Cứ thế cả hai thành hôn với nhau, cuộc hỷ sự vô cùng long trọng khiến vạn người ngơ ngác không rõ vì sao một tên gia nô lại được làm thê của vương gia. Chính điều này khiến toàn bộ hoàng cung cùng dân chúng vô cùng hoang man, nếu hôn lễ này là sự thật thì chứng tỏ sau này dù Hàn Tiêu có làm gì hắn cũng không thể có con nối dỗi. Thậm chí điều này còn khiến toàn bộ người dân dị nghị về việc hai nam nhân lại có thể yêu nhau, đây là điều không hợp lễ giáo và vô cùng đáng lên án.
Vì thế mà toàn bộ quan viên cùng những người trong hoàng tộc hòa với người dân trong toàn nước lên án chửi Hà Thiếu Uy là yêu quái, là hồ ly tinh quyến rũ Hàn Tiêu vào con đường tội lỗi này. Nhưng dù họ có nói thế nào thì đám cưới này vẫn tiếp tục diễn ra dưới sự lên án lễ nghi của toàn thể đất nước và trong sự hân hoan của mọi người trong vương phủ. Dù sao thì đối với những người hầu ở vương phủ thì ai làm vương phi đều được cả, miễn chủ nhân của họ có được nửa kia của cuộc đời mà bấy lâu nay luôn tìm kiếm thì họ vui rồi.
Cứ như thế hai cặp phu thê mới cưới này trải qua những tháng ngày bình yên hạnh phúc, nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì khổ đau lại ùa đến. Tiên hoàng bị hạ độc chết không rõ hung thủ. Các vị hoàng tử cùng hoàng thân quốc thích lần lượt gặp nạn, có kẻ bị ám sát, có người lại tự sát. Nói chung cả hoàng cung gần như phát cuồng lên, nó lại đạt đến đỉnh điểm khi Nhị Hoàng tử Hàn Bá Sơ đứng lên xưng bá đòi giết Hoàng đế tranh ngôi vị. Điều này làm bá quan trong triều lo sợ nếu đất nước cứ nội chiến tranh quyền vậy thì kẻ thù ở bên ngoài sẽ nắm lấy thời cơ mà xâm chiếm.
Lúc này tại vương phủ của Hàn Tiêu, khi hắn còn đang mệt mỏi suy nghĩ cách để giải quyết tình hình chợt nghe tiếng bước chân lại gần. Khi ngẩn đầu lên là thấy Hà Thiếu Uy đang từng bước lại, mái tóc còn vài giọt nước đang chảy xuống chứng tỏ bản thân mới tắm xong. Thấy "nương tử" mình tới, tức thì Hàn Tiêu đứng lên lại gần đỡ lấy.
-A Uy ta bảo ngươi bao nhiêu lần rồi. Bây giờ ngươi đang không khỏe, với lại gần đây có bọn thích khách nhắm đến. Mới hôm bữa trước ngươi vừa bị ám sát xong, giờ còn chưa biết sợ mà đi một mình vậy sao! Ngươi muốn để bổn vương lo chết à?
-Hảo phu quân ngốc, xem chàng kìa. Ta vẫn ổn mà. Với lại chàng cũng cho người lén theo ta còn gì. Ta không sao đâu mà lo khụ khụ!
-Đó thấy chưa, lại ho rồi kìa. Theo ta vô đây kẻo lại cảm lạnh.
Lúc này cả hai dìu nhau vào trong, Hàn Tiêu nhường ghế cho Hà Thiếu Uy ngồi nhưng hắn không chịu, hắn muốn Hàn Tiêu ngồi xuống trước rồi bản thân mới ngồi lên đùi đối phương, đầu dựa vào ngực phu quân mình mà mỉm cười ho nhẹ.
-Tiêu Ca, chàng có hối hận khi cưới ta không? Ta với chàng đều là nam nhân, dù ta có thể giúp chàng giải tỏa việc sinh lí nhưng việc vợ chồng ta lại không thể làm gì khụ khụ. Ta... khụ khụ... không thể cho chàng đứa con. Chàng... có hối hận không?
Hà Thiếu Uy ngẩn đầu lên, con mắt lung linh nay đã nhuốm màu mệt mỏi và bi thương. Hắn biết, hắn là đàn ông thì làm sao có thể đẻ con được. Dù có làm việc đó bao nhiêu lần đi nữa thì bụng hắn cũng không to lên, chính vì điều này mà hắn rất phiền lòng không biết bao nhiều lần. Hàn Tiêu thấy vậy liền cuối xuống hôn lên mí mắt bảo bối của mình mà lau đi những giọt nước mắt đó, tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể gầy ốm nhu nhược trong lòng.
-Đồ ngốc, ta tuyệt không hối hận. Dù ta có tuyệt tử tuyệt tôn thì chỉ cần có bảo bối như ngươi là đủ, vậy nên đừng để tâm vì điều đó được chứ?
-Thật sao?
Hà Thiếu Uy hiểu rõ phu quân của hắn yêu thương mình đến mức nào nên luôn tìm cách có thai để cả nhà hắn cùng nhau vui vẻ. Khi đang tận hưởng hơi ấm của người mình yêu thì đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể rất khó chịu, cổ họng có gì đó tanh tạnh trợn ngược lên.
-Phụt!!! Khục khục!
-Bảo bối! Bảo bối ngươi sao vậy? A Uy ngươi có khó chịu ở đâu không?
-Ta... không sao...
-A Uy! A Uy!!! Ngự y, ngự y đâu? Mau kêu ngự y đến đây mau!!!
Hàn Tiêu ôm lấy Hà Thiếu Uy đang ngất trong lòng, người như bị lửa đốt mà hét lên. Hắn cảm thấy rất quái lạ, phu nhân của hắn không hiểu trong mấy tháng gần đây vô cùng suy nhược, cứ ngất xỉu không ngừng. Thậm chí có khi là ói máu làm hắn rất lo sợ. Lúc đầu hắn chỉ cho là bảo bối của hắn bị sợ hãi nên mới vậy, nhưng gần đây tình trạng càng nặng thêm như vậy làm hắn cảm giác có sự nguy hiểm đang nhắm đến hai người bọn hắn. Sau khi để ngự y khám bệnh thì kết quả làm Hàn Tiêu như phát điên.
-Bẩm vương gia, vương phi... vương phi bị nhiễm Lạc Ma độc.
-Cái gì! Lạc Ma độc! Là ai, là ai dám hạ độc lên người hắn!?
Hàn Tiêu biết rõ cái tên Lạc Ma độc nghĩa là gì. Đó là một trong ba thiên hạ đệ nhất cực độc nổi tiếng của đế quốc hắn, độ đáng sợ của nó có thể nói là ghê tởm đến dị thường. Chất độc này khi thấm thể sẽ không có biểu hiện gì, nhưng nếu càng bị nhiễm nhiều lại càng đáng sợ.
Nó sẽ khiến cơ thể kẻ nhiễm độc ốm lại dần và không muốn ăn uống, để rồi khi thấm vào tim thì cơ thể lúc đó đã như khúc gỗ mục tàn tạ, tim bị ép khố đến cực hạn ép toàn bộ máu ra ngoài mà chết khô. Kẻ tạo ra kich độc này đã bị các vương quốc vây bắt tiêu diệt vì độ tàn ác của nó. Bây giờ Hàn Tiêu vô cùng bối rối, kể từ khi Hà Thiếu Uy bị người ta ám sát, hắn đã tăng cường phòng vệ, như vậy sẽ không có kẻ nào làm điều xằng bậy được.
-Trừ phi... Chỉ có thể là lí do đó. Ám vệ nghe đây, ta muốn các ngươi...
Sau khi bàn việc xong suy thì hắn lại gần ngắm Hà Thiếu Uy đang ngủ trên giường. Nhìn người hắn yêu nhất bị như vậy khiến tim hắn như nhỏ máu.
-A Uy ngươi đừng lo. Ta sẽ khiến kẻ đó chết còn dễ chịu hơn là sống!
Năm ngày sau tại căn phòng của vương phi, có một tên gia nô đang mang những thùng nước vào trong một phòng rồi đổ đầy nước vào bồn tắm. Sau khi kiểm tra nhiệt độ trong bồn xong hắn liền nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có ai thì liền lấy một lọ thuốc trong ngực ra. Khi hắn định cho thuốc vào bồn tắm thì ở trên trần nhà một hắc y nhân đột nhiên nhảy xuống đè lên hắn làm hắn bất ngờ.
-Ai? Ngươi là ai? Mau thả ta ra mau!!!
-Im!!!
Người mặc đồ đen kia sau khi đánh mạnh vào cổ tên gia nô đó làm hắn ngất đi liền nhặt lấy lọ thuốc lên rồi cho người đổ bước trong bồn tắm. Còn hắn và tên gia nô kia thì bí mật đi vào mật thất ẩn, ở đó có Hàn Tiêu cùng các thân tín đang ngồi ở đó.
-Bẩm vương gia thuộc hạ đã bắt được thủ phạm.
-Tốt, đánh thức hắn dậy cho bổn vương.
-Dạ!
Sau khi nhận được lệnh, tên ám vệ liền lấy nước lạnh tạt vào tên gia nô làm hắn tỉnh lại thì thấy đám người Hàn Tiêu trước mặt, hắn liền biết thân phận mình đã bị bại lộ. Dù biết có thể mình sẽ bị tra tấn hay giết chết để tìm ra kẻ chủ mưu, tên gia nô vẫn giả vờ hoảng hốt và cười lấy lòng Hàn Tiêu.
-Sao nô tài lại ở đây? Vương gia xin hãy thả nô tài ra, nô tài không hiểu sao mình lại bị lôi đến đây? Lẽ nào người có gì muốn căn dặn dò nên mới mang nô tài đến đây sao?
-Được rồi đừng giả hồ đồ nữa! La Sấm ngươi còn không biết nhận tội mà khai ra chủ nhân của ngươi là ai sao?
-Thuộc hạ nào có tội gì. Chủ nhân của thuộc hạ đương nhiên là vương gia rồi. Sao người lại nói vậy?
-Đừng giả vờ nữa. Nếu ngươi không khai ra kẻ chủ mưu sai khiến ngươi làm hại A Uy, ta sẽ khiến ngươi muốn chết hơn là còn sống đấy.
-Ngài có nói gì cũng vô ích, ta tuyệt không nói ra.
-Hay, hay lắm. Vậy cho ngươi nếu mùi vị côn trùng cắn xé. Các ngươi lấy Vạn Trùng Phệ Huyết ra cho bổn vương.
Vừa nói đến đây tên nô tài kia liền sợ run người, Vạn Trùng Phệ Huyết là các tra tấn của hoàng tộc ngày xưa. Họ lấy mật ngọt pha chút thuốc mà bôi lên cơ thể nạn nhân để rồi cho hàng ngàn côn trùng đủ loại bò lên người kẻ đó mà ăn cái mật đó. Độ đáng sợ là mật này vừa tăng độ hung hãn của côn trùng vừa làm cơ thể nạn nhân nhạy cảm hơn khiến nổi đau tăng đến tột cùng. Tên gia nô bỗng nhiên thấy hối hận muốn khai ra hung thủ thì hình phạt đã diễn ra, nguyên ngày hôm đó trong mật thất có một tiếng hét thê lương thất thanh vang vọng không gian làm ai nghe cũng tưởng là tiếng ma quỷ gào hét.
Sáng hôm sau tại phòng ngủ của Hàn Tiêu, khi hắn còn đang nằm kế bên bảo bối của mình mà vuốt ve chăm sóc thì nghe được tiếng động.
-Sao, đã tra được chủ nhân của La Sấm là ai chưa?
-Bẩm chủ thượng vẫn chưa tra được, thuộc hạ chỉ biết đó là một trong các vị hoàng tử đương nhiệm mà thôi. Ngoài ra chủ thượng người còn có thư mời từ Nhị hoàng tử Hàn Sơ Bá.
-Để đó rồi lui ra đi. Ngoài ra, xử tên phản bội đó cho ta! Nghe chưa?
-Vâng.
Sau khi đảm bảo không còn ai quanh đây và Hà Thiếu Uy đã ngủ, hắn mới cầm bức thư lên mà coi. Trong đó chỉ có những lời hoa mỹ nhưng tóm gọn một ý, đó là hẹn gặp mặt nhau vào chiều ngày hôm nay tại nơi đã được chỉ định mà không cho ai đi theo. Sau khi cho ám vệ của mình âm thầm bảo vệ và kêu các cận vệ luôn bảo vệ vương phủ, hắn hôn lấy bảo bối trong lòng mình rồi nói có việc cần nghị sự để Hà Thiếu Uy yên tâm thì Hàn Tiêu lên ngựa đi ra ngoại thành. Lúc này tại công thành có một chuyện kinh dị làm người dân đi qua đó ai cũng sợ.
Theo người dân gần đó miêu tả thì có một người được chôn sông dưới đất chỉ lộ cái đầu, sau đó những kẻ đã chôn người kia liền dùng dao rạch lấy đỉnh đầu hắn rồi dùng thủy ngân đã được đun nóng đổ vào khiến nạn nhân gào lên điên dại, phần thịt cơ trong người bị thủy ngân ép lòi ra ngoài thông qua vết dao rạch để lộ một thân thể đẫm máu không da đang nằm co giật trên mặt đất. Rồi không rõ thủ lĩnh đám người kia đã đổ cái gì lên người đó kiến hắn hoảng loạn cầu xin, chỉ thấy không lâu sau vô số côn trùng từ dưới đất chui lên hay từ trên trời bay xuống xâu xé hắn khiến hắn chết rất đau đớn. Người dân chứng kiến không dám nói gì hay cản gì, họ chỉ nghe thủ lĩnh đám người kia nói một câu duy nhất.
-Phản chủ chỉ có một con đường. Chết!