PHẦN III: ĐỨC VUA
Người kỵ sĩ đi ngược lên theo con đường của những cây sồi lớn, vòng quanh cái ao, rồi hiện ra trước chiếc cầu nhỏ của lâu đài và rung chuông. Ngồi trong phòng, Angiêlic nhìn qua ô cửa sổ, thấy người đó nhảy xuống đất, nàng hiểu rằng đó là người đưa thư.
Chỉ một lát sau, nàng đã đến ngồi bên lò sưởi, vui thích lật đi lật lại lá thư của một bà bạn, coi như một kiểu giải trí hiếm hoi. Đang là tiết cuối thu. Mùa đông sắp sang và lạy Chúa, mùa đô ng ở lâu đài Plexi mới buồn bã làm sao. Nóng ruột, nàng gỡ phong bì ra đọc thư của bà Xêvinhê.
“Bà bạn thân mến, tôi muốn gửi tới bạn một loạt lời trách cùng với những tình cảm thương yêu. Bạn đã bỏ rơi tôi trong bao nhiêu tháng rồi. Bạn đã đóng cửa ở một thân một mình, chẳng cho bạn bè thân thiết được an ủi mình trong cơn thử thách buồn đau. Bà bạn Ninông cũng khổ tâm như tôi về điều đó.
Trách bạn thế là đủ rồi. Tôi yêu quý bạn lắm lắm mà. Duyên dáng, tính chân thực làm cho bạn đáng mến đối với mọi người. Người ta luyến tiếc bạn đã ở xa. Ở đây, phu nhân Môngtexpăng nay đang làm mưa làm gió. Cuối cùng bà ấy đã được trị vì. Nhất là khi chồng bà ta lại được ban thưởng vì những chuyện lấc cấc của mình. Đức Vua cấp cho 5000 đồng livrơ và ra lệnh cho ông ta đi về vùng Ruxiông và ở nguyên đó.
Bà Môngtexpăng đang chỉ huy các đổi mới về thời trang. Bà ta vừa tung ra một kiểu váy mới. Bà ấy phô trương lộ liễu, và ngày càng lộng lẫy, khiến Đức vua nay chỉ đổ dồn con mắt vào riêng bà ta thôi. Tiểu thư La Valie chỉ còn là một cái bóng ma, bị buộc phải lang thang giữa những người đang sống. Đức vua đã chán ngấy câu chuyện tình lãng mạn với những giọt nước mắt dịu dàng rồi. Người muốn có một người tình đem lại tự hào cho mình, một con người khó tính hơn, tàn nhẫn hơn. Bà ta sẽ thừa sức tàn nhẫn: ai chống lại sẽ bị đập cho tan n thấy trong triều đình lúc này chẳng có một phụ nữ nào có thể sánh được và kháng cự được với bà ta. Tôi nói: lúc này, bởi bạn không có mặt...”
Angiêlic lấy một chiếc bút lông ngỗng, vót cho nhọn thêm, nhưng chưa vội viết thư trả lời ngay. Nàng muốn suy nghĩ trước đã. Một tiếng nói, mà nàng thấy rất khó chống đỡ, đang thì thầm bên tai nàng: “Điện Vecxây sẽ chờ bà trở lại”.
Có đúng thế không? Có lẽ Vecxây đã quên nàng rồi, và như thế tốt hơn. Nàng đã muốn như vậy. Và bây giờ nàng lại thấy buồn. Nàng đã quay về rầu rĩ ở lâu đài Plexi với ý muốn thiết tha lẩn tránh một nguy cơ mà nàng không muốn nói ra: nhưng đó đồng thời còn như để chuộc lỗi với Philip nữa.
Ở Plexi này, nàng đã qua một mùa thu đẹp trời và cố quên đi cảnh cô đơn bằng những cuộc đi ngựa qua khắp vùng đồng quê. Nhưng khi mùa đông tới, thì cuộc đời buồn tẻ sẽ trở nên quá nặng nề đối với nàng.
Ngày hôm sau, một cỗ xe dừng lại trước lâu đài. Ông bà Rôcờlô trên đường về quê ở Acmanhac rẽ vào thăm nữ Hầu tước Plexi-Belie và để trao một bức thư của Thượng thư Cônbe. Tranh thủ chỉ có một mình với Angiêlic, bà công tước Rôcờlô tâm sự:
- Ông chồng tôi đang ghen đấy, rõ thật không phải lúc. Bởi vì chuyện dan díu giữa tôi với ông Lôdăng nay đã là chuyện cũ rồi. Hắn ta đã bỏ rơi tôi từ mấy tháng nay. Tôi đau khổ lắm. Chẳng hiểu hắn ta thấy công nương Môngpăngxiê có gì hấp dẫn chứ?
- Công nương là cháu nội Đức vua Angri 4 kia mà! Nhưng tôi chẳng tin rằng đây là chuyện nghiêm chỉnh đâu.
Bà Rôcờlô khăng khăng nói rằng chuyện ngày càng nghiêm chỉnh. Công nương đã xin Đức vua cho phép cưới Hầu tước Lôdăng, vì bà say ông ta chết mê chết mệt.
- Thế Hoàng thượng trả lời ra sao?
- Vẫn là công thức quen thuộc: “Để ta xem xét”.
Người ta còn cảm thấy rằng Đức vua rồi sẽ xiêu lòng vì thấy Công nương yêu say đắm, và vì đã từ rất lâu, Người vẫn yêu quý Lôdăng mà. Nhưng còn Hoàng hậu, Thân vương Hoàng đệ và Phu nhân của ông này thì đều bất bình về chuyện kết thân kỳ quặc này. Bức thư Ngài Cônbe yêu cầu phu nhân Plexi-Belie hãy trở về Pari càng sớm càng hay, nhằm giải quyết một vụ kinh doanh tơ lụa mà chỉ một mình nàng mới gỡ nổi. Angiêlic trì hoãn trả lời trong hai ngày tiếp theo.
Tiếp đó nàng nhận được một lá thư thứ hai do xe đưa thư công chuyển đến. Thư này là của tiên sinh Xavari, nhà bào chế già. Thư viết: “Ông hoàng Xôliman Bactiari, đặc phái viên của Hoàng đế Ba Tư, đã tới cửa ngõ Pari rồi, thế mà bà lại vắng mặt! Chất nước khoáng mumi quý giá kia sắp được đem dâng lên Đức vua, nhưng sẽ bị coi khinh và đem xếp xó mà bà chẳng thể nào giành lấy cho tôi được một giọt nhỏ! Thế mà bà đã hứa hẹn sẽ liên minh với tôi kia đấy. Cơ hội ngàn năm mới có của tôi thế là bay mất. Nền khoa học bị thiệt thòi, tương lai mù mịt...” Hai tờ thư đặc chữ li ti cứ kéo dài như vậy, vừa van xin vừa nguyền rủa.
Đọc xong thư, Angiêlic kết luận rằng không còn cách nào khác: nàng phải quay về Pari.
Từ Pari nàng lên đường đến
Nàng gặp Đức vua trong buổi đi dạo hàng ngày của Người.
Triều đình đang dạo bước chầm chậm vòng quanh bể nước Thần Apôlông. Phu nhân Plexi-Belie đứng đợi ở một gốc cột, bên cạnh có cậu thiếu niên tùy tùng Flipô, hai chị hầu gái và một nhà quý tộc đi hộ vệ là Manbrăng. Nàng tiến ra trước mặt Đức vua và cúi rạp người xuống chào theo nghi thức triều đình.
- Điều bất ngờ thú vị đây - Vua nói và hơi nghiêng đầu một chút. - Ta nghĩ rằng Hoàng hậu cũng hài lòng như ta.
Sau một cái gật đầu lịch sự nữa, Đức vua quay sang tiếp tục nói chuyện với Hoàng thân Côngđê.
“Vecxây sẽ đợi bà trở về”. Vua đã từng bảo nàng.
Không, có ai chờ đợi gì nàng đâu. Chỉ sau vài tuần lễ, một chương trình lịch sử biên niên của triều đình đã khép lại, để mở ra một chương mới đặt dưới quyền chi phối của phu nhân Môngtexpăng. Nàng đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy không thoải mái.
Hoàng hậu từ trong nội cung ra, đến ngồi bên cạnh Vua, rồi tiếp đó, đến ngồi thành một nửa vòng tròn là các vị Hoàng thân, các quận chúa trong hoàng tộc, rồi các vị đại quý tộc và các phu nhân cao cấp được quyền có một ghế đẩu ngồi trước mặt Đức Vua. Tiểu thư La Valie ngồi ở một đầu... Và Phu nhân Môngtexpăng ngồi ở đầu bên kia, gương mặt vẫn tươi như hoa. Đám người hầu bắt đầu len lỏi giữa các hàng quan khách bưng mời những cái cốc nhỏ đựng rượu mùi các loại. Nhà vua cất tiếng nói:
- Ngài Giexvrơ. - Người quay sang bảo viên nội điện đại thần - Phiền ông bảo người đem đến cho phu nhân Plexi-Belie một chiếc ghế đẩu.
Những tiếng trò chuyện bỗng nhiên nhỏ hẳn đi, không ai bảo ai, mọi cái đầu đều quay nhìn về phía Angiêlic. Nàng tiến ra, cúi rạp đầu chào, và đến ngồi cạnh tiểu thư La Valie.
Nàng chọn trên khay một cốc rượu anh đào. Tay nàng run run.
Bà hầu tước Xêvinhê ôm chầm lấy Angiêlic hôn nồng nhiệt. Bà từ Pari đến đây để xem diễn một vở kịch mới của Môlie. Cả hai người đi vào phòng diễn kịch. Trên sân khấu, màn vừa mở ra, Angiêlic lơ đãng nghe những lời đối thoại đầu tiên. Rồi nàng lại gần bà Xêvinhê:
- Tại sao bà chị lại cho rằng Đức vua phản đối việc tiểu thư La Valie muốn xin ra đi để vào tu viện?
Bà Xêvinhê trả lời rất khẽ:
- Chính vì ông Hầu tước Môngtexpăng. Ông ta vẫn còn có thể quay lại đây gây chuyện ghen tuông. Tiểu thư Luydơ có thể làm bình phong. Chừng nào Luydơ còn chưa bị công khai ruồng bỏ, thì vẫn còn có thể cãi được rằng chuyện Đức vua sủng ái bà Môngtexpăng chỉ là tin đồn nhảm để vu cáo.
Tan buổi kịch trở về căn phòng được dành riêng cho mình, Angiêlic thấy hai cô hầu gái đang đốt lò sưởi. Ngoài cửa phòng có ghi chữ: “Dành riêng” đầy danh giá. Bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tiểu thư Brien sôi nổi nói:
- Tôi đã biết là cái nhà ông bào chế thấp bé cuối cùng thế nào cũng sẽ kiếm được cho bà một cái ghế đẩu mà. Ôi! Chị làm ơn mách tôi phải làm gì, phải hứa hẹn gì với ông lão ấy để ông ta phải quan tâm giúp đỡ tôi với chứ!
- Bình tĩnh lại nào - Angiêlic nhún vai - Ông lão Xavari ấy chẳng dính gì đến chuyện này cả. Tôi mới từ quê nhà đi thẳng tới đ
- Vậy là... chính mụ thày bói Voadanh đã giúp chị?...
- Vớ vẩn! Tôi chẳng nhờ vả gì mụ này, cũng chẳng phải nhờ ông bào chế già mà có được cái ghế đẩu kia.
- Thôi đi. Mọi người đều biết rằng chị có quan hệ với cái ông phù thủy thấp nhỏ có bộ râu bạc ấy. Chính ông ta vừa mới đi lùng quanh cung điện này tìm gặp chị rối rít cả lên.
- Ngài Xavari ư? Ông ta đang ở đây ư?
- Người ta thấy ông ta ở trong đám các đại biểu thương mại mà lúc này Hoàng thượng đang cho yết kiến.
- Tại sao không bảo tôi ngay? Tôi có một ít thì giờ rảnh để gặp được ông ta trước khi đi ăn bữa tối.
Angiêlic cầm lấy chiếc quạt, chỉnh đốn y phục rồi bước ra khỏi phòng. Đi theo đằng sau, tiểu thư Brien vẫn đon đả:
- Chị hứa sẽ nói hộ để ông ta nhận giúp tôi chứ?
- Tôi hứa. - nàng nói cho qua chuyện.
Ngài Xavari nhảy bổ lại chỗ nàng, kéo riêng ra một chỗ.
- Ôi, bây giờ mới tóm được bà đây.
- Ngài Xavari, sao mà rối rít lên như vậy?
- Bởi vì hỏng hết mọi chuyện rồi, hoặc gần như hỏng hết rồi. Ông Hoàng Bactiari đã tới cửa ngõ Pari r
- Ông đã cho tôi biết tin ấy rồi. Tôi nghĩ rằng ông ta đã vượt qua cửa ngõ thủ đô rồi chứ?
- Chưa mới khổ chứ! Tình hình trở nên gay go giữa Đức vua với ông ta rồi.
- Vì sao thế?
- Tôi không biết nữa. Chỉ biết rằng có tin đồn ngài Đại sứ ấy muốn quay trở về Ba Tư mà không yết kiến Đức vua nữa... và mang cả chất mumi về. Thật là thảm hại!
- Tôi có thể làm gì cho ông được? Tôi không hiểu sẽ giúp ông bằng cách nào. Tôi làm sao đủ sức san bằng được những khó khăn nổi lên giữa Vua nước Pháp và đại sứ của Hoàng đế Ba Tư?
Nhà bào chế suy nghĩ một lúc:
- Có một cách khác để giải quyết. Bà hãy đến Xuyren. Ngài đại sứ đóng trụ sở tại nhà ông Diônir, vì biệt thự này có những phòng tắm hơi kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, làm ngài Bactiari rất thích!
- Đến đấy rồi, tôi sẽ làm gì?
- Trước tiên, bà hãy thăm dò để biết đích xác có chất mumi trong số các tặng phẩm dành cho Đức vua không. Và bà cố xin thử vài giọt.
- Dễ dàng quá nhỉ! Ông tưởng rằng vị quan lớn dễ cáu giận đó lại vội vã tiếp tôi để khoe thứ của báu vô giá đó và đem tặng tôi ư?
- Tôi hy vọng như thế.
- Ngài Xavari, hình như ngài muốn tôi phải đóng một đấy...
- Ồ, mỗi người có một sở trường mà. Tôi là nhà khoa học, làm sao có tài quyến rũ được một vị đại sứ. Trái lại, Chúa sinh ra một phụ nữ xinh đẹp như bà, chắc là có ngụ ý gì đấy.
Sau đó, ông già dặn dò thêm về chuyến đi Xuyren. Nàng không được dùng xe mà phải đi ngựa, là con vật cao quý mà dân nước Ba Tư rất say mê. Nàng chớ ngần ngại xức thật nhiều nước hoa và bôi đen mi mắt. Angiêlic bắt ông ta đảm bảo để nàng trở về vào lúc giữa trưa, kịp có mặt lúc Đức vua đi dạo ở khu vườn.