc về anh ta. Và tình yêu của anh đã xa rời em tựa như một con thuyền, bỏ mặc em trên một bến bờ băng giá. Mãi mãi xa nhau. Không bao giờ gặp lại nhau nữa!... Khó mà có thể tự nhủ với mình: mãi mãi xa nhau.. Khó có thể thừa nhận rằng anh đã trở thành một cái bóng đối với cả chính em nữa”.
Philip đã không hề quay lại thăm nàng. Chàng không còn tỏ ra quan tâm đến nàng nữa. Chàng coi thường nàng vì lúc này nàng đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi. Hy vọng hão huyền làm gì! Nàng sẽ không bao giờ hiểu nổi chàng. Hãy nhớ lại nhận xét của tiểu thư Ninông đờ Lăngclô về chàng:
- Đây là một nhà quý tộc điển hình. Ông ta khổ tâm lo lắng về những vấn đề nghi thức, sợ đến cả một vết bùn trên tất lụa của mình. Nhưng không sợ chết. Nếu phải chết, ông ta sẽ chết cô độc như một con sói mà không chịu cầu cứu bất cứ ai. Ông ta chỉ thuộc về Đức vua và bản thân mình thôi.
Đức vua… Đức vua đầy uy quyền bước đi giữa những khu vườn lộng lẫy trong cung điện của mình. Ngài đi từ khóm cây này sang khóm cây khác, theo sau là một đoàn tùy tùng mũ cao áo dài. Ngài cầm chiếc gậy chống trong bàn tay đeo găng, bàn tay một thanh niên và một Nhà vua, quyết địnhsố phận con người, ban phát quyền sinh quyền sát…