Chương 25: Mẫu Vật Chết Chóc (1)

Nhìn thực tập sinh nhỏ tuổi nhiệt tình này, Ngụy Vệ có chút ngạc nhiên.

Trong lòng không khỏi nghĩ đến ba điều cấm kỵ mà chú Thương nói với mình trong bữa tối ngày hôm qua.

Ngày đầu tiên đi làm, đã làm ngược lại những lời dặn dò của tiền bối, thật không hay chút nào phải không?

Diệp Phi Phi thấy Ngụy Vệ dường như có chút do dự, bối rối chớp chớp mắt, nhỏ tiếng nói: “Không tiện sao?”

“Không có…”

Ngụy Vệ nghĩ một hồi, mỉm cười gật đầu, nói: “Được thôi.”

Diệp Phi Phi lập tức mừng rỡ, chạy nhanh như bay về phòng lấy áo khoác, Trư Tử ở bên đang bưng bát nghe được Ngụy Vệ đồng ý, tức khắc ngây người, muốn nói gì lại thôi, chỉ im lặng tỏ vẻ đồng tình với Ngụy Vệ.

Sau khi hỏi địa chỉ, Ngụy Vệ đưa Diệp Phi Phi lên xe Jeep, đạp ga lái ra ngoài.

Trên đường đi, trong lòng đang dự tính xem có nên tiếp tục thảo luận về chủ đề trước đó với cô ta không.

Hiện tại hắn đang ở trong một trạng thái khó xử.

Từ tận đáy lòng, không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện cũ đó với người khác, hết lần này đến lần khác để lộ vết sẹo.

Nhưng hễ gặp ai có thể biết về chuyện này, lại không chịu được muốn hỏi kỹ càng để không bỏ sót manh mối.

Mặc dù, trong thâm tâm hắn biết rằng tin tức hắn nhìn thấy trong trại huấn luyện có lẽ là đầy đủ nhất rồi.

Chỉ là, Ngụy Vệ đã sớm nhận ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, vừa rồi trên bàn ăn cô thực tập sinh này đã nói lải nhải rất nhiều, nhưng sau khi lên xe, như trở thành một người khác, có chút chột dạ nhìn trái nhìn phải, còn chắp hai tay bái lạy cái gì đó.

Ngụy Vệ có chút tò mò: “Cô đang làm gì thế?”

Sau hai lần hỏi, Diệp Phi Phi mới phản ứng lại, nghiêm túc trả lời: “Cầu nguyện lốp xe sẽ không bị nổ trên đường đi.”

“?”

Ngụy Vệ không hiểu lắm.

Sắc mặt của Diệp Phi Phi hơi đỏ, ấn vào bụng dưới của mình rồi nói: “Là mấy ngày gần đây ta không được thoải mái.”

“Cái này…”

Ngụy Vệ càng thêm hoang mang, chỉ im lặng giảm tốc độ xe.

Đồng thời tử tế nhắc nhở: “Uống nhiều nước nóng một chút.”

Tuy nhiên vẫn không hiểu, mấy ngày nay thì có liên quan gì đến việc chiếc xe sẽ nổ lốp.

Mười phút sau, lốp xe Jeep lái qua con đường gồ ghề không biết đã bao nhiêu năm chưa được sửa chữa, làm nước bẩn bắn tung tóe lên.

Bọn đến phía bắc thành Phế Thiết, đây là khu vực của một tiểu khu thấp bé tồi tàn, dây điện chằng chịt, thùng rác vứt chỏng chơ khiến cả con đường vốn đã rộng nay lại chật hẹp, mùi khói bay lên giữa các xe đẩy bán hàng .

Không cần phải hỏi, Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đã quyết định địa điểm họ phải đi đến.

Ngay cạnh con phố đông đúc và náo nhiệt này, tại lối vào của tiểu khu đông nghịt này có người xách túi ni lông, quay đầu xem náo nhiệt.

Từng người một chen chúc nhau, thậm chí có người còn trèo lên tường.

Tại cổng tiểu khu, một nhóm cảnh sát giữ gìn trật tự, cầm dùi cui thúc mấy người trên tường xuống.

Giữa tiếng ồn ào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và tiếng gào thét của đàn ông.

“Thật là không có tố chất……”

Nhìn thấy các loại ô tô đỗ lung tung bên đường, Ngụy Vệ chán ghét lái vào, mở cửa xuống xe.

Cùng Diệp Phi Phi chen vào đám đông, suy nghĩ làm sao để giải thích danh tính của mình với các cảnh sát giữ gìn trật tự ở lối vào tiểu khu.

Thành viên chính thức của tiểu đội sẽ có giấy chứng nhận bí mật được đóng con dấu của phòng cảnh vệ.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc tiếp cận một số nơi có an ninh đặc thù trong quá trình điều tra cùng với tùy cơ ứng biến.

Nhưng hiện tại Ngụy Vệ vẫn đang trong giai đoạn thực tập, chưa có giấy chứng nhận này.

Còn Diệp Phi Phi, cô ta càng không cần nói tới….

Cô ta chỉ có giấy chứng nhận của Tổ chức bảo vệ môi trường thành Phế Thiết, là loại giấy chứng nhận mà đội trưởng Âu Dương ở bên đường tiện tay làm.

Theo lời của đội trưởng Âu Dương, điều này nhằm tạo cho cô gái có cảm giác thân thuộc với công việc của mình…

Có điều cũng không cần dùng đến mồm mép lanh lẹ của Ngụy Vệ, mới vừa chen vào giữa một nhóm các bác các ông đang đi chợ và những đứa trẻ đi học muộn, đã nhìn thấy chú Thương đang đứng hút thuốc trong tiểu khu, sau khi thấy bọn họ, lập tức cười toe toét vẫy vẫy tay với họ.

Các nhân viên cảnh sát ở cổng thấy vậy, bèn trực tiếp nâng dây chắn lên để Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đi vào.

Không những không có ý ngăn cản, thậm chí còn rất nghiêm túc quan sát diện mạo của Ngụy Vệ, dường như để ghi nhớ, lần sau trực tiếp cho qua.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đến trước mặt chú Thương, nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, Ngụy Vệ có chút khó hiểu.

Trong số những chuyện hắn thường trải qua, hiếm khi thấy được cảnh tượng vừa khóc vừa la hét, đông đúc và náo nhiệt như vậy.

Thông thường mà nói, khi xử lý các sự kiện bất thường, chẳng phải nên giải tán đám đông ngay lập tức sao?

“Hiện tại vẫn chưa chắc lắm.”