Qua sự việc đó,dưới sự ủng hộ của dân chúng và quan viên Hàn Tiêu chính thức lên ngôi hoàng đế, nhưng với hắn ngôi vị này chẳng có ý nghĩa gì cả. Hắn vẫn ở sân vườn vương phủ mà ôm lấy Hà Thiếu Uy ngắm mây trôi. Dù đã được dùng giải dược để trừ Mạn La độc, nhưng do trong mình đã nhiễm độc quá lâu cộng với thể chất yếu nhược nên dù có làm thế nào vẫn còn một phần nhỏ chất độc tồn tại trong người hắn. Thế nhưng hắn vẫn vui vẻ vì cuộc sống mà hắn cùng Hàn Tiêu mong ước cũng đã thành sự thật rồi. Lúc này một hài tử bỗng nhiên từ xa chạy đến lao vào lòng của Hà Thiếu Uy mà làm nũng.
-Mẫu thân người xem, con được lão sư khen ngợi nè. Người thấy con giỏi hem~.
-Oa~ Tiểu Phong con giỏi quá. Thật không hỗ danh là bảo bối của bọn ta mà. Hôn con một cái nè.
-Hihihi~
Đứa trẻ đang làm nũng trước mặt bọn họ là Hàn Thái Phong, là con trai của Lục hoàng tử cũng như là tia huyết mạch còn lại của Hàn gia. Năm đó Hàn Tiêu đáp ứng yêu cầu của Lục hoàng tử liền kiếm đến gia đình của đối phương và báo cho các thê tử hắn biết sự việc đang diễn ra và khuyên họ sống ở ẩn. Sau một khoảng thời gian họ tự bàn bạc với nhau thì đã đưa cho Hàn Tiêu một đáp án vô cùng bất ngờ.
-Hàn Tiêu ca, tụi ta biết ca là con người như thế nào cũng như biết tình hình hiện tại ra sao. Vậy nên bọn ta chỉ cầu xin ca, mong ca hãy bảo vệ đứa nhỏ này. Nó là kết tinh tình yêu của ta và chàng ấy.
-Hàn đại ca xin ca hãy nhận nó làm con nuôi và bảo vệ Tiểu Phong! Ta không cần nó được phú quý giàu sang hay quyền lực hơn người. Chỉ mong thằng được sống ấm no hạnh phúc là được. Xin ca hãy nhận lời cầu xin này của bọn ta.
-Ta...
-Xin ca hãy nhận lời!!!
Thế là dưới sự cầu xin của chúng nữ, hắn đã nhận Hàn Thái Phong làm con trai mình. Sau đó những thê tử của Lục hoàng tử tự sát cùng một dòng chữ viết được khắc trên cây.
"Trọn đời phu thê, vĩnh viễn bên nhau."
Nhiều năm trôi qua Hàn Thái Phong dưới sự đùm bọc bảo hộ của bọn người Hàn Tiêu mà khôn lớn thành người, cũng như nỗi lòng một nhà ba người của Hà Thiếu Uy cũng thành sự thật. Đối với Tiểu Phong, Hà Thiếu Uy là nam nhân và cũng không phải mẫu thân hắn nhưng khi cảm nhận được tấm lòng cũng như sự yêu thương không bến bờ từ Thiếu Uy thì sau một khoảng thời gian, tiếng gọi "mẫu thân" đã được ai đó mong chờ rất lâu đã được vang lên làm người đó bỏ qua tất cả mà ôm hắn khóc lớn. Giờ đây Tiểu Phong rất quý vị "mẫu thân" này, khi hắn còn muốn làm nũng thêm tí nữa thì có một cánh tay túm lấy áo hắn rồi kéo hắn ra.
-Mới được khen tí mà đã lên mặt vậy rồi à. Thế các môn võ nghệ con đã học xong chưa, cả các bài thơ nữa. Lát ta kiểm tra bài con, cấm trốn nghe chưa. Ngoài ra con phải gọi A Uy là mẫu hậu mới đúng!
-Ư... phụ hoàng ăn hiếp con. Mẫu hậu ơi phụ hoàng ăn hiếp nhi thần kìa, người mau cứu con đi hiu hiu.
-Được rồi Hàn Tiêu chàng đừng đùa nữa, kẻo người ta nhìn phụ tử hai người mà cười chê đó. Với lại Tiêu Ca ngươi cần gì ghen tị với thằng bé chứ?
-Hừ, nó được khen thì ngươi ôm hôn nó. Còn ta thì...
-Rồi rồi ta biết rồi. Thưởng Tiêu Ca một nụ hôn này.
"Chụt!"
-Á trẻ nhỏ không nghe không thấy gì hết a.
Hàn Thái Phong tự giác lấy tay che mắt mình lại cùng dùng ngón tay bịt tay mình lại, dù sao hắn cũng quá quen với cảnh vả hường này của hai người rồi nên biết mình nên làm gì. Với lại "mẫu hậu" hắn mặt mỏng lắm nên phải cố giữ ít sỉ diện và liêm sỉ cho người a, chứ nào như phụ hoàng hắn toàn được nước làm tới thôi. Sau khi hôn xong Hà Thiếu Uy mặt liền đỏ như trái cà, chỉ dám cuối đầu xuống không dám nhìn ai khiến Hàn Tiêu cười to khiến hắn ngại ngùng muốn đào lỗ để trốn dưới đó.
-Chàng còn dám cười nữa! Tại chàng mà ta dạy hư Tiểu Phong đó, hứ!!!
Khung cảnh bình yên đó cứ vậy tiếp tục kéo dài cho đến ngày đăng ngôi của Hàn Tiêu đến. Dù không phải rầm rộ hay xa hoa gì nhưng mọi người trên toàn đất nước đều tập trung vào nó vì sau khi đăng quang kết thúc là sự kiện đặc biệt kia được khai màn. Sau khi Hàn Tiêu lên ngôi Hoàng đế, Hà Thiếu Uy cùng Hàn Thái Phong được sắc phong làm Hoàng hậu và Thái tử thì cả ba người cùng đứng lên rời khỏi Kim Loan Điện.
Nhìn vị quân chủ đi ra khỏi hoàng cung, các vị quần thần cũng nối bước theo sau, trong đó có vài người buộc lộ ánh mắt cừu hận khi biết được nơi cả đoàn sắp đến.
-Đến rồi.
Mọi người trong hoàn cung đứng ở vùng đất cao nhìn về cánh đồng cỏ trước mặt. Ngay giữa đồng cỏ non xanh mơn mởn là cảnh tượng cả bầy súc vật đang lồng lộn kêu rống. Con nào cũng mắt đỏ lừ, miệng chảy đầy nước dãi và... dương vật đang dựng đứng. Chúng cố đi về phía trung tâm để phát tiết dục vọng lên "con vật" có mùi hương gợi tình đang bị trói tứ chi mặc bọn nó cưỡng gian.
-Trời ạ, thật kinh khủng.
-A! Liệu hắn còn sống nổi không?
-Hắn sống không nổi cũng phải sống! Cho dù hắn có chết ta cũng không buông tha cho hắn!
-Im lặng!!!
Đối với đám quần thần phía sau xì xào bàn luận, Hàn Thái Phong gắt giọng khiến cả bọn câm nín. Sau khi tất cả yên tĩnh lại, hắn quay sang nhìn phụ hoàng của mình, thấy ở trong con ngươi vốn luôn lạnh lùng lại toát lên sự phẫn nộ pha nét bi thương đối với kẻ bị bầy thú vây quanh kia.
-Phụ hoàng...
-Tiểu Phong, người đó là... Nhị hoàng thúc của con.
Nói đến đây Hàn Thái Phong chợt hiểu ra, người ở dưới kia chính là Hàn Sơ Bá - tên tội đồ bị vạn người phỉ báng và cũng là kẻ lệnh cho Hàn Tiêu giết chết cha ruột của hắn.
Biết được danh phân của đối phương, Hàn Thái Phong vô cùng phẫn nộ muốn xuống dưới giết chết tên khốn kia để trả thù cho tiên phụ. Nhưng cậu vẫn cố nhịn để xem kẻ ác đó phải lãnh những quả báo nào.
-Mang hắn lên đây cho trẫm.
-Vâng!
Được lệnh, đám lính đi xuống cánh đồng xua bọn thú đi chỗ khác để rồi thấy cảnh tượng ghê tởm trước mặt. Miệng và hậu môn của tên Sơ Bá đang chứa dương vật, cơ thể bê bết tinh dịch thôi tanh, tóc tay bù xù che kín gương mặt khiến hắn giống con thú hơn ngươi. Dẫu vậy hắn ta vẫn hưng phấn liếm mút thứ bên của đám thú kia đầy thỏa mãn.
Lúc này nào nhìn ra vị Nhị hoàng tử mưu mô uy quyền hay vị ác đế đáng sợ khiến người người khiếp sợ, tất cả chỉ thấy một tên tàn tật người không ra người quỷ không ra quỷ đang chìm trong dục vọng với đám thú xung quanh.
Bộ dáng hiện tại của hắn cũng là do bị quân lính lôi đi khắp các vùng đất nước để mọi người ném đá chửi rủa, thậm chí có người cầu xin đám lính cho phép thiến hắn và được chấp thuận. Thế là tại thời điểm đó một tên thái giám đã được ra đời, và cũng vì điều đó đã khiến tâm trí hắn trở nên điên loạn bất bình thường, chỉ biết thuật theo mọi thứ xung quanh.
Được đám lính lôi ra rồi lấy nước lạnh tạt vào người, Hàn Sơ Bá ngơ ngác nhìn xung quanh. Đến khi thấy rõ được hình dáng của đám người Hàn Tiêu, hắn mới khôi phục được thần trí, miệng liền kêu gào lên, cả người cùng vẫy như con vật bị dại.
-A Uy đừng sợ, còn có ta.
-Mẫu hậu đừng lo, có con che chở cho người.
Thấy nương tử mình sợ hãi, Hàn Tiêu đứng lên che chắn phía trước, Thái Phong thấy vậy cũng làm theo. Nhìn hai bóng dáng mạnh mẽ kia che chở cho mình, bàn tay ấm áp của họ đang nắm chặt tay bản thân làm Thiếu Uy yên tâm hơn, không còn sợ hãi nữa mà hiên ngang đứng cùng mọi người.
- Hàn Sơ Bá ngươi nghe đây! Ngươi đây là kẻ đại nghịch phạm tứ đại cấm kỵ của con người. Ngươi vì tham mê ngai vàng mà dẫn quân gây chiến tứ phương khiến đất nước lầm than con dân ai oán, tạo cơ hội cho kẻ thù có thể xâm chiếm nước ta. Đó là bất trung! Bắt những con người vô tội làm lính cho ngươi để rồi khiến gia đình họ toàn mẹ già con thở, con thì mất cha, vợ mất chồng. Thậm chí còn hại các công thần vào cảnh ô danh, khiến con cái họ chịu nhiều đau khổ. Đấy là bất nhân! Vì sợ sau này có người quay lại tranh ngai vàng với ngươi, tước đoạt uy quyền của ngươi mà ngươi không từ thủ đoạn giết sạch huynh đệ đồng tộc, thậm chí giết huynh trưởng để cướp ngôi. Đây lại là bất nghĩa! Còn điều cuối cùng... người đã góp công sinh thành ra ngươi, góp phần dạy tất cả huynh đệ ta nên người, là vị minh quân ai ai cũng mến yêu. Ngươi biết đó là ai không, là ai không? Hả!!!
Lúc này Hàn Tiêu không còn mang vẻ mặt lạnh lùng uy quyền như mọi khi nữa, hắn lúc này như một kẻ cùng đường muốn bộc phát hết tất cả mọi thứ trong lòng vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này ai ai cũng im lặng không dám làm gì, khiến cho hắn lúc này giống như một kẻ cô độc không nhà không cửa không nơi nương tựa.
-Hàn Tiêu...
Hà Thiếu Uy vô cùng buồn bã ôm lấy người đàn ông của đời mình, hắn giờ chỉ đơn giản là chỗ dựa, là mái nhà nhỏ cho tâm hồn đầy đau thương của Hàn Tiêu mà thôi. Nhận ra A Uy không ngừng vuốt ve lưng mình, Hàn Tiêu thích một hơi sau rồi thả lỏng cơ thể mà nói tiếp.
-Tiên hoàng là người rất đầy lòng nhân từ và yêu mến, là người luôn yêu thương bao che cho ngươi khi ngươi làm sai. Vậy mà ngươi nỡ lòng nào hạ sát người. Ngươi có nghĩ đến lúc đó người đau đớn đến cỡ nào không, có biết người khi đó buồn đến mức nào không hả nhị ca!!!
-...
-Ba điều trên ngươi có thể sai, có thể phạm vì chúng ta là kẻ sinh ra trong hoàng tộc, sẽ có lúc nào đó sẽ phải ra tay với huynh đệ của mình. Nhưng vào giây phút ngươi ra tay với Tiên hoàng... cũng là lúc ngươi không xứng là con người nữa. Đấy là sự bất hiếu, là đại kỵ trong các đại kỵ. Giờ đây ngươi là kẻ bất trung, bất nhân, bất nghĩa và bất hiếu thì ngươi nghĩ xem... ngươi sống trên đời này để làm gì nữa, chỉ làm ô danh thân phận con người mà thôi.
Tất cả những điều này như vang vọng vào trong tâm hồn từng người ở đây, như lời răn dạy của một vị quân vương đầy uy quyền nhưng cô độc dành cho người dân. Cứ thế việc đưa ra phán xét dần đi vào hồi kết, Hàn Sơ Bá bị kéo ra ngoài để cho con cháu các trung thần tra tấn lăng trì, bọn họ không ai nói ai đều chỉ cắt một miếng thịt nhỏ rồi vức cho quạ ăn, xương cốt thì chó gặm.
Cuộc hành hình diễn ra liên tục trong bảy ngày, cho đến khi người cuối cùng vung dao cắt một miếng thịt của hắn xuống thì mới kết thúc màn hành hình thứ nhất, lúc này hắn gần như chỉ còn lại cái đầu con tính là nguyên vẹn cùng cái thân tàn tạ cùng tứ chi bị cắt hết.
Giờ hắn chỉ có thế sống kiếp thực vật mặc người lôi đi xử trí, trong khoảng thời gian tra tấn đối với cuộc đời hắn là cả địa ngục. Vì để hắn phải đền tội thật nặng cùng như nêu gương cho con dân vạn đời sau, Hàn Tiêu đã nhờ các thái y chế tạo loại thuốc khiến người dùng luôn tỉnh táo cùng tăng khả năng xúc giác lên nhiều lần để Hàn Sơ Bá cảm nhận thật rõ từng miếng thịt trên cơ thể mình bị cắt rời xuống.
Trải qua thời gian bảy ngày tra tấn đầy đau đớn, sự "giải thoát" cho tên ác nhân kia cuối cùng cũng đến. Trên đoạn đầu đài, Hàn Sơ Bá nằm bất lực trên mặt đất, hắn bất giờ muốn nói gì cũng không được vì lưỡi đã bị cắt, mà dùng muốn nói gì hắn cũng không còn đủ sức hay tâm trí để làm việc đó.
Đối với kết cục ngày hôm nay, hắn vô cùng hối tiếc, đáng lẽ ngay từ đầu hắn đừng nên bắt tay với những vương gia quý tộc khác hoặc an phận thủ thường sống thoải mái chức vị Nhị hoàng tử. Nhưng hắn lại cố tạo phản, sát hại ruột thịt để rồi nay bị thiên hạ phỉ nhổ, tiếng xấu muôn đời.
Nhìn xung quanh có vô số người dân phỉ bán chửi rủa Hàn Sơ Bá, Hàn Thái Phong lắc đầu thở dài. Dù trên danh nghĩa là thúc điệt với nhau, nhưng hắn hiểu rõ ở trong hoàng tộc, tình thân và gia đình là thứ rất hiếm có. Dù thế, hắn vẫn muốn vài đều coi như tiễn biết "thúc thúc" hắn.
-Cái chết ở dương thế có lẽ là sự giải thoát cho ngươi. Nhưng ta tin rằng, các tầng địa ngục cùng hình phạt tại nơi đó lại rất chào đón những kẻ như ngươi đấy. Giờ thì... Vĩnh biệt.
Xoạt!!!
Bụp!
-Ài...
Đời người ai mà biết được, kẻ đầu tiên mà Thái Phong hắn giết là là thân nhân của hắn. Dù thế hắn không hối thận, trong đầu hắn vẫn nhớ rõ điều mà phụ hoàng hắn đã dạy "Điều muốn làm nhưng không thể làm, đó là số phận. Điều không muốn làm nhưng buộc phải làm, đấy là trách nhiệm!"
-Đây là trách nhiệm của ta. Báo thù cho tiên phụ, trả ân cho phụ hoàng và mẫu hậu, chấm dứt tính mạng của kẻ làm khổ dân chúng, đó là mệnh mà ta gánh vách...
Hàn Thái Phong thầm lặng xoay bước rời đi, để lại sau lưng tiếng tung hô vui mừng của người dân.
...
Đã mười năm trôi qua kể từ ngày tử hình Hàn Sơ Bá, mọi vật đều trở nên tốt đẹp hơn: dân ấm no, biên phòng mạnh mẽ đuổi được ngoại xâm, giao thương phát triển khiến cho đất nước càng thêm lớn mạnh.
Trong thời điểm vạn người chúc tụng quân vương anh minh đã đưa ra các mệnh lệnh thông tuệ thì người thật sự đưa ra các ý kiến đó lại đang nằm trên giường thoi thóp, cơ thể gầy gò tái nhợt như thể ngọn nến trước giông bão, có thể tắt bất cứ lúc nào.
-A Uy, ngươi đừng rời bỏ trẫm... Trẫm xin người, đừng rời trẫm...
-Mẫu hậu... Hức...
Thấy Hàn Thái Phong rơi lệ, Hà Thiếu Uy dùng hết sức lực cố đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó, ánh mắt nhìn sang phu quân đang không ngừng gọi tên mình mà mỉm cười đầy cực nhọc
-Được ở bên...cả hai, ta rất vui. Tiêu ca....ta...ta yêu...chàng...
Cảm giác tuổi thọ bản thân đã tận, hắn cố ghi nhớ thật kỹ hình ảnh của mọi người lần cuối rồi trút đi hơi thở cuối cùng, để lại vô vàn sự thương tiếc cùng tiếng gọi tên.