Khi mọi người đang hoảng loạn vì việc đó thì ở một phủ đệ nọ, tại một căn phòng được đóng kín có hai kẻ đang nói chuyện với nhau.
-Nhị ca, huynh nên dừng lại đi. Ca có biết việc huynh đang làm đang mang lại nạn diệt vong lớn cở nào không!?
-Được rồi hoàng đệ, ta kêu đệ đến đây không phải nói nhảm mấy cái này. Ta mời đệ đến đây là để bàn việc hợp tác.
-Hợp tác? Hợp tác của huynh chính là đảo chính cướp ngôi? Là đưa con dân trăm họ vào cảnh sợ hãi? Là tạo cơ hội cho bọn ngoại xâm khiến bá tánh lầm than sao? Ta thật sự thất vọng về huynh nhị ca, không ngờ huynh lại ngu muội như vậy. Nghe lời ta, giờ quay đầu còn kịp đấy.
Hàn Tiêu gần như muốn hét lên. Hắn không thể hiểu nổi tại sao nhị ca của hắn lại hồ đồ như vậy, nếu như việc này cứ kéo dài thì giang sơn của Hàn gia đảm bảo sẽ bị tận diệt ở thế hệ bọn hắn. Vì vậy Hàn Tiêu khi nghe được mời đến đây, hắn liền bỏ qua tất cả mà cấp tốc chạy đến để khuyên ngăn.
-Được rồi! Ta mời ngươi đến đây là để phò trợ ta lên ngôi đế, chứ không phải nghe ngươi giảng đạo lí vớ vẩn này. Nghe kỹ đây Hàn Tiêu, Hàn Sơ Bá ta muốn ngươi dẫn binh dưới trướng ta tiêu diệt đám hoàng tử còn lại để ta được xưng đế, hiểu chưa?
-Ca điên rồi sao! Muốn đệ giết những kẻ huynh đệ còn lại! Nhị hoàng huynh... huynh thật khiến ta thất vọng. Được rồi ta không nói nhảm với huynh nữa, ta lui đây. Ta tuyệt sẽ không giúp huynh và không đứng nhìn nữa!
-Vậy ngươi bất chất sinh mệnh của tên nhãi ranh họ Hà kia sao?
-Cái gì! Ý huynh là gì? Huynh... chính huynh là người đã hạ độc A Uy!?
Ngay khi Hàn Tiêu định quay bước đi thì liền khựng lại. Lúc này toàn nước ai cũng biết kẻ mà hắn yêu thương nhất và cũng là điểm yếu của hắn chỉ có một người, đó là thê tử Hà Thiếu Uy. Ban đầu khi nghe hoàng cung loạn chiến hắn rất lo lắng không dám mang động chỉ vì sợ làm liên lụy đến A Uy. Hắn chỉ thật không ngờ, nhị ca mà hắn từng tôn kính lại dám làm hại tâm can bảo bối của hắn.
-Nhị ca ta cấm huynh đụng vào A Uy, tuyệt đối cấm! Nếu hắn có mệnh thệ gì ta tuyệt không tha cho huynh! Giờ thì mau đưa giải dược của Lạc Ma độc cho ta.
-Ôi hoàng đệ yêu quý của ta, đệ bị tên yêu quái đó mê hoặc đến vật rồi sao? Thân là một vương gia lại yêu một tên nam nhân mà kẻ đó lại là nô bộc của mình. Giờ còn lại còn vì hắn ra lệnh cho ta nữa chứ, điều đó thật làm nhị ca ta đau lòng.
-Huynh!!!
-Được rồi ta không nói nhiều nữa! Ngươi chỉ có hai lựa trọn, một là nghe lời ta giúp ta lên ngôi đế, hai là ngươi ở đó nhận lấy xác của thê tử yêu quý của ngươi. Sao, ngươi lựa đi?
-Ngươi!!! Hàn Sơ Bá ngươi thật ti tiện.
-Vậy ngươi chọn cái thứ hai sao?
-Ta... Ta chọn cái thứ nhất.
-Haha vậy mới là hảo đệ đệ của ta chứ.
Sau khi cả hai hoàn thành thỏa thuận, Hàn Tiêu đi về vương phủ mà lòng đầy đau đớn. Theo như kế hoạch hắn phải giết Lục hoàng tử để thể hiện thành ý, như vậy hắn mới nhận được một phần giải dược mà chửa trị cho thê tử hắn. Giờ đây hắn ôm Hà Thiếu Uy trong lòng, con mắt tràn đầy ưu sầu mà thì thầm.
-A Uy ta nên làm sao đây? Nên làm gì để bảo vệ những điều ta quý nhất đây?
Lúc Hàn Tiêu còn đang không biết làm thế nào, thì bảo bối trong lòng hắn rên nhẹ làm hắn giật mình
-A Uy ngươi tỉnh rồi sao?
-Tiêu Ca... Tiêu Ca... Chàng đừng bỏ ta. Ta không muốn rời xa chàng, ta sẽ cố sanh con cho ta mà... đừng bỏ ta hức...
Thì ra Hà Thiếu Uy đang nói mớ, nhưng những lời hắn nói làm Hàn Tiêu rất xót xa. Sau khi cuối đầu lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt mệt mỏi đó, hắn đã quyết định rõ mình cần phải làm gì.
"Dù là giết lục đệ thì sao? Dù có giết chết toàn bộ kẻ trên thế gian này, ta cũng sẽ làm! Vì ngươi ta nguyện mang vạn danh ô nhục!"
Như để thể hiện sự quyết tâm của mình, hắn đã cho người hẹn Lục hoàng tử gặp mặt riêng rồi tạo hiện trường như có đám cướp đi qua giết bọn họ. Chỉ là đám cướp này do đích thân Hàn Tiêu dẫn đầu và tự tay kết liễu người đệ đệ yêu quý đó.
-Ca... Không ngờ ca lại muốn giết đệ. Lẽ nào ca cũng muốn làm hoàng đế giống như nhị ca sao?
-Ta không muốn làm vậy. Chỉ là... Có một người ta phải bảo vệ. Dù cho ta phải trả giá đắc cỡ nào!
-...
-Đệ còn di ngôn gì không? Ta sẽ làm cho đệ.
Nhìn hoàng đệ yêu quý của mình sắp bị bản thân giết, hắn đau lòng đến cực độ. Như thấu hiểu cho điều đó, Lục hoàng tử chỉ nói một câu làm hắn không nói nên lời.
-Hãy bảo vệ người yêu quý đó của ca thật tốt. Và nếu được, hãy tha cho gia đình đệ.
-Được, ta hứa. Giờ thì... Vĩnh biệt hiền đệ.
Lưỡi gươm vung lên rồi hạ xuống, những giọt máu đỏ thẫm rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan. Tiếng quạ vang lên báo hiệu một sinh mệnh đã kết thúc, cũng như muốn báo hiệu cho tâm hồn của một người nào đó như muốn điên lên.
-Đệ đệ... A!!!
Những ký ức ngày thơ ấu của hai người ùa về làm Hàn Tiêu như hóa điên dại. Chưa bao giờ hắn hận Hàn Sơ Bá đến mức này, đến mức muốn xé nát thân hình của kẻ đáng ghê tởm đó cũng chưa thỏa mãn được nỗi lòng của người ca ca tự tay giết chết đệ đệ mình. Ôm lấy thân xác dần lạnh lẽo kia vào lòng, hắn bước về vương phủ với ánh mắt bi thương của kẻ vô hồn khiến Hà Thiếu Uy đau xót vô bờ bến.
-Phu quân...
-A Uy đừng nói gì cả! Hãy cho ta được dựa vào lòng ngươi, được không?
-...Được khụ khụ. Chàng lại đây với ta.
Hàn Tiêu ôm chặt lấy bóng dáng trước mặt, gương mặt tuấn mỹ đầy giọt lệ bị sầu khiến Hà Thiếu Uy cảm thấy hận chính mình. Hắn đã nghe lén được cuộc trò khi sáng của Hàn Tiêu và ám vệ khiến hắn biết được lí do mình càng ngày suy yếu và cũng đã đoán được phần nào mọi thứ mà phu quân mình đã làm. Hắn vô cùng ân hận.
Ân hận bản thân quá vô dụng chỉ cản đường người khác, ghét bản thân quá yếu đuối đã rồi bị làm điểm yếu của người mình yêu và cảm giác như muốn tự giết bản thân khi chứng kiến những giọt lệ đó tuôn rơi. Bây giờ việc Hà Thiếu Uy hắn có thể làm là mỉm cười hóa thành chỗ dựa tâm lí sau cùng của Hàn Tiêu. Tay hắn vừa vuốt ve phu quan của mình trong lòng, vừa ngâm nga bài hát ngày xưa mà mẹ hắn từng hát để ru hắn ngủ. Nhìn Hàn Tiêu mệt nhoài, hắn vuốt ve mái tóc ấy mà không kiềm được rơi lệ.
-Tiêu Ca... Dù tương lai phía trước có ra sao khụ khụ... Ta cũng sẽ bước theo chàng cùng gánh mọi tội lỗi đó. Vậy nên giờ hãy ngủ đi, hãy nghỉ ngơi đi phu quân khờ dại của ta khụ khụ. Khục!
Sau khi ho ra một ngụm máu, Hà Thiếu Uy cũng ngất đi nằm bên cạnh Hàn Tiêu. Và rồi sáng hôm sau hai người cùng đeo lên "mặt nạ", cả hai vẫn giả vờ như không có gì xảy ra, cứ bình thản vui cười mà cùng nhau khiến cả cả đất nước kinh hãi. Hàn Tiêu vì để có giải dược mà công khai tạo phản dẫn binh tiêu diệt những ai mà Hàn Sơ Bá muốn giết, làm toàn dân ban cho danh xưng "Huyết Lãnh Ma Quân" vì cách hành quân và sát phạt lạnh lùng của mình. Còn Hà Thiếu Uy thì âm thầm vận dụng tri thức của kiếp trước mà lập nên tổ chức tình báo kiêm sát thủ, không từ mọi thủ đoạn mà hỗ trợ cho phu quân mình được toàn thắng. Hai phu thê kẻ ngoài sáng người trong tối phối hợp với nhau mà quấy động giang sơn.
Rồi một năm trôi qua, ngày đảo chính định mệnh ấy cuối cùng đã đến. Ngay tại Kim Loan Điện có ba bóng người ở đấy, Hoàng đế đương thời Hàn Kiệt đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, còn Hàn Tiêu và Hàn Sơ Bá chỉ bị trọng thương.
-Ta thật không ngờ bản thân lại bị dồn đến con đường này. Hàn Tiêu... quả nhân không hiểu. Ngươi trước nay không tranh đoạt triều chính, vậy sao bây giờ lại tham gia vào vũng nước đục này?
-Ta...
-Haha để ta nói cho mà nghe. Tên ngu muội này vì một gã yêu nghiệt mà hắn cưới làm thê tử mà làm vậy! Thật không tin nổi Hàn gia ta lại có một kẻ dị tởm như vậy, thật làm mất mặt dòng máu hoàng tộc mà.
-Hàn Sơ Bá ngươi câm đi khụ khụ! Ngươi không được sỉ nhục đệ ấy.
-Đại ca... Ta... Ta...
-Hiền đệ của ta... Đừng như vậy khụ khụ. Ta hiểu rõ mà, ta hiểu rõ bản tính của ngươi là con người ra sao mà.
-Hừ tên lắm mồm kia giờ còn giả bộ hiền từ trước mặt tụi ta à. Được rồi giờ muốn nói gì nói đi, để ta tiễn ngươi xuống âm tào gặp Diêm Vương mà không vướng bận gì. Coi như tròn đạo nghĩa anh em.
-Khục khục... Ta không có gì muốn nói với tên nghịch tử muốn giết phụ hoàng như ngươi. Ta chỉ muốn... khi các ngươi lên ngôi hãy... phụt!!!
Hàn Tiêu hốt hoảng lại gần Hàn Kiệt, ánh mắt tràn đầy tiếc thương. Nếu hắn không thuộc hoàng tộc thì liệu hắn có phải chịu cảnh huynh đệ tương tàn này. Nếu hắn trước đó biết rõ âm mưa của nhị ca hắn thì mọi thứ đâu tồi tệ như thế! Dù nói thế nào thì tất cả cũng muộn rồi, giờ hắn chỉ muốn nghe di ngôn cuối của đại ca hắn thôi. Mang trong mình chút hơi tàn, Hàn Kiệt cố mấp mấy nói những câu mà chỉ mình Hàn Tiêu nghe.
-Đệ đệ... Ta sắp không qua khỏi rồi. Giờ đây những thứ còn lại đành giao cho đệ khụ... Ngoài ra... Chúc mừng hôn lễ của đệ và vương phi... Ta... Ta chúc đệ... trăm nay hạnh phúc...
-Ca!!!
Ôm lấy Hàn Kiệt hét lớn mà lòng bi thương cực độ, Hàn Tiêu thật không thể hiểu nổi cái danh hoàng đế có gì hay mà có thể tạo ra nhiều sóng gió vậy. Lúc này Nhị hoàng tử Hàn Sơ Bá cười thỏa mãn, đối với cái chết của huynh đệ máu mủ trước mặt hoàn toàn không để vào mắt.
-Cuối cùng cái ghế quyền lực nhất của thế gian cũng thuộc về ta, chỉ thuộc về mình ta haha! Nào các ngươi hãy tung hô đi, hãy kêu lớn tên ta đi haha!!!
-...
-Sao vậy hiền đệ yêu quý của ta, sao lại nhìn ta như vậy. À đúng rồi, ngươi muốn giải dược cho tên yêu nghiệt kia chứ gì.
-Nếu biết vậy thì còn không giao ra đây.
-Được được, cho ngươi. Dù sao ta cũng là kẻ giữ chữ tín, đã gian kèo thì ta sẽ làm.
Hàn Tiêu không muốn liên quan gì đến cái hoàng cung đầy máu tanh này nữa. Hắn chỉ muốn có thuốc giải rồi cùng Hà Thiếu Uy cao bay xa chạy sống ẩn dật trong an lành thôi. Lúc này Hàn sơ Bá ném cho hắn bình dược rồi xong lưng bỏ đi cười lớn vì mộng bá vương của mình đã thành rồi, chỉ đợi ngày đăng quang xưng bá thôi.
-Khà khà giờ ta chỉ cần đợi bọn quần thần kia lựa ngày hoàng đạo là trẫm sẽ chính thức là hoàng đế rồi haha!!!
Mặc kệ đối phương nói gì, Hàn Tiêu chỉ muốn mau chóng trở về đưa giải dược này cho bảo bối hắn uống để được an toàn không bị nguy hiểm. Sau khi phi ngựa cực nhanh về vương phủ, hắn lao nhanh vào trong phòng rồi im lặng. Ở đó có một bóng dáng đang yếu nhược nằm bất động, gương mặt tái nhợt cùng thân thể gầy như củi mục khiến ai nhìn vào cũng xót xa. Nhìn gương mặt thân yêu ấy không còn tia sức sống nào làm hắn lại hận việc mình là người của hoàng tộc, nhưng dù vậy hắn cũng cảm ơn vì dù sao nhờ họ hắn mới được sinh ra tại thế gian này và được gặp nửa kia của đời mình.
Hàn Tiêu sau khi lấy viên thuốc từ trong bình dược ra liền cho Hà Thiếu Uy uống nó rồi đợi kết quả, ánh mắt tràn đầy yêu thương mà cầu nguyện. Tầm hai giờ sau, khi Hàn Tiêu đang cho người chuẩn bị vật phẩm tẩm bổ cùng sai quần đi công báo về việc lên ngôi của Hàn Sơ Bá thì đột nhiêu một tiếng "ư" vang lên làm hắn xoay người lại, con ngươi ẩm ướt nhuốm màu hạnh phúc như muốn vỡ oài lên.
-A Uy ngươi tỉnh rồi!!! Thật sư ngươi tỉnh rồi.
-Ư đau ta. Chàng sao vậy Tiêu Ca... Sao chàng lại khóc...
-Ta không sao, ngươi lại nằm xuống đi. Để ta sai người mang đồ lên, chắc ngươi đói lắm rồi phải không? Nhìn ngươi kìa... thật khiến bổn vương đau lòng.
Cứ thế nguyên ngày hôm đó, Hàn Tiêu luôn ở bên chăm sóc cho Hà Thiếu Uy. Hắn muốn dung tất cả thời gian bình yêu còn lại này để ở bên đối phương vì hắn biết tương lai mình sắp phải làm gì. Cứ như thế thời gian trôi qua thật nhanh, Hàn Sơ Bá dung biện pháp chấn nhiếp đầy máu tanh để làm cho các quan lại quy phục mình. Người cãi lệnh thì tịch thu của cải đuổi đi biên thùy, còn kẻ nào có ý dám phản kháng thì chu di tam tộc để răn đe thị chúng.
Đối với họ hàng cũng những người đó thì nam bắt làm nô lệ, nữ bị ép kỹ nữ nô tỳ cho đám nịnh thần, kẻ chết thì không cho phép chôn cất mà treo xác ở cổng thành bắt dân chúng phỉ nhổ khinh bi. Dân chúng dù có oán thận nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ biết cầu mong ông trời cử người xuống trừng phạt tên hôn quân đầy độc ác này. Rồi ngày đăng cơ đã đến, trước sự chứng kiến của bọn nịnh thần trên triều Hàn Sơ Bá đăng quang làm hoàng đế. Ngồi trên vị trí cửu đỉnh chí tôn này làm hắn cảm thấy rất sản khoái.
-Haha hôm nay quả nhân cảm thấy rất vui, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến. Nào toàn dân thiên hạ, hãy ca tụng ta đi, hãy hoan hô ta đi hahaha!!!
-Hoàng thượng vạn tuế... vạn tuế... vạn vạn tuế!!!
Trên triều tên nào tên nấy cũng vui vẻ tung hô. Với chúng bây giờ cuộc sống hưởng lạc ăn chơi sa đọa này là thiên đường, dù tên kia có là hôn quân nhưng bọn chúng chỉ cần khéo nịnh là sẽ không sao cả. Lúc này ở một phương có một gương mặt thâm trầm mặc giáp đứng đó, ánh mắt tỏa ra khí chất sát phạt lạnh lùng khiến ai ai cũng lạnh người. Hàn Tiêu nhìn đám quan viên ở đây mà khinh bỉ, hắn biết đám ăn chơi này chỉ biết làm đất nước đi vào con đường diệt vong chứ chẳng được tích sự gì cả.
-Giờ thì... đã đến lúc... ta phải ban thưởng hậu thỉnh cho đệ nhất công thần triều ta rồi. Hàn Tiêu mau lại đây lãnh ân!
Hàn Sơ Bá dung ánh mắt lạnh lẽo nhìn "đệ đệ" của mình, hắn thừa sức hiểu rõ mọi thứ hắn có từ ai mà ra. Cho nên hắn định phải diệt! Phải giết chết kẻ có thể làm sụp đổ ngai vàng của hắn. Nếu Hàn Tiêu tạo phản nhất định hắn sẽ không bị dị nghị vì mang trong người dòng máu hoàng thất. Lúc này Hàn Tiêu bước lên phía trước, thân thể hiên ngang không quỳ đứng đối mặt với tên cầm thú giết cha tàn sát huynh đệ kia. Hắn biết rõ đối phương sẽ làm gì nên khi đi lên đã ra ám hiệu đặc biệt cho đám vệ quân bên ngoài biết để chuẩn bị làm việc hắn nên làm.
-Có ta!
-Hừ! Vì những công lao hiển hách ngươi đã làm, cũng như vì ngươi là đệ đệ yêu quý của ta. Nên quả nhân quyết định... Giết chết ngươi! Người đâu, giết hắn!!!
-Muốn giết ta? Chỉ sợ có đến một trăm tên như ngươi cũng không thể! Quân đâu, giết!!!
Lúc này đám quan thần sợ hãi la hét chạy trốn, binh lính từ hai bên chạy ra sát phạt lẫn nhau. Trên Kim Loan Điện máu chảy đầu rơi khắp nơi, lúc này Hàn Tiêu cũng đang giao chiến với Hàn Sơ Bá, cả hai kẻ sống ta chết liều mạng với nhau.
Keng! Rầm!!!
-Sơ Bá ngươi thua rồi! Giờ nhận mệnh mà đi xuống Diêm Vương đi!
-Ngươi không thể giết ta! Chúng ta là huynh đệ, là kẻ cùng máu mũ! Nếu ngươi làm vậy thì phụ vương sẽ đau buồn đó!
-...
-Hàn Tiêu nhị ca biết sai rồi! Ngươi tha cho ta đi, ta hứa sẽ làm một vị minh quân, làm vị vua tốt. Lẽ nào ngươi nỡ tuyệt đường giết hại nhị ca của ngươi sao!
Thấy Hàn Tiêu im lặng, hắn cảm thấy chắc chắn đối phương đã động lòng mà tha cho hắn. Chỉ cần qua được việc này, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết Hàn Tiêu. Hoặc chỉ cần đối phương lơ là thu kiếm là hắn sẽ giết ngay. Nhưng ngay khi nghe thấy những câu tiếp theo cùng gương mặt của Hàn Tiêu, hắn liền thấy cả linh hồn vô cùng lạnh lẽo.
-Vậy khi ngươi kêu ta mang đầu của Lục đệ về cho ngươi ngươi nghĩ sao? Khi ngươi ra lệnh kêu ta giết những người còn lại trong hoàng thất, khi nghe họ cầu xin tha cho những đứa trẻ của họ ngươi có đáp ứng không? Ngươi, kẻ chỉ biết đến cái ngai vàng mà không từ bỏ thủ đoạn giết hết mọi ngươi trong gia đình mà có tư cách nói đến chữ máu mũ sao!!! Ngươi! Không! Có! Tư! Cách!
Hắn vừa nói vừa cắt đứt từng sợi dây gân trên người Sơ Bá, hủy đi tứ chi của kẻ thù khiến tên kia chỉ có thể gào hét trong tuyệt vọng. Lúc này trận chiến cùng đã đến hồi kết thúc, toàn bộ đều tập trung vào cuộc nói chuyện của hai huynh đệ họ Hàn. Lúc này họ mới biết rõ mọi thứ đã diễn ra cùng như biết lí do sao Hàn Tiêu lại tham gia tạo phản khiến toàn bộ giận dữ hét lên ủng hộ.
-Giết hắn! Chém chết hắn đi Hàn vương gia!
-Mau xử trảm tên cầm thú cũng không bằng đó!
-Hắn không xứng làm người, lăng trì tên khốn đó đi!
Nghe đám lính hô hào chửi rủa, Hàn Sơ Bá chỉ có thể cắn rang chịu đau đớn mà nguyền rủa đám người kia. Lúc này lưỡi kiếm đang cắm trên đùi kia được rút lên, Hàn Tiêu nhìn kẻ được gọi là nhị ca đang nằm dưới đất rồi ra một mệnh lệnh khiến toàn bộ bất ngờ.
-Người đâu, kêu thái y chữa trị cho hắn.
Lúc này mọi người không biết phải làm sao, có nhiều người nêu ý kiến thì bị Hàn Tiêu phất tay cản lại. Tên hoàng đế đang còn sung sướng vì được sống và đang suy nghĩ cách trả thù thì lại một câu nói gây sốc nữa ập đến khiến hắn từ thiên đường rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
-Các ngươi kiếm hết toàn bộ gia quyến của các quan thần bị hại, bất kể già trẻ lớn bé hay thân phận gì đều cũng gọi họ về đây. Ta muốn họ về đây đích thân lăng trì kẻ thù của họ. Ngoài ra kêu họ liệt kê danh sách đám tham quan vô lại đã ủng hộ tên này cùng đi hành hình. Nên đám y sư các ngươi tuyệt không để hắn chết, hiểu chưa!!! Ngoài ra...
Hàn Sơ Bá vừa nghe đến đó là muốn bất tỉnh cho rồi thì những câu còn lại khiến hắn muốn cắn lưỡi tự sát luôn.
-Ngoài ra vì hắn mà bao gia đình li tán, bao thiếu nữ bị rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, không thể quay về với gia đình vì bị mang ô danh. Nêu ta muốn hắn trải qua những điều mà họ bị! Quân đâu! Tập trung thật nhiều chiến mã cùng súc vật về một nơi cho ta, cho bọn chúng uống xuân dược và ném Hàn Sơ Bá vào trong đó. Nhất định phải là những con khỏe mạnh lực lưỡng để phục vụ hắn nghe chưa!!!
-Tên khốn Hàn Tiêu! Ta muốn giết ngươi!!! Ngươi nếu còn là nam tử hán thì giết ta luôn đi.
-Ta không phải là nam tử hán gì... chỉ là kẻ đã nhuộm máu đồng tộc mà thôi. Với lại ngươi không phải thích mỹ nhân sao, không phải thích hãm hiếp họ khi họ khóc lóc cầu xin ngươi sao! Giờ thì... Hãy gánh lấy hậu quả đó đi.
-Ngươi!!!
Cứ thế Hàn Sơ Bá bị đám lính mang đi, dù có muốn cắn lưỡi tự sát thì đó cũng là điều quá xa vời với hắn. Cùng lúc đó một cuộc đại thanh trừng diễn ra, tham quan ác bá bị xử phạt, công thần hay người có tài được đề cao, toàn dân được sống tuy vẫn còn khổ cực nhưng đã ấm no hạnh phúc không còn lo sợ gì cả.