Đương nhiên hắn thế nào cũng không đoán được trong lòng Diệp Phi Phi lúc này cũng đang nghĩ đến lời đội trưởng Âu Dương nói với cô ngày hôm qua: "Mạng người chính là thứ đặc biệt, có người trời sinh sống trong gia đình giàu có, ra ngoài toàn là Rolls-Royce, có người từ nhỏ đã lớn lên trong đống rác, còn bị oan uổng đi tù. Hiện giờ vụ án điều tra rõ ràng rồi, nhà cũng không còn, thanh xuân tốt đẹp cũng bị chậm trễ, cô nói xem cấp trên còn có thể làm sao đây? Đành phải an bài đến chỗ chúng ta làm nhân viên tạm thời. Chậc chậc, đáng thương nha..."
"..."
Vừa nghĩ, áy náy trong lòng Diệp Phi Phi càng nặng, vành mắt dường như đều đỏ lên.
Trư Tử bên cạnh miệng húp cháo gạo, ánh mắt chớp chớp vài cái, nhìn hai người khách khí lễ phép, biểu tình có chút mơ hồ.
...
"Ta vẫn luôn chú ý đến vụ án này, không ngờ lại có thể gặp ngươi, còn trở thành đồng nghiệp."
Sau khi Ngụy Vệ tiếp nhận lời xin lỗi thì tâm tình của Diệp Phi Phi cũng tốt hơn một chút, cuối cùng cô cũng dám nhìn thẳng vào mặt Ngụy Vệ.
Vừa thu hồi tờ báo, vừa nói: "Anh Ngụy... Hình như ngươi cũng lớn tuổi hơn ta, ta có thể gọi ngươi là anh Ngụy chứ?
Ta thực sự tò mò, ngươi đừng tức giận...
Ta nhớ ngay từ đầu trên báo không phải nói sau khi ngươi bị bắt, chẳng phải đã lập tức bị..."
"..."
Trư Tử ở bên cạnh ăn cháo cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
"Vẫn là nên giải thích..."
Ngụy Vệ bất đắc dĩ nghĩ, vừa ăn cháo vừa lười biếng thở dài một tiếng, nói: "Không có xử bắn, vốn dĩ là tại thời khắc cuối cùng thì cũng có người tin lời của ta, lâm thời có được một văn kiện gửi tới bảo vệ mạng nhỏ của ta."
"Thật tốt quá, ta đã nói vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ. "
Diệp Phi Phi dùng sức nắm chặt nắm đấm nhỏ nhắn của mình, thân thiết nói: "Sau đó thì sao?"
Ngụy Vệ nhìn cô một cái, lắc đầu, nói: "Sau đó ta bị nhốt vào một chỗ, trải qua đợt kiểm duyệt và thẩm tra lại, bắt đầu mỗi ngày đều phải chịu đựng những cực hạn thể chất lặp đi lặp lại rất khô khan, hận không thể vắt khô giọt mồ hôi cuối cùng của chúng ta."
"Nhà máy cải tạo lao động?"
Diệp Phi Phi có chút đồng tình, nói: "Mệt không?"
"Vô cùng mệt mỏi."
Ngụy Vệ thản nhiên nói: "Nơi đó quả thực không phải chỗ cho con người ở, có nhiều lần ta đều muốn sụp đổ.
Những người khác cũng không tốt hơn ta, có người muốn chạy trốn, có người liều mạng nhờ vào quan hệ tìm cách rời đi, kết cuộc đều không tốt.
Chỉ là ta không có quan hệ cũng không có nhân mạch, càng biết trốn không thoát, đành phải chịu khổ.
May mắn sau này đến nơi đó cũng quen biết được mấy người bạn không tồi, mọi người cùng nhau chịu đựng, trong khổ có vui cũng không tệ."
"..."
"Đúng đúng đúng, không nên chạy, nào có thể dễ dàng tìm quan hệ từ trong ngục giam, nếu có thể đi ra cũng đã không bị đưa vào..."
Diệp Phi Phi cảm thán một tiếng, cách Ngụy Vệ gần một chút, ân cần nói: "Sau này thì sao?"
"Sau đó..."
Ngụy Vệ suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta tham gia mấy cuộc chiến."
"Hả? Cuộc chiến?"
Diệp Phi Phi giật mình, chợt phản ứng lại: "Kéo bè kéo lũ đánh nhau hả?"
Nghĩ như vậy, lại càng lo lắng mà nói: "Ta nghe nói người trong ngục giam đánh nhau rất lợi hại, những kẻ liều mạng giết người cũng không chớp mắt, còn nghe người ta nói, thứ bán chạy nhất trong tù chính là xà phòng... À, anh Ngụy, ngươi không sao chứ?"
Trư Tử ở cạnh làm đồ ăn đều không ăn được nữa.
"À, không sao..."
"Chỗ chúng ta không phổ biến xà phòng, tất cả mọi người sử dụng sữa tắm..."
Ngụy Vệ cũng sửng sốt một chút, miễn cưỡng trả lời: "Tuy rằng mấy lần tham gia cuộc chiến kia, cũng xác thực tương đối hung hiểm, nhưng may mắn vận khí chúng ta tương đối tốt, có không ít đồng bạn đi cùng đã chết. . .Có điều mấy người có quan hệ không tồi với ta đều sống sót, đại nạn không chết tất có hậu phúc đi. Cuộc sống khổ sở của chúng ta cuối cùng cũng chịu đựng đến cùng. . .Sau tất cả, ta đã trở lại nơi này..."
"Còn tốt còn tốt..."
Diệp Phi Phi thở dài một hơi, nói: "Giám sát viên vẫn rất lợi hại, cuối cùng cũng điều tra rõ chân tướng..."
Trư Tử ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, yên lặng cầm nồi chén, chạy đến bên cạnh.
"Cô nương này thật đúng là... Đơn thuần..."
Mà Ngụy Vệ giải thích rõ ba năm qua của mình, trong lòng cũng hơi cảm khái. Hắn nhớ tới lời cô gái này vừa nói, hơi hơi ghé mắt, nhìn trên khuôn mặt nhỏ bé trắng như sứ của cô, mỉm cười nói: "Ngươi vừa mới nói trong vụ án này có nhiều điểm nghi vấn sao?"
"Đúng, đúng vậy. "
Diệp Phi Phi lập tức gật đầu nói: "Anh Ngụy, lúc trước ta cũng từng chú ý đến vụ án này của ngươi, ta hoài nghi nó không đơn giản như bề ngoài. Ví dụ như những ký hiệu kỳ quái được vẽ trên tường, hình như là một loại tế văn sinh mệnh vặn vẹo nào đó..."
"Được rồi..."
Ngụy Vệ gật đầu, nếu chỉ là mấy thứ này, cũng không tính là manh mối mới gì.
Người bình thường không hiểu, nhưng người phía trên đã sớm điều tra rõ ràng.
Nhưng Diệp Phi Phi muốn nói, hắn cũng cố ý hoặc vô tình nghe. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại truyền tới.
Tiếng chuông vang lên từ trong phòng làm việc của đội trưởng Âu Dương, cả sân đều nghe được.
Không hiểu sao nó lại khiến cho mọi người có một loại cảm giác cấp bách.
Trư Tử đang rửa nồi cjungx ngây người, lập tức buông nồi xuống, đẩy cửa tiến vào phòng làm việc của đội trưởng.
"Vâng.
Được rồi.
Ta biết..."
"......"
Mấy câu nói ngắn ngủi vang lên, biểu tình của Trư Tử có chút nghiêm túc đi ra, hướng Ngụy Vệ nói: "Đội trưởng gọi về, hình như trong thành xảy ra chuyện, nhân lực chỗ bọn họ không đủ, để cho chúng ta... Cho ngươi nhanh chóng đi qua, hỗ trợ duy trì trị an gì đó..."
"À, được rồi."
Ngụy Vệ đáp ứng, có chút tò mò nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi làm gì vậy?"
"Ta?"
Trư Tử nói: "Ta rửa nồi!”
"......"
Ngụy Vệ không biết trả lời thế nào, lập tức cầm áo khoác đứng lên, nói: "Vậy bây giờ ta đi qua."
"Ta, ta cũng đi."
Còn không đợi Trư Tử vui vẻ, Diệp Phi Phi bỗng nhiên giơ tay đứng lên: "Ta cũng đi, chỗ này ta quen thuộc, để ta dẫn đường."