-Lại là nơi trắng xóa này. Xem ra bản thân mình phải cô đơn ở nơi này rồi...
Nhìn không gian trắng xóa xung quanh, Hà Thiếu Uy cảm thấy có chút lạnh lẽo. Đây chính là nơi cho hắn đi đến gặp người hắn yêu, vậy mà cũng là chỗ đoán tiếp hắn khi đã lìa đời.
-Nơi khởi đầu cũng là nơi kết thúc sao. Gì mà kỳ lạ vậy?
Hắn mỉm cười nhưng lòng đầy chua chát. Lúc còn loay hoay không biết làm gì tại không gian đầy buồn chán này thì những âm thanh "cạch cạch" vang vọng lên khiến Hà Thiếu Uy giật mình.
-Ngươi muốn rời khỏi đây không?
-Ai đó!? Ông là ai!?
Đối với sự hiện diện đầy bất ngờ của người mới đến, Hà Thiếu Uy có chút ngạc nhiên lo sợ. Người đó tầm cỡ năm mươi sáu mươi tuôi, thân mặc cổ phục màu đen sẫm viền đỏ, đầu đội kim quang khiến ông ta vô cùng uy quyền. Nhưng không hiểu sao khi nhìn lấy gương mặt đầy vết nhăn nhưng dữ tợn kia, Thiếu Uy lại cảm thấy vô cùng thân thuộc.
-Tên này, ta đang hỏi ngươi mà ngươi lại hỏi ngược lại ta, muốn ăn đòn sao!?
-Ấy lão nhân gia tha mạng. Con biết sai rồi.
Hà Thiếu Uy bất giác chạy lại vuốt lưng ông lão kia, miệng ỉ ôi năng nỉ. Bấy giờ hắn chợt ngớ người ra không rõ vì sao bản thân có thể làm động tác cùng câu nói kia thuần thục như vậy.
-Thật là... Hài tử, theo ta về thôi.
Nói xong ông nắm tay hắn dắt đi, hắn cũng không phản kháng gì.
...
-Khụ khụ.... A Uy, ngươi nhìn xem.... Đám mây đó có phải rất giống con mèo không? Khụ khụ.
Trên cánh đồng cỏ xanh rì đầy hoang sơ vắng lặng chỉ có một cây tùng tồn tại đơn độc ở đó. Dưới gốc cây, một ông lão ăn mặc tồi tàn, quần áo bạc màu đang ngồi dựa cây. Một tay ông chỉ mây trời cảnh vật, tay còn vuốt ve hủ nhỏ màu đen mà ông vẫn luôn ôm chặt trong lòng.
Trong khung cảnh đìu hiu cô tịch ấy, liệu ai có thể ngờ người đàn ông kia là Huyết Lãnh Ma Quân khiến vạn quần hùng kinh sợ - Hàn Tiêu. Sau cái chết của người mình yêu nhất, hắn cố gắng gượng công việc triều chính thêm ba tháng nữa rồi trao lại vương quyền cho Hàn Thái Phong.
Khi quan sát thấy đứa con của mình đã đủ khả năng đảm đương chức vụ thì hắn rời đi ở ẩn, thực hiện cuộc sống ngày đây mai đó mà đến nhưng nơi kỷ niệm của vợ chồng hắn hay nơi Hà Thiếu Uy muốn đến lúc sinh tiền.
Trải ra vô số năm tháng đi chu du với những hoài niệm trên vai, Hàn Tiêu đã đến được nơi cuối cùng trong chuyến hành trình của mình.
"Xem ra, thời điểm đó đã gần đến. Đã qua bốn mươi năm rồi... liệu ngươi có ở đấy chờ ta. A Uy... ta... ta đến... tìm ngươi đây."
Cảm nhận rõ sinh mệnh của bản thân dần cạn kiệt, Hàn Tiêu nhìn thấy mọi thứ như nhòe đi, chỉ có hình bóng của Hàn Thiếu Uy là hiện rõ trước mặt làm hắn rơi lệ thều thào vài câu rồi buông xuôi.
Vài ngày sau, một đội quân hùng hậu tiến lại chỗ đó. Một vị trung niên vận hoàng bào ngắm nhìn cảnh tượng trước mặt một chút, đôi mắt thẩn thờ xuất thần như nhớ về sự việc xa xưa.
Lúc này ông quỳ xuống chắp tay, miệng khẽ thì thầm vài câu rồi cuối đầu bái lạy. Sau khi hoàn thành hết mọi động tác, ông cho người lập bia mộ và lệnh cho thuộc hạ chôn cất hủ đen chung chỗ với Hàn Tiêu rồi xoay người bỏ đi.
...
Dưới cửu tuyền khắp nơi hắc ám tĩnh mịch, vô số những linh hồn được Hắc Bạch Vô Thường hay Ngưu Đầu Mã Diện dẫn về. Kẻ nào kẻ nấy cũng đều nối đuôi nhau nhận lấy phán xét của Thập Điện Diêm Vương và trải qua những tầng địa ngục khác nhau để đền bù tội lỗi đã phạm khi còn sống.
Ở cầu Nại Hà thuộc tầng địa ngục cuối cùng, có hai bóng người đang cùng nhau múc những chén canh màu trắng cho các oan hồn uống để họ đầu thai.
"Uy nhi à, con tạm nghỉ ngơi đi. Còn lại cứ để ta là được rồi."
"Mẫu thân người còn làm việc thì sao con dám trốn chứ. Với lại dù có đi nghỉ con cũng nào biết làm gì đâu, thà phụ giúp người còn vui hơn. Ê tên kia! Lại đây, ai cho ngươi qua đó khi chưa uống canh hả!?"
Hà Thiếu Uy mỉm cười nói chuyện với vị thiếu phụ ăn vận đạm bạc trước mặt rồi lại làm việc tiếp. Đối phương nghe vậy lắc nhẹ đầu, tay vuốt ve mái tóc hắn.
'Nhân sinh thật như mộng, ai ngờ được mọi thứ lại như thế này chứ.'
Thiếu Uy ngẫn người hồi tưởng ngày đó. Sau khi được cứu khỏi vùng không gian trắng kia và được cho ở nhà nơi đây, hắn liền tranh thủ thu thập vài thông tin và thật bất ngờ.
Nơi hắn đang đứng chính là địa phủ và ông lão kia chính là Diêm La Vương!
Đối với một người không tin vào thần ma như Hà Thiếu Uy thì những sự việc này vô cùng khó tin. Nhưng rồi sau nhiều năm 'sinh sống' tại đây thì hắn đã chấp nhận và làm quen với nó.
Bộp!
"Này A Uy, ngươi làm gì mà ngơ ngác thế? Lại nhớ người kia sao?"
Một bàn tay bất chợt chạm vào vai hắn khiến hắn giật phắn người quay đầu sang. Người mới lên tiếng khi nãy là một thanh niên có làn da trắng toát như đánh phấn toàn thân, gương mặt hơi hóp trông có phần khắc khổ. Quần áo cùng mũ đội đầu đều là màu trắng khiến gã vô cùng nổi bật giữa nơi âm u như thế này.
"A, là Bạch đại ca đó à!"
"Tên khốn Bạch Vô Thường kia, lại trốn việc đó à?"
'Mẫu thân' Hà Thiếu Uy liếc mắt về bên đó rồi nói đá xéo, tay vẫn làm công việc như cũ. Bạch Vô Thường nghe vậy liền trừng mắt lườm đối phương. Hai người cãi lộn chí chóe một trận rồi làm lơ nhau khiến Thiếu Uy chỉ có thể cười trừ.
"Bạch đại ca sao lại đến đây vậy? Lại có oan hồn nào chạy trốn sao?"
"Không phải đâu. Chẳng qua là các vị phụ thân của ngươi thấy dạo này ngươi hơi lơ đễnh nên kêu ngươi có thể đến chỗ ông ấy mà dùng Tiền Kiếp Minh Kính. Sao, đi không?"
"À là vậy sao. Xin lỗi nhưng... chắc ta không đi đâu. Ta không muốn vì điều này mà họ bị đàm tiếu công tư không phân minh."
Hà Thiếu Uy cười lắc đầu từ chối nhưng lòng lại thấy vô cùng hạnh phúc. Trước khi xuyên không hắn chỉ có một người thân duy nhất nhưng người chẳng may chết sớm làm hắn không có cơ hội trải nghiệm hơi ấm của gia đình.
Ấy thế mà kể từ khi hắn đến đây lại cảm thấy nơi này thật thân thuộc. Trong một lần vô tình đến chuyện trò với Diêm La Vương, Thiếu Uy vô tình gọi ngài ấy là "phụ thân". Điều đó làm cho mọi người có mặt ở nơi ấy sửng sờ.
Nhưng điều càng làm cho chuyện trở nên sốc hơn là Diêm La Vương không ý kiến gì mà còn nhận hắn làm con nuôi. Đã vậy những vị diêm vương còn lại cũng đều nhận hắn là con luôn! Thế là vô tình hắn trở thành con của Thập Điện Diêm La.
Còn về 'mẫu thân' này của hắn thì đấy chính là Mạnh Bà! Sau bao nhiêu năm tháng ăn nhờ ở đậu cũng như ngày ngày tâm tình cùng nhau làm cả hai vô cùng thân thiết. Khi biết được tâm nguyện lớn nhất của bà là muốn có được một đứa con từ miệng các quỷ sai xung quanh, hắn tổ chức một bữa tiệc bất ngờ để xin được làm con của Mạnh Bà.
'Nhớ lại khi đó người đã khóc rất nhiều khi nghe mình nói câu đó.'
Hà Thiếu Uy khẽ cười khi nhớ về điều đó. Giờ đây hắn đã có một gia đình gần như là hoàn mỹ. Đúng vậy, chỉ gần như là thế.
Tất cả là vì thiếu người đó...
Trong đầu Hà Thiếu Uy bỗng hiện lên một hình bóng oai vệ lạnh lùng nhưng lại nhếch môi cười, ánh mắt đen tuyền luôn hướng về phía hắn khiến hắn cúi đầu rưng rưng nước mắt, bàn tay khẽ siết chặt khiến Mạnh Bà thở dài.
"Con à, vạn vật khi đến hồi kết đều sẽ đi về đây. Đừng lo, rồi con cũng sẽ được gặp thôi."
"Dạ vâng."
Hà Thiếu Uy lấy tay lau nước mắt rồi tiếp tục múc canh, đôi mắt khẽ phía phương xa thì chợt đớ người ra, cái muôi trong tay rớt xuống đất làm Mạnh Bà giật mình nhìn sang.
"Uy nhi con sao thế?"
Dù bản thân bị kêu tên và lây mạnh cơ thể nhưng Hà Thiếu Uy vẫn không để tâm, con mắt khi nãy còn mới ươn ướt giờ đây đã chảy đầy lệ. Mạnh Bà cũng nhìn theo hướng của Thiếu Uy và hiểu vì sao đứa con của mình lại như vậy.
Ở đằng xa, một thân ảnh đang bước lại đây. Toàn thân người đó bận long bào màu tử kim uy nghi hùng dũng, kim quan trên đầu cùng màu với bộ đồ có định viên ngọc châu lớn khiến bất cứ ai thấy cũng giật mình.
Nhìn vào khí thế hiên ngang của kẻ đó, các oan hồn xung quanh run sợ né xa, Ngưu Đầu Mã Diện cùng Hắc Bạch Vô Thường thì đều nhíu mày quan sát. Khi ai ai cũng ngầm đánh giá thân phận người kia thì Hà Thiếu Uy đã chạy đến đối phương.
-Hàn Tiêu!!!
Nghe giọng nói thân thương gọi tên, hắn liền run lên như bị sét đánh, con ngươi đen láy lạnh lùng tỏa ra ôn hòa nhìn về nơi phát ra âm thanh. Thấy Hà Thiếu Uy nhào về phía bản thân, hắn liền dang tay ra ôm chặt đối phương vào lòng.
-Hàn...hức hức...
Nhìn bảo bối tâm can nghẹn ngào rơi lệ, Hàn Tiêu liền siết chặt vòng tay lại, miệng thì thầm câu nói mà chỉ hai người nghe được.
-Đã bắt ngươi đợi lâu. Ta đến rồi đây.
Vừa nghe những lời đó, Thiếu Uy gào khóc nức nở, tay bấu vào người đối phương như muốn phát tiếc mọi thứ trong lòng. Dù chỉ xa cách nhau bốn mươi năm, nhưng bốn mươi năm sinh ly tử biệt mỗi người một cõi như thế này như một sự tra tấn đối với Hà Thiếu Uy.
Trong những lần dùng Tiền Kiếp Minh Kính quan sát Hàn Tiêu, nhìn người mình yêu cô độc chỉ biết thủ thỉ với hũ cốt bản thân, hắn rất đau lòng. Khi biết đối phương đau yếu bệnh tật, hắn chỉ muốn bay đến đó chăm lo.
Dù tâm muốn được kề bên nhau, nhưng Hà Thiếu Uy mong người mình yêu sống thật lâu, thật thọ, thậm chí... là quên hắn đi để cưới cô gái nào đó và sinh con đẻ cái nối dõi tông đường - điều hắn không bao giờ có thể làm được.
-Được rồi, đừng khóc nữa. Ngươi cứ vậy ta rất đau lòng.
Nghe vậy, Thiếu Uy liền lấy áo của Hàn Tiêu lau nước mắt khiến vị hoàng đế lắc đầu cười. Khi được đỡ đứng lên dìu về chỗ của Mạnh Bà, gương mặt của Thiếu Uy toát lên vẻ buồn bã. Thấy thế Hàn Tiêu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đối phương mà hỏi.
-Sao vậy A Uy?
-Ngươi... Nếu ngươi đến được đây, vậy là ngươi đã qua đời rồi sao?
-Ừ đúng vậy.
-Không được! Ta không cho phép như vậy. Theo ta! Ta dắt ngươi đến chỗ các phụ thân để họ...
-Ta không đi. Đây là số mệnh, đừng làm điều vô ích.
-Ta từng hỏi qua Phán quan về tuổi thọ của ngươi rồi. Ông bảo ngươi rất thọ, tuyệt đối không thể để ngươi chết như vậy.
-Những bây giờ ta là kẻ đã chết đấy thôi.
-Ta không cho ngươi chết như thế! Ngươi phải sống. Mau cút đi, về lại nhân gian sống vui vẻ tiếp đi.
-Ta không đi, ta sẽ ở đây.
-Vì sao chứ? Vì sao ngươi không lại bướng như vậy!
-Vì nơi đấy không có ngươi!!!
Hàn Tiêu gầm lên, tay bấu mạnh vào vai Thiếu Uy khiến hắn giật mình. Cả hai nhìn vào mắt lẫn nhau một lúc rồi Hàn Tiêu nói tiếp.
-Dù ta sống lại đi chăng nữa mà không có ngươi thì được gì? Thay vì sống tiếp cuộc đời lạnh lẽo như vậy, ta thà làm cô hồn dạ quỷ ở đây để được bên ngươi trọn đời.
-...
Hà Thiếu Uy mở miệng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Hàn Tiêu thấy vậy liền nâng cằm đối phương lên và trao một nụ hôn nồng nàn. Cả hai còn đang ôm hôn nhau thì âm thanh tằng hắng vang lên làm Hà Thiếu Uy ngại ngùng đẩy phu quân của mình ra.
-A Uy à, ta biết con gặp được người mình yêu nên rất vui mừng. Nhưng mà đừng có vả cơm chó tại chỗ này chứ, ta sẽ bị nghẹn chết đấy.
Mạnh Bà nhìn cặp đôi kia mỉm cười nói rồi dùng tay ra hiệu cho cả hai đi theo mình. Họ cùng nhau đi vào những góc khuất ngắn rồi đến cầu Nại Hà. Điều kì lạ là xung quanh khu vực đó không có bất cứ linh hồn nào đầu thai cả.
-Thiếu Uy, hiền tế, thứ này trao cho hai đứa.
Lúc này Mạnh Bà để vào lòng bàn tay Hà Thiếu Uy một món đồ, hắn cúi đầu nhìn xuống thấy đó là một bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ rực rỡ.
-Nó... màu xanh!?
Thiếu Uy bất ngờ với màu sắc của bông hoa trong tay. Hàn Tiêu cũng chú ý đến, đôi mắt nhíu lại trước sự kỳ lạ này.
-Đừng để tâm nhiều đến màu sắc của nó. Giờ thì cả hai nên tranh thủ đi đi, trước khi rắc rối đến.
Mạnh Bà vừa nói vừa đẩy hai người kia đi, họ nghe vậy liền gật đầu làm theo. Nhìn Hà Thiếu Uy nghẹn ngào rời đi xa, Mạnh Bà bất giác thở dài, con ngươi ươn ướt nhìn hài tử của mình cùng đấng lang quân của nó.
-Hài tử... Con cố gắng sống thật tốt nhé. Ta sẽ luôn dưới đây theo dõi hai đứa. Mà... mười lão đầu các ngươi không tiễn chúng sao?
Mạnh Bà nhìn sang xung quanh. Không biết tự khi nào, mà mười vị diêm la đều đứng tại đây, người nào người ấy cũng theo dõi bóng lưng của cặp đôi kia rời xa.
-Không cần vội, rồi chúng ta sẽ gặp lại chúng thôi. Mong rằng chúng sẽ vượt qua cái đó.
-Ta nói Diêm La Vương này, tiểu tử của chúng ta lớn rồi, hãy tin nó đi. Địa Tạng Bồ Tát cũng bảo thế rồi còn gì.
-Ta biết...
Tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng nhìn một lát rồi rời đi, Diêm La Vương cũng lẩm bẩm gì đó rồi đi về làm việc tiếp.
Trên cầu Nại Hà, Thiếu Uy vừa đi vừa hướng mắt về phía xa xăm, đôi lúc hắn còn lén nhìn về Hàn Tiêu khiến đối phương nhận ra gì đó mà chợt dừng lại.
-Ngươi sao vậy?
-Ta không sao. Chỉ là... có chút... mong lung lo sợ.
-Nói đi, ngươi sợ gì?
Cả hai cùng nhau ngồi xuống, con mắt thâm tình nhìn lẫn nhau làm Thiếu Uy thở dài úp mặt vào đầu rối. Phu quân hắn thấy thế liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc như vỗ về.
-Ở kiếp trước, vì cưới ta mà ngươi bị thiên hạ khinh khi và không có con nối dõi tông đường. Tất cả đều do ta... là đàn ông. Nếu kiếp sau lại như thế nữa... ta....ta...
-Mặc kệ kiếp trước hay kiếp sau, ngươi là nam hay nữ ta cũng kệ. Người ta yêu là ngươi, là bản chất này của ngươi!
-Nhưng mà ưm!
Hà Thiếu Uy ngẩng đầu lên định nói thì đã bị đối phương hôn môi khiến bao nhiêu lời muốn nói ra đều trôi ngược vào trong. Ban đầu hắn còn chống cự đôi chút nhưng sau đó lại để im. Hắn hiểu rõ con người trước mặt này bá đạo, nghiêm túc và ngọt ngào cỡ nào.
Có lẽ đây chính là duyên nợ cực lớn mà Hà Thiếu Uy vừa tu vừa nợ mấy kiếp mới có được.
-Ngươi cái tên này, muốn hôn cho ta nghẹt thở chết đó hả?
-Thì đằng nào hai ta giờ cũng đang chết mà, có gì đâu mà lo.
-Ngươi...ngươi vô sỉ!
Hà Thiếu Uy vô cùng cạn lời. Không ngờ mấy chục năm không gặp, phu quân hắn lại hóa ra như vậy. Nhìn đối phương nhếch méc cười tà mị, hắn liền mỉm cười dang hai tay ra. Hàn Tiêu cũng chiều hắn mà bế hắn lên theo kiểu bế công chúa.
-Hàn Tiêu chàng nghe cho kỹ đây! Ta sẽ mãi bám theo chàng, mãi làm phiền chàng. Sẽ là một cái đuôi siêu to kề bên chàng mãi thôi. Cho nên chuẩn bị tinh thần chịu trận đi.
- Vậy ta đành xui xẻo nhận mệnh vậy.
Hàn Tiêu bế Hà Thiếu Uy đi vào chỗ đầu thai. Nhìn thấy phía trước ánh sáng chói lòa rực rỡ, hai người siết chặt tay nhau. Dù rằng không biết tương lai đầy khó khăn ra sao nhưng họ biết, chỉ cần được ở bên người kia thì dù có là tận thế họ cũng bằng lòng.
HẾT.
---
P/s: Cuối cùng thì bộ truyện này cũng đã đến hồi kết. Dù rằng không chắc nó có thỏa mãn mọi người hay không nhưng mong mọi người ủng hộ cặp đôi Hàn Tiêu và Hà Thiếu Uy nhé.
Cảm ơn mọi người