Chương 104: Chương 14

Angiêlic bực bội nhận thấy mình phải khó khăn lắm mới hòa nhập được vào nhịp sống của triều đình. Vì mang thai và ngày sinh nở ngày một tới gần, thân hình nàng đã bắt đầu nặng nề. Mặc dù cố sức

thót người lại, nàng không còn có thể mặc những bộ áo dài đẹp nhất của mình nữa. Ngoài những lễ hội của Hoàng gia, nàng vẫn tiếp tục đến cung điện Xanh- Giecmanh, nơi các quý tộc có thể đến mà không cần có lời mời của Nhà vua. Một hôm nàng gặp tại đó nhà bào chế già Xavari, người đã đến nhà nàng cầu cạnh. Ông ta kín đáo ra hiệu cho nàng và nói se sẽ:

- Thưa phu nhân, xin đừng quên… chất mumi đó.

- Vậy bao giờ vị sứ giả ấy mới đến cùng với chất mumi của ông ta?

- Xuỵt! Tôi sẽ báo trước và khi đó tôi sẽ mách bà từng bước một. Trong khi chờ đợi thì xin bà im lặng kín đáo cho!…

Một thiếu phụ đi qua đó kêu khẽ lên một tiếng và dừng lại, chăm chú nhìn Xaravi. Angiêlic nhận ra tiểu thư Brien.

- Thưa ngài,- cô này nói khẽ - tôi biết ngài. Ngài biết xem bói, và còn là phù thủy nữa. Ngài có đồng ý đi đến một thỏa thuận với tôi không?

- Bà nhầm đấy, thưa tiểu thư. Tôi chỉ là một nhà khoa học tầm thường.

- Tôi biết chứ. - Đôi mắt đen của tiểu thư bừng lên long lanh - Tôi biết là ông có những bùa mê thuốc ngải từ phương đông mang về. Hãy nghe tôi nói. Tôi hết sức cần được ông giúp đỡ để xin được một chiếc “ghế đẩu” chầu vua. Xin ông định giá cho.

- Những cái đó đâu phải lấy tiền mà làm được.

- Vậy thì tôi xin chẳng dám tiếc bất cứ thứ gì đối với ông, từ thể chất đến tâm hồn.

- Thôi được! Thôi được! Để ta cân nhắc xem sao - Nhà bào chế già nói để giàn hòa.

Nhưng ông từ chối không nhận túi tiền mà tiểu thư Brien muốn giúi cho. Cô ta vừa đi khỏi, ông già nói với Angiêlic:

- Mấy bà mấy cô ấy thật kỳ cục! Chỉ lăm le đòi có chiếc “ghế đẩu” chầu Vua! Nhưng thôi, thưa bà, lúc này, ta chỉ nên quan tâm đến chất mumi mà thôi. Cho phép tôi nhắc bà nhớ đến lời hứa là sẽ giúp đỡ tôi.

- Được rồi. Tôi sẽ gắng làm hết sức mình. Nhưng chỉ sợ ông có ảo tưởng về quyền lực của tôi thôi.

Ngài Xaravi quan sát nàng bằng con mắt xoi mói:

- Tôi chẳng hề biết bói toán như cô ả nhẹ dạ kia đổ riệt cho tôi. Tuy nhiên, tôi có thể nói được rằng, chính bà, bà sẽ có được một chiếc ghế chầu…

Nàng chưa kịp nghĩ câu trả lời diễu lại, thì đã thấy ông già kín đáo rút lui đi lúc nào rồi. Một lúc sau, nàng lại gặp tiểu thư Brien ở một bàn đánh bạc.

Angiêlic mỉm cười, ngồi xuống chia bài. Tiểu thư Brien là một phụ nữ tóc nâu xinh đẹp, hay châm chọc, táo tợn, sống ở triều đình từ nhỏ. Buổi đánh bạc này với Angiêlic cô ta thua tới 10.000 livrơ. Cô thú nhận không thể có ngay số tiền trả nợ Angiêlic được. Xem chừng, Angiêlic không muốn hoãn nợ lâu lâu cho mình, cô ta nói:

- Hay là bà vui lòng nhận mua lại của tôi chức vụ lãnh sự ở Canđi? Tôi đang thương lượng để bán lại chức đó. Giá chức tước này là 40.00 đồng livrơ.

Thấy nói đến từ “tước vị”, Angiêlic chăm chú lắng nghe.

- Lãnh sự ở Canđi ư?

- Vâng, Canđi là tên một thành phố thì phải. - Tiểu thư Brien giải thích.

- Ở đâu thế?

- Tôi chẳng biết nữa.

- Nhưng phụ nữ sao lại được làm lãnh sự?

- Được chứ, tôi được quyền sở hữu chức vụ ấy từ hai năm nay rồi. Đấy là một trong số những chức vị không phải nhất thiết bắt buộc phải đóng trụ sở tại chỗ mà nó lại cho phép ta có được ngôi thứ ở Triều đình. 40.000 livrơ không phải là một cái giá đắt.

- Tôi sẽ suy nghĩ thêm - Angiêlic đáp một cách mơ hồ. Nàng liền đi tìm Xavari và may mắn gặp lại ông ta:

- Ông đã từng đi du lịch nhiều nơi, vậy ông có thể nói cho tôi biết Canđi là ở đâu không?

- Canđi ư? Có chứ, tôi biết lắm, mặc dù tôi chưa đến đó bao giờ. Đó là một hòn đảo ở Địa Trung Hải.

- Ông Xavari, điều tôi muốn biết là Canđi thuộc về ai và người Pháp có quyền lợi gì lớn ở đó không?

- Canđi - Một tiếng nói cắt ngang vang lên phía sau nàng. - À, đó là đảo Cretơ… Thế phu nhân lại quan tâm đến lịch sử cổ đ

Angiêlic nhận ra là thi sĩ La Phôngten vừa đi tới.

- Xin ngài cho tôi biết thêm về Canđi.

- Chà! Canđi là cái tên mới quá. Nên gọi là đảo Cretơ thì hơn. Nó liên quan đến huyền thoại nàng Arian và Têdê. Bà có muốn tôi kể hầu bà câu chuyện thần thoại đó không?

Angiêlic lễ phép khước từ. Nàng rất muốn được hiểu biết thêm nhưng trời đã muộn và nàng cần phải trở lại Pari. Nhà thơ còn muốn chuyện trò thêm nữa. Nàng phải vất vả lắm mới dứt đi được.

Nhà riêng và phòng làm việc của ông Cônbe giữ vẻ bên ngoài như một nơi ở đầy tiện nghi, giàu có nhưng không cầu kỳ.

Bà Plexi xin lỗi vì

đến làm phiền ông Thượng thư. Bà sắp mua chức lãnh sự ở Canđi nên muốn xin ý kiến ông, và ông có quyền hành lớn trong việc phân phối những chức vụ đó.

Angiêlic thấy rõ việc phong chức lãnh sự nước Pháp tại Canđi cho một phụ nữ cũng là một chuyện bình thường đối với ông Thượng thư này. Theo ý ông, Canđi là thủ phủ của đảo Cretơ, chính là thị trường nô lệ quan trọng nhất ở vùng Địa Trung Hải. Ông nói:

- Việc bổ sung nguồn nô lệ cho ta ở đó có tầm quan trọng đáng kể, vì trong lúc này, ta đang cố gắng tăng cường hải quân và cần phải tăng thêm số lượng tàu galê của Hoàng gia trong Địa Trung Hải. Đám người Morơ, người Tuynidi viêri mà ta bắt được trong các trận đánh cướp biển thì lao động kém, ta chủ yếu lấy bọn nô lệ này để bổ sung cho thủy thủ khi quá thiếu người, hoặc để đánh đổi lấy những người dân theo Ki tô bị bắt làm nô lệ ở vùng Bacbari. Cho đến nay, những tay chèo ở tàu galê thường được tuyển chọn trong đám người Thổ và cả trong đám người Nga nữa, mà Canđi chính là thị trường buôn bán những nô lệ gốc Nga này. Vì những lẽ đó, tôi cho rằng Canđi là một địa bàn đáng chú ý.

- Địa bàn những người Pháp ở nơi đó ra sao? - Angiêlic hỏi.

- Các đại diện nước ta tại đó được kính trọng. Đảo Cretơ này là một thuộc địa của chính quyền Vơnidơ. Từ vài năm nay, người Thổ Nhĩ Kỳ muốn chiếm lấy đảo này, nên đảo Cretơ đã phải đẩy lùi mấy cuộc tiến công của họ rồi.

- Tiểu thư Brien không che giấu gì tôi về chuyện chức vụ ở Canđi chẳng mang lại thu nhập gì đáng kể cho bà ta. Nay ngài Thượng thư có sẵn sàng ủng hộ đề nghị của tôi xin được nhận chức vụ đó chăng?

Ông Cônbe cau mày yên lặng giây lâu, rồi nói:

- Tôi đồng ý xưa nay Hoàng thượng vốn có biệt tài sử dụng được mọi năng lực. Riêng về bà tôi đã nói để Ngài tin chắc rằng bà có thể phục vụ đắc lực nhất cho Hoàng thượng. Hơn nữa, bà có một tài sản lớn, khiến quyền lực của bà tăng lên.

- Vậy tôi sẽ có nhiệm vụ sử dụng quyền lực của mình nhằm mục đích cụ thể nào?

Vị Thượng thư lại suy nghĩ thêm một lúc:

- Trước tiên, bà không nên rời xa Triều đình khi Đức vua di chuyển, và bà nên gắng sức làm quen được càng nhiều nhân vật trong triều càng tốt. Bà sẽ được trao một số nhiệm vụ cụ thể, nhất là những việc liên quan đến thương mại. Thí dụ: sắp tới đây, công ty Đông Ấn sẽ có những đợt phát hành cổ phần mới. Bà sẽ vận động cho nhiều người ở triều đình mua những cổ phần đó, vì có nhiều vốn tản mạn trong triều đình, không nên để nhàn rỗi, như thế phí phạm quá… Tóm lại, bà sẽ có nhiều cơ hội thi thố tài năng. Vấn đề là cần làm cho trách nhiệm của bà mang một dáng vẻ chính thức. Tước vị lãnh sự ở đảo Cretơ có thể tạo ra một cái vỏ công khai cho hoạt động của bà.

- Lợi nhuận tôi thu được sẽ ít ỏi thôi.

- Bà đừng ra vẻ ngờ nghệch! Dĩ nhiên là đối với loại công việc không chính thức của bà, bà sẽ vẫn thu được lợi nhuận quan trọng. Ta sẽ định rõ khoản lợi tức cho từng việc một.


Triều đình đang dự cuộc khiêu vũ ở Cung điện Hoàng gia.

Qua tấm mặt nạ nhung che giấu nét mặt của mình, Angiêlic ngắm nhìn các cặp đang nhảy. Đức vua đích thân khai mạc cuộc khiêu vũ cùng với Phu nhân của Hoàng đệ. Ngài thu hút những con mắt thán phục của mọi người. Ngài mang mặt nạ bằng vàng, đội mũ cứng bằng vàng nạm kim cương và mặc bộ quần áo toàn bằng vóc thêm kim tuyến và lóng lánh những viên kim cương rực rỡ.

Rồi bản thân Angiêlic cũng bị cuốn hút vào dòng người khiêu vũ quay cuồng với tốc độ lớn. Triều đình đó, với biết bao sự giàu sang, xa xỉ, điên cuồng. Nhưng nếu đến gần, xem kỹ thì, ôi thật kinh ngạc! Người ta sẽ thấy một ông vua trẻ tuổi kín đáo đang giật dây bọn con rối của mình. Và nếu lại gần thêm nữa, thì sẽ thấy thân lũ con rối cũng bỏ rơi chiếc mặt nạ đang đeo. Chúng hiện nguyên hình sống động, sôi sục những đam mê nồng cháy, những tham vọng dai dẳng, những niềm tận tụy kỳ lạ.

Cuộc nói chuyện vừa rồi với ngài Cônbe đã mở ra cho Angiêlic những chân trời nàng chưa hề ngờ tới. Nghĩ đến vai trò mà vị Thượng thư muốn trao cho mình, nàng phân vân tự hỏi: tất cả những mặt nạ kia liệu có che đậy những sứ mệnh bí mật tương tự chăng? Hoàng thượng không muốn bỏ qua không sử dụng bất cứ tài năng nào…

Khi Angiêlic rời đám người khiêu vũ, một thiếu niên quý tộc tùy tùng đến trao cho nàng một chiếc phong bì, nàng lánh ra một chỗ để đọc thư. Đó là một lá thư vẫn của ông Cônbe. Thư viết: “Bà hãy coi như đã được trao chức vị thường xuyên tại triều đình mà bà đã thỉnh cầu, theo các điều kiện đã được nêu. Danh hiệu lãnh sự nước Pháp tại Canđi sẽ được trao cho bà vào ngày mai.”

Nàng gập lá thư cất đi. Một nụ cười hiện ra ở khóe môi: nàng đã giành được thắng lợi.