Chương 1: Tình Kiếp Xuyên Biên Giới

Ở một nơi xung quanh toàn màu trắng toát không biên giới, có một bóng dáng xuất hiện ở đó. Hắn nhìn xung quanh với ánh mắt ngỡ ngàng rồi nhìn vào cơ thể mình.

-Không thể nào... Chân mình, sao chân mình biến mất rồi! Sao cơ thể mình lại mờ ảo như thế! Âu!! Đầu mình...

Hà Thiếu Uy nhăn mặt ôm đầu khó chịu, có gì đó như đang kéo hắn xuống phía dưới. Dù không gian xung quanh không thay đổi và hắn không phải kẻ mê tín dị đoan, nhưng không hiểu sao trong tâm trí của hắn đang kêu gào lên nói nơi này là đường xuống Âm Giới, hắn đang chuẩn bị đến cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Dù chẳng muốn tin đây là sự thật và muốn thoát khỏi nơi đây, ấy mà cơ thể hắn cứ như lơ lửng trôi về phương nào đó. Khi Hà Thiếu Uy còn không biết nên làm thế nào, bỗng ở trong thinh không phát ra một âm thanh vô cảm và lạnh lẽo khiến hắn thót tim.

-Ngươi bây giờ là kẻ đã chết. Còn tiếc nuối gì ở chốn trần thế không, cứ nói ra đi.

Kẻ đã chết? Hắn – Hà Thiếu Uy đã chết??? Không thể nào! Tuyệt không thể chấp nhận nó được. Hắn có thể bị bất cứ điều gì, dù bị bệnh, mất tứ chi hay bị nguyền rủa tra tấn hắn đều chịu. Nhưng bảo Hà Thiếu Uy hắn đã chết thì hắn tuyệt phủ nhận nó! Hắn còn mang trong người mối thù chưa diệt Hà tộc kia, còn chưa bắt đám người độc ác hại cuộc đời hắn đến tội thì sao hắn chết. Thù còn chưa báo, việc còn muốn làm nhiều như vậy mà muốn bắt hắn chết!? Dù trời có sụp đất có nát vỡ ra thì hắn cũng tuyệt không chết nếu thù chưa báo xong.

-Chết? Ha, có mà người chết ấy. Có cả nhà ngươi chết đó! Tên khốn khiếp kia nghe cho kỹ đây, ta phải sống! Ta nhất định phải sống!!! Hà Thiếu Uy ta chưa thể chết được! Hà Thiếu Uy ta... Tuyệt! Đối! Không! Thể! Chết! A!!!

Sau khi hét lớn bằng cả linh hồn mình, bỗng nhiên hắn thấy cơ thể mình vô cùng choáng váng vô lực mà gục đi. Rồi khi mở mắt ra, một tia ánh sáng chiếu rọi vào mắt hắn làm hắn khó chịu dụi mắt lắc đầu mà tỉnh táo lại.

-Đây là nơi nào... Nãy là mơ sao?

Sau khi bình tĩnh đánh xung quanh, hắn nhận ra mình đã không còn ở nơi khi nãy nữa mà là đang ở một nhà kho tồi tàn. Sau khi từng bước đi ra đến ngoài cửa, Hà Thiếu Uy ngu ngốc đứng hình, bộ não như hóa đá không hoạt động được nữa.

"Ta là ai, đây là đâu! Trời ạ ông trời đang trêu ghẹo ta sao!? Sao mọi người xung quanh ăn mặc kỳ dị quá vậy nè?"

Hắn như không dám tin vào những gì mình thấy, vô số câu hỏi mọc lên như nấu khiến hắn không biết phải làm sao. Khi thấy một người đang khuân vác đồ đi ngang qua, hắn liền tóm lấy vai người ta mà hỏi dồn dập.

-Này đại ca, cho ta hỏi. Đây là nơi nào, thuộc năm bao nhiêu? Các người đang đóng phim đó hả, hay là đang mở liveshow trêu đùa ta đó?

-Ô ô cái tên khùng này, ngươi đang ngủ mớ hay là muốn ăn đòn. Đây đương nhiên là vương phủ rồi, là phủ của Hàn Vương gia Hàn Tiêu đó. Hôm nay là năm thứ ba nhà Hàn đấy!

-Hàn vương phủ... Năm thứ ba nhà Hàn?

-Sao, đã tỉnh ngủ chưa! Mau, còn không mau làm việc đi đồ lười biếng! Nếu không làm tí bị ăn đòn thì đừng bảo ta không báo trước. Thật là đồ khùng mà.

Mặc kệ người kia nói xấu hắn Hà Thiếu Uy cũng chẳng có tâm trí để tâm đến, đầu hắn có cảm giác to hơn quả trống rồi. Sau khi suy tư một hồi hắn liền cười lắc đầu.

-Ha ha, là về quá khứ thì sao, là trọng sinh sống lại thì sao nào! Ta không quan tâm! Cổ đại thì cổ đại chứ, bản thiếu gia không sợ. Hãy coi bản thiếu gia ở quá khứ mà đầy đọa đám tổ tông của bọn Hà gia đây. Hừ!

Sau khi rủ bỏ hết vướng bận trong lòng, hắn liền theo đám gia đinh kia mà làm việc. Dù sao hắn cũng quen khổ từ bé rồi, giờ đây ở đây mang vác như thế này đối với hắn là vô cùng bình thường không có gì khổ cực cả. Không nói thì không ai biết mà có nói cũng chẳng ai tin, hắn – Hà Thiếu Uy là công tử của một thế gia. Nhưng hắn không lấy vậy mà tự hào, ngược lại hắn còn rất căm ghét nó.

Mẹ hắn là một dân nữ bình thường bị một kẻ mà mọi người xung quanh kêu là cha hắn lừa lên giường hãm hiếp rồi có thai. Mãi đến khi cái thai này đến tháng thứ năm, mẹ hắn mới kiếm cha hắn thì cha hắn lại hoảng hốt bảo đã có vợ và quyết không nhận hai mẹ con họ nên đã "bố thí" cho họ ít tiền rồi đuổi đi. Mang trong mình nổi buồn đau thấu tim, bà đã sinh ra hắn trong im lặng và nước mắt.

Dù là thế bà vẫn rất yêu thương Hà Thiếu Uy, ngày nào bà cũng cố tất bật mọi công việc để lo cho bữa cơm của hai mẹ con. Hai mẹ con cứ đùm bọc hạnh phúc bên nhau, vậy mà ông trời vẫn không thương yêu lại còn ruồng bỏ họ. Ngày hắn lên tám tuổi, một cuộc tai nạn giao thông đã mang bà rời xa khỏi hắn, khiến hắn mãi không được nằm gọn mỉm cười trong vòng tay của mẹ lần nào nữa.

Rồi sau này Hà gia nhận nuôi hắn làm hắn cứ nghĩ cái chết của mẹ hắn làm họ hối hận mà mà làm vậy. Nhưng nào phải thế, họ chỉ lo sợ hắn lấy cái danh dòng máu của Hà gia để làm gì đó bậy bạ nên đã nhận nuôi hắn để giam cầm hắn. Từ ngày Hà Thiếu Uy được nhận nuôi cũng là chuỗi tháng ngày địa ngục trần gian bắt đầu. Hắn liên tục bị đánh đập chửi bới, không có bữa nào được ăn no hay ngủ yêu, thậm chí nơi ở của đám người hầu còn tốt hơn hắn.

Chính vì vậy dù mang danh là thiếu gia Hà gia nhưng địa vị còn không bằng một tên gia nô, đối với đám người ở đó Hà Thiếu Uy hắn chỉ là một con súc sinh thích thì thương không thì đánh. Nhưng hắn kiên cường lắm, có thể sánh ngang với "tiểu cường" luôn đó chứ, dù sao khi xưa hắn cũng từng bươn chải rồi nên chỉ như vậy không làm khó hắn được.

Hà Thiếu Uy hắn thấy bây giờ còn hạnh phúc lắm. Dù sao cái ăn cái học không cần lo như ngày trước nữa, quần áo có thể cũ kỹ hay dụng cụ học tập có thô xài thì hắn vẫn phấn đấu cố gắng học. Có thể nói hắn không phải thiên tài về trí nhớ học cái là thuộc nhưng lại là bậc thầy chăm chỉ chuyên cần trong học tập. Nhờ vào điều đó mà hắn luôn lọt vào top năm của trường.

Vậy mà đám người ở Hà gia không thề để ý điều đó, với họ thì chỉ có một quan niệm "Phế vật thì trọn đời là phế vật, dù có làm gì thì cũng là thế thôi!". Vì điều đó mà Hà Thiếu Uy hắn dần thu mình lại mà sống ẩn mình khiến các thầy cô tại trường vô cùng tiếc nuối cho một mầm non tuyệt mỹ bị vùi dập.

Giờ đây Hà Thiếu Uy đang cặm cụi nhổ cỏ thì xung quanh bỗng nhiêu xào xáo lộn xộn hẳn lên. Họ cứ thì thầm to nhỏ gì đó làm hắn tạm dừng công việc mà đứng lên nhìn thì thấy phương xa có một đám người đang bước đến.

-Vương gia. Là Hàn vương gia!

-Vương gia đang đến. Mọi người mau lui ra nhường đường cho ngài ấy mau.

-Sao vương gia lại đến đây? Lẽ nào có gì căn dặn sao?

-Chịu, sao ta biết được. Cứ tí nữa là biết ngay.

Mặc kệ xung quanh ồn ào, Hà Thiếu Uy vẫn tiếp tục công việc. Đang làm giữa chừng thì thấy trước mặt xuất hiện một cái bóng khiến hắn nhìn lên. Trước mặt hắn là một nam nhân vô cùng uy nghiêm mặc y phục màu lam, với ánh mắt sắt bén trong veo lạnh lùng, mái tóc đen huyền rực rỡ buộc lại được cố định bởi kim quan tạo uy thế. Đôi mắt phượng quyến rũ mọi nhân sinh như bị hút vào đó hòa với đôi lông mi sắt bén giam cầm mọi thứ khiến không ai có thể thoát ra được. Một mùi thơm dìu dịu hòa với khí thế quân lâm thần hạ như ẩn như hiện đang tỏa ra đó làm trái tim của Hà Thiếu Uy đập lên liên hồi, gần như muốn nổ tung ngay lập tức.

Hắn lúc này vô cùng bối rối nín thở nhìn mỹ nam trước mặt hắn, hắn dám cá nếu mang người đàn ông về thế giới của hắn đảm bảo rất nhiều cô gái sẽ chết đứng khi nhìn thấy vẻ đẹp này, trong đó cũng có hắn. Đơn giản là vì Hà Thiếu Uy không phải là nam nhân, hay nói đúng hơn hắn không phải trai thẳng, hắn là kẻ của thế giới thứ ba. Chính vì điều này mà ở Hà gia hắn càng bị kỳ thị hơn và bị xem là phế vật, dù vậy hắn vẫn cười bỏ qua.

Nhìn vị Hàn vương gia trước mặc làm Hà Thiếu Uy run sợ không biết bản thân sẽ bị gì. Nhưng chỉ thấy đối phương nhìn mình một chút rồi xoay người phất áo bỏ đi làm hắn khó hiểu pha chút thẫn thờ.

-Rốt cuộc là gì vậy? Thật khó hiểu mà.

Hắn cứ ngơ ngác một lúc rồi lại tiếp tục quay lại với công việc của mình. Hoàng hôn buông xuống, thời gian nghỉ ngơi ăn tối đến, sau khi nhận lấy màn thầu bữa tối của mình thì hắn liền kiếm chỗ nào đó yên tịnh không ai quấy rầy để ăn. Còn đang mở miệng chưa kịp cắn một miếng thì một tên gia nô chạy đến vỗ vai hắn thông báo làm hắn hết hồn làm rớt cái bánh.

-Này vương gia đang kiếm ngươi kìa.

-Hả!? Trời đánh còn tránh bữa ăn đó. Trời ạ, bữa tối của ta... hức hức...

-Thôi nào, trời có đánh cũng phải đi gặp vương gia. Mau đứng lên đi đi.

Hà Thiếu Uy đành ngậm ngùi mang theo bụng đói mà đi theo tên gia nô kia đến phòng của Hàn Tiêu. Mà nhắc đến vị Hàn Tiêu này thì ai cũng phán y là kẻ nhu hòa không thích tranh đoạt, chỉ muốn im lặng sống an nhàn. Có thể nói rằng trong các vị hoàng tử đương nhiệm, Hàn Tiêu là người không được quân thần nào ủng hộ lên ngôi đế vương cả. Dù vậy hắn vẫn chấp nhận an nhiên mà sống. Khi Hà Thiếu Uy đi lại gần thư phòng, hắn cảm thấy nơi này không quá to, không có nhiều thứ trưng bày khoe khoang như những thứ hắn từng xem trong phim mà chỉ có những quyển sách cùng cây đèn dầu soi sáng. Nhìn vị Hàn vương gia ngồi ở đó vẫn thản nhiên đọc sách không nói gì làm hắn bối rối không biết nên phản ứng sao, còn chưa kịp lên tiếng thì người kia đã bỏ sách xuống lên tiếng.

-Được rồi, ngươi ngồi đi.

-Vâng, tạ ơn vương gia.

-Không cần câu nệ lễ nghi. Ta cho người kêu ngươi đến đây là có việc muốn bàn luận.

-Việc muốn bàn luận???

Hắn cảm thấy quái lạ về điều này. Một vương gia mà lại có việc với gia nô sao? Điều này nếu ai nghe thấy chắc không tin đâu.

-Vương gia người đừng như vậy. Ta chỉ là một tên nô lệ, nào cần ngài phải cho người mời đến gặp kiểu đó, đúng không? Có thể cho họ chuyển lời được mà.

-Nô lệ thì sao nào? Bổn vương không quan tâm ngươi là ai, ta chỉ muốn nói với ngươi vài điều thôi.

Thấy đối phương nghiêm túc như vậy, đầu óc của Hà Thiếu Uy hoạt động hết công suất để suy nghĩ về mọi tình huống có thể xảy ra. Dù sao hắn cần phải đưa câu trả lời hợp lí để biết được hướng giải quyết.

"Là tìm ta... hay là tìm chủ nhân của cơ thể này? Lẽ nào trước đó cơ thể này đã phạm phải trọng án nào đó? Không thể vì nếu như vậy thì Hà Tiêu đã bắt ta luôn rồi, cần gì phải dài dòng như thế. Hay là nhiệm vụ? Cũng không khả thi vì nếu là nhiệm vụ thì hắn phải nói hẳn vào công việc hay tệ lắm là phải có ám hiệu gì chứ. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa, liều ăn nhiều thôi!"

Sau khi hắn suy nghĩ xong xuôi liền tập trung tin thần thở nhẹ lấy lại sự bình tĩnh rồi ngồi xuống mặt đối mặt. Với hắn dù là nguyên nhân gì thì hắn cũng sẽ ổn thôi vì các nhân vật xuyên không khác cũng được như thế, phải không nào.

-Vậy vương gia sao ngài lại kiếm ta vậy? Ta vẫn luôn làm việc ở vương phủ mấy tháng nay mà, sao tự nhiên ngày bây giờ đột nhiên kiếm ta nhỉ?

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đối phương như để tìm lấy sơ hở để suy tính nhưng ai mà ngờ Hàn Tiêu đã nói một câu làm hắn hoàn toàn đứng hình.

-Vì ngươi là kẻ dị biệt không mời mà đến. Ngươi hôm nay "mới đến" mà đúng không nào? Ngươi không phải chủ cơ thể này, đúng chứ Hà... Thiếu... Uy.

-...

-Bổn vương nói rõ cho ngươi biết luôn. Ngươi, chính ngươi là kẻ mà ta đang tìm bấy lâu nay. Người có biết không, ta đã từng mơ thấy ngươi rất nhiều lần.

-Ngài không sợ chỉ là người giống người thôi sao? Biết đâu đó chỉ là sự trùng hợp?

-Đối với ta không có gì là trùng hợp cả. Hôm nay ta đã cảm nhận được khí tức của người trong mộng ta đến nơi nay, và sau khi đi khắp vương phủ kiểm tra gia nhân thì khí tức đó lại ở trên người ngươi.

Lúc này Hà Thiếu Uy mới vỡ lẽ. Đây chính là nguyên nhân khiến khi không một vị vương gia lại đi xem đám gia đinh của mình cả. Mà chính hắn cũng không ngờ mình lại là kẻ trong mộng mà vương gia tìm kiếm.

-Rồi... ngài lấy gì chứng minh ta là người ngài cần tìm nào?

-Đừng để bổn vương lặp lại ba lần. Ngươi chính là kẻ ta đang tìm Hà Thiếu Uy. Lẽ nào cái tên đó không phải tên ngươi sao?

-...

-Bảo bối, ngươi biết không. Ta đã sai người tìm ngươi rất lâu, đã muốn gặp ngươi rất nhiều lần nhưng không thể. Ở trong mơ nơi ngươi ở thật xa lạ, dù ta cố vẽ lấy khung cảnh nơi ở của ngươi để đi kiếm nhưng tất cả vẫn không có kết quả gì. Ngươi có biết không Uy Nhi, vào một đêm khi ta ngắm ngươi trong mộng cảnh, ngươi tại nơi quái dị đó đã bị chuốt say và tai nạn chết. Lúc đó ruột gan ta như bị đứt đoạn, ngươi... có biết tại sao không? Đơn giản là vì ta thích ngươi! Ta rất yêu ngươi A Uy!!!

-...

-Ta rất sợ, ta vô cùng sợ hãi! Ta sợ sẽ không còn thấy ngươi nữa. Ta cố lao đến ôm ngươi, cố giữ ngươi trong lòng nhưng không thể. Ta cứ tưởng ông trời đã chia rẽ đôi ta, ông trời không muốn cho ta gặp ngươi! Nhưng bây giờ thấy ngươi ở đây, thấy ngươi được gần bên ta, ta rất mãn nguyện.

-Vậy bây giờ ta đang ở đây... Hàn Tiêu ngươi muốn làm gì nào?

Hà Thiếu Uy cũng rất bất ngờ, hắn cũng rất hay nằm mơ. Hắn đã thấy một ai đó đang tìm hắn, người đó luôn kêu tên hắn, luôn đau buồn rơi lệ khi không có tin tức hắn, và luôn lấy hắn làm động lực để cố sống hết mà để được gặp hắn. Chỉ là Hà Thiếu Uy hắn không thấy được mặt của đối phương mà chỉ có thể nghe giọng nói. Nhưng giờ không sao cả, vì giọng nói và gương mặt của người đó đều đã ở trước mặt hắn rồi.

-Đương nhiên là cưới ngươi về làm thê tử rồi!

-Ta có nên xem đó là lời tỏ tình không ta?

-...

-Hàn Tiêu ngốc ta đồng ý làm thê tử ngươi.

Hàn Tiêu vừa nghe được điều đó liền bất chấp tất cả mà lao vào ôm hắn khiến hắn vô cùng hạnh phúc mà ôm chặt hơn. Nhìn nụ cười đó, nước mắt đó cùng vòng tay ấm áp này khiến hắn mong đây không phải là mơ, mà nếu là mơ thì đừng để hắn tỉnh lại nữa. Đơn giản là hắn không nỡ.

"Đã bao lâu rồi... ta mới lại được ôm vậy nhỉ? Thấy nhớ. Cảm giác giống như được mẹ ôm vào lòng. Mẹ à, con có người che trở cho con rồi."