Chương 103: Chương 13

Khi phu nhân Plexi-Belie trở về nhà mình, nàng thấy trong sân biệt thự có một chiếc xe chở thuê đã tháo ngựa ra và người ta đang dỡ xuống nhiều hành lý.

Trên những bậc thềm, hai cậu con trai nhỏ má hồng hào đang cầm tay nhau đứng đợi.

Angiêlic kinh ngạc thốt lên:

- Phlôrimông! Canto!

Nàng đã quên bẵng đi mất lá thư mình gửi về Poatu yêu cầu cho hai đứa con nhỏ lên đây. Chúng tới bây giờ liệu có đúng lúc không? Nhưng niềm vui được gặp lại các con đã át đi mọi nỗi lo âu. Nàng ôm hôn hai đứa bé nồng nhiệt. Trông chúng có vẻ ngượng nghịu, lặng lẽ và ngốc nghếch, đúng như những đứa trẻ nhà quê lần đầu ra tỉnh. Chúng đi giày đóng đinh, tất len cũ đã xoăn, quần áo sực nức mùi phân chuồng. Angiêlic kinh ngạc trước tầm cao của Canto, mới bảy tuổi mà cao bằng anh, mặc dù Phlôrimông vốn đã cao rồi. Phlôrimông là một cậu bé miền Nam, với con mắt nhìn hồ hởi, nhanh nhẹn. Còn trong đôi mắt trong xanh của Canto thì có một vẻ kín đáo và bí ẩn.

Cô hầu Bacbơ, người nuôi hai chú bé xuất hiện khiến không khí sinh động hẳn lên, cô nàng rất thích thú được trở lại P

- Hai em sẽ tới triều đình. - Angiêlic nói nhỏ với cô hầu gái. - để làm bạn với Đức ông Thái tử.

Bacbơ tròn xoe đôi mắt vui sướng, đôi tay chắp lại và ngắm nhìn hai đứa nặc nô của mình với vẻ kính nể hơn trước.

- Cần phải dạy dỗ cho hai chú nhóc một ít phép tắc xã giao đi thôi!

Việc giáo dục đầy đủ và kịp thời cho hai công tử nhỏ tuổi này, những triều thần tương lai, tất nhiên có khó khăn, may sao lại có Phu nhân Soadi đảm nhận giải quyết giúp. Ngay hôm sau, đã thấy bà ta đến biệt thự Bôtrây, kèm theo một linh mục nhỏ nhắn như một thiếu nữ, mặc chiếc áo chẽn đen. Bà Soadi yêu cầu giao việc dạy dỗ hai cậu con trai cho cha Lêđighie này. Bà ta còn nói thêm rằng mình sẽ tìm thêm cho hai con Angiêlic một gia sư, một thầy dạy khiêu vũ, một người chăn ngựa và một thày dạy đấu gươm, và giới thiệu thêm cho nàng hai tiểu thư tùy tùng nữa.

Angiêlic chưa khám phá được vai trò mà phu nhân Soadi đã đóng trong câu chuyện ở Phôngtenơblô; phải chăng bà ta đã tỏ ra quá mẫn cán khi giải thích sai những mệnh lệnh của Nhà vua? Phu nhân này tuổi đã quá tứ tuần, nhưng con mắt hãy còn “sắc sảo” và nụ cười có sức hút. Tuy nhiên, trong con người bà ta có một vẻ gì dễ làm nguội lạnh thiện cảm của người khác, xu hướng của bà ta ưa lo công việc của người khác cũng không khỏi gây phiền hà. Angiêlic sợ bà Soadi giới thiệu thêm vài người thân quen nữa nên đành chấp nhận luôn cả gói kể cả hai tiểu thư tùy tùng.

Vả lại, quả là việc trao hai công tử Phlôrimông và Canto cho người dạy dỗ đã trở thành cấp bách: các cậu ở lứa tuổi thích trèo leo lên bất cứ vật gì có thể cưỡi được để làm ngựa. Chỉ sau ít phút rụt rè đầu tiên, cả khu biệt thự Bôtrây đã vang lên những tiếng phi ngựa giao chiến ầm ĩ.

Ổn định công việc lặt vặt trong nhà cũng chiếm mất của Angiêlic vài ngày. Sau đó nàng nghe tin đồn rằng Philip đã được trả tự do. Chàng không đến thăm nàng. Angiêlic do dự chưa biết nên làm gì. Phu nhân Môngtexpăng giục giã nàng ngẩng cao đầu mà trở lại triều đình.

- Đức vua đã tha lỗi cho chị. Mọi người đều rõ là Người đã cho chị yết kiến khá lâu. Người đã gọi riêng Plexi lên quở trách, nhưng ngay tối hôm đó, Người lại ban cho ông ta vinh dự được “dâng áo sơ mi” lên Đức vua lúc Ngài đi nghỉ tại cung điện Xanh-Giecmanh. Mọi người hiểu rằng Hoàng thượng có lòng tin yêu đặc biệt cả anh lẫn chị.

Bà Soadi ủng hộ những ý kiến đó bởi vì Đức vua đã tỏ ý muốn Phu nhân Plexi trình diện hai cậu con trai trước Hoàng thượng, nàng không có lý do gì để trì hoãn việc thi hành lệnh đó cả. Bà Soadi đã gặp được phu nhân Môngtôdiê là vợ vị gia sư tương lai của Đức ông Thái tử và là đương kim bảo mẫu của các Hoàng tử Pháp. Hai bên đã ấn định ngày thích hợp cho Phlôrimông và Canto trình diện tại triều đình Vecxây.

Mấy căn phòng dành riêng cho các Hoàng tử và Công chúa có một dáng dấp ấm cúng thân mật ít thấy tại cung điện Vecxây. Bà bảo mẫu Môngtôdiê vốn là một phụ nữ đôn hậu nên dạy dỗ thái tử không đến nỗi quá nghiêm khắc. Ông hoàng nhỏ này là con một, vì có hai công chúa hữu sinh vô dưỡng. Angiêlic nghĩ thầm rằng hai con trai mình mặc dù mới được giáo dục vội vã và sơ sài, đã tỏ ra dễ thương và thoải mái hơn người kế vị ngai vàng tương lai. Nàng ngắm nhìn hai con lòng tràn đầy thán phục, khi chúng uốn cong chân, ngả mũ thấp cúi chào, rồi nối gót nhau tiến lên hôn bàn tay Thái tử đang rụt rè chìa ra, trong khi con mắt thì liếc nhìn bà bảo mẫu như mong chờ một lời khuyến khích.

Rồi, theo đúng nghi thức định sẵn, Hoàng hậu xuất hiện cùng khoảng một chục thị nữ và quý tộc

Sau khi được mọi người làm lễ ra mắt Hoàng hậu, công tử Canto được gọi đến để hát hầu Hoàng hậu. Tiếng hát của cậu bé vang lên trong trẻo khôn tả xiết, lanh lảnh và không nhạt nhẽo, nhàm chán như giọng của trẻ nhỏ. Các phu nhân ngồi nghe cậu hát đều hết sức thán phục. Mọi người chú ý đến vẻ mặt dễ thương của cậu, tuy không đẹp bằng anh mình nhưng có đôi mắt màu xanh hiếm có, bừng sáng lên khi cậu cất tiếng ca. Tỏ ra thích thú hơn cả là ngài Vivon, anh ruột phu nhân Môngtexpăng, trung tướng hải quân, tư lệnh đội tàu galê nhưng biết làm thơ, soạn nhạc và chơi được nhiều nhạc cụ. Ông Vivon yêu cầu chú bé Canto hát vài bài ca ngắn do chính ông soạn. Hoàng hậu thì hạ lệnh cho gọi ông Luyli, tổng chỉ huy dàn nhạc Hoàng gia tới nghe. Đang giờ luyện hát cho ban đồng ca của mình, ông ta miễn cưỡng vào nghe, nhưng khuôn mặt bực bội của ông dịu dần khi nghe cậu biểu diễn. Một giọng hát đẹp, tinh tế như thế này quả là hiếm thấy, ông nhận xét. Ông khó có thể tin được rằng Canto mới chưa tròn tám tuổi. Cậu hát âm vang như đứa bé mười một tuổi.

Các phu nhân và mấy ngài quý tộc chuyền cậu bé qua tay nhau để vuốt ve, khen ngợi và khuyến khích. Mọi người đều đồng ý là khi nào Đức ông Thái tử được giao cho các vị gia sư nam giới, thì Phlôrimông và Canto sẽ được đưa vào trong đám thiếu niên quý tộc tùy tùng sẽ có nhiệm vụ theo Thái tử đi cưỡi ngựa, chơi bóng và sau này sẽ đi săn nữa.